Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1194: Quả là thế (Thượng,hạ)

Chúc Long Ngữ

06/08/2013

Thần Vân thiên quốc, cha mẹ Thiên Quy vốn cũng định chuẩn bị đến Thần Lai Sơn một phen, nhưng sau khi nghe nói Thiên Nhiên đã đến Thần Lai Sơn thì lập tức yên lòng, cho rằng Thiên Nhiên nhất định có thể mang Thiên Quy trở về. Nhưng lúc nghe thấy tin tức dị bảo, cha mẹ Thiên Quy liền phái ra một vài Võ Thánh tiến đến Thần Lai Sơn, trong số những Võ Thánh này có hai Võ Thánh đã đạt đến Võ Thánh đại viên mãn.

o0o

Sở Nam và đám người Thiên Nhiên cũng không biết những chuyện này, Sở Nam vừa thôn hấp năng lượng, vừa suy nghĩ những lời mà Thiên Nhiên nói, ngoại trừ Phong Vân Phá ra, Thiên Nhiên còn đưa cho hắn một vũ kỹ uy lực cường đại khác.

Sau khi thực hiện ước định xong, Thiên Nhiên hỏi:

- Ngươi làm thế nào tu luyện Phong?

- Ngươi thì sao?

- Thiên phú.

Thiên Nhiên nhàn nhạt nói, Sở Nam chợt nghi vấn:

- Thiên phú?

Thiên Nhiên giải thích, nói:

- Thiên phụ và tư chất cũng không khác lắm, có người trời sinh mẫn cảm với Ngũ Hành chi kim, có người tu luyện Ngũ Hành chi mộc, tu vi ngày tiến ngàn dặm, còn ta từ nhỏ rất thân thiết với Phong, lúc mới sinh liền bị một cơn gió bao trùm, bên ngoài thì cuồng phong gào thét, ta vừa phát ra tiếng khóc đầu tiên thì cuồng phong lập tức đừng lại.

Ánh mắt Sở Nam chợt lóe lên, giống như nghe thấy tiếng trời, thiên phú này quả thật quá kinh thiên động địa, sau đó, Sở Nam lại nghĩ đến lúc mình sinh ra, lúc vừa sinh thì kinh mạch đứt đoạn, lại còn bị ngâm trong nước suýt chết, sau đó bị kết luận không sống quá tám tuổi…

- Ta luyện Phong là do mình tự nghĩ ra.

- Tự mình nghĩ ra?

- Lần đầu tiên, ta nảy sinh nghi hoặc đối với uy năng của Phong, lúc đó là ở trong động Cương Phong…

Sở Nam nhớ lại lúc trước, đang lúc hắn nghĩ đến bản thân khi đó nói một câu “Cái gì gọi là gió”, liền khiến Hàn Võ Hoàng tẩu hỏa nhập ma, thì Thần Lai Bộc Bố đang chảy thẳng xuống đột nhiên đoạn.

Thần Lai Bộc Bố bị Sở Nam và tiểu Hắc thôn hấp, sớm đã mất đi trạng thái nhu hòa, đã chuyển thành cuồng loạn, từ cực tĩnh chuyển thành cực động, lại bị "Long quyển" tác động, hắc động xé rách, tiếp đó là miệng tro càng khủng bố hơn…

Dưới đủ loại tác động như vậy, Thần Lai Bộc Bố giống như một võ giả bị mất sạch tu vi, đan điền bị hủy, sắp rơi vào tử vong.

Cuối cùng, lúc Sở Nam và tiểu Hắc thôn hấp thêm một lần nữa, liền khiến năng lượng của Thần Lai Sơn cạn kiệt, khiến Thần Lai Bộc Bố bị một kích trí mạng, vì vậy xuất hiện tình huống đoạn lưu (chảy đứt quãng).

Thác nước đoạn lưu cũng có chút đặc biệt, nước của thác nước lao nhanh xuống, ầm ầm rơi vào trong đầm nước, nhưng lại không có giọt nước nào bắn ra, Sở Nam nhìn về phía đầm nước, phát hiện đầm nước đang chầm chậm cạn xuống, giống như trong đầm nước xuất hiện một cái lỗ lớn, đem nước bên trong rút đi.

Mày kiếm Sở Nam nhướng lên, lập tức dừng nói chuyện với Thiên Nhiên, sau đó phân phó cho Minh lão tổ tông:

- Minh lão tổ tông, ngươi đến ngọn núi kia xem xem có phải tất cả những con suối trên núi đều không còn nước hay không.

Minh lão tổ tông cau mày, hắn tại Minh Hoa thượng quốc, có bao giờ bị người khác sai khiến? Sở Nam đột nhiên ra lệnh, khiến hắn có chút không thích ứng kịp, chỉ có điều, sau khi chau mày thì Minh lão tổ tông lại nghe lời nhảy lên không trung.

Chỉ ba giây sau, Minh lão tổ tông liền hạ xuống trước mặt Sở Nam, sau đó nói:

- Đại… nhân, nước bên trên cũng không còn nữa rồi, hơn nữa, hoa thảo thụ mộc quanh đây cũng cạn khô.

- Quả nhiên là vậy.

Ánh mắt Sở Nam sáng lên, quét nhìn đám người Minh lão tổ tông, phát hiện trạng thái thân thể của bọn hắn khôi phục rất chậm, mà lúc sau còn cần dùng đến bọn hắn, lực lượng của bọn hắn, tất nhiên càng mạnh thì càng tốt. Lập tức, vô số Diệt Nguyên Minh Đằng tràn ra, đem toàn bộ cuốn lấy.



Đám người Công Dã Dương lúc trước tận mắt nhìn thấy vài tên thủ hạ của Thiên Quy bị những Diệt Nguyên Minh Đằng này trực tiếp hút cạn tu vi, bây giờ nhìn thấy chúng, tất nhiên hoảng sợ vạn phần, cho rằng Sở Nam muốn ra tay hút cạn tu vi bọn hắn.

Lập tức, có Võ Thánh hét lớn:

- Đại nhân, không, chủ nhân, chúng ta không làm gì sai, người tại sao…

Tiếng hét lập tức im bặt, bởi vì Diệt Nguyên Minh Đằng tràn ra một lượng lớn sinh mệnh lực, tu phục thân thể bọn hắn.

- Đây…

Chúng Võ Thánh đều ngạc nhiên, trên mặt mỗi người đều không giấu được vẻ kinh ngạc.

Sở Nam cũng không ngờ rằng Diệt Nguyên Minh Đằng vừa xuất ra lại khiến bọn hắn gọi mình là “chủ nhân”, sau khi mỉm cười, Sở Nam cũng không để ý đến bọn hắn, lại xuất ra hắc động, hủy diệt năng lượng bên trong Thần Lai Sơn, tiểu Hắc vốn định xuất ra thập sắc chi quang để hấp thu năng lượng nhanh hơn, nhưng lại bị Sở Nam ngăn cản, cuối cùng chỉ có thể xuất ra quang mang lục sắc (6 màu), không ngừng thôn hấp…

Phía bên kia, sinh mệnh lực mặc dù không thể bằng đan dược cấp mười, trực tiếp khiến năng lượng của bọn hắn khôi phục toàn bộ, nhưng lại có thể khiến cho toàn bộ thương thế của bọn hắn khép lại, mang đến một cỗ sinh cơ, khiến thân thể bọn hắn bừng bừng sức sống, giúp bọn hắn nhanh chóng khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

Thiên Nhiên đang nghĩ đến việc Sở Nam và nàng cùng tu luyện Phong, đột nhiên, ánh mắt Thiên Nhiên nhìn thẳng về phía quang mang lục sắc của tiểu Hắc, hoàn toàn không hiểu tại sao, nhưng nàng cảm thấy đây là một tồn tại rất lợi hại.

- Hắn đến cùng còn bao nhiêu bài tẩy? Hắn từ đâu đến, nhân vật như vậy, lúc trước sao có thể không nghe thấy được.

Thiên Nhiên chợt nhớ đến một vấn đề:

- Động Cương Phong ở đâu? Tại Nam Xuyên châu ư? Năm đó gia gia vì ta, gần như đem toàn bộ mọi nơi có thể sinh ra Phong tại Nam Xuyên châu tìm khắp, dường như không có động Cương Phong…

Nghĩ đến đây, ánh mắt Thiên Nhiên chợt sáng lên, thầm nghĩ:

- Vụ Cấm Hải, gia gia không tìm đến Vụ Cấm Hải, chỉ tìm ở bên ngoài một chuyến mà thôi…

Thiên Nhiên lại nhìn Sở Nam, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ hắn từ Vụ Cấm Hải đi ra sao?

Ánh mắt Thiên Quy cũng mở lớn, trong lòng thầm nghĩ:

- Mục đích của hắn đến Thần Lai Sơn, sắp xuất hiện rồi?

Quả thực, Sở Nam nhìn thấy đầm nước nhanh chóng giảm bớt, trước hết liền cho rằng bên trong Thần Lai Bộc Bố, hơn phân nửa có Thủy Hồn tồn tại, lại nghe thấy báo cáo của Minh lão tổ tông, ba chữ “hơn phân nửa” lập tức biến thành “khẳng định”, năng lượng hắn thôn hấp còn chưa đến mức có thể khiến cho nước cũng biến mất, thậm chí khiến hoa thảo thụ mộc khô héo, nhưng lúc này lại xuất hiện tình huống đó, không khó để suy đoán, nhất định là do Thủy Hồn.

Cho nên, Sở Nam dứt khoát không đem năng lượng hút vào trong cơ thể nữa, mà đem hắc động hủy diệt năng lượng, không để Thủy Hồn có được thực lực đại cảnh, mặc dù Sở Nam đã thôn phệ Sơn Hồn, cũng không gặp phản kháng gì, thế nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, vạn nhất Thủy Hồn không giống vậy thì sao?

Chỉ trong nháy mắt, năm ngày trôi qua.

Tòa núi Thần Lai Sơn cuối cùng cũng bắt đầu lung lay, nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều khiếp sợ không thôi, Minh lão tổ tông lẩm bẩm:

- Không thể ngờ, Thần Lai Sơn cứ như vậy mà bị hủy.

Thiết Thương Hùng cũng chấn kinh, trong khiếp sợ của hắn còn có thêm vài phần sợ hãi đối với Sở Nam, cùng lúc đó, hắn xuất ra Thổ "Pháp tắc", đem “tòa núi ma thú” kia bảo vệ.

Đúng lúc này, Sở Nam nhìn Thiên Nhiên, nói:

- Phía trên này, giao cho ngươi.

Thiên Nhiên đã đáp ứng Sở Nam “lấy tâm tương hứa”, không chút do dự gật đầu, thực hiện lời hứa của nàng, Sở Nam mỉm cười, thân hình lóe lên, cùng tiểu Hắc nhập vào trong lòng đất, men theo dấu vết nước chảy mà đuổi theo.

Sở Nam để Thiên Nhiên “dĩ tâm tương hứa” với Thiên Tướng vương quốc, tất nhiên là bởi vì muốn mượn lực, thực lực Thiên Nhiên không tệ, mà phía sau nàng còn có Thiên Dương Võ Thần, có Thiên Nhiên tọa trấn Thiên Tướng vương quốc, Thiên Tướng vương quốc rất nhanh sẽ có thể ổn định căn cơ, trở thành một đại trợ lực. Đương nhiên, về Đại hội tấn quốc một năm sau, hắn đương nhiên không chỉ muốn trở thành thượng quốc mà thôi….



Ngay lúc Sở Nam lặn xuống đất không lâu, tại bạch vân phía xa đã xuất hiện vài nhân ảnh, nhìn bao quát cả đại địa, một người nói:

- Ta nhớ Thần Lai Sơn không phải như thế này, có vài tòa núi rất cao, bây giờ tại sao lại chỉ còn một tòa?

- Thần Lai Bộc Bố cũng không còn.

- Tòa núi cuối cùng vẫn còn lay động, chẳng lẽ dị bảo sắp xuất thế?

Mọi người suy đoán một phen, nhất thời náo loạn, vội vàng phi thân về phía trước, đang bay thì một người hét lớn:

- Những người kia là ai? Tại sao còn đến sớm hơn chúng ta? Nhân số cũng không ít…

Lúc bọn hắn nhìn đến đoàn người Minh lão tổ tông thì Thiên Nhiên cũng nhìn chằm chằm toàn bộ những vị khách từ xa đến này, chờ sau khi bọn hắn hạ xuống, nhìn thấy tu vi đám người Minh lão tổ tông, liền cảm thấy lo lắng không thôi, không dám tiến về phía trước, nhưng lại có người gan lớn, quát hỏi:

- Các ngươi… là ai?

- Vấn đề này, có lẽ lão phu hỏi các ngươi mới đúng, các ngươi là ai? Đến đây làm gì?

- Làm cái gì? Đương nhiên là vì dị bảo mà đến rồi!

- Dị bảo? Dị bảo gì?

- Các ngươi không biết? Vậy các ngươi đứng ở đây làm gì? Những người này đều kinh ngạc, Minh lão tổ tông nghiêm giọng quát:

- Bây giờ là lão phu hỏi các ngươi!

Vừa quát xong, phía xa lại có vài chục đạo thân ảnh vội vàng chạy tới.

Chỉ một lát, người đến Thần Lai Sơn đã có trên trăm, trong đó có chừng ba mươi Võ Thánh, còn lại đều là võ giả tu vi Võ Tôn, hơn nữa vẫn còn không ngừng võ giả chạy đến.

Từ nhân số mà nói, mấy trăm người trước mắt đã vượt xa đám người Thiên Nhiên, Minh lão tổ tông. Hơn nữa, Thiên Nhiên thì nhìn không ra tu vi nông sâu, mà đám người cũng không nhìn ra được tu vi của Minh lão tổ tông và Thiết Thương Hùng, chỉ thấy trên mặt bọn hắn đều là thần sắc mệt mỏi, cho rằng thực lực bọn hắn không hoàn toàn khôi phục, cho nên, những kẻ đến trước liền có thêm dũng khí, một tên Võ Thánh trung cấp kích động quát lớn:

- Mặc kệ các ngươi là ai, tốt nhất nhanh rời khỏi đây, bằng không thì…

Lời nói vừa dứt, bất chợt cũng giống như thác nước đột nhiên cạn khô, không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.

Bởi vì thân ảnh Thiết Thương Hùng lóe lên, trực tiếp đem bàn chân gấu chứa đầy Thổ "Pháp tắc" giẫm xuống, lập tức, tên Võ Thánh trung cấp kia liền biến thành một đống huyết nhục, sau đó Thiết Thương Hùng nói:

- Dám ở trước mặt gia gia càn rỡ, quả thực là chán sống.

Những tên Võ Thánh còn lại toàn thân chấn động, lập tức đem Thiết Thương Hùng bao vây, trong số những Võ Thánh này, cao nhất không quá Võ Thánh cao cấp, tuy nhiên trong mắt bọn hắn đều không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại, lúc nhìn Thiết Thương Hùng thì trong mắt càng lóe sáng.

Thiết Thương Hùng nhếch miệng lên, nói:

- Còn không cút cho gia gia, gia gia sẽ xé xác các ngươi!

- Chỉ bằng một con súc sinh trọng thương như ngươi cũng có thể xé xác chúng ta?

Một tên Võ Thánh khinh thường nói, một tên Võ Thánh khác cũng cười nói:

- Dị bảo còn chưa xuất thế liền đụng phải một Thiết Thương Hùng, xem ra chuyến này đến Thần Lai Sơn không uổng công rồi.

- Mọi người cùng xông lên, trước hết trảm sát Thiết Thương Hùng này, sau đó giết những kẻ kia, cùng nhau nghênh đón dị bảo xuất thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook