Chương 529: Ngượng ngùng mỹ diệu
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Điệp Y Tiên Tử không phải lần đầu nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam.
Nhưng lại là lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy.
Nhất thời, hai má nhuốm hồng, hồng nhuận vô cùng, giống như cây nở hoa tháng
Điệp Y Tiên Tử vẫn hôn môi Sở Nam, lưỡi quấn lấy lưỡi Sở Nam, nhìn ánh mắt Sở Nam, hoàn toàn quên mất quang quyển bên ngoài đã sắp bị ngàn đạo Thanh Tần Yêu Viêm kiếm mang phá nát.
Nàng không phải thật sự mê say, dây là lần dầu nàng gặp tình cảnh như vậy, Điệp Y Tiên Tử mơ hồ không biết phải làm gì, choáng váng, sửng sốt, ngây người, không biết nên làm gì, phải làm như thế nào.
Ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Chỉ nghe thấy tiếng hai trái tim đập loạn nhịp, âm hưởng vang lên như tấu thành khúc "Phượng cầu Hoàng”.
Không chỉ nàng, Sở Nam cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
Sở Nam vừa tỉnh lại liền chứng kiến tràng cảnh kiều diễm này, mặc dù hắn vẫn không rõ đến cùng phát sinh chuyện gì. Nhưng hắn hiểu rằng mình có thể tỉnh lại, tuyệt đối có liên quan đến Điệp Y Tiên Tử vũ mỵ đến cực điểm, đẹp tựa Thiên Tiễn này.
Người ta ngay cả hôn cũng hôn rồi, còn không biết phải hi sinh bao nhiêu quyết tâm.
Cho nên Sở Nam không dám động, sợ kinh động đến "‘con chim nhỏ”, chỉ có điều, một cỗ cảm xúc không thể tùy tâm khống chế dược nổi lên, thầm nhủ:
- Lưỡi của nàng thật mềm mại, cảm giác này thật mỹ diệu, còn nàng...
Còn không đợi Sở Nam nghĩ tiếp thì Điệp Y Tiên Tử đã bình tĩnh trở lại liền kinh hô một tiếng, hai tay chống lên ngực Sở Nam, muốn tách ra, hai cánh môi cũng tách ra, trên gương mặt đầy kinh hoảng vẫn còn chút ngọt ngào và e thẹn.
Lúc này, Điệp Y Tiên Tử đã không còn là tiên tử, cũng không phải là Võ Vương sơ cấp, mà là một tiểu nữ nhân mà thôi.
Lúc này, trong lòng Sở Nam cũng thở phào một hơi.
Thế nhưng còn chưa kịp thả lỏng, Sở Nam liền nhìn thấy Điệp Y Tiên Tử bởi vì sinh mệnh lực mà lại khôi phục cảnh giới ôm hôn “dụ nhân”, tốc độ càng nhanh hem, ôn nhu sà đến.
Thời khắc này, Sở Nam sao có thể né tránh, nếu nhu né tránh thì con bà nó không phải là nam nhân.
Kết quả là Sở Nam chỉ có thể dùng nhu tình nghênh tiếp.
Bốn cánh môi lại quyện lấy nhau, hương vị trộn lẫn, lại dựa sát vào nhau.
Khuôn mặt Điệp Y Tiên Tử càng hồng hơn, không phải là nàng lưu luyến mà hôn tiếp, chì bởi vì bên ngoài vẫn còn có ngàn đạo Thanh Tần Yêu Viêm kiếm mang, nếu nàng rời khỏi hắn thì quang quyển khó mà bảo hộ được hắn, cho nên nàng đành phải dùng bộ dạng nhiệt tình mà hôn tiếp.
Sở Nam cũng không biết suy nghĩ trong lòng Điệp Y Tiên Tử, chỉ cảm thấy nàng hôn xuống, chiếc lưỡi mềm lại tiến vào dò xét, lại có chút không ý tứ, chỉ để giữa hai hàm răng mà thôi.
Hai người triền miên với nhau đã chọc giận Tả Võ Hoàng, hắn đang dốc sức chém ra từng đạo kiếm mang thanh sắc, nhưng hai người mà hắn muốn hủy diệt lại tình càng ý thiếp, ngươi trên ta dưới thế này, còn đồ mặt mũi Tả Võ Hoàng vào đâu?
Dưới nộ khí vô biên, Tả Võ Hoàng rống lớn một tiếng, cả ngàn đạo kiếm mang trong nháy mắt hợp lại thành một, hóa thành một quang trụ khổng lồ, như muốn xuyên phá
trời xanh, hung hăng trảm xuống quang quyền, trảm xuống hai kẻ đang ngọt ngào ly hưởng thụ kia.
Ngay lúc Tả Võ Hoàng rống lớn, Thanh Tần Yêu Viêm trong đan điền Sở Nam đã bị Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thôn phệ hoàn toàn, đan châu sáng rực, Sở Nam cũng c cảm thấy uy thế bực người như muốn khai thiên liệt địa.
Ánh mắt Sở Nam thoáng rung động, hào quang trong mắt bạo xạ, mạnh mẽ xoay người, trong nháy mắt đè Điệp Y Tiên Tử xuống dưới thân.
Trong ánh mắt sâu thẳm của Điệp Y Tiên Tử lóe lên ba chữ ‘'Làm gì vậy”, chiếc lưỡi thơm của nàng cũng bời vì một cái xoay người này mà trượt vào trong miệng Sở Nam, Điệp Y Tiên Tử nhất thời kinh hãi như con thỏ con, đầu lưỡi trong miệng hắn không dám động đậy, trong lòng thầm nghĩ:
- Điệp Y... không phải cổ ý dâu...
Cùng lúc đó, quang trụ do ngàn dạo kiếm mang hợp lại chém xuống, bời vì hai người vẫn miệng lưỡi dính nhau cho nên quang quyển không thể không bảo hộ Sở Nam,
Thanh Tần Yêu Viêm kiếm chém thẳng xuống quang quyển đang bị áp súc kịch liệt.
Mà quang quyển áp súc đến cực hạn lại khiến thân thổ Sở Nam và Điệp Y Tiên Tử càng thêm thân mật.
Trong lòng ôm một thân thể nóng bừng mềm mại lung linh, cảm nhận sự mượt mà, ôn nhuyễn và hương thơm chỉ có của nữ nhân chui thẳng vào mũi, thẩm thấu vào mỗi tế bào, có nam nhân nào mà không động tâm?
Huống chỉ Sở Nam lại là nam nhân trong nam nhân.
Không thể tránh né, giống như bộc lộ bản sắc nam nhi, ngóc cao đầu, nhất trụ kình thiên.
Mà dựng thẳng cách hai lóp vài vẫn không làm mất đi nhục cảm giữa hai chân.
Điệp Y Tiên Tử có chút sững sờ, cảm giác không thoải mái, không khỏi đua tay xuống đầy “nó” ra.
Năm ngón tay mỹ diệu kia vừa mới sờ vào liền cảm giác được nhiệt độ nóng rực,
Điệp Y Tiên Tử lập tức như bị diện giật, từ thân thể đến suy nghĩ ý chí tâm hồn đều tê rần, bời vì trong khoảnh khắc nàng sờ vào "nó”, trong đầu chợt xẹt qua một đạo linh quang, lập tức hiểu rõ vị trí này mà lúc đầu không cảm thấy gì bây giờ lại vừa cứng vừa nóng như thiết côn đến cùng là cái gì.
Bời vì nàng biết rõ nó cho nên nàng mới khựng lại, lưỡi trong miệng không dám động, tay đang sờ vào ‘'vật đó” càng không dám động...
Sở Nam vất vả nhẫn nhịn vạn phần, trong lòng không ngừng xin lỗi:
- Cái này... không phải ta có ý...
-DG-: ờ, không có ý
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thẳng cho đến khi kiếm mang đem quang quyển ép xuống đến mức không thể ép được nữa, kiếm mang ầm ầm vỡ rạ, Thanh Tần Yêu Viêm tràn khắp thiên địa, một cỗ năng lượng cực lớn xuyên thẳng vào, hung hăng nện lên người Sở Nam, thân thể Sở Nam chấn động, cơ mặt vặn vẹo không bình thường, hiển nhiên phải chịu đựng thống khổ cực độ.
Điệp Y Tiên Tử nhìn thấy vậy mới hiểu được tại sao Sở Nam lại đè thân thể nàng xuống dưới, thì ra là không muốn nàng chịu lực công kích khổng lồ này mà bị thương, trong lòng nhất thời có một dòng nước ấm lưu chuyển.
Đương nhiên, Điệp Y Tiên Tử cũng nhân dịp đó mà tách tay và lưỡi ra, Sở Nam c
cũng vội vàng đứng dậy, tùy ý đưa tay kéo Điệp Y Tiên Tử từ dưới đất dậy, trên mặt hai người đều hết sức ngượng ngùng.
Nhưng lại là lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy.
Nhất thời, hai má nhuốm hồng, hồng nhuận vô cùng, giống như cây nở hoa tháng
Điệp Y Tiên Tử vẫn hôn môi Sở Nam, lưỡi quấn lấy lưỡi Sở Nam, nhìn ánh mắt Sở Nam, hoàn toàn quên mất quang quyển bên ngoài đã sắp bị ngàn đạo Thanh Tần Yêu Viêm kiếm mang phá nát.
Nàng không phải thật sự mê say, dây là lần dầu nàng gặp tình cảnh như vậy, Điệp Y Tiên Tử mơ hồ không biết phải làm gì, choáng váng, sửng sốt, ngây người, không biết nên làm gì, phải làm như thế nào.
Ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Chỉ nghe thấy tiếng hai trái tim đập loạn nhịp, âm hưởng vang lên như tấu thành khúc "Phượng cầu Hoàng”.
Không chỉ nàng, Sở Nam cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
Sở Nam vừa tỉnh lại liền chứng kiến tràng cảnh kiều diễm này, mặc dù hắn vẫn không rõ đến cùng phát sinh chuyện gì. Nhưng hắn hiểu rằng mình có thể tỉnh lại, tuyệt đối có liên quan đến Điệp Y Tiên Tử vũ mỵ đến cực điểm, đẹp tựa Thiên Tiễn này.
Người ta ngay cả hôn cũng hôn rồi, còn không biết phải hi sinh bao nhiêu quyết tâm.
Cho nên Sở Nam không dám động, sợ kinh động đến "‘con chim nhỏ”, chỉ có điều, một cỗ cảm xúc không thể tùy tâm khống chế dược nổi lên, thầm nhủ:
- Lưỡi của nàng thật mềm mại, cảm giác này thật mỹ diệu, còn nàng...
Còn không đợi Sở Nam nghĩ tiếp thì Điệp Y Tiên Tử đã bình tĩnh trở lại liền kinh hô một tiếng, hai tay chống lên ngực Sở Nam, muốn tách ra, hai cánh môi cũng tách ra, trên gương mặt đầy kinh hoảng vẫn còn chút ngọt ngào và e thẹn.
Lúc này, Điệp Y Tiên Tử đã không còn là tiên tử, cũng không phải là Võ Vương sơ cấp, mà là một tiểu nữ nhân mà thôi.
Lúc này, trong lòng Sở Nam cũng thở phào một hơi.
Thế nhưng còn chưa kịp thả lỏng, Sở Nam liền nhìn thấy Điệp Y Tiên Tử bởi vì sinh mệnh lực mà lại khôi phục cảnh giới ôm hôn “dụ nhân”, tốc độ càng nhanh hem, ôn nhu sà đến.
Thời khắc này, Sở Nam sao có thể né tránh, nếu nhu né tránh thì con bà nó không phải là nam nhân.
Kết quả là Sở Nam chỉ có thể dùng nhu tình nghênh tiếp.
Bốn cánh môi lại quyện lấy nhau, hương vị trộn lẫn, lại dựa sát vào nhau.
Khuôn mặt Điệp Y Tiên Tử càng hồng hơn, không phải là nàng lưu luyến mà hôn tiếp, chì bởi vì bên ngoài vẫn còn có ngàn đạo Thanh Tần Yêu Viêm kiếm mang, nếu nàng rời khỏi hắn thì quang quyển khó mà bảo hộ được hắn, cho nên nàng đành phải dùng bộ dạng nhiệt tình mà hôn tiếp.
Sở Nam cũng không biết suy nghĩ trong lòng Điệp Y Tiên Tử, chỉ cảm thấy nàng hôn xuống, chiếc lưỡi mềm lại tiến vào dò xét, lại có chút không ý tứ, chỉ để giữa hai hàm răng mà thôi.
Hai người triền miên với nhau đã chọc giận Tả Võ Hoàng, hắn đang dốc sức chém ra từng đạo kiếm mang thanh sắc, nhưng hai người mà hắn muốn hủy diệt lại tình càng ý thiếp, ngươi trên ta dưới thế này, còn đồ mặt mũi Tả Võ Hoàng vào đâu?
Dưới nộ khí vô biên, Tả Võ Hoàng rống lớn một tiếng, cả ngàn đạo kiếm mang trong nháy mắt hợp lại thành một, hóa thành một quang trụ khổng lồ, như muốn xuyên phá
trời xanh, hung hăng trảm xuống quang quyền, trảm xuống hai kẻ đang ngọt ngào ly hưởng thụ kia.
Ngay lúc Tả Võ Hoàng rống lớn, Thanh Tần Yêu Viêm trong đan điền Sở Nam đã bị Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thôn phệ hoàn toàn, đan châu sáng rực, Sở Nam cũng c cảm thấy uy thế bực người như muốn khai thiên liệt địa.
Ánh mắt Sở Nam thoáng rung động, hào quang trong mắt bạo xạ, mạnh mẽ xoay người, trong nháy mắt đè Điệp Y Tiên Tử xuống dưới thân.
Trong ánh mắt sâu thẳm của Điệp Y Tiên Tử lóe lên ba chữ ‘'Làm gì vậy”, chiếc lưỡi thơm của nàng cũng bời vì một cái xoay người này mà trượt vào trong miệng Sở Nam, Điệp Y Tiên Tử nhất thời kinh hãi như con thỏ con, đầu lưỡi trong miệng hắn không dám động đậy, trong lòng thầm nghĩ:
- Điệp Y... không phải cổ ý dâu...
Cùng lúc đó, quang trụ do ngàn dạo kiếm mang hợp lại chém xuống, bời vì hai người vẫn miệng lưỡi dính nhau cho nên quang quyển không thể không bảo hộ Sở Nam,
Thanh Tần Yêu Viêm kiếm chém thẳng xuống quang quyển đang bị áp súc kịch liệt.
Mà quang quyển áp súc đến cực hạn lại khiến thân thổ Sở Nam và Điệp Y Tiên Tử càng thêm thân mật.
Trong lòng ôm một thân thể nóng bừng mềm mại lung linh, cảm nhận sự mượt mà, ôn nhuyễn và hương thơm chỉ có của nữ nhân chui thẳng vào mũi, thẩm thấu vào mỗi tế bào, có nam nhân nào mà không động tâm?
Huống chỉ Sở Nam lại là nam nhân trong nam nhân.
Không thể tránh né, giống như bộc lộ bản sắc nam nhi, ngóc cao đầu, nhất trụ kình thiên.
Mà dựng thẳng cách hai lóp vài vẫn không làm mất đi nhục cảm giữa hai chân.
Điệp Y Tiên Tử có chút sững sờ, cảm giác không thoải mái, không khỏi đua tay xuống đầy “nó” ra.
Năm ngón tay mỹ diệu kia vừa mới sờ vào liền cảm giác được nhiệt độ nóng rực,
Điệp Y Tiên Tử lập tức như bị diện giật, từ thân thể đến suy nghĩ ý chí tâm hồn đều tê rần, bời vì trong khoảnh khắc nàng sờ vào "nó”, trong đầu chợt xẹt qua một đạo linh quang, lập tức hiểu rõ vị trí này mà lúc đầu không cảm thấy gì bây giờ lại vừa cứng vừa nóng như thiết côn đến cùng là cái gì.
Bời vì nàng biết rõ nó cho nên nàng mới khựng lại, lưỡi trong miệng không dám động, tay đang sờ vào ‘'vật đó” càng không dám động...
Sở Nam vất vả nhẫn nhịn vạn phần, trong lòng không ngừng xin lỗi:
- Cái này... không phải ta có ý...
-DG-: ờ, không có ý
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thẳng cho đến khi kiếm mang đem quang quyển ép xuống đến mức không thể ép được nữa, kiếm mang ầm ầm vỡ rạ, Thanh Tần Yêu Viêm tràn khắp thiên địa, một cỗ năng lượng cực lớn xuyên thẳng vào, hung hăng nện lên người Sở Nam, thân thể Sở Nam chấn động, cơ mặt vặn vẹo không bình thường, hiển nhiên phải chịu đựng thống khổ cực độ.
Điệp Y Tiên Tử nhìn thấy vậy mới hiểu được tại sao Sở Nam lại đè thân thể nàng xuống dưới, thì ra là không muốn nàng chịu lực công kích khổng lồ này mà bị thương, trong lòng nhất thời có một dòng nước ấm lưu chuyển.
Đương nhiên, Điệp Y Tiên Tử cũng nhân dịp đó mà tách tay và lưỡi ra, Sở Nam c
cũng vội vàng đứng dậy, tùy ý đưa tay kéo Điệp Y Tiên Tử từ dưới đất dậy, trên mặt hai người đều hết sức ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.