Chương 842: Một tiếng lôi minh, 100 mét (Thượng,hạ)
Chúc Long Ngữ
13/05/2013
Sở Nam phóng đến đạo lôi điện tử sắc, đồng thời chộp về phía một đạo lôi điện thô to, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, hắn bắt được. Đương nhiên cũng đau đớn thổ huyết, lôi điện tử sắc lại bắt đầu di động.
- Thương thiên này… đạo lôi điện này…
- Lôi điện là từ thương thiên xuất hiện, hay là từ bên ngoài thiên?
Nghi vấn về lôi điện tử sắc, Sở Nam đã chứng minh rằng mình đúng, thế nhưng, càng lúc càng có nhiều nghi vấn xuất hiện trong lòng hơn.
Nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán, không có căn cứ chứng thực.
Sở Nam vì để tích súc càng nhiều lôi điện cho nên không thể không đuổi theo đạo lôi điện tử sắc kia, chịu đạo lôi điện tử sắc kia bổ trúng.
Trên mặt đất, những người tu vi cao thâm nhìn lôi điện đầy trời, thầm nghĩ:
- Lôi điện lần này tại sao lại quái dị như vậy? Thật kỳ quái, lão phu cảm thấy dường như có vấn đề.
- Lôi điện không ngừng xuất hiện, thời gian lâu như vậy quả thật hiếm thấy.
- Lôi điện phảng phất như chỉ bổ vào một vị trí.
….
Bọn hắn đương nhiên không thể tưởng tượng được trong những lôi điện dữ dội kia còn có một người đang luyện hóa lôi điện. Bọn hắn càng không thể ngờ được, người kia còn đuổi theo một đạo lôi điện tử sắc giống như đang chơi trốn tìm…
Hoặc có thể nói là đang đùa giỡn…
Đạo lôi điện tử sắc đang đùa giỡn Sở Nam…
Cảm giác rất quái lạ, lại rất chân thật, trong lòng Sở Nam có phiền giận mà không thể bộc phát, vẫn đang chịu đựng “đùa giỡn” để luyện hóa. Âm thầm chuẩn bị một kích lớn nhất….
Ba canh giờ trôi qua, lôi điện trên bầu trời vẫn không dừng lại.
Vốn Sở Nam dùng ba canh giờ này là đã có thể giải quyết xong chuyện kia rồi, nhưng bây giờ hắn vẫn còn đang luyện hóa tia chớp. Ba canh giờ qua, trong đan điền Sở Nam đã dung nạp lôi điện đến tình trạng sắp bão hòa.
Đến lúc này, Sở Nam không thể tiếp tục luyện hóa được nữa, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên tinh quang, nghĩ đến hình ảnh năm đó Long đan nhập thể, thầm nghĩ:
- Thân thể của ta không kém, lại trải qua lôi điện tôi luyện, đan điền có thể dung nạp lôi điện, hẳn thân thể cũng có thể…
Nghĩ đến đây, Sở Nam lại bắt đầu chứng thực, bắt lấy một đạo lôi điện, muốn dùng nó luyện hóa thân thể.
Nhưng đột nhiên bầu trời gầm lên đầy phẫn nộ, lôi điện đầy trời bỗng nhiên biến mất.
Đạo lôi điện tử sắc kia cũng biến mất, nhưng lại không giống những tia chớp khác, vốn bổ xuống đất thì biến mất, nó ngược lại phóng thẳng lên trời.
Sở Nam kinh hãi, dường như cảm thấy đạo lôi điện tử sắc kia không muốn rời đi đơn giản như vậy.
Kinh hãi thì kinh hãi, động tác Sở Nam cũng không chậm, thân thể thoáng cái bắn đi, một kích đã chuẩn bị sẵn từ trước nhanh chóng xuất ra, quát:
- Muốn đi cũng không dễ đâu, đứng lại cho ta!
Sở Nam từ bỏ việc đem đạo lôi điện nhập vào thân thể, xuất ra một kích cuồng mãnh, dòng xoáy khổng lồ thoáng cái xuất hiện, cuốn về phía đạo lôi điện tử sắc sắp phá không biến mất…
Dòng xoáy này lấy dị Ngũ Hành tương sinh làm cơ sở, sau đó được quán nhập tử khí, sát khí, lực lượng và cả năng lượng thần bí.
Sở Nam vốn cũng muốn dung nhập lôi điện vào, thế nhưng trải qua sự kiện vừa rồi, nhìn thấy những đạo lôi điện khác dường như sợ hãi lôi điện tử sắc, e rằng nếu dung nhập lôi điện vào sẽ làm hỏng chuyện, vì vậy mới từ bỏ.
Dòng xoáy vừa xuất hiện, khuấy động phong vân.
Lôi điện tử sắc dừng lại, khiến Sở Nam cảm giác như lôi điện tử sắc này muốn hắn tấn công nó, không khỏi có chút sững sốt, sau đó lại là một màn đùa giỡn. Đạo lôi điện tử sắc vốn nhanh chóng rời đi lại đột nhiên ngừng lại, tùy ý để Sở Nam thi triển dòng xoáy công kích nó, giống như cho rằng dòng xoáy của Sở Nam căn bản không làm gì được nó.
Dòng xoáy khổng lồ đem lôi điện tử sắc bao trùm, lập tức, dòng xoáy liền trở nên nhỏ nhoi vô cùng, giống như một cái túi bao phủ lấy lôi điện, sau đó nhanh chóng xuất hiện lỗ hổng.
Lúc này, Sở Nam rõ ràng cảm thấy đạo lôi điện tử sắc kia rõ ràng phát ra vài tiếng kinh ngạc.
Đạo lôi điện tử sắc bị dòng xoáy ngăn cản, nhanh chóng rơi xuống, bắn thẳng về phía thân thể Sở Nam, Sở Nam thấy vậy cũng không dám chủ quan, dù sao thì đạo lôi điện này cũng quá mức quỷ dị, hơn nữa lực công kích của nó lại càng khiến người khác sợ hãi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, dòng xoáy bắt đầu kịch liệt rung động, như muốn lập tức hủy diệt, dòng xoáy bắt đầu xuất hiện khe nứt, tiếp đó hủy diệt. Hai mắt Sở Nam chợt lóe lên, tiếp đó há miệng hộc ra ba ngụm máu.
Tinh huyết vừa xuất ra liền đem lỗ hổng của dòng xoáy chặn lại, rơi xuống càng nhanh hơn, Sở Nam cũng tung người nhảy lên, muốn bắt lấy dòng xoáy. Sở Nam cảm thấy lôi điện tử sắc thoáng bối rối, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị bắt lấy lôi điện tử sắc, sau đó sẽ chậm rãi nghiên cứu.
Trong sát na Sở Nam và dòng xoáy tiếp súc, một tiếng lôi minh không dấu hiệu chấn vang.
Nhất thời, tâm thần Sở Nam chấn động, giống như muốn sụp đổ, thân thể rốt cuộc không thể xông lên được nữa, khựng lại tại chỗ, cánh tay phải chộp lấy dòng xoáy, lúc tiếng lôi minh vang lên cũng chết lặng, không thể nhúc nhích nổi.
Dòng xoáy có thể trảm sát được cả Võ Đế đại viên mãn, vậy mà lúc này lại yếu ớt như thủy tinh, lập tức bạo liệt, nát nhừ, biến mất vô tung vô ảnh, không để lại dấu vết gì.
Cùng lúc đó, tiếng lôi minh này còn khiến thất khiếu Sở Nam xuất huyết, mắt, mũi, tai, miệng đều tràn ra máu tươi, khiến diện mục Sở Nam trở nên đáng sợ vô cùng.
Thân thể cường hãn như cực phẩm Tông Khí cũng sụp đổ, giống như hòn đá lớn vỡ vụn. Chỉ có điều, huyết nhục Sở Nam vẫn không hoàn toàn vỡ ra, ngược lại kết nối với nhau giống như ngó sen.
Còn lục phủ ngũ tạng đã trải qua Càn Khôn Cửu Chuyển rèn luyện, thậm chí dị hỏa, dị thủy, các loại năng lượng do đan châu dung hợp cũng bắt đầu phân tán…
Dưới tiếng lôi minh đó, Sở Nam hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào, cảm thấy mình nhỏ bé tựa như con sâu cái kiến.
Bóng ma tử vong bao trùm lấy Sở Nam.
Thân thể Sở Nam không vận chuyển được nửa phần nguyên lực, giống như thiên thạch rơi thẳng xuống đất, với tình huống của hắn hiện tại, từ một nơi cao như vậy rơi xuống, không cần hoài nghi, huyết nhục được kết nối rời rạc như ngó sen đứt lìa đó sẽ hoàn toàn đứt đoạn.
Thế nhưng nguyên lực của Sở Nam phảng phất như biến mất không còn, đường kinh mạch thứ mười cũng không thể vận chuyển được sinh mệnh lực, cũng không thể tiến hành tu bổ thân thể.
Dưới cục diện này, chỉ cần chậm trễ một lúc thì Sở Nam sẽ hoàn toàn xong đời.
Đúng lúc này, đồng tử Sở Nam mở to đến cực hạn, nhìn thấy đạo lôi điện tử sắc bỗng nhiên nhúc nhích, dường như có chút lo lắng, ngay sau đó, lập tức tách ra một đoạn nhỏ, đạo lôi điện tử sắc dài không đến năm phân lao đến cơ thể Sở Nam.
Ngay lập tức nhập thể…
Một màn này, mặc dù Sở Nam chứng kiến, nhưng lại không có biện pháp gì, giống như bị ngốc rồi.
Đạo lôi điện tử sắc nho nhỏ vừa chui vào cơ thể, liền len lỏi đến đan châu của Sở Nam, sau đó đan châu đang tản mát lập tức dung hợp lại, dung hợp với một loại phương thức càng chặt chẽ hơn.
Một ít lôi điện mà Sở Nam luyện hóa được cũng bao quanh lấy đan châu, bảo vệ lôi điện tử sắc.
Đan châu tụ, đan điền ngưng.
Lập tức, thân thể lại lần nữa kết hợp cùng một chỗ, nguyên lực mênh mông trong cơ thể chợt tràn ra cuồn cuộn, sinh mệnh lực nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tràn đến Sở Nam, khiến thân thể Sở Nam càng khôi phục nhanh hơn.
Giờ phút này, Sở Nam chỉ còn cách mặt đất 100 mét…
Sau khi nguyên lực khôi phục, Sở Nam cũng dừng lại tại khoảng cách 100 mét, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, không còn nhìn thấy tung tích đạo lôi điện tử sắc đâu nữa, chỉ còn từng đám mây đen, giữa thương khung mênh mông, phảng phất như đạo lôi điện tử sắc chưa từng xuất hiện.
Hoặc có thể nói, những gì mà Sở Nam vừa trải qua chỉ là một giấc mộng.
- Cái này cũng không phải là mộng, mà là thật sự tồn tại, máu tươi trên người ta chính là minh chứng, lôi điện bạo mãn trong đan điền cũng là chứng cứ. Tia lôi điện tử sắc cực nhỏ cũng là chứng cứ!
Sở Nam vừa trải qua một phen sinh tử, ánh mắt không hề có chút kinh hoảng, thầm nghĩ:
- Tiếng lôi minh kia tựa như tiếng nộ hống, cũng giống như Âm Sát Công, chỉ là Âm Sát Công này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể dồn mình vào chỗ chết… Tiếng vang đó phải chăng là lão thiên chết tiệt phát ra, hay là…
Trong lòng Sở Nam chấn động tột cùng, hết thảy những gì vừa trải qua gần như phủ kín nhận thức của hắn.
Lại cúi đầu nhìn xuống, Sở Nam cảm thán nói:
- Ta cách tử vong chỉ còn 100 mét. May mắn là đạo lôi điện tử sắc kia có linh tính, thế nhưng, tại sao nó phải giúp ta…
Sở Nam nghĩ mãi không ra, nhưng cảm thấy bản thân sau khi trọng tổ thì càng cường hãn hơn, uy năng nguyên lực cũng bạo tăng.
Tâm chợt động, tùy ý vung ra một quyền ,lực lượng của hắn càng thêm tinh thuần, mặc dù chỉ sáu mươi vạn cân lực lượng, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng, uy năng tăng thêm vài lần.
Thiếu chút nữa đã chết đi, nhưng cuối cùng lại không chết, ngược lại chiếm được không ít chỗ tốt.
Đối với điều này, Sở Nam không biết nên lo hay nên mừng nữa.
Sở Nam chưa từng cảm giác tử vong hàng lâm rõ ràng như vậy, trong đầu lại nghĩ đến một màn tử sắc lôi điện vừa rồi, vừa nghĩ vừa lên đường đến Thánh Hỏa Môn.
Đi khoảng chừng nửa canh giờ, chợt có một trận gió ập đến, lập tức cát bụi nổi lên, bao phủ lấy Sở Nam, những cát bụi kia nhẹ nhàng rơi lả tả lên người Sở Nam…
Thế nhưng, Sở Nam đang trầm tư trong kỳ ngộ vừa rồi, đôi mắt bỗng nhiên bạo xạ sát quang lẫm liệt, lạnh lùng quát:
- Là kẻ nào? Cút ra đây cho ta!
Không có thanh âm đáp lại, chỉ có cát bụi ập đến càng thêm mãnh liệt hơn.
Sở Nam cũng không xua tán cát bụi, tùy ý để cát bụi bao phủ, âm thanh càng thêm lạnh lẽo:
- Không ra sao? Vậy ngươi cũng không cần ra nữa!
Theo câu nói Sở Nam vừa dứt, toàn bộ hư không xung quanh nhất thời tràn ngập tiếng cười nhạo quanh quẩn:
- Không ngờ cảm giác của ngươi lại linh mẫn như vậy, chỉ tiếc có linh mẫn hơn cũng vô dụng, trúng phải Độc Trần Cổ, ngươi chỉ có con đường chết mà thôi! Ta có xuất hiện hay không thì có khác gì?
- Độc Trần Cổ? (*) Là những tro bụi này sao?
(*) bụi độc trùng
Sở Nam cười lạnh một tiếng, vươn tay ra, nhưng không hề xua tán những “tro bụi” kia, ngược lại thi triển dòng xoáy, dòng xoáy vừa xuất hiện, Độc Trần Cổ đầy trời lập tức hội tụ lại một chỗ với tốc độ nhanh gấp mười lần.
- Tiểu tử quả cuồng vọng không tự lượng sức, độc trùng cổ là một trong thập đại độc trùng. Độc của một độc trùng có thể giết được một con ma thú cấp sáu, ngươi tập trung nhiều Độc Trần Cổ lại một chỗ thì độc tính sẽ càng tăng, ngay cả Võ Đế cũng không đỡ nổi, huống chi là ngươi!
Âm thanh âm hiểm từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến.
- Nếu như ngươi trúng độc này thì sao?
Sở Nam mặt không biểu tình hỏi, một mảng lớn Độc Trần Cổ phô thiên cái địa tập trung lại, lập tức bị áp súc thành một đoàn. Lúc Độc Trần Cổ phân tán, bay giữa không trung thì có ai lại đi đề phòng những cát bụi này.
Người bình thường cũng khó mà phát giác ra, càng khó lòng phòng bị hơn.
Mà bản thân Sở Nam cũng là khi bị thấm độc vào người mới hồi phục tinh thần, lập tức quát lên.
Mà lúc những “cát bụi” này tập trung lại một chỗ lại phát ra hắc quang âm u…
Âm thanh từ trong chỗ tối vang lên:
- Nực cười, những Độc Trần Cổ này đều là do ta nuôi dưỡng, làm sao có thể độc được ta?
- Vậy sao?
Sở Nam lạnh lùng hỏi, vung tay lên một cái, đoàn hắc quang liền phóng thẳng về phía Đông Nam, tốc độ hắc quang cực nhanh, lập tức đến nơi, ngay sau đó, một thân ảnh dưới lòng đất nhảy lên, vẻ mặt đầy hoảng sợ, cánh tay của hắn đã biến thành màu đen như mực, hiển nhiên đã trúng phải Độc Trần Cổ.
Như vậy còn chưa xong, hắc quang vẫn tiếp tục lan đến những bộ vị khác.
- Thương thiên này… đạo lôi điện này…
- Lôi điện là từ thương thiên xuất hiện, hay là từ bên ngoài thiên?
Nghi vấn về lôi điện tử sắc, Sở Nam đã chứng minh rằng mình đúng, thế nhưng, càng lúc càng có nhiều nghi vấn xuất hiện trong lòng hơn.
Nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán, không có căn cứ chứng thực.
Sở Nam vì để tích súc càng nhiều lôi điện cho nên không thể không đuổi theo đạo lôi điện tử sắc kia, chịu đạo lôi điện tử sắc kia bổ trúng.
Trên mặt đất, những người tu vi cao thâm nhìn lôi điện đầy trời, thầm nghĩ:
- Lôi điện lần này tại sao lại quái dị như vậy? Thật kỳ quái, lão phu cảm thấy dường như có vấn đề.
- Lôi điện không ngừng xuất hiện, thời gian lâu như vậy quả thật hiếm thấy.
- Lôi điện phảng phất như chỉ bổ vào một vị trí.
….
Bọn hắn đương nhiên không thể tưởng tượng được trong những lôi điện dữ dội kia còn có một người đang luyện hóa lôi điện. Bọn hắn càng không thể ngờ được, người kia còn đuổi theo một đạo lôi điện tử sắc giống như đang chơi trốn tìm…
Hoặc có thể nói là đang đùa giỡn…
Đạo lôi điện tử sắc đang đùa giỡn Sở Nam…
Cảm giác rất quái lạ, lại rất chân thật, trong lòng Sở Nam có phiền giận mà không thể bộc phát, vẫn đang chịu đựng “đùa giỡn” để luyện hóa. Âm thầm chuẩn bị một kích lớn nhất….
Ba canh giờ trôi qua, lôi điện trên bầu trời vẫn không dừng lại.
Vốn Sở Nam dùng ba canh giờ này là đã có thể giải quyết xong chuyện kia rồi, nhưng bây giờ hắn vẫn còn đang luyện hóa tia chớp. Ba canh giờ qua, trong đan điền Sở Nam đã dung nạp lôi điện đến tình trạng sắp bão hòa.
Đến lúc này, Sở Nam không thể tiếp tục luyện hóa được nữa, đột nhiên trong đầu hắn lóe lên tinh quang, nghĩ đến hình ảnh năm đó Long đan nhập thể, thầm nghĩ:
- Thân thể của ta không kém, lại trải qua lôi điện tôi luyện, đan điền có thể dung nạp lôi điện, hẳn thân thể cũng có thể…
Nghĩ đến đây, Sở Nam lại bắt đầu chứng thực, bắt lấy một đạo lôi điện, muốn dùng nó luyện hóa thân thể.
Nhưng đột nhiên bầu trời gầm lên đầy phẫn nộ, lôi điện đầy trời bỗng nhiên biến mất.
Đạo lôi điện tử sắc kia cũng biến mất, nhưng lại không giống những tia chớp khác, vốn bổ xuống đất thì biến mất, nó ngược lại phóng thẳng lên trời.
Sở Nam kinh hãi, dường như cảm thấy đạo lôi điện tử sắc kia không muốn rời đi đơn giản như vậy.
Kinh hãi thì kinh hãi, động tác Sở Nam cũng không chậm, thân thể thoáng cái bắn đi, một kích đã chuẩn bị sẵn từ trước nhanh chóng xuất ra, quát:
- Muốn đi cũng không dễ đâu, đứng lại cho ta!
Sở Nam từ bỏ việc đem đạo lôi điện nhập vào thân thể, xuất ra một kích cuồng mãnh, dòng xoáy khổng lồ thoáng cái xuất hiện, cuốn về phía đạo lôi điện tử sắc sắp phá không biến mất…
Dòng xoáy này lấy dị Ngũ Hành tương sinh làm cơ sở, sau đó được quán nhập tử khí, sát khí, lực lượng và cả năng lượng thần bí.
Sở Nam vốn cũng muốn dung nhập lôi điện vào, thế nhưng trải qua sự kiện vừa rồi, nhìn thấy những đạo lôi điện khác dường như sợ hãi lôi điện tử sắc, e rằng nếu dung nhập lôi điện vào sẽ làm hỏng chuyện, vì vậy mới từ bỏ.
Dòng xoáy vừa xuất hiện, khuấy động phong vân.
Lôi điện tử sắc dừng lại, khiến Sở Nam cảm giác như lôi điện tử sắc này muốn hắn tấn công nó, không khỏi có chút sững sốt, sau đó lại là một màn đùa giỡn. Đạo lôi điện tử sắc vốn nhanh chóng rời đi lại đột nhiên ngừng lại, tùy ý để Sở Nam thi triển dòng xoáy công kích nó, giống như cho rằng dòng xoáy của Sở Nam căn bản không làm gì được nó.
Dòng xoáy khổng lồ đem lôi điện tử sắc bao trùm, lập tức, dòng xoáy liền trở nên nhỏ nhoi vô cùng, giống như một cái túi bao phủ lấy lôi điện, sau đó nhanh chóng xuất hiện lỗ hổng.
Lúc này, Sở Nam rõ ràng cảm thấy đạo lôi điện tử sắc kia rõ ràng phát ra vài tiếng kinh ngạc.
Đạo lôi điện tử sắc bị dòng xoáy ngăn cản, nhanh chóng rơi xuống, bắn thẳng về phía thân thể Sở Nam, Sở Nam thấy vậy cũng không dám chủ quan, dù sao thì đạo lôi điện này cũng quá mức quỷ dị, hơn nữa lực công kích của nó lại càng khiến người khác sợ hãi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, dòng xoáy bắt đầu kịch liệt rung động, như muốn lập tức hủy diệt, dòng xoáy bắt đầu xuất hiện khe nứt, tiếp đó hủy diệt. Hai mắt Sở Nam chợt lóe lên, tiếp đó há miệng hộc ra ba ngụm máu.
Tinh huyết vừa xuất ra liền đem lỗ hổng của dòng xoáy chặn lại, rơi xuống càng nhanh hơn, Sở Nam cũng tung người nhảy lên, muốn bắt lấy dòng xoáy. Sở Nam cảm thấy lôi điện tử sắc thoáng bối rối, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị bắt lấy lôi điện tử sắc, sau đó sẽ chậm rãi nghiên cứu.
Trong sát na Sở Nam và dòng xoáy tiếp súc, một tiếng lôi minh không dấu hiệu chấn vang.
Nhất thời, tâm thần Sở Nam chấn động, giống như muốn sụp đổ, thân thể rốt cuộc không thể xông lên được nữa, khựng lại tại chỗ, cánh tay phải chộp lấy dòng xoáy, lúc tiếng lôi minh vang lên cũng chết lặng, không thể nhúc nhích nổi.
Dòng xoáy có thể trảm sát được cả Võ Đế đại viên mãn, vậy mà lúc này lại yếu ớt như thủy tinh, lập tức bạo liệt, nát nhừ, biến mất vô tung vô ảnh, không để lại dấu vết gì.
Cùng lúc đó, tiếng lôi minh này còn khiến thất khiếu Sở Nam xuất huyết, mắt, mũi, tai, miệng đều tràn ra máu tươi, khiến diện mục Sở Nam trở nên đáng sợ vô cùng.
Thân thể cường hãn như cực phẩm Tông Khí cũng sụp đổ, giống như hòn đá lớn vỡ vụn. Chỉ có điều, huyết nhục Sở Nam vẫn không hoàn toàn vỡ ra, ngược lại kết nối với nhau giống như ngó sen.
Còn lục phủ ngũ tạng đã trải qua Càn Khôn Cửu Chuyển rèn luyện, thậm chí dị hỏa, dị thủy, các loại năng lượng do đan châu dung hợp cũng bắt đầu phân tán…
Dưới tiếng lôi minh đó, Sở Nam hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào, cảm thấy mình nhỏ bé tựa như con sâu cái kiến.
Bóng ma tử vong bao trùm lấy Sở Nam.
Thân thể Sở Nam không vận chuyển được nửa phần nguyên lực, giống như thiên thạch rơi thẳng xuống đất, với tình huống của hắn hiện tại, từ một nơi cao như vậy rơi xuống, không cần hoài nghi, huyết nhục được kết nối rời rạc như ngó sen đứt lìa đó sẽ hoàn toàn đứt đoạn.
Thế nhưng nguyên lực của Sở Nam phảng phất như biến mất không còn, đường kinh mạch thứ mười cũng không thể vận chuyển được sinh mệnh lực, cũng không thể tiến hành tu bổ thân thể.
Dưới cục diện này, chỉ cần chậm trễ một lúc thì Sở Nam sẽ hoàn toàn xong đời.
Đúng lúc này, đồng tử Sở Nam mở to đến cực hạn, nhìn thấy đạo lôi điện tử sắc bỗng nhiên nhúc nhích, dường như có chút lo lắng, ngay sau đó, lập tức tách ra một đoạn nhỏ, đạo lôi điện tử sắc dài không đến năm phân lao đến cơ thể Sở Nam.
Ngay lập tức nhập thể…
Một màn này, mặc dù Sở Nam chứng kiến, nhưng lại không có biện pháp gì, giống như bị ngốc rồi.
Đạo lôi điện tử sắc nho nhỏ vừa chui vào cơ thể, liền len lỏi đến đan châu của Sở Nam, sau đó đan châu đang tản mát lập tức dung hợp lại, dung hợp với một loại phương thức càng chặt chẽ hơn.
Một ít lôi điện mà Sở Nam luyện hóa được cũng bao quanh lấy đan châu, bảo vệ lôi điện tử sắc.
Đan châu tụ, đan điền ngưng.
Lập tức, thân thể lại lần nữa kết hợp cùng một chỗ, nguyên lực mênh mông trong cơ thể chợt tràn ra cuồn cuộn, sinh mệnh lực nhanh chóng từ bốn phương tám hướng tràn đến Sở Nam, khiến thân thể Sở Nam càng khôi phục nhanh hơn.
Giờ phút này, Sở Nam chỉ còn cách mặt đất 100 mét…
Sau khi nguyên lực khôi phục, Sở Nam cũng dừng lại tại khoảng cách 100 mét, hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung, không còn nhìn thấy tung tích đạo lôi điện tử sắc đâu nữa, chỉ còn từng đám mây đen, giữa thương khung mênh mông, phảng phất như đạo lôi điện tử sắc chưa từng xuất hiện.
Hoặc có thể nói, những gì mà Sở Nam vừa trải qua chỉ là một giấc mộng.
- Cái này cũng không phải là mộng, mà là thật sự tồn tại, máu tươi trên người ta chính là minh chứng, lôi điện bạo mãn trong đan điền cũng là chứng cứ. Tia lôi điện tử sắc cực nhỏ cũng là chứng cứ!
Sở Nam vừa trải qua một phen sinh tử, ánh mắt không hề có chút kinh hoảng, thầm nghĩ:
- Tiếng lôi minh kia tựa như tiếng nộ hống, cũng giống như Âm Sát Công, chỉ là Âm Sát Công này quá mạnh mẽ, mạnh đến mức có thể dồn mình vào chỗ chết… Tiếng vang đó phải chăng là lão thiên chết tiệt phát ra, hay là…
Trong lòng Sở Nam chấn động tột cùng, hết thảy những gì vừa trải qua gần như phủ kín nhận thức của hắn.
Lại cúi đầu nhìn xuống, Sở Nam cảm thán nói:
- Ta cách tử vong chỉ còn 100 mét. May mắn là đạo lôi điện tử sắc kia có linh tính, thế nhưng, tại sao nó phải giúp ta…
Sở Nam nghĩ mãi không ra, nhưng cảm thấy bản thân sau khi trọng tổ thì càng cường hãn hơn, uy năng nguyên lực cũng bạo tăng.
Tâm chợt động, tùy ý vung ra một quyền ,lực lượng của hắn càng thêm tinh thuần, mặc dù chỉ sáu mươi vạn cân lực lượng, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn bất đồng, uy năng tăng thêm vài lần.
Thiếu chút nữa đã chết đi, nhưng cuối cùng lại không chết, ngược lại chiếm được không ít chỗ tốt.
Đối với điều này, Sở Nam không biết nên lo hay nên mừng nữa.
Sở Nam chưa từng cảm giác tử vong hàng lâm rõ ràng như vậy, trong đầu lại nghĩ đến một màn tử sắc lôi điện vừa rồi, vừa nghĩ vừa lên đường đến Thánh Hỏa Môn.
Đi khoảng chừng nửa canh giờ, chợt có một trận gió ập đến, lập tức cát bụi nổi lên, bao phủ lấy Sở Nam, những cát bụi kia nhẹ nhàng rơi lả tả lên người Sở Nam…
Thế nhưng, Sở Nam đang trầm tư trong kỳ ngộ vừa rồi, đôi mắt bỗng nhiên bạo xạ sát quang lẫm liệt, lạnh lùng quát:
- Là kẻ nào? Cút ra đây cho ta!
Không có thanh âm đáp lại, chỉ có cát bụi ập đến càng thêm mãnh liệt hơn.
Sở Nam cũng không xua tán cát bụi, tùy ý để cát bụi bao phủ, âm thanh càng thêm lạnh lẽo:
- Không ra sao? Vậy ngươi cũng không cần ra nữa!
Theo câu nói Sở Nam vừa dứt, toàn bộ hư không xung quanh nhất thời tràn ngập tiếng cười nhạo quanh quẩn:
- Không ngờ cảm giác của ngươi lại linh mẫn như vậy, chỉ tiếc có linh mẫn hơn cũng vô dụng, trúng phải Độc Trần Cổ, ngươi chỉ có con đường chết mà thôi! Ta có xuất hiện hay không thì có khác gì?
- Độc Trần Cổ? (*) Là những tro bụi này sao?
(*) bụi độc trùng
Sở Nam cười lạnh một tiếng, vươn tay ra, nhưng không hề xua tán những “tro bụi” kia, ngược lại thi triển dòng xoáy, dòng xoáy vừa xuất hiện, Độc Trần Cổ đầy trời lập tức hội tụ lại một chỗ với tốc độ nhanh gấp mười lần.
- Tiểu tử quả cuồng vọng không tự lượng sức, độc trùng cổ là một trong thập đại độc trùng. Độc của một độc trùng có thể giết được một con ma thú cấp sáu, ngươi tập trung nhiều Độc Trần Cổ lại một chỗ thì độc tính sẽ càng tăng, ngay cả Võ Đế cũng không đỡ nổi, huống chi là ngươi!
Âm thanh âm hiểm từ khắp bốn phương tám hướng truyền đến.
- Nếu như ngươi trúng độc này thì sao?
Sở Nam mặt không biểu tình hỏi, một mảng lớn Độc Trần Cổ phô thiên cái địa tập trung lại, lập tức bị áp súc thành một đoàn. Lúc Độc Trần Cổ phân tán, bay giữa không trung thì có ai lại đi đề phòng những cát bụi này.
Người bình thường cũng khó mà phát giác ra, càng khó lòng phòng bị hơn.
Mà bản thân Sở Nam cũng là khi bị thấm độc vào người mới hồi phục tinh thần, lập tức quát lên.
Mà lúc những “cát bụi” này tập trung lại một chỗ lại phát ra hắc quang âm u…
Âm thanh từ trong chỗ tối vang lên:
- Nực cười, những Độc Trần Cổ này đều là do ta nuôi dưỡng, làm sao có thể độc được ta?
- Vậy sao?
Sở Nam lạnh lùng hỏi, vung tay lên một cái, đoàn hắc quang liền phóng thẳng về phía Đông Nam, tốc độ hắc quang cực nhanh, lập tức đến nơi, ngay sau đó, một thân ảnh dưới lòng đất nhảy lên, vẻ mặt đầy hoảng sợ, cánh tay của hắn đã biến thành màu đen như mực, hiển nhiên đã trúng phải Độc Trần Cổ.
Như vậy còn chưa xong, hắc quang vẫn tiếp tục lan đến những bộ vị khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.