Chương 873: Tính tiền đi
Chúc Long Ngữ
13/05/2013
Hoàng Phủ Vân Phỉ thật sự nổi giận, không ngờ lại có người uy hiếp nàng, đang muốn phát uy thì lại nhịn xuống, thiếu chủ Sở gia không phải là tiểu miêu tiểu cẩu, huống hồ thái tử ca ca còn muốn kéo Sở gia vào trận doanh, nghĩ đến thái tử ca ca, trong đầu Hoàng Phủ Vân Phỉ chợt lóe lên một tia linh quang, cười nói:
- Nếu như thiếu chủ Sở gia nguyện ý làm phò mã gia, Vân Phỉ cam đoan sẽ nhớ ra Tử Linh thảo ở đâu.
- Vậy sao?
Vẻ mặt Sở Nam cũng đầy tươi cười hỏi, sau đó quay đầu nhìn Công Tôn Hiền chật vật không chịu nổi, Sở Nam ném cái đầu tên Võ Đế đại viên mãn đến trước mặt Công Tôn Hiền.
Một khối huyết nhục đầm đìa máu khiến Công Tôn Hiền muốn ói, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Sở Nam nói:
- Công Tôn lão nhi, tính tiền đi.
- Tính tiền? Tính tiền gì?
- Ngươi không biết sao?
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười khinh thường, sau đó nói:
- Ta nói cho ngươi biết, người ngươi phái đi đã giết không ít người Sở gia, còn hủy cả Thần Vũ hầu phủ, cái này không phải tính tiền sao? Ta giết những kẻ này cũng không dễ dàng, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ ngươi không tính tiền? Sở gia lão tổ còn sống, ngươi dám không tính tiền sao? Đã làm sai thì phải trả tiền, như vậy mới có mạng để sống, phải không?
Nhưng câu hỏi liên tục khiến Công Tôn Hiền á khẩu không trả lời được, càng muốn khóc mà không khóc được, nghĩ đến phủ Thừa Tướng của hắn đã bị san thành bình địa, biến thành tro tàn. Nhưng Sở Nam cũng mặc kệ hắn nghĩ gì, lạnh nhạt nói:
- Ngươi làm Thừa Tướng Đại Khánh Quốc nhiều năm như vậy, tin rằng tài sản rất phong phú, cho nên, ngươi ngàn vạn lần đừng xuất ra 500 600 vạn thượng phẩm nguyên thạch để đuổi ăn mày mà đuổi ta à…
- 500 600 vạn thượng phẩm nguyên thạch mà để đuổi ăn mày sao?
Trong lòng Công Tôn Hiền muốn thổ huyết, lại nghe Sở Nam nói:
- Nếu như nguyên thạch của ngươi không có nhiều thì có thể thay thế bằng linh dược, kỳ trân dị phẩm, thiên tài địa bảo để trả, đúng rồi, ta nghe nói ngươi có một viên Mộc nguyên bổn tinh, có thể xem là thiên tài địa bảo. Nếu như còn chưa đủ thì có thể dùng võ quyết, trận pháp,… Những thứ đó cũng có thể lấy ra để trả! Dù sao chỉ cần đáng giá là được!
Công phu sư tử ngoạm của Sở Nam đã đem toàn bộ người của Công Tôn gia hóa đá.
- Các ngươi có thể cảm thấy rất đau lòng, nhưng nếu các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, so với tính mạng của các ngươi thì những thứ này có tính là gì?
Sở Nam vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo, tiếp đó lạnh lẽo nói:
- Thời gian chỉ có ba phút!
- Đúng là một tên giết người không thấy máu.
Công Tôn Hiền rốt cuộc cũng thốt ra một câu, Sở Nam nhàn nhạt đáp:
- Nào có nào có, so với ngươi ta còn kém xa, nếu không phải lão tổ chết rồi phục sinh, tình cảnh Sở gia hiện nay chỉ e còn thảm hơn các ngươi gấp trăm lần. Lại nói, ta cũng chưa từng giết người không thấy máu à, ngươi xem, ngươi cũng đâu có chết?
Công Tôn Hiền không đấu khẩu với Sở Nam, ngược lại ra lệnh:
- Dựa theo lời của hắn mà làm, đem toàn bộ những thứ đáng giá của Công Tôn gia, đưa tất cả cho hắn, một viên nguyên thạch cũng không thiếu.
Sở Nam nghe thấy lời này, giơ ngón tay cái lên, biểu hiện hài lòng.
Tộc nhân Công Tôn gia vừa mới từ trong tử vong lăn ra, đối với mệnh lệnh của Công Tôn Hiền vẫn còn nghi vấn, nói:
- Gia chủ, thật sự giao ra toàn bộ sao?
Công Tôn Hiền quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi còn muốn mạng thì làm nhanh đi!
Sở Nam dập tắt hỏa diễm bạch sắc, Công Tôn Hiền dẫn đầu giao ra nhẫn trữ vật, Sở Nam tiếp lấy, trực tiếp hủy đi ấn tích bên trên, vừa nhìn liền phát hiện bên trong có khoảng chừng 1500 vạn tont, ngoài ra cũng không ít những thứ quý hiếm, điều này khiến Sở Nam hơi kinh hãi, đồng thời cũng hiểu ra đây chính là để sau khi giết Sở gia lão tổ thì sẽ dâng lên cho Hoàng Phủ Diệp, dụng tâm của Công Tôn Hiền quả nhiên rất độc.
Dưới đòn roi tử vong, Công Tôn gia chỉ trong ba phút đã đem toàn bộ bảo tàng giao ra cho Sở Nam, trong đó còn có cả Mộc nguyên bổn tinh, Sở Nam ở trước mặt mọi người đem Mộc nguyên bổn tinh bỏ vào miệng nhai như nhai đậu, rồi nuốt vào, tất cả mọi người đều sững sờ, đây chính là Mộc nguyên bổn tinh, năng lượng bên trong cũng không phải là võ giả bình thường có thể thừa nhận, thế mà không ngờ lại bị Sở Nam tùy ý nuốt vào.
Lúc này, trong cơ thể Sở Nam đã có bổn tinh ba loại thuộc thủy, hỏa, mộc, chỉ còn thiếu hai loại thuộc tính kim, thổ nữa là đủ Ngũ Hành.
Sau khi đòi tiền Công Tôn gia xong, Sở Nam lại tiếp tục đi đến nhà tiếp theo, Vương gia.
Công Tôn gia đã khuất phục, đám Vương gia sao dám không khuất phục?
Gia chủ Vương gia sớm đã đem toàn bộ người từ trên xuống dưới của Vương gia đợi ngoài cửa, khi Sở Nam ném một cái thi thể đến trước mặt hắn rồi nói ba chữ “tính tiền đi”, Vương gia lập tức giao lên, đồng thời phát ra huyết thệ, đây chính là tất cả gia sản của Vương gia bọn hắn.
Sở Nam cầm lấy vài cái nhẫn trữ vật, không nói với gia chủ Vương gia mà quay về phía Hoàng Phủ Vân Phỉ nói:
- Người thức thời mới là tuấn kiệt.
Hoàng Phủ Vân Phỉ đương nhiên biết ý của Sở Nam, nàng cười đáp:
- Nếu như ngươi đáp ứng trở thành phò mã, ta cũng sẽ rất thức thời.
Sở Nam không để ý, lại tiếp tục đi về phía Chung gia, Đỗ gia, Tây Môn gia…
Những gia tộc này đều giống Vương gia, rất thức thời.
Sau khi thu tiền hết tất cả những gia tộc này, Sở Nam mới nói:
- Nhiếp gia kia chính là nhà cuối của thành Kim Lăng, Nhiếp gia sẽ lựa chọn thế nào đây?
Qua một khúc ngoặc, đi thêm hai con đường là đến Nhiếp gia.
Hành động của Sở Nam hôm nay đã sớm kinh động đến toàn bộ thành Kim Lăng, người bên ngoài nhìn thấy, nhao nhao tránh đường.
Thế nhưng, lần này lại xuất hiện dị thường.
Lúc Sở Nam dẫn đội đi qua khúc ngoặc, nhìn thấy một đống người đứng chặn con đường phía trước, những người này đều là dân chúng bình thường, nhìn thấy đội người càng lúc càng đến gần, trong ánh mắt bọn hắn lóe lên vẻ sợ hãi, không ngừng run rẩy, thậm chị còn có người rơi lệ đầy mặt.
Thế nhưng, bất luận thế nào bọn hắn cũng không lui về sau nửa bước.
Nhìn thấy tình huống này, tự nhiên không khó phỏng đoán, những người này có nỗi khổ tâm, đại khổ tâm, hơn phân nửa là người nhà của bản thân bị uy hiếp.
Lửa giận từ trong lòng Sở Nam dâng lên.
- Nếu như thiếu chủ Sở gia nguyện ý làm phò mã gia, Vân Phỉ cam đoan sẽ nhớ ra Tử Linh thảo ở đâu.
- Vậy sao?
Vẻ mặt Sở Nam cũng đầy tươi cười hỏi, sau đó quay đầu nhìn Công Tôn Hiền chật vật không chịu nổi, Sở Nam ném cái đầu tên Võ Đế đại viên mãn đến trước mặt Công Tôn Hiền.
Một khối huyết nhục đầm đìa máu khiến Công Tôn Hiền muốn ói, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Sở Nam nói:
- Công Tôn lão nhi, tính tiền đi.
- Tính tiền? Tính tiền gì?
- Ngươi không biết sao?
Khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười khinh thường, sau đó nói:
- Ta nói cho ngươi biết, người ngươi phái đi đã giết không ít người Sở gia, còn hủy cả Thần Vũ hầu phủ, cái này không phải tính tiền sao? Ta giết những kẻ này cũng không dễ dàng, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ ngươi không tính tiền? Sở gia lão tổ còn sống, ngươi dám không tính tiền sao? Đã làm sai thì phải trả tiền, như vậy mới có mạng để sống, phải không?
Nhưng câu hỏi liên tục khiến Công Tôn Hiền á khẩu không trả lời được, càng muốn khóc mà không khóc được, nghĩ đến phủ Thừa Tướng của hắn đã bị san thành bình địa, biến thành tro tàn. Nhưng Sở Nam cũng mặc kệ hắn nghĩ gì, lạnh nhạt nói:
- Ngươi làm Thừa Tướng Đại Khánh Quốc nhiều năm như vậy, tin rằng tài sản rất phong phú, cho nên, ngươi ngàn vạn lần đừng xuất ra 500 600 vạn thượng phẩm nguyên thạch để đuổi ăn mày mà đuổi ta à…
- 500 600 vạn thượng phẩm nguyên thạch mà để đuổi ăn mày sao?
Trong lòng Công Tôn Hiền muốn thổ huyết, lại nghe Sở Nam nói:
- Nếu như nguyên thạch của ngươi không có nhiều thì có thể thay thế bằng linh dược, kỳ trân dị phẩm, thiên tài địa bảo để trả, đúng rồi, ta nghe nói ngươi có một viên Mộc nguyên bổn tinh, có thể xem là thiên tài địa bảo. Nếu như còn chưa đủ thì có thể dùng võ quyết, trận pháp,… Những thứ đó cũng có thể lấy ra để trả! Dù sao chỉ cần đáng giá là được!
Công phu sư tử ngoạm của Sở Nam đã đem toàn bộ người của Công Tôn gia hóa đá.
- Các ngươi có thể cảm thấy rất đau lòng, nhưng nếu các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, so với tính mạng của các ngươi thì những thứ này có tính là gì?
Sở Nam vẫn nhẹ nhàng khuyên bảo, tiếp đó lạnh lẽo nói:
- Thời gian chỉ có ba phút!
- Đúng là một tên giết người không thấy máu.
Công Tôn Hiền rốt cuộc cũng thốt ra một câu, Sở Nam nhàn nhạt đáp:
- Nào có nào có, so với ngươi ta còn kém xa, nếu không phải lão tổ chết rồi phục sinh, tình cảnh Sở gia hiện nay chỉ e còn thảm hơn các ngươi gấp trăm lần. Lại nói, ta cũng chưa từng giết người không thấy máu à, ngươi xem, ngươi cũng đâu có chết?
Công Tôn Hiền không đấu khẩu với Sở Nam, ngược lại ra lệnh:
- Dựa theo lời của hắn mà làm, đem toàn bộ những thứ đáng giá của Công Tôn gia, đưa tất cả cho hắn, một viên nguyên thạch cũng không thiếu.
Sở Nam nghe thấy lời này, giơ ngón tay cái lên, biểu hiện hài lòng.
Tộc nhân Công Tôn gia vừa mới từ trong tử vong lăn ra, đối với mệnh lệnh của Công Tôn Hiền vẫn còn nghi vấn, nói:
- Gia chủ, thật sự giao ra toàn bộ sao?
Công Tôn Hiền quay đầu lại, lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi còn muốn mạng thì làm nhanh đi!
Sở Nam dập tắt hỏa diễm bạch sắc, Công Tôn Hiền dẫn đầu giao ra nhẫn trữ vật, Sở Nam tiếp lấy, trực tiếp hủy đi ấn tích bên trên, vừa nhìn liền phát hiện bên trong có khoảng chừng 1500 vạn tont, ngoài ra cũng không ít những thứ quý hiếm, điều này khiến Sở Nam hơi kinh hãi, đồng thời cũng hiểu ra đây chính là để sau khi giết Sở gia lão tổ thì sẽ dâng lên cho Hoàng Phủ Diệp, dụng tâm của Công Tôn Hiền quả nhiên rất độc.
Dưới đòn roi tử vong, Công Tôn gia chỉ trong ba phút đã đem toàn bộ bảo tàng giao ra cho Sở Nam, trong đó còn có cả Mộc nguyên bổn tinh, Sở Nam ở trước mặt mọi người đem Mộc nguyên bổn tinh bỏ vào miệng nhai như nhai đậu, rồi nuốt vào, tất cả mọi người đều sững sờ, đây chính là Mộc nguyên bổn tinh, năng lượng bên trong cũng không phải là võ giả bình thường có thể thừa nhận, thế mà không ngờ lại bị Sở Nam tùy ý nuốt vào.
Lúc này, trong cơ thể Sở Nam đã có bổn tinh ba loại thuộc thủy, hỏa, mộc, chỉ còn thiếu hai loại thuộc tính kim, thổ nữa là đủ Ngũ Hành.
Sau khi đòi tiền Công Tôn gia xong, Sở Nam lại tiếp tục đi đến nhà tiếp theo, Vương gia.
Công Tôn gia đã khuất phục, đám Vương gia sao dám không khuất phục?
Gia chủ Vương gia sớm đã đem toàn bộ người từ trên xuống dưới của Vương gia đợi ngoài cửa, khi Sở Nam ném một cái thi thể đến trước mặt hắn rồi nói ba chữ “tính tiền đi”, Vương gia lập tức giao lên, đồng thời phát ra huyết thệ, đây chính là tất cả gia sản của Vương gia bọn hắn.
Sở Nam cầm lấy vài cái nhẫn trữ vật, không nói với gia chủ Vương gia mà quay về phía Hoàng Phủ Vân Phỉ nói:
- Người thức thời mới là tuấn kiệt.
Hoàng Phủ Vân Phỉ đương nhiên biết ý của Sở Nam, nàng cười đáp:
- Nếu như ngươi đáp ứng trở thành phò mã, ta cũng sẽ rất thức thời.
Sở Nam không để ý, lại tiếp tục đi về phía Chung gia, Đỗ gia, Tây Môn gia…
Những gia tộc này đều giống Vương gia, rất thức thời.
Sau khi thu tiền hết tất cả những gia tộc này, Sở Nam mới nói:
- Nhiếp gia kia chính là nhà cuối của thành Kim Lăng, Nhiếp gia sẽ lựa chọn thế nào đây?
Qua một khúc ngoặc, đi thêm hai con đường là đến Nhiếp gia.
Hành động của Sở Nam hôm nay đã sớm kinh động đến toàn bộ thành Kim Lăng, người bên ngoài nhìn thấy, nhao nhao tránh đường.
Thế nhưng, lần này lại xuất hiện dị thường.
Lúc Sở Nam dẫn đội đi qua khúc ngoặc, nhìn thấy một đống người đứng chặn con đường phía trước, những người này đều là dân chúng bình thường, nhìn thấy đội người càng lúc càng đến gần, trong ánh mắt bọn hắn lóe lên vẻ sợ hãi, không ngừng run rẩy, thậm chị còn có người rơi lệ đầy mặt.
Thế nhưng, bất luận thế nào bọn hắn cũng không lui về sau nửa bước.
Nhìn thấy tình huống này, tự nhiên không khó phỏng đoán, những người này có nỗi khổ tâm, đại khổ tâm, hơn phân nửa là người nhà của bản thân bị uy hiếp.
Lửa giận từ trong lòng Sở Nam dâng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.