Chương 324: “Thiên” tự mãnh hỏa
Chúc Long Ngữ
22/03/2013
- Để ta cân nhắc đã….
Câu nói này của Sở Nam vừa thốt ra không nghi ngờ gì đại biểu cho việc nội tâm hắn đang giằng co kịch liệt, Huyền y lão giả lúc này mới thở nhẹ một hơi, nghĩ rằng Sở Nam đang cân nhắc, Thần Khí Phái có ân với hắn, nếu như hắn phản bội thì có thể sẽ bị người trong thiên hạ khinh bỉ…
Vì vậy, Huyền y lão giả mới khuyên giải:
- Thực lực, chỉ có thực lực mới có thể quyết định tất cả, chỉ cần ngươi đủ thực lực thì Thần Khí Phái đã là gì? Chính bản thân ngươi cũng có thể xây dựng lại một cái Thần Khí Phái.
Bên trong hỏa diễm hắc sắc, Sở Nam nhíu chặt mày, sau một lúc thì mới từ từ giãn ra.
Huyền y lão giả lại cho rằng hắn khuyên giải thành công, liền không nói nữa, chỉ im lặng chờ đợi Sở Nam nói ra hai tiếng “thần phục”
Mà Tử Mộng Nhân ở bên cạnh lại cầu khẩn:
- Tên ngốc, cha ta đối đãi với ngươi không tệ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn phản bội Thần Khí Phái sao?
Sở Nam lại nhíu chặt mày.
Trong ánh mắt Huyền y lão giả thoáng qua một tia âm lệ, nói:
- Hãy nhớ kỹ, chỉ có thực lực mới là tất cả.
- Tên ngốc, ngươi phản bội Thần Khí Phái, Tam gia gia và Thái gia gia sẽ không bỏ qua cho ngươi, chắc chắn sẽ đem ngươi…
- Lâm Vân, không cần phải sợ, chỉ cần ngươi thần phục thì cho dù Thần Khí Phái có truy sát cũng sẽ có người giúp ngươi.
Huyền y lão giả tự tin nói:
- Phía sau chúng ta cũng có cường giả tu Võ Hoàng.
- Tên ngốc, ta đối với ngươi một mảnh thâm tình, ta thậm chí còn hủy bỏ hôn ước với Lăng gia, cùng ngươi cao chạy xa bay, ngươi thật sự muốn làm chuyện như vậy sao? Muốn làm ta thương tâm sao?
Tử Mộng Nhân buồn bã nói, lệ châu đổ như mưa.
Sở Nam nghe thấy lời này của Tử Mộng Nhân, mặc dù biết là nàng cố ý phối hợp với mình, nhưng tình cảm trong lòng lại như bị tác động, thầm nghĩ:
- Ta quyết sẽ không thay đổi.
Đương nhiên, ngoài mặt thì Sở Nam cứ chốc chốc thì nhíu chặt mày, một lúc lại giãn ra. Huyền y lão giả không ngờ lại xảy ra biến cố, hận Tử Mộng Nhân đến thấu xương, chỉ muốn dùng Tịch Diệt chi hỏa để thiêu nàng thành hư vô.
Nhưng hắn biết rõ, nếu như thật sự thiêu Tử Mộng Nhân thành hư vô thì hắn sẽ không bao giờ thu phục được một thiên tài như Lâm Vân, chỉ có điều trong lòng Huyền y lão giả đã có kế sách, thầm nghĩ:
- Nữ nhân này sớm muộn cũng là họa hoạn, hôm nay tạm tha cho ngươi một lần, đợi sau này sẽ tìm một đối thủ, đem ngươi trừ khử rồi để Lâm Vân đi báo cừu, một đá trúng hai chim, không, phải là ba chim mới đúng.
Kế hoạch dù tốt, nhưng trước mắt quan trọng nhất là phải xử lý cho tốt, trên khuôn mặt âm lệ của Huyền y lão giả hiện lên vẻ hiền từ, nói:
- Cô nương, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Lâm Vân bị thiêu chết sao?
Tử Mộng Nhân giật mình.
Phản ứng này chính là điều mà Huyền y lão giả muốn nhìn thấy.
- Tên ngốc, ta không muốn ngươi chết, thế nhưng… thế nhưng… ta cũng không muốn ngươi phản bội Thần Khí Phái.
Tử Mộng Nhân lưỡng lự nói.
Trên khuôn mặt Sở Nam âm tình bất định, mặc dù hắn càng lúc càng thích ứng được với thống khổ, nhưng biểu lộ trên mặt vẫn là liều mạng chống đỡ.
Huyền y lão giả nói:
- Nhanh lựa chọn đi, tính nhẫn nại của ta không tốt lắm, nếu không chọn thì ngươi sẽ trở thành tro tàn đấy.
- Đừng mà…
Tử Mộng Nhân hét lớn một tiếng, sắc mặt xám như tro tàn, hung ác nói:
- Tên ngốc, nếu ngươi thần phục hắn, ta không tách ngươi, nhưng ta sẽ không nhìn mặt ngươi nữa….
- Mộng Nhân…
Âm thanh của Sở Nam có chút khàn khàn.
Thấy hai người tình qua ý lại như vậy, sự nhẫn nại của Huyền y lão giả cũng sắp hết rồi, cho nên liền lấy ra hai đoàn hỏa diễm, ném lên người Sở Nam, gằn giọng nói:
- Cân nhắc xong chưa? Ngươi chọn như thế nào? Hủy diệt hay sinh tồn chỉ cách nhau một ý niệm.
- A… đau quá…
Sở Nam rống lên, Tử Mộng Nhân lòng như lửa đốt, hét lên:
- Tên ngốc, tên ngốc…
- Hừ!
Huyền y lão giả hừ lạnh một tiếng.
Trong thân thể Sở Nam lúc này gần như đã được Tịch Diệt chi hỏa tôi luyện một lượt, xương cốt màu hoàng kim chậm rãi biến thành màu hỏa hoàng, ẩn hiện một màu đen mơ hồ, chỉ thiếu một đoàn mãnh hỏa nữa thôi, nếu như có thể chống đỡ được một đoàn mãnh hỏa nữa, vượt qua cửa ải cuối cùng thì hắn sẽ dục hỏa trọng sinh.
- Mãnh hỏa, rất dễ dàng có được.
Sở Nam thầm nghĩ.
Tử Mộng Nhân lại hét:
- Tên ngốc, ta không trách ngươi, ta thật sự không trách ngươi, ngươi hãy thần phục hắn đi…
- Cân nhắc xong chưa?
Huyền y lão giả hỏi, trong thanh âm tràn ngập âm lệ.
Sở Nam ở bên trong hỏa diễm hắc sắc đột nhiên nở nụ cười, thản nhiên nói:
- Cân nhắc rồi.
- Là sống hay chết?
- Đương nhiên là sống.
- Ha ha ha, thức thời làm tuấn kiệt, hãy theo ta, sau này sẽ đối đãi với ngươi không tệ.
Một khắc này, Huyền y lão giả cảm thấy công sức của mình đều đáng giá, có một thuộc hạ như vậy thì việc hành sự sau này sẽ càng thuận tiện hơn nhiều.
Thế nhưng tiếng cười của Huyền y lão giả lại đột nhiên im bặt.
Bởi vì, Sở Nam lại bình tĩnh nói:
- Ai nói ta muốn đi theo ngươi?
- Cái gì?
Hulg ngạc nhiên, nói theo phản xạ:
- Không phải vừa rồi ngươi đã nói sao?
- ta chỉ nói ta chọn sống.
- Đúng rồi.
- Sống mà ta nói là ta sống, còn ngươi thì chết!
Sở Nam nói xong liền cuồng tiếu.
Tiếng cười này cực kỳ khoa trương, cực kỳ chói tai.
- Làm càn!
Huyền y lão giả hét lớn, vẻ âm độc trên khuôn mặt càng dày, muốn dày bao nhiêu thì có bấy nhiêu, gằn giọng nói:
- Xem ra ngươi thật sự không muốn sống nữa rồi, dám đùa giỡn với bổn tôn.
- Đùa giỡn với ngươi thì sao? Đùa giỡn ngươi đấy! Thế nào? Ngươi đến cắn ta đi!
Trong âm thanh của Sở Nam ngoại trừ thống khổ còn có kiêu ngạo và khoa trương.
- Tốt, tốt, rất tốt, đã lâu rồi không được tức giận như vậy, hãy nhận lấy nộ hỏa của ta đi!
Theo lời nói, Huyền y lão giả đem toàn bộ Hỏa nguyên lực trên người trút ra ngoài, trong hư không hiện lên một chữ “Thiên”, chữ “Thiên” này là do hỏa diễm hắc sắc tạo thành.
Sở Nam nhìn chữ “Thiên” bằng hỏa diễm hắc sắc, trong lòng càng thêm kiên định, nói:
- Tới đây, ta đợi ngươi đây, đến giúp ta hoàn thành bước tôi luyện cuối cùng đi!
Sau đó, chữ “Thiên” với uy thế tột cùng hung hăng nện lên người Sở Nam, Sở Nam lập tức bị chữ “Thiên” bao trùm.
Trong sát na đó, giống như có một trận sóng lớn nhần chìm Sở Nam, Sở Nam toàn tâm đối kháng Tịch Diệt chi hỏa, dẫn Tịch Diệt chi hỏa vào trong cơ thể, đồng thời, bên trong chữ “Thiên” này, Sở Nam còn cảm nhận được nộ khí.
Điểm này khiến Sở Nam có chút kinh ngạc.
- Hủy diệt đi, ngươi phải bị hủy diệt!
Huyền y lão giả dùng nguyên lực duy trì, ánh mắt của hắn quét qua Tử Mộng Nhân, Sở Nam nhìn thấy ánh mắt này, nhất thời thất kinh, ánh mắt đảo một cái, hét lớn:
- Mộng Nhân, chạy mai, ta giúp nàng cản hắn lại, nàng hãy mau chạy đi…
- Chỉ dựa vào ngươi cũng muôn ngăn cản ta? Nằm mơ đi!
Huyền y lão giả mặc dù nói vậy, nhưng cũng sợ Tử Mộng Nhân thật sự bỏ trốn. Vẫn may là Tử Mộng Nhân lại nói:
- Tên ngốc, ta không đi, ta sẽ ở cùng với ngươi.
Nghe thấy lời này, Huyền y lão giả mới thở phào một hơi, khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười quỷ dị, bờ môi khẽ mấp máy:
- Ngươi lại bị chơi xỏ rồi.
Chỉ tiếc rằng Huyền y lão giả không biết đọc môi ngữ, không biết Sở Nam đang lẩm bẩm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.