Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1051: Tịnh hóa không được

Chúc Long Ngữ

08/06/2013

Chiến kỹ này vừa xuất ra, những nơi bị minh nguyệt đi qua đều hóa thành một mảnh hư vô, trên mặt đất cũng lặng yên không một tiếng động, xuất hiện một rãnh sâu, những người nhìn thấy cảnh này đều hít một hơi khí lạnh. Ánh mắt của những tộc nhân của Nguyệt Hoa đều lóe lên vẻ hưng phấn, giống như tất cả bảo tàng sắp thuộc về bọn hắn. Thái Dương tộc, Tinh Thần tộc và những Đồ Đằng tộc khác, trong mắt đều lóe ra vẻ kiêng kỵ sâu sắc.

Trong mắt bọn hắn, bất kể Sở Nam có là thần bí nhân đến từ không trung cũng được, hay là tiểu Hắc chính là Thần Thỏ của Thỏ Ngọc tộc cũng chẳng sao, bị nguyệt quang tịnh hóa đều sẽ biến thành hư vô, không còn tồn tại.

Mà tiểu Hắc chỉ hừ lạnh một tiếng, căn bản không để ý đến nắm quyền của Nguyệt Hoa phát ra nguyệt quang ẩn chứa uy năng khủng bố, trực tiếp nhảy bổ đến, ngoại trừ Sở Nam ra, tất cả mọi người ở đây đều cho rằng tiểu Hắc ở trong nguyệt quang này sẽ trực tiếp bị hóa thành hư vô.

Thế nhưng, tình cảnh khiến mọi người khiếp sợ lại lần nữa xuất hiện, bọn hắn nhìn thấy thân thể tiểu Hắc hoàn hảo không chút tổn hao xuyên qua nguyệt quang, Nguyệt Hoa nhìn thỏ chưởng lúc trước thiếu chút nữa đánh chết hắn ập đến, toàn thân run rẩy dữ dội, trong đầu Nguyệt Hoa lại vang lên âm thanh quen thuộc mà tràn đầy bá đạo:

- Chọc giận ngươi? Bằng vào ngươi cũng đáng để bà cô chọc giận sao?

Vừa dứt lời, “phành” một tiếng, Nguyệt Hoa liền bị một chưởng của tiểu Hắc nện rơi xuống đất.

Tràng cảnh này chuyển biến quá nhanh, người của Nguyệt tộc còn đang chìm trong hưng phấn, chưa kịp phản ứng, nhưng một giây sau, tiếng kêu thảm thiết của Nguyệt Hoa đã kéo bọn chúng tỉnh lại.

Lập tức, hưng phấn biến thành sợ hãi không nói nên lời.

Bọn hắn chỉ nhìn thấy một con thỏ nho nhỏ đang giẫm lên người Nguyệt Hoa, điên cuồng giẫm đạp Nguyệt Hoa, mỗi cước của tiểu Hắc đạp xuống người Nguyệt Hoa thì lại có một tiếng rú thảm vang lên, trên người bắn ra một vòi máu tươi, vòi máu tươi này không phải là máu tươi đỏ thẳm, có phần màu sắc nguyệt quang nhàn nhạt.

- Đồ Đằng Thánh a, còn là Đồ Đằng Thánh tín ngưỡng mặt trăng làm Đồ Đằng nữa, không ngờ cứ như vậy bị một con thỏ nhỏ đánh bại sao? Đây còn là thỏ ư?

Thỏ Ngọc tộc của những Đồ Đằng tộc khác đều kinh hô, đại lục Đồ Đằng đã rất lâu rồi không xuất hiện Đồ Đằng Thánh, hôm nay Đồ Đằng Thánh cường đại của đại lục Đồ Đằng lại xuất hiện tình cảnh như vậy, thử hỏi bọn hắn tấn chức Đồ Đằng Thánh còn ý nghĩa gì?

- Tiểu Hắc…

Sở Nam gọi một tiếng, tiểu Hắc đem Nguyệt Hoa ở dưới chân đá một cái, Nguyệt Hoa trực tiếp vạch một vòng cung đẹp mắt trên không trung, sau đó rơi xuống trước mặt Sở Nam, Sở Nam đưa tay ra điều tra thân thể Nguyệt Hoa, kiểm tra suy đoán lúc trước của hắn.



Nguyệt Hoa nhìn thấy Sở Nam, trong lòng dâng lên oán hận vô tận, nói:

- Minh Nguyệt không tịnh hóa được con thỏ kia, nhưng ta không tin lại không đối phó được với ngươi!

Nguyệt Hoa điên cuồng vận chuyển Đồ Đằng chi lực, lại lần nữa thi triển “Minh Nguyệt Tịnh Hóa”.

Nguyệt Hoa vừa mới cử động thì Sở Nam đã biết được, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Còn chưa từ bỏ ý định?

- Đi chết đi!

Một đoàn nguyệt quang lạnh lẽo chiếu thẳng vào trái tim Sở Nam, thân thể cường hãn của Sở Nam vẫn đem nguyệt quang lạnh lẽo cản lại bên ngoài, chỉ có điều Sở Nam vẫn cảm thấy đau đớn, không khỏi thầm nghĩ:

- Quả nhiên có chút đặc biệt…

Sở Nam tin rằng, nếu như là thân thể trước khi được tử khí rèn luyện, cho dù là thân thể có sánh ngang Thánh Khí cũng không thể ngăn được uy năng của nguyệt quang, sẽ bị nguyệt quang trực tiếp tịnh hóa thành hư vô.

Đang lúc Sở Nam muốn đem đoàn nguyệt quang đánh bật ra, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ, tiếp đó, trong người Sở Nam xuất hiện một dòng xoáy, đem nguyệt quang “tịnh hóa” này hấp thu vào trong cơ thể.

Nguyệt Hoa đã tuyệt vọng, nhìn thấy nguyệt quang chui vào cơ thể Sở Nam, nhất thời cuồng tiếu:

- Ta còn nghĩ ngươi lợi hại như thế nào, thì ra ngươi cũng không có gì đặc biệt, thần bí nhân, tuyệt đỉnh cường giả, dưới nguyệt quang không gì sánh nổi này, tất cả đều sẽ bị tịnh hóa, ta đã sớm cảnh cáo ngươi, đừng nên chọc giận ta, đây chính là trừng phạt của Nguyệt Hoa ta.



Sở Nam mặc kệ Nguyệt Hoa cuồng tiếu, chỉ chú ý tình huống của nguyệt quan tiến vào trong cơ thể mình, Ngũ Hành nguyên dịch tràn đến, muốn đem lực lượng của nguyệt quang đồng hóa, chuyển hóa thành một phần của Ngũ Hành nguyên dịch.

Chỉ có điều, cũng giống như tử khí, nguyệt quang yếu nhược này, Ngũ Hành nguyên dịch cũng không thể đồng hóa được.

- Nguyệt quang không thuộc về Ngũ Hành, tất nhiên là không đồng hóa được. Thế nhưng, lực lượng của nguyệt quang này rốt cuộc thuộc về cái gì?

Sở Nam lẩm bẩm, lực lượng lại tràn ra, lực lượng ngược lại đem nguyệt quang phá vỡ, đang lúc lực lượng sắp nghiền nát nguyệt quang thì năng lượng thần bí trong đan điền Sở Nam đột nhiên chui ra, giống như nước sông vạn dặm, thoáng cái đem toàn bộ năng lượng nguyệt quang thôn phệ sạch sẽ.

- Cái gì?

Sở Nam ồ lên một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến lúc ở trong cấm địa của Sở gia, Thiên Nguyệt Huyền Thủy đến từ trên trời dường như rất sợ hãi năng lượng thần bí này, không khác gì chuột thấy mèo, sau khi năng lượng thần bí thôn phệ nguyệt quang xong, Sở Nam vẫn thăm dò cơ thể, giống như đang tìm kiếm năng lượng nguyệt quang.

- Năng lượng thần bí thôn phệ năng lượng nguyệt quang?

Nghĩ đến đây, Sở Nam lại đưa mắt nhìn Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa vốn cho rằng mình đã thành công, Sở Nam sẽ bị nguyệt quang tinh lọc bỗng nhiên cảm thấy không đúng, đối mắt với Sở Nam, nói:

- Năng lượng của nguyệt quang vô dụng với ngươi?

Không đợi Sở Nam trả lời, Nguyệt Hoa đã gầm lên:

- Tại sao con thỏ kia không sợ năng lượng nguyệt quang, ngươi cũng không sợ? Các ngươi chẳng lẽ là Thiên Cẩu tộc có thể thực nguyệt trong truyền thuyết sao?

Vừa rống lên, diện mục tộc nhân Nguyệt tộc liền trở nên hoảng sợ vạn phần.

- Thực nguyệt?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook