Chương 42: Nguyên Thạch không đủ
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
Một canh giờ trôi qua, không có động tĩnh.
Hai canh giờ trôi qua, vẫn không có động tĩnh.
Mắt thấy sắp ba canh giờ trôi qua, rốt cuộc cũng đã có động tĩnh, chỉ có điều động tĩnh này không phải là đến từ Sở Nam, mà là đệ tử Vân La Môn phụ trách gian phòng Tam Vị Chân Hỏa, người đệ tử này đi đến chỗ ba người đảm nhận việc trắc thí, nói với người ở giữa:
- Nguyên sư bá, Nguyên Thạch của chúng ta không đủ.
- Nguyên thạch không đủ?
Nguyên Sinh kinh ngạc hỏi.
- Nguyên sư bá, chúng ta không ngờ lại có người ở trong Tam Vị Chân Hỏa lâu như vậy, cho nên Nguyên Thạch chuẩn bị không đủ để duy trì trận pháp.
Chân mày Nguyên Sinh cau lại, nhìn chằm chằm vào gian phòng, suy nghĩ một lát, từ trong nhẫn trữ vật móc ra mấy chục khối hạ phẩm nguyên thạch, còn có vài khối trung phẩm nguyên thạch, sau đó lại nói:
- Hai vị sư đệ, lấy Nguyên Thạch của các ngươi ra đi, để ta xem tên Lâm Vân này đến tột cùng có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa bao lâu.
Nghe thấy Nguyên Sinh bảo bọn hắn giao ra Nguyên Thạch, lông mày hai người hơi nhíu lại, hiển nhiên là không muốn giao Nguyên Thạch ra, dù sao thì Nguyên Thạch này đối với tu luyện nguyên lực cũng rất quan trọng.
Nguyên Sinh vừa nhìn liền biết trong lòng bọn hắn nghĩ gì, liền nói:
- Hai vị sư đệ, Lâm Vân có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa ba canh giờ đã là phá kỷ lục trong ghi chép về đệ tử Vân La Môn trăm năm qua, nếu như chúng ta đem về một vị đệ tử như vậy thì bên trên lẽ nào không ban thưởng cho chúng ta sao?
Nghe thấy lời này, sắc mặt hai người kia nhất thời trở nên vui vẻ, vội vàng móc ra hơn mấy chục khối hạ phẩm nguyên thạch, còn có mấy khối trung phẩm nguyên thạch từ trong nhẫn trữ vật ra, sư phụ của Đan Ngôn cũng móc ra một chút, Nguyên Sinh đem tất cả giao cho tên đệ tử kia để hắn đi duy trì Tam Vị Chân Hỏa.
Sở Nam ở trong phòng hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, hắn chỉ nghiêm túc chuyên tâm dùng Hỏa nguyên lực cố gắng tôi luyện, mặc dù uy lực của Tam Vị Chân Hỏa này còn không bằng Chân Dương chi hỏa của Phong lão đầu, thế nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không có. Đối với Tam Vị Chân Hỏa này, hắn chỉ cảm thấy chút đau nhức, mà chút đau nhức này đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì.
Từ sau khi phát ra Khai Thiên thức thứ nhất, Sở Nam luôn cảm giác rằng nguyên lực trong cơ thể mình giống như bị rút sạch, sau đó, trên đường đi, hắn ngày đêm tu luyện nhưng hiệu quả cũng không lớn, nguyên lực trong cơ thể vẫn thiếu hụt nghiêm trọng, khiến hắn muốn thi triển Khai Thiên thức thứ nhất như thế nào cũng không được, Ngũ Hành nguyên lực trong cơ thể dường như chìm vào giấc ngủ say vậy.
Thế nhưng Sở Nam tin rằng, chờ đến khi hắn tích đầy đủ Ngũ Hành nguyên lực thì nhất định sẽ lần nữa kích phát ra, loại cảm giác khi thi triển ra khai Thiên thứ nhất lúc trước, cảm giác nguyên lực trong cơ thể tuôn tràn, những cảm giác này khiến Sở Nam vĩnh viễn không bao giờ quên được.
Cho nên, vất vả lắm mới có cơ hội tốt như vậy, Sở Nam không nắm bắt lấy mới là lạ, nhưng dù sao đi nữa thì so với năm vị sư phụ đã tiêu hao nguyên lực tôi luyện thân thể cho hắn mà không chút hối tiếc thì vẫn còn quá ít, có lẽ căn bản chẳng khác gì không có.
Có ai sẽ vô duyên vô cớ tiêu hao nguyên lực của bản thân vì một người xa lạ chứ?
Tu luyện Hỏa nguyên lực trong Tam Vị Chân Hỏa khiến Sở Nam cảm thấy khác biệt rõ ràng, thân thể của bản thân giống như cực kỳ đói bụng vậy, xem Hỏa nguyên lực như là thức ăn ngon, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy, chỉ có điều Tam Vị Chân Hỏa và Chân Dương chi hỏa so với màn thầu và thịt thì lại khác nhau, lúc đói bụi thì màn thầu cũng có thể lấp đầy bao tử được….
Ngay lúc đang từng ngụm lớn cắn nuốt thì Sở Nam cảm thấy uy lực của Tam Vị Chân Hỏa dường như giảm xuống không ít, đang cảm thấy nghi vấn thì uy lực lại mạnh như cũ.
Sở Nam đương nhiên không rõ đây là bởi vì nguyên nhân Nguyên Thạch không đủ, mà đám người Nguyên Sinh ở bên ngoài có nằm mơ cũng không ngờ Sở Nam lại dùng gian phòng mà bọn hắn dùng để khảo thí tiến hành tu luyện, lại còn đem Nguyên Thạch của bản thân dâng lên nữa.
Lại một canh giờ trôi qua, gian phòng Tam Vị Chân Hỏa vẫn yên tĩnh giống như ngọn núi đứng sừng sững nhiều năm vậy.
Lời nguyền rủa trong miệng Đan Ngôn sớm đã không còn phát ra nữa, trái lại sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, càng lúc càng tái nhợt, trong lòng của hắn lúc này suy nghĩ rất sâu xa, Lâm Vân này nếu như trở thành đệ tử của Vân La Môn, vậy sau này lúc hắn nhìn thấy Lâm Vân khẳng định chỉ có thể khom người mà thôi, dù sao đi nữa thì trong lịch sử của Vân La Môn vẫn chưa từng có người nào có thể ở trong Tam Vị Chân Hỏa lâu như vậy….
Mặc dù còn chưa qua cửa thứ ba, chỉ có điều cửa trắc nghiệm đó chỉ là xem thuộc tính gì và nguyên lực nhiều như thế nào mà thôi! Mặc dù tư chất kém, nhưng chỉ cần có nguyên lực là đủ rồi.
Đan Ngôn cũng không hề ôm hi vọng với cửa thứ ba, nghĩ đến bộ dạng cao cao tại thượng của Sở Nam, Đan Ngôn cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Chỉ có điều, lúc này lại không có người nào để ý đến Đan Ngôn.
Trần Hiểu Phong cũng đã tỉnh lại, nghe nói Sở Nam đã ở trong Tam Vị Chân Hỏa gần bốn canh giờ thì không chút do dự, tiếp tục hôn mê….
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời cũng dần trở nên tối đen.
Lúc này, vị đệ tử kia lại lần nữa đi tới nói:
- Nguyên sư bá, Nguyên Thạch lại không đủ!
- Lâm Vân….
Nguyên Sinh lại đọc cái tên giả của Sở Nam lần nữa, hai đầu lông mày nhíu lại có chút vui mừng, hắn lại nhìn mấy người xung quanh một lần nữa, ý tứ rất rõ ràng: Ai có Nguyên Thạch, giao hết toàn bộ ra đây!
Không có biện pháp, dù sao thì sư bá cũng đã đòi Nguyên Thạch của bọn hắn, bọn hắn dám không đem ra sao?
Chỉ có điều đệ tử ở bên dưới rất nghèo, căn bản chỉ có một khối hoặc hai khối Nguyên Thạch, mà còn là hạ phẩm nguyên thạch, ngay cả Đan Ngôn cũng đem ba khối hạ phẩm nguyên thạch mà hắn giấu trong người ra.
Hiển nhiên lúc Đan Ngôn giao ra ba khối hạ phẩm nguyên thạch này thì trong lòng cũng cảm thấy rất không thoải mái.
Cuối cùng, Nguyên Sinh cắn răng một cái, đem một khối trung phẩm nguyên thạch vất vả lắm mới có được từ trong nhẫn trữ vật lấy ra, gộp lại rồi giao cho tên đệ tử kia, những người khác nhìn Nguyên Sinh đều vô cùng kinh ngạc, bởi vì một khối thượng phẩm nguyên thạch giá trị không phải bình thường.
Mà Nguyên Sinh lại không chút quan tâm nói:
- Ta muốn nhìn xem tên Lâm Vân đã ở trong đó năm canh giờ rốt cuộc còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Sở Nam có thể ở bên trong bao lâu?
Tam Vị Chân Hỏa đối với hắn mà nói chẳng khác gì đồ ăn, hơn nữa đồ ăn này cũng không giống như Tịch Diệt chi hỏa có thể lấy mạng hắn, Sở Nam ở trong chỗ này mười ngày mười đêm cũng không thành vấn đề.
Một canh giờ, hai canh giờ….
Lúc hai giờ rưỡi trôi qua thì Nguyên Thạch lại một lần nữa dùng hết.
- Không có biện pháp, bảo Lâm Vân ra đi!
Nguyên Sinh ra lệnh.
Sở Nam thấy Tam Vị Chân Hỏa biến mất, không rõ là chuyện gì xảy ra, bỗng nghe thấy có người gọi hắn ra ngoài, Sở Nam thở dài một tiếng, thầm nhủ:
- Nếu cho ta năm canh giờ nữa thì đã có thể tôi luyện được một nửa Hỏa nguyên lực trong cơ thể rồi.
Đám người Nguyên Sinh nếu như nghe được lời này khẳng định sẽ thổ huyết….
Sở Nam lắc đầu khẽ than đáng tiếc, chậm rãi bước ra khỏi phòng, trong sát na hắn rời khỏi phòng, ánh mắt đám người Nguyên Sinh lập tức bắn ra từng đạo tinh quang….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.