Chương 636: Nhận được tin tức, nửa dường ngăn cản
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Mười ngày sau viên minh châu của Nam Cung gia là Nam Cung Linh Vân sẽ cùng đệ tử tinh anh Liệt Phong của Thiên Nhất Tông cử hành đại hôn, kết duyên Tần Tấn.
Tin tức này bay nhanh với tốc độ chóng mặt, lan truyền khắp Bắc Tề Quốc, tốc độ cực nhanh, lan truyền khắp mọi nhà.
Ba đại thế gia khác nghe thấy tin này lập tức hoảng sợ, Nam Cung gia kéo quan hệ với Thiên Nhất Tông, bọn hắn nếu phản kháng thì không khác gì châu chấu đá xe. Nhất là Hứa gia và Phạm gia đối đầu với Nam Cung gia, về phần Tần gia, bởi vì cái chết của Tần Dũng mà hôn ước của hai nhà trở thành một mớ giấy lộn cũng tức giận không thôi.
Thế nhưng bất kể thế nào, sau khi ba đại thế gia nhận được tin tức đều lập tức đăng môn bái phỏng Nam Cung gia chủ, bề ngoài biểu đạt kính ý, còn dâng lên một phần đại lễ, ý tứ vòng vo một hồi đều là muốn bỏ qua ân oán.
Nam Cung gia chủ đương nhiên biểu hiện vô cùng cường thế, nói đủ lời chế nhạo, trào phúng, nước miếng bắn tứ tung, ba đại thế gia lòng đầy lửa giận nhưng không thể không nhịn xuống, trong lòng thầm tiếc nuối tại sao bọn hắn lại không có con gái tốt, nếu có thể gả cho đệ tử Thiên Nhất Tông thì cũng không cần bị Nam Cung gia chủ làm cho uất khí như vậy.
Gia chủ ba đại thế gia tự mình đến bái phỏng, đây là chuyện chưa từng có, đặc biệt còn không cấp mặt mũi cho bọn hắn, tùy ý chỉ trích, Nam Cung gia chủ càng kiên định cách nghĩ của hắn, lúc trước thế nào thì bây giờ vẫn thế đấy.
Hứa gia và Phạm gia tâm thần đều bất an, Tần gia lão tổ nghe tin tức truyền về thì khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, thầm nghĩ:
- Để ngươi phong quang nhất thời, Tần gia phải ẩn nhẫn, thế cục ở bên cảnh càng lúc càng khẩn trương rồi…
Nam Cung gia chủ muốn giống trống jhua chiêng chuẩn bị hôn lễ, mời võ giả trong thiên hạ đến tham gia, có danh tiếng Thiên Nhất Tông, rất nhiều võ giả của Bắc Tề Quốc đều đến hạ lễ, Đại Khánh Quốc cũng có người đến hạ lễ, ngay cả Đế thiếu gia cũng phái người đến hạ lễ, mục đích của hắn đương nhiên không chỉ là “hạ lễ”, bên trên đã truyền đến thông điệp, trong ba tháng nếu còn không hoàn thành, vậy thì quãng thời gian sau này của hắn sẽ thê thảm rồi.
Lúc này, Sở Nam vẫn lên đường đến Thiên Nhất Sơn.
Một ngày trôi qua, cũng là ngày thứ hai trong thời hạn mười ngày, Sở Nam vượt qua một con suối, bên bờ suối có bảy tám người vây thành một chỗ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, Sở Nam vốn không muốn để tâm, nhưng lại có vài chữ rất rõ ràng chui vào tai hắn, khiến tâm thần hắn thoáng cái căng như dây cung.
Mấy chữ này chính là: Nam Cung Linh Vân thành thân.
Lúc này, người bên bờ suối cũng nhìn thấy đạo nhân ảnh trên không trung, thấy đạo nhân ảnh đó đáp xuống chỗ bọn hắn, thanh thế vô cùng nhanh, tám người đại kinh, có ba người còn bay lên không trung, quang mang toàn thân lóe lên, hướng về phía Sở Nam ngăn lại, năm người còn lại cũng xuất ra pháp bảo muốn tấn công Sở Nam.
Sở Nam mặt đầy nghiêm trọng hừ lạnh một tiếng, ba tên Võ Vương bay lên không trung thuận theo Sở Nam đáp xuống, Sở Nam với tốc độ cực nhanh đáp xuống đất, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào, ngay cả chút bụi cũng không dấy lên.
Ngay lập tức, ba tiếng “phịch phịch phịch” vang lên, ba tên Võ Vương đáp xuống đất, tạo thành ba cái hố lớn, năm tên Võ Quân cao cấp khác còn chưa kịp xuất ra pháp bảo thì đã bị thứ gì đó trói buộc, năm tên Võ Quân cao cấp nhìn ba kết cục của ba tên Võ Vương, sắc mặt đại biến, thân hình run rẩy.
Sở Nam hỏi:
- Các ngươi vừa rồi mới nói gì?
-DG-: ở nơi đó không có quyền tự do ngôn luận đâu nha
Năm người nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào, trong lòng Sở Nam có chút lo lắng, chân trái đạp một cái, phần eo của năm tên Võ Quân liền bị lún vào trong đất, ba tên Võ Vương vừa muốn leo ra khỏi hố lại ngã xuống.
- Đem lời các ngươi vừa nói, nói lại một lần nữa.
- Tiền bối, với thân phận của người, căn bản không cần bắt Hâm Hương Tầm (*) làm tặng lễ, người tại sao lại tranh đoạt với đám tiểu bối chúng ta?
Một người trong đó mặt đầy ủy khuất nói, vẻ mặt những người khác cũng khó coi vô cùng, ai cũng biết, bọn hắn căn bản không phải đối thủ của người trước mặt, có lẽ người ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể lấy mạng tám người bọn hắn rồi.
(*) Cá Tầm.
- Tặng lễ? Tặng lễ gì?
Sở Nam nghi hoặc hỏi.
Người vừa lên tiếng lại hồi đáp:
- Chính là lễ thành thân của Nam Cung Linh Vân của Nam Cung gia và Liệt Phong.
Nghe thấy lời này, trong đầu Sở Nam nổ ầm một cái, như tiếng sét vang giữa trời quang, trong lòng nổi lên sóng dữ, sát khí không thể ức chế tràn ra, năm tên Võ Quân và ba tên Võ Vương đều cảm nhận được sát khí dày đặc này, sợ đến cực điểm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Đem mọi chuyện, kể từ đầu đến cuối.
Sở Nam nói vậy, làm gì có ai dám kháng mệnh, vẫn là người lúc nãy lên tiếng:
- Hai ngày trước, Nam Cung gia phát thiếp khắp thiên hạ, mời võ giả trong thiên hạ đến tham gia, còn tám ngày nữa là thành thân.
- Tám ngày?
Ánh mắt Sở Nam co lại, trong nháy mắt liền hạ quyết tâm, trước hết không vội đến Thiên Nhất Tông, thay đổi lộ tuyến, lên đường đến Nam Cung gia, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, Nam Cung Linh Vân là nữ nhân của hắn, ngoại trừ hắn ra, không kẻ nào được phép chạm vào, hắn còn thuận miệng hỏi một câu:
- Còn tin tức gì nữa?
Năm người đều lắc đầu, bỗng nhiên, người vừa lên tiếng lại nói:
- Đúng rồi, đoạn thời gian nghe nói nương thân của Nam Cung Linh Vân bệnh nặng, nguy trong sớm tối, muốn Nam Cung Linh Vân về nhà.
- Cái gì?
Sở Nam lên tiếng nghi vấn, đột nhiên trong đầu xoay chuyển, liền hiểu ra mọi chuyện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, lẩm bẩm:
- Thiên Nhất Tông, muốn dẫn dụ ta ra sao? Ta sẽ không cho ngươi được như ý nguyện đâu! Kẻ phạm ta nhất định phải bị tru sát!
Nghĩ vậy, Sở Nam liền vung chưởng, năm tên Võ Quân lòng như tro tàn, lớn tiếng van nài, nói cái gì mà những lời bọn hắn nói đều là sự thật. Sở Nam không quan tâm, hạ chưởng xuống, bờ suối lập tức bắn ra ngàn lớp sóng, Sở Nam nhảy lên không, gọi Chúc Chi Vũ, nhanh chóng đuổi đến Nam Cung gia.
Chúc Chi Vũ thổi vang Thần Âm Huân, gấp rút đuổi theo.
Tin tức này bay nhanh với tốc độ chóng mặt, lan truyền khắp Bắc Tề Quốc, tốc độ cực nhanh, lan truyền khắp mọi nhà.
Ba đại thế gia khác nghe thấy tin này lập tức hoảng sợ, Nam Cung gia kéo quan hệ với Thiên Nhất Tông, bọn hắn nếu phản kháng thì không khác gì châu chấu đá xe. Nhất là Hứa gia và Phạm gia đối đầu với Nam Cung gia, về phần Tần gia, bởi vì cái chết của Tần Dũng mà hôn ước của hai nhà trở thành một mớ giấy lộn cũng tức giận không thôi.
Thế nhưng bất kể thế nào, sau khi ba đại thế gia nhận được tin tức đều lập tức đăng môn bái phỏng Nam Cung gia chủ, bề ngoài biểu đạt kính ý, còn dâng lên một phần đại lễ, ý tứ vòng vo một hồi đều là muốn bỏ qua ân oán.
Nam Cung gia chủ đương nhiên biểu hiện vô cùng cường thế, nói đủ lời chế nhạo, trào phúng, nước miếng bắn tứ tung, ba đại thế gia lòng đầy lửa giận nhưng không thể không nhịn xuống, trong lòng thầm tiếc nuối tại sao bọn hắn lại không có con gái tốt, nếu có thể gả cho đệ tử Thiên Nhất Tông thì cũng không cần bị Nam Cung gia chủ làm cho uất khí như vậy.
Gia chủ ba đại thế gia tự mình đến bái phỏng, đây là chuyện chưa từng có, đặc biệt còn không cấp mặt mũi cho bọn hắn, tùy ý chỉ trích, Nam Cung gia chủ càng kiên định cách nghĩ của hắn, lúc trước thế nào thì bây giờ vẫn thế đấy.
Hứa gia và Phạm gia tâm thần đều bất an, Tần gia lão tổ nghe tin tức truyền về thì khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, thầm nghĩ:
- Để ngươi phong quang nhất thời, Tần gia phải ẩn nhẫn, thế cục ở bên cảnh càng lúc càng khẩn trương rồi…
Nam Cung gia chủ muốn giống trống jhua chiêng chuẩn bị hôn lễ, mời võ giả trong thiên hạ đến tham gia, có danh tiếng Thiên Nhất Tông, rất nhiều võ giả của Bắc Tề Quốc đều đến hạ lễ, Đại Khánh Quốc cũng có người đến hạ lễ, ngay cả Đế thiếu gia cũng phái người đến hạ lễ, mục đích của hắn đương nhiên không chỉ là “hạ lễ”, bên trên đã truyền đến thông điệp, trong ba tháng nếu còn không hoàn thành, vậy thì quãng thời gian sau này của hắn sẽ thê thảm rồi.
Lúc này, Sở Nam vẫn lên đường đến Thiên Nhất Sơn.
Một ngày trôi qua, cũng là ngày thứ hai trong thời hạn mười ngày, Sở Nam vượt qua một con suối, bên bờ suối có bảy tám người vây thành một chỗ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, Sở Nam vốn không muốn để tâm, nhưng lại có vài chữ rất rõ ràng chui vào tai hắn, khiến tâm thần hắn thoáng cái căng như dây cung.
Mấy chữ này chính là: Nam Cung Linh Vân thành thân.
Lúc này, người bên bờ suối cũng nhìn thấy đạo nhân ảnh trên không trung, thấy đạo nhân ảnh đó đáp xuống chỗ bọn hắn, thanh thế vô cùng nhanh, tám người đại kinh, có ba người còn bay lên không trung, quang mang toàn thân lóe lên, hướng về phía Sở Nam ngăn lại, năm người còn lại cũng xuất ra pháp bảo muốn tấn công Sở Nam.
Sở Nam mặt đầy nghiêm trọng hừ lạnh một tiếng, ba tên Võ Vương bay lên không trung thuận theo Sở Nam đáp xuống, Sở Nam với tốc độ cực nhanh đáp xuống đất, nhưng lại không phát ra chút âm thanh nào, ngay cả chút bụi cũng không dấy lên.
Ngay lập tức, ba tiếng “phịch phịch phịch” vang lên, ba tên Võ Vương đáp xuống đất, tạo thành ba cái hố lớn, năm tên Võ Quân cao cấp khác còn chưa kịp xuất ra pháp bảo thì đã bị thứ gì đó trói buộc, năm tên Võ Quân cao cấp nhìn ba kết cục của ba tên Võ Vương, sắc mặt đại biến, thân hình run rẩy.
Sở Nam hỏi:
- Các ngươi vừa rồi mới nói gì?
-DG-: ở nơi đó không có quyền tự do ngôn luận đâu nha
Năm người nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào, trong lòng Sở Nam có chút lo lắng, chân trái đạp một cái, phần eo của năm tên Võ Quân liền bị lún vào trong đất, ba tên Võ Vương vừa muốn leo ra khỏi hố lại ngã xuống.
- Đem lời các ngươi vừa nói, nói lại một lần nữa.
- Tiền bối, với thân phận của người, căn bản không cần bắt Hâm Hương Tầm (*) làm tặng lễ, người tại sao lại tranh đoạt với đám tiểu bối chúng ta?
Một người trong đó mặt đầy ủy khuất nói, vẻ mặt những người khác cũng khó coi vô cùng, ai cũng biết, bọn hắn căn bản không phải đối thủ của người trước mặt, có lẽ người ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể lấy mạng tám người bọn hắn rồi.
(*) Cá Tầm.
- Tặng lễ? Tặng lễ gì?
Sở Nam nghi hoặc hỏi.
Người vừa lên tiếng lại hồi đáp:
- Chính là lễ thành thân của Nam Cung Linh Vân của Nam Cung gia và Liệt Phong.
Nghe thấy lời này, trong đầu Sở Nam nổ ầm một cái, như tiếng sét vang giữa trời quang, trong lòng nổi lên sóng dữ, sát khí không thể ức chế tràn ra, năm tên Võ Quân và ba tên Võ Vương đều cảm nhận được sát khí dày đặc này, sợ đến cực điểm, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Đem mọi chuyện, kể từ đầu đến cuối.
Sở Nam nói vậy, làm gì có ai dám kháng mệnh, vẫn là người lúc nãy lên tiếng:
- Hai ngày trước, Nam Cung gia phát thiếp khắp thiên hạ, mời võ giả trong thiên hạ đến tham gia, còn tám ngày nữa là thành thân.
- Tám ngày?
Ánh mắt Sở Nam co lại, trong nháy mắt liền hạ quyết tâm, trước hết không vội đến Thiên Nhất Tông, thay đổi lộ tuyến, lên đường đến Nam Cung gia, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, Nam Cung Linh Vân là nữ nhân của hắn, ngoại trừ hắn ra, không kẻ nào được phép chạm vào, hắn còn thuận miệng hỏi một câu:
- Còn tin tức gì nữa?
Năm người đều lắc đầu, bỗng nhiên, người vừa lên tiếng lại nói:
- Đúng rồi, đoạn thời gian nghe nói nương thân của Nam Cung Linh Vân bệnh nặng, nguy trong sớm tối, muốn Nam Cung Linh Vân về nhà.
- Cái gì?
Sở Nam lên tiếng nghi vấn, đột nhiên trong đầu xoay chuyển, liền hiểu ra mọi chuyện, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, lẩm bẩm:
- Thiên Nhất Tông, muốn dẫn dụ ta ra sao? Ta sẽ không cho ngươi được như ý nguyện đâu! Kẻ phạm ta nhất định phải bị tru sát!
Nghĩ vậy, Sở Nam liền vung chưởng, năm tên Võ Quân lòng như tro tàn, lớn tiếng van nài, nói cái gì mà những lời bọn hắn nói đều là sự thật. Sở Nam không quan tâm, hạ chưởng xuống, bờ suối lập tức bắn ra ngàn lớp sóng, Sở Nam nhảy lên không, gọi Chúc Chi Vũ, nhanh chóng đuổi đến Nam Cung gia.
Chúc Chi Vũ thổi vang Thần Âm Huân, gấp rút đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.