Chương 1625: Kỳ thật, các ngươi đều là mèo
Chúc Long Ngữ
17/12/2013
- Xác thực, ngươi không phải một người, ngoại trừ những người chết cùng ngươi ra còn có một con thỏ, còn có một đám mèo!
Địa Vương môn trưởng lão lớn tiếng nói ra khiến cả đám người ha ha cười.
Bọn hắn đều cảm thấy thế cục đã rõ ràng rồi, Sở Nam xác thực lợi nhưng càng lợi hại hơn cũng khó mà song quyền địch tứ thủ!
Sở Nam mặt không biểu tình nói ra:
- Kỳ thật, các ngươi đều là mèo!
- Ân?
- Mèo? Ngươi nói ai là mèo?
...
Mọi người đều nổi giận, Địa Vương môn trưởng lão lại càng hét lớn một tiếng:
- Sát!
- Sát!
Mọi người quát lên, thanh thế to lớn, sát khí trùng thiên.
Địa Vương môn trưởng lão muốn tế sát chiêu ra nhưng lại cảm giác được một cỗ năng lượng cực kỳ quỷ dị bắn thẳng tới trán hắn, trong đầu lại nổ vang một đạo thanh âm:
- Ngươi thật sự đáng chán ghét, biến thành mèo cho bà cô!
Lập tức, thân cao bảy xích của Địa Vương môn trưởng lão biến thành một con mèo!
Mọi người đang muốn xung phong liều mạng đều choáng váng rồi, đầu óc có chút co rút, không ngờ đến, kể cả trung niên nhân kia rốt cục cũng chuyển chú ý lực từ Sở Nam lên trên người Tiểu Hắc.
Sau biến cố đột nhiên xuất hiện, mọi người lúc này nhớ tới một màn đuổi giết kịch liệt như vậy mà con thỏ kia vẫn vững vàng đứng trên bờ vai Sở Nam, một điểm di động hay thụ thương cũng không.
Vừa ý thức được điểm này, con mèo do Địa Vương môn trưởng lão biến thành đột nhiên hướng đám người Kim thúc đánh tới, không phải đơn giản chỉ lao tới không không mà sát chiêu lão vừa mới xuất ra kia cũng hướng về phía đám người Kim thúc. Võ giả họ Kim kia hoàn toàn không có phòng bị, bất ngờ không đề phòng mà thổ huyết lui ra sau, mọi người cuống quít xuất thủ, ngắm ngay Địa Vương môn trưởng lão mà giết tới.
Ngay trong nháy mắt này, hai mắt Tiểu Hắc đột nhiên xoay chuyển, gương mặt hiện lên một nụ cười giảo hoạt, móng vuốt huy động, tam sắc quang mang mạnh mẽ đem Địa Vương trưởng lão bao phủ lại. Lập tức, Địa Vương trưởng lão từ mèo lại hoá thành người.
Tại thời điểm lão hoá thành mèo thì ý thức cũng tiến vào trong trạng thái mơ hồ, nhưng khi vừa khôi phục nguyên hình thì tư duy cũng thanh tỉnh lại, sau đó chứng kiến mọi người hướng lão xuất thủ, coi như với sơ giai Chân Tổ cảnh như lão, nếu sớm có chuẩn bị, đối mặt với công kích mãnh liệt như vậy cũng chỉ có chạy trối chết, hoặc là thương tổn có thể uy hiếp tới tính mệnh thì chớ nói chi là hiện tại không chút chuẩn bị nào.
Bị trùng trùng điệp điệp công kích đánh úp, Địa Vương trưởng lão lập tức bị oanh thành thịt vụn!
Huyết nhục mạn thiên phi vũ (bay đầy trời)!
Giải quyết xong mối uy hiếp Địa Vương trưởng lão xong tâm tình đám người Kim thúc như thế nào cũng không đề lên nổi, lúc này mới bao nhiêu thời gian mà đã chết mất sáu, bị thương nặng một người. Bọn hắn chuyển ánh mắt về phía Tiểu Hắc đều loé lên vẻ sợ hãi, trong nội tâm cũng lạnh tanh một mảnh.
Đến lúc này, bọn hắn cuối cùng nhớ ra câu Sở Nam nói "kỳ thật, các ngươi đều là mèo" kia! Nghĩ tới đây cả đám liền bừng tỉnh, điều này cho thấy con thỏ trắng như tuyết kia lại có năng lực biến bọn chúng thành mèo.
Bọn hắn sợ hãi, sợ bị biến thành con mèo tiếp theo, lại bị đồng bọn tiêu diệt!
Mà lúc này đây Tiểu Hắc lại vươn một trảo ra, chỉ về phía tên họ giả họ Lan, thúc thúc của Lan Tráng, Lan Minh Hoà lập tức hô lên:
- Đừng!
- Đừng?
Sở Nam nghi hoặc một tiếng:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn, ta muốn...
Lan Minh Hoà vội vàng đem bảo bối trong trữ vật giới chỉ móc ra bày ở trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Nam, Sở Nam thấy hắn không có xu thế ném chúng ra ngoài thì lên tiếng hỏi:
- Hết rồi?
- Ta cũng chỉ có sáu kiện này!
- Ngươi không biết đọc những chữ kia sao?
Sở Nam hỏi tiếp.
Lan Minh Hoà sợ hãi nói:
- Đại nhân, ta thực sự chỉ có chừng này, không còn hơn nữa rồi, ngươi... ngươi đừng ép người quá đáng...
Sở Nam cười cười:
- Ta chưa bao giờ bức người cả, đáng tiếc, ngươi chỉ là một con mèo.
Vừa dứt lời, Tiểu Hắc duỗi móng vuốt ra, Lan Minh Hoà lập tức hoá thành một con mèo, sau kêu lên một tiếng "meo" mọi người liền vội vàng thoát đi, sợ Lan Minh Hoà sẽ như Địa Vương môn trưởng lão, lần nữa hướng bọn hắn phát động công kích.
Đồng thời, ánh mắt của mọi người cũng không còn kiên định như cũ nữa, trong đám bọn hắn đã có không ít người sinh thối ý rồi. Ai cũng không muốn hoá thành mèo, không muốn rơi vào kết cục như Địa Vương môn trưởng lão, nhưng bọn hắn rõ ràng, lúc này muốn rời đi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong lúc cả đám đang hối hận thì Sở Nam nói ra:
- Không chỉ Tề gia thiếu chủ ngu ngốc kia, các ngươi đều là kẻ ngu ngốc! Ta không biết các ngươi lấy được tin tức từ đâu ra ta giết người của các ngươi, trên người còn có dị bảo, ta chỉ biết các ngươi đã bị lợi dụng rồi, làm vũ khí cho người khác sử dụng rồi.
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
- Thời điểm các ngươi nhận được tin tức có từng có được tin tức về con thỏ?
Câu hỏi vừa ra liền khiến cho đại bộ phận bọn hắn bừng tỉnh đại ngộ, lập tức liền trở nên phẫn hận không thôi, nguyền rủa người truyền ra tin tức nọ, có một người nói ra:
- Nếu để cho ta gặp được hắn, ta phải chém hắn thành mười tám đoạn!
Sở Nam cười lạnh:
- Ngươi còn kém xa người ta, người kia là tộc nhân Lôi tộc, tên gọi là Lôi Ngoan, ngươi dám đi chém hắn sao?
Mọi người lại sững sờ, bọn hắn có thể tụ tập tại một chỗ như thế này có thể gọi là hướng Chư Thiên điện khiêu chiến, nhưng bọn hắn lại không dám hướng Lôi tộc khiêu chiến, trừ phi không muốn sống nữa.
Sở Nam đem toàn bộ biểu lộ của bọn hắn thu vào trong mắt, đối với cường thế của Lôi tộc nhận thức càng thêm sâu.
- Đại nhân, chúng ta đều bị người khác xúi dục, kính xin đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho chúng ta!
- Tốt.
- Thật sự?
- Đương nhiên là thật, ta lại không muốn mạng của các ngươi...
Sở Nam nói đến đây mọi người tuy có cảm giác không đúng nhưng trên mặt không kìm được mà lộ ra nét tươi cười, nhưng không đợi bọn hắn cười xong thì lại nghe Sở Nam nói:
- Chỉ có điều, đem các ngươi biến thành mèo mà thôi.
- Đại nhân, ta nguyện ý xuất ra mười kiện Tổ bảo, còn có một kiện Cổ bảo!
- Đại nhân, ta cũng nguyện ý.
...
Thanh âm liên tiếp vang lên, cũng mặc cho bọn hắn có thể hay không lấy ra được, trước tiên phải vượt qua ải này rồi nói sau, ánh mắt bọn hắn theo đó mà liếc về phía đồng bọn, chuẩn bị đoạt bảo từ trong tay bọn hắn.
Có người đã xuất ra Tổ bảo, hắn vừa lấy ra liền có bảy người ở chung quanh cướp đi, chém giết lại bắt đầu khai mạc, nhưng lần này lại là bọn hắn tự chém giết nhau rồi.
Cửu Võ nói:
- Những người này thực hám lợi, không hề có chút tình nghĩa nào đáng nói, đều đáng chết.
- Bọn hắn vẫn có tác dụng đấy, các ngươi chọn ra mấy tên mà rèn luyện một chút đi, đá mài đao đưa tới cửa không dùng thì thật đáng tiếc.
Sở Nam cười nói ra, sau đó vẻ tươi cười liền biến mất, nghĩ đến hiệu triệu lực của Lôi Ngoan hắn tiếp tục nói ra:
- Ta cảm giác, trường phong ba này sẽ không cứ như vậy mà chấm dứt, người tới cũng không chỉ có chừng này, cho nên, để bọn hắn biến thành mèo chính là sự tình phi thường trọng yếu.
Sở Nam bên này đang nói thì trong đám võ giả đến từ bên ngoài kia có người không tham dự chém giết, bọn hắn chuẩn bị bỏ trốn, thi triển bí pháp, muốn dùng tốc độ nhanh nhất ly khai khỏi chỗ này. Nhưng mà, tâm niệm vừa động bọn hắn lại bị Tiểu Hắc biến thành mèo rồi.
Thoáng cái, lại thêm chín con mèo!
Những người còn lại thấy thế cũng không dám sinh lòng bỏ trốn nữa, thành thành thật thật mà quay đầu lại, bắt đầu chém giết đoạt bảo, hơn nữa, hơn mười con mèo cũng đem bon hắn vây lại, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Địa Vương môn trưởng lão lớn tiếng nói ra khiến cả đám người ha ha cười.
Bọn hắn đều cảm thấy thế cục đã rõ ràng rồi, Sở Nam xác thực lợi nhưng càng lợi hại hơn cũng khó mà song quyền địch tứ thủ!
Sở Nam mặt không biểu tình nói ra:
- Kỳ thật, các ngươi đều là mèo!
- Ân?
- Mèo? Ngươi nói ai là mèo?
...
Mọi người đều nổi giận, Địa Vương môn trưởng lão lại càng hét lớn một tiếng:
- Sát!
- Sát!
Mọi người quát lên, thanh thế to lớn, sát khí trùng thiên.
Địa Vương môn trưởng lão muốn tế sát chiêu ra nhưng lại cảm giác được một cỗ năng lượng cực kỳ quỷ dị bắn thẳng tới trán hắn, trong đầu lại nổ vang một đạo thanh âm:
- Ngươi thật sự đáng chán ghét, biến thành mèo cho bà cô!
Lập tức, thân cao bảy xích của Địa Vương môn trưởng lão biến thành một con mèo!
Mọi người đang muốn xung phong liều mạng đều choáng váng rồi, đầu óc có chút co rút, không ngờ đến, kể cả trung niên nhân kia rốt cục cũng chuyển chú ý lực từ Sở Nam lên trên người Tiểu Hắc.
Sau biến cố đột nhiên xuất hiện, mọi người lúc này nhớ tới một màn đuổi giết kịch liệt như vậy mà con thỏ kia vẫn vững vàng đứng trên bờ vai Sở Nam, một điểm di động hay thụ thương cũng không.
Vừa ý thức được điểm này, con mèo do Địa Vương môn trưởng lão biến thành đột nhiên hướng đám người Kim thúc đánh tới, không phải đơn giản chỉ lao tới không không mà sát chiêu lão vừa mới xuất ra kia cũng hướng về phía đám người Kim thúc. Võ giả họ Kim kia hoàn toàn không có phòng bị, bất ngờ không đề phòng mà thổ huyết lui ra sau, mọi người cuống quít xuất thủ, ngắm ngay Địa Vương môn trưởng lão mà giết tới.
Ngay trong nháy mắt này, hai mắt Tiểu Hắc đột nhiên xoay chuyển, gương mặt hiện lên một nụ cười giảo hoạt, móng vuốt huy động, tam sắc quang mang mạnh mẽ đem Địa Vương trưởng lão bao phủ lại. Lập tức, Địa Vương trưởng lão từ mèo lại hoá thành người.
Tại thời điểm lão hoá thành mèo thì ý thức cũng tiến vào trong trạng thái mơ hồ, nhưng khi vừa khôi phục nguyên hình thì tư duy cũng thanh tỉnh lại, sau đó chứng kiến mọi người hướng lão xuất thủ, coi như với sơ giai Chân Tổ cảnh như lão, nếu sớm có chuẩn bị, đối mặt với công kích mãnh liệt như vậy cũng chỉ có chạy trối chết, hoặc là thương tổn có thể uy hiếp tới tính mệnh thì chớ nói chi là hiện tại không chút chuẩn bị nào.
Bị trùng trùng điệp điệp công kích đánh úp, Địa Vương trưởng lão lập tức bị oanh thành thịt vụn!
Huyết nhục mạn thiên phi vũ (bay đầy trời)!
Giải quyết xong mối uy hiếp Địa Vương trưởng lão xong tâm tình đám người Kim thúc như thế nào cũng không đề lên nổi, lúc này mới bao nhiêu thời gian mà đã chết mất sáu, bị thương nặng một người. Bọn hắn chuyển ánh mắt về phía Tiểu Hắc đều loé lên vẻ sợ hãi, trong nội tâm cũng lạnh tanh một mảnh.
Đến lúc này, bọn hắn cuối cùng nhớ ra câu Sở Nam nói "kỳ thật, các ngươi đều là mèo" kia! Nghĩ tới đây cả đám liền bừng tỉnh, điều này cho thấy con thỏ trắng như tuyết kia lại có năng lực biến bọn chúng thành mèo.
Bọn hắn sợ hãi, sợ bị biến thành con mèo tiếp theo, lại bị đồng bọn tiêu diệt!
Mà lúc này đây Tiểu Hắc lại vươn một trảo ra, chỉ về phía tên họ giả họ Lan, thúc thúc của Lan Tráng, Lan Minh Hoà lập tức hô lên:
- Đừng!
- Đừng?
Sở Nam nghi hoặc một tiếng:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn, ta muốn...
Lan Minh Hoà vội vàng đem bảo bối trong trữ vật giới chỉ móc ra bày ở trước mặt, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Nam, Sở Nam thấy hắn không có xu thế ném chúng ra ngoài thì lên tiếng hỏi:
- Hết rồi?
- Ta cũng chỉ có sáu kiện này!
- Ngươi không biết đọc những chữ kia sao?
Sở Nam hỏi tiếp.
Lan Minh Hoà sợ hãi nói:
- Đại nhân, ta thực sự chỉ có chừng này, không còn hơn nữa rồi, ngươi... ngươi đừng ép người quá đáng...
Sở Nam cười cười:
- Ta chưa bao giờ bức người cả, đáng tiếc, ngươi chỉ là một con mèo.
Vừa dứt lời, Tiểu Hắc duỗi móng vuốt ra, Lan Minh Hoà lập tức hoá thành một con mèo, sau kêu lên một tiếng "meo" mọi người liền vội vàng thoát đi, sợ Lan Minh Hoà sẽ như Địa Vương môn trưởng lão, lần nữa hướng bọn hắn phát động công kích.
Đồng thời, ánh mắt của mọi người cũng không còn kiên định như cũ nữa, trong đám bọn hắn đã có không ít người sinh thối ý rồi. Ai cũng không muốn hoá thành mèo, không muốn rơi vào kết cục như Địa Vương môn trưởng lão, nhưng bọn hắn rõ ràng, lúc này muốn rời đi cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Trong lúc cả đám đang hối hận thì Sở Nam nói ra:
- Không chỉ Tề gia thiếu chủ ngu ngốc kia, các ngươi đều là kẻ ngu ngốc! Ta không biết các ngươi lấy được tin tức từ đâu ra ta giết người của các ngươi, trên người còn có dị bảo, ta chỉ biết các ngươi đã bị lợi dụng rồi, làm vũ khí cho người khác sử dụng rồi.
Mọi người cảm thấy khó hiểu.
- Thời điểm các ngươi nhận được tin tức có từng có được tin tức về con thỏ?
Câu hỏi vừa ra liền khiến cho đại bộ phận bọn hắn bừng tỉnh đại ngộ, lập tức liền trở nên phẫn hận không thôi, nguyền rủa người truyền ra tin tức nọ, có một người nói ra:
- Nếu để cho ta gặp được hắn, ta phải chém hắn thành mười tám đoạn!
Sở Nam cười lạnh:
- Ngươi còn kém xa người ta, người kia là tộc nhân Lôi tộc, tên gọi là Lôi Ngoan, ngươi dám đi chém hắn sao?
Mọi người lại sững sờ, bọn hắn có thể tụ tập tại một chỗ như thế này có thể gọi là hướng Chư Thiên điện khiêu chiến, nhưng bọn hắn lại không dám hướng Lôi tộc khiêu chiến, trừ phi không muốn sống nữa.
Sở Nam đem toàn bộ biểu lộ của bọn hắn thu vào trong mắt, đối với cường thế của Lôi tộc nhận thức càng thêm sâu.
- Đại nhân, chúng ta đều bị người khác xúi dục, kính xin đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho chúng ta!
- Tốt.
- Thật sự?
- Đương nhiên là thật, ta lại không muốn mạng của các ngươi...
Sở Nam nói đến đây mọi người tuy có cảm giác không đúng nhưng trên mặt không kìm được mà lộ ra nét tươi cười, nhưng không đợi bọn hắn cười xong thì lại nghe Sở Nam nói:
- Chỉ có điều, đem các ngươi biến thành mèo mà thôi.
- Đại nhân, ta nguyện ý xuất ra mười kiện Tổ bảo, còn có một kiện Cổ bảo!
- Đại nhân, ta cũng nguyện ý.
...
Thanh âm liên tiếp vang lên, cũng mặc cho bọn hắn có thể hay không lấy ra được, trước tiên phải vượt qua ải này rồi nói sau, ánh mắt bọn hắn theo đó mà liếc về phía đồng bọn, chuẩn bị đoạt bảo từ trong tay bọn hắn.
Có người đã xuất ra Tổ bảo, hắn vừa lấy ra liền có bảy người ở chung quanh cướp đi, chém giết lại bắt đầu khai mạc, nhưng lần này lại là bọn hắn tự chém giết nhau rồi.
Cửu Võ nói:
- Những người này thực hám lợi, không hề có chút tình nghĩa nào đáng nói, đều đáng chết.
- Bọn hắn vẫn có tác dụng đấy, các ngươi chọn ra mấy tên mà rèn luyện một chút đi, đá mài đao đưa tới cửa không dùng thì thật đáng tiếc.
Sở Nam cười nói ra, sau đó vẻ tươi cười liền biến mất, nghĩ đến hiệu triệu lực của Lôi Ngoan hắn tiếp tục nói ra:
- Ta cảm giác, trường phong ba này sẽ không cứ như vậy mà chấm dứt, người tới cũng không chỉ có chừng này, cho nên, để bọn hắn biến thành mèo chính là sự tình phi thường trọng yếu.
Sở Nam bên này đang nói thì trong đám võ giả đến từ bên ngoài kia có người không tham dự chém giết, bọn hắn chuẩn bị bỏ trốn, thi triển bí pháp, muốn dùng tốc độ nhanh nhất ly khai khỏi chỗ này. Nhưng mà, tâm niệm vừa động bọn hắn lại bị Tiểu Hắc biến thành mèo rồi.
Thoáng cái, lại thêm chín con mèo!
Những người còn lại thấy thế cũng không dám sinh lòng bỏ trốn nữa, thành thành thật thật mà quay đầu lại, bắt đầu chém giết đoạt bảo, hơn nữa, hơn mười con mèo cũng đem bon hắn vây lại, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.