Chương 702: Ngươi nói sai rồi
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Thật sự mà nói, lúc Sở Nam nghe thấy những lời của Trang Bất Chu, nếu nói không chấn kinh là không thể nào, dù sao thì hắn cũng đã trảm sát ngàn vạn đệ tử Thiên Nhất Tông, mang đến rất nhiều tai nạn cho Thiên Nhất Tông, thế nhưng họ Trang kia lại không quan tâm, còn xuất ra nhiều điều kiện mê người như vậy.
Chỉ có điều, sau khi cả kinh, Sở Nam lại nở nụ cười, vừa cười vừa nói:
- Nếu không thì vậy đi, ngươi và Huyền Vô Kỳ bây giờ hãy qua đời đi, chết đi, ta sẽ lập tức gia nhập Thiên Nhất Tông, thế nào?
Lạc Tiêm Nhi nghe nói vậy thì rốt cuộc cũng yên lòng, lập tức lo lắng thay cho Sở Nam, lo lắng hắn nói những lời như vậy sẽ khiến Trang Bất Chu nổi giận. Tuy nhiên nàng không biết rằng Sở Nam nói những lời này, ngoại trừ để biểu lộ thái độ mình và Thiên Nhất Tông thế bất lưỡng lập ra càng muốn nhân cơ hội này chọc giận Trang Bất Chu.
Thế nhưng, Sở Nam lại lần nữa thất vọng, nếu như lúc trước đem cái tên Huyền Vô Kỳ ra nói, đám người Cổ Cực Phong, Huyễn Ngộ đều sẽ phẫn nộ không thôi, thế nhưng bây giờ Sở Nam nhắc đến cái tên Huyền Vô Kỳ, còn nguyền rủa hắn chết, nhưng Trang Bất Chu lại không biểu hiện gì trên mặt, ngay cả một chút dấu hiệu phẫn nộ cũng không có.
Trang Bất Chu nhàn nhạt nói:
- Lâm Vân, ngươi là tuyệt thế thiên tài, nhưng ngươi lại quá cuồng vọng, hơn nữa, sự sắc sảo nhạy bén của ngươi cũng không còn. Ngươi giết mấy vạn người của Thiên Nhất Tông ta, mười mấy tên Võ Hoàng, sáu tên Võ Đế, đều bỏ mạng trong tay ngươi, cho ngươi một con đường sống, một thông thiên chi lộ, vậy mà ngươi lại muốn biến thành tử lộ, biến thành tam thiên luyện ngục chi lộ! Đã như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!
Dứt lời, Trang Bất Chu liền nâng tay lên, lập tức một cỗ uy áp cường đại từ trên người Trang Bất Chu tràn ra, càng lúc càng đậm, trong lòng bàn tay dường như cũng tồn tại một cỗ uy năng hủy diệt tất cả.
Dưới tình huống này, thân thể Lạc Tiêm Nhi không nhịn được mà run rẩy.
Sở Nam dưới uy áp vẫn cười.
Nụ cười này khiến biểu lộ nhàn nhạt của Trang Bất Chu rốt cuộc cũng có chút biến hóa, Trang Bất Chu nói:
- Bây giờ ngươi còn cười được sao?
- Vì sao lại không thể cười?
Sở Nam hỏi lại.
Trang Bất Chu muốn nhìn xem Sở Nam đến cùng còn có thể giở trò gì, lại hỏi:
- Cười gì?
- Cười ngươi vừa rồi đã nói sai.
- Ồ?
Sở Nam thôn hấp tử khí càng nhanh hơn, tử khí ẩn chứa trong thể nội Thiết Thương Hùng quả thật không ít, không giống bình thường. Sở Nam cười nói:
- Võ Đế của Thiên Nhất Tông bị ta trảm sát không chỉ có sáu tên!
Lời này vừa xuất ra, trong mắt Trang Bất Chu lập tức bắn ra tinh quang mãnh liệt, chỉ nghe Sở Nam tiếp tục nói:
- Không lâu trước, ta có lên Thiên Nhất Sơn một chuyến, giết luôn Tư Không Vân, cho nên, hẳn là đã trảm sát bảy tên Võ Đế.
- Lâm Vân, ngươi đáng chết!
- Ngoài ra, tên Hắc Quân bây giờ cũng không phải là người của Thiên Nhất Tông các ngươi nữa, mà đã trở thành nô bộc của ta!
Sở Nam vừa dứt lời, Trang Bất Chu liền híp mắt lại, sát khí nồng đậm chậm rãi tràn ra, vây quanh Sở Nam.
Nếu là võ giả bình thường bị cỗ sát khí này vây quanh, hơn phân nửa là ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp thốt ra đã vỡ mật mà chết. Nhưng Sở Nam lúc ở bên trong quan tài thủy tinh đã trải qua sát khí thập vạn chiến trường, cho nên cũng không quá quan tâm. Ngược lại, nguyên lực điên cuồng vận chuyển, một cỗ lực lượng khổng lồ tràn ra mãnh liệt, băng điêu những hung thú chưa bị thu vào nhẫn trữ vật từ dưới mặt đất bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Tất cả băng điêu đều phóng thẳng về phía Trang Bất Chu.
Ánh mắt Trang Bất Chu thoáng lóe lên, khống chế cảm xúc, chỉ có điều vẫn không thể khôi phục trạng thái nhàn nhã như đứng ngoài trời đất lúc trước, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
- Không thể trách có thể giết bảy tên Võ Đế của Thiên Nhất Tông ta, dám liên tục khiêu khích Thiên Nhất Tông ta, chỉ có điều, chút thực lực của ngươi trước mặt lão phu còn chưa đủ, còn xa mới đủ để ngươi sống qua hôm nay.
Sở Nam nhìn thấy cảm xúc biến hóa của Trang Bất Chu, thoáng cái thở dài một hơi, đáp:
- Có sống hay không phải thử qua mới biết được, đúng không?
Sở Nam vẫn một bộ dạng không quan tâm, nhưng trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị, địch động thì hắn cũng động.
Từ sau khi Sở Nam cự tuyệt điều kiện hấp dẫn của Trang Bất Chu, Trang Bất Chu liền chính thức động sát cơ, hắn không hi vọng để lại một người không những có tiềm lực mà còn cực kỳ căm thù Thiên Nhất Tông tiếp tục sống sót, nếu như hôm nay buông tha hắn, về sau không chừng sẽ dẫng đến tai kiếp cho Thiên Nhất Tông, Trang Bất Chu quyết định đem Lâm Vân của Thần Khí Phái bóp chết, bóp chết truyền kỳ tu luyện hoàng kim của võ giả.
Chỉ có điều, Trang Bất Chu quả thật có chút bội phục Sở Nam, dưới sát khí lăng lệ như vậy mà không bị ảnh hưởng gì, cũng chính bởi vì vậy, Trang Bất Chu càng muốn hủy diệt Lâm Vân, uy năng trên tay lại càng khủng bố hơn vài phần. Sở Nam cũng tích cực chuẩn bị, những băng điêu xung quanh không ngừng run rẩy…
Hai người mặc dù còn chưa chính thức giao thủ, nhưng một cỗ năng lượng đáng sợ đã bắt đầu bành trướng giữa hai người.
Nháy mắt sau.
Trang Bất Chu cách không tung một chưởng đánh tới Sở Nam.
Cùng lúc đó, Sở Nam cũng khống chế vài chục băng điêu nghênh đón một chưởng kia.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…
Tiếng nổ kịch liệt nhất thời vang lên trong băng mộ lăng viên, Sở Nam dường như cảm thấy một chưởng của Trang Bất Chu có bóng dáng Kình Thiên Nhất Chưởng bên trong, băng điêu đâm vào chưởng ấn lập tức vỡ vụn thành bột.
Một băng điêu nát, hai băng điêu nát, ba băng điêu, bốn, năm…
Chỉ trong nháy mắt, vài chục tòa băng điêu đều nát vụn, vụn băng bay lả tả đầy trời, mà chưởng ấn vẫn ép tới Sở Nam, chỉ có điều uy lực của chưởng ấn đã không còn cường thế như vừa rồi. Thân hình Sở Nam bay lên không trung, thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, không ngạnh kháng chưởng ấn, mà lại khống chế một tòa băng điêu bắn tới chưởng ấn.
Đồng thời, Sở Nam vẫn tiếp tục thôn hấp tử khí tràn ra từ băng điêu.
Ánh mắt Trang Bất Chu lóe lên vẻ tàn khốc, không để Sở Nam thực hiện được chủ ý, tay phải lại vung lên, không phải là chưởng ấn ép xuống mà là bổ xuống, một đạo kim mang dài mười trượng giống như thiên đao phát tán ra hào quang rực rỡ, ngang nhiên chém xuống.
Chỉ có điều, sau khi cả kinh, Sở Nam lại nở nụ cười, vừa cười vừa nói:
- Nếu không thì vậy đi, ngươi và Huyền Vô Kỳ bây giờ hãy qua đời đi, chết đi, ta sẽ lập tức gia nhập Thiên Nhất Tông, thế nào?
Lạc Tiêm Nhi nghe nói vậy thì rốt cuộc cũng yên lòng, lập tức lo lắng thay cho Sở Nam, lo lắng hắn nói những lời như vậy sẽ khiến Trang Bất Chu nổi giận. Tuy nhiên nàng không biết rằng Sở Nam nói những lời này, ngoại trừ để biểu lộ thái độ mình và Thiên Nhất Tông thế bất lưỡng lập ra càng muốn nhân cơ hội này chọc giận Trang Bất Chu.
Thế nhưng, Sở Nam lại lần nữa thất vọng, nếu như lúc trước đem cái tên Huyền Vô Kỳ ra nói, đám người Cổ Cực Phong, Huyễn Ngộ đều sẽ phẫn nộ không thôi, thế nhưng bây giờ Sở Nam nhắc đến cái tên Huyền Vô Kỳ, còn nguyền rủa hắn chết, nhưng Trang Bất Chu lại không biểu hiện gì trên mặt, ngay cả một chút dấu hiệu phẫn nộ cũng không có.
Trang Bất Chu nhàn nhạt nói:
- Lâm Vân, ngươi là tuyệt thế thiên tài, nhưng ngươi lại quá cuồng vọng, hơn nữa, sự sắc sảo nhạy bén của ngươi cũng không còn. Ngươi giết mấy vạn người của Thiên Nhất Tông ta, mười mấy tên Võ Hoàng, sáu tên Võ Đế, đều bỏ mạng trong tay ngươi, cho ngươi một con đường sống, một thông thiên chi lộ, vậy mà ngươi lại muốn biến thành tử lộ, biến thành tam thiên luyện ngục chi lộ! Đã như vậy, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!
Dứt lời, Trang Bất Chu liền nâng tay lên, lập tức một cỗ uy áp cường đại từ trên người Trang Bất Chu tràn ra, càng lúc càng đậm, trong lòng bàn tay dường như cũng tồn tại một cỗ uy năng hủy diệt tất cả.
Dưới tình huống này, thân thể Lạc Tiêm Nhi không nhịn được mà run rẩy.
Sở Nam dưới uy áp vẫn cười.
Nụ cười này khiến biểu lộ nhàn nhạt của Trang Bất Chu rốt cuộc cũng có chút biến hóa, Trang Bất Chu nói:
- Bây giờ ngươi còn cười được sao?
- Vì sao lại không thể cười?
Sở Nam hỏi lại.
Trang Bất Chu muốn nhìn xem Sở Nam đến cùng còn có thể giở trò gì, lại hỏi:
- Cười gì?
- Cười ngươi vừa rồi đã nói sai.
- Ồ?
Sở Nam thôn hấp tử khí càng nhanh hơn, tử khí ẩn chứa trong thể nội Thiết Thương Hùng quả thật không ít, không giống bình thường. Sở Nam cười nói:
- Võ Đế của Thiên Nhất Tông bị ta trảm sát không chỉ có sáu tên!
Lời này vừa xuất ra, trong mắt Trang Bất Chu lập tức bắn ra tinh quang mãnh liệt, chỉ nghe Sở Nam tiếp tục nói:
- Không lâu trước, ta có lên Thiên Nhất Sơn một chuyến, giết luôn Tư Không Vân, cho nên, hẳn là đã trảm sát bảy tên Võ Đế.
- Lâm Vân, ngươi đáng chết!
- Ngoài ra, tên Hắc Quân bây giờ cũng không phải là người của Thiên Nhất Tông các ngươi nữa, mà đã trở thành nô bộc của ta!
Sở Nam vừa dứt lời, Trang Bất Chu liền híp mắt lại, sát khí nồng đậm chậm rãi tràn ra, vây quanh Sở Nam.
Nếu là võ giả bình thường bị cỗ sát khí này vây quanh, hơn phân nửa là ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp thốt ra đã vỡ mật mà chết. Nhưng Sở Nam lúc ở bên trong quan tài thủy tinh đã trải qua sát khí thập vạn chiến trường, cho nên cũng không quá quan tâm. Ngược lại, nguyên lực điên cuồng vận chuyển, một cỗ lực lượng khổng lồ tràn ra mãnh liệt, băng điêu những hung thú chưa bị thu vào nhẫn trữ vật từ dưới mặt đất bay lên, lơ lửng giữa không trung.
Tất cả băng điêu đều phóng thẳng về phía Trang Bất Chu.
Ánh mắt Trang Bất Chu thoáng lóe lên, khống chế cảm xúc, chỉ có điều vẫn không thể khôi phục trạng thái nhàn nhã như đứng ngoài trời đất lúc trước, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói:
- Không thể trách có thể giết bảy tên Võ Đế của Thiên Nhất Tông ta, dám liên tục khiêu khích Thiên Nhất Tông ta, chỉ có điều, chút thực lực của ngươi trước mặt lão phu còn chưa đủ, còn xa mới đủ để ngươi sống qua hôm nay.
Sở Nam nhìn thấy cảm xúc biến hóa của Trang Bất Chu, thoáng cái thở dài một hơi, đáp:
- Có sống hay không phải thử qua mới biết được, đúng không?
Sở Nam vẫn một bộ dạng không quan tâm, nhưng trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị, địch động thì hắn cũng động.
Từ sau khi Sở Nam cự tuyệt điều kiện hấp dẫn của Trang Bất Chu, Trang Bất Chu liền chính thức động sát cơ, hắn không hi vọng để lại một người không những có tiềm lực mà còn cực kỳ căm thù Thiên Nhất Tông tiếp tục sống sót, nếu như hôm nay buông tha hắn, về sau không chừng sẽ dẫng đến tai kiếp cho Thiên Nhất Tông, Trang Bất Chu quyết định đem Lâm Vân của Thần Khí Phái bóp chết, bóp chết truyền kỳ tu luyện hoàng kim của võ giả.
Chỉ có điều, Trang Bất Chu quả thật có chút bội phục Sở Nam, dưới sát khí lăng lệ như vậy mà không bị ảnh hưởng gì, cũng chính bởi vì vậy, Trang Bất Chu càng muốn hủy diệt Lâm Vân, uy năng trên tay lại càng khủng bố hơn vài phần. Sở Nam cũng tích cực chuẩn bị, những băng điêu xung quanh không ngừng run rẩy…
Hai người mặc dù còn chưa chính thức giao thủ, nhưng một cỗ năng lượng đáng sợ đã bắt đầu bành trướng giữa hai người.
Nháy mắt sau.
Trang Bất Chu cách không tung một chưởng đánh tới Sở Nam.
Cùng lúc đó, Sở Nam cũng khống chế vài chục băng điêu nghênh đón một chưởng kia.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm…
Tiếng nổ kịch liệt nhất thời vang lên trong băng mộ lăng viên, Sở Nam dường như cảm thấy một chưởng của Trang Bất Chu có bóng dáng Kình Thiên Nhất Chưởng bên trong, băng điêu đâm vào chưởng ấn lập tức vỡ vụn thành bột.
Một băng điêu nát, hai băng điêu nát, ba băng điêu, bốn, năm…
Chỉ trong nháy mắt, vài chục tòa băng điêu đều nát vụn, vụn băng bay lả tả đầy trời, mà chưởng ấn vẫn ép tới Sở Nam, chỉ có điều uy lực của chưởng ấn đã không còn cường thế như vừa rồi. Thân hình Sở Nam bay lên không trung, thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, không ngạnh kháng chưởng ấn, mà lại khống chế một tòa băng điêu bắn tới chưởng ấn.
Đồng thời, Sở Nam vẫn tiếp tục thôn hấp tử khí tràn ra từ băng điêu.
Ánh mắt Trang Bất Chu lóe lên vẻ tàn khốc, không để Sở Nam thực hiện được chủ ý, tay phải lại vung lên, không phải là chưởng ấn ép xuống mà là bổ xuống, một đạo kim mang dài mười trượng giống như thiên đao phát tán ra hào quang rực rỡ, ngang nhiên chém xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.