Chương 344: Kiếm Trảm Phái
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
- Là ai đánh ngươi thành bộ dạng này?
Nghe thấy câu hỏi của Sở Nam, Vũ Hạo dốc toàn bộ khí lực, chỉ về phía tên cầm bích lục kiếm, sau đó mới đem những câu dọa nạt của bọn chúng nói với Thiết Thương Hùng, cái gì mà lột da lấy mật, chém chủ nhân ngươi thành bảy khối, đều nói ra.
Sở Nam quay lại, nhìn chằm chằm người này, người này nhất thời như rơi vào hầm băng, kiếm trong tay của hắn cũng run rẩy kịch liệt.
Bạch phát lão giả nhìn thấy Sở Nam cứu Vũ Hạo thì trong lòng vô cùng hối hận, thầm nghĩ:
- Vừa rồi tại sao lại quên mất chiêu này? Nếu như bắt tên kia lại, sau đó uy hiếp bọn hắn là có thể an toàn thối lui rồi, đúng là đáng tiếc….
Sở Nam ngồi xổm xuống, đem thanh kiếm đâm trong chân Thiết Thương Hùng rút ra, sau đó xoay người, lạnh giọng hỏi:
- Kiếm này là của ai?
Không ai trả lời, chỉ có nam tử tuấn tú là cảm thấy hô hấp không thông.
- Im lặng, đúng không? Tốt lắm!
Sở Nam lại nói:
- Trên người Thiết Thương Hùng có tổng cộng 682 vết kiếm, lấy một hoàn mười, các ngươi phải chịu 6820 kiếm, mặt khác, nếu như không nói ra kiếm này của ai thì mỗi người phải chịu thêm hai trăm kiếm, mà tay của mỗi người đều bị đâm trăm lần.
Lời này vừa phát ra, không ít người nuốt nước miếng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nam tử tuấn tú.
Ánh mắt rõ ràng như vậy, Sở Nam tất nhiên hiểu.
Nam tử tuấn tú cũng không che giấu nữa, rống lên:
- Không sai, chính là ta đâm, ngươi muốn gì? Ngươi dám làm gì?
Sở Nam cười, không trả lời với hắn mà chậm rãi nói:
- Trên người nó trúng 36 kiếm, phải trả ngươi 360 kiếm… Hơn nữa…
Sở Nam nhìn chằm chằm người cầm bích lục kiếm kia, nói một câu:
- Ngươi, sẽ chịu hình phạt thiên đao vạn quả mà chết.
- Ngươi… ngươi dám, ngươi biết chúng ta là ai không?
Sở Nam càng cười lớn, thản nhiên nói:
- Các ngươi là ai có liên quan gì đến ta? Cho dù các ngươi có là Thiên Vương lão tử thì cũng không trốn thoát đâu.
Bạch phát lão giả đi lên trước, mười chín người vội vàng đứng sau lưng bạch phát lão giả.
- Các ngươi không cần phải trốn, bởi vì phí công thôi!
Bạch phát lão giả nhíu mày, không hét lớn với Sở Nam, ngược lại quát đệ tử hắn:
- Nhìn bộ dạng của các ngươi kìa, còn giống đệ tử của Kiếm Trảm Phái nữa không? Kiếm Trảm Phái có đệ tử ham sống sợ chết như các ngươi sao? Các ngươi cũng là Võ Quân…
Bạch phát lão giả nhìn chằm chằm nam tử tuấn tú, nói:
- Đặc biệt là ngươi, ngươi còn xứng là đại sư huynh? Tất cả đường đường chính chính đứng ra cho ta!
Trên mặt đám người đều tràn ngập vẻ xấu hổ, nhưng cũng đứng ra, chỉ có điều càng nắm chặt kiếm trong tay hơn.
Sở Nam nheo mắt nhìn.
Bạch phát lão giả cố gắng khống chế nội tâm khó chịu, nói:
- Đạo hữu, đây… thật sự chỉ là hiểu lầm.
- Ừm, ta biết rồi.
Bạch phát lão giả nghe thấy câu trả lời này thì không khỏi sững sờ, trong lòng bồn chồn, thầm nghĩ:
- Người này nói vậy là ý gì?
Thế nhưng bạch phát lão giả còn chưa kịp yên tâm thì Sở Nam lại nói:
- Ta giết sạch các ngươi cũng là hiểu lầm nhỉ?
Bạch phát lão giả nhíu chặt lông mày, ngữ khí trở nên uy nghiêm:
- Đạo hữu, ta là Tứ trưởng lão của Kiếm Trảm Phái, chuyện hôm nay là lỗi của chúng ta trước, không biết Thiết Thương Hùng này là vật đã có chủ, nếu như biết rõ thì đã không có cục diện hôm nay.
- Ngươi không biết có liên quan gì đến ta?
Sở Nam bước lên trước nói nhàn nhạt:
- Ta chỉ biết bằng hữu của ta bị trọng thương, thiếu chút nữa bị các ngươi giết chết, ta chỉ biết huynh đệ của ta bị các ngươi đánh đến hấp hối, ta chỉ biết, những lời ta vừa nói đều phải thực hiện.
- Đão hữu, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Bạch phát lão giả còn chưa nghĩ ra bằng hữu trong lời nói của Sở Nam là ai, còn không biết huynh đệ của Sở Nam là ai, nếu như là nói con Thiết Thương Hùng kia thì quả thật là chuyện nực cười, trên đại lục này, có hai nhận ma thú làm bằng hữu chứ? Nếu như nói tên tiểu tử mới tiến cấp Đại Võ Sư thì lại càng buồn cười hơn, một người có thể dùng một quyền bức lui Võ Vương sơ cấp như hắn, tại sao lại kết giao với một tiểu tử Đại Võ Sư?
- Ta khinh người qusa đáng? Ngươi giết bằng hữu của ta, giết huynh đệ của ta, còn nói ta khinh người quá đáng?
Sở Nam lạnh giọng hỏi, sau đó quát:
- Lại nói, ta khinh ngươi đấy, thì sao nào?
Bạch phát lão giả sững sờ, vuốt râu theo phản xạ, nhưng bộ râu đã bị thiêu rụi cho nên chỉ vuốt vào không khí, sau khi ngượng ngùng thì hung ác nói:
- Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một Võ Quân, bên ta có mười chín Võ Quân và một Võ Vương, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng sao?
- Thử một lần không phải sẽ biết sao?
Sở Nam từng bước tiến về phía trước, sát khí trên người ngày càng dày.
Lời vừa rồi của Bạch phát lão giả chỉ để tăng thêm can đảm cho đám đệ tử, thuận tiện tăng thêm cản đảm cho bản thân, không nói cái gì khác, chỉ dựa vào Tịch Diệt chi hỏa cũng đủ để chấn nhiếp bọn hắn rồi, hắn thầm nghĩ:
- Đáng chết, một tên tu vi Võ Quân, như thế nào có thể luyện ra Tịch Diệt chi hỏa? Thiên phú của hắn đến tột cùng cao như thế nào? Ta nhớ có một người luyện thành Tịch Diệt chi hỏa lúc còn là tu vi Võ Quân, chỉ có điều người này đã biến mất rất lâu rồi…
Nhìn Sở Nam càng lúc càng đến gần, bạch phát lão giả áp chế suy nghĩ trong lòng, nói:
- Ngươi nghe cho rõ đây, chúng ta là người của Kiếm Trảm Phái.
Nhất Tông, lưỡng phái, tam môn, Kiếm Trảm Phái xếp ngang hàng với Thần Khí Phái, thực lực của Kiếm Trảm Phái cũng chỉ kém hơn Thần Khí Phái một chút, phân lượng thì nặng tương đương, cho nên bạch phát lão giả mới hi vọng Sở Nam nể nang.
- Kiếm Trảm Phái? Là cái gì?
Lúc này, Sở Nam chỉ còn cách bạch phát lão giả không quá năm mét, khí thế và sát ý càng lúc càng cao hơn, mười chín người kia mặc dù muốn lui nhưng lại không dám lui.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ Kiếm Trảm Phái báo thù sao?
- Ngươi nói xem?
Sở Nam lạnh giọng hỏi, bạch phát lão giả không biết phải làm sao, hắn thấy sát ý của Sở Nam như vậy, cũng không nói nhảm nữa, lớn tiếng ra lệnh:
- Bày Thiên Kiếm trận! Cho tên này nếm mùi lợi hại của Kiếm Trảm Phái chúng ta!
- Rõ!
Mười chín người lập tức dựa theo phương vị mà bày trận, mỗi người đều tập trung mười hai phần, bởi vì lần này liên quan đến tính mạng bọn họ, không ít người nhìn Sở Nam càng thêm ghét ghét, ghét ghét bởi vì đối phương chỉ là Võ Quân mà lại có vốn liếng để cuồng vọng như vậy.
Sở Nam bước thêm một bước, cách bạch phát lão giả chỉ còn mười bước.
Sau đó, Sở Nam mới từ trong nhẫn trữ vật lấy ra trọng kiếm, kéo lê trên mặt đất, tiếp tục tiến về phía trước.
- A…
Nhìn thấy trọng kiếm, bạch phát lão giả lập tức kinh hô:
- Ngươi…. ngươi… chính là Lâm Vân… Lâm Vân của Thần Khí Phái?
- Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi… ta sẽ tận lực thưởng cho các ngươi.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
- Chiến đi!
Sở Nam hét ra hai chữ, trọng kiếm phát ra âm thanh ong ong….
Nghe thấy câu hỏi của Sở Nam, Vũ Hạo dốc toàn bộ khí lực, chỉ về phía tên cầm bích lục kiếm, sau đó mới đem những câu dọa nạt của bọn chúng nói với Thiết Thương Hùng, cái gì mà lột da lấy mật, chém chủ nhân ngươi thành bảy khối, đều nói ra.
Sở Nam quay lại, nhìn chằm chằm người này, người này nhất thời như rơi vào hầm băng, kiếm trong tay của hắn cũng run rẩy kịch liệt.
Bạch phát lão giả nhìn thấy Sở Nam cứu Vũ Hạo thì trong lòng vô cùng hối hận, thầm nghĩ:
- Vừa rồi tại sao lại quên mất chiêu này? Nếu như bắt tên kia lại, sau đó uy hiếp bọn hắn là có thể an toàn thối lui rồi, đúng là đáng tiếc….
Sở Nam ngồi xổm xuống, đem thanh kiếm đâm trong chân Thiết Thương Hùng rút ra, sau đó xoay người, lạnh giọng hỏi:
- Kiếm này là của ai?
Không ai trả lời, chỉ có nam tử tuấn tú là cảm thấy hô hấp không thông.
- Im lặng, đúng không? Tốt lắm!
Sở Nam lại nói:
- Trên người Thiết Thương Hùng có tổng cộng 682 vết kiếm, lấy một hoàn mười, các ngươi phải chịu 6820 kiếm, mặt khác, nếu như không nói ra kiếm này của ai thì mỗi người phải chịu thêm hai trăm kiếm, mà tay của mỗi người đều bị đâm trăm lần.
Lời này vừa phát ra, không ít người nuốt nước miếng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nam tử tuấn tú.
Ánh mắt rõ ràng như vậy, Sở Nam tất nhiên hiểu.
Nam tử tuấn tú cũng không che giấu nữa, rống lên:
- Không sai, chính là ta đâm, ngươi muốn gì? Ngươi dám làm gì?
Sở Nam cười, không trả lời với hắn mà chậm rãi nói:
- Trên người nó trúng 36 kiếm, phải trả ngươi 360 kiếm… Hơn nữa…
Sở Nam nhìn chằm chằm người cầm bích lục kiếm kia, nói một câu:
- Ngươi, sẽ chịu hình phạt thiên đao vạn quả mà chết.
- Ngươi… ngươi dám, ngươi biết chúng ta là ai không?
Sở Nam càng cười lớn, thản nhiên nói:
- Các ngươi là ai có liên quan gì đến ta? Cho dù các ngươi có là Thiên Vương lão tử thì cũng không trốn thoát đâu.
Bạch phát lão giả đi lên trước, mười chín người vội vàng đứng sau lưng bạch phát lão giả.
- Các ngươi không cần phải trốn, bởi vì phí công thôi!
Bạch phát lão giả nhíu mày, không hét lớn với Sở Nam, ngược lại quát đệ tử hắn:
- Nhìn bộ dạng của các ngươi kìa, còn giống đệ tử của Kiếm Trảm Phái nữa không? Kiếm Trảm Phái có đệ tử ham sống sợ chết như các ngươi sao? Các ngươi cũng là Võ Quân…
Bạch phát lão giả nhìn chằm chằm nam tử tuấn tú, nói:
- Đặc biệt là ngươi, ngươi còn xứng là đại sư huynh? Tất cả đường đường chính chính đứng ra cho ta!
Trên mặt đám người đều tràn ngập vẻ xấu hổ, nhưng cũng đứng ra, chỉ có điều càng nắm chặt kiếm trong tay hơn.
Sở Nam nheo mắt nhìn.
Bạch phát lão giả cố gắng khống chế nội tâm khó chịu, nói:
- Đạo hữu, đây… thật sự chỉ là hiểu lầm.
- Ừm, ta biết rồi.
Bạch phát lão giả nghe thấy câu trả lời này thì không khỏi sững sờ, trong lòng bồn chồn, thầm nghĩ:
- Người này nói vậy là ý gì?
Thế nhưng bạch phát lão giả còn chưa kịp yên tâm thì Sở Nam lại nói:
- Ta giết sạch các ngươi cũng là hiểu lầm nhỉ?
Bạch phát lão giả nhíu chặt lông mày, ngữ khí trở nên uy nghiêm:
- Đạo hữu, ta là Tứ trưởng lão của Kiếm Trảm Phái, chuyện hôm nay là lỗi của chúng ta trước, không biết Thiết Thương Hùng này là vật đã có chủ, nếu như biết rõ thì đã không có cục diện hôm nay.
- Ngươi không biết có liên quan gì đến ta?
Sở Nam bước lên trước nói nhàn nhạt:
- Ta chỉ biết bằng hữu của ta bị trọng thương, thiếu chút nữa bị các ngươi giết chết, ta chỉ biết huynh đệ của ta bị các ngươi đánh đến hấp hối, ta chỉ biết, những lời ta vừa nói đều phải thực hiện.
- Đão hữu, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Bạch phát lão giả còn chưa nghĩ ra bằng hữu trong lời nói của Sở Nam là ai, còn không biết huynh đệ của Sở Nam là ai, nếu như là nói con Thiết Thương Hùng kia thì quả thật là chuyện nực cười, trên đại lục này, có hai nhận ma thú làm bằng hữu chứ? Nếu như nói tên tiểu tử mới tiến cấp Đại Võ Sư thì lại càng buồn cười hơn, một người có thể dùng một quyền bức lui Võ Vương sơ cấp như hắn, tại sao lại kết giao với một tiểu tử Đại Võ Sư?
- Ta khinh người qusa đáng? Ngươi giết bằng hữu của ta, giết huynh đệ của ta, còn nói ta khinh người quá đáng?
Sở Nam lạnh giọng hỏi, sau đó quát:
- Lại nói, ta khinh ngươi đấy, thì sao nào?
Bạch phát lão giả sững sờ, vuốt râu theo phản xạ, nhưng bộ râu đã bị thiêu rụi cho nên chỉ vuốt vào không khí, sau khi ngượng ngùng thì hung ác nói:
- Ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi chẳng qua chỉ là một Võ Quân, bên ta có mười chín Võ Quân và một Võ Vương, ngươi cho rằng ngươi có thể thắng sao?
- Thử một lần không phải sẽ biết sao?
Sở Nam từng bước tiến về phía trước, sát khí trên người ngày càng dày.
Lời vừa rồi của Bạch phát lão giả chỉ để tăng thêm can đảm cho đám đệ tử, thuận tiện tăng thêm cản đảm cho bản thân, không nói cái gì khác, chỉ dựa vào Tịch Diệt chi hỏa cũng đủ để chấn nhiếp bọn hắn rồi, hắn thầm nghĩ:
- Đáng chết, một tên tu vi Võ Quân, như thế nào có thể luyện ra Tịch Diệt chi hỏa? Thiên phú của hắn đến tột cùng cao như thế nào? Ta nhớ có một người luyện thành Tịch Diệt chi hỏa lúc còn là tu vi Võ Quân, chỉ có điều người này đã biến mất rất lâu rồi…
Nhìn Sở Nam càng lúc càng đến gần, bạch phát lão giả áp chế suy nghĩ trong lòng, nói:
- Ngươi nghe cho rõ đây, chúng ta là người của Kiếm Trảm Phái.
Nhất Tông, lưỡng phái, tam môn, Kiếm Trảm Phái xếp ngang hàng với Thần Khí Phái, thực lực của Kiếm Trảm Phái cũng chỉ kém hơn Thần Khí Phái một chút, phân lượng thì nặng tương đương, cho nên bạch phát lão giả mới hi vọng Sở Nam nể nang.
- Kiếm Trảm Phái? Là cái gì?
Lúc này, Sở Nam chỉ còn cách bạch phát lão giả không quá năm mét, khí thế và sát ý càng lúc càng cao hơn, mười chín người kia mặc dù muốn lui nhưng lại không dám lui.
- Chẳng lẽ ngươi không sợ Kiếm Trảm Phái báo thù sao?
- Ngươi nói xem?
Sở Nam lạnh giọng hỏi, bạch phát lão giả không biết phải làm sao, hắn thấy sát ý của Sở Nam như vậy, cũng không nói nhảm nữa, lớn tiếng ra lệnh:
- Bày Thiên Kiếm trận! Cho tên này nếm mùi lợi hại của Kiếm Trảm Phái chúng ta!
- Rõ!
Mười chín người lập tức dựa theo phương vị mà bày trận, mỗi người đều tập trung mười hai phần, bởi vì lần này liên quan đến tính mạng bọn họ, không ít người nhìn Sở Nam càng thêm ghét ghét, ghét ghét bởi vì đối phương chỉ là Võ Quân mà lại có vốn liếng để cuồng vọng như vậy.
Sở Nam bước thêm một bước, cách bạch phát lão giả chỉ còn mười bước.
Sau đó, Sở Nam mới từ trong nhẫn trữ vật lấy ra trọng kiếm, kéo lê trên mặt đất, tiếp tục tiến về phía trước.
- A…
Nhìn thấy trọng kiếm, bạch phát lão giả lập tức kinh hô:
- Ngươi…. ngươi… chính là Lâm Vân… Lâm Vân của Thần Khí Phái?
- Chúc mừng ngươi, đáp đúng rồi… ta sẽ tận lực thưởng cho các ngươi.
- Tại sao ngươi lại ở đây?
- Chiến đi!
Sở Nam hét ra hai chữ, trọng kiếm phát ra âm thanh ong ong….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.