Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 880: Phá hộ sơn đại trận, luyện tập (Thượng,hạ)

Chúc Long Ngữ

13/05/2013

Ánh mắt lão quái vật lại lần nữa rơi lên người Mạnh Thái Thương, nói:

- Hắn đến rồi, ngươi là chưởng môn Thái Nguyên Môn, không ra nghênh đón sao?

- Nghênh thì nghênh, bổn chưởng môn há lại sợ một xú tiểu tử sao?

Mạnh Thái Thương cố gắng cổ vũ bản thân, lập tức nói:

- Khởi động hộ sơn đại trận! Hộ sơn đại trận ta cũng không phải là loại pháp trận nhị lưu giống như Nhiếp gia!

Dứt lời, Mạnh Thái Thương lại nói với đám Thái Thượng trưởng lão:

- Tam sư thúc, các người theo ta ra ngoài, ta muốn xem tên Sở Nam kia có phải là ba đầu sáu tay hay không, dám làm gì Thái Nguyên Môn chúng ta.

Lão quái vật ngồi yên bất động tại vị trí, ngoại trừ lão quái vật ra, tất cả mọi người đều theo Mạnh Thái Thương ra ngoài, lúc đi ra ngoài, hộ sơn đại trận của Thái Nguyên Môn đã khởi động, đại trận này nói là hộ sơn, kỳ thực chỉ bảo hộ ngọn núi ở Thái Nguyên điện mà thôi, nhưng nơi khác không hề bảo hộ chút nào.

Lúc này, Thái Nguyên điện bị một tấm bình chướng bao phủ, trên không trung còn có một đoàn hỏa diễm giống như hoa sen, bên trong hỏa liên hoa có một người đang ngồi, không cần phải nghĩ nhiều, người đó tất nhiên chính là Sở Nam.

Sở Nam nói:

- Xem ra Thái Nguyên Môn không chào đòn ta thì phải?

Đám người Mạnh Thái Thương nghe vậy, không khỏi khí huyết dâng lên, từ khi ngươi đến thành Kim Lăng, kết quả là đốt phủ Thừa Tướng, san bằng đường Thạch Tử, hủy diệt Phong Vũ lâu truyền thừa mấy trăm năm. Ngươi đến Thánh Hỏa Môn, kết quả Thánh Hỏa Sơn không còn, ngươi đến thành Hợp Sơn, kết quả Nhiếp gia bị hủy, bây giờ ngươi đến Thái Nguyên Môn, còn ai dám hoan nghênh ngươi?

- Thực ra, ta cũng không muốn đến đây, ta đã chạy suốt cả đêm, mết đến không chịu nổi, nhưng ta không thể không đến được. Các ngươi nói xem, nếu tối hôm qua trong đám người tấn công Thần Vũ hầu phủ không có đệ tử Thái Nguyên Môn các ngươi thì tốt biết bao?

Sở Nam miệng thì nói mệt mỏi, nhưng thanh âm lại trung khí mười phần, nào có bộ dạng mệt mỏi gì, nếu có thì đó chính là hưng phấn.

Đúng vậy, chính là hưng phấn.

Thu hoạch của Sở Nam hôm nay quả thực khó mà dùng con số để tính toán, hơn nữa vẫn chưa thu hoạch xong.

Mạnh Thái Thương đang muốn lên tiếng thì Sở Nam còn nói thêm:

- Đúng rồi, ta còn nghe nói Mộc Thiếu Thu của Thánh Hỏa Môn đã đến Thái Nguyên Môn, các ngươi cũng biết ta và Thánh Hỏa Môn có quan hệ gì, cọng cỏ đó nhất định phải nhổ, bằng không tuyệt đối sẽ dẫn đến đại phiền toái sau này, như vậy thì rất không hay. Vì vậy, các ngươi nếu đã giấu Mộc Thiếu Thu đi thì nhanh đem hắn giao ra đây.

- Thái Nguyên Môn không hề thu nhận Mộc Thiếu Thu, Mộc Thiếu Thu đã đi rồi.

- Thật sao?

Sở Nam nghi vấn, sau đó hỏi:

- Ta không tin, có người nhìn thấy Mộc Thiếu Thu tiến vào Thái Nguyên Môn liền không đi ra ngoài nữa, bởi vậy, nếu các ngươi muốn ta tin Mộc Thiếu Thu không đến Thái Nguyên Môn thì hãy để ta vào trong tìm một phen.

- Ha ha ha…

Mộc Thiếu Thu cuồng tiếu, nói:

- Nói cả buổi, còn không phải ngươi muốn vào Thái Nguyên điện sao? Còn cần nhiều cớ như vậy làm gì? Ngươi muốn vào tìm cũng được, nhưng trước hết phải xem có bản lĩnh tiến vào hay không!

- Không phải chỉ là một cái hộ sơn đại trận thôi sao, có gì đặc biệt chứ?

Sở Nam nắm chặt nắm quyền, nhạt nhẽo nói.

- Có gì đặc biệt thì ngươi sẽ biết ngay thôi.



Mạnh Thái Thương hừ lạnh một tiếng, nói:

- Hộ sơn đại trận của Thái Nguyên Môn ta, tiến có thể công, lui có thể phòng, dùng đại địa làm căn cơ phòng thủ, dùng Thanh Mộc và Xích Hỏa làm công, ba trận hợp nhất, ba tử mẫu trận liên hoàn, bên trong có vô số trận pháp liên quan, muốn trong thời gian ngắn phá hộ sơn đại trận là chuyện tuyệt đối không thể!

- Hỏi một chút, hộ sơn đại trận của Thái Nguyên Môn các ngươi có thể chịu được bao nhiêu vạn cân lực?

Sở Nam bắt đầu áp súc lực lượng, đã được mười lớp.

Con mắt Mạnh Thái Thương xoay chuyển, lập tức hiểu ra ý đồ của Sở Nam, lập tức cuồng tiếu, hỏi:

- Ngươi muốn dùng lực phá trận?

- Có gì không đúng sao?

Sở Nam bình thản hồi đáp, tên Thái Thượng trưởng lão không cuồng tiếu, mà chỉ xem thường, không có ai để Sở Nam vào mắt, chỉ có lão quái vật trong Thái Nguyên điện là ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.

Ở bên ngoài, Mạnh Thái Thương vẫn nói:

- Thiếu chủ Sở gia, ngươi cho rằng đây là Kim Cương Xạ Nhật trận của Nhiếp gia sao? Có thể dùng lực phá ư? Đúng là nực cười! Trên Thái Nguyên Sơn của chúng ta đều là cây xanh tươi tốt, xung quanh dày đặc mộc nguyên lực, tùy thời đều có thể bổ sung tiêu hao của đại trận, mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ nguyên lực của đại địa cũng có thể dùng làm năng lượng để bổ sung hộ sơn đại trận. Không những thế lại dùng một lượng lớn thượng phẩm nguyên thạch dung hợp vào trong trận, ba thứ cùng hợp lại, có thể nói là sinh sinh bất tức (*), vô cùng vô tận! Ngươi dùng lực phá trận không phải trò cười thì là gì?

(*) sinh sôi không ngừng nghỉ

- Xem ra ta phải dùng một kích phá trận rồi, bằng không thì một lượng lớn thượng phẩm nguyên thạch sẽ bị tiêu hao, như vậy rất đáng tiếc, nếu như tiêu hao cái khác thì cũng không tính làm gì, nhưng những nguyên thạch kia đều là của ta a.

Sở Nam lúc này đã xem tài vật của Thái Nguyên Môn trở thành vật trong tay mình.

Mạnh Thái Thương nghe xong, sắc mặt liền trở nên khó coi đến cực điểm, bởi vì ý tứ câu nói của Sở Nam vừa rồi chính là không để hộ sơn đại trận vào mắt, càng không để Mạnh Thái Thương hắn, chưởng môn Thái Nguyên Môn vào mắt, hắn lẩm bẩm nói:

- Bây giờ ngươi cứ càn rỡ đi, chốc lát nữa xem ngươi mất mặt thế nào!

Sở Nam lúc này đang đem mười bảy lớp lực lượng và Thánh Sát hỏa diễm dung hợp cùng một chỗ, miệng nhàn nhạt nói:

- Mưa từ trên trời rơi xuống, rơi xuống sông, nước trong dòng sông cũng liên tục chảy không ngừng, nếu như một kiếm chặt chém đoạn dòng sông, nước sông sao có thể tiếp tục chảy không ngừng đây?

Một câu nói như vậy rơi vào tai đám người Mạnh Thái Thương, mặc dù khiến tinh quang trong mắt bọn hắn lóe lên, nhưng nội tâm theo bản năng phản cảm Sở Nam, xem thường Sở Nam, hi vọng hắn không phá được đại trận cho nên cảm ngộ cũng không quá sâu.

Lão quái vật nghe xong, lại nhắm mắt trầm tư, một hồi lâu sau mới trợn mắt nói:

- Lĩnh ngộ của tiểu tử nãy đối với trận pháp không ngờ lại sâu như vậy, không đúng, không chỉ trận pháp, còn có võ đạo và lực lượng…

Sở Nam lúc này đã làm ra một quyết định tiền cổ vô nhân, hậu vô lai giả, nhất cử phá hộ sơn đại trận của Thái Nguyên Môn.

Bởi vậy, Sở Nam nhanh chóng áp súc hai mươi lớp lực lượng vào trong đường kinh mạch lực lượng, nếu đổi lại lúc trước, áp súc hai mươi lớp lực lượng khẳng định sẽ khiến kinh mạch bị hủy. Nhưng sau khi trải qua nội đan Thánh Sát Kỳ Lân và Linh Kỳ Lân huyết cải tạo đã trở nên thông thuận hơn, mặc dù đường kinh mạch lực lượng vẫn truyền đến cảm giác đau nhức, nhưng vẫn có thể chịu được.

“Dĩ hỏa ngự lực”, uy năng quả thật quá khổng lồ, Sở Nam lại đem sinh mệnh lực dung nhập vào trong, khiến hai mươi lớp lực lượng và Thánh Sát hỏa diễm dung hòa, sau đó Sở Nam quát:

- Mạnh Thái Thương, ngươi xem đây, hộ sơn đại trận, PHÁ….

Trong tiếng quát, Sở Nam vùng quyền đánh xuống Thái Nguyên điện.

Nhìn thấy phương hướng Sở Nam đánh xuống, sắc mặt Mạnh Thái Thương liền trở nên khó coi, bởi vì trận nhãn của toàn bộ hộ sơn đại trận chính là Thái Nguyên điện.

Ầm….



Nắm quyền của Sở Nam tiếp xúc với bình chướng vô hình của hộ sơn đại trận, lực lượng ẩn chứa bên trong nắm quyền liền giống như biển gầm, nhanh chóng tràn ra. Ánh mắt lão quái vật trong Thái Nguyên điện đột nhiên lóe lên tinh quang, miệng lẩm bẩm:

- Lực lượng này, 800 vạn cân? 1000 vạn cân? Hay là…

Đang lúc lẩm bẩm, tầng bình chướng vô hình giống như khí cầu, bị đánh thủng một lỗ, lại chịu áp lực quá mạnh, lập tức không chịu nổi, khí cầu phát nổ, bình chướng vô hình liền vỡ tan.

Mạnh Thái Thương tin rằng Sở Nam không thể phá được đại trận, nhưng không ngờ hộ sơn đại trận ngay cả một quyền của Sở Nam cũng không ngăn nổi.

Kỳ vọng và kết quả chênh lệch lớn như thế, Mạnh Thái Thương quả thật không thể chịu được.

Sở Nam không để ý nhiều, sau khi phá hỏng hộ sơn đại trận, Sở Nam vẫn không dừng lại, tiếp tục đánh xuống Thái Nguyên điện, Mạnh Thái Thương cả kinh hét lên:

- Không, Sở thiếu chủ, mau dừng tay.

- Ngươi bảo ta dừng tay là ta dừng tay sao? Như vậy không phải ta quá mất mặt rồi sao?

Sở Nam không rãnh mà quan tâm đến hắn, Mạnh Thái Thương lại hét lớn:

- Sở thiếu chủ, xin ngươi mau dừng tay, ngươi muốn gì ta cũng đều đáp ứng.

Mạnh Thái Thương sở dĩ nói ra chữ “xin”, đó là bởi vì hắn cảm nhận được lực lượng của Sở Nam thật sự quá cường đại, lúc trước hắn không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy hộ sơn đại trận vỡ tan, Mạnh Thái Thương bắt đầu tin tưởng, nếu như Sở Nam thật sự nện xuống một quyền thì Thái Nguyên điện nói không chừng sẽ bị phá hủy. Mà Thái Nguyên điện chính là trận nhãn, trận nhãn bị hủy thì đại trận năm xưa do tổ sư lưu lại xem như cũng xong.

Hơn nữa, ngoại trừ trận nhãn ra, Thái Nguyên điện còn là mặt mũi của Thái Nguyên Môn, nếu như mặt mũi bị người khác xé rách thì thử hỏi sau này Thái Nguyên Môn sẽ lăn lộn thế nào?

Mạnh Thái Thương cũng không đặt toàn bộ hi vọng trên người Sở Nam, lại quay về phía Thái Nguyên điện hô lên:

- Đại sư bá, kính xin người hãy ra tay ngăn hắn lại! Thái Nguyên điện tuyệt đối không thể bị hủy, nếu không người sẽ là tội nhân thiên cổ của Thái Nguyên Môn!

Trong Thái Nguyên điện, lão quái vật nghe thấy lời của Mạnh Thái Thương, oán hận nói:

- Tội nhân thiên cổ, cha ngươi đánh rắm, lão tử lúc trước nói gì? Lão tử nói ngươi ngoan ngoãn dâng ra tài vật, ngươi không nghe, bây giờ dẫn đến chuyện này, còn muốn lão tử chùi đít, còn dám uy hiếp lão tử, chọc giận lão tử, lão tử không làm đấy…

Nói thì nói vậy, nhưng lão quái vật vẫn xuất thủ, khí tức uy áp Võ Tôn phóng thích ra, nhảy ra bên ngoài điện, nói:

- Tiểu tử, hãy nghe lão tử khuyên một câu, mọi thứ đừng làm quá tuyệt…

- Ồ? Khí tức này dường như không đúng! Rất không tinh khiết!

Sở Nam cảm thấy khí tức của lão quái vật khác thường, trong lòng thầm nghĩ:

- Có khí tức Võ Tôn, nhưng lại không biến chất khí tức Võ Đế, chẳng lẽ người này phục dụng đan dược gì đó giống Võ Đế Đan? Cho nên hoàn toàn không thể bước vào cảnh giới Võ Tôn?

Lúc dang nghĩ, trong đầu Sở Nam đột nhiên lóe lên linh quang:

- Có chút giống Võ Tôn lại không phải Võ Tôn, đây chẳng phải là đối tượng tốt để ta luyện tập sao? Lão tổ quá mạnh mẽ, đối chiến với lão tổ, ngoại trừ bị hành hạ ra thì chỉ có bị ngược đãi!

Nghĩ vậy, Sở Nam đột nhiên quát:

- Lão tử? Lão tử hôm nay đem ngươi đánh thành tôn tử (cháu trai)!

Những lời này từ trong miệng Sở Nam thốt ra, lão quái vật cũng không khỏi sững sờ, lập tức cười nói:

- Có ý tứ, có kẻ dám trước mặt lão tử xưng là lão tử, lão tử quả thật muốn xem, ngươi liệu có đủ tư cách khiến lão tử xưng là lão tử hay không!

-DG-: Lão tử thấy hại não quá

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook