Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 1120: Trả ơn, thu thập địa đồ

Chúc Long Ngữ

25/07/2013

Một đoàn người rất nhanh rời đi nhưng thân hình, diện mạo của Sở Nam lại khắc thật sâu trong trí óc bọn chúng.

Ngay lúc Sở Nam rời đi không lâu, vô tận hắc vụ ùa tới địa bàn Phi thiên cửu hồ, hắc vụ này lại không phải là một chút hắc vụ trong u đàm kia, cỗ hắc vụ kia hiện đã tiến tới cỗ trận pháp kia, cũng không phải bị trận pháp ngăn cản nhưng nó lại dễ dàng đem toà băng trụ tiêu tán đi rất nhanh, chỉ để lại cỗ Tử khí bên trong, cứ như vậy bị hắc vụ thu thập từng chút một, bộ dáng trông mười phần linh tính.

Hắc vụ tràn ngập địa bàn Phi thiên cửu hồ, sau dạo quanh mấy vòng thì đột nhiên hướng bốn phương tám hướng khuếch tán ra, tốc độ lại phi thường nhanh chóng, khiến cho những tồn tại cường đại kia phi thường chấn động, sau đó nhao nhao tránh xa, trong nội tâm không khỏi thầm nghĩ:

"Hắc vụ này thật kỳ quái, trước kia chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy, chẳng lẽ là cùng đám người kia có quan hệ? Đám người kia rốt cuộc có địa vị gì?"

Bên kia, đám người Sở Nam đã thoát ra khỏi Vụ Cấm Hải, nhìn sương mù nhàn nhạt tràn ngập Vụ Cấm Hải, đột nhiên bắt đầu trở nên đen như mực, tất cả mọi người đại biến sắc mặt, vội vàng mà hướng về phía xa chạy đi, bộ dáng như muốn ly khai Vụ Cấm Hải càng xa càng tốt.

Đồng thời, trong nội tâm Sở Nam nổi lên một cái nghi vấn:

"Vụ Cấm Hải tại sao lại gọi là cấm hải? Rõ ràng là một cái đảo nhỏ! Còn những tồn tại cường đại kia, hắc vụ có thể uy hiếp tính mạng bọn hắn vậy sao bọn hắn lại không li khai khỏi nơi này?"

Trong rừng, một cánh rừng bao la bạt ngàn như gợn sóng quay cuồng, tuôn ra những tiếng ầm ầm.

Trên một phiến đất trống, một đoàn hoả diễm hừng hực bốc lên, mặc dù dưới cuồng phong như vậy nhưng ngọn lửa kia ngay cả một tia rung động cũng không có, cứ thẳng tắp bốc lên. Bốn phía ngọn lửa tự nhiên là đoàn người Sở Nam vừa mới chạy ra khỏi Vụ Cấm Hải!

Tương Hân cùng Trương Hồng lúc này cũng đã tỉnh lại, sự tình trước đó, tuy hai người hôn mê nhưng vẫn phi thường tinh tường. Nhị nữ nhớ rõ gặp phải một tồn tại còn cường đại hơn Hung giao bốn trảo, lại cũng nhớ rõ một đường bứt đuôi hắc vụ truy đuổi...

Lúc này đây, nhị nữ hảo hảo mà ngồi tại nơi này, không cần minh tư khổ tưởng nhị nữ đều biết rõ mình có thể rời Vụ Cấm Hải tuyệt đối là quan hệ tới Sở Nam, ánh mắt nhị nữ ánh lên tinh quang theo đó mà chòng chọc Sở Nam. Ánh mắt Tương Hân cùng lúc càng sáng, bởi vì nàng có mưu đồ, có mục đích, nàng ưỡn ngực hướng về phía Sở Nam đi tới.

Trương Hồng một bên thấy cảnh này liền có chút sợ hãi, trước kia nàng liên thủ với hai người khác truy sát Tương Hân, nàng sợ Tương Hân sẽ lọt vào mắt Sở Nam, nếu Sở Nam vì Tương Hân mà ra tay báo thù, nàng hiểu, nếu Sở Nam muốn giết nàng, nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí không cần hắn tự mình ra tay.

Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, không chút tư lự nàng cũng đứng dậy, miệng hé một nụ cười, môi chu lên, lại còn cởi ra một ít y phục mà hướng Sở Nam đi tới.



Tương Hân thấy vậy trong mắt cũng ánh lên vẻ oán hận, bước chân theo đó cũng nhanh hơn chút nữa. Nàng thực sự tin tưởng thân thể lẫn dung mạo của mình, còn Trương Hồng cũng không cam chịu yếu thế mà quay đầu liếc nhìn Tương Hân một cái, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển, bộ pháp theo đó càng thêm nhanh.

Nhị nữ mặc dù không nói một lời nào nhưng lại mười phần có mùi thuốc súng, một tràng chiến đấu vô hình đang diễn ra trong khu rừng.

Con mắt như chuông đồng của Hung giao bốn trảo trừng trừng nhìn nhị nữ, trong tâm lại không ngừng cảm thán:

"Mị lực của đại nhân quả thực không tầm thường! Chờ sau này ta hoá hình, cũng nhất định phải phong lưu phiên phiên như thế, để mị lực nam nhân của ta khiến cho ngàn vạn mỹ nữ vì ta mà hiến thân!"

Nhưng mà, nhị nữ khi còn cách Sở Nam 3m thì Sở Nam lại lạnh lùng phun ra một câu:

- Đứng lại!

Bên trong một câu này hàm chứa một cỗ uy năng nào đó khiến cho Tương Hân cùng Trương Hồng không hẹn mà run rẩy một trận, ngay lập tức mà ngừng bước chân lại, mà trong nháy mắt này Tương Hân liền ngồi xổm xuống khóc nức nở:

- Ta biết rõ, ngươi xem thường ta, ngươi cảm thấy ta không có liêm xỉ, muốn dùng thân thể, muốn dùng vẻ khải ái, muốn dùng vẻ ngốc nghếch, dùng vẻ không biết thẹn đến quyến rũ ngươi, nhưng mà ta cũng không muốn như vậy! Ta thật đã cùng đường rồi, ngươi không biết quốc phá gia vong là thê thảm thế nào đâu, cả gia tộc ta bị bọn hắn diệt sạch, chỉ còn sót lại mình ta. Ta muốn báo thù, vì phụ mẫu báo thù, vì Thiên Tướng quốc báo thù, nhưng mà ta chỉ là một nữ nhân, tu vi ngay cả Võ Đế cũng không tới, mà ngay cả kiện pháp bảo liên tiếp giúp ta tìm được đường sống trong chỗ chết cũng đã bị huỷ, ta cái gì đều không có rồi, ngươi nói xem ta lấy cái gì đi báo thù đây? Ngoại trừ dùng thân thể ra, còn có thể dùng cái gì?

Hung giao bốn trảo nghe đến đây thì không khỏi có chút xấu hổ.

Tương Hân lại tiếp tục nói:

- Lúc ta tuyệt vọng nhất thì ngươi lại cứu ta, còn đem ta ra khỏi Vụ Cấm Hải. Không sai, ta đối với ngươi là có mục đích, ta hi vọng được trở thành nữ nhân của ngươi, sau đó sẽ vì ta mà báo thù, vì ta mà phục quốc, chỉ cần ngươi có thể làm được, ngươi muốn ta làm cái gì cũng đều được, cho dù để ta trở thành nô lệ của ngươi ta cũng quyết không nhíu mày một cái!

Trương Hồng nghe vậy trong tâm cũng giật thót một cái, nàng rất sợ Sở Nam sẽ trúng khổ nhục kế của Tương Hân, ngay lập tức nàng liền nói ra:

- Đại nhân, ta cũng nguyện ý vì đại nhân mà làm hết thảy, hơn nữa tu vi của ta so với nàng còn cao hơn, còn có thể giúp đại nhân làm không ít chuyện, ta...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook