Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 536: Lại thấy hắc sắc lệnh bài, Hách Liên Anh giết đến

Chúc Long Ngữ

10/05/2013

Người này rống lớn, nhảy lên không trung, một thanh Lưu Thải Hồng Kiếm rực rỡ vũ đắc sinh phong *, thoạt nhìn khí thế mười phần, nhưng Sở Nam vẫn bất động, đợi cho hắn chuẩn bị xong, khí thế dâng cao đến cực điểm thì mới duỗi ra một ngón tay, nguyên lực ngưng tụ, biến thành một kim kiếm lấp lánh.

* vung kiếm chém phát ra tiếng gió.

- Chút tài mọn chim chuột, xem lão tử hành hạ ngươi đến chết dây!

Người này hoàn toàn coi thường kiếm mang mà Sở Nam thi triển, Lưu Thải Hồng Kiếm tràm đến, hắn đã tính toán, sau khi chém nát kiếm mang thì sẽ chém lên người Sở Nam.

- Chỉ là Võ Vương sơ cấp mà thôi.

Lẩm bẩm một câu, Sở Nam nhắm mắt lại, thu ngón tay về, tùy ý kiếm mang công kích.

-Keng...

Kiếm mang bị Lưu Thải Hồng Kiếm chém nát, người này đại hỉ, nhanh chóng hạ xuống, chỉ trong chớp mắt, chỉ cỏn cách Sở Nam không đến ba thước.

Chính lúc này, kiếm mang bị trảm lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, không chờ hắn phản ứng thì kiếm dang đã lướt qua cổ hắn.

Ngay lập tức, một cái đầu bay lượn trong không trung.

Huyết bắn đầy trời...

Thi thể không đầu rơi xuống dưới cửa thành.

-Hít...

Người dừng phía xa nhìn đều kinh hô, một Võ Vương lại bị một chi, một chiêu, một kiếm mang miêu sát...

- Lâm Vân của Thần Khí Phái quả thật uy mãnh.

Trong lòng tất cả mọi người, trong nháy mắt thấy cái dầu rơi xuống đều nghĩ như vậy, bọn hắn tất nhiên không biết trong một kiếm mang đó ẩn chứa bao nhiêu lực lượng.

Mà lúc này, Hách Liên Anh chỉ còn cách thành Đông Nhạc chừng bốn thời thần.

Chúc Chỉ Vũ cũng nhận được tin tức, lên đường đến thành Đông Nhạc.

Tên tức với tốc độ cực nhanh truyền bá khắp thiên hạ, càng ngày càng có nhiều người biết tin tức này...

Mạc lão biết được tin tức Lâm Vân chính là Ma Đạo Tử, lại suy nghĩ đến tình cảnh lúc ở cùng Lâm Vân, không nói hai lời, lập tức dẫn Thiết Thương Hùng ngày đêm không ngừng lên đường tới thành Đông Nhạc, lúc đi, toàn thân sôi sục nhiệt huyết.

0O0

Phù Chấn, Vô Không lão tổ nghe thấy tin tức này cũng ngây ngẩn ba phút, sau đó cũng lập tức lên đường đến thành Đông Nhạc, bọn hắn muốn đến trợ giúp Sở Nam, không phải bọn hắn trung tâm, mà là bị Sinh Tử Quyết khống chế, chủ nhân chết thì nổ bộc như bọn hắn càng chết không có chỗ chôn, trong lòng Phù Chấn còn đang suy nghĩ làm sao để trong đoạn thời gian này luyện được một lượng lớn “Phù”

0O0

Sau khi Liệt Phong thông báo cho Nam Cung Linh Vân tin tức này, Nam Cung Linh Vân lập túc tìm một ma thú cấp ba thay đi bộ, lên đường đến thành Đông Nhạc.

0O0

Tử Mộng Nhân nhận được tin tức từ Hải Lang đoàn truyền về, lập tức dẫn Tất Chính,. Lý Hạo và cả Nhị trưởng lão, cùng 5000 bang chúng của Hải Lang đoàn, chạy đến

thành Đông Nhạc, đồng thời còn đơn San Hô Huyền Lam Kình đến bờ biển gần thành Đông Nhạc nhất.

Tử Võ Hoàng và một đám người của Thần Khí Phái vẫn đang tiềm ẩn, vô tình nhận được tin tức, lúc này công lực của Tử Võ Hoàng đã khôi phục năm thành, sau khi biết rõ mọi chuyện Tử Võ Hoàng cũng cười lớn ba tiếng, nói:

- Quả nhiên là hảo nam nhi của Thần Khí Phái ta, đủ điên cuồng, lão tử sẽ cùng ngươi điên cuồng, dùng tính mạng của lão tử đánh cược! Đánh cược khí vận trăm năm của Thần Khí Phái! Điên với ngươi!

Nói xong, vung bàn tay lên, Thần Khí Phái chỉ còn lại gần 300 đệ tử, nhưng tuyệt đối là tinh anh trong đệ tử tinh anh, một đường huyết chiến tiến đến thành Đông Nhạc!

Bọn họ đều rõ ràng chuyến đi này ý nghĩa như thế nào, là cửu tử nhất sinh! Vạn cốt khô!

0O0

Ánh mắt lão phụ xấu xí cũng sáng lên, thân hình khẽ run rẩy, dẫn theo tiểu cô nương phi hành trong không trung, trong lòng thầm nhủ:

- Lâm Vân? Có quan hệ gì với hắn? Tại sao hắn vẫn không rời di? Chẳng lẽ hắn...

0O0

Thiên Kiếm Môn đến, bên trong có cả Vi Ly.

0O0

Vân La Môn đến, bên trong có Vu Đại Hải và Trần Hiểu Phong, còn có La Đào.



0O0

Bạch Cốt Bang đến, Tư Đồ Dật Tiêu cũng dẫn theo người đến, lúc này Tư Đồ Dật Tiêu đã đạt đến Võ Tướng sơ cấp, theo cùng hắn là Yên Son thập nhị đạo.

0O0

Vũ Hạo đang liều mạng tu luyện trong chém giết, ngay cả vết máu trên kiếm cũng không lau, cũng không quản đến vết thương lộ cả xương trắng, tức tốc đến thành Đông Nhạc.

0O0

Thu Tiểu Mạch đang tu luyện tại Bắc Thần Cung, nghe thấy chúng sư huynh đệ đàm luận, lập tức thỉnh cầu với sư phụ, một đao một cung hạ sơn, dẫn theo Đã Tháp, ngồi trên Phong Vân điêu, bay đến thành Đông Nhạc.

0O0

Tất nhiên, Man Lam và Phong chủ Thiên Cực Phong cũng đến, bọn hắn thề phải giết Lâm Vân trước mặt người trong thiên hạ, chấn chinh thiên uy của Thiên Nhất Tông.

Võ già trong thiên hạ đều tề tụ về thành Đông Nhạc.

0O0

Mà trong lúc những người kia vừa mới lên đường thì trước mặt Sở Nam đã bày hơn trăm cái đầu lâu, đám võ giả không tin có tà, muốn giết Lâm Vân, trong đó cỏ Võ Vương sơ cấp, còn có Võ Quân cao cấp không biết tự lượng sức, đều gặp phải kết cục bị một chiêu của Sở Nam giải quyết, huyết bắn đầy không trung, thi thể phân ly.

Không biết có phải màn huyết tinh này quá kịch liệt hay bởi vì tình cảnh Sở Nam chiến đấu quá thảm liệt mà trong bầu tròi vạn dặm đều biến thành một màu đên rậm rạp, mây đen che kín, thế nhưng lại không có một giọt mưa rơi xuống.

Lúc này, có một thân ảnh đứng dưới cửa thành, trong mắt không có cuồng vọng, không có huênh hoang, chỉ có chiến ý điên cuồng, vũ khí trong tay cũng hết sức đặc thù, là một thanh đao bổ củi, thanh đao này thể tích rất lớn, lớn hơn cả cơ thể người.

- Ta đến khiêu chiến!

Thân ảnh vận kình hét lớn.

Sở Nam mới đem Diệt Nguyên Minh Đằng thi triển, đang suy nghĩ lung tung, hơi hé mắt nhìn, không lập tức khai chiến như những lần trước, chỉ nói:

- Ngươi nhìn thấy cái dầu bên cạnh không?

Thân hình đon bạc kia tu vi Võ Quân cao cấp, nhưng không hề có một tia run rẩy, ngược lại điên cuồng quát:

- Ta biết, nhưng ta dừng lại ở cảnh giới Võ Quân cao cấp đã nhiều năm, ta không muốn trở thành phế vật như vậy nữa, ta muốn đột phá, muốn tấn thăng thành Võ Vương, cho nên, ta muốn có áp lực, ta phải khiêu chiến, ta muốn mạnh hơn, cho dù chết cũng không lay chuyển suy nghĩ.

- Xem ta là đá mài dao sao?

- Lạc Đao không dám!

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong mắt hắn không hề có nửa phần ý tứ gì gọi là không dám.

Sở Nam nhìn Lạc Đao, thấy hắn có bóng hình của mình, chỉ lạnh lùng nói:

- Ngươi có thể trả giá gì? Thứ gì có thể thay đổi tính mạng của ngươi? Bằng không, dưới một chiêu của ta, ngươi không kịp cảm nhận áp lực đã chết rồi!

Lạc Đao suy nghĩ nửa ngày, lấy từ trong cơ thể ra một thứ gì đó.

Thần niệm của Sở Nam quét qua, ánh mắt lập tức sáng ngòi, bởi vì thứ đó là một khối hắc sắc lệnh bài, giống như hai khối lệnh bài trong nhẫn trữ vật của hắn, ngoại trừ đồ án bên trên có chút không giống thì những thứ còn lại hoàn toàn giống.

- Khối lệnh bài này là một cái chìa khóa, nhưng đến cùng có thể mở ra địa phương nào thì ta cũng không biết...

Lạc Đao nói đến đây, ngũ khí có chút bi thương, đồng thời còn có chút cừu hận, nhưng hắn vẫn nói:

- Tiền bối, dược không?

- Được!

Sở Nam thốt ra một chữ, trực tiếp đón lấy hắc sắc lệnh bài mà Lạc Đao ném đến, trong lòng kích dộng không nhỏ, thầm nghĩ:

- Thì ra lệnh bài này là chìa khóa! Là chìa khóa gì? Ba cái chìa khóa, một cái tìm trong một cái động, một cái tìm được trong đám cường đạo, bây giờ lại có một cái nữa, liệu có còn hay không?

Sở Nam áp chế nghi vấn trong lòng xuống, bò hắc sắc lệnh bài vào trong nhẫn trữ

Còn Lạc Đao thì ngưng thần, hai tay nắm chặt đại đao bổ củi, bày ra tư thế giống như đang bổ củi, sau khi hít sâu ba lần, mờ miệng hét lớn:

- Bổ củi thức!

Sở Nam lấy ra một thanh kiếm, là một thanh kiếm rất bình thường, lúc trước chém hơn trăm đầu, Sở Nam chưa từng sử dụng vũ khí, bây giờ hắn rốt cuộc cũng lấy ra vũ khí, người vây quanh phía xa liền kinh hô:

- Tròi đất, hắn sử dụng vũ khí rồi, đối phó với một Võ Quân cao cấp mà hắn phải, xuất kiếm sao?

Lạc Đao nhảy lên không bổ xuống Sở Nam, Sở Nam lần đầu tiên động thân, ngồi thẳng dậy, một chiêu trảm xuống, đem đao bổ củi trong hư không chém thành hai nửa, Lạc Đao lập tức cảm thấy khí tức tử vong bao vây, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, cầm nửa thanh dao bổ củi tiếp tục chém xuống.



Đáng tiếc, một đạo kiếm phong băng lãnh vô tình lướt qua ngực hắn lộ ra miệng vết thương thấu xương, huyết quang bắn tung tóe, huyết thủy phun tràn, cơ mặt của Lạc Đao cũng vặn vẹo, lập tức rơi xuống đất.

Từ đầu tới cuối, Lạc Đao không hét thảm lấy một tiếng, hắn nhìn Sở Nam, nhớ lại một chiêu vừa rồi của Sở Nam, động tác xuất thủ, phương vị, khí thế, còn có nguyên lực ba động mà hắn cảm giác dược...

Sở Nam đang muốn nói gì dó với hắn, đột nhiên ánh mắt hướng về phía xa, trong mắt tràn đầy lãnh mang, lập tức, từ phía xa truyền đến âm thanh:

- Lâm Vân tiểu tử, lão phu đến chém đầu ngươi đây!

Theo âm thanh đó, mây đen trên trời dường như càng dày dặc thêm, giống như lập tức có thổ đổ mưa vậy.

Người đến chính là Hách Liên Anh, sau khi nhận được tin tức liền lên đường suốt ngày đêm.

Chỉ một tiếng quát đã khiến hơn vạn võ giả vầy quanh kinh tâm động phách, sắc mặt tái nhợt, bọn hắn liền phỏng đoán:

- Người này đến cùng là ai? Xem ra là dối thủ chính thức của Lâm Vân, không biết hắn có thể lấy đầu người kia được không.

Sở Nam sau khi chấn dộng một chút, lại bình tĩnh như ao nước, không dậy chút sóng, chỉ nói với Lạc Đao:

- Đốn củi như rạch trời, nếu ngươi có thể lĩnh ngộ trước khi miệng vết thương này khép lại, nếu như.... Ta còn sống thì ngươi hãy đến tìm ta.

Trong mắt Lạc Đao đầy vẻ kiên định, bịt lấy miệng vết thương, lui vào trong đám người.

Lúc này Sở Nam mới xoay người lại, thân ảnh Hách Liên Anh đang phiêu phù trong hư không, còn là vị trí trên đầu thành Sở Nam đang đứng, ở vị trí rất cao, miệt thị nói:

- Lâm Vân tiểu tử, lần này ngươi không trốn thoát dược dâu.

- Người đến là ai? Báo danh đi!

Sở Nam lạnh lùng quát:

- Ta không giết kẻ vô danh!

- Cuồng vọng!

Hách Liên Anh lửa giận ngút tròi, đang muốn ra tay hạ mã uy của Sở Nam, bỗng nhiên cười nói:

- Lão phu là Phong chủ Thiên Mộc Phong, Hách Liên Anh!

Bởi vì Hách Liên Anh vận kình cho nên lời nói này khuếch toán rất xa, nhưng người vây xem tất nhiên đều nghe rõ, lập tức chấn kinh đến tột độ.

- Cái gì? Người này là Phong chủ Thiên Mộc Phong? Vậy hắn ít nhất phải là tu vi Võ Hoàng trung cấp rồi, lần này xem ra Lâm Vân chết chắc!

- Ta đánh cuộc Lâm Vân thắng!

Một âm thanh lạnh như băng vang lên trong tai mọi người, mọi người đều quay đầu, lại, nhìn thấy một thân ảnh như sương khói, từ dáng người mà nhìn chẳng khác gì người trời, dung mạo tất nhiên là bất tục, mọi người đều lập tóc phản bác không có khả năng, còn có người nói:

- Ta với ngươi đánh cuộc, ta đánh cuộc Hách Liên Anh tiền bối thắng, nếu như ta thắng, ta muốn dích thần lột mặt nạ của ngươi, nhìn thấy phương dung của ngươi.

- Được, ta thắng thì sẽ lấy mạng ngươi.

Âm thanh này càng trở nên lạnh lẽo hơn, bóng dáng xinh đẹp này hiển nhiên chính là Điệp Y Tiên Tử, nàng không phải đánh cuộc Sở Nam thắng, mà là đánh cuộc Sở Nam sống, nam nhân muốn cùng đánh cược với Điệp Y Tiên Tử, nghe thấy nàng muốn mạng của hắn thì không khỏi run rẩy, trong lòng dâng lên cảm giác sợ sệt, nhưng vẫn bày ra bộ dáng tươi cười nói:

- Mỹ nhân, đầu của ta rất khó lấy, không biết lột mặt nạ của nàng có khó hơn không. Điệp Y Tiên Tử không để ý đến hắn, trong lòng hung hăng lẩm bẩm:

- Đoạt nụ hôn đầu tiên của ta, nếu ngươi dám chết ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Mà Sở Nam nghe thấy lời nói của Hách Liên Anh, tất nhiên cũng hiểu hắn đang mưu tính gì, chỉ nhàn nhạt đáp:

- Hách Liên Anh, chưa từng nghe nói, là tên tiểu bối từ đâu đến?

Sở Nam đương nhiên không phải chưa từng nghe nói, hơn nữa còn có duyên gặp mặt hắn tại Thiên Huyền Phong, nhưng Sở Nam vẫn có ý nói vậy là để chọc giận hắn mà thôi.

Hách Liên Anh giận dữ, khí tức thu liễm lập tức bộc phát, là tu vi Võ Hoàng cao cấp, chỉ nghe hắn quát:

- Chọc giận ta, ngươi chịu được nộ hỏa của ta sao?

- Ta chỉ muốn chém đầu ngươi!

Lúc Sở Nam nói, Thần Hành Bách Biến cũng vận chuyển đến cực trí, trên người bộc phát khí tức Võ Hoàng đại viên mãn, Hách Liên Anh cảm nhận được khí tức này, không khỏi cả kinh, nhân lúc hắn cả kinh, Sở Nam mạnh mẽ xuất thủ, trọng kiếm thi triển ra “Dung” kỹ.

- Hừ! Chút thủ đoạn nho nhỏ này có tác dụng sao?

Hách Liên Anh hừ lạnh một tiếng, một con cự long phù hiện, dương nanh múa vuốt, trong miệng phun ra một đạo quang mang, bắn thẳng về phía Sở Nam, còn con cự long thì mở rộng miệng nuốt ‘"Dung” kỹ.

Ngay lúc cự long hiện thân trên không trung, giọt mưa đầu tiên rơi xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook