Chương 1728: vái lạy xong, đem vào động phòng
Chúc Long Ngữ
11/01/2014
Lôi Nhụy lòng đầy lửa giận đã ra tay thật, tat ay độc ác, ít nhất trong mắt Hỗ trưởng lão là như vậy. Một đạo sấm sét màu tín lớn như vậy tương đối bá đạo, cho dù hắn muốn ngăn cản cũng tốn chút công phu.
- Không biết Thành Song đã tu luyện Tá lôi trận chỉ đến tình cảnh nào, liệu có thể tán đi đạo lôi này hay không!
Hỗ trưởng lão thầm nhủ trong lòng, lúc này Sở Nam đã tế ra quyền, Hỗ trưởng lão thầm nghĩ:
- Dùng nắm đấm, muốn đối kháng? Tử Lôi công kích như vậy hắn có thể đối kháng sao?
Lúc này Hỗ trưởng lão không coi trọng Sở Nam như trước, nhưng hắn thấy vẻ mặt cố chấp của Sở Nam, nhớ lại lời nói khi trước, không khỏi sinh chút hi vọng trong lòng. Kỳ thật không phải Sở Nam không muốn dùng Tá lôi trận chỉ, chỉ là hắn chưa từng tu luyện qua, sao có thể dùng?
Vừa dùng lập tức sẽ lòi đuôi.
- Ngu ngốc, dùng nắm đấm!
Lôi Nhụy châm chọc, nhưng Sở Nam liên tục quát lớn.
- Binh trận quyền!
- Soái trận quyền!
- Đế trận quyền!
Ba quyền nói như tam đoạn thức trùng kích trong binh pháp chiến trận, Sở Nam đương nhiên sẽ không để Tử lôi đánh lên người, tuy rằng thân thể hắn không sợ nhưng có Hỗ trưởng lão bên cạnh, hắn tuyệt không dám lộ chút sơ hở nào.
Tử Lôi đánh xuống, uy năng ba quyền đánh lên, tử lôi run lên, suy yếu không ít, Sở Nam né tránh, lại đánh ra ba quyền. Hỗ trưởng lão thấy vậy, mắt hiện vẻ vui mừng:
- Quyền pháp này còn có thể dùng như vậy, có chút thú vị.
Lôi Nhụy vô cùng phẫn nộ:
- Ta muốn xem quả đấm của ngươi nhanh hay tử lôi của ta nhanh, nắm đấm của ngươi nhiều hay tử lôi của ta nhiều!
Lúc này, tử lôi ngập trời đánh xuống, bao phủ vài vòng xung quanh Sở Nam, mặc dù không lớn như đạo đầu tiên nhưng thắng ở số lượng, Lôi Nhụy tế ra nhiều tử lôi như vậy, trong lòng lo lắng:
- Không biết hắn có thể chống đỡ được hay không?!!
Lôi Nhụy muốn làm ra chút động tĩnh nhưng lại không dám, Hỗ trưởng lão dù sao cũng là cường giả Cổ chi cảnh, nếu bị hắn phát hiện vậy thì không ổn. Cho nên nàng chỉ đành hóa đùa thành thật, ra tay hết sức, tiếp tục màn diễn!
Sở Nam kiệt lực né tránh, nắm đấm oanh kích không ngừng, Hỗ trưởng lão nhíu chặt lông mày:
- Thành Song sao vậy, sao chỉ dùng ba quyền này, còn những trận pháp khác? Hắn sao không dùng trận pháp?
Còn đang nghi hoạc, nhãn tình Hỗ trưởng lão sáng lên, hắn thấy Sở Nam thủy chung đều né tránh trong một phạm vi, trong lòng hiểu ra. Nhìn một chút, Hỗ trưởng lão lại thì thầm:
- Tốc độ ra quyền của hắn nhanh hơn không ít, xem ra Thành Song thu hoạch không nhỏ trong di tích trận tông.
- Né tránh sao có thể coi là nam tử hán?
- Tốc độ không nhanh bằng ta liền thẹn quá hóa giận sao? Đánh không được thì nhận thua, làm vợ của ta!
- Nằm mơ!
- Vậy thì tiếp tục đi.
Sở Nam quyền phong rít gào, sấm sét chung quanh liên tục đánh tới. Hắn đương nhiên cũng bị đánh trúng, khi đó còn hộc máu tươi. Những máu tươi này Sở Nam vất vả lắm mới có thể nhổ ra.
Nhìn thấy Sở Nam có thể ứng phó, Lôi Nhụy cũng yên tâm trong lòng, cũng không khỏi kinh ngạc:
- Tốc độ phát triển của hắn thật nhanh, còn nhớ khi đó hắn bị người khác ép quỳ xuống, tu vi rất thấp, hiện giờ đã trở thành Thượng tổ cảnh rồi, không biết là hắn tu luyện như thế nào!
Kịch chiến gần nửa canh giờ, Sở Nam đột nhiên ngừng lại, nói:
- Ngươi thua!
- Ngươi mù sao, rõ ràng là ngươi thua!
Chỉ thấy trong không trung tử lôi từ bốn phương tám hướng tụ tập, ngưng tụ, hóa thành một đầu rống, ngâm lớn một tiếng, bay vọt về phía Sở Nam. Trong mắt Sở Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, trong chớp mắt khôi phục vẻ bình thường, thản nhiên quát:
- Khốn lôi trận!
Lập tức, chỗ Sở Nam đứng dần hiện lên trận pháp, trực tiếp vây khốn tử long. Hỗ trưởng lão đang suy nghĩ Khốn lôi trận do Sở Nam bố trí xuống, không khỏi nhìn Sở Nam vài lần, trong lòng thì thầm:
- Khốn lôi trận có chút ý tứ, Thành Song có trận hồn, ngộ tính cao hơn không ít.
Lôi Nhụy biến sắc, quát:
- Ngươi lừa ta!
- Ta vốn tu luyện trận pháp, chiến đấu đương nhiên dùng trận pháp, sao có thể nói là lừa gạt?
- Ngươi sẽ không được như ý!
Lôi Nhụy lạnh giọng quát, càng thêm tức giận, hộc máu, thi triển bí pháp, Hỗ trưởng lão kinh hãi:
- Tiểu nữ oa này nổi điên thật rồi, không muốn sống nữa sao?
Hỗ trưởng lão chuẩn bị tùy thời ra tay, vừa rồi hắn đã thấy được giá trị của Liên Thành Song.
- Lôi Long bạo!
Lập tức tiếng nổ ầm ầm vang lên, Khốn lôi trận do Sở Nam bố trí bị cỗ năng lượng mạnh mẽ này nổ tung, trong sương mù tràn ngập, một đầu rồng phóng về phía Sở Nam.
- Nữ nhân thật độc ác!
Hỗ trưởng lão nói xong, định ra tay thì nghe Sở Nam nói:
- Khi ta ở Chiểu trạch trận lĩnh ngộ một chiêu quyền pháp mới, ta mệnh danh nó là Chiểu trạch quyền!
Lập tức, Sở Nam đánh về phía đầu rồng kia.
Trong thời gian ngắn, Chiểu trạch quyền vây khốn đầu rồng, hào quang Trận chi nghịch hồn tỏa sáng, Sở Nam phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, lập tức đầu rồng kia bị xoắn diệt. Đến lúc này, quyền thế đổi hướng, đánh về phía Lôi Nhụy, tốc độ cực nhanh, Lôi Nhụy chưa kịp phản ứng thì thế công đánh đánh lên người. Sở Nam tản đi uy năng, trong bàn tay hiện ra ba khối đan dược, nói:
- Thương thế của ngươi rất nặng!
Lôi Nhụy thất thần một chút, quát:
- Mắc mớ gì tới ngươi?
- Ngươi thua liền gả cho ta!
- Ta…
- Ngươi không dám nhận thua?
- Ta còn sát chiêu chưa sử dụng ra, bằng không thì hiện giờ ngươi còn có thể nói chuyện sao?
- Nhưng hiện giờ người thua chính là ngươi.
- Hừ, thua thì thua, sao chứ, dù thua ta cũng không muốn nhận số đan dược này!
Lôi Nhụy nói xong, quay mặt đi, khuôn mặt vô cùng giận dữ. Sở Nam nuốt đan dược vào, nhắm mắt dưỡng thần, tránh Hỗ trưởng lão sinh nghi, dù sao đây cũng là một đại chiêu, muốn đánh ra hắn chịu thương tổn cũng là chuyện bình thường, nếu không như vậy mới khiến người khác nghi ngờ.
Bên cạnh, ánh mắt Hỗ trưởng lão sáng rực:
- Chiểu trạch quyền này ngay cả ta cũng không nhìn thấu, tương lai của Thành Song không tầm thường!
Trong lòng càng thêm hài lòng, đồng thời Hỗ trưởng lão nói:
- Nguyện thua cuộc, ngươi đã thua vậy thực hiện lời hứa gả cho đệ tử ta!
Ngữ khí rất kiên định, Hỗ trưởng lão muốn nhân cơ hội, đem gạo nấu thành cơm.
Lôi Nhụy không thoải mái nói:
- Muốn lấy cũng cần chọn thời gian, sính lễ, cần báo cho cha ta biết. Ta lập gia đình há có thể tủy tiện!
Lôi Nhụy nhìn Sở Nam một cái, nói:
- Hắn muốn lấy ta cũng không dễ dàng như vậy!
Hỗ trưởng lão cười nói:
- Các ngươi đã có duyên, cải lương không bằng bạo lực, ta xem ra hôm nay cười đi! Tương lai sẽ có sính lễ, báo cho phụ thân ngươi sau. Dựa theo thủ tục thì cũng tương tự!
- Không được! Không giống nhau!
- Được hay không không do ngươi quyết! Hôm nay dù ngươi đáp ứng hay không thì cũng phải gả cho Thành Song, tiểu tử kia xem như bà mối, lão phu chính là chủ hôn. Trong kiếm trận, tất cả kiếm là tân khách, chứng kiến, sau khi ba bái các ngươi lập tức tiến vào động phòng!
Ngữ khí của Hỗ trưởng lão vô cùng kiên quyết!
- Không biết Thành Song đã tu luyện Tá lôi trận chỉ đến tình cảnh nào, liệu có thể tán đi đạo lôi này hay không!
Hỗ trưởng lão thầm nhủ trong lòng, lúc này Sở Nam đã tế ra quyền, Hỗ trưởng lão thầm nghĩ:
- Dùng nắm đấm, muốn đối kháng? Tử Lôi công kích như vậy hắn có thể đối kháng sao?
Lúc này Hỗ trưởng lão không coi trọng Sở Nam như trước, nhưng hắn thấy vẻ mặt cố chấp của Sở Nam, nhớ lại lời nói khi trước, không khỏi sinh chút hi vọng trong lòng. Kỳ thật không phải Sở Nam không muốn dùng Tá lôi trận chỉ, chỉ là hắn chưa từng tu luyện qua, sao có thể dùng?
Vừa dùng lập tức sẽ lòi đuôi.
- Ngu ngốc, dùng nắm đấm!
Lôi Nhụy châm chọc, nhưng Sở Nam liên tục quát lớn.
- Binh trận quyền!
- Soái trận quyền!
- Đế trận quyền!
Ba quyền nói như tam đoạn thức trùng kích trong binh pháp chiến trận, Sở Nam đương nhiên sẽ không để Tử lôi đánh lên người, tuy rằng thân thể hắn không sợ nhưng có Hỗ trưởng lão bên cạnh, hắn tuyệt không dám lộ chút sơ hở nào.
Tử Lôi đánh xuống, uy năng ba quyền đánh lên, tử lôi run lên, suy yếu không ít, Sở Nam né tránh, lại đánh ra ba quyền. Hỗ trưởng lão thấy vậy, mắt hiện vẻ vui mừng:
- Quyền pháp này còn có thể dùng như vậy, có chút thú vị.
Lôi Nhụy vô cùng phẫn nộ:
- Ta muốn xem quả đấm của ngươi nhanh hay tử lôi của ta nhanh, nắm đấm của ngươi nhiều hay tử lôi của ta nhiều!
Lúc này, tử lôi ngập trời đánh xuống, bao phủ vài vòng xung quanh Sở Nam, mặc dù không lớn như đạo đầu tiên nhưng thắng ở số lượng, Lôi Nhụy tế ra nhiều tử lôi như vậy, trong lòng lo lắng:
- Không biết hắn có thể chống đỡ được hay không?!!
Lôi Nhụy muốn làm ra chút động tĩnh nhưng lại không dám, Hỗ trưởng lão dù sao cũng là cường giả Cổ chi cảnh, nếu bị hắn phát hiện vậy thì không ổn. Cho nên nàng chỉ đành hóa đùa thành thật, ra tay hết sức, tiếp tục màn diễn!
Sở Nam kiệt lực né tránh, nắm đấm oanh kích không ngừng, Hỗ trưởng lão nhíu chặt lông mày:
- Thành Song sao vậy, sao chỉ dùng ba quyền này, còn những trận pháp khác? Hắn sao không dùng trận pháp?
Còn đang nghi hoạc, nhãn tình Hỗ trưởng lão sáng lên, hắn thấy Sở Nam thủy chung đều né tránh trong một phạm vi, trong lòng hiểu ra. Nhìn một chút, Hỗ trưởng lão lại thì thầm:
- Tốc độ ra quyền của hắn nhanh hơn không ít, xem ra Thành Song thu hoạch không nhỏ trong di tích trận tông.
- Né tránh sao có thể coi là nam tử hán?
- Tốc độ không nhanh bằng ta liền thẹn quá hóa giận sao? Đánh không được thì nhận thua, làm vợ của ta!
- Nằm mơ!
- Vậy thì tiếp tục đi.
Sở Nam quyền phong rít gào, sấm sét chung quanh liên tục đánh tới. Hắn đương nhiên cũng bị đánh trúng, khi đó còn hộc máu tươi. Những máu tươi này Sở Nam vất vả lắm mới có thể nhổ ra.
Nhìn thấy Sở Nam có thể ứng phó, Lôi Nhụy cũng yên tâm trong lòng, cũng không khỏi kinh ngạc:
- Tốc độ phát triển của hắn thật nhanh, còn nhớ khi đó hắn bị người khác ép quỳ xuống, tu vi rất thấp, hiện giờ đã trở thành Thượng tổ cảnh rồi, không biết là hắn tu luyện như thế nào!
Kịch chiến gần nửa canh giờ, Sở Nam đột nhiên ngừng lại, nói:
- Ngươi thua!
- Ngươi mù sao, rõ ràng là ngươi thua!
Chỉ thấy trong không trung tử lôi từ bốn phương tám hướng tụ tập, ngưng tụ, hóa thành một đầu rống, ngâm lớn một tiếng, bay vọt về phía Sở Nam. Trong mắt Sở Nam hiện lên vẻ kinh ngạc, trong chớp mắt khôi phục vẻ bình thường, thản nhiên quát:
- Khốn lôi trận!
Lập tức, chỗ Sở Nam đứng dần hiện lên trận pháp, trực tiếp vây khốn tử long. Hỗ trưởng lão đang suy nghĩ Khốn lôi trận do Sở Nam bố trí xuống, không khỏi nhìn Sở Nam vài lần, trong lòng thì thầm:
- Khốn lôi trận có chút ý tứ, Thành Song có trận hồn, ngộ tính cao hơn không ít.
Lôi Nhụy biến sắc, quát:
- Ngươi lừa ta!
- Ta vốn tu luyện trận pháp, chiến đấu đương nhiên dùng trận pháp, sao có thể nói là lừa gạt?
- Ngươi sẽ không được như ý!
Lôi Nhụy lạnh giọng quát, càng thêm tức giận, hộc máu, thi triển bí pháp, Hỗ trưởng lão kinh hãi:
- Tiểu nữ oa này nổi điên thật rồi, không muốn sống nữa sao?
Hỗ trưởng lão chuẩn bị tùy thời ra tay, vừa rồi hắn đã thấy được giá trị của Liên Thành Song.
- Lôi Long bạo!
Lập tức tiếng nổ ầm ầm vang lên, Khốn lôi trận do Sở Nam bố trí bị cỗ năng lượng mạnh mẽ này nổ tung, trong sương mù tràn ngập, một đầu rồng phóng về phía Sở Nam.
- Nữ nhân thật độc ác!
Hỗ trưởng lão nói xong, định ra tay thì nghe Sở Nam nói:
- Khi ta ở Chiểu trạch trận lĩnh ngộ một chiêu quyền pháp mới, ta mệnh danh nó là Chiểu trạch quyền!
Lập tức, Sở Nam đánh về phía đầu rồng kia.
Trong thời gian ngắn, Chiểu trạch quyền vây khốn đầu rồng, hào quang Trận chi nghịch hồn tỏa sáng, Sở Nam phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, lập tức đầu rồng kia bị xoắn diệt. Đến lúc này, quyền thế đổi hướng, đánh về phía Lôi Nhụy, tốc độ cực nhanh, Lôi Nhụy chưa kịp phản ứng thì thế công đánh đánh lên người. Sở Nam tản đi uy năng, trong bàn tay hiện ra ba khối đan dược, nói:
- Thương thế của ngươi rất nặng!
Lôi Nhụy thất thần một chút, quát:
- Mắc mớ gì tới ngươi?
- Ngươi thua liền gả cho ta!
- Ta…
- Ngươi không dám nhận thua?
- Ta còn sát chiêu chưa sử dụng ra, bằng không thì hiện giờ ngươi còn có thể nói chuyện sao?
- Nhưng hiện giờ người thua chính là ngươi.
- Hừ, thua thì thua, sao chứ, dù thua ta cũng không muốn nhận số đan dược này!
Lôi Nhụy nói xong, quay mặt đi, khuôn mặt vô cùng giận dữ. Sở Nam nuốt đan dược vào, nhắm mắt dưỡng thần, tránh Hỗ trưởng lão sinh nghi, dù sao đây cũng là một đại chiêu, muốn đánh ra hắn chịu thương tổn cũng là chuyện bình thường, nếu không như vậy mới khiến người khác nghi ngờ.
Bên cạnh, ánh mắt Hỗ trưởng lão sáng rực:
- Chiểu trạch quyền này ngay cả ta cũng không nhìn thấu, tương lai của Thành Song không tầm thường!
Trong lòng càng thêm hài lòng, đồng thời Hỗ trưởng lão nói:
- Nguyện thua cuộc, ngươi đã thua vậy thực hiện lời hứa gả cho đệ tử ta!
Ngữ khí rất kiên định, Hỗ trưởng lão muốn nhân cơ hội, đem gạo nấu thành cơm.
Lôi Nhụy không thoải mái nói:
- Muốn lấy cũng cần chọn thời gian, sính lễ, cần báo cho cha ta biết. Ta lập gia đình há có thể tủy tiện!
Lôi Nhụy nhìn Sở Nam một cái, nói:
- Hắn muốn lấy ta cũng không dễ dàng như vậy!
Hỗ trưởng lão cười nói:
- Các ngươi đã có duyên, cải lương không bằng bạo lực, ta xem ra hôm nay cười đi! Tương lai sẽ có sính lễ, báo cho phụ thân ngươi sau. Dựa theo thủ tục thì cũng tương tự!
- Không được! Không giống nhau!
- Được hay không không do ngươi quyết! Hôm nay dù ngươi đáp ứng hay không thì cũng phải gả cho Thành Song, tiểu tử kia xem như bà mối, lão phu chính là chủ hôn. Trong kiếm trận, tất cả kiếm là tân khách, chứng kiến, sau khi ba bái các ngươi lập tức tiến vào động phòng!
Ngữ khí của Hỗ trưởng lão vô cùng kiên quyết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.