Chương 914: Lôi điện, vì sư nương mà bổ (Thượng,hạ)
Chúc Long Ngữ
13/05/2013
Cứ như vậy, tất cả vẫn không ngừng dùng pháp bảo phá trận, trên trời dưới đất đều thử qua.
Ngày hôm sau, trong không trung không còn một lượng lớn võ giả nữa, chỉ còn lại hơn mười tên võ giả, mà hơn mười tên võ giả này, tất cả tu vi đã ngoài Võ Đế, không chỉ tu vi mạnh mà thân phận của bọn hắn cũng không kém.
Phía Bắc, là thập đại đệ tử chân truyền của Bắc Thần Cung.
Phía Nam chính là Tứ Tượng cao thủ của Đại Chu, tu vi của bọn hắn đã gần tiếp cận Võ Tôn. Hơn nữa, bọn hắn đều có năng lực đặc thù.
Phía Đông, do Trang Bất Chu cầm đầu mười tám tên đệ tử Thiên Nhất Tông.
Phía Tây, là tám tên cao nhân ẩn thế, bọn hắn vốn không tranh quyền đoạt thế, lần này bọn hắn đến đây không phải vì Thánh Khí hay Vương thú. Mà là bị Ngũ Hành chi thể, tinh huyết, khả năng khống chế lôi điện của Lâm Vân hấp dẫn.
Những cao nhân lánh đợi này, mặc dù không ai biết, nhưng cao thủ bên trong quả thật không ít. Hơn nữa, sở học của bọn hắn có phần phức tạp, trong đó còn có người tinh tâm nghiên cứu trận pháp.
Bốn thế lực lớn không lỗ mãng “dùng lực phá trận”, mà tất cả đều muốn “dùng trận phá trận”, Bắc Thần Cung, Đại Chu, Thiên Nhất Tông đều có một người phá trận, còn trong đám cao thủ ẩn thế lại có hai cường giả phá trận.
Lông mày của năm người phá trận đều nhíu chặt, Sát Ngư trận trước mặt bao gồm quá nhiều trận pháp, hơn nữa lại không giống những trận pháp mà bọn họ biết. Ví dụ như, trận pháp đơn giản trước mắt, nếu thô lược đi thì chính là Ngũ Hành trận, nhưng nếu thực sự dùng Ngũ Hành trận để phá thì sẽ rơi vào Thất Tinh kiếm trận, kết cục là vạn kiếm xuyên tim phệ cốt.
Cứ như vậy, hết ngày này đến ngày khác, người tụ tập tại thành Đông Hoa càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có người bắt đầu sinh ý ở đó, buôn bán đan dược, thư tịch trận pháp,… người mua vô số, cho dù không hiểu về trận pháp cũng mua hai quyển, xem thử liệu có thể đột nhiên lĩnh ngộ, tiện tay vung lên hủy đi cái Sát Ngư trận khiến người ta hận đến ngứa răng này không.
Làm sinh ý này, hậu trường có hai nhà, một là Thiên Hạ Thương Hội, một nhà là Tinh Bảo Các.
Sở Nam bên trong Sát Ngư trận tất nhiên không biết Sát Ngư trận của hắn lại dẫn đến oanh động như vậy, hắn đã đả thông bốn đường kinh mạch của Càn Khôn Nhất Chỉ, mặc dù hắn còn muốn một hơi đem bốn đường kinh mạch còn lại đả thông, nhưng quả thật rất bất đắc dĩ, hắc đản thôn phệ vài cái nhẫn trữ vật nữa thì năng lượng nguyên lực sẽ không đủ, nguyên lực của hắn mặc dù nhiêu vô kể, nhưng hắn bây giờ vẫn không muốn dùng đến.
Sở Nam cầm hắc đản trong tay, cảm thấy hắc đản vẫn còn rất đói, Sở Nam cười nói:
- Được rồi, ta sẽ đi tìm cho ngươi, hi vọng ngoài kia có không ít cá.
Mà lúc này, tên họ Lý trong những cao thủ ẩn thế kia khuôn mặt chợt lộ vẻ vui mừng, hét lớn:
- Trận này là do bốn trận hợp lại, gồm: Bát Quái trận, Cổn Thạch trận, Phần Viêm trận, Băng Kiếm trận, chúng ta có thể xem đây là lỗ hổng để mở ra Sát Ngư trận, dùng đại lực oanh kích, phá điểm cho đến khi phá mặt, sẽ phá được trận!
Mọi người nghe vậy đều đại hỉ, nhiều ngày qua cuối cùng cũng có biện pháp.
Trong lúc bọn hắn đang đại hỉ, có hai chữ rất vang truyền vào trong tai bọn hắn.
- Ngu ngốc!
- Ngu ngốc!
Hai chữ này không phải là Sở Nam hét lên, những mỗi người tại thành Đông Hoa đều nghe thấy, tên phá trận họ Lý kia nghe vậy, lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Hắn là một cao nhân, không sai.
Thế nhưng bởi vì hắn là cao nhân cho nên lòng tự tôn càng lớn, càng kiêu ngạo, càng sĩ diện. Nhưng lúc này, tên phá trận họ Lý giữa ban ngày ban mặt, trước mặt công chúng, lúc hắn đắc ý nhất vì cho rằng có thể phá trận lại bị người khác mắng là ngu ngốc.
Điều này khiến cho lòng tự tôn của hắn sao có thể tiếp thụ được? Mặt mũi của hắn như thế nào có thể giữ được?
Cho nên, tên phá trận họ Lý giận dữ nói:
- Nếu lão phu phá trận được thì sao?
- Nếu phá được trận, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!
Sở Nam không chút áp lực, tên họ Lý nghe thấy những lời này của Sở Nam, khuôn mặt thẹn quá hóa giận chợt nở nụ cười, vội vàng nói:
- Ta muốn máu trên người ngươi!
- Cho!
- Ta muốn phương pháp điều khiển lôi điện!
- Cho!
- Ta còn muốn Thánh Khí trong tay ngươi!
- Cho!
Nụ cười của tên phá trận họ Lý không thể tiếp tục được nữa, Trang Bất Chu cũng bị ba chữ “Cho” ngắn gọn của Sở Nam làm cho chấn kinh, đặc biệt là chữ “Cho” cuối cùng, khiến trái tim Trang Bất Chu khẽ giật mạnh một cái, thầm nghĩ:
- Lâm Vân thật sự có Thánh Khí hay sao? Là của Sở gia? Cũng có thể là do luyện khí gia tộc nào đó luyện chế cho Sở gia!
Tên phá trận họ Lý vội vàng vùi đầu phá trận, chợt nghe Sở Nam nói:
- Chờ một chút.
- Cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
Tên họ Lý bật thốt, Sở Nam cười nói:
- Ta tại sao phải đổi ý? Ta chỉ muốn hỏi một chút, nếu ngươi không phá được trận, ngươi sẽ làm gì cho ta?
Tên họ Lý thoáng khựng lại, vừa rồi chỉ lo đạt được chỗ tốt từ trên người Sở Nam lại quên mất chính mình cũng phải trả giá, hắn nghĩ một lượt, không phát hiện ra mình có thể cho hắn thứ gì, vì vậy nói:
- Ngươi muốn gì?
- Như vậy đi, nếu không phá trận được, ta cũng không cần mạng của ngươi, ngươi chỉ cần thần phục ta là được rồi.
- Thần phục?
Tên họ Lý lộ vẻ do dự, thần phục có nghĩa là làm nô bộc cho người ta, bán mạng cho người ta, đối với một người đã quen tự do như hắn, đây quả thực so với ngồi tù hay chết còn khó chịu hơn. Nhưng trước mặt nhiều người đang nhìn như vậy, hắn không thể thua, cũng không thể không đánh cuộc.
- Thế nào? Ngươi không dám đánh cuộc? Ngươi không muốn Thánh Khí, không muốn tinh huyết của ta, không muốn biết phương pháp điều khiển lôi điện sao?
Sở Nam nói xong, chỉ một ngón tay lên trời, chém xuống.
Thoáng chốc, một đạo lôi điện phách không đánh xuống…
- Xẹt xẹt… phành…
Một tiếng nổ vang, tất cả võ giả tại thành Đông Hoa đều run lên, có người hoảng sợ nói: Hắn thật sự có thể khống chế lôi điện, hắn thật sự có thể…
- Lôi điện…
- Đúng rồi, ta nhớ hơn ba năm trước có một hồi lôi điện rất quỷ dị, khẳng định Lâm Vân này chính là nguyên nhân!
….
Nhất thời, ánh mắt khiếp sợ, ghen tỵ, tham vọng đều tập trung trên người Sở Nam, ngay cả Trang Bất Chu bị lôi điện bổ trúng cũng sinh lòng hâm mộ, đương nhiên, trong mắt của hắn cũng tràn đầy cừu hận, lần trước ở Huyền Băng Sơn, hắn đã bị lôi điện bổ đến chật vật thảm hại, đặc biệt là hình ảnh “Quỳ chịu không nổi” lúc đó.
Về phần tên họ Lý muốn trận, sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, bật thốt:
- Được, lão phu đáp ứng ngươi, nếu như lão phu không phá được trận, lão phu sẽ thần phục ngươi!
- Vậy ngươi phá đi!
Sở Nam phất tay, thân thể phiêu phù trên không, lúc trước, lôi điện là bài tẩy của hắn, nhưng bây giờ đã bại lộ, bài tẩy cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, cho nên Sở Nam liền thi triển ra lôi điện, thuận tiện chấn nhiếp một số người.
thần niệm quét qua một lượt đám võ giả ở thành Đông Hoa, Sở Nam lẩm bẩm:
- Khá lắm, có không ít cá đến, hơn nữa còn không phải là tôm tép nhãi nhép, nếu như đoạt hết của bọn hắn, có lẽ cũng đủ cho tiểu Hắc ăn mấy ngày.
Sau đó, Sở Nam lại chuyển ánh mắt về phía Trang Bất Chu, cười nói:
- Ngươi cũng tới sao?
- Đương nhiên phải tới, lão phu muốn xem ngươi chết!
- Thật không có ý tứ, ta chỉ e khiến ngươi thất vọng rồi.
Sở Nam dang hai tay ra nói:
- Ba năm trước, ngươi không giết được ta. Ba năm sau, ngươi không chỉ không giết được ta, ngược lại còn bị ta giết chết! Cho dù hôm nay ngươi không đến thì ta cũng sẽ lần nữa giết lên Thiên Nhất Tông!
- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi cho rằng nhiều võ giả như vậy tại thành Đông Hoa đều là trang trí sao?
- Không không không, bọn họ sao có thể là trang trí được? Bọn họ là cá, là cá lớn, hiểu chưa?
Sở Nam không cố kỵ, hỏi:
- Huyền Vô Kỳ sao không đến? Hắn sợ ta đem sự tích quang vinh của hắn đánh rơi sao?
- Sư huynh không cần xuất mã, lão phu cũng có thể trảm sát ngươi.
Trang Bất Chu không hề lùi bước, nhưng hắn vừa nói xong thì đã thấy Sở Nam đi đến phía hắn, chỉ nghe Sở Nam lạnh lùng nói:
Vậy sao? Ta ngược lại muốn xem ngươi sẽ trảm sát ta như thế nào!
Sắc mặt Trang Bất Chu biến đổi, đám Thiên Nhất Tông vội nghiêm trận đề phòng, chờ hắn bước ra khỏi Sát Ngư trận sẽ toàn lực giết đến.
Sở Nam từng bước bước ra khỏi Sát Ngư trận, trong nháy mắt hắn bước ra khỏi Sát Ngư trận, thập đại đệ tử chân truyền Bắc Thần Cung, Tứ Tượng cường giả Đại Chu, cái gì mà cao nhân ẩn thế đều hướng về phía Sở Nam giết đến.
- Xẹt xẹt…. phành~
Sở Nam xuất ra một đạo lôi điện lớn, bổ thẳng lên người Trang Bất Chu, lập tức đem toàn bộ phòng ngự trên người Trang Bất Chu nổ nát bấy, cũng khiến cho những người khác sững sờ tại chỗ, không dám ra tay loạn, Sở Nam cảm giác như lôi điện ẩn chứa trong đan điền ba năm qua dường như mạnh hơn không ít, không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ nguyên nhân là do tia lôi điện tử sắc kia?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Sở Nam lại lạnh lùng nói:
- Đây là ân oán giữa ta và Trang Bất Chu cùng Thiên Nhất Tông, những kẻ khác nếu muốn nhúng tay, đừng trách ta không khách khí!
Ngôn từ lạnh lùng, sát khí lẫm liệt, lôi điện giống như thiên uy đem mọi người ở đây chấn nhiếp, tất cả đều yên tĩnh xuống, không người nào dám loạn động.
Tên phá trận họ Lý cũng bị kinh trụ, Sở Nam quay đầu nói với hắn:
- Không có chuyện của ngươi, chuyên tâm phá trận của ngươi đi!
Tên họ Lý giống như theo phản xạ có điều kiện gật đầu đáp ứng, sau đó lại cúi người phá trận.
Sở Nam quay người lại, tiếp tục đi đến phía Trang Bất Chu, nói:
- Ba năm trước đây, ngươi đánh ta trọng thương. Ba năm trước đây, ngươi bức ta quỳ xuống. Ba năm trước đây, ngươi giết chết sư nương ta. Hôm nay, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười gấp trăm lần!
Lời này vừa dứt, một đạo lôi điện lần nữa bổ lên người Trang Bất Chu, trực tiếp đem Trang Bất Chu không còn phòng ngự bổ đến thổ huyết!
- Đạo lôi điện này là vì sư nương mà bổ!
- Xẹt… xẹt… phành~
- Đạo lôi điện này, cũng là vì sư nương mà bổ!
Lời nói và hình dáng Lạc Tiêm Nhi vì hắn mà ngăn cản một kích, gương mặt tái nhợt như tuyết, khóe miệng tràn đầy máu tươi đỏ thẫm như hiện ra trước mắt Sở Nam…
Hiển hiện rõ ràng trong đầu Sở Nam, Sở Nam càng không ngừng bổ xuống lôi điện, lôi điện giống như tấm lưới bao phủ lấy Trang Bất Chu, Trang Bất Chu không thể trốn được, Sở Nam lại rống giận:
- Những… thứ… này…, tất cả đều vì sư nương mà bổ, Trang Bất Chu, hôm nay, ta muốn dùng đầu của ngươi để an ủi vong linh của sư nương.
- Trang Bất Chu, quỳ xuống!
Quỳ xuống!
Quỳ xuống!
Quỳ xuống….
Thanh âm vang vọng trong không trung, lôi điện liên tục bổ lên người Trang Bất Chu, khiến toàn thân Trang Bất Chu bắn đầy máu tươi, bất luận Trang Bất Chu trốn hướng nào thì lôi điện vẫn như ảnh tùy hình theo sát hắn.
Chúng võ giả thành Đông Hoa nhìn thấy Sở Nam như thiên thần, nhấc tay kình thiên, trảm thủ lôi điện, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ. Bọn hắn gần như xem lôi điện là thần minh, nhưng bây giờ, bon hắn đã thực sự nhìn thấy một người đem thần min ra sử dụng.
Trang Bất Chu bị bổ đến lông tóc dựng ngược, toàn thân da tróc thịt bong, toàn thân trong ngoài đều cháy đen, Trang Bất Chu ôm lòng trảm sát Sở Nam, nhằm báo mối thù sỉ nhục tại Huyền Băng Sơn.
Ngày hôm sau, trong không trung không còn một lượng lớn võ giả nữa, chỉ còn lại hơn mười tên võ giả, mà hơn mười tên võ giả này, tất cả tu vi đã ngoài Võ Đế, không chỉ tu vi mạnh mà thân phận của bọn hắn cũng không kém.
Phía Bắc, là thập đại đệ tử chân truyền của Bắc Thần Cung.
Phía Nam chính là Tứ Tượng cao thủ của Đại Chu, tu vi của bọn hắn đã gần tiếp cận Võ Tôn. Hơn nữa, bọn hắn đều có năng lực đặc thù.
Phía Đông, do Trang Bất Chu cầm đầu mười tám tên đệ tử Thiên Nhất Tông.
Phía Tây, là tám tên cao nhân ẩn thế, bọn hắn vốn không tranh quyền đoạt thế, lần này bọn hắn đến đây không phải vì Thánh Khí hay Vương thú. Mà là bị Ngũ Hành chi thể, tinh huyết, khả năng khống chế lôi điện của Lâm Vân hấp dẫn.
Những cao nhân lánh đợi này, mặc dù không ai biết, nhưng cao thủ bên trong quả thật không ít. Hơn nữa, sở học của bọn hắn có phần phức tạp, trong đó còn có người tinh tâm nghiên cứu trận pháp.
Bốn thế lực lớn không lỗ mãng “dùng lực phá trận”, mà tất cả đều muốn “dùng trận phá trận”, Bắc Thần Cung, Đại Chu, Thiên Nhất Tông đều có một người phá trận, còn trong đám cao thủ ẩn thế lại có hai cường giả phá trận.
Lông mày của năm người phá trận đều nhíu chặt, Sát Ngư trận trước mặt bao gồm quá nhiều trận pháp, hơn nữa lại không giống những trận pháp mà bọn họ biết. Ví dụ như, trận pháp đơn giản trước mắt, nếu thô lược đi thì chính là Ngũ Hành trận, nhưng nếu thực sự dùng Ngũ Hành trận để phá thì sẽ rơi vào Thất Tinh kiếm trận, kết cục là vạn kiếm xuyên tim phệ cốt.
Cứ như vậy, hết ngày này đến ngày khác, người tụ tập tại thành Đông Hoa càng ngày càng nhiều, thậm chí còn có người bắt đầu sinh ý ở đó, buôn bán đan dược, thư tịch trận pháp,… người mua vô số, cho dù không hiểu về trận pháp cũng mua hai quyển, xem thử liệu có thể đột nhiên lĩnh ngộ, tiện tay vung lên hủy đi cái Sát Ngư trận khiến người ta hận đến ngứa răng này không.
Làm sinh ý này, hậu trường có hai nhà, một là Thiên Hạ Thương Hội, một nhà là Tinh Bảo Các.
Sở Nam bên trong Sát Ngư trận tất nhiên không biết Sát Ngư trận của hắn lại dẫn đến oanh động như vậy, hắn đã đả thông bốn đường kinh mạch của Càn Khôn Nhất Chỉ, mặc dù hắn còn muốn một hơi đem bốn đường kinh mạch còn lại đả thông, nhưng quả thật rất bất đắc dĩ, hắc đản thôn phệ vài cái nhẫn trữ vật nữa thì năng lượng nguyên lực sẽ không đủ, nguyên lực của hắn mặc dù nhiêu vô kể, nhưng hắn bây giờ vẫn không muốn dùng đến.
Sở Nam cầm hắc đản trong tay, cảm thấy hắc đản vẫn còn rất đói, Sở Nam cười nói:
- Được rồi, ta sẽ đi tìm cho ngươi, hi vọng ngoài kia có không ít cá.
Mà lúc này, tên họ Lý trong những cao thủ ẩn thế kia khuôn mặt chợt lộ vẻ vui mừng, hét lớn:
- Trận này là do bốn trận hợp lại, gồm: Bát Quái trận, Cổn Thạch trận, Phần Viêm trận, Băng Kiếm trận, chúng ta có thể xem đây là lỗ hổng để mở ra Sát Ngư trận, dùng đại lực oanh kích, phá điểm cho đến khi phá mặt, sẽ phá được trận!
Mọi người nghe vậy đều đại hỉ, nhiều ngày qua cuối cùng cũng có biện pháp.
Trong lúc bọn hắn đang đại hỉ, có hai chữ rất vang truyền vào trong tai bọn hắn.
- Ngu ngốc!
- Ngu ngốc!
Hai chữ này không phải là Sở Nam hét lên, những mỗi người tại thành Đông Hoa đều nghe thấy, tên phá trận họ Lý kia nghe vậy, lập tức mặt đỏ tới mang tai.
Hắn là một cao nhân, không sai.
Thế nhưng bởi vì hắn là cao nhân cho nên lòng tự tôn càng lớn, càng kiêu ngạo, càng sĩ diện. Nhưng lúc này, tên phá trận họ Lý giữa ban ngày ban mặt, trước mặt công chúng, lúc hắn đắc ý nhất vì cho rằng có thể phá trận lại bị người khác mắng là ngu ngốc.
Điều này khiến cho lòng tự tôn của hắn sao có thể tiếp thụ được? Mặt mũi của hắn như thế nào có thể giữ được?
Cho nên, tên phá trận họ Lý giận dữ nói:
- Nếu lão phu phá trận được thì sao?
- Nếu phá được trận, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi!
Sở Nam không chút áp lực, tên họ Lý nghe thấy những lời này của Sở Nam, khuôn mặt thẹn quá hóa giận chợt nở nụ cười, vội vàng nói:
- Ta muốn máu trên người ngươi!
- Cho!
- Ta muốn phương pháp điều khiển lôi điện!
- Cho!
- Ta còn muốn Thánh Khí trong tay ngươi!
- Cho!
Nụ cười của tên phá trận họ Lý không thể tiếp tục được nữa, Trang Bất Chu cũng bị ba chữ “Cho” ngắn gọn của Sở Nam làm cho chấn kinh, đặc biệt là chữ “Cho” cuối cùng, khiến trái tim Trang Bất Chu khẽ giật mạnh một cái, thầm nghĩ:
- Lâm Vân thật sự có Thánh Khí hay sao? Là của Sở gia? Cũng có thể là do luyện khí gia tộc nào đó luyện chế cho Sở gia!
Tên phá trận họ Lý vội vàng vùi đầu phá trận, chợt nghe Sở Nam nói:
- Chờ một chút.
- Cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
Tên họ Lý bật thốt, Sở Nam cười nói:
- Ta tại sao phải đổi ý? Ta chỉ muốn hỏi một chút, nếu ngươi không phá được trận, ngươi sẽ làm gì cho ta?
Tên họ Lý thoáng khựng lại, vừa rồi chỉ lo đạt được chỗ tốt từ trên người Sở Nam lại quên mất chính mình cũng phải trả giá, hắn nghĩ một lượt, không phát hiện ra mình có thể cho hắn thứ gì, vì vậy nói:
- Ngươi muốn gì?
- Như vậy đi, nếu không phá trận được, ta cũng không cần mạng của ngươi, ngươi chỉ cần thần phục ta là được rồi.
- Thần phục?
Tên họ Lý lộ vẻ do dự, thần phục có nghĩa là làm nô bộc cho người ta, bán mạng cho người ta, đối với một người đã quen tự do như hắn, đây quả thực so với ngồi tù hay chết còn khó chịu hơn. Nhưng trước mặt nhiều người đang nhìn như vậy, hắn không thể thua, cũng không thể không đánh cuộc.
- Thế nào? Ngươi không dám đánh cuộc? Ngươi không muốn Thánh Khí, không muốn tinh huyết của ta, không muốn biết phương pháp điều khiển lôi điện sao?
Sở Nam nói xong, chỉ một ngón tay lên trời, chém xuống.
Thoáng chốc, một đạo lôi điện phách không đánh xuống…
- Xẹt xẹt… phành…
Một tiếng nổ vang, tất cả võ giả tại thành Đông Hoa đều run lên, có người hoảng sợ nói: Hắn thật sự có thể khống chế lôi điện, hắn thật sự có thể…
- Lôi điện…
- Đúng rồi, ta nhớ hơn ba năm trước có một hồi lôi điện rất quỷ dị, khẳng định Lâm Vân này chính là nguyên nhân!
….
Nhất thời, ánh mắt khiếp sợ, ghen tỵ, tham vọng đều tập trung trên người Sở Nam, ngay cả Trang Bất Chu bị lôi điện bổ trúng cũng sinh lòng hâm mộ, đương nhiên, trong mắt của hắn cũng tràn đầy cừu hận, lần trước ở Huyền Băng Sơn, hắn đã bị lôi điện bổ đến chật vật thảm hại, đặc biệt là hình ảnh “Quỳ chịu không nổi” lúc đó.
Về phần tên họ Lý muốn trận, sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, bật thốt:
- Được, lão phu đáp ứng ngươi, nếu như lão phu không phá được trận, lão phu sẽ thần phục ngươi!
- Vậy ngươi phá đi!
Sở Nam phất tay, thân thể phiêu phù trên không, lúc trước, lôi điện là bài tẩy của hắn, nhưng bây giờ đã bại lộ, bài tẩy cũng không còn bao nhiêu ý nghĩa, cho nên Sở Nam liền thi triển ra lôi điện, thuận tiện chấn nhiếp một số người.
thần niệm quét qua một lượt đám võ giả ở thành Đông Hoa, Sở Nam lẩm bẩm:
- Khá lắm, có không ít cá đến, hơn nữa còn không phải là tôm tép nhãi nhép, nếu như đoạt hết của bọn hắn, có lẽ cũng đủ cho tiểu Hắc ăn mấy ngày.
Sau đó, Sở Nam lại chuyển ánh mắt về phía Trang Bất Chu, cười nói:
- Ngươi cũng tới sao?
- Đương nhiên phải tới, lão phu muốn xem ngươi chết!
- Thật không có ý tứ, ta chỉ e khiến ngươi thất vọng rồi.
Sở Nam dang hai tay ra nói:
- Ba năm trước, ngươi không giết được ta. Ba năm sau, ngươi không chỉ không giết được ta, ngược lại còn bị ta giết chết! Cho dù hôm nay ngươi không đến thì ta cũng sẽ lần nữa giết lên Thiên Nhất Tông!
- Tiểu tử cuồng vọng, ngươi cho rằng nhiều võ giả như vậy tại thành Đông Hoa đều là trang trí sao?
- Không không không, bọn họ sao có thể là trang trí được? Bọn họ là cá, là cá lớn, hiểu chưa?
Sở Nam không cố kỵ, hỏi:
- Huyền Vô Kỳ sao không đến? Hắn sợ ta đem sự tích quang vinh của hắn đánh rơi sao?
- Sư huynh không cần xuất mã, lão phu cũng có thể trảm sát ngươi.
Trang Bất Chu không hề lùi bước, nhưng hắn vừa nói xong thì đã thấy Sở Nam đi đến phía hắn, chỉ nghe Sở Nam lạnh lùng nói:
Vậy sao? Ta ngược lại muốn xem ngươi sẽ trảm sát ta như thế nào!
Sắc mặt Trang Bất Chu biến đổi, đám Thiên Nhất Tông vội nghiêm trận đề phòng, chờ hắn bước ra khỏi Sát Ngư trận sẽ toàn lực giết đến.
Sở Nam từng bước bước ra khỏi Sát Ngư trận, trong nháy mắt hắn bước ra khỏi Sát Ngư trận, thập đại đệ tử chân truyền Bắc Thần Cung, Tứ Tượng cường giả Đại Chu, cái gì mà cao nhân ẩn thế đều hướng về phía Sở Nam giết đến.
- Xẹt xẹt…. phành~
Sở Nam xuất ra một đạo lôi điện lớn, bổ thẳng lên người Trang Bất Chu, lập tức đem toàn bộ phòng ngự trên người Trang Bất Chu nổ nát bấy, cũng khiến cho những người khác sững sờ tại chỗ, không dám ra tay loạn, Sở Nam cảm giác như lôi điện ẩn chứa trong đan điền ba năm qua dường như mạnh hơn không ít, không khỏi thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ nguyên nhân là do tia lôi điện tử sắc kia?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng Sở Nam lại lạnh lùng nói:
- Đây là ân oán giữa ta và Trang Bất Chu cùng Thiên Nhất Tông, những kẻ khác nếu muốn nhúng tay, đừng trách ta không khách khí!
Ngôn từ lạnh lùng, sát khí lẫm liệt, lôi điện giống như thiên uy đem mọi người ở đây chấn nhiếp, tất cả đều yên tĩnh xuống, không người nào dám loạn động.
Tên phá trận họ Lý cũng bị kinh trụ, Sở Nam quay đầu nói với hắn:
- Không có chuyện của ngươi, chuyên tâm phá trận của ngươi đi!
Tên họ Lý giống như theo phản xạ có điều kiện gật đầu đáp ứng, sau đó lại cúi người phá trận.
Sở Nam quay người lại, tiếp tục đi đến phía Trang Bất Chu, nói:
- Ba năm trước đây, ngươi đánh ta trọng thương. Ba năm trước đây, ngươi bức ta quỳ xuống. Ba năm trước đây, ngươi giết chết sư nương ta. Hôm nay, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười gấp trăm lần!
Lời này vừa dứt, một đạo lôi điện lần nữa bổ lên người Trang Bất Chu, trực tiếp đem Trang Bất Chu không còn phòng ngự bổ đến thổ huyết!
- Đạo lôi điện này là vì sư nương mà bổ!
- Xẹt… xẹt… phành~
- Đạo lôi điện này, cũng là vì sư nương mà bổ!
Lời nói và hình dáng Lạc Tiêm Nhi vì hắn mà ngăn cản một kích, gương mặt tái nhợt như tuyết, khóe miệng tràn đầy máu tươi đỏ thẫm như hiện ra trước mắt Sở Nam…
Hiển hiện rõ ràng trong đầu Sở Nam, Sở Nam càng không ngừng bổ xuống lôi điện, lôi điện giống như tấm lưới bao phủ lấy Trang Bất Chu, Trang Bất Chu không thể trốn được, Sở Nam lại rống giận:
- Những… thứ… này…, tất cả đều vì sư nương mà bổ, Trang Bất Chu, hôm nay, ta muốn dùng đầu của ngươi để an ủi vong linh của sư nương.
- Trang Bất Chu, quỳ xuống!
Quỳ xuống!
Quỳ xuống!
Quỳ xuống….
Thanh âm vang vọng trong không trung, lôi điện liên tục bổ lên người Trang Bất Chu, khiến toàn thân Trang Bất Chu bắn đầy máu tươi, bất luận Trang Bất Chu trốn hướng nào thì lôi điện vẫn như ảnh tùy hình theo sát hắn.
Chúng võ giả thành Đông Hoa nhìn thấy Sở Nam như thiên thần, nhấc tay kình thiên, trảm thủ lôi điện, chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đứng im tại chỗ. Bọn hắn gần như xem lôi điện là thần minh, nhưng bây giờ, bon hắn đã thực sự nhìn thấy một người đem thần min ra sử dụng.
Trang Bất Chu bị bổ đến lông tóc dựng ngược, toàn thân da tróc thịt bong, toàn thân trong ngoài đều cháy đen, Trang Bất Chu ôm lòng trảm sát Sở Nam, nhằm báo mối thù sỉ nhục tại Huyền Băng Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.