Chương 617: Muốn trừ nguy, trước hết phải giết người (Thượng,hạ)
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua, Sở Nam lại tập trung vây khốn Việt Võ Đế, đồng thời đem lực chú ý đặt tại Canh Kim luyện dịch, Canh Kim luyện dịch này giống như dính chặt trên người Sở Nam, bất luận Sở Nam dùng nguyên lực điều khiến, dùng dị hỏa thiêu đốt, dùng dị thủy hủ thực, dùng Bạch dị kim chém đều vô dụng.
Trong nháy mắt Bạch dị kim chém nó thành vô số khối thì Canh Kim luyện dịch lại dung hợp về một chỗ. Dùng dị thủy bao phủ, bao phủ rồi lại tách ra, hoàn toàn rách rời rõ ràng. Dùng Hàn Ngọc Lam Viêm đóng băng, nhưng lại không đóng băng được. Dùng hỏa thiêu, Canh Kim luyện dịch càng sôi sục lợi hại, dùng sinh mệnh lực bao vây thì sinh mệnh lực cũng bị dung hòa, chỉ có điều cũng khiến tốc độ dung hòa của Canh Kim luyện dịch chậm lại tương đối…
Việt Võ Đế bị dòng xoáy thủy hỏa khống chế nhìn thấy một màn này, lập tức cười lớn, nói:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi không phải rất lợi hại sao? Không biết chờ đến khi máu huyết trong cơ thể của ngươi bốc hơi sạch thì ngươi còn có thể lợi hại như thế hay không? Thân thể của ngươi dù cường hãn cũng không thể cản được Canh Kim luyện dịch…
Sở Nam không trả lời Việt Võ Đế, hắn nhìn chằm chằm Canh Kim luyện dịch đang di chuyển khắp nơi, suy tính biện pháp giải quyết. Trong đầu Sở Nam đột nhiên hiện lên tình cảnh lúc còn ở Bạch gia thôn, bên trong luyện khí phường của phụ thân hắn, cứ đến lúc có thôn dân đến tìm cha hắn rèn nông cụ thì cha hắn lại đem sắt nung chảy, sau khi nung chảy sẽ biến thành thiết dịch, dịch thể hình rắn đang bò trên cơ thể hắn bây giờ không phải cũng như vậy thì còn là gì?
- Hít…
Nghĩ đến đây, Sở Nam không khỏi cảm thấy rét lạnh, thầm nghĩ:
- Canh Kim luyện dịch này chẳng lẽ chính là Canh Kim nung chảy ra sao? Thật bá đạo, không ngờ lại có đặc tính của thủy, Kim sinh Thủy?
- Không đúng, đây là hóa lỏng, so với Canh Kim nóng chảy càng bá đạo hơn, tinh huyết ta bị mất đi dường như là bị Canh Kim luyện dịch này hấp thu, khiến cho nó càng sôi sục, nhiệt độ càng tăng cao, lực dung luyện càng mạnh…
Nghĩ đến đây, Việt Võ Đế đột nhiên hét lên ngắt mạch suy nghĩ của hắn:
- Lâm Vân, cho ngươi một đường sống, nếu ngươi thần phục lão phu, làm đệ tử của lão phu, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Sở Nam ngẩng đầu nhìn hắn, nhịn đau đớn cực độ, cố gắng mỉm cười…
Việt Võ Đế biểu thị ra ý đồ muốn chiêu hàng Sở Nam.
Chỉ cần Sở Nam thần phục hắn, làm đệ tử hắn, thì hắn sẽ cho Sở Nam một con đường sống.
Sở Nam cố gắng mỉm cười, nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng những lời đánh rắm này của ngươi sao? Nếu ta thần phục ngươi, vậy còn không phải bị ngươi thừa cơ dùng thủ đoạn với ta sao? Ngươi cũng đã sống vài trăm tuổi rồi, tại sao còn có ý nghĩ ngây thơ như vậy?
- Ngươi bây giờ còn con đường nào khác sao? Ngươi chỉ có thể tin tưởng lão phu, lão phu chưa từng thu đồ đệ, ngươi làm đồ đệ lão phu, đợi sau khi lão phu tiên thăng thì sẽ truyền cho ngươi Canh Kim luyện dịch, tại sao ngươi lại không muốn?
Việt Võ Đế mặc dù đang nói nhưng lại âm thầm vận toàn lực muốn phá dòng xoáy thủy hỏa và lưỡng bội trọng lực của Sở Nam.
Trong đầu Sở Nam đang suy nghĩ làm sao có thể giải trừ Canh Kim luyện dịch, miệng lại cười nói:
- E rằng ngươi có mưu đồ rất lớn với ta a?
Sở Nam nghĩ đến Hắc Quân Võ Đế và Cổ Cực Phong muốn chiếm Ngũ Hành chi thể của hắn. Còn có cả Hách Liên Anh muốn tinh huyết của hắn, còn có Tân Nhất Chân muốn phương pháp thu tử khí và lôi điện.
Không cần phải nói nhiều, chỉ cần tùy tiện nhìn cũng đủ thấy lòng tham của những người này, tất cả đều có ý đồ với hắn, trước mắt chính là Việt Võ Đế, nói không chừng là muốn biết tại sao hắn có thể hấp thu thiên địa nguyên lực vượt qua cả Võ Đế.
- Lão phu có thể có mưu đồ gì với ngươi? Những thứ ngươi có, trong mắt ta chẳng là gì.
Việt Võ Đế nói lời này hiển nhiên là khẩu thị tâm phi, trong lòng hắn đối với việc Sở Nam có thể thi triển ra vũ kỹ, bất kể là “Dung” kỹ hay là Kình Thiên Nhất Chưởng, hoặc Cung Lực Quyền,… tất cả đều khiến hắn đỏ mắt không thôi, hắn muốn lưu lại cho Sở Nam một mạng chính là muốn lạt mềm buộc chặt, dùng nhiều phương pháp để Sở Nam đem toàn bộ bí mật nói cho hắn biết.
Sau khi nói vậy, Việt Võ Đế còn nói thêm một câu:
- Lão phu nói thu ngươi làm đồ, chẳng lẽ ngươi còn không rõ hàm nghĩa của hai chữ “đồ đệ” sao?
Sở Nam nghe vậy càng thấy Việt Võ Đế ra vẻ đạo mạo, rõ ràng là cầm thú như lòng lang dạ sói, lại muốn ngụy trang thành thỏ con, không khỏi bật cười:
- Vậy ngươi cảm thấy ngươi có tư cách làm sư phụ ta sao? Ngươi dám thu ta làm đồ đệ sao?
Hai câu này kèm theo nụ cười, ngữ khí lạnh lẽo, khiến Việt Võ Đế sững sờ, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ hung ác, gằn giọng nói:
- Lão phu hân thưởng ngươi, niệm tình ngươi tu luyện đến cảnh giới ngày hôm nay không dễ, không muốn để ngươi cứ như vậy mà bỏ mạng, cái danh thiên tài sẽ biến mất, hóa thành một đống xương khô mới thả cho ngươi một sinh lộ. Không ngờ, ngươi không những không biết điều, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn với lão phu…
- Ta chỉ nói sự thật mà thôi.
Sở Nam đem sinh mệnh lực vô hạn thúc phát, thuận theo Canh Kim luyện dịch như con rắn đang bò trên người hắn, thế nhưng lực dung luyện lại ngăn cách sinh mệnh lực, chậm rãi thiêu đốt tinh huyết, dị Ngũ Hành nguyên lực cũng bị bao bọc, thuần lực lượng càng muốn đem “Canh Kim luyện dịch” cầm cố lại.
- Sự thật bây giờ là ngươi không còn vây khốn được lão phu bao lâu nữa, mà ngươi thì lại sắp bị Canh Kim luyện dịch của lão phu khiến cho bỏ mình.
Việt Võ Đế nói lời này rất tự tin, Sở Nam cười đáp:
- Ngươi tưởng rằng dòng xoáy thủy hỏa của ta chẳng lẽ chỉ có thể khống chế ngươi thôi sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nguyên lực của ngươi đang tiêu tán rất nhanh sao? Hơn nữa, thân thể của ngươi cũng đang dần bị hủy hoại.
Việt Võ Đế nghe thấy lời này, vội vàng kiểm tra, quả nhiên là vậy, cho dù có Huyền Y pháp bào, nhưng tốc độ nguyên lực tiêu tán vẫn nhanh đến dọa người, mà lúc này, nguyên lực mà Việt Võ Đế có thể lấy từ thiên địa, phần lớn đều chạy về phía Sở Nam.
Mặc dù vậy, Việt Võ Đế vẫn nói:
- Cho dù nguyên lực của lão phu có tiêu hao nhanh hơn thì chắc chắn ngươi vẫn chết trước lão phu, chờ ngươi chét, dòng xoáy thủy hỏa này còn có thể tồn tại sao?
Việt Võ Đế nói đến đây, lại cao hứng trở lại.
Ánh mắt Sở Nam chợt phát lạnh, nói:
- Ta giết ngươi, Canh Kim luyện dịch của ngươi còn tồn tại sao?
Nghe thấy lời này, Việt Võ Đế không khỏi sững sờ, nếu như Canh Kim luyện dịch không khống chế được hắn, hắn quả thật không làm gì được Sở Nam, thế nhưng sau khi sững sờ, Việt Võ Đế lại lần nữa cười lớn, nói:
- Ngươi bây giờ chỉ là bồ tát đất qua sông, bản thân khó bảo toàn, còn có thể giết lão phu sao? Thật đúng là nực cười, quá nực cười!
- Giết ngươi cũng không phải khó!
Sở Nam nhàn nhạt nói, trong đầu lóe lên một đạo linh quang, lúc trước hắn vẫn chú ý đến Canh Kim luyện dịch, nghĩ đến việc làm sao mới có thể loại bỏ nó, thậm chí suy nghĩ không biết có nên hút nó vào trong đan điền, dùng sinh mệnh lực để luyện hóa hay không, nhưng hắn vẫn chưa hạ quyết tâm, bởi vì Canh Kim luyện dịch chi lực quả thật quá cường hãn, ngay cả sinh mệnh lực cũng không có tác dụng quá lớn, hắn sợ nếu hút Canh Kim luyện dịch vào đan điền thì máu tươi trong cơ thể của hắn sẽ trực tiếp bị dung luyện khô kiệt. Đối với việc này, Sở Nam không quá nắm chắc, gần như không có ý định đấy, cho nên vẫn một mực do dự, lại nghĩ đến việc không biết có thể đem nước sắt làm nguội lại để thành hình giống như cha hắn hay không.
Ngoài ra, Sở Nam còn nghĩ đến một biện pháp, đó là có nên nuốt nguyên hạch của Tân Nhất Chân hay không, so với Canh Kim luyện dịch, Sở Nam càng nguyện ý đánh cuộc, “Nhật Vẫn dị kim”, dù sao thì “Nhật Vẫn dị kim”, Sở Nam vẫn có thể chống đỡ được một chút.
Nếu như có thể luyện hóa “Nhật Vẫn dị kim”, thế cục tất sẽ có chuyển biến.
Thế nhưng, Việt Võ Đế nói một phen vừa rồi, khiến Sở Nam có một loại cảm giác thông suốt, quả thật, giết Việt Võ Đế rồi thì Canh Kim luyện dịch sẽ không còn bị khống chế, sau đó chậm rãi thu thập thì đơn giản hơn nhiều.
- Làm sao mới có thể giết được tên họ Việt này đây?
Sở Nam cắn răng vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến từng tuyệt kỹ của hắn, Kình Thiên Nhất Chưởng, Cung Lực Quyền, Càn Khôn Nhất Chỉ, Thiên Hành Cửu Bộ đều là những vũ kỹ uy lực lớn, đều đã sử dụng qua, mặc dù có thể đối kháng với Việt Võ Đế, thế nhưng không tạo thành thương hại quá lớn cho hắn, Sở Nam hiểu rõ điều này liên quan rất lớn đến thực lực, nếu đổi là sư phụ của Bạch Nhược Tuyết thi triển, thì chỉ cần vài chiêu đã có thể khiến cho Việt Võ Đế chết đến không thể chết được nữa.
- Dùng vũ kỹ không được thì sử dụng pháp bảo Long nha và Long gân.
Sở Nam nghĩ đến đây lại lắc đầu, đồng thời hắn vẫn đem sinh mệnh lực bao trùm lấy đoàn Canh Kim luyện dịch, lại triệt thối Hàn Ngọc Lam Viêm và Dịch Âm Huyền Thủy kích phát băng hàn chi lực, đóng băng huyết dịch của hắn.
Cứ như vậy, lại lần nữa giảm bớt tốc độ dung luyện tinh huyết của Canh Kim luyện dịch.
Sở Nam nhìn dòng xoáy thủy hỏa, trong lòng chợt nghĩ:
- Nếu như đem dòng xoáy thủy hỏa bạo tạc, tiếp đó trong nháy mắt thi triển dòng xoáy dị Ngũ Hành, nhất định có thể khiến tên họ Việt này trọng thương, nhưng vẫn không đủ để tạo thành một kích trí mạng! Âm Sát thuật của Chúc Chi Vũ cũng không được.
Sở Nam lần này xuất thủ, chính là phải nhanh chóng giết Việt Võ Đế, nếu như hắn không chết thì Sở Nam sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể mặc cho tên họ Việt hành hạ, bởi vậy, dưới tình huống không nắm chắc, Sở Nam sẽ không vội vàng động thủ.
Chỉ có điều, thời gian lại không chờ đợi Sở Nam.
Việt Võ Đế cười lớn, vung Tam Đầu Minh Xà Trượng lên, kim mang bắn thẳng lên không trung, dòng xoáy băng kiếm trên không trung cuốn lấy kim mang vào trong, sau đó kim mang bắt đầu từ từ phá hoại băng kiếm từ bên trong ra ngoài…
- Lâm Vân, ngươi đã một lòng muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!
Việt Võ Đế tự tin nói, dường như đã nghĩ ra diệu kế thoát khốn.
Sở Nam không để ý đến hắn, vẫn không ngừng suy nghĩ, nguyên lực dày đặc trên Thần Khí Sơn vẫn điên cuồng tràn về phía hắn.
Hai người đối đầu, trên Thần Khí Sơn lại trở nên nháo động, bất kể lúc trước bọn hắn đang ngủ hay là tu luyện, nghe thấy tiếng nổ ầm ầm truyền đến thì tất cả đều cầm lấy pháp bảo chạy đến.
Tên đầu lĩnh tu vi không cao, chỉ là Võ Vương trung cấp, thế nhưng nhân số quả thật khá nhiều, chừng bảy tám ngàn, tu vi đều ngoài Võ Quân, nhất thời, tiếng hô giết vang vọng khắp cả tòa núi lớn, qua một hồi lâu, thậm chí còn truyền đến đỉnh núi, truyền vào tai Việt Võ Đế.
Việt Võ Đế nghe thấy vậy liền cười nói:
- Lâm Vân, ngươi có nghe thấy những tiếng hô giết đó không? Nếu ngươi còn không đầu hàng thì một lát nữa sẽ không còn cơ hội đâu!
- Những kẻ đó có thể lấy được mạng ta sao?
- Sao lại không?
Lão phu vây khốn ngươi, khiến ngươi không thể di chuyển, như vậy thì bọn hắn chỉ cần vung một đao là có thể kết liễu ngươi rồi.
Việt Võ Đế đang muốn sử dụng tâm lý chiến, muốn tâm tư của Sở Nam dao động, như vậy hắn sẽ càng nắm chắc thoát khỏi dòng xoáy thủy hỏa hơn.
Thế nhưng, Sở Nam vẫn cười nhạt đáp:
- Những kẻ kia, làm sao có thể đến đây được?
- Cái gì?
Võ Đế sững sờ, hỏi:
- Ngươi nói vậy là ý gì?
- Ngươi tưởng những những kẻ đó có thể thoát khỏi tay Võ Hoàng cao cấp để chạy đến đây sao?
Sở Nam cười, hắn sớm đã sắp đặt Chúc Chi Vũ cản đường lên đây, chỉ cần những kẻ kia dám xông lên, kết cục duy nhất của bọn chúng chính là chết.
o0o
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi, Đế thiếu gia nhìn thấy hai khối mệnh bài chỉ cách một khoảng thời gian ngắn đều bạo liệt, trong lòng không ngớt chấn kinh, lông mày khóa chặt, thầm nghĩ:
- Thần Khí Sơn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Sau khi suy nghĩ một phen, Đế thiếu gia hung hăng hạ quyết tâm, để Điền Võ Đế vừa mới gọi trở về quay trở lại Thần Khí Sơn, nhất định phải bắt Lâm Vân lại, không thể bắt sống thì giết không tha.
Điền Võ Đế đương nhiên vô cùng tức giận, hắn đường đường là Võ Đế, có thể nào để người khác gọi đến thì đến, bảo đi thì đi, đang muốn phát nộ thì Đế thiếu gia đã sớm nghĩ đến tình huống này, cho nên hắn đã sớm có chuẩn bị, còn có một mệnh lệnh.
Dưới tình huống đó, Điền Võ Đế lập tức lên đường, dùng tốc độ cực nhanh, cấp tốc đuổi đến Thần Khí Sơn.
Trong nháy mắt Bạch dị kim chém nó thành vô số khối thì Canh Kim luyện dịch lại dung hợp về một chỗ. Dùng dị thủy bao phủ, bao phủ rồi lại tách ra, hoàn toàn rách rời rõ ràng. Dùng Hàn Ngọc Lam Viêm đóng băng, nhưng lại không đóng băng được. Dùng hỏa thiêu, Canh Kim luyện dịch càng sôi sục lợi hại, dùng sinh mệnh lực bao vây thì sinh mệnh lực cũng bị dung hòa, chỉ có điều cũng khiến tốc độ dung hòa của Canh Kim luyện dịch chậm lại tương đối…
Việt Võ Đế bị dòng xoáy thủy hỏa khống chế nhìn thấy một màn này, lập tức cười lớn, nói:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi không phải rất lợi hại sao? Không biết chờ đến khi máu huyết trong cơ thể của ngươi bốc hơi sạch thì ngươi còn có thể lợi hại như thế hay không? Thân thể của ngươi dù cường hãn cũng không thể cản được Canh Kim luyện dịch…
Sở Nam không trả lời Việt Võ Đế, hắn nhìn chằm chằm Canh Kim luyện dịch đang di chuyển khắp nơi, suy tính biện pháp giải quyết. Trong đầu Sở Nam đột nhiên hiện lên tình cảnh lúc còn ở Bạch gia thôn, bên trong luyện khí phường của phụ thân hắn, cứ đến lúc có thôn dân đến tìm cha hắn rèn nông cụ thì cha hắn lại đem sắt nung chảy, sau khi nung chảy sẽ biến thành thiết dịch, dịch thể hình rắn đang bò trên cơ thể hắn bây giờ không phải cũng như vậy thì còn là gì?
- Hít…
Nghĩ đến đây, Sở Nam không khỏi cảm thấy rét lạnh, thầm nghĩ:
- Canh Kim luyện dịch này chẳng lẽ chính là Canh Kim nung chảy ra sao? Thật bá đạo, không ngờ lại có đặc tính của thủy, Kim sinh Thủy?
- Không đúng, đây là hóa lỏng, so với Canh Kim nóng chảy càng bá đạo hơn, tinh huyết ta bị mất đi dường như là bị Canh Kim luyện dịch này hấp thu, khiến cho nó càng sôi sục, nhiệt độ càng tăng cao, lực dung luyện càng mạnh…
Nghĩ đến đây, Việt Võ Đế đột nhiên hét lên ngắt mạch suy nghĩ của hắn:
- Lâm Vân, cho ngươi một đường sống, nếu ngươi thần phục lão phu, làm đệ tử của lão phu, lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng, bằng không, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Sở Nam ngẩng đầu nhìn hắn, nhịn đau đớn cực độ, cố gắng mỉm cười…
Việt Võ Đế biểu thị ra ý đồ muốn chiêu hàng Sở Nam.
Chỉ cần Sở Nam thần phục hắn, làm đệ tử hắn, thì hắn sẽ cho Sở Nam một con đường sống.
Sở Nam cố gắng mỉm cười, nói:
- Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng những lời đánh rắm này của ngươi sao? Nếu ta thần phục ngươi, vậy còn không phải bị ngươi thừa cơ dùng thủ đoạn với ta sao? Ngươi cũng đã sống vài trăm tuổi rồi, tại sao còn có ý nghĩ ngây thơ như vậy?
- Ngươi bây giờ còn con đường nào khác sao? Ngươi chỉ có thể tin tưởng lão phu, lão phu chưa từng thu đồ đệ, ngươi làm đồ đệ lão phu, đợi sau khi lão phu tiên thăng thì sẽ truyền cho ngươi Canh Kim luyện dịch, tại sao ngươi lại không muốn?
Việt Võ Đế mặc dù đang nói nhưng lại âm thầm vận toàn lực muốn phá dòng xoáy thủy hỏa và lưỡng bội trọng lực của Sở Nam.
Trong đầu Sở Nam đang suy nghĩ làm sao có thể giải trừ Canh Kim luyện dịch, miệng lại cười nói:
- E rằng ngươi có mưu đồ rất lớn với ta a?
Sở Nam nghĩ đến Hắc Quân Võ Đế và Cổ Cực Phong muốn chiếm Ngũ Hành chi thể của hắn. Còn có cả Hách Liên Anh muốn tinh huyết của hắn, còn có Tân Nhất Chân muốn phương pháp thu tử khí và lôi điện.
Không cần phải nói nhiều, chỉ cần tùy tiện nhìn cũng đủ thấy lòng tham của những người này, tất cả đều có ý đồ với hắn, trước mắt chính là Việt Võ Đế, nói không chừng là muốn biết tại sao hắn có thể hấp thu thiên địa nguyên lực vượt qua cả Võ Đế.
- Lão phu có thể có mưu đồ gì với ngươi? Những thứ ngươi có, trong mắt ta chẳng là gì.
Việt Võ Đế nói lời này hiển nhiên là khẩu thị tâm phi, trong lòng hắn đối với việc Sở Nam có thể thi triển ra vũ kỹ, bất kể là “Dung” kỹ hay là Kình Thiên Nhất Chưởng, hoặc Cung Lực Quyền,… tất cả đều khiến hắn đỏ mắt không thôi, hắn muốn lưu lại cho Sở Nam một mạng chính là muốn lạt mềm buộc chặt, dùng nhiều phương pháp để Sở Nam đem toàn bộ bí mật nói cho hắn biết.
Sau khi nói vậy, Việt Võ Đế còn nói thêm một câu:
- Lão phu nói thu ngươi làm đồ, chẳng lẽ ngươi còn không rõ hàm nghĩa của hai chữ “đồ đệ” sao?
Sở Nam nghe vậy càng thấy Việt Võ Đế ra vẻ đạo mạo, rõ ràng là cầm thú như lòng lang dạ sói, lại muốn ngụy trang thành thỏ con, không khỏi bật cười:
- Vậy ngươi cảm thấy ngươi có tư cách làm sư phụ ta sao? Ngươi dám thu ta làm đồ đệ sao?
Hai câu này kèm theo nụ cười, ngữ khí lạnh lẽo, khiến Việt Võ Đế sững sờ, đột nhiên trên mặt hiện lên vẻ hung ác, gằn giọng nói:
- Lão phu hân thưởng ngươi, niệm tình ngươi tu luyện đến cảnh giới ngày hôm nay không dễ, không muốn để ngươi cứ như vậy mà bỏ mạng, cái danh thiên tài sẽ biến mất, hóa thành một đống xương khô mới thả cho ngươi một sinh lộ. Không ngờ, ngươi không những không biết điều, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn với lão phu…
- Ta chỉ nói sự thật mà thôi.
Sở Nam đem sinh mệnh lực vô hạn thúc phát, thuận theo Canh Kim luyện dịch như con rắn đang bò trên người hắn, thế nhưng lực dung luyện lại ngăn cách sinh mệnh lực, chậm rãi thiêu đốt tinh huyết, dị Ngũ Hành nguyên lực cũng bị bao bọc, thuần lực lượng càng muốn đem “Canh Kim luyện dịch” cầm cố lại.
- Sự thật bây giờ là ngươi không còn vây khốn được lão phu bao lâu nữa, mà ngươi thì lại sắp bị Canh Kim luyện dịch của lão phu khiến cho bỏ mình.
Việt Võ Đế nói lời này rất tự tin, Sở Nam cười đáp:
- Ngươi tưởng rằng dòng xoáy thủy hỏa của ta chẳng lẽ chỉ có thể khống chế ngươi thôi sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy nguyên lực của ngươi đang tiêu tán rất nhanh sao? Hơn nữa, thân thể của ngươi cũng đang dần bị hủy hoại.
Việt Võ Đế nghe thấy lời này, vội vàng kiểm tra, quả nhiên là vậy, cho dù có Huyền Y pháp bào, nhưng tốc độ nguyên lực tiêu tán vẫn nhanh đến dọa người, mà lúc này, nguyên lực mà Việt Võ Đế có thể lấy từ thiên địa, phần lớn đều chạy về phía Sở Nam.
Mặc dù vậy, Việt Võ Đế vẫn nói:
- Cho dù nguyên lực của lão phu có tiêu hao nhanh hơn thì chắc chắn ngươi vẫn chết trước lão phu, chờ ngươi chét, dòng xoáy thủy hỏa này còn có thể tồn tại sao?
Việt Võ Đế nói đến đây, lại cao hứng trở lại.
Ánh mắt Sở Nam chợt phát lạnh, nói:
- Ta giết ngươi, Canh Kim luyện dịch của ngươi còn tồn tại sao?
Nghe thấy lời này, Việt Võ Đế không khỏi sững sờ, nếu như Canh Kim luyện dịch không khống chế được hắn, hắn quả thật không làm gì được Sở Nam, thế nhưng sau khi sững sờ, Việt Võ Đế lại lần nữa cười lớn, nói:
- Ngươi bây giờ chỉ là bồ tát đất qua sông, bản thân khó bảo toàn, còn có thể giết lão phu sao? Thật đúng là nực cười, quá nực cười!
- Giết ngươi cũng không phải khó!
Sở Nam nhàn nhạt nói, trong đầu lóe lên một đạo linh quang, lúc trước hắn vẫn chú ý đến Canh Kim luyện dịch, nghĩ đến việc làm sao mới có thể loại bỏ nó, thậm chí suy nghĩ không biết có nên hút nó vào trong đan điền, dùng sinh mệnh lực để luyện hóa hay không, nhưng hắn vẫn chưa hạ quyết tâm, bởi vì Canh Kim luyện dịch chi lực quả thật quá cường hãn, ngay cả sinh mệnh lực cũng không có tác dụng quá lớn, hắn sợ nếu hút Canh Kim luyện dịch vào đan điền thì máu tươi trong cơ thể của hắn sẽ trực tiếp bị dung luyện khô kiệt. Đối với việc này, Sở Nam không quá nắm chắc, gần như không có ý định đấy, cho nên vẫn một mực do dự, lại nghĩ đến việc không biết có thể đem nước sắt làm nguội lại để thành hình giống như cha hắn hay không.
Ngoài ra, Sở Nam còn nghĩ đến một biện pháp, đó là có nên nuốt nguyên hạch của Tân Nhất Chân hay không, so với Canh Kim luyện dịch, Sở Nam càng nguyện ý đánh cuộc, “Nhật Vẫn dị kim”, dù sao thì “Nhật Vẫn dị kim”, Sở Nam vẫn có thể chống đỡ được một chút.
Nếu như có thể luyện hóa “Nhật Vẫn dị kim”, thế cục tất sẽ có chuyển biến.
Thế nhưng, Việt Võ Đế nói một phen vừa rồi, khiến Sở Nam có một loại cảm giác thông suốt, quả thật, giết Việt Võ Đế rồi thì Canh Kim luyện dịch sẽ không còn bị khống chế, sau đó chậm rãi thu thập thì đơn giản hơn nhiều.
- Làm sao mới có thể giết được tên họ Việt này đây?
Sở Nam cắn răng vắt óc suy nghĩ, nghĩ đến từng tuyệt kỹ của hắn, Kình Thiên Nhất Chưởng, Cung Lực Quyền, Càn Khôn Nhất Chỉ, Thiên Hành Cửu Bộ đều là những vũ kỹ uy lực lớn, đều đã sử dụng qua, mặc dù có thể đối kháng với Việt Võ Đế, thế nhưng không tạo thành thương hại quá lớn cho hắn, Sở Nam hiểu rõ điều này liên quan rất lớn đến thực lực, nếu đổi là sư phụ của Bạch Nhược Tuyết thi triển, thì chỉ cần vài chiêu đã có thể khiến cho Việt Võ Đế chết đến không thể chết được nữa.
- Dùng vũ kỹ không được thì sử dụng pháp bảo Long nha và Long gân.
Sở Nam nghĩ đến đây lại lắc đầu, đồng thời hắn vẫn đem sinh mệnh lực bao trùm lấy đoàn Canh Kim luyện dịch, lại triệt thối Hàn Ngọc Lam Viêm và Dịch Âm Huyền Thủy kích phát băng hàn chi lực, đóng băng huyết dịch của hắn.
Cứ như vậy, lại lần nữa giảm bớt tốc độ dung luyện tinh huyết của Canh Kim luyện dịch.
Sở Nam nhìn dòng xoáy thủy hỏa, trong lòng chợt nghĩ:
- Nếu như đem dòng xoáy thủy hỏa bạo tạc, tiếp đó trong nháy mắt thi triển dòng xoáy dị Ngũ Hành, nhất định có thể khiến tên họ Việt này trọng thương, nhưng vẫn không đủ để tạo thành một kích trí mạng! Âm Sát thuật của Chúc Chi Vũ cũng không được.
Sở Nam lần này xuất thủ, chính là phải nhanh chóng giết Việt Võ Đế, nếu như hắn không chết thì Sở Nam sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ có thể mặc cho tên họ Việt hành hạ, bởi vậy, dưới tình huống không nắm chắc, Sở Nam sẽ không vội vàng động thủ.
Chỉ có điều, thời gian lại không chờ đợi Sở Nam.
Việt Võ Đế cười lớn, vung Tam Đầu Minh Xà Trượng lên, kim mang bắn thẳng lên không trung, dòng xoáy băng kiếm trên không trung cuốn lấy kim mang vào trong, sau đó kim mang bắt đầu từ từ phá hoại băng kiếm từ bên trong ra ngoài…
- Lâm Vân, ngươi đã một lòng muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!
Việt Võ Đế tự tin nói, dường như đã nghĩ ra diệu kế thoát khốn.
Sở Nam không để ý đến hắn, vẫn không ngừng suy nghĩ, nguyên lực dày đặc trên Thần Khí Sơn vẫn điên cuồng tràn về phía hắn.
Hai người đối đầu, trên Thần Khí Sơn lại trở nên nháo động, bất kể lúc trước bọn hắn đang ngủ hay là tu luyện, nghe thấy tiếng nổ ầm ầm truyền đến thì tất cả đều cầm lấy pháp bảo chạy đến.
Tên đầu lĩnh tu vi không cao, chỉ là Võ Vương trung cấp, thế nhưng nhân số quả thật khá nhiều, chừng bảy tám ngàn, tu vi đều ngoài Võ Quân, nhất thời, tiếng hô giết vang vọng khắp cả tòa núi lớn, qua một hồi lâu, thậm chí còn truyền đến đỉnh núi, truyền vào tai Việt Võ Đế.
Việt Võ Đế nghe thấy vậy liền cười nói:
- Lâm Vân, ngươi có nghe thấy những tiếng hô giết đó không? Nếu ngươi còn không đầu hàng thì một lát nữa sẽ không còn cơ hội đâu!
- Những kẻ đó có thể lấy được mạng ta sao?
- Sao lại không?
Lão phu vây khốn ngươi, khiến ngươi không thể di chuyển, như vậy thì bọn hắn chỉ cần vung một đao là có thể kết liễu ngươi rồi.
Việt Võ Đế đang muốn sử dụng tâm lý chiến, muốn tâm tư của Sở Nam dao động, như vậy hắn sẽ càng nắm chắc thoát khỏi dòng xoáy thủy hỏa hơn.
Thế nhưng, Sở Nam vẫn cười nhạt đáp:
- Những kẻ kia, làm sao có thể đến đây được?
- Cái gì?
Võ Đế sững sờ, hỏi:
- Ngươi nói vậy là ý gì?
- Ngươi tưởng những những kẻ đó có thể thoát khỏi tay Võ Hoàng cao cấp để chạy đến đây sao?
Sở Nam cười, hắn sớm đã sắp đặt Chúc Chi Vũ cản đường lên đây, chỉ cần những kẻ kia dám xông lên, kết cục duy nhất của bọn chúng chính là chết.
o0o
Cùng lúc đó, tại một nơi xa xôi, Đế thiếu gia nhìn thấy hai khối mệnh bài chỉ cách một khoảng thời gian ngắn đều bạo liệt, trong lòng không ngớt chấn kinh, lông mày khóa chặt, thầm nghĩ:
- Thần Khí Sơn, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Sau khi suy nghĩ một phen, Đế thiếu gia hung hăng hạ quyết tâm, để Điền Võ Đế vừa mới gọi trở về quay trở lại Thần Khí Sơn, nhất định phải bắt Lâm Vân lại, không thể bắt sống thì giết không tha.
Điền Võ Đế đương nhiên vô cùng tức giận, hắn đường đường là Võ Đế, có thể nào để người khác gọi đến thì đến, bảo đi thì đi, đang muốn phát nộ thì Đế thiếu gia đã sớm nghĩ đến tình huống này, cho nên hắn đã sớm có chuẩn bị, còn có một mệnh lệnh.
Dưới tình huống đó, Điền Võ Đế lập tức lên đường, dùng tốc độ cực nhanh, cấp tốc đuổi đến Thần Khí Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.