Chương 1228: Pháp bảo cản hắc vụ, tiểu Hắc ngủ
Chúc Long Ngữ
12/08/2013
Sau một phen phụ họa, Thiết Thương Hùng lại nói với Văn Phiến Tử:
- Đối với kẻ dám đánh cuộc mà không chịu thua, gia gia cho đến bây giờ chỉ dùng một biện pháp, đó chính là ăn hết!
Sau khi nói xong, Thiết Thương Hùng lại nhìn Sở Nam.
- Ăn ta?
Văn Phiến Tử nhe răng cười, trong miệng thốt ra hai chữ:
- Tự… bạo!
Nhưng sau khi thốt ra xong, Văn Phiến Tử lại lập tức choáng váng, bởi vì hắn cũng không tự bạo, ngược lại vẫn nguyên vẹn như cũ. Trong nháy mắt, lúc Văn Phiến Tử sắp tự bạo thì Thiên Nhiên đã dùng Phong để khống chế đan điền của hắn, dĩ nhiên Văn Phiến Tử không thể tự bạo được rồi.
Sở Nam nhìn thấy ánh mắt của Thiết Thương Hùng, hơi cười nhẹ một chút, tiện tay vung lên một ngọn lửa, ngọn lửa rơi lên người Văn Phiến Tử, lập tức bao trùm Văn Phiến Tử, bắt đầu nướng thịt, sau đó lại lấy gia vijrawcs lên.
Một lát sau liền truyền ra mùi thơm, ánh mắt Thiết Thương Hùng tràn đầy vẻ khát khao, vẻ mặt dường như không thể chờ được nữa.
Tam Vĩ Hồng Hồ nhìn thấy ánh mắt của Thiết Thương Hùng, toàn thân không khỏi phát lạnh, rốt cuộc cũng hiểu tại sao lúc trước Thiết Thương Hùng lại nhìn nàng như vậy, đó là nó cũng muốn ăn nàng, nàng lại lần nữa cảm thấy may mắn.
- Được rồi.
Hỏa diễm còn chưa biến mất hoàn toàn thì Thiết Thương Hùng đã vương tay tới, đem Văn Phiến Tử vừa nướng chín tới, từng ngụm nuốt vào, những người ở đây đền rùng mình, ánh mắt đám người Minh lão tổ tông hơi lộ vẻ sợ hãi, về phần ba người nam tử đầu tóc rối bời thì lại càng sợ hãi không gì sánh bằng.
Sở Nam thu biểu lộ của ba người vào mắt, hắn sở dĩ đồng ý với yêu cầu của Thiết Thương Hùng, tất nhiên là để chấn nhiếp, đánh tan tâm chí của ba người này, theo kinh nghiệm của Sở Nam, loại người như Văn Phiến Tử đều là những kẻ đã bị tẩy não, dùng Sinh Tử Quyết để khống chế hắn cũng không thể khiến bọn mở miệng khai ra. Thế nhưng, Sở Nam lúc này lại rất muốn biết Thần thượng đến cùng là loại tồn tại gì. Tồn tại cao cấp nhất tại Nam Xuyên châu chính là Võ Thần, mà kẻ dám tự xưng là “Thần thượng” thì chắc chắn không phải là người lợi hại bình thường.
Cho nên, Sở Nam muốn bọn hắn phải mở miệng, cho dù bọn hắn không chịu mở miệng thì cũng phải khiến nội tâm bọn hắn xuất hiện một kẽ hở, như vậy mới có thể để Tam Vĩ Hồng Hồ thi triển “Nhập mộng chi thuật”, tiến vào ký ức của bọn hắn.
Không đến một phút sau, Văn Phiến Tử đã bị Thiết Thương Hùng ăn sạch, Thiết Thương Hùng còn lộ ra dáng vẻ chưa ăn đã thèm, ánh mắt lại trông chờ nhìn Sở Nam, Sở Nam cười nói:
- Ba người này đều giao cho ngươi, nếu bọn hắn có dấu hiệu muốn chết thì ngươi có thể ăn hết.
- Rõ, lão đại.
Thiết Thương Hùng phấn chấn vô cùng, quay đầu nhìn chằm chằm ba người nam tử đầu tóc rối bời, ba người nam tử đầu tóc rối bời không khỏi toàn thân lạnh run. Ba người bọn hắn quả thật không sợ chết, nhưng sau khi nhìn tràng cảnh vừa rồi, bọn hắn liền phát hiện trên thế gian này thì ra còn có chuyện đáng sợ hơn cả chết.
Đoàn người Sở Nam lại trở về, trên đường đi, Sở Nam hỏi Tam Vĩ Hồng Hồ:
- Hồng Hồ Nữ, Vụ Cấm Hải cũng có tồn tại cường đại sánh ngang với Võ Thần, đúng không?
Nghe thấy câu hỏi của Sở Nam, Tam Vĩ Hồng Hồ không dám có chút chần chờ, lập tức nói:
- Tại nơi sâu nhất trong Vụ Cấm Hải, quả thật có Võ Thần.
- Ngươi đã từng gặp sao?
Tam Vĩ Hồng Hồ lắc đầu nói:
- Nơi bọn họ ở đều là cấm vực của Vụ Cấm Hải, không được cho phép, kẻ nào bước vào sẽ chết!
- Vậy bọn họ so với hắc vụ của Vụ Cấm Hải thì sao?
Vừa nghe thấy hai chữ “hắc vụ”, ba cái đuôi của Tam Vĩ Hồng Hồ liền dựng lên, hiển nhiên trong lòng rất e ngại, sau đó nói:
- Ta cũng không biết, hắc vụ vừa đến thì tất cả chúng ta đều lập tức chạy trốn.
Sở Nam đã đích thân trải nghiệm hắc vụ đó, liền biết rõ sự đáng sợ của hắc vụ, Tam Vĩ Hồng Hồ không biết cũng là bình thường, Sở Nam lại hỏi:
- Ngươi như thế nào có thể đi ra khỏi Vụ Cấm Hải? Theo ta được biết, tồn tại trong Vụ Cấm Hải muốn ra ngoài đều không dễ mới đúng.
- Ta tham dự kế hoạch lần này, sau khi chuyện thành công, bọn hắn hứa sẽ cho ta một kiện pháp bảo ngăn cản hắc vụ!
Tam Vĩ Hồng Hồ thật thà nói, Sở Nam liền nhíu mày, thầm nghĩ:
- Pháp bảo ngăn cản hắc vụ? Phải là phẩm caais gì mới có thể ngăn cản được? Thần Khí hơn phân nửa là không được, không biết kiện ngọc bội Tổ Bảo của mình có thể chống đỡ được không, chỉ tiếc là ta bây giờ căn bản không thể đem ngọc bội Tổ Bảo luyện hóa, bằng không thì nhất định có thể thử một phen.
Trong lòng vừa hiện lên suy nghĩ này, Sở Nam lại hỏi:
- Ngươi là Tam Vĩ Hồng Hồ mà cũng tin lời bọn hắn?
- Người kia đến Vụ Cấm Hải tìm ta, lúc ấy còn có hắc vụ lan tràn khắp nơi. Hơn nữa sức hấp dẫn quá lớn, nếu ta thật sự có pháp bảo ngăn cản được hắc vụ thì ta có thể lợi dụng tài nguyên trong Vụ Cấm Hải, như vậy cơ hội tiến thêm một bước lại càng tăng lên! Cho nên…
Sở Nam nhìn chằm chằm Tam Vĩ Hồng Hồ, trong lòng thầm nghĩ:
- Bây giờ Tam Vĩ Hồng Hồ đã có thực lực của Võ Thánh đại viên mãn, nếu thêm một bước nữa thì không phải là có thể sánh với Võ Thần sao? Khó trách lại không nhịn được hấp dẫn này, chỉ e đổi lại là ta, ta cũng sẽ đánh cuộc một phen. Chỉ có điều, vừa rồi nàng ta nói đến tài nguyên trong Vụ Cấm Hải, chẳng lẽ Bích Phù Vân Mị Chi và Địa Nguyệt châu cũng là từ Vụ Cấm Hải…
Đang lúc suy nghĩ, Tam Vĩ Hồng Hồ nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, toàn thân liên run rẩy, gấp gáp nói:
- Đại nhân, nếu ta biết kế hoạch này là nhằm vào đại nhân thì ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Tam Vĩ Hồng Hồ nói đến đây, Sở Nam lại cười, cười đến mức Tam Vĩ Hồng Hồ cảm thấy có chút khó hiểu, Sở Nam lúc này mới lên tiếng:
- May là ngươi đã đáp ứng, nếu ngươi không đáp ứng thì ta làm sao có thể có được Địa Nguyệt châu và Bích Phù Vân Mị Chi đây?
- Đại nhân…
Tam Vĩ Hồng Hồ rất thức thời, lúc nói xong vội vàng giao hai cái hộp ngọc ra, dâng lên cho Sở Nam, còn nói thêm:
- Ta biết hai loại thiên tài địa bảo này sinh trưởng ở đâu, chỉ cần Đại nhân có lệnh, nhất định sẽ toàn lực thực hiện.
Sở Nam tiếp lấy hai cái hộp ngọc, trong lòng lại cảm thán:
- Vừa vặn thần niệm của ta bị uy năng ngôi sao hủy chỉ còn lại 100 mét, cũng không biết Bích Phù Vân Mị Chi này có thể tăng được bao nhiêu thần niệm?
Ngoài miệng Sở Nam lại tán dương một câu:
- Ngươi rất có tiền đồ.
Sau đó lại hỏi:
- Ngươi biết kế hoạch của bọn chúng là gì không? Loại tồn tại có thực lực như ngươi tại Vụ Cấm Hải hẳn là không ít.
- Bọn hắn không nói kế hoạch cụ thể cho ta biết, chỉ nói ta đi theo bọn hắn, đến lúc đó tự nhiên có chuyện để ta làm.
Tam Vĩ Hồng Hồ nói xong còn lén nhìn Sở Nam, thấy Sở Nam không tức giận, thần sắc cũng không biến hóa mới an tâm nói:
- Bọn hắn là nhìn trúng “Nhập mộng chi thuật” của ta.
- Đối với kẻ dám đánh cuộc mà không chịu thua, gia gia cho đến bây giờ chỉ dùng một biện pháp, đó chính là ăn hết!
Sau khi nói xong, Thiết Thương Hùng lại nhìn Sở Nam.
- Ăn ta?
Văn Phiến Tử nhe răng cười, trong miệng thốt ra hai chữ:
- Tự… bạo!
Nhưng sau khi thốt ra xong, Văn Phiến Tử lại lập tức choáng váng, bởi vì hắn cũng không tự bạo, ngược lại vẫn nguyên vẹn như cũ. Trong nháy mắt, lúc Văn Phiến Tử sắp tự bạo thì Thiên Nhiên đã dùng Phong để khống chế đan điền của hắn, dĩ nhiên Văn Phiến Tử không thể tự bạo được rồi.
Sở Nam nhìn thấy ánh mắt của Thiết Thương Hùng, hơi cười nhẹ một chút, tiện tay vung lên một ngọn lửa, ngọn lửa rơi lên người Văn Phiến Tử, lập tức bao trùm Văn Phiến Tử, bắt đầu nướng thịt, sau đó lại lấy gia vijrawcs lên.
Một lát sau liền truyền ra mùi thơm, ánh mắt Thiết Thương Hùng tràn đầy vẻ khát khao, vẻ mặt dường như không thể chờ được nữa.
Tam Vĩ Hồng Hồ nhìn thấy ánh mắt của Thiết Thương Hùng, toàn thân không khỏi phát lạnh, rốt cuộc cũng hiểu tại sao lúc trước Thiết Thương Hùng lại nhìn nàng như vậy, đó là nó cũng muốn ăn nàng, nàng lại lần nữa cảm thấy may mắn.
- Được rồi.
Hỏa diễm còn chưa biến mất hoàn toàn thì Thiết Thương Hùng đã vương tay tới, đem Văn Phiến Tử vừa nướng chín tới, từng ngụm nuốt vào, những người ở đây đền rùng mình, ánh mắt đám người Minh lão tổ tông hơi lộ vẻ sợ hãi, về phần ba người nam tử đầu tóc rối bời thì lại càng sợ hãi không gì sánh bằng.
Sở Nam thu biểu lộ của ba người vào mắt, hắn sở dĩ đồng ý với yêu cầu của Thiết Thương Hùng, tất nhiên là để chấn nhiếp, đánh tan tâm chí của ba người này, theo kinh nghiệm của Sở Nam, loại người như Văn Phiến Tử đều là những kẻ đã bị tẩy não, dùng Sinh Tử Quyết để khống chế hắn cũng không thể khiến bọn mở miệng khai ra. Thế nhưng, Sở Nam lúc này lại rất muốn biết Thần thượng đến cùng là loại tồn tại gì. Tồn tại cao cấp nhất tại Nam Xuyên châu chính là Võ Thần, mà kẻ dám tự xưng là “Thần thượng” thì chắc chắn không phải là người lợi hại bình thường.
Cho nên, Sở Nam muốn bọn hắn phải mở miệng, cho dù bọn hắn không chịu mở miệng thì cũng phải khiến nội tâm bọn hắn xuất hiện một kẽ hở, như vậy mới có thể để Tam Vĩ Hồng Hồ thi triển “Nhập mộng chi thuật”, tiến vào ký ức của bọn hắn.
Không đến một phút sau, Văn Phiến Tử đã bị Thiết Thương Hùng ăn sạch, Thiết Thương Hùng còn lộ ra dáng vẻ chưa ăn đã thèm, ánh mắt lại trông chờ nhìn Sở Nam, Sở Nam cười nói:
- Ba người này đều giao cho ngươi, nếu bọn hắn có dấu hiệu muốn chết thì ngươi có thể ăn hết.
- Rõ, lão đại.
Thiết Thương Hùng phấn chấn vô cùng, quay đầu nhìn chằm chằm ba người nam tử đầu tóc rối bời, ba người nam tử đầu tóc rối bời không khỏi toàn thân lạnh run. Ba người bọn hắn quả thật không sợ chết, nhưng sau khi nhìn tràng cảnh vừa rồi, bọn hắn liền phát hiện trên thế gian này thì ra còn có chuyện đáng sợ hơn cả chết.
Đoàn người Sở Nam lại trở về, trên đường đi, Sở Nam hỏi Tam Vĩ Hồng Hồ:
- Hồng Hồ Nữ, Vụ Cấm Hải cũng có tồn tại cường đại sánh ngang với Võ Thần, đúng không?
Nghe thấy câu hỏi của Sở Nam, Tam Vĩ Hồng Hồ không dám có chút chần chờ, lập tức nói:
- Tại nơi sâu nhất trong Vụ Cấm Hải, quả thật có Võ Thần.
- Ngươi đã từng gặp sao?
Tam Vĩ Hồng Hồ lắc đầu nói:
- Nơi bọn họ ở đều là cấm vực của Vụ Cấm Hải, không được cho phép, kẻ nào bước vào sẽ chết!
- Vậy bọn họ so với hắc vụ của Vụ Cấm Hải thì sao?
Vừa nghe thấy hai chữ “hắc vụ”, ba cái đuôi của Tam Vĩ Hồng Hồ liền dựng lên, hiển nhiên trong lòng rất e ngại, sau đó nói:
- Ta cũng không biết, hắc vụ vừa đến thì tất cả chúng ta đều lập tức chạy trốn.
Sở Nam đã đích thân trải nghiệm hắc vụ đó, liền biết rõ sự đáng sợ của hắc vụ, Tam Vĩ Hồng Hồ không biết cũng là bình thường, Sở Nam lại hỏi:
- Ngươi như thế nào có thể đi ra khỏi Vụ Cấm Hải? Theo ta được biết, tồn tại trong Vụ Cấm Hải muốn ra ngoài đều không dễ mới đúng.
- Ta tham dự kế hoạch lần này, sau khi chuyện thành công, bọn hắn hứa sẽ cho ta một kiện pháp bảo ngăn cản hắc vụ!
Tam Vĩ Hồng Hồ thật thà nói, Sở Nam liền nhíu mày, thầm nghĩ:
- Pháp bảo ngăn cản hắc vụ? Phải là phẩm caais gì mới có thể ngăn cản được? Thần Khí hơn phân nửa là không được, không biết kiện ngọc bội Tổ Bảo của mình có thể chống đỡ được không, chỉ tiếc là ta bây giờ căn bản không thể đem ngọc bội Tổ Bảo luyện hóa, bằng không thì nhất định có thể thử một phen.
Trong lòng vừa hiện lên suy nghĩ này, Sở Nam lại hỏi:
- Ngươi là Tam Vĩ Hồng Hồ mà cũng tin lời bọn hắn?
- Người kia đến Vụ Cấm Hải tìm ta, lúc ấy còn có hắc vụ lan tràn khắp nơi. Hơn nữa sức hấp dẫn quá lớn, nếu ta thật sự có pháp bảo ngăn cản được hắc vụ thì ta có thể lợi dụng tài nguyên trong Vụ Cấm Hải, như vậy cơ hội tiến thêm một bước lại càng tăng lên! Cho nên…
Sở Nam nhìn chằm chằm Tam Vĩ Hồng Hồ, trong lòng thầm nghĩ:
- Bây giờ Tam Vĩ Hồng Hồ đã có thực lực của Võ Thánh đại viên mãn, nếu thêm một bước nữa thì không phải là có thể sánh với Võ Thần sao? Khó trách lại không nhịn được hấp dẫn này, chỉ e đổi lại là ta, ta cũng sẽ đánh cuộc một phen. Chỉ có điều, vừa rồi nàng ta nói đến tài nguyên trong Vụ Cấm Hải, chẳng lẽ Bích Phù Vân Mị Chi và Địa Nguyệt châu cũng là từ Vụ Cấm Hải…
Đang lúc suy nghĩ, Tam Vĩ Hồng Hồ nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, toàn thân liên run rẩy, gấp gáp nói:
- Đại nhân, nếu ta biết kế hoạch này là nhằm vào đại nhân thì ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Tam Vĩ Hồng Hồ nói đến đây, Sở Nam lại cười, cười đến mức Tam Vĩ Hồng Hồ cảm thấy có chút khó hiểu, Sở Nam lúc này mới lên tiếng:
- May là ngươi đã đáp ứng, nếu ngươi không đáp ứng thì ta làm sao có thể có được Địa Nguyệt châu và Bích Phù Vân Mị Chi đây?
- Đại nhân…
Tam Vĩ Hồng Hồ rất thức thời, lúc nói xong vội vàng giao hai cái hộp ngọc ra, dâng lên cho Sở Nam, còn nói thêm:
- Ta biết hai loại thiên tài địa bảo này sinh trưởng ở đâu, chỉ cần Đại nhân có lệnh, nhất định sẽ toàn lực thực hiện.
Sở Nam tiếp lấy hai cái hộp ngọc, trong lòng lại cảm thán:
- Vừa vặn thần niệm của ta bị uy năng ngôi sao hủy chỉ còn lại 100 mét, cũng không biết Bích Phù Vân Mị Chi này có thể tăng được bao nhiêu thần niệm?
Ngoài miệng Sở Nam lại tán dương một câu:
- Ngươi rất có tiền đồ.
Sau đó lại hỏi:
- Ngươi biết kế hoạch của bọn chúng là gì không? Loại tồn tại có thực lực như ngươi tại Vụ Cấm Hải hẳn là không ít.
- Bọn hắn không nói kế hoạch cụ thể cho ta biết, chỉ nói ta đi theo bọn hắn, đến lúc đó tự nhiên có chuyện để ta làm.
Tam Vĩ Hồng Hồ nói xong còn lén nhìn Sở Nam, thấy Sở Nam không tức giận, thần sắc cũng không biến hóa mới an tâm nói:
- Bọn hắn là nhìn trúng “Nhập mộng chi thuật” của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.