Chương 1312: Tiền chuộc tăng giá
Chúc Long Ngữ
04/09/2013
Lúc Sở Nam nói, nhấn mạnh mấy chữ ‘Trung thành tận tâm’. Tôn Long Vũ
thần cũng nghe ra ý của Sở Nam, hiện giờ trước mặt mấy vạn võ giả, nếu
hắn không để ý tới chín tên Vũ thánh đại viên mãn, vậy hậu quả vô cùng
nghiêm trọng, không chỉ chín tên Vũ thánh đại viên mãn lạnh lòng, các Vũ thánh khác đi theo hắn cũng sẽ có rất nhiều người lạnh lòng. Tuy rằng
hắn sẽ không thân cô thế cô, nhưng thế lực sẽ suy yếu trên diện rộng,
nếu cứ như vậy không biết kết cục cuối cùng sẽ như thế nào!
Tuy vậy, nhưng nếu như Tôn Long Vũ thần xuất thủ cứu người vậy như đã thừa nhận hắn chịu thua, một Vũ thần chịu thua Vũ thánh. Tôn Long Vũ thần chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày một tên Vũ thánh bức mình tới cảnh tiến thoái lưỡng nan như hiện giờ!
Tôn Long Vũ thần nhìn Sở Nam từng bước từng bước đi tới đài cao, đầu óc rối loạn cả lên, ánh mắt tập trung vào ngọc bội Tổ bảo.
- Tổ bảo? Rốt cuộc Tổ bảo là cấp bậc pháp bảo gì? Sao cô chưa từng nghe qua?
Tô Long Vũ thần không biết, Sở Nam là người nói cũng không rõ Tổ bảo là pháp bảo cấp bậc gì.
Ngoại trừ Tôn Long Vũ thần cảm thấy khó chịu vì Sở Nam bình yên, Tăng Sỏa cũng vô cùng phiền muộn, trong lòng còn mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
- Vũ thần cũng không thể làm gì, còn bị hắn đánh thổ huyết, đồ đạc của hắn có thể tùy ý trộm sao? Nếu thất bại, vậy kết cục nhất định vô cùng bi thảm!
Nhìn Sở Nam cách đài cao chỉ còn chín bước, Tăng Sỏa nghĩ tới uy lực của xương cốt.
- Có ba khối xương cốt trong tay, khẳng định sẽ trở thành nhân vật lợi hại hơn cả đại sư tôn!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tăng Sỏa kiên định, liếc mắt nhìn đai lưng của Sở Nam:
- Vì tương lai, liều!
- Tám!
Sở Nam nhẹ nhàng nói, thanh âm như bùa đòi mạng dán lên trán Tôn Long Vũ thần. Sắc mặt Tôn Long Vũ thần càng lạnh thêm, ngoại trừ Chiểu trạch vực, ngoại trừ vết nứt không gian, hắn vẫn còn đại sát chiêu, nhưng dùng như vậy quả thực không đáng.
Giờ khắc này có bốn người đang chạy tới đây, chỉ cần không bao nhiêu lâu liền có thể tới. Quần áo của bốn người không khác nhua lắm, một người anh tuấn, mặc y phục màu xanh cười nói:
- Lão Thất đúng thật là, không nên khư khư cố chấp, cắt đứt kế hoạch của sư tôn, khiến sư tôn phải ra tay sớm.
Người mặc y phục màu vàng, tướng mạo bình thường, dáng vẻ uy nghiêm nói:
- Sư tôn để lão Thất đi đương nhiên là đã cân nhắc, chuyện này có tốt có xấu, lão Tam dẫn người không thể hạ uy, thể diện lần này nhất định phải tìm trở về. Để lão Thất đi đầu, sư tôn ra tay vào thời khắc mấu chốt, ra đòn sát thủ…
Người này chính là người quát bảo lão Thất dừng lại.
- Đại ca, tiểu tử họ Sở hiện giờ khẳng định sống không bằng chết!
Người mặc y phục màu tím cười toe toét nói, nam tử áo xanh lập tức phụ họa:
- Đó là đương nhiên, sư tôn ra tay, tiểu tử họ Sở kia sao có thể chạy thoát, một tên không biết trời cao đất rộng, chết cũng đáng!
Bốn người đều hiện lên vẻ tươi cười, nam tử mặc y phục đen cười âm hiểm nói:
- Nhưng tiểu tử họ Sở này coi như cũng đã làm được chuyện tốt, lão Tam cho rằng mình tấn giai Vũ Thần đã là rất giỏi, giờ làm hỏng chuyện này, không biết sư tôn sẽ trừng phạt hắn như thế nào?!
- Theo tin tức lão Thất tìm hiểu thì hai chân lão Tam bị nổ tung, hai tay cũng bị hủy, trên người vết thương chồng chất, nói không chừng hiện giờ lão Tam không phải Vũ thần, thậm chí có khả năng giờ đã thành một tên phế vật. Nếu thật vậy, khà khà…
- Ta muốn ngày ngày làm nhục hắn, muốn…
- Tốt rồi, chớ có nhiều lời, mau tới hội ngộ với sư tôn.
Người được gọi là đại ca quát lớn, ngay lập tức, thân ảnh lóe lên, từ trên mâu rơi xuống, xuất hiện trong tầm mắt võ giả.
Vừa đi ra, chợt bọn hắn nghe được một giọng nói thản nhiên:
- Sáu!
Bốn người quay đầu nhìn lại, có vài phần kinh ngạc, lại quay đầu nhìn về phía Tôn Long Vũ thần, chỉ thấy tư tôn của bọn hắn tóc tai rối bời, khóe miệng có vệt máu, sắc mặt tái nhợt. Bốn người sững người, hồn bay phách tán, toàn thân run rẩy, trong lòng đồng thời xuất hiện nghi vấn:
- Chẳng lẽ sư tôn bị thương?!!
Ngay sau đó nghi vấn thứ hai xuất hiện:
- Ai khiến sư tôn bị thương?
Hai nghi vấn xuất hiện trong lòng, lại nghe giọng nói kia vang lên chữ ‘năm!’, bốn người quay đầu nhìn lại.
- Người này đánh sư tôn bị thương?
Đại ca đang muốn tới bên người Tôn Long Vũ thần, nam tử áo xanh lại gầm lên:
- Tiểu tử, đứng lại cho ta!
Sở Nam không dừng bước, tiếp tục bước tới, đồng thời nói:
- Bốn!
- Tiểu tử, lão tử nói ngươi không nghe thấy sao? Chết…
Nam tử áo xanh còn chưa nói xong, Sở Nam liền cắt ngang:
- Hiện tại tiền chuộc tăng giá, hai tỉnh pháp tắc đổi một người!
- Lão tử…
Nam tử áo xanh nổi giận, nhưng vừa thốt ra hai từ, một bàn tay dùng thế sấm sánh đánh hắn thổ huyết, năm đầu ngón tay in rãnh trên khuôn mặt hắn.
Chưởng ấn này đánh nam tử áo xanh hôn mê. Càng khiến nam tử áo xanh khó hiểu chính là người đánh không phải là tiểu tử họ Sở mà là sư tôn hắn – Long Tôn Vũ thần!
- Sư tôn, ta…
Nam tử áo xanh hoảng hốt trong lòng, Tôn Long Vũ thần liền cắt ngang:
- Câm mồm!
Nam tử áo xanh im bặt, kỳ thật hắn không có tội gì, chỉ là không may đúng lúc Long Tôn Vũ thần đầy oán khí trong bụng, không chỗ phát tiết. Một lời của nam tử áo xanh khiến tiền chuộc tăng gấp đôi, đương nhiên là bị Tôn Long Vũ thần trút giận.
Ba người còn lại dùng ánh mắt khó tin xem mọi việc, bọn hắn không hiểu trong thời gian đi tới nơi này đã xảy ra chuyện gì, vì sao tình cảnh của Sở Nam hoàn toàn khác suy nghĩ của bọn hắn? Vì sao bộ dạng của sư tôn lại như này? Tại sao…
Sở Nam bước tới một bước, nói:
- Ba!
Long Tôn Vũ thần bớt phiền muộn, trong đầu lóe lên linh quang, nghĩ:
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Nhưng nghĩ tới những lời này, tâm tình Tôn Long Vũ thần càng thêm khó chịu. Đường đường một Vũ thần, muốn giết một tên Vũ thánh liền chờ mười năm, điều này sao có thể khiến hắn vui vẻ được.
Nhưng Tôn Long Vũ thần lại nghĩ tới một câu:
- Muốn kết cục của địch nhân càng bi thảm, cứ để hắn đi càng cao, sau đó ngã xuống mới càng đau!
Những lời này khiến oán khí có phần tiêu tan. Nhưng hắn vẫn không muốn quán trú chín tỉnh pháp tắc chi thủy, nhìn vải đỏ ghi mấy chữ “Luyện đan đổi trận tài!”, nói với Sở Nam đang nói ‘hai’:
- Ngươi đã ghi trên vải đỏ, có thể dùng trận tài để đổi?
Tuy vậy, nhưng nếu như Tôn Long Vũ thần xuất thủ cứu người vậy như đã thừa nhận hắn chịu thua, một Vũ thần chịu thua Vũ thánh. Tôn Long Vũ thần chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày một tên Vũ thánh bức mình tới cảnh tiến thoái lưỡng nan như hiện giờ!
Tôn Long Vũ thần nhìn Sở Nam từng bước từng bước đi tới đài cao, đầu óc rối loạn cả lên, ánh mắt tập trung vào ngọc bội Tổ bảo.
- Tổ bảo? Rốt cuộc Tổ bảo là cấp bậc pháp bảo gì? Sao cô chưa từng nghe qua?
Tô Long Vũ thần không biết, Sở Nam là người nói cũng không rõ Tổ bảo là pháp bảo cấp bậc gì.
Ngoại trừ Tôn Long Vũ thần cảm thấy khó chịu vì Sở Nam bình yên, Tăng Sỏa cũng vô cùng phiền muộn, trong lòng còn mơ hồ cảm thấy sợ hãi.
- Vũ thần cũng không thể làm gì, còn bị hắn đánh thổ huyết, đồ đạc của hắn có thể tùy ý trộm sao? Nếu thất bại, vậy kết cục nhất định vô cùng bi thảm!
Nhìn Sở Nam cách đài cao chỉ còn chín bước, Tăng Sỏa nghĩ tới uy lực của xương cốt.
- Có ba khối xương cốt trong tay, khẳng định sẽ trở thành nhân vật lợi hại hơn cả đại sư tôn!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tăng Sỏa kiên định, liếc mắt nhìn đai lưng của Sở Nam:
- Vì tương lai, liều!
- Tám!
Sở Nam nhẹ nhàng nói, thanh âm như bùa đòi mạng dán lên trán Tôn Long Vũ thần. Sắc mặt Tôn Long Vũ thần càng lạnh thêm, ngoại trừ Chiểu trạch vực, ngoại trừ vết nứt không gian, hắn vẫn còn đại sát chiêu, nhưng dùng như vậy quả thực không đáng.
Giờ khắc này có bốn người đang chạy tới đây, chỉ cần không bao nhiêu lâu liền có thể tới. Quần áo của bốn người không khác nhua lắm, một người anh tuấn, mặc y phục màu xanh cười nói:
- Lão Thất đúng thật là, không nên khư khư cố chấp, cắt đứt kế hoạch của sư tôn, khiến sư tôn phải ra tay sớm.
Người mặc y phục màu vàng, tướng mạo bình thường, dáng vẻ uy nghiêm nói:
- Sư tôn để lão Thất đi đương nhiên là đã cân nhắc, chuyện này có tốt có xấu, lão Tam dẫn người không thể hạ uy, thể diện lần này nhất định phải tìm trở về. Để lão Thất đi đầu, sư tôn ra tay vào thời khắc mấu chốt, ra đòn sát thủ…
Người này chính là người quát bảo lão Thất dừng lại.
- Đại ca, tiểu tử họ Sở hiện giờ khẳng định sống không bằng chết!
Người mặc y phục màu tím cười toe toét nói, nam tử áo xanh lập tức phụ họa:
- Đó là đương nhiên, sư tôn ra tay, tiểu tử họ Sở kia sao có thể chạy thoát, một tên không biết trời cao đất rộng, chết cũng đáng!
Bốn người đều hiện lên vẻ tươi cười, nam tử mặc y phục đen cười âm hiểm nói:
- Nhưng tiểu tử họ Sở này coi như cũng đã làm được chuyện tốt, lão Tam cho rằng mình tấn giai Vũ Thần đã là rất giỏi, giờ làm hỏng chuyện này, không biết sư tôn sẽ trừng phạt hắn như thế nào?!
- Theo tin tức lão Thất tìm hiểu thì hai chân lão Tam bị nổ tung, hai tay cũng bị hủy, trên người vết thương chồng chất, nói không chừng hiện giờ lão Tam không phải Vũ thần, thậm chí có khả năng giờ đã thành một tên phế vật. Nếu thật vậy, khà khà…
- Ta muốn ngày ngày làm nhục hắn, muốn…
- Tốt rồi, chớ có nhiều lời, mau tới hội ngộ với sư tôn.
Người được gọi là đại ca quát lớn, ngay lập tức, thân ảnh lóe lên, từ trên mâu rơi xuống, xuất hiện trong tầm mắt võ giả.
Vừa đi ra, chợt bọn hắn nghe được một giọng nói thản nhiên:
- Sáu!
Bốn người quay đầu nhìn lại, có vài phần kinh ngạc, lại quay đầu nhìn về phía Tôn Long Vũ thần, chỉ thấy tư tôn của bọn hắn tóc tai rối bời, khóe miệng có vệt máu, sắc mặt tái nhợt. Bốn người sững người, hồn bay phách tán, toàn thân run rẩy, trong lòng đồng thời xuất hiện nghi vấn:
- Chẳng lẽ sư tôn bị thương?!!
Ngay sau đó nghi vấn thứ hai xuất hiện:
- Ai khiến sư tôn bị thương?
Hai nghi vấn xuất hiện trong lòng, lại nghe giọng nói kia vang lên chữ ‘năm!’, bốn người quay đầu nhìn lại.
- Người này đánh sư tôn bị thương?
Đại ca đang muốn tới bên người Tôn Long Vũ thần, nam tử áo xanh lại gầm lên:
- Tiểu tử, đứng lại cho ta!
Sở Nam không dừng bước, tiếp tục bước tới, đồng thời nói:
- Bốn!
- Tiểu tử, lão tử nói ngươi không nghe thấy sao? Chết…
Nam tử áo xanh còn chưa nói xong, Sở Nam liền cắt ngang:
- Hiện tại tiền chuộc tăng giá, hai tỉnh pháp tắc đổi một người!
- Lão tử…
Nam tử áo xanh nổi giận, nhưng vừa thốt ra hai từ, một bàn tay dùng thế sấm sánh đánh hắn thổ huyết, năm đầu ngón tay in rãnh trên khuôn mặt hắn.
Chưởng ấn này đánh nam tử áo xanh hôn mê. Càng khiến nam tử áo xanh khó hiểu chính là người đánh không phải là tiểu tử họ Sở mà là sư tôn hắn – Long Tôn Vũ thần!
- Sư tôn, ta…
Nam tử áo xanh hoảng hốt trong lòng, Tôn Long Vũ thần liền cắt ngang:
- Câm mồm!
Nam tử áo xanh im bặt, kỳ thật hắn không có tội gì, chỉ là không may đúng lúc Long Tôn Vũ thần đầy oán khí trong bụng, không chỗ phát tiết. Một lời của nam tử áo xanh khiến tiền chuộc tăng gấp đôi, đương nhiên là bị Tôn Long Vũ thần trút giận.
Ba người còn lại dùng ánh mắt khó tin xem mọi việc, bọn hắn không hiểu trong thời gian đi tới nơi này đã xảy ra chuyện gì, vì sao tình cảnh của Sở Nam hoàn toàn khác suy nghĩ của bọn hắn? Vì sao bộ dạng của sư tôn lại như này? Tại sao…
Sở Nam bước tới một bước, nói:
- Ba!
Long Tôn Vũ thần bớt phiền muộn, trong đầu lóe lên linh quang, nghĩ:
- Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!
Nhưng nghĩ tới những lời này, tâm tình Tôn Long Vũ thần càng thêm khó chịu. Đường đường một Vũ thần, muốn giết một tên Vũ thánh liền chờ mười năm, điều này sao có thể khiến hắn vui vẻ được.
Nhưng Tôn Long Vũ thần lại nghĩ tới một câu:
- Muốn kết cục của địch nhân càng bi thảm, cứ để hắn đi càng cao, sau đó ngã xuống mới càng đau!
Những lời này khiến oán khí có phần tiêu tan. Nhưng hắn vẫn không muốn quán trú chín tỉnh pháp tắc chi thủy, nhìn vải đỏ ghi mấy chữ “Luyện đan đổi trận tài!”, nói với Sở Nam đang nói ‘hai’:
- Ngươi đã ghi trên vải đỏ, có thể dùng trận tài để đổi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.