Chương 47: Ngươi cầm không nổi
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
- Ta muốn các ngươi làm gì cũng được, đúng không?
Lời của Sở Nam vang lên, Tư Đồ Dật Tiêu không chút do dự, trả lợi gọn ghẽ:
- Đúng!
- Ta có thể tin ngươi không?
Sở Nam hỏi thẳng.
Tư Đồ Dật Tiêu nghe ra trong lời của Sở Nam hình như có ý gì khác, sau khi sửng sốt một chút thì gật đầu khẳng định:
- Nếu như tiền bối đồng ý tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng tín nhiệm của tiền bối.
- Đừng gọi ta là tiền bối, ta là Lâm Vân.
Sở Nam nói tiếp:
- Đi trước dẫn đường đi!
Tư Đồ Dật Tiêu vui vẻ, chỉ cần có người này ở đây thì các huynh đệ có thể an toàn rồi.
- Lâm đại ca, đi bên này.
Trầm Mạch Hân cũng cao hứng, còn chủ động nói:
- Lâm đại ca, ta giúp ngươi cầm kiếm!
- Tiểu muội, không được vô lễ.
Tư Đồ Dật Tiêu vội quát, vũ khí chính là tính mạng thứ hai, còn có thuyết pháp người còn thì kiếm còn, kiếm hủy nhân vong, mặc dù tiểu muội xuất phát từ lòng hảo tâm, nhưng lại phạm vào đại tối kị.
Vì thế cho nên Tư Đồ Dật Tiêu mới quát bảo Trầm Mạch Hân dừng lại, sau đó nói với Sở Nam:
- Tiền bối, tiểu muội chỉ là vô tình, xin tiền bối đừng để trong lòng….
Sở Nam cười cười, nói với Trầm Mạch Hân:
- Ngươi cầm không nổi đâu.
Vốn Trầm Mạch Hân nghe ca ca giáo huấn thì trong lòng cũng có chút lo lắng, nhưng thấy Sở Nam cười nói như vậy thì tâm tính tiểu nữ nổi lên, khẽ nói:
- Ta không tin, chỉ là một thanh kiếm, sao ta lại không cầm nổi? Dù sao thì ta cũng đã là một sơ cấp Võ Sư rồi….
Sở Nam nghe vậy cũng không bác bỏ, đem trong kiếm cắm xuống đất, rồi nói:
- Ngươi thử xem.
Trầm Mạch Hân liếc nhìn ca ca, đưa tay cầm lấy trọng kiếm, nàng nghĩ rằng có thể nhẹ nhàng nhấc lên.
Thế nhưng, Trầm Mạch Hân vừa dùng lực thì trọng kiếm lại không chút suy suyễn.
- Ta không tin là ngay cả một thanh kiếm cũng không nhấc nổi.
Trầm Mạch Hân tính tình quật cường, không để ý đến dược tính của Nhuyễn Cân Tán, cưỡng ép vận khởi nguyên lực nhấc lên.
Thế nhưng trọng kiếm vẫn không có chút động tĩnh.
Hai má của Trầm Mạch Hân đã đỏ bừng, thế nhưng vẫn không làm gì được trọng kiếm.
Quả thực không có cách nào, Trầm Mạch Hân chỉ có thể buông tha, bĩu môi nói:
- Không rút được, kiếm này thật nặng!
Tư Đồ Dật Tiêu nhìn cảnh này, trong lòng thầm phỏng đoán trọng kiếm này khẳng định nặng vài trăm cân.
Sở Nam lại cười nói:
- Thanh trọng kiếm này 1600 cân.
- A….
Trầm Mạch Hân kinh ngạc bịt miệng lại, trong mắt Tư Đồ Dật Tiêu cũng hiện lên hai đạo tinh quang, lại nhìn Sở Nam, trong lòng đột nhiên thầm quyết định.
Nhìn Sở Nam có thể dễ dàng cầm trọng kiếm 1600 cân, lại nghĩ đến trọng kiếm này vừa rồi đã giết chết cả đám Hàn Mãnh không còn chút manh giáp, khiến ánh mắt mọi người tràn ngập sợ hãi.
Trong mắt của Trầm Mạch Hân lại càng lấp lánh.
Mất khoảng mười lăm phút sau thì về đến nơi ở của Tư Đồ Dật Tiêu, những phòng ở quả thật đều rách nát, xung quanh còn bốc lên những mùi gay mũi, Tư Đồ Dật Tiêu có phần ngượng ngùng nói:
- Tiền bối, nơi này của chúng ta quả thật….
- Nếu không chê thì cứ gọi ta là Lâm Vân.
- Đây….
Tư Đồ Dật Tiêu nhìn thấy ánh mắt không thể cự tuyệt của Sở Nam thì chỉ có thể đành hô:
- Lâm đại ca.
- Tư Đồ huynh đệ, có gì ăn không? Ta đói bụng rồi.
- Có ngay, có ngay, Lâm đại ca, ngươi chờ một lát.
- Tốt nhất là chuẩn bị nhiều một chút.
Sở Nam khẽ nhắc một câu.
- Nhất định, nhất định.
Tư Đồ Dật Tiêu vội vàng cười nói, sau đó gọi Trầm Mạch Hân nói chuyện với Sở Nam, Trầm Mạch Hân nhìn Sở Nam muốn nói lại thôi, mà Sở Nam thì lại không muốn lãng phí chút thời gian, khoanh chân ngồi dưới đất bắt đầu tu luyện.
Mặc dù linh khí nơi này cực kỳ nghèo nàn, vừa mới bắt đầu tu luyện thì hiệu quả vô cùng nhỏ, có thể dùng từ cực kỳ nhỏ bé để hình dung, thế nhưng Sở Nam khẽ lẩm bẩm:
- Cây cao phải từ nhỏ lớn lên, đài chín tầng cũng từ đất mà đắp thành, hành trình ngàn dặm phải bắt đầu từ đôi chân.
Ý của những lời này đó chính là: Đường xa chỉ có thể đi từng bước một thì mới đến nơi, khó khăn dù có lớn hơn nữa, nhưng chỉ cần cẩn thận nghiêm túc thì nhất định có thể thành công.
Sở Nam muốn làm một cường giả, không bước từng bước thì làm sao có thể đi được ngàn dặm?
Trầm Mạch Hân thấy Sở Nam bắt đầu tu luyện thì bĩu môi, ngồi xuống ở bên cạnh, lặng lẽ nhìn Sở Nam.
Tu luyện không đến mười phút thì liền có tiếng khóc truyền đến:
- Tư Đồ đại ca, người hãy bỏ qua cho tiểu Vũ đi, Tư Đồ đại ca, ta van xin người….
- Đại Vũ, ngươi hãy nghe ta nói, Tư Đồ đại ca cam đoan sau này nhất định trả lại ngươi mười con!
- Không cần, ta muốn tiểu Vũ, có cho ta nhiều hơn ta cũng không cần, ta muốn tiểu Vũ, Tư Đồ đại ca, ta van xin người, người đừng giết tiểu Vũ!
Trong mắt Tư Đồ Dật Tiêu có chút không đành lòng, thế nhưng vẫn cứng rắn nói:
- Đại Vũ, ngươi không nghe lời sao?
- Chỉ cần người đừng giết tiểu Vũ thì bảo ta làm gì cũng được, làm gì cũng được, cầu xin người….
Sở Nam mở mắt ra, nhìn thấy một hài tử 15, 16 tuổi van xin, mà trong ngực hắn lại ôm một con chó đen nhánh, Sở Nam lập tức hiểu rõ Tư Đồ Dật Tiêu muốn giết con chó để chiêu đãi hắn, mà Đại Vũ lại không nỡ bỏ tiểu Vũ….
Trầm Mạch Hân thấy Sở Nam mở mắt thì vội vàng nói:
- Lâm đại ca, người hãy cứu tiểu Vũ đi, Đại Vũ xem tiểu Vũ giống mạng sống vậy….
Sở Nam đứng lên, đi đến trước mặt Đại Vũ, nói:
- Ngươi muốn bảo vệ tiểu Vũ?
Đại Vũ vội vàng gật đầu không ngớt, hôm nay mặc dù hắn không ra ngoài, thế nhưng lại nghe thấy những người xung quanh nói người này chính là ân nhân cứu mạng của bọn họ, mà Tư Đồ đại ca lại muốn giết tiểu Vũ để báo ân, vì vậy hắn vội vàng nói:
- Ân nhân, van xin người hãy tha cho tiểu Vũ, ta van xin người….
- Cầu xin ta vô dụng thôi, chỉ có chính bản thân ngươi mới có thể giúp ngươi!
Sở Nam nói xong thì Đại Vũ sửng sốt, không hiểu nghĩa là gì.
Sở Nam tiếp tục nói:
- Nếu như hôm nay đám người Tư Đồ đại ca của ngươi trúng chiêu của Hàn Mãnh thì ngươi còn có thể bảo vệ tiểu Vũ sao? Còn có thể bảo vệ tính mạng của mình sao? Cho dù hôm nay ta có thể bảo vệ tiểu Vũ, nhưng về sau thì sao? Cho nên người có thể cứu ngươi và bảo vệ tiểu Vũ mãi mãi chỉ có thể là chính bản thân ngươi, chỉ cần thực lực của ngươi mạnh mẽ thì không ai có thể làm hại đến ngươi, làm hại đến tiểu Vũ.
Nghe thấy lời này, không chỉ trong mắt Đại Vũ lóe lên hào quang kiên định mà trong mắt những người ở đầy cũng nung nấu một loại khát vọng không tên.
Sở Nam nghiêng đầu nói với Tư Đồ Dật Tiêu:
- Ta ăn màn thầu được rồi.
Nói xong Sở Nam liền quay người bỏ đi, muốn tiếp tục tu luyện, trên mặt Đại Vũ tràn ngập mừng rỡ, biết rõ tính mạng của tiểu Vũ đã được bảo vệ.
Thế nhưng ngay lúc Sở Nam vừa quay lưng bước đi được ba bước thì một lại truyền đến một tiếng gọi:
- Lâm đại ca, người có thể dạy chúng ta phương pháp bảo vệ tính mạng mình không?
Sở Nam dừng bước….
Tiếng nói của Tư Đồ Dật Tiêu lại vang lên:
- Nếu như có thể thì sau này chúng ta sẽ luôn nghe lời Lâm đại ca.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.