Chương 346: Kẻ nào ngăn ta, kẻ đó chết
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
Lục Dục, sắc, hương, vị, thanh, xúc, pháp.
- Trảm Lục Dục!
Bạch phát lão giả vừa thi triển chiêu thức, Sở Nam liền không còn cảm giác gì nữa, không ngửi thấy mùi máu tươi, không nhìn thấy thân ảnh Tử Mộng Nhân, không nghe thấy âm thanh hô giết, ngay cả trọng kiếm trong tay phảng phất như không có…
Sở Nam giống như đứng một mình trong thiên địa, cảm giác đột ngột này khiến hắn sững sờ.
- Công kích hắn!
Âm thanh bạch phát lão giả đầy hư nhược vang lên, mười ba người còn lại liền buông tha Tử Mộng Nhân, hướng Sở Nam mà công kích, Tử Mộng Nhân không biết xảy ra biến cố gì, nhưng nàng hiểu rằng tình trạng Sở Nam có gì đó không đúng.
Không chút do dự, Tử Mộng Nhân lao về phía Sở Nam, pháp bảo trong tay cũng ném ra, ngăn chặn âm mưu của bọn chúng.
Hành động của Tử Mộng Nhân quả thật đã tạo thành ảnh hưởng với bọn chúng, một người trong đó vội nói:
- Thất sư muội, ngươi ngăn nàng ta lại, những người còn lại xuất tuyệt chiêu đi!
Ở phía xa, nam tử tuấn tú chật vật không thôi lại không xông lên, nhưng trên mặt hắn lộ ra nụ cười hung ác, miệng lẩm bẩm:
- Thiên tài ư? Vậy thì chết đi! Thiên Nhai Chỉ Xích!
Thanh kiếm trong tay nam tử tuấn tú biến mất, lúc xuất hiện thì đã cắm ngập vào sau lưng Sở Nam.
Nhưng Sở Nam không hề phản ứng, không chút phát giác ra.
Thế công của người khác cũng đến, Tử Mộng Nhân hét lên một tiếng “Tên ngốc”, trực tiếp ném ra hai món pháp bảo, Ly Hỏa Kiếm nắm chặt trong tay, Hỏa Mộc nguyên lực dung hợp lại, thừa lúc Thất sư muội của bọn chúng không để ý liền chém xuống.
“Sát” một tiếng, cánh tay của vị Thất sư muội bị chém mất, trên mặt đầy nộ khí, nàng là một Võ Quân, không ngờ lại bị một Đại Võ Sư chém lén, đột nhiên, nàng quay lại, hét:
- Ngươi chém của ta một tay thì ta sẽ chém của ngươi hai tay.
Kiếm trong tay bạch phát lão giả không ngừng vung lên, hắn không dám ngừng lại, chỉ cần ngừng lại thì trạng thái trảm lục dục sẽ biến mất, nếu như đổi là người bình thường, hắn sử xuất Trảm Lục Dục thì căn bản không cần người khác hỗ trợ, có thể trực tiếp giết chết đối thủ, thế nhưng bởi vì kiếm kỹ “Trảm Sầu” lúc trước khiến bạch phát lão giả cảnh giác, cho nên không xuất kiếm, mà chỉ tận lực duy trì trạng thái trảm lục dục.
Lại có một thanh kiếm cắm lên người Sở Nam, nhưng bọn chúng không hề có thần sắc cao hứng, tuyệt nhiêu đã xuất ra toàn lực, nếu đổi là người khác thì đã bị cắm xuyên, nhưng kẻ trước mặt thì chỉ đâm vào được một phần thì không thể đâm vào tiếp, thậm chí có người ngay cả da thịt cũng không thể đâm xuyên.
Ngay cả Thiên Nhai Chỉ Xích của nam tử tuấn tú cũng chỉ đâm vào được hai phân.
Mọi người sợ hãi kinh hô:
- Đây còn là người sao? Thân thể so với Pháp Khí còn cứng hơn…
Mà Sở Nam, trong lúc rơi vào trạng thái không minh, cảm nhận được tâm thần liên hệ từ trọng kiếm, khiến tâm thần Sở Nam có chút gợn sóng, Sở Nam nhớ đến thời khắc bản thân cửu tử nhất sinh trong bụng Huyền Hỏa Huyết Mãng, lại nhớ đến ngày đêm ở dưới thác nước, ở trong thạch lâm tôi luyện cơ thể, tôi luyện máu và mồ hôi, nhớ đến cảnh dùng lửa thiêu, nhớ đến những lời hắn nói, nhớ đến cha mẹ của hắn…
Thế nhưng, mặc dù Sở Nam đã tỉnh lại, nhưng hắn vẫn không nghe, không thấy, một cơn tức giận gào thét trong lòng:
- Ta muốn nhìn thấy cha mẹ ta, ta muốn nhìn thấy đại địa, muốn nhìn thấy thương khung, không ai có thể ngăn cản ta, ta muốn nghe, nghe thấy âm thanh của mẹ ta, âm thanh của Tử Mộng Nhân, không ai có thể cản được ta… kẻ nào cản ta, ta sẽ hủy diệt hết…
Chậm rãi, nắm ngón tay của Sở Nam cử động, sau đó nâng tay lên.
Sắc mặt bạch phát lão giả đã tái nhợt không còn một giọt máu, hắn không ngờ rằng tâm thần và ý chí của người này lại mạnh như vậy, phun một ngụm máu lên chuôi kiếm, vung sáu thanh kiếm càng nhanh hơn, chỉ có điều, tay của hắn, thân thể của hắn đều run rẩy, hiển nhiên không thể tiếp tục thi triển Trảm Lục Dục, bạch phát lão giả hét lớn:
- Nhanh lên, đâm chết hắn, đâm đan điền của hắn, đâm vào đầu của hắn, đâm vào tâm tạng của hắn, cắt đầu hắn.
Cánh tay của Sở Nam vẫn tiếp tục đưa lên cao.
Tử Mộng Nhân không còn lao lên được nữa, bởi vì một ả Võ Quân ngăn trước mặt nàng, trên người Tử Mộng Nhân cũng xuất hiện vết thương, mặc dù nàng có nhiều pháp bảo, nhưng dù sao nàng cũng chỉ có tu vi Đại Võ Sư, khoảng cách chênh lệch quá lớn, đối mặt với hai Võ Quân nàng đã tận lực, thậm chí còn phải liều mạng.
Đệ tử của Kiếm Trảm Phái cũng thông suốt rồi, lập tức nhằm vào vị trí hiểm yếu là đan điền và đầu của Sở Nam mà đâm.
- Tên ngốc…
Tử Mộng Nhân cảm thấy trái tim của mình như bị lấy mất.
Mà lúc bọn người kia muốn chém thì Sở Nam bỗng nhiên hét lên:
- Ai cản ta gặp cha mẹ, kẻ đó sẽ chết!
Ngay lập tức, trên người Sở Nam lóe lên một tầng quang quyển, sát chiêu của đám đệ tử Kiếm Trảm Phái không thể đâm vào, trái lại cọn bị bắn ngược ra ngoài.
Mọi người đều kinh sợ vạn phần.
Bạch phát lão giả vẫn còn đang liều mạng thi triển, Sở Nam ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn hắn, nâng trọng kiếm lên, thốt ra từng chữ:
- Khai Thiên Liệt Địa, thức thứ ba!
Vừa quát xong, xung quanh Sở Nam liền nổi lên cuồng phong, đệ tử tu vi Võ Quân của Kiếm Trảm Phái càng không chịu nổi, liên tục thối lui.
- Hắn rốt cuộc đã trải nghiệm chuyện gì? Không ngờ có thể phá lục dục? Hắn…
Bạch phát lão giả kinh hãi, thân thể run rẩy, “Trảm Lục Dục” mà hắn sử dụng khẳng định cắn trả rất lớn, nhưng hắn không còn biện pháp, chỉ có thể dùng chiêu thức mà bản thân còn chưa thuần thục.
Thế nhưng, không ngờ lại vô dụng, không ngờ không có kết quả.
- Lão phu liều mạng với ngươi…
Bạch phát lão giả cũng phát cuồng rồi, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm, trên không trung xuất hiện bảy chuôi kiếm, bạch phát lão giả lạnh lùng nói:
- Trảm… Thất…
Vừa nói được hai chữ thì trên người bạch phát lão giả liền bắn ra máu tươi, thoạt nhìn vô cùng dọa người.
Sắc mặt nam tử tuấn tú tái nhợt, thấy lực chú ý của mọi người đều bị bạch phát lão giả và Lâm Vân hấp dẫn liền chậm rãi di chuyển đến gần Tử Mộng Nhân, trong nháy mắt, hắn cho rằng Lâm Vân không thể phân thân được, lại nghĩ đến việc chỉ cần bắt được Tử Mộng Nhân, tiếp đó bức tử Lâm Vân, như vậy lần Đại hội giao lưu này, Kiếm Trảm Phái sẽ được xếp hạng cao hơn.
Trên không trung, bạch phát lão giả lại lần nữa phun ra một ngụm máu, bờ môi run rẩy, thốt ra một chữ cuối cùng:
- Tình…
Chữ “Tình” vừa thốt ra, Khai Thiên Liệt Địa thức thứ ba của Sở Nam cũng chém đến…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.