Chương 1201: Ngươi kém hơn hắn nhiều
Chúc Long Ngữ
06/08/2013
Long Thành Vũ điên cuồng hét, trong đầu lóe lên tinh quang, thầm nghĩ
chỉ cần có được Phong công chúa thì cái gì mà Diệp Chính Phi, Qua Võ
Thánh, Hán Võ Thánh, hắn đều không quan tâm, cũng sẽ không bị phụ vương
trách phát, nói không chừng quốc chủ kế nhiệm chính là hắn.
Nghĩ vậy, trong lòng hắn điên cuồng hét:
- Bổn Vương nhất định phải đoạt được Phong công chúa, nhất định là vậy!
- Đã như vậy, ngươi cũng đừng hối hận!
Lưu lão nói, ngoại trừ một tên Võ Thánh đại viên mãn bảo vệ Thiên Quy ra, những kẻ còn lại đều đồng loạt xuất thủ, cùng với đám người của Long Thành Vũ tiến hành giao chiến.
Diệp Chính Phi nghe thấy tiếng quát của Diệp Chính Phi, khóe miệng lộ ra nụ cười xem thường, hắn cũng không vội vàng đi trảm sát đám người Minh lão tổ tông, bởi vì sau này, giữ lại những kẻ đó sẽ càng có lợi cho hắn hơn, có giá trị hơn so với giết chúng. Ví dụ như dùng chúng để kiềm chế Thiên Nhiên, hoặc lung lạc đám Qua Võ Thánh và Hán Võ Thánh…
Ra lệnh một tiếng, ba tên Võ Thánh đi cùng với Diệp Chính Phi đồng loạt xuất thủ, một tên đi đoạt Kim Dương Thần Trượng trong tay Công Dã Dương, hai tên khác thì đi đoạt Thần Khí trường kích của Minh lão tổ tông.
Công Dã Dương và Minh lão tổ tông thấy vậy, sắc mặt khẽ biến, với trạng thái của bọn chúng hiện tại, tuyệt đối không thể ngăn cản nổi, cho dù có cất Thần Khí trong nhẫn trữ vật cũng vô dụng, đúng lúc này, Thiên Nhiên liền đứng chắn trước mặt bọn hắn, thốt ra một chữ:
- "Long quyển"!
- Phong Quyển Tàn Vân!
- Phong Vân Phá!
Lệnh bài chữ "Thiên" chắn trước mặt Công Dã Dương, hai thức còn lại thì chắn trước mặt Minh lão tổ tông. Ba tên Võ Thánh đại viên mãn lập tức thân hãm khốn cảnh, Diệp Chính Phi nhíu chặt mày, thầm nghĩ:
- Dùng lực một người cản lại ba Võ Thánh đại viên mãn, xem ra thực lực của Phong công chúa đã tăng trưởng không ít.
Đồng thời nhíu chặt mày, Diệp Chính Phi truyền âm cho Qua Võ Thánh và Hán Võ Thánh, chỉ ba giây sau, hai người liền chia nhau tấn công Công Dã Dương và Minh lão tổ tông, cùng trong nháy mắt đó, Diệp Chính Phi lại để cho những tên Võ Thánh cao cấp và Võ Thánh trung cấp còn lại đồng loạt ra tay, hủy diệt đại địa dưới chân bọn hắn.
Nhất thời âm thanh ầm ầm vang lên, Thiên Nhiên lại vung tay lên, xuất ra hai "Long quyển" cuốn về phía Qua Võ Thánh và Hán Võ Thánh. Lúc trước, nàng giao thủ với Sở Nam, lại dùng Song Long toàn chuyển phong tỏa không gian bị nứt ra đã hao tổn không ít năng lượng, còn chưa khôi phục lại, giờ phút này lại một mình đấu năm Võ Thánh đại viên mãn, tất nhiên trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tái nhợt.
Công Dã Dương nhìn thấy tình huống không ổn, trực tiếp ném Kim Dương Thần Trượng cho Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng lúc này cũng đang đánh đến một tên Võ Thánh, đồng thời quát:
- Cút cho gia gia! Quấy rầy gia gia ăn thịt, đáng chết!
Đồng thời, Minh lão tổ tông cũng xuất thủ với Hán Võ Thánh.
Đám Võ Thánh Xương Nguyên thì xông đến ngăn cản đám người Diệp Chính Phi đang muốn phá hủy tòa núi, bọn hắn đều nhìn thấy Sở Nam lặn xuống dưới chân núi, mặc dù không biết Sở Nam đến cùng muốn làm gì, nhưng tất cả đều biết rõ, nếu như Sở Nam bị quấy rầy, xảy ra chuyện thì bọn hắn cũng xong. Cho nên mỗi người đều dốc hết sức liều mạng, Tiểu Nê Thu cũng gia nhập chiến cuộc, khóe miệng Tây Độc mặc dù rướm máu, tuy nhiên vẫn liều mạng phóng độc…
Trận chém giết nhất thời trở nên kịch liệt.
Diệp Chính Phi nhìn thấy vậy, còn nói thêm:
- Long Thành Vũ, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Tất cả mọi người đều bị chế trụ rồi, ngươi còn không lấy Thần Khí ra, đem ngọn núi kia phá hủy? Chẳng lẽ ngươi không muốn…
“Không muốn” gì thì Diệp Chính Phi cũng không nói tiếp, Long Thành Vũ nghe xong, hai mắt bạo xạ tinh quang, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm, nhảy lên không trung, muốn đem tòa núi lớn trước mặt chém ra làm đôi, nhưng vừa nhảy lên thì lập tức có một thanh dược cuốc cản trước mặt Long Thành Vũ, hướng về phía Long Thành Vũ mà đào.
Chính lúc này, Diệp Chính Phi cũng vội vàng phi thân tránh lui, một côn hung hăng nện lên trên tòa núi lớn.
- Ầm…
Thần Lai Sơn bởi vì bị thôn phệ mất gần như toàn bộ năng lượng, vốn đã mất cân bằng, cuối cùng không chịu nổi, nổ vang một tiếng, lập tức, cát đá bay loạn, bụi mù tràn ngập…
- Diệp Chính Phi, ngươi thật sự rất không tệ!
- Cảm ơn Phong công chúa đã khích lệ, ta cảm thấy Phong công chúa cần một cường giả ở bên cạnh, bằng không thì làm thế nào có thể bảo hộ cho Phong công chúa đây?
Ý tứ trong lời nói của Diệp Chính Phi không cần nói cũng hiểu, dứt lời, Diệp Chính Phi lại nhìn xuống tòa núi vừa sập, tuy nhiên cũng không nhìn thấy gì, Diệp Chính Phi nhíu mày, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ suy đoán của ta sai?
Sau khi nghi vấn, Diệp Chính Phi lại vung mộc côn nện xuống lần nữa.
Khóe miệng Thiên Nhiên tràn ra một tia máu tươi, dược cuốc trên không trung đào ra một cái hố, sau đó nhanh chóng rơi xuống, bay thẳng đến Diệp Chính Phi, Long Thành Vũ thấy vậy, liền cảm thấy cơ hội đã đến, không chút do dự đâm xuống, mà ánh mắt của hắn cũng tập trung vào Thiên Nhiên, trong lòng lại lần nữa gào thét:
- Nhất định phải đoạt được nàng, bất luận dùng phương pháp gì.
Lúc đang muốn rút kiếm thì cái hố mà dược cuốc vừa đào ra đột nhiên truyền đến một cỗ hấp lực, hút lấy Long Thành Vũ, Long Thành Vũ kinh hãi, quát lên:
- Đây là cái gì?
Thiên Nhiên dốc hết toàn lực, tuy nhiên dược cuốc vẫn chậm một bước, Diệp Chính Phi liên tiếp nện xuống hai côn, lúc đang muốn nện xuống côn thứ ba thì bị dược cuốc chắn trước mặt, Diệp Chính Phi lấy ra đan dược nuốt vào, sau đó cười nói:
- Phong công chúa, nàng đã bị thương rồi, cứ như vậy thì sẽ không tốt cho thân thể của nàng, vì một nam nhân khiến ngươi bị thương, có đáng không?
- Ngươi còn kém hắn nhiều!
Thanh âm của Thiên Nhiên không chút bối rối, Diệp Chính Phi nghe thấy câu này, thần sắc thoáng cái trở nên âm trầm, sau đó vẻ âm trầm lập tức biến mất, hắn cười nói:
- Vậy hắn tại sao lại nhẫn tâm nhìn nàng bị thương cũng không chịu ra giúp nàng?
Nghĩ vậy, trong lòng hắn điên cuồng hét:
- Bổn Vương nhất định phải đoạt được Phong công chúa, nhất định là vậy!
- Đã như vậy, ngươi cũng đừng hối hận!
Lưu lão nói, ngoại trừ một tên Võ Thánh đại viên mãn bảo vệ Thiên Quy ra, những kẻ còn lại đều đồng loạt xuất thủ, cùng với đám người của Long Thành Vũ tiến hành giao chiến.
Diệp Chính Phi nghe thấy tiếng quát của Diệp Chính Phi, khóe miệng lộ ra nụ cười xem thường, hắn cũng không vội vàng đi trảm sát đám người Minh lão tổ tông, bởi vì sau này, giữ lại những kẻ đó sẽ càng có lợi cho hắn hơn, có giá trị hơn so với giết chúng. Ví dụ như dùng chúng để kiềm chế Thiên Nhiên, hoặc lung lạc đám Qua Võ Thánh và Hán Võ Thánh…
Ra lệnh một tiếng, ba tên Võ Thánh đi cùng với Diệp Chính Phi đồng loạt xuất thủ, một tên đi đoạt Kim Dương Thần Trượng trong tay Công Dã Dương, hai tên khác thì đi đoạt Thần Khí trường kích của Minh lão tổ tông.
Công Dã Dương và Minh lão tổ tông thấy vậy, sắc mặt khẽ biến, với trạng thái của bọn chúng hiện tại, tuyệt đối không thể ngăn cản nổi, cho dù có cất Thần Khí trong nhẫn trữ vật cũng vô dụng, đúng lúc này, Thiên Nhiên liền đứng chắn trước mặt bọn hắn, thốt ra một chữ:
- "Long quyển"!
- Phong Quyển Tàn Vân!
- Phong Vân Phá!
Lệnh bài chữ "Thiên" chắn trước mặt Công Dã Dương, hai thức còn lại thì chắn trước mặt Minh lão tổ tông. Ba tên Võ Thánh đại viên mãn lập tức thân hãm khốn cảnh, Diệp Chính Phi nhíu chặt mày, thầm nghĩ:
- Dùng lực một người cản lại ba Võ Thánh đại viên mãn, xem ra thực lực của Phong công chúa đã tăng trưởng không ít.
Đồng thời nhíu chặt mày, Diệp Chính Phi truyền âm cho Qua Võ Thánh và Hán Võ Thánh, chỉ ba giây sau, hai người liền chia nhau tấn công Công Dã Dương và Minh lão tổ tông, cùng trong nháy mắt đó, Diệp Chính Phi lại để cho những tên Võ Thánh cao cấp và Võ Thánh trung cấp còn lại đồng loạt ra tay, hủy diệt đại địa dưới chân bọn hắn.
Nhất thời âm thanh ầm ầm vang lên, Thiên Nhiên lại vung tay lên, xuất ra hai "Long quyển" cuốn về phía Qua Võ Thánh và Hán Võ Thánh. Lúc trước, nàng giao thủ với Sở Nam, lại dùng Song Long toàn chuyển phong tỏa không gian bị nứt ra đã hao tổn không ít năng lượng, còn chưa khôi phục lại, giờ phút này lại một mình đấu năm Võ Thánh đại viên mãn, tất nhiên trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tái nhợt.
Công Dã Dương nhìn thấy tình huống không ổn, trực tiếp ném Kim Dương Thần Trượng cho Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng lúc này cũng đang đánh đến một tên Võ Thánh, đồng thời quát:
- Cút cho gia gia! Quấy rầy gia gia ăn thịt, đáng chết!
Đồng thời, Minh lão tổ tông cũng xuất thủ với Hán Võ Thánh.
Đám Võ Thánh Xương Nguyên thì xông đến ngăn cản đám người Diệp Chính Phi đang muốn phá hủy tòa núi, bọn hắn đều nhìn thấy Sở Nam lặn xuống dưới chân núi, mặc dù không biết Sở Nam đến cùng muốn làm gì, nhưng tất cả đều biết rõ, nếu như Sở Nam bị quấy rầy, xảy ra chuyện thì bọn hắn cũng xong. Cho nên mỗi người đều dốc hết sức liều mạng, Tiểu Nê Thu cũng gia nhập chiến cuộc, khóe miệng Tây Độc mặc dù rướm máu, tuy nhiên vẫn liều mạng phóng độc…
Trận chém giết nhất thời trở nên kịch liệt.
Diệp Chính Phi nhìn thấy vậy, còn nói thêm:
- Long Thành Vũ, ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Tất cả mọi người đều bị chế trụ rồi, ngươi còn không lấy Thần Khí ra, đem ngọn núi kia phá hủy? Chẳng lẽ ngươi không muốn…
“Không muốn” gì thì Diệp Chính Phi cũng không nói tiếp, Long Thành Vũ nghe xong, hai mắt bạo xạ tinh quang, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm, nhảy lên không trung, muốn đem tòa núi lớn trước mặt chém ra làm đôi, nhưng vừa nhảy lên thì lập tức có một thanh dược cuốc cản trước mặt Long Thành Vũ, hướng về phía Long Thành Vũ mà đào.
Chính lúc này, Diệp Chính Phi cũng vội vàng phi thân tránh lui, một côn hung hăng nện lên trên tòa núi lớn.
- Ầm…
Thần Lai Sơn bởi vì bị thôn phệ mất gần như toàn bộ năng lượng, vốn đã mất cân bằng, cuối cùng không chịu nổi, nổ vang một tiếng, lập tức, cát đá bay loạn, bụi mù tràn ngập…
- Diệp Chính Phi, ngươi thật sự rất không tệ!
- Cảm ơn Phong công chúa đã khích lệ, ta cảm thấy Phong công chúa cần một cường giả ở bên cạnh, bằng không thì làm thế nào có thể bảo hộ cho Phong công chúa đây?
Ý tứ trong lời nói của Diệp Chính Phi không cần nói cũng hiểu, dứt lời, Diệp Chính Phi lại nhìn xuống tòa núi vừa sập, tuy nhiên cũng không nhìn thấy gì, Diệp Chính Phi nhíu mày, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ suy đoán của ta sai?
Sau khi nghi vấn, Diệp Chính Phi lại vung mộc côn nện xuống lần nữa.
Khóe miệng Thiên Nhiên tràn ra một tia máu tươi, dược cuốc trên không trung đào ra một cái hố, sau đó nhanh chóng rơi xuống, bay thẳng đến Diệp Chính Phi, Long Thành Vũ thấy vậy, liền cảm thấy cơ hội đã đến, không chút do dự đâm xuống, mà ánh mắt của hắn cũng tập trung vào Thiên Nhiên, trong lòng lại lần nữa gào thét:
- Nhất định phải đoạt được nàng, bất luận dùng phương pháp gì.
Lúc đang muốn rút kiếm thì cái hố mà dược cuốc vừa đào ra đột nhiên truyền đến một cỗ hấp lực, hút lấy Long Thành Vũ, Long Thành Vũ kinh hãi, quát lên:
- Đây là cái gì?
Thiên Nhiên dốc hết toàn lực, tuy nhiên dược cuốc vẫn chậm một bước, Diệp Chính Phi liên tiếp nện xuống hai côn, lúc đang muốn nện xuống côn thứ ba thì bị dược cuốc chắn trước mặt, Diệp Chính Phi lấy ra đan dược nuốt vào, sau đó cười nói:
- Phong công chúa, nàng đã bị thương rồi, cứ như vậy thì sẽ không tốt cho thân thể của nàng, vì một nam nhân khiến ngươi bị thương, có đáng không?
- Ngươi còn kém hắn nhiều!
Thanh âm của Thiên Nhiên không chút bối rối, Diệp Chính Phi nghe thấy câu này, thần sắc thoáng cái trở nên âm trầm, sau đó vẻ âm trầm lập tức biến mất, hắn cười nói:
- Vậy hắn tại sao lại nhẫn tâm nhìn nàng bị thương cũng không chịu ra giúp nàng?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.