Chương 1701: trận chi uy lực
Chúc Long Ngữ
07/01/2014
Đã có kinh nghiệm lần trước, bút lông cũng dựa theo phương pháp như mặc thạch, nghiên đài, vũ kỹ Cầm long xác minh phân bố trận pháp, hóa trận pháp làm kinh mạch, mở đường, bày trận, chỉ có điều bút lông phiền phức hơn hai thứ trước nhiều lắm.
Chẳng những chỉ cán bút cây bút lông kia, ngay cả lông bút có rất nhiều trận pháp, thậm chí là mỗi sợi lông có rất nhiều trận pháp!
Lượng công việc tuy lớn, nhưng công sức không phụ lòng người, sau thời gian nửa tháng, Sở Nam rốt cục đã phá giải toàn bộ trận pháp trên bút lông, sau đó cầm bút lông ở trong tay.
Chỉ có điều, bút lông sau khi được phá giải chỉ vẻn vẹn còn chín đường!
- Chín đường? Có có một đường thích hợp với mực nước…
Sở Nam không vội vã thử nghiệm, mà nhìn về phía giấy:
- Giấy này có mấy đường? Đường mà bút lông thích ứng với mực nước liệu có thích ứng với giấy này hay không? Mặc thạch tương xứng nghiên mực mới có thể tạo ra mực nước, vậy hẳn là tất cả phải phù hợp với giấy mới có thể viết chữ, huống hồ chữ “trận” cũng không phải là tùy tiện có thể viết ra.
Sở Nam bắt tay vào phá giải trận pháp trên giấy, trận pháp trên giấy coi như dễ phá giải, chỉ tốn thời gian hai mươi ngày, Sở Nam suy diễn ra ba đường, cũng không tính quá nhiều. Dựa theo ba đườngg này, sẽ có ba loại kết quả bất đồng, tương đương với ba loại giấy khác nhau.
Giống như đi đường vậy, vào một con đường, đi một lúc thì gặp ngã ba, sau đó tiếp tục lại có ngã ba, giống như là vô cùng vô tận!
Sắc mặt Sở Nam ngày càng ngưng trọng, sáu đường, chín đường, ba đường đối với hắn căn bản không là gì, nhưng hắn cảm thấy không đơn giản như vậy. Tuy rằng trận pháp này đối với người bình thường đã là một nan đề cực lớn, rất có thể tốn thời gian cả đời cũng không phá giải được, nhưng trong lòng Sở Nam mơ hồ có cảm giác mọi việc không thuận lợi tới vậy!
Quả nhiên là thế!
Mặc thạch có thể tạo ra mực nước, mực nước có thể thấm ướt bút lông, bút lông có thể viết ra chữ, nhưng cửa thư phòng lại không thể mở được.
Do trong lòng sớm có dự cảm, Sở Nam cũng không thất vọng với kết quả này, quan trọng hơn là thời gian thất vọng hắn cũng không có, trong nháy mắt đã trôi qua ba tháng, rất có thể ngay cả chư điện thi đấu cũng không tới kịp, còn không rõ đám người Cửu Vũ, Hành lão sao rồi.
Cửu Vũ vẫn còn đang ở trong mảnh ruộng kia, vô kế khả thi, hắn nghiên cứu về kiến rất sâu, nhưng nghiên cứu về trận lại không sâu. Hắn chỉ có ý nghĩ duy nhất:
- Kiếm của ta có thể chém vạn vật, ta không tin không thể phá trận ruộng này!
Bởi vậy, Cửu Vũ cần cù tế kiếm ra trảm, uy lực càng lúc càng lớn, cảm ngộ càng ngày càng sâu với thứ ẩn chứa trong kiếm, thậm chí có thể cảm giác được sự hiện hữu của nó, nhưng cảm giác này thỉnh thoảng mới có, rất khó gặp được.
Hành giả còn đang đối đầu với bàn cờ tàn kia, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rớm máu. Thời gian dài như vậy, hắn chỉ triển khai được một con cờ, đi được một bước. Hắn không dám đi bước thứ hai, đi quân cớ thứ hai, bởi hắn cảm giác được bất luận đụng tới quân cờ nào, đi nước nào đều là đi vào đường chết. Mà cảm giác tử vong này luôn là những cách thức khác nhau, ví dụ như chết cháy, thây băm vạn mảnh, đan điển nổ tung…
Điện chủ ở trong phòng bếp, loay hoay cặm cụi, những nguyên liệu nấu ăn, nồi niêu xoong chảo, môi bát thìa dĩa có thể đụng, lửa cũng có thể cháy, nhưng hắn xào thức ăn vẫn sống, dù thế nào cũng không quen thuộc!
Chiến thần ngược lại không phiền toái như vậy, hắn điên cuồng vung côn nện, không thèm nhìn tú hoa châm một cái. Chỉ có điều hắn bị thương càng ngày càng nặng, thậm chí Chiến thần cảm thấy những thương tổn này do chính bản thân mình tạo ra.
Thường Danh Ca vẫn còn đang đánh đàn, hiện giờ đã tới tình trạng đánh một canh giờ phải nghỉ chín canh giờ. Đánh hơn trăm hồi, thử hơn trăm lần cũng không bò qua ngọn núi cao 3000m này. Về sau, hắn cũng giống như Sở Nam, phá nổi trận, chỉ có điều hiệu quả quá mức nhỏ bé, hắn chỉ đi được 10m.
Đội ngũ khác cũng rất bi kịch, Hồ Vi Hạo đừng nào sinh ra lửa, ngay cả một gốc cây cũng không chặt đứt, tuy rằng hắn bố trí ra Vô Cực sát trận, nhưng với chút tri thức trận pháp đó căn bản là không đủ dùng.
Vu Xạ càng thêm phiền muộn, bản thân hắn chán ghét trận pháp, giờ phút này như sắp pháp điên rồi. Trận này giống như mê cung, đi thế nào cũng không ra được, hắn chỉ có thể dùng lực phá trận, làm vậy quả thực có tác dụng, có thể bị phá vỡ, nhưng đó chỉ là một góc của núi băng. Điều này không phải là thứ khiến hắn phiền lòng nhất, điều phiền lòng nhất chính là bí pháp hắn thi triển chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, hiện tại hắn cưỡng ép thực lực tăng lên mới có thể làm vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, thời gian của bí pháp cũng đã gần hết, thực lực của hắn chậm rãi giảm xuống, nếu trong vòng một năm mà không xông ra được, vậy hắn quả thực là trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bí pháp khẳng định sẽ cắn trả, đến lúc đó đừng nói là giết Sở Nam, ngay cả tự bảo vệ bản thân hắn cũng không làm được, Hồ Vi Hạo quỳ xuống đất gọi hắn là chủ nhân cũng có thể dễ dàng kết liễu hắn.
Thiên tử thủ hạ thì cùng lúc chém giết với chín con ngựa, hắn có thể ngăn cản sáu con ngựa đầu, nhưng không ngăn nổi ba con còn lại. Lôi Nhụy ngược lại đang khắc đá, dường như đã tìm được phương pháp, say sưa vào trong đó. Bội Tư Ngọc cũng đắm chìm trong luyện đan, Trịnh Vĩ Tán thì khóc khốc ra nước mắt, tình huống của hắn tương tự với Sở Nam, cũng giấy cũng bút, chẳng qua là một người viết chữ, một người vẽ tranh, chỉ có điều hắn tốn hết khí lực mới chỉ cầm nổi bút lên.
Khi đám người Sở Nam cấp tốc phá trận, có không ít người đi vào cột sáng, sau đó biến bất trong cột sáng. Trong số đó có cả ba tên trưởng lão và ba mươi sáu đệ tử đến từ đại môn phái, bọn chúng không đồng thời tiến vào, mà chia ra, chỉ có ba vị trưởng lão cùng lúc tiến vào trong trận. Bởi vì thực lực ba vị trưởng lão này rất mạnh, Ngũ trưởng lão lại là cao thủ trận pháp, khi phá trận vô cùng thuận lợi, giống như ăn cơm, uống nước, đi đường, tu luyện vậy, gặp núi phá núi, gặp sông bắc cầu!
Đương nhiên, còn có nhiều kẻ có kết cục bi thảm hơn, trực tiếp bị chết trong trận.
Cùng lúc đó, Thiên tử mang theo tiểu Tinh và đám tộc nhân thỏ ngọc tiến vào Hoang Cổ nguyên. Thiên tử nói Sở Nam ở khu vực này, tiểu Tinh không nhịn được vô cùng kích động, Như Nhan có chút hoài nghi Thiên tử cũng không nhịn được xao động. Hơn nữa, trải qua những việc kia, chứng kiến được biểu hiện của Thiên tử, lòng nghi ngờ của Như Nhan cũng đã giảm xuống.
Đương nhiên Sở Nam không biết những việc này, hắn đang tìm kiếm từng phân từng tấc cả thư phòng, trong đầu suy nghĩ:
- Liệu có phải phá giải tất cả các thứ trong thư phòng? Trận pháp tạo thành đồ vật, nếu theo một cấp độ nào đó mà nói thì đều là hư, nhưng căn cứ vào tình hình hiện giờ có lẽ lại là thực! Khi bình thường viết chữ trong thư phòng sẽ chịu ảnh hưởng gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.