Chương 801: Phụ thân...
Chúc Long Ngữ
13/05/2013
Mười ba tên thích khách tu vi Võ Hoàng, dưới một kiếm của Sở Nam, giống như chưa kịp tỉnh lại mà theo quán tính lao về phía trước, chỉ là một chữ "bạo" nơi cửa miệng vĩnh viễn dừng lại trước khi kịp phát ra.
Cho đến khi Sở Nam đứng lại trước mặt Sở Thiên Phong, mười ba tên Võ Hoàng liền ầm ầm bạo liệt, huyết nhục vung vẩy khắp nơi trên không tựa như pháo hoa, là "huyết nhục pháo hoa" vang lên trong lòng mỗi người chứng kiến!
Đợi đến khi đợt huyết nhục pháo hoa này chấm dứt, cái tên đầu lĩnh vốn gần chết nhưng còn chưa chết được kia vậy mà cũng theo sau mười ba tên kia cũng ầm ầm nổ tung trên không.
Lúc này, Sở Nam khẽ khom người, trong lòng thầm gọi hai tiếng "phụ thân", nhưng ngoài miệng lại nói ra:
- Bái kiến Sở soái!
- Tốt, rất tốt!
Trong thanh âm của Sở Thiên Phong lần nữa xoay chuyển, là tràn đầy sung sướng, trong đầu lại nhớ lại, nhớ lại ba năm trước đây nhi tử ngay cả sơ giai Võ Sĩ cũng không được tính, vậy mà ba năm sau lại có thể đàm tiếu nhân gian, khiến cho một đám Võ Hoàng, còn có Võ Đế phải phi hôi yên diệt.
Trong lòng tự nhủ:
"Phụ thân cũng biết, nhi tử Sở Thiên Phong ta há có thể là kẻ vô danh, há có thể xưng là "phế vật", không đánh không vang, đánh lên rồi là nhất cử kinh người!"
Thân thể Sở Nam lại khom xuống, không có thẳng lên.
Đối với Phúc bá mà nói, một màn biến mười ba tên Võ Hoàng kia thành huyết nhục pháo hoa nhưng trong nội tâm không hề có vẻ khiếp sợ. Lại thấy một màn Sở Nam khom người mãi, hắn liền hoàn toàn khẳng định được cái suy đoán trong lòng kia, mà sau khi khẳng định thì khiếp sợ của hắn là không có gì sánh được, ngoài ra còn vẻ không thể tin được.
"Là tôn thiếu gia năm đó sao?"
Mọi người chung quanh tự nhiên không hiểu huyền cơ trong đó nhưng đối với một kiếm tiêu diệt mười ba tên Võ Hoàng cường giả, mà ngay cả Võ Đế cũng không hoàn toàn là đối thủ kia tự nhiên vô cùng khiếp sợ. Còn trong lòng chư quân chủ tướng cuộn trào sóng gió kinh thiên, thầm cảm thấy bản thân may mắn vì không có chọc tới Sở Nam kia.
"Không nghĩ tới, người này lại là nhân vật bực này, Niếp Thanh Vân thua một chút cũng không oan a! Buồn cười là Niếp Thanh Vân thật xui xẻo, hết chọc tới lại chọc lui!"
Về phần Hoàng Phủ Triệt, tinh quang trong hai mắt hắn càng bùng lên mãnh liệt.
"Sở Nam này cư nhiên là nhân vật như thế, nếu như thân phận của hắn không có vấn đề, vị trí Hổ Bí Đại tướng quân, là trốn không thoát!"
Hoàng Phủ Triệt nghiêng đầu nhìn muội muội của mình, thầm khen Hoàng Phủ Vân Phỉ có mắt nhìn người, cư nhiên tìm được một nhân tài kinh thế tuyệt diễm như vậy, lại thấy vẻ mặt đầy mây đen của Hoàng Phủ Vân Phỉ, hắn không khỏi lên tiếng hỏi:
- Tiểu muội, Sở Nam là nhân tài ngươi tìm được, làm sao ngươi lại mất hứng vậy?
- Thái tử ca ca, ngươi không cảm giác thực lực Sở Nam này cao đến doạ người sao?
Một lời như sấm động giữa trời quan, khiến cho tâm tư của hắn nhanh chóng xoay chuyển.
"Thực lực cao như vậy, lại có thể dễ dàng trảm sát Võ Đế, nói rõ tu vi người này ít nhất cũng là Võ Đế, mà lại có thể đem mười ba tên Võ Hoàng một kiếm miểu sát! Chẳng lẽ nói, Sở Nam này chính là kẻ khiến Phú Sơn phải dập đầu, chủ nhân chân chính của thương hạ thương hành sao?"
Cái nghi vấn này vừa xuất hiện, cả người Hoàng Phủ Triệt liền xuất ra trận trận mồ hôi:
"Thanh thành lớn như vậy, không thể nào đột nhiên xuất hiện cường giả cao thâm được. Vậy thì chỉ có một khả năng, hai người kia, hơn phân nửa là một người! Thế gian này phương pháp biến hoá dung mạo quá nhiều, chẳng qua là, chẳng qua dung mạo cải biến thế nào thì tu vi, khí tức là thứ hoàn toàn không thể biến đổi được. Bọn họ thật sự là một người sao?"
Hoàng Phủ Triệt vẫn có chút chờ mong trong lòng, nhưng tâm của hắn đã trầm xuống rồi. Mà lúc này, Hoàng Phủ Vân Phỉ thấp giọng gọi:
- Thái tử ca ca, Sở Nam này, mười phần là người Sở gia không thể nghi ngờ!
- Người Sở gia!
Hoàng Phủ Triệt tâm thần lại chấn động một cái, lại nhìn tướng mạo "chim sa cá lặn" của nàng, một cái ý niệm khác trong đầu nhanh chóng xuất hiện.
"Nếu muội muội có thể cùng Sở Nam thành một đôi, chuyện kia..."
Theo đó, sắc mặt vui mừng của hắn lần nữa hiện lên trên mặt, trong lúc nhất thời tâm tư của hắn đã chuyển mấy vòng, mà ngay cả Hoàng Phủ Vân Phỉ ở một bên cũng không rõ ràng nhưng Phúc bá từ đầu đến đuôi chú ý đến hắn lại dễ dàng đem biến hoá của hắn nhất nhất rơi vào trong mắt.
Sở Thiên Phong nói:
- Sở Nam, đúng không?
- Ân.
- Hôm nay may là ngươi mặt tại đây, nếu không Sở soái ta đây liền chết đến mức không thể chết hơn được rồi.
Sở Nam đau xót trong lòng, ánh mắt nhất thời không khỏi ướt át lên.
Đối với hắn mà nói, lần đầu quân này thu hoạch lớn nhất không phải là luyện được một ngàn tinh binh, không phải tiêu diệt một vạn Man Việt đại quân, không phải lợi dụng sa bàn thôi diễn thôi diễn ra kinh mạch vận hành, lại càng không phải là vặn ngã Niếp Thanh Vân cùng Hổ Bí quân, khiến cho thanh danh đại chấn mà là tìm thấy phụ thân hắn, bảo vệ an toàn cho phụ thân hắn.
Quan chức lớn hơn, tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn nữa, ngay cả phụ thân mình cũng không bảo vệ được thì mọi thứ có nghĩa gì đâu? Nếu lúc trước hắn quyết định bỏ qua, nói không chừng cả đời hắn về sau sẽ không thể tha thứ cho chính mình được.
- Sở soái sẽ không chết!
- Đúng vậy a, có ngươi ở đây, bổn soái sao dám chết được? Ha ha ha...
Sở Thiên Phong cười lớn, tiếp lời:
- Sở Nam, đến doanh trướng của ta đi, bổn soái muốn hảo hảo tạ ơn ngươi!
- Ân.
- Lại đây, cùng ta xuống dưới.
Sở Thiên Phong nói với Sở Nam, Sở Nam tiến lên dìu hắn bay xuống, đang lúc hạ xuống thì Sở Thiên Phong liền quay đầu lại hướng chư quân tướng sĩ nói:
- Vì Đại Khánh quốc, chuyện hôm nay, kính xin chư vị tương quân giữ miệng.
- Rõ, cẩn tuân lệnh Sở soái.
Những tướng lãnh tu vi Võ Hoàng này cung kính mà đáp, không dám khinh thị Sở soái ngay cả tu vi cũng không đạt tới Võ Vương này chút nào, mà ngay cả Thái tử cũng hơi hơi gật đầu.
Cảnh này, tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở Bắc Tề quốc được.
Cho đến khi Sở Nam đứng lại trước mặt Sở Thiên Phong, mười ba tên Võ Hoàng liền ầm ầm bạo liệt, huyết nhục vung vẩy khắp nơi trên không tựa như pháo hoa, là "huyết nhục pháo hoa" vang lên trong lòng mỗi người chứng kiến!
Đợi đến khi đợt huyết nhục pháo hoa này chấm dứt, cái tên đầu lĩnh vốn gần chết nhưng còn chưa chết được kia vậy mà cũng theo sau mười ba tên kia cũng ầm ầm nổ tung trên không.
Lúc này, Sở Nam khẽ khom người, trong lòng thầm gọi hai tiếng "phụ thân", nhưng ngoài miệng lại nói ra:
- Bái kiến Sở soái!
- Tốt, rất tốt!
Trong thanh âm của Sở Thiên Phong lần nữa xoay chuyển, là tràn đầy sung sướng, trong đầu lại nhớ lại, nhớ lại ba năm trước đây nhi tử ngay cả sơ giai Võ Sĩ cũng không được tính, vậy mà ba năm sau lại có thể đàm tiếu nhân gian, khiến cho một đám Võ Hoàng, còn có Võ Đế phải phi hôi yên diệt.
Trong lòng tự nhủ:
"Phụ thân cũng biết, nhi tử Sở Thiên Phong ta há có thể là kẻ vô danh, há có thể xưng là "phế vật", không đánh không vang, đánh lên rồi là nhất cử kinh người!"
Thân thể Sở Nam lại khom xuống, không có thẳng lên.
Đối với Phúc bá mà nói, một màn biến mười ba tên Võ Hoàng kia thành huyết nhục pháo hoa nhưng trong nội tâm không hề có vẻ khiếp sợ. Lại thấy một màn Sở Nam khom người mãi, hắn liền hoàn toàn khẳng định được cái suy đoán trong lòng kia, mà sau khi khẳng định thì khiếp sợ của hắn là không có gì sánh được, ngoài ra còn vẻ không thể tin được.
"Là tôn thiếu gia năm đó sao?"
Mọi người chung quanh tự nhiên không hiểu huyền cơ trong đó nhưng đối với một kiếm tiêu diệt mười ba tên Võ Hoàng cường giả, mà ngay cả Võ Đế cũng không hoàn toàn là đối thủ kia tự nhiên vô cùng khiếp sợ. Còn trong lòng chư quân chủ tướng cuộn trào sóng gió kinh thiên, thầm cảm thấy bản thân may mắn vì không có chọc tới Sở Nam kia.
"Không nghĩ tới, người này lại là nhân vật bực này, Niếp Thanh Vân thua một chút cũng không oan a! Buồn cười là Niếp Thanh Vân thật xui xẻo, hết chọc tới lại chọc lui!"
Về phần Hoàng Phủ Triệt, tinh quang trong hai mắt hắn càng bùng lên mãnh liệt.
"Sở Nam này cư nhiên là nhân vật như thế, nếu như thân phận của hắn không có vấn đề, vị trí Hổ Bí Đại tướng quân, là trốn không thoát!"
Hoàng Phủ Triệt nghiêng đầu nhìn muội muội của mình, thầm khen Hoàng Phủ Vân Phỉ có mắt nhìn người, cư nhiên tìm được một nhân tài kinh thế tuyệt diễm như vậy, lại thấy vẻ mặt đầy mây đen của Hoàng Phủ Vân Phỉ, hắn không khỏi lên tiếng hỏi:
- Tiểu muội, Sở Nam là nhân tài ngươi tìm được, làm sao ngươi lại mất hứng vậy?
- Thái tử ca ca, ngươi không cảm giác thực lực Sở Nam này cao đến doạ người sao?
Một lời như sấm động giữa trời quan, khiến cho tâm tư của hắn nhanh chóng xoay chuyển.
"Thực lực cao như vậy, lại có thể dễ dàng trảm sát Võ Đế, nói rõ tu vi người này ít nhất cũng là Võ Đế, mà lại có thể đem mười ba tên Võ Hoàng một kiếm miểu sát! Chẳng lẽ nói, Sở Nam này chính là kẻ khiến Phú Sơn phải dập đầu, chủ nhân chân chính của thương hạ thương hành sao?"
Cái nghi vấn này vừa xuất hiện, cả người Hoàng Phủ Triệt liền xuất ra trận trận mồ hôi:
"Thanh thành lớn như vậy, không thể nào đột nhiên xuất hiện cường giả cao thâm được. Vậy thì chỉ có một khả năng, hai người kia, hơn phân nửa là một người! Thế gian này phương pháp biến hoá dung mạo quá nhiều, chẳng qua là, chẳng qua dung mạo cải biến thế nào thì tu vi, khí tức là thứ hoàn toàn không thể biến đổi được. Bọn họ thật sự là một người sao?"
Hoàng Phủ Triệt vẫn có chút chờ mong trong lòng, nhưng tâm của hắn đã trầm xuống rồi. Mà lúc này, Hoàng Phủ Vân Phỉ thấp giọng gọi:
- Thái tử ca ca, Sở Nam này, mười phần là người Sở gia không thể nghi ngờ!
- Người Sở gia!
Hoàng Phủ Triệt tâm thần lại chấn động một cái, lại nhìn tướng mạo "chim sa cá lặn" của nàng, một cái ý niệm khác trong đầu nhanh chóng xuất hiện.
"Nếu muội muội có thể cùng Sở Nam thành một đôi, chuyện kia..."
Theo đó, sắc mặt vui mừng của hắn lần nữa hiện lên trên mặt, trong lúc nhất thời tâm tư của hắn đã chuyển mấy vòng, mà ngay cả Hoàng Phủ Vân Phỉ ở một bên cũng không rõ ràng nhưng Phúc bá từ đầu đến đuôi chú ý đến hắn lại dễ dàng đem biến hoá của hắn nhất nhất rơi vào trong mắt.
Sở Thiên Phong nói:
- Sở Nam, đúng không?
- Ân.
- Hôm nay may là ngươi mặt tại đây, nếu không Sở soái ta đây liền chết đến mức không thể chết hơn được rồi.
Sở Nam đau xót trong lòng, ánh mắt nhất thời không khỏi ướt át lên.
Đối với hắn mà nói, lần đầu quân này thu hoạch lớn nhất không phải là luyện được một ngàn tinh binh, không phải tiêu diệt một vạn Man Việt đại quân, không phải lợi dụng sa bàn thôi diễn thôi diễn ra kinh mạch vận hành, lại càng không phải là vặn ngã Niếp Thanh Vân cùng Hổ Bí quân, khiến cho thanh danh đại chấn mà là tìm thấy phụ thân hắn, bảo vệ an toàn cho phụ thân hắn.
Quan chức lớn hơn, tu vi cao hơn, thực lực mạnh hơn nữa, ngay cả phụ thân mình cũng không bảo vệ được thì mọi thứ có nghĩa gì đâu? Nếu lúc trước hắn quyết định bỏ qua, nói không chừng cả đời hắn về sau sẽ không thể tha thứ cho chính mình được.
- Sở soái sẽ không chết!
- Đúng vậy a, có ngươi ở đây, bổn soái sao dám chết được? Ha ha ha...
Sở Thiên Phong cười lớn, tiếp lời:
- Sở Nam, đến doanh trướng của ta đi, bổn soái muốn hảo hảo tạ ơn ngươi!
- Ân.
- Lại đây, cùng ta xuống dưới.
Sở Thiên Phong nói với Sở Nam, Sở Nam tiến lên dìu hắn bay xuống, đang lúc hạ xuống thì Sở Thiên Phong liền quay đầu lại hướng chư quân tướng sĩ nói:
- Vì Đại Khánh quốc, chuyện hôm nay, kính xin chư vị tương quân giữ miệng.
- Rõ, cẩn tuân lệnh Sở soái.
Những tướng lãnh tu vi Võ Hoàng này cung kính mà đáp, không dám khinh thị Sở soái ngay cả tu vi cũng không đạt tới Võ Vương này chút nào, mà ngay cả Thái tử cũng hơi hơi gật đầu.
Cảnh này, tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở Bắc Tề quốc được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.