Chương 644: Ta là Sở Linh Vân
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Vẻ mặt Sở Nam đầy nghiêm túc, Nam Cung Linh Vân muốn nói gì đều bị hắn chặn lại, không thể nói được, cũng không quản nương thân ở bên cạnh, nàng ôm chầm lấy Sở Nam, nói:
- Ngươi phải sống, ngươi nhất định phải sống…
- Ta bảo đảm với nàng, nhất định sẽ sống, nhất định sẽ đến tìm nàng!
- Ừm, ngươi là một đại nam nhân, nếu đã nói thì nhất định phải làm được, nhất định phải làm được!
Nam Cung Linh Vân nói xong, Sở Nam lại nở nụ cười bại hoại, nói:
- Linh Vân, nếu nàng có thể hôn ta một cái, ta sẽ càng có lực lượng, lực lượng mạnh gấp trăm lần.
-DG-: Thằng nào cũng hiền cho đến khi lộ bản chất
Sở Nam nói như vậy chỉ là muốn giảm bớt không khí ly biệt bi thương trước mắt, không ngờ, lời vừa dứt thì cặp môi thơm của Nam Cung Linh Vân đã hướng đến mặt Sở Nam mà hạ xuống…
Ở bên ngoài, truyền đến tiếng hét lớn của Cảnh Trọng Minh.
Tiếng hét bạo vang…
Nam Cung Linh Vân đem toàn bộ tình cảm hàm súc, dịu dàng, không chút do dự hôn lên Sở Nam, trong đầu nàng không ngừng hiện lên từng cảnh gặp gỡ Sở Nam, từ Thập Vạn Đại Sơn liều mạng tương cứu, cho đến khi một thân một mình tại Thiên Nhất Tông không ai tượng trợ, Sở Nam giống như từ trên trời rơi xuống trước mắt nàng…
Hôm nay càng không quản ngàn dặm liều mình tương cứu.
Nam Cung Linh Vân biết Sở Nam khẳng định hiểu rõ mọi chuyện, đây chính là thế cục muốn dùng làm mồi dụ hắn ra, sau đó bắt hắn. Thế nhưng, mặc dù biết hết, vậy mà Sở Nam vẫn vô oán vô hối đến đây.
Không những thế, hắn còn cứu sống nương thân.
Còn từng triền miên như cá với nước…
Tất cả hết thảy đều biến thành một ấn tích trong nội tâm Nam Cung Linh Vân, khắc sâu vô cùng, bởi vậy, chỉ cần có tác dụng với Sở Nam, chỉ cần có thể giúp Sở Nam một chút thì Nam Cung Linh Vân đều cam tâm tình nguyện.
Nam Cung Linh Vân vừa hôn vừa thầm nghĩ:
- Cuộc đời này, ta chỉ yêu một người, tính mạng của ta là của ngươi! Ngươi sống thì ta sống. Ngươi chết ta cũng chết!
Nghĩ vậy, trong đầu Nam Cung Linh Vân không khỏi hiện lên một suy nghĩ:
- Nếu như hắn có thể chấp nhận ta, ta tại sao lại không thể ở bên cạnh hắn bầu bạn?
Sở Nam có chút ngây người, không biết suy nghĩ trong lòng Nam Cung Linh Vân, cũng không biết hắn có đem cái lý tưởng “cùng hưởng mỹ nhân” chậm rãi thực hiện hay không. Bên ngoài có ngàn vạn võ giả muốn giết Sở Nam, nhưng tất cả đều bị Bát Nhã Dung Viêm bao phủ, cho nên nên màn trình diễn hôn môi này không ai biết được.
- Ta sẽ sống!
Sở Nam nghe thấy dị biến bên ngoài, vỗ nhẹ lên mái tóc của Nam Cung Linh Vân, kiên định nói, sau đó hai người mới tách ra, vẻ mặt Nam Cung Linh Vân hồng nhuận vô cùng, hiển nhiên là vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi. Sở Nam nhìn thấy dưới vẻ hồng nhuận ấy là sự tiều tụy, vội vàng vận chuyển đường kinh mạch thứ mười, dùng một lượng lớn sinh mệnh lực quán nhập vào cơ thể Nam Cung Linh Vân, bắt đầu khôi phục.
- Linh Vân, hãy chờ ta.
Sở Nam thi triển nguyên lực, đem mẹ con Nam Cung Linh Vân bao bọc, sau khi kháng cự uy lực của Bát Nhã Dung Viêm, thân ảnh lóe lên, Thiên Nhai Chỉ Xích thi triển ra, xông vào trong đám người, năm ngón tay phải hoạt động như phong vân, kiếm mang lóe lên, tinh huyết bắn lên, tiếng kêu thảm vang khắp nơi.
Chớp mắt sau, lúc Sở Nam tả xung hữu đột trong Bát Nhã Dung Viêm, trong tay đã có thêm một đống nhẫn trữ vật, có khoảng chừng hơn hai mươi cái, sau khi Sở Nam tiêu trừ ấn tích của chủ nhân, lại đem nhẫn trữ vật đưa cho Nam Cung Linh Vân, Nam Cung Linh Vân khẽ nói:
- Chàng thật sự có thể tìm được chúng ta?
- Chúng ta có tâm linh tương thông, ta đương nhiên sẽ tìm được.
Sở Nam cười, lại giành nói chuyện trước:
- Linh Vân, nàng hãy nhanh đỡ lấy nương thân, nương thân mặc dù đã khỏi bệnh, nhưng thân thể vẫn còn có chút không khỏe, nàng hãy an bài nguyên thạch trên "Kiếm thuyền", đến lúc đó khiến bọn chúng trở tay không kịp!
Nam Cung Linh Vân nghe vậy, đành phải đem những lời từ chối thu lại, vội vàng đỡ nương thân dạy, bỏ nguyên thạch vào trong "Kiếm thuyền", mà quá trình này, những người bị đoạt nhẫn trữ vật rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, bọn hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ngón tay đeo nhẫn đã không còn, người mang hai cái nhẫn thì mất hai ngón, người mang năm cái thì mất cả bàn, tất cả đều bị chém đứt…
Tràng đại kiếp nạn “đoạn chỉ” này, ngay cả Nam Cung lão tổ cũng không trốn thoát, máu tươi của Nam Cung lão tổ bắn lên mặt hắn, thoạt nhìn, người không giống người, mà quỷ cũng không giống quỷ, hùng tâm tráng chí lúc trước đã không còn, chỉ còn lại sự chật vật.
Người gặp phải kiếp nạn này, trên mặt đều tràn ngập vẻ kinh hoảng vô cùng, bởi vì ngươi có thể chém mất ngón tay của bọn hắn thì tất nhiên cũng có thể chém đầu bọn hắn, dưới tình huống như vậy, bọn hắn có thể không kinh, không hoảng sao?
Nam Cung Linh Vân đã đem "Kiếm thuyền" thu vào trong nhẫn trữ vật, lúc Sở Nam đang muốn triệt hồi Bát Nhã Dung Viêm thì đột nhiên có tiếng “xẹt xẹt” vang lên. Chính là Tiểu Lam sau khi hấp thu tinh huyết hung thú Viêm Thạch Cơ ở dưới Thần Khí Sơn mà tiến hóa, rốt cuộc cũng từ trong ngủ say tỉnh lại.
Sở Nam mừng rỡ, Tiểu Lam lúc này thức tỉnh quả thật giúp hắn không ít, thế nhưng, Tiểu Lam bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng rít chói tai, Sở Nam nhíu mày, từ tin tức Tiểu Lam truyền đến, hắn biết một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng mà hắn đưa cho Nam Cung Linh Vân không còn trên người hắn, mà đang bị khống chế ở nơi khác.
Cùng lúc đó, tại một gian phòng, một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng bị nhốt trong một cái lồng lưu ly nghe thấy tiếng triệu hoán của Vương bọn chúng, tất cả đều đồng loạt đâm lên cái lồng lưu ly mạnh hơn, thế nhưng vô ích, lồng lưu ly này cũng không tầm thường, là thượng phẩm Tông Khí, gai nhọn của bọn chúng không thể đâm thủng.
Tiểu Lam sau khi tiến hóa, ở bên trong Bát Nhã Dung Viêm lại càng không bị tổn thương, thoáng cái đã xông ra khỏi Bát Nhã Dung Viêm, dựa vào mối liên hệ đặc thù của chủng tộc Ngọc Chi San Hô trùng, nhanh chóng bay về phía gian phòng.
Tốc độ của Tiểu Lam càng nhanh hơn, so với tốc độ của "Kiếm thuyền" còn muốn nhanh hơn, chỉ trong giây lát đã đến nơi giam giữ, chiếc gai ngọn lóe lên quang mang lam sắc đâm mạnh lên lồng lưu ly, không ngờ lập tức xuyên thủng.
Ngay lập tức, trên trăm con Ngọc Chi San Hô trùng bay ra, hưng phấn rống lên, vây lấy Vương của bọn chúng, sau đó Tiểu Lam lại dẫn cả đám trở về bên cạnh Sở Nam, Tiểu Lam thì chui vào trong Bát Nhã Dung Viêm, nhưng những con Ngọc Chi San Hô trùng khách thì chỉ có thể đứng phía xa, không dám chui vào, không những vậy còn phát ra những tiếng kêu “sợ hãi”.
Mọi người của Nam Cung gia nhìn thấy đám Ngọc Chi San Hô trùng, vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn, bọn hắn cũng biết sự lợi hại những còn trùng tử này, Cảnh Trọng Minh nhìn thấy một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng thì khuôn mặt liền hiện lên vẻ kinh sợ, lắp bắp:
- Bọn chúng sao có thể thoát ra khỏi lồng lưu ly được?
Cảnh Trọng Minh sau khi đoạt đám Ngọc Chi San Hô trùng từ tay Nam Cung Linh Vân, liền đánh chủ ý với đám Ngọc Chi San Hô trùng này, hắn vẫn nghiên cứu xem làm sao để khiến đám Ngọc Chi San Hô trùng này nghe lời hắn, Cảnh Trọng Minh nghiên cứu suốt mấy chục ngày vẫn không thể nghiên cứu ra gì, bởi vì Sở Nam đột nhiên đến đây cho nên hắn mới nhốt đám Ngọc Chi San Hô trùng lại, rồi lập tức đuổi đến đây.
Thế nhưng, cục diện bây giờ khiến trong lòng Cảnh Trọng Minh không khỏi dậy sóng.
Sở Nam thì biết rõ mọi chuyện, nhìn Tiểu Lam sau khi tiến hóa mà kinh thán không ngớt, không chỉ tốc độ nhanh hơn, gai nhọn cũng sắc bén hơn, không ngờ có thể đâm thủng pháp bảo như vậy, khóe miệng Sở Nam không khỏi nở nụ cười, càng yên tâm hơn, Nam Cung Linh Vân có một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng bảo vệ, chỉ cần không gặp cường giả như Cảnh Trọng Minh thì an nguy của Nam Cung Linh Vân vẫn được bảo đảm.
Đồng thời, Sở Nam còn nghĩ đến hắc đản đang ngủ say, không biết hắc đản có phải cũng sẽ tiến hóa rất mạnh hay không, mà quan trọng hơn là lần tiến hóa tiếp theo có phải phá vỏ mà ra hay không.
Nghĩ đến đây, Sở Nam triệt hồi Bát Nhã Dung Viêm, người ở bên ngoài rốt cuộc cũng nhìn thấy ba người, những con Ngọc Chi San Hô trùng nhận được mệnh lệnh, lập tức vây mẹ con Nam Cung Linh Vân vào giữa, tiếp đó phát tán sát khí ra khắp bốn phái.
Đám võ giả nhìn thấy mẫu thân Nam Cung Linh Vân mạnh khỏe, không chút bệnh tật thì đều kinh hô, những tiếng cười chói tai cũng im bặt, Liệt Phong há hốc mồm, Nam Cung gia chủ cũng trừng mắt nhìn thê tử của mình, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cảnh Trọng Minh vừa sử xuất tuyệt chiêu, lờ mờ áp chế được ngũ sắc dị viêm, nhưng nhìn thấy mẫu thân Nam Cung Linh Vân sinh cơ bừng bừng, trong lòng không khỏi chấn kinh, chút bất ổn này khiến sự áp chế lại bị hủy mất, Sở Nam lại lần nữa khống chế ngũ sắc dị viêm bộc phát uy lực.
- Không thể nào, không có giải dược của ta, bà ta làm sao có thể khỏi được?
Cảnh Trọng Minh phun ra một búng máu, cây bút lông cực lớn chỉ lên không trung, sóng dâng ngập trời, cản ngũ sắc dị viêm lại, cùng lúc đó, hắn cường hành ép sự chấn kinh xuống, quát:
- Lâm Vân, cho dù ngươi cứu sống bà ta, nhưng ngươi dẫn theo hai người đó, ngươi tưởng có thể chạy thoát được sao? Lão phu cho ngươi biết, ngươi không cứu được bọn họ đâu, tất cả đều vô ích, kết quả vẫn là thất bại mà thôi…
Cảnh Trọng Minh nói như vậy là để nhiễu loạn tâm thần Sở Nam, hơn nữa lời này của hắn cũng là sự thật, những người khác cũng đều cho rằng như vậy.
Sở Nam đương nhiên không quan tâm đến những lời của Cảnh Trọng Minh, một bên khống chế ngũ sắc dị viêm xoay tròn, hóa thành hình rồng, phun ra dung viêm, một bên đánh mắt cho Nam Cung Linh Vân, Nam Cung Linh Vân trong lòng vạn phần không nỡ, rất muốn lưu lại với Sở Nam, thế nhưng, nàng biết rõ cho dù mình có lưu lại cũng không thể giúp được gì, không chừng còn liên lụy đến hắn. Vì vậy, Nam Cung Linh Vân liền lấy ra "Kiếm thuyền", nói:
- Chàng đã đáp ứng ta rồi đấy!
- Đương nhiên, có nụ hôn của nàng hộ mệnh, ta nhất định đánh khắp thiên hạ không địch thủ!
Sở Nam bộ dạng như lưu manh, cười an ủi nàng, để Nam Cung Linh Vân ra đi cũng yên tâm hơn, mẫu thân Nam Cung Linh Vân cũng nói:
- Hài tử, nhất định phải sống.
- Nương thân yên tâm, ta sẽ cùng Linh Vân phụng dưỡng người!
Mẫu thân Nam Cung Linh Vân gật đầu, nở nụ cười giống như “Trượng mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn càng hài lòng”, trong lòng cảm thán, cảm thán vì nữ nhi có thể tìm được một người có thể dựa vào cả đời, lại nghĩ đến phu quân của mình, bà quay đầu lại, đối diện với Nam Cung gia chủ, cắn răng thốt ra ba chữ:
- Ta… hận… ngươi!
Vẻ mặt Nam Cung gia chủ đầy xấu hổ, nhưng bất chợt sự xấu hổ biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại hận ý, giống như hận tại sao thê tử lại khỏi bệnh, bằng không thì bọn hắn sẽ vẫn nắm quyền chủ động, có thể thông qua Nam Cung Linh Vân bức bách Sở Nam…
Mà lúc này, Nam Cung Linh Vân đã xuất ra "Kiếm thuyền", Sở Nam vận chuyển nguyên lực, đưa mẫu thân Nam Cung Linh Vân lên "Kiếm thuyền", một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng hiển nhiên đã xông lên "Kiếm thuyền", Nam Cung Linh Vân nhìn Sở Nam thật sâu, kích phát nguyên lực, "Kiếm thuyền" vẽ nên từng đạo tàn ảnh, đột nhiên xông lên trời cao, biến mất trong hư không, chỉ trong nháy mắt đã ở ngoài ngàn dặm…
Trên trời còn vang vọng câu nói:
- Từ nay về sau, ta không còn là Nam Cung Linh Vân nữa, ta là Sở Linh Vân!
Lời này, không nghi ngờ gì biểu lộ Nam Cung Linh Vân đã thật sự thoát ly quan hệ với Nam Cung gia, không còn chút quan hệ nào!
Về phần tại sao không gọi là “Triệu Linh Vân” hay “Vương Linh Vân” mà lại gọi là “Sở Linh Vân” thì chỉ có Sở Nam biết, câu nói cuối cùng của nàng chính là muốn biểu thị tâm ý với Sở Nam.
Sở Nam càng cười tươi hơn.
Bất quá, Điệp Y Tiên Tử trong đám người lại như ngộ ra điều gì, lẩm bẩm:
- Sở? Xem ra quả thật có quan hệ không rõ ràng gì đó với Sở gia ở Kim Lăng.
Nam Cung Linh Vân dẫn nương thân an toàn rời khỏi.
Nụ cười của Sở Nam lúc này cũng biến mất, đạp nhập hư không, chỉ trong nháy mắt sát khí dày đặc tràn khắp bốn phía.
- Ngươi phải sống, ngươi nhất định phải sống…
- Ta bảo đảm với nàng, nhất định sẽ sống, nhất định sẽ đến tìm nàng!
- Ừm, ngươi là một đại nam nhân, nếu đã nói thì nhất định phải làm được, nhất định phải làm được!
Nam Cung Linh Vân nói xong, Sở Nam lại nở nụ cười bại hoại, nói:
- Linh Vân, nếu nàng có thể hôn ta một cái, ta sẽ càng có lực lượng, lực lượng mạnh gấp trăm lần.
-DG-: Thằng nào cũng hiền cho đến khi lộ bản chất
Sở Nam nói như vậy chỉ là muốn giảm bớt không khí ly biệt bi thương trước mắt, không ngờ, lời vừa dứt thì cặp môi thơm của Nam Cung Linh Vân đã hướng đến mặt Sở Nam mà hạ xuống…
Ở bên ngoài, truyền đến tiếng hét lớn của Cảnh Trọng Minh.
Tiếng hét bạo vang…
Nam Cung Linh Vân đem toàn bộ tình cảm hàm súc, dịu dàng, không chút do dự hôn lên Sở Nam, trong đầu nàng không ngừng hiện lên từng cảnh gặp gỡ Sở Nam, từ Thập Vạn Đại Sơn liều mạng tương cứu, cho đến khi một thân một mình tại Thiên Nhất Tông không ai tượng trợ, Sở Nam giống như từ trên trời rơi xuống trước mắt nàng…
Hôm nay càng không quản ngàn dặm liều mình tương cứu.
Nam Cung Linh Vân biết Sở Nam khẳng định hiểu rõ mọi chuyện, đây chính là thế cục muốn dùng làm mồi dụ hắn ra, sau đó bắt hắn. Thế nhưng, mặc dù biết hết, vậy mà Sở Nam vẫn vô oán vô hối đến đây.
Không những thế, hắn còn cứu sống nương thân.
Còn từng triền miên như cá với nước…
Tất cả hết thảy đều biến thành một ấn tích trong nội tâm Nam Cung Linh Vân, khắc sâu vô cùng, bởi vậy, chỉ cần có tác dụng với Sở Nam, chỉ cần có thể giúp Sở Nam một chút thì Nam Cung Linh Vân đều cam tâm tình nguyện.
Nam Cung Linh Vân vừa hôn vừa thầm nghĩ:
- Cuộc đời này, ta chỉ yêu một người, tính mạng của ta là của ngươi! Ngươi sống thì ta sống. Ngươi chết ta cũng chết!
Nghĩ vậy, trong đầu Nam Cung Linh Vân không khỏi hiện lên một suy nghĩ:
- Nếu như hắn có thể chấp nhận ta, ta tại sao lại không thể ở bên cạnh hắn bầu bạn?
Sở Nam có chút ngây người, không biết suy nghĩ trong lòng Nam Cung Linh Vân, cũng không biết hắn có đem cái lý tưởng “cùng hưởng mỹ nhân” chậm rãi thực hiện hay không. Bên ngoài có ngàn vạn võ giả muốn giết Sở Nam, nhưng tất cả đều bị Bát Nhã Dung Viêm bao phủ, cho nên nên màn trình diễn hôn môi này không ai biết được.
- Ta sẽ sống!
Sở Nam nghe thấy dị biến bên ngoài, vỗ nhẹ lên mái tóc của Nam Cung Linh Vân, kiên định nói, sau đó hai người mới tách ra, vẻ mặt Nam Cung Linh Vân hồng nhuận vô cùng, hiển nhiên là vì nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi. Sở Nam nhìn thấy dưới vẻ hồng nhuận ấy là sự tiều tụy, vội vàng vận chuyển đường kinh mạch thứ mười, dùng một lượng lớn sinh mệnh lực quán nhập vào cơ thể Nam Cung Linh Vân, bắt đầu khôi phục.
- Linh Vân, hãy chờ ta.
Sở Nam thi triển nguyên lực, đem mẹ con Nam Cung Linh Vân bao bọc, sau khi kháng cự uy lực của Bát Nhã Dung Viêm, thân ảnh lóe lên, Thiên Nhai Chỉ Xích thi triển ra, xông vào trong đám người, năm ngón tay phải hoạt động như phong vân, kiếm mang lóe lên, tinh huyết bắn lên, tiếng kêu thảm vang khắp nơi.
Chớp mắt sau, lúc Sở Nam tả xung hữu đột trong Bát Nhã Dung Viêm, trong tay đã có thêm một đống nhẫn trữ vật, có khoảng chừng hơn hai mươi cái, sau khi Sở Nam tiêu trừ ấn tích của chủ nhân, lại đem nhẫn trữ vật đưa cho Nam Cung Linh Vân, Nam Cung Linh Vân khẽ nói:
- Chàng thật sự có thể tìm được chúng ta?
- Chúng ta có tâm linh tương thông, ta đương nhiên sẽ tìm được.
Sở Nam cười, lại giành nói chuyện trước:
- Linh Vân, nàng hãy nhanh đỡ lấy nương thân, nương thân mặc dù đã khỏi bệnh, nhưng thân thể vẫn còn có chút không khỏe, nàng hãy an bài nguyên thạch trên "Kiếm thuyền", đến lúc đó khiến bọn chúng trở tay không kịp!
Nam Cung Linh Vân nghe vậy, đành phải đem những lời từ chối thu lại, vội vàng đỡ nương thân dạy, bỏ nguyên thạch vào trong "Kiếm thuyền", mà quá trình này, những người bị đoạt nhẫn trữ vật rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, bọn hắn cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy ngón tay đeo nhẫn đã không còn, người mang hai cái nhẫn thì mất hai ngón, người mang năm cái thì mất cả bàn, tất cả đều bị chém đứt…
Tràng đại kiếp nạn “đoạn chỉ” này, ngay cả Nam Cung lão tổ cũng không trốn thoát, máu tươi của Nam Cung lão tổ bắn lên mặt hắn, thoạt nhìn, người không giống người, mà quỷ cũng không giống quỷ, hùng tâm tráng chí lúc trước đã không còn, chỉ còn lại sự chật vật.
Người gặp phải kiếp nạn này, trên mặt đều tràn ngập vẻ kinh hoảng vô cùng, bởi vì ngươi có thể chém mất ngón tay của bọn hắn thì tất nhiên cũng có thể chém đầu bọn hắn, dưới tình huống như vậy, bọn hắn có thể không kinh, không hoảng sao?
Nam Cung Linh Vân đã đem "Kiếm thuyền" thu vào trong nhẫn trữ vật, lúc Sở Nam đang muốn triệt hồi Bát Nhã Dung Viêm thì đột nhiên có tiếng “xẹt xẹt” vang lên. Chính là Tiểu Lam sau khi hấp thu tinh huyết hung thú Viêm Thạch Cơ ở dưới Thần Khí Sơn mà tiến hóa, rốt cuộc cũng từ trong ngủ say tỉnh lại.
Sở Nam mừng rỡ, Tiểu Lam lúc này thức tỉnh quả thật giúp hắn không ít, thế nhưng, Tiểu Lam bỗng nhiên phát ra một tràng tiếng rít chói tai, Sở Nam nhíu mày, từ tin tức Tiểu Lam truyền đến, hắn biết một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng mà hắn đưa cho Nam Cung Linh Vân không còn trên người hắn, mà đang bị khống chế ở nơi khác.
Cùng lúc đó, tại một gian phòng, một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng bị nhốt trong một cái lồng lưu ly nghe thấy tiếng triệu hoán của Vương bọn chúng, tất cả đều đồng loạt đâm lên cái lồng lưu ly mạnh hơn, thế nhưng vô ích, lồng lưu ly này cũng không tầm thường, là thượng phẩm Tông Khí, gai nhọn của bọn chúng không thể đâm thủng.
Tiểu Lam sau khi tiến hóa, ở bên trong Bát Nhã Dung Viêm lại càng không bị tổn thương, thoáng cái đã xông ra khỏi Bát Nhã Dung Viêm, dựa vào mối liên hệ đặc thù của chủng tộc Ngọc Chi San Hô trùng, nhanh chóng bay về phía gian phòng.
Tốc độ của Tiểu Lam càng nhanh hơn, so với tốc độ của "Kiếm thuyền" còn muốn nhanh hơn, chỉ trong giây lát đã đến nơi giam giữ, chiếc gai ngọn lóe lên quang mang lam sắc đâm mạnh lên lồng lưu ly, không ngờ lập tức xuyên thủng.
Ngay lập tức, trên trăm con Ngọc Chi San Hô trùng bay ra, hưng phấn rống lên, vây lấy Vương của bọn chúng, sau đó Tiểu Lam lại dẫn cả đám trở về bên cạnh Sở Nam, Tiểu Lam thì chui vào trong Bát Nhã Dung Viêm, nhưng những con Ngọc Chi San Hô trùng khách thì chỉ có thể đứng phía xa, không dám chui vào, không những vậy còn phát ra những tiếng kêu “sợ hãi”.
Mọi người của Nam Cung gia nhìn thấy đám Ngọc Chi San Hô trùng, vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn, bọn hắn cũng biết sự lợi hại những còn trùng tử này, Cảnh Trọng Minh nhìn thấy một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng thì khuôn mặt liền hiện lên vẻ kinh sợ, lắp bắp:
- Bọn chúng sao có thể thoát ra khỏi lồng lưu ly được?
Cảnh Trọng Minh sau khi đoạt đám Ngọc Chi San Hô trùng từ tay Nam Cung Linh Vân, liền đánh chủ ý với đám Ngọc Chi San Hô trùng này, hắn vẫn nghiên cứu xem làm sao để khiến đám Ngọc Chi San Hô trùng này nghe lời hắn, Cảnh Trọng Minh nghiên cứu suốt mấy chục ngày vẫn không thể nghiên cứu ra gì, bởi vì Sở Nam đột nhiên đến đây cho nên hắn mới nhốt đám Ngọc Chi San Hô trùng lại, rồi lập tức đuổi đến đây.
Thế nhưng, cục diện bây giờ khiến trong lòng Cảnh Trọng Minh không khỏi dậy sóng.
Sở Nam thì biết rõ mọi chuyện, nhìn Tiểu Lam sau khi tiến hóa mà kinh thán không ngớt, không chỉ tốc độ nhanh hơn, gai nhọn cũng sắc bén hơn, không ngờ có thể đâm thủng pháp bảo như vậy, khóe miệng Sở Nam không khỏi nở nụ cười, càng yên tâm hơn, Nam Cung Linh Vân có một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng bảo vệ, chỉ cần không gặp cường giả như Cảnh Trọng Minh thì an nguy của Nam Cung Linh Vân vẫn được bảo đảm.
Đồng thời, Sở Nam còn nghĩ đến hắc đản đang ngủ say, không biết hắc đản có phải cũng sẽ tiến hóa rất mạnh hay không, mà quan trọng hơn là lần tiến hóa tiếp theo có phải phá vỏ mà ra hay không.
Nghĩ đến đây, Sở Nam triệt hồi Bát Nhã Dung Viêm, người ở bên ngoài rốt cuộc cũng nhìn thấy ba người, những con Ngọc Chi San Hô trùng nhận được mệnh lệnh, lập tức vây mẹ con Nam Cung Linh Vân vào giữa, tiếp đó phát tán sát khí ra khắp bốn phái.
Đám võ giả nhìn thấy mẫu thân Nam Cung Linh Vân mạnh khỏe, không chút bệnh tật thì đều kinh hô, những tiếng cười chói tai cũng im bặt, Liệt Phong há hốc mồm, Nam Cung gia chủ cũng trừng mắt nhìn thê tử của mình, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cảnh Trọng Minh vừa sử xuất tuyệt chiêu, lờ mờ áp chế được ngũ sắc dị viêm, nhưng nhìn thấy mẫu thân Nam Cung Linh Vân sinh cơ bừng bừng, trong lòng không khỏi chấn kinh, chút bất ổn này khiến sự áp chế lại bị hủy mất, Sở Nam lại lần nữa khống chế ngũ sắc dị viêm bộc phát uy lực.
- Không thể nào, không có giải dược của ta, bà ta làm sao có thể khỏi được?
Cảnh Trọng Minh phun ra một búng máu, cây bút lông cực lớn chỉ lên không trung, sóng dâng ngập trời, cản ngũ sắc dị viêm lại, cùng lúc đó, hắn cường hành ép sự chấn kinh xuống, quát:
- Lâm Vân, cho dù ngươi cứu sống bà ta, nhưng ngươi dẫn theo hai người đó, ngươi tưởng có thể chạy thoát được sao? Lão phu cho ngươi biết, ngươi không cứu được bọn họ đâu, tất cả đều vô ích, kết quả vẫn là thất bại mà thôi…
Cảnh Trọng Minh nói như vậy là để nhiễu loạn tâm thần Sở Nam, hơn nữa lời này của hắn cũng là sự thật, những người khác cũng đều cho rằng như vậy.
Sở Nam đương nhiên không quan tâm đến những lời của Cảnh Trọng Minh, một bên khống chế ngũ sắc dị viêm xoay tròn, hóa thành hình rồng, phun ra dung viêm, một bên đánh mắt cho Nam Cung Linh Vân, Nam Cung Linh Vân trong lòng vạn phần không nỡ, rất muốn lưu lại với Sở Nam, thế nhưng, nàng biết rõ cho dù mình có lưu lại cũng không thể giúp được gì, không chừng còn liên lụy đến hắn. Vì vậy, Nam Cung Linh Vân liền lấy ra "Kiếm thuyền", nói:
- Chàng đã đáp ứng ta rồi đấy!
- Đương nhiên, có nụ hôn của nàng hộ mệnh, ta nhất định đánh khắp thiên hạ không địch thủ!
Sở Nam bộ dạng như lưu manh, cười an ủi nàng, để Nam Cung Linh Vân ra đi cũng yên tâm hơn, mẫu thân Nam Cung Linh Vân cũng nói:
- Hài tử, nhất định phải sống.
- Nương thân yên tâm, ta sẽ cùng Linh Vân phụng dưỡng người!
Mẫu thân Nam Cung Linh Vân gật đầu, nở nụ cười giống như “Trượng mẫu nhìn nữ tế, càng nhìn càng hài lòng”, trong lòng cảm thán, cảm thán vì nữ nhi có thể tìm được một người có thể dựa vào cả đời, lại nghĩ đến phu quân của mình, bà quay đầu lại, đối diện với Nam Cung gia chủ, cắn răng thốt ra ba chữ:
- Ta… hận… ngươi!
Vẻ mặt Nam Cung gia chủ đầy xấu hổ, nhưng bất chợt sự xấu hổ biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại hận ý, giống như hận tại sao thê tử lại khỏi bệnh, bằng không thì bọn hắn sẽ vẫn nắm quyền chủ động, có thể thông qua Nam Cung Linh Vân bức bách Sở Nam…
Mà lúc này, Nam Cung Linh Vân đã xuất ra "Kiếm thuyền", Sở Nam vận chuyển nguyên lực, đưa mẫu thân Nam Cung Linh Vân lên "Kiếm thuyền", một trăm con Ngọc Chi San Hô trùng hiển nhiên đã xông lên "Kiếm thuyền", Nam Cung Linh Vân nhìn Sở Nam thật sâu, kích phát nguyên lực, "Kiếm thuyền" vẽ nên từng đạo tàn ảnh, đột nhiên xông lên trời cao, biến mất trong hư không, chỉ trong nháy mắt đã ở ngoài ngàn dặm…
Trên trời còn vang vọng câu nói:
- Từ nay về sau, ta không còn là Nam Cung Linh Vân nữa, ta là Sở Linh Vân!
Lời này, không nghi ngờ gì biểu lộ Nam Cung Linh Vân đã thật sự thoát ly quan hệ với Nam Cung gia, không còn chút quan hệ nào!
Về phần tại sao không gọi là “Triệu Linh Vân” hay “Vương Linh Vân” mà lại gọi là “Sở Linh Vân” thì chỉ có Sở Nam biết, câu nói cuối cùng của nàng chính là muốn biểu thị tâm ý với Sở Nam.
Sở Nam càng cười tươi hơn.
Bất quá, Điệp Y Tiên Tử trong đám người lại như ngộ ra điều gì, lẩm bẩm:
- Sở? Xem ra quả thật có quan hệ không rõ ràng gì đó với Sở gia ở Kim Lăng.
Nam Cung Linh Vân dẫn nương thân an toàn rời khỏi.
Nụ cười của Sở Nam lúc này cũng biến mất, đạp nhập hư không, chỉ trong nháy mắt sát khí dày đặc tràn khắp bốn phía.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.