Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 203: Ước hẹn ba năm

Chúc Long Ngữ

22/03/2013



Đại đao sát khí dâng tràn.

Tên đội trưởng kia biết rõ sự lợi hại của Nhâm lão, cho nên khi gã thấy Sở Nam liều mạng với Nhâm lão liền đoán chắc Sở Nam phải chết không thể nghi ngờ, cho dù không chết thì cũng trọng thương.

Dự liệu là vậy, thế nhưng kết quả liều mạng lại vượt ngoài dự liệu của hắn, Nhâm Lão bị đánh trọng thương phải ngồi xuống áp chế thương thế, còn tên tiểu tử mà gã nhận định rằng không chết cũng tàn phế thì vấn lành lặn khỏe mạnh.

Hắn không thể tin được quay đầu nhìn, nhìn Sở Nam. Thế nhưng, thứ mà hắn thấy được lại chính là một thanh đại đao đang muốn lấy mạng hắn.

Tên đội trưởng này không muốn chết, lại càng không muốn chết trong tay kẻ mà hắn cho rằng chắc chắn phải chết.

Đáng tiếc, đại đao không bị ý chí của hắn làm dịch chuyển được.

Trong nháy mắt đại đao đã đến.

Chỉ trong thời gian một hô hấp, thanh đại đao liền xuyên ngực mà vào, đao trắng đâm vào, xuyên thủng lưng, máu tươi tràn ra xối xả.

Tên đội trưởng trợn trừng đôi mắt như cá chết, trong mắt tràn ngập hối hận, hối hận vì vừa rồi lẽ ra không nên nhiều lời như vậy, nếu như gã không nói câu đó thì gã đã không rơi vào kết cục chết thảm tại chỗ, người ta có thể một quyền đánh cho Nhâm lão không đủ sức mà tức giận, dĩ nhiên có thể một quyền lấy mạng gã, thế nhưng một quyền lúc trước lại không lấy mạng gã, hiển nhiên là đã thủ hạ lưu tình, thế mà mình lại không biết tốt xấu, rốt cuộc tự rước họa.

Nhất niệm sinh, nhất niệm diệt.

Lúc niệm diệt qua đi, hắn ngã xuống đất, biến thành một cỗ thi thể.

Mà câu nói lúc trước của tên đội trưởng lại được vang lên:

- Thật đúng là không biết tự lượng sức mình, lão phu tiếp một quyền của hắn mà còn khó khăn như vậy, suýt nữa tự làm xấu mắt, dựa vào một tên Võ Quân nho nhỏ như ngươi cũng muốn liều mạng!

Chủ nhân của âm thanh này hiển nhiên là lão già để Sở Nam dùng toàn lực đánh một quyền, lúc này cánh tay hắn đang nặn một bức tượng.

Lão đầu nhíu chặt mày rồi nghi hoặc nói:

- Tại sao lại trẻ như vậy? Nếu như không dùng dược, hai mươi tuổi mà luyện thành Mãng Sơn Quyết tầng thứ chín thì đã xem là thiên tài bất tuyệt, chỉ có điều Mãng Sơn Quyết của tiểu tử này dường như có chút kỳ quái, cho dù có là tầng thứ chín đi nữa thì uy lực cũng không thể lớn như vậy được, ước chừng một vạn năm ngàn cân, may là lão phu trong nháy mắt nâng lực lượng từ sáu thành lên tám thành mới có thể tiếp được. Nhưng hắn chỉ là một Võ Quân, nếu tu vi ngang ngửa với ta, còn không phải bị một quyền của hắn nện chết hay sao? Tiểu tử này có chút cổ quái, Thương Sơn Quyết còn phải cân nhắc thêm mới được….

Lão đầu một bên lẩm bẩm, cánh tay cũng không dừng lại, sau khi lẩm bẩm cả buổi thì trong tay đã hình thành một bức tượng đất, mà bức tượng đất này chính là Sở Nam, hơn nữa tư thế, thần sắc Sở Nam tung một quyền vừa rồi giống bức tượng như đúc, giống như được điêu khắc từ một khuôn vậy.

- Một quyền mà hắn đánh ta lúc trước không hề vận dụng Kim nguyên lực, mà một quyền vừa rồi đánh lão già kia lại lóe lên kim quang, cho đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại như cũ, chẳng lẽ có liên quan đến Kim nguyên lực mà tiểu tử kia kích phát ra?

Thầm lẩm bẩm,lại một bức tượng đất “Sở Nam” xuất hiện trong lòng bàn tay.



- Nam Cung gia không ngờ vẫn còn một nhân vật lợi hại như vậy, tiểu tử này không sợ trời không sợ đất, nếu như để nhân vật lợi hại đó tìm đến cửa, chỉ sợ thiên tài cũng biến thanh thi thể mà thôi…. Lão phu có nên ra tay giúp hắn một phen hay không?

Lão đầu nhíu chặt mày nhìn chòng chọc vào Sở Nam, trước mắt đột nhiên phiêu nhiên một thân bạch y.

Ngay lập tức, sắc mặt lão đầu kỳ quái liền đại biến, với tu vi của hắn, có người đến trước mặt hắn mà hắn lại không hề phát hiện ra, việc này nói lên điều gì?

Chỉ có thể nói lên một điều, tu vi của người ta cao hơn hắn, hơn nữa còn là cao hơn rất nhiều.

- Tiền bối….

Lão đầu khom người, cung kính nói.

- Đem Thương Sơn Quyết giao ra!

Không hề có chút do dự, lão đầu lập tức giao ra Thương Sơn Quyết, đây không phải là biểu hiện không có cốt khí, thân ảnh màu trắng trước mặt nói chuyện vẫn còn khách khí, nếu mình không giao ra, đợi đến khi người ta động thủ thì không chỉ đơn giản là giao ra Thương Sơn Quyết mà thôi, hơn nữa Thương Sơn Quyết đối với hắn mà nói cũng không tính là gì.

Thân ảnh áo trắng tiếp lấy Thương Sơn Quyết, nói:

- Từ nay về sau ngươi hãy âm thầm theo hắn, không được để hắn phát hiện, nếu không phải là thời khắc sinh tử tồn vong, tuyệt đối không thể ra tay, hiểu chưa?

- Tiền bối, chuyện này….

- Ngươi muốn cự tuyệt sao?

Thân ảnh áo trắng không đợi lão đầu trả lời, lập tức nói tiếp:

- Thay ta chăm sóc hai người bọn hắn ba năm, sau ba năm ta sẽ giúp ngươi đột phá cảnh giới, tấn thăng Võ Hoàng.

Nghe thấy lời này, thần sắc lão đầu lập tức sáng lên, vội hỏi:

- Lời này của tiền bối là thực?

- Thật!

- Tốt, ta sẽ âm thầm bảo vệ bọn họ ba năm.

- Thế nhưng, nếu như hai người bọn hắn xảy ra chuyện, vậy cũng đừng trách ta ra tay độc ác.

- Ta sẽ dốc tận lực!



Thân ảnh áo trắng nói xong, vừa muốn phiêu nhiên rời đi, chợt xoay người lại, nói với lão đầu:

- Hỏi ngươi một vấn đề, ngươi nếu có thể trả lời được thì không cần chờ ba năm, ta sẽ lập tức giúp ngươi đột phá!

Lão đầu vô cùng cuồng hỉ, hắn đã duyệt tận nhân sinh, biết rõ hỉ nộ không thể để lộ qua sắc mặt, nhưng khuôn mặt vẫn không kìm được để lộ vẻ vui mừng, nói:

- Tiền bối, mời ngài nói!

- Gió là cái gì?

Thân ảnh áo trắng lẩm bẩm hỏi.

Lão đầu sững sờ, hắn không lúc nào là không cảm nhận được gió, đi đường có thể cảm nhận được gió, hô hấp có thể cảm nhận được gió,… nhưng hắn hiểu rằng, cường giả có thể giúp hắn tấn thăng Võ Hoàng, tuyệt đối không phải muốn biết đáp án này, vì vậy cho nên hắn mới ảm đạm lắc đầu.

Thân ảnh áo trắng nhìn thấy thần sắc của lão đầu thì dường như đã quen, sau khi lưu lại một câu “Ước hẹn ba năm” liền phiêu nhiên rời đi, chỉ để lại trong mắt lão đầu sự mơhồ, mà mười ngón tay xoay chuyển như hoa, chỉ sau vài giây lại nặn ra một bức tượng đất khác, thân hình cũng giống như thân ảnh áo trắng vừa rồi, thế nhưng thần vận và khíchất thì lão đầu không thể nặn ra được.

Lão đầu thở dài một tiếng nói:

- Đây là cách biệt cảnh giới sao? Không ngờ không thể nặn thành thần vận được!

Trong mắt lão đầu thoáng qua một tia kiên định, mười ngón lại chuyện động, muốn mạnh mẽ nặn thành thần vận.

Đáng tiếc, chỉ nghe một tiếng “bốp” nhẹ vang lên, tượng đất đã ầm ầm vỡ vụn, trở thành một làn bụi phấn chảy qua hai kẽ tay mà rơi xuống đất.

Lão đầu nhắm mắt ngán ngẩm, thầm nghĩ:

- Thân ảnh áo trắng này rốt cuộc là ai? Hẳn là cường giả Võ Hoàng! Hai tiểu gia hỏa này rốt cuộc có tư cách và địa vì gì? Một cường giả Võ Hoàng lại âm thầm bảo vệ bọn hắn?

Đột nhiên, hắn cười khổ nói:

- Phen này hay rồi, thật vất vả mới nhìn trúng một tiểu tử, không ngờ cuối cùng lão thành bảo tiêu của hắn, lại còn phải bảo hộ hắn ba năm.

Lão đầu lại nói thêm:

- Chỉ có điều ba năm cũng trôi qua rất nhanh, so với việc tấn thăng Võ Hoàng mà nói thì quả thật đáng giá!

Ở phía xa, Sở Nam hướng về phía lão già Hoa Minh mặc Huyền y phía đối diện nói:

- Ngươi cũng muốn cản đường ta đi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Nghịch Càn Khôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook