Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2184: Thủy Long thập bước

Chúc Long Ngữ

07/04/2014

Thủy.

Một chữ vang lên, hỏa diễm sinh liên, liên sinh vạn vật. Dưới liên Chuyên Húc hoàn toàn biến sắc mặt, lờ mờ có cảm giác đối diện đại tai nạn ở thời đại thiên tiên.

Chuyên Húc lập tức quát:

- Diệt!

Lập tức phù quang rực rỡ đến mức tận cùng chợt lóe, vạn vật chi liên tiêu diệt. Chuyên Húc không thấy thả lỏng, hình ảnh quái dị phía trước lôi diệt hiện ra trong đầu, Chuyên Húc lắc người nhưng muộn một chớp mắt. Tiếng nổ ầm ầm, Chuyên Húc lại bị tạc, huyết nhục đầm đìa biến thành huyết nhục tứ tung.

Khung trời cuối cùng trên đầu Chuyên Húc cũng là kịch liệt chấn động.

Chuyên Húc thụt lùi, nhìn thấy đám Sở Bình, Hiên Viên vọt nhanh tới.

Chuyên Húc tức giận quát to:

- Các ngươi tìm cái chết!

- Nói đúng, chúng ta chính là đến tìm chết.

Dứt lời, Sở Bình, Hiên Viên tự bạo. Đại ca của Chuyên Húc mượn uy lực tự bạo vọt tới chỗ Chuyên Húc tự bạo.

Tự bạo không sợ chết người Chuyên Húc hơi lạnh lòng, chớp mắt hàn ý chuyển thành sát ý.

- Các ngươi muốn bạo thì đương nhiên ta thành toàn các ngươi!

Sau đó Chuyên Húc biểu tình nghiêm túc hét:

- Chuyên Húc hỗn độn, khai!

Cái gọi là Chuyên Húc hỗn độn, cũng chính là thế giới trong người của gã, hoặc nên nói là hình dạng cao cấp hơn thế giới trong người. Khai ra lập tức có đủ loại sinh linh vọt ra, lao hướng đám Cửu Võ, Chiến Thần.

Chính lúc này, Tiểu Hắc bay lên, mọt tiếng rồng ngâm. Những sinh linh chạy ra từ người Chuyên Húc bị tiếng rống yếu thì nổ thành tro bụi, mạnh thì hộc máu người nứt ra.

Chuyên Húc thấy Tiểu Hắc thì mắt lóe tia hiểu ra:

- Thì ra Thủy Long đã chết.

- Ngươi cũng chết cho bà nội!

- Ta muốn Thủy Long huyết mạch!

Chuyên Húc vẫn phóng ra ngàn vạn sinh linh vây khốn, trảo sát đám Thường Danh Ca. Bản thân Chuyên Húc xông hướng Thủy Long. Thủy Long rít gào đụng qua, cứng đối cứng. Thân thể Tiểu Hắc văng ra xa, long lân rơi rụng, long huyết bay đầy trời. Chuyên Húc chỉ lùi một bước, lại xông lên.

Nhìn Tiểu Hắc văng ra thân thể càng lúc càng to, cười nói:

- Giết một Thủy Long, cảm giác không tệ.

Tiểu Hắc quát:

- Thủy Long nhất bước!

Chớp mắt Chuyên Húc xông tới gần, Tiểu Hắc đã đạp ra Thủy Long ngũ bước. Chuyên Húc một cước quét đi, một trỏa của Tiểu Hắc vỡ ra.



Tiểu Hắc rống:

Thủy Long lục bước!-

- Mặc kệ bao nhiêu bước đều là mồi săn của ta!

- Thủy Long thất bước!

Tiểu Hắc lại chịu một kích, có tiếng long cốt nứt ra.

Chuyên Húc thi triển thực lực mạnh nhất, nói:

- Cho rằng tự sát có thể hù sợ ta sao? Cho rằng dùng hơi thở đại tai nạn có thể làm ta hãi sao? Thật là?

Giọng lạnh lùng của Sở Nam cất cao:

- Không thể sao?

Giờ phút này huyết trận đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể của hắn. Sở Nam bay lên, bỏ đám Mộng nhi, Thiên Nhiên vào thế giới trong người. Chuyên Húc nghe Sở Nam nói, không chút do dự quay người rút ra một cước, cước nhảy lên không thì khung trời xuất hiện khe hở. Sắc bén một cước chém về phía Sở Nam, hắn dùng hai tay khóa chân của Chuyên Húc.

Khóa lại trong một thoáng, xương tay vỡ ra, thân thể phun máu.

- Buông tay!

Một cổ khổng lồ hỗn độn năng lượng truyền qua, Sở Nam cắn nuốt hỗn độn năng lượng này. Cùng lúc đó, người Sở Nam xuất hiện chi chít khe nứt.

Chuyên Húc lạnh lùng cười:

- Năng lượng của ta sao ngươi nuốt được?

Sở Nam miệng máu cười nói:

- Thực lực có mạnh hơn thì như thế nào? Ngươi có một trái tim nhu nhược!

Sở Nam hai tay chưa thả lỏng, nhìn như đá chân, bắt chân nhưng giữa hai người dùng thời gian, không gian, trật tự, đại đạo, hỗn độn, ý chí so kình. Chẳng qua Chuyên Húc có ra công kích như thế nào đều bị Sở Nam bắt chặt, không cho gã thoát.

Phút chốc nhất quyền phá không đập tới, nhưng tại giây phút này, Tiểu Hắc kêu to:

- Thủy Long cử bước!

Người Chuyên Húc rùng mình, nghĩ tới Thủy Long từng thi triển, không dám chậm trễ, nắm đâm tấn công Tiểu Hắc, một chân khác đá vào Sở Nam. Hai chân liên tục đá, Sở Nam không chịu nổi uy thế, rốt cuộc buông tay.

Chuyên Húc cười nói:

- Chỉ bằng vào ngươi cũng dám đấu cùng ta? Cho dù ngươi được thứ của Thủy Long, Tinh Diệu thì cũng chỉ có một con đường chết! Bởi vì ta muốn ngươi chết!

Trong tiếng rống, Chuyên Húc đụng hướng Tiểu Hắc. Người Sở Nam khựng lại, hắn đã dùng kinh mạch, huyệt khiếu diễn dịch hậu thiên thời đại hoàn toàn, thậm chí từ chỗ Thủy Long, Tinh Diệu biết được thời đại thiên tiên cũng diễn dịch xong, nhưng vẫn chiếm không được phong. Hơn nữa, hỗn độn năng lượng bị nuốt hoàn toàn đến từ nội bộ, từ căn bản phá hỏng tất cả của hắn.

Sở Nam tự hỏi:

- Còn có cái gì có thể diễn dịch?

Sở Nam nghĩ đến trong mộng Quái Đông Tây cho có trước cả thời đại thiên tiên, tên gọi hỗn độn thời đại. Sở Nam lập tức chia hai hướng diễn hóa, khi diễn biến thì hắn cũng xông hướng Chuyên Húc.

Chuyên Húc sắp đụng vào Tiểu Hắc, nói:



- Một kích kia, ta muốn nửa cái mạng của ngươi!

Giọng của Tiểu Hắc cũng vang lên:

- Thủy Long thập bước!

Người Tiểu Hắc tỏa ánh sáng mười sắc ngập trời, thập trảo, thập chỉ uy vũ. Chuyên Húc nghe hơi sững sờ, bởi vì gã biết 'cửu' chính là cực, cực độ cực. Cửu chính là tận, tận cùng tận. Nhưng Tiểu Hắc lại bước ra đệ thập bước, đây là điều Thủy Long chưa từng bước qua.

Bản năng bất an nảy ra, nắm đấm đánh tới. Bùm một tiếng, Chuyên Húc hộc máu văng ra, xương cốt đứt từng khúc, hỗn độn năng lượng cũng bị đụng tan. Tiểu Hắc người đẫm máu như nước lũ vỡ đê, long lân, huyết nhục từng tấc tan biến, cực kỳ yếu ớt.

Khung trời còn lại trong chớp mắt lắc lư vài cái, rơi xuống.

Sở Nam xông hướng Chuyên Húc đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, một tay tát vào má trái của gã. Không đợi Chuyên Húc tỉnh khỏi trọng thương, tỉnh khỏi cái tát, Sở Nam lại cho một bạt tai nữa.

- Đây là đánh thay cho Quái Đông Tây!

- Đây là đánh thay cho đại ca của ngươi!

- Đây là đánh thay cho nhị ca của ngươi!

- Đây là đánh thay cho Thiên Quan!

Trát phải tát, Sở Nam tự nhiên không phải tại không chút ý nghĩa phát tiết. Mỗi một bàn tay ngưng tụ tất cả năng lượng, lực lượng tín ngưỡng các sinh linh ở thế giới trong người, mệnh lực không dưới khung trời, ý nghịch muốn trọng sinh hỗn độn.

Toàn bộ năng lượng hóa thành từng bạt tai đánh hỗn độn năng lượng của Chuyên Húc càng lúc càng tán. Mặt ngoài Sở Nam chiếm ưu thế nhưng trong lòng hắn rất căng thẳng. Khung trời kia rớt xuống tượng trưng cho lần thứ tám, lần thứ chín hỗn độn chi kiếp buông xuống. Nếu không mau chóng giải quyết Chuyên Húc thì Sở Nam nguy to rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp không phân ra nam nữ của Chuyên Húc bị Sở Nam đánh thành đầu heo. Dù hỗn độn năng lượng của Chuyên Húc bị Sở Nam đánh tán đi, thế giới trong người của gã cũng bị hắn làm chấn động, thậm chí hắn nuốt hỗn độn năng lượng của gã, nhưng vẫn không thể dồn gã vào chỗ chết được.

- Sở Nam, ta muốn ngươi sống không bằng chết!

Chuyên Húc lấy lại tinh thần phát ra tiếng hét thê lương. Lúc này Chuyên Húc ngược lại không sợ, gã chỉ có tức giận, giận điên lên. Gã chịu nhiều cái tát như vậy, chuyện này dùng bốn chữ 'sỉ nhục to lớn' không đủ để hình dung.

- Hoảng cái gì, ta chưa tát xong.

Sở Nam lại cho cú tát, Chuyên Húc nhìn trừng trừng hắn, hét to:

- Bạo!

Sở Nam nói:

- Bạo? Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới biết rống bạo sao? Lão tử cũng biết, bạo bạo bạo bạo...

Liên tục hét mấy tiếng bạo, Chuyên Húc bị tạc lộ ra xương cốt, đương nhiên Sở Nam không tốt đi đâu. Chớp mắt có hai người chỉ còn khung xương đẫm máu vật lộn trong mạt nhật thời đại.

- Bạo!

Lần này cánh tay phải của Chuyên Húc nổ tung. Sở Nam lập tức bị tạc, nuốt khá nhiều hỗn độn năng lượng, gã giết ngược lại. Sở Nam diễn biến hỗn độn thời đại thế giới trong người cũng tiến hành đến hai phần ba.

Sở Nam nhìn khung trời sắp đè xuống, nhìn chằm chằm Chuyên Húc nhào tới.

Sở Nam lạnh nhạt nói:

- Là nên dùng chiêu kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook