Chương 310: Nguyên mạch
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
Nội dung đã khai mở!
- Tên ngốc, ta nhớ Thủy nguyên bổn tinh này là thứ gì rồi.
Tử Mộng Nhân kinh hô một tiếng, kéo Sở Nam về với thực tại, mơ hồ đáp:
- Là cái gì?
Chỉ thấy ánh mắt Tử Mộng Nhân đầy hưng phấn, nhưng cũng bởi vì quá hưng phấn cho nên vẫn không lên tiếng, Sở Nam cười nói:
- Chẳng lẽ là Thánh Khí trong truyền thuyết hay sao? Thứ gì mà khiến nàng hưng phấn như vậy?
- Không phải Thánh Khí, nhưng giá trị tuyệt đối không thấp, hơn nữa, Thủy nguyên bổn tinh rất có tác dụng với ngươi, có thể nói là nó tồn tại vì ngươi.
Tử Mộng Nhân kích động nói.
Sở Nam ngạc nhiên hỏi:
- Thật sự kỳ diệu vậy sao?
- Thủy nguyên bổn tinh giống như một cái nguyên mạch.
Nói xong lời này thì Tử Mộng Nhân lại thở dài một hơi, phảng phất như đã dùng hết tất cả khí lực để thốt ra vậy.
- Nguyên mạch?
- Không sai, chính là nguyên mạch, hơn nữa còn là thượng phẩm nguyên mạch, thể tích của Thủy nguyên bổn tinh cũng chỉ lớn bằng nửa nắm tay, nhưng nguyên khí so với tầng thứ bảy của Thần Khí Phái cũng không kém là bao, nếu như ngươi có Thủy nguyên bổn tinh thì có thể tùy thời tu luyện trong hoàn cảnh nguyên khí tràn đầy, hơn nữa tốc độ ngưng luyện nguyên lực và phẩm chất đều vô cùng cao, tên ngốc, ngươi nói xem Thủy nguyên bổn tinh này có phải vì ngươi mà tồn tại hay không?
Sở Nam ngẩn người ra, thế gian có thứ như vậy sao? Nguyên khí trên tầng thứ bảy của Thần Khí Phái như thế nào thì Sở Nam cũng chưa từng thể nghiệm qua, nhưng có thể từ tầng thứ ba mà phỏng đoán mức độ dày đặc của tầng thứ bảy, đó quá là một tồn tại khiến người khác phải khiếp sợ.
Lúc này Sở Nam cũng rất tán đồng mà Tử Mộng Nhân nói, Thủy nguyên bổn tinh quả thật vì hắn mà tồn tại, mặc dù Thủy nguyên bổn tinh ở trong tay người khác cũng có tác dụng rất lớn, nhưng so với ở trong tay Sở Nam thì tác dụng chênh lệch rất xa.
Sở Nam thân thể Ngũ hành, tu luyện công pháp võ quyết cũng độc nhất vô nhị, yêu cầu rất cao đối với nguyên lực, mà hầu hết tất cả các loại vũ kỹ của Sở Nam đều cần phải có nguyên lực duy trì.
Nếu như có Thủy nguyên bổn tinh này, lại thêm Sở Nam nỗ lực tu luyện thì Thủy nguyên lực tăng trưởng như thế nào có thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, trong ngũ hành, trước mắt thì Kim nguyên lực của Sở Nam là có phẩm chất cao nhất, đã có đột phá, còn Mộc nguyên lực và Thủy nguyên lực thì lại chênh lệch rất lớn, chỉ khi bị dạ tập ở Hóa Phương tộc thì Thủy nguyên lực mới tiến triển một chút, sau đó cũng rơi vào trạng thái ngừng trệ bất tiến.
Trong lòng Sở Nam có một suy nghĩ, ba thuộc tính Kim Hỏa Thổ có thể tương dung, phát ra uy lực khó mà tưởng tượng nội, nếu như đem ngũ hành tương dung sẽ trở thành kết quả gì?
Sở Nam đã từng thử qua, nhưng có lẽ bởi vì Mộc nguyên lực và Thủy nguyên lực quá hư nhược cho nên không nhìn ra tác dụng gì, bởi vậy Sở Nam muốn đợi đến khi Ngũ Hành nguyên lực không còn chênh lệch nữa mới thử lại.
Đáng tiếc rằng suốt một đường này đều chém giết không ngừng, mà chiến đấu càng lúc càng nghiêm trọng, sau khi chiến đấu phải khôi phục nguyên lực, còn phải cân nhắc luyện khí luyện đan và trận pháp, làm một số chuyện để bảo mệnh, khiến tinh lực và thời gian của Sở Nam đều bị phân tán, cho nên việc tu luyện Thủy nguyên lực và Mộc nguyên lực đều sơ sót.
Thế nhưng, nếu như có Thủy nguyên bổn tinh, trên người có một cái nguyên mạch, tùy thời đều có thể tu luyện thì chỗ tốt như thế nào có thể tưởng tượng được.
Suy nghĩ không ngừng xẹt qua trong đầu Sở Nam, còn Tử Mộng Nhân ở bên cạnh thì sắc mặt lại ảm đạm, nói:
- Tên ngốc, mặc dù Thủy nguyên bổn tinh này rất tốt, nhưng muốn có được nó thì mức độ nguy hiểm không phải cao bình thường…
Sở Nam lại nghĩ, phách mại tràng chỉ bán một tin tức, cũng không biết có bao nhiêu người biết tin tức này, Thủy nguyên bổn tinh hấp dẫn như vậy, khiến người khác động tâm như vậy, ngay cả Vô Không lão tổ cảnh giới Võ Vương cũng tham gia, còn những Võ Vương thì sao? Một tin tức động lòng người như vậy tại sao lại muốn bán đấu giá? Bên trong có âm mưu gì hay không?
Tiền đồ mặc dù mơ hồ, đầy nguy hiểm và nhiều gian nan, nhưng ánh mắt Sở Nam từ trước đến nay vẫn luôn kiên định, nói:
- Muốn có thành quả lớn thì trước hết phải trả giá lớn.
- Tên ngốc, ta biết ngươi đang nghĩ gì, thế nhưng nguy hiểm này không phải đến từ người khác….
- Ồ?
- Ta từng nghe gia gia nói, nơi Thủy nguyên bổn tinh xuất hiện tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh, cho dù ngươi có giết sạch những người khác thì một mình ngươi cũng không lấy được….
Ánh mắt của Tử Mộng Nhân lóe lên, ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Xung quanh Thủy nguyên bổn tinh có một loại thủy còn lợi hại hơn Huyền âm chân thủy, ngươi vừa tiến vào đã lập tức bị đông cứng thành băng, không chỉ là thân thể mà nguyên lực trong cơ thể, kể cả thần niệm cũng chết,…
Vừa nói, Tử Mộng Nhân vừa nhìn chằm chằm Sở Nam, tưởng rằng Sở Nam sẽ cân nhắc.
Thế nhưng Tử Mộng Nhân lại thấy ánh mắt của Sở Nam càng kiên định hơn, tên ngốc khiến nàng có một loại cảm giác giống như hắn không phải vì Thủy nguyên bổn tinh mà đi mà là đi vì hoàn cảnh cửu tử nhất sinh…
Loại cảm giác này rất của Tử Mộng Nhân vô cùng chính xác.
Nếu như nói lúc trước Sở Nam đối với Thủy nguyên bổn tinh là mạo hiểm đáng giá, vậy hoàn cảnh nguy hiểm, so với Huyền âm chân thủy còn lợi hại hơn thì Sở Nam càng muốn đi, không có lý do để từ chối.
Công pháp của Sở Nam rất đặc thù, chỉ cần tôi luyện thành thì có thể sử dụng, từ khi năm vị sư phụ biến mất một cách thần bí, sinh tử không rõ, ngoài Hỏa nguyên lực bên trong cơ thể hắn là Cực Dương Chân Hỏa ra thì Thủy nguyên lực càng không phải bàn cãi, e rằng không chịu nổi một kích.
Lúc này, có loại thủy còn lợi hại hơn Huyền Âm chân thủy, Sở Nam sao có thể bỏ cuộc được?
- Mộng Nhân, ta nhất định phải đi.
Sở Nam kiện định nói, trong đầu Tử Mộng Nhân liền hiện ra tình cảnh Sở Nam ở hậu sơn Thần Khí Phái dùng thân nện lên thạch bích, nói:
- Tên ngốc, ta cùng đi với ngươi.
- Rất nguy hiểm, ta không hứa, đợi đến khi tìm được Tả sư huynh, nàng hãy ở bên cạnh Tả sư huynh.
- Ta cũng không hứa.
Tử Mộng Nhân cố chấp, so với Sở Nam càng bất cần hơn.
Sở Nam biết rõ tâm ý của Tử Mộng Nhân, thế nhưng địa phương nguy hiểm như vậy, hắn không thể để Tử Mộng Nhân mạo hiểm, nói:
- Mộng Nhân, nàng hãy chờ ta, ta nhất định sẽ trở về trước khi bắt đầu Đại hội giao lưu.
- Tên ngốc, có phải ngươi ngại tu vi của ta thấp sẽ liên lụy đến ngươi không?
- Tuyệt đối không có.
- Ta nhất định phải đi, bất kể thế nào đi nữa.
Tử Mộng Nhân thốt ra từng câu từng chữ:
- Nếu ngươi làm ta ngất rồi đưa ta đến chỗ Tả sư huynh thì sau khi tỉnh lại ta sẽ đến tìm ngươi, không tìm thấy ngươi, ta sẽ…
Tử Mộng Nhân không nói tiếp được, bởi vì Sở Nam đã bịt miệng nàng lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.