Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1756: Nói ra để tất cả mọi người cùng vui vẻ

Chúc Long Ngữ

16/01/2014

Sấm lôi đài, Sở Nam căn bản không lo lắng đối thủ có bao nhiêu người, cũng không sợ đối thủ mạnh bao nhiêu, lo lắng nhất chính là loại tình huống gặp người quen biết.

Nếu như nói Sở Nam là loại người chỉ chăm chăm lợi ích cá nhân, không để ý tới tình nghĩa, lục thân bất nhận thì cái lo lắng này liền không tồn tại, mặc kệ người tới là ai, chỉ cần đem hắn chém giết là được.

Tám lôi đài phía trước đều không có rơi vào loại tình huống này, Sở Nam còn cho rằng mình vận khí tốt, có thể không cần đụng tới chuyện phiền toái này. Nào biết, đến lôi đài thứ chín, rất có thể là cái lôi đài cuối cùng, sự tình mà hắn lo lắng rốt cuộc xuất hiện.

Sở Nam cùng Thường Danh Ca kết giao không sâu, thêm lần này nữa mới là lần gặp mặt thứ hai, nhưng trong trận phục kích của đám người Úc Bách, Thường Danh Ca đã để lại cho hắn một cái ấn tượng rất sâu, cho rằng Thường Danh Ca thực đáng để kết giao.

- Thường Danh Ca, là ta, ngươi tới rồi a.

Sở Nam truyền âm với Thường Danh Ca, vẻ mặt Thường Danh Ca một mực lạnh lùng liền biến thành nghi hoặc mà nhìn chằm chằm vào Sở Nam, sau khi xác nhận, lúc này trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ cười khổ.

Trong cười khổ, Thường Danh Ca không chút do dự đi về phía Sở Nam, Sở Nam cười nói:

- Ngươi muốn tiếp tục đứng ở phía nào? Nói không chừng đến lúc đó lại có cơ hội giúp ta một chút, sau khi giúp ta, trong lòng ngươi cũng không cần phức tạp rồi.

- Nhưng mà ta tin tưởng, trên cái lôi đài này sẽ không có cơ hội!

Thường Danh Ca dùng ngữ khí vô cùng chắc chắn nói, hai mắt lại nhìn về phía Lôi Nhuỵ, nói:

- Một thời gian ngắn không thấy ân nhân lại biến thành một người khác, bên cạnh lại còn một mỹ nữ thanh lệ thoát tục như vậy, xem ra ân nhân của ta không chỉ có thực lực không tệ mà trên phương diện này cũng rất lợi hại a!

Ngay lúc Thường Danh Ca hướng Sở Nam đi tới, một người ở phía đằng sau lại hướng Thường Danh Ca quát:

- Tiểu tử, ngươi phát điên rồi sao? Chúng ta chỉ có thể đồng tâm hiệp lực đem ba người đối diện giết chết mới có khả năng rời khỏi lôi đài!

Thường Danh Ca cái gì cũng không cần nói, trực tiếp trở tay chém về phía người nọ một kiếm, kiếm ra, hư không lập tức tràn ngập một cỗ bi thương chi tình.

Sở Nam nhìn Thường Danh Ca thật sâu, thầm nghĩ:

"Không hổ là thiên chi kiêu tử, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thực lực tăng tiến không ít, xem ra hắn cách ngày đột phá không xa."

Người nọ không có ngăn cản một kiếm này mà lách mình tránh thoát, hắn thật sự có quá nhiều điều cần phải cân nhắc, một là muốn giết ba người phía trước, hai là còn phải phòng bị người xung quanh, hơn nữa năng lượng của hắn đã tiêu hao không ít, vẫn cẩn thận một chút mới tốt.

- Ta nghĩ một người nam nhân như ngươi vẫn phải nên tiếp một kiếm này của ta a!

Thường Danh Ca đứng tại bên người Thổ Bá, lạnh lùng nói.

Những người khác thấy cảnh này trong lúc nhất thời không biết xử lý ra sao.

Sở Nam lúc này chuyển ánh mắt tới một người một mực nhìn hắn chằm chằm, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái, hỏi:

- Chúng ta có cừu oán?

- Có đại thù!

Thanh âm lạnh như băng, Sở Nam trong lòng thầm nghĩ:

"Cảm xúc phẫn nộ nồng đậm như vậy, nhất định có thể khiến cho Hư hoả tăng tiến."

Ngoài miệng lại hỏi:



- Nhiều đến bao nhiêu?

- Ngươi hẳn phải chết!

Người này nói xong, hai mắt lập loè lập tức kiên định xuống, thần sắc lộ ra vẻ quyết tuyệt, làm ra tư thế kỳ quái nhưng lại lộ ra khí tức nguy hiểm dị thường.

Sở Nam tiếp tục hỏi:

- Vạn nhất người chết là ngươi thì sao?

- Chỉ cần ngươi chết, ta chết cũng không sao cả.

- Tình nguyện chết đều muốn giết ta, xem ra thù oán giữa chúng ta thật đúng là không phải lớn kiểu bình thường!

- Ta nói, ngươi hẳn phải chết!

- Đã như vậy, không bằng nói ra thù oán của chúng ta là cái dạng gì, ta chết cũng chết được minh bạch, hơn nữa ngươi cũng thoáng phát tiết được một chút!

Sở Nam nhẹ giọng nói ra.

Người này phun ra một ngụm máu, tư thế càng thêm quái dị, một miệng đầy máu, gằn từng chữ một:

- Ta gọi là Vu Xạ!

- Ta gọi là Liên Thành Song!

- Ngươi không phải là Liên Thành Song, ngươi là Sở Nam!

Vu Xạ hét lên một câu, chứng kiến biểu lộ hơi sững sờ của Sở Nam hắn liền lộ ra một nụ cười thoả mãn.

- Muốn biết tại sao ta biết không?

- Tự nhiên rồi!

- Ta chính là chủ nhân chính thức của Huyết Ma tộc, ngươi có phải không nghĩ tới ta từ Huyết Ma đại lục truy tới đây a, đồ vật ngươi đoạt, ta có thể cảm ứng...

Vu Xạ nghiêm nghị quát, thanh âm chợt gãy, giống như bị đao trảm ngang.

Sở Nam bắn ra một đoàn Hư hoả tiến vào trong thân thể Vu Xạ, Vu Xạ hai mắt mở thật lớn mà nhìn Sở Nam, bên trong mắt lộ ra vẻ phức tạp vô cùng."copy truyện từ " t u n g h o a n h . c o m"

Sở Nam nghe được lời Vu Xạ nói lập tức nhớ lại một đống hành vi mờ ám của hắn tại Huyết Ma tộc tại Cực tây chi địa, thanh âm không còn bình thản nữa mà lạnh như băng:

- Xác thực không nghĩ tới ngươi có thể truy được tới đây, bất quá, may mắn là ngươi đuổi tới đây, bằng không thì ta muốn đi tìm ngươi thật đúng là khó khăn rồi, có chút vấn đề, ta cũng muốn hỏi ngươi đây.

- Hư hoả, vừa rồi ngươi mới dùng chính là Hư hoả?

- Ngươi cũng không nghĩ tới, đúng không? Ta cũng làm cho ngươi chết được minh bạch, Hư hoả là ta tại Tiêu Thiên tháp luyện thành đấy, lúc trước, nếu ngươi tiến nhập Tiêu Thiên tháp, tu luyện thành Hư hoả, vậy thì quá tuyệt rồi.

Lời này Sở Nam nói ra tự nhiên là nói lung tung, nhưng mà Vu Xạ lại không biết, đứng trước người đoạt đi đồ vật của hắn, đoạt mất cơ hội của hắn hắn đã mất đi lý trí, lúc này nghe được lời này mỗi khúc xương trong người, mỗi một khoả tế bào huyết nhục đều tràn đầy vô tận phẫn nộ.



Nộ hoả hung, Hư hoả càng thêm mãnh liệt, lý trí Vu Xạ hoàn toàn biến mất, còn lại chỉ có mỗi cừu hận đối với Sở Nam, muốn đem Sở Nam phân thân toái cốt.

Bên trong Hư hoả mãnh liệt, Vu Xạ thổ huyết, thủ thế nhanh hơn, đã tiếp cận tới tình trạng "động nhập tĩnh".

Sở Nam chứng kiến một màn này liền nở nụ cười, mục đích của hắn đã thực hiện được rồi!

Vu Xạ điên cuồng hét lên:

- Đem đồ của ta trả lại cho ta, nó là của ta, là cơ hội đột phá của ta! Còn có Tiêu Thiên tháp, giao ra đây cho ta!

- Đột phá?

Sở Nam giật mình.

"Khí tức giờ phút này của hắn là Thần Tổ cảnh, nếu lại đột phá đây không phải là Cổ cảnh sao? Có thể biết được cơ hội đột phá của chính mình, xem ra khả năng lớn nhất Vu Xạ này cùng Niệm Chủng kia có liên quan!"

Nghĩ vậy, không chỉ có một mình Sở Nam.

Mấy người bên Vu Xạ cũng nhìn chằm chằm vào Vu Xạ, lộ ra biểu lộ kỳ quái, Sở Nam thì thào nói ra:

- Tiêu Thiên tháp sao? Đã cùng ta dung hợp thành nhất thể rồi, không thể lấy ra được.

- Giết ngươi, Tiêu Thiên tháp tự nhiên sẽ xuất hiện.

Sắc mặt Vu Xạ nhanh chóng tái nhợt xuống, Sở Nam tiếp tục đả kích:

- Coi bộ ngươi tại Huyết Ma đại lục nhận được "lễ vật" của ta rồi à nha, cảm giác thế nào?

- Ta muốn giết ngươi!

- Xem bộ dáng ngươi như vậy, giống như thu được kinh hỉ không ít a, nói nói nha, nói ra để cho mọi người cùng vui vẻ đi a!

Sở Nam nhìn mấy người khác đang kinh ngạc vô cùng liền đem bọn hắn tính toán cùng một chỗ, nói:

- Các ngươi nói sao?

- Đúng vậy, nói đi a.

- Nói ra cho mọi người nghe một chút!

...

Một đám người sợ thiên hạ không loạn thêm dầu vào lửa, sau lại thêm dấm chua.

Sở Nam cười nói:

- Tất cả mọi người chân thành như vậy, ngươi cũng cố mà nói đi a...

- Nếu không phải Không gian loạn lưu, ngươi cho rằng bố trí của ngươi hữu dụng sao? Thật sự là buồn cười!

- Không gian loạn lưu? Là vật gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook