Chương 714: Vì sao? Một tiếng kinh hô
Chúc Long Ngữ
10/05/2013
Thanh âm vang vọng trong đầu không ngừng, trong lòng Trang Bất Chu tràn đầy khủng hoảng, lẩm bẩm:
- Ta thật sự không chịu nổi sao? Vì sao ta lại không chịu nổi một quỳ của hắn?
Trang Bất Chu đã đổi xưng hô từ “lão phu” thành “ta”.
Đương nhiên, Trang Bất Chu cũng sẽ không ngồi chờ chết, hiển nhiên sẽ không để lôi điện tùy ý bổ xuống, hắn lập tức bộc phát tu vi Võ Tôn sơ cấp, cùng lôi điện bắt đầu giằng co.
Lạc Tiêm Nhi và đám người Điệp Y Tiên Tử hoàn toàn chấn kinh, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, lôi điện kia, người nào không bổ lại bổ một mình Trang Bất Chu, các nàng khẽ thì thào:
- Lôi điện, lôi điện…
Trong lúc thì thào, gần 600 người, 600 ánh mắt, tất cả đều đồng loạt nhìn Sở Nam, nhìn thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng, trong lòng dâng lên kính nể vô hạn, thân ảnh Sở Nam trong lòng các nàng giống như người trời vậy.
Hai tỷ muội Hề Hề và Nam nam cũng lẩm bẩm:
- Lâm Vân ca ca này quả thật quá ngầu à nha…
Trên gương mặt ngạc nhiên của Điệp Y Tiên Tử còn khẽ ửng đỏ, lẩm bẩm:
- Nam nhân có thể cướp đi nụ hôn đầu của ta, quả thật không tầm thường.
-DG-: Mình nhớ là con này cưỡng hôn Sở Nam mà???
Lạc Tiêm Nhi sâu kín nói:
- Có đệ tử như vậy, ngươi có thể mừng rồi!
….
Mà Sở Nam lúc đầu gối và mặt đất sắp chạm nhau, cũng chấn kinh đến ngây dại, hắn nói họ Trang không chịu nổi, nhưng không ngờ lão thiên lại nể mặt hắn như vậy, trực tiếp bổ xuống lôi điện.
Sở Nam nghĩ đến tình cảnh ở thành Đông Nhạc, sau đó lại nghe những lời đám người kia nói, thế nhưng việc này căn bản không phải do hắn làm, nhưng nhìn hàng ngàn lôi điện trước mắt, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nghĩ không ra kỳ quái trong đó, Sở Nam đành áp chế trong lòng, đứng thẳng dậy, lưng eo thẳng tắp, hắn nhìn Trang Bất Chu chật vật ngăn cản lôi điện, bật cười nói:
- Họ Trang kia, ngươi không phải muốn thuận thiên (thuận lòng trời) sao, không phải là Triêu Thiên giả (người hướng về trời) sao? Bây giờ lão thiên bổ lôi điện xuống trừng phạt ngươi, ngươi cũng dám phản kháng, thật đúng là nghiệt chướng nặng nề, tội ác tày trời mà!
- Phụt…
Nghe nói như vậy, Trang Bất Chu lửa giận công tâm, khí huyết bốc lên, trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, vừa trốn tránh lôi điện, vừa không cam lòng quát:
- Tại sao? Tại sao? Thương thiên, ta vẫn thành kính cúng bái ngươi, giữ gìn uy nghiêm của thiên cho ngươi, tại sao ngươi không giúp ta, ngược lại còn giúp tên muốn nghịch thiên kia? Tại sao? Ta nghĩ không ra, nghĩ mãi không ra…
Bất luận Trang Bất Chu trốn tránh thế nào, rống thế nào cũng không tránh khỏi lôi điện bổ xuống hắn, hắn chỉ có thể vận lực ngăn cản, quang quyển phòng ngự không thể phá vỡ trước mặt lôi điện chỉ giống như trò cười, một đạo lôi điện liền đem nó bổ nát bấy.
Sở Nam cười nói:
- Muốn biết tại sao không?
- Tại sao?
Trang Bất Chu nhìn chằm chằm Sở Nam, nhưng trong sự hằn học lại ẩn chứa một tia sợ hãi, bất kể người nào gặp chuyện như vậy thì trong lòng đều sẽ không thể bình tĩnh được nữa.
- Bởi vì ngươi không phải thuận thiên chân chính, ngươi chỉ mượn danh nghĩa của thiên, để thể hiện uy phong của ngươi mà thôi, lão thiên thấy ngươi dám đoạt danh tiếng của hắn, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, phải trừng phạt ngươi rồi!
- Không thể nào! Ta một lòng hướng thiên, ngươi mạo phạm thiên uy, ta giữ gìn thiên uy, giết ngươi, hủy diệt ngươi thì có tội gì?
Trang Bất Chu giống như phát cuồng, vốn vừa rồi bị băng quang làm cho hao tổn sáu thành lực lượng, trong cơ thể chỉ còn lại bốn thành lực lượng, lúc này bị lôi điện đánh, lực lượng không ngừng tiêu hao, ba thành, hai thành…
- Ta đã nói rồi, ngươi chịu không nổi đâu!
Sở Nam lạnh lùng nói, không để ý đến Trang Bất Chu, ánh mắt nhìn thẳng về phía lôi điện đầy trời, sau đó gầm lên một tiếng, vài ngụm máu tươi phun ra, Sở Nam nhằm về phía hư không lao đến, lao đến phía lôi điện dày đặc thô to như mạn đằng.
- Lâm Vân…
Lạc Tiêm Nhi hét lên một tiếng, Sở Nam vừa lao đi, lập tức khiến đám đệ tử Huyền Băng Môn lại lần nữa hóa đá, không rõ Sở Nam đến cùng muốn làm gì. Trang Bất Chu lại càng hồ đồ, hắn muốn tránh lôi điện cũng không tránh được, Lâm Vân lại chủ động nghênh đón lôi điện, như vậy không phải là muốn chết thì là gì?
Chỉ có Điệp Y Tiên Tử là mơ hồ có chút hiểu ra Sở Nam muốn làm gì, trong đầu của nàng hiện lên tình cảnh Sở Nam thôn phệ lôi điện ở thành Đông Nhạc, trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, thầm nghĩ:
- Nam nhân như vậy…
-DG-: Thật là manly
Nói được một nửa, Điệp Y Tiên Tử không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt của nàng lúc này đã trở nên thâm tình vô cùng.
Đúng vậy, Điệp Y Tiên Tử nghĩ không sai, Sở Nam chính là muốn thôn phệ lôi điện, Trang Bất Chu mặc dù bị lôi điện đánh, nhưng hắn cũng chưa chết. Sở Nam cũng không thể tất cả hi vọng ký thác vào lôi điện có thể đánh chết Trang Bất Chu được.
Bằng không, nếu Trang Bất Chu không bị bổ chết thì trận chiến tiếp theo sẽ phải làm thế nào?
Sở Nam chỉ có thể dựa vào chính mình
Vì vậy, Sở Nam không để ý đến thân thể đã vượt quá chịu đựng, vọt lên bầu trời, thôn phệ từng đạo tia chớp khổng lồ, hóa thành của mình.
- Ầm ầm ầm…. ầm…
Lại một đạo lôi điện thô lớn đánh xuống, Sở Nam hoành thân ngăn cản, lôi điện hung hăng quất lên người Sở Nam, thân thể Sở Nam lập tức xuất hiện một đạo vết thương cháy đen, Sở Nam nhịn đau, liều mạng đem lôi điện thôn hấp vào trong cơ thể.
Cùng lúc đó, Sở Nam đem thần niệm phóng thích, để lôi điện tôi luyện thần niệm.
Trang Bất Chu nhìn thấy Sở Nam trực tiếp dùng thân thể nghênh đón lôi điện, trong lòng khiếp sợ, đồng thời nguyền rủa:
- Ta cũng không tin lôi điện không đánh chết ngươi, thương thiên, Lâm Vân chính là muốn nghịch ngươi, ngươi thấy rồi chứ? Đánh chết hắn đi!
Sức mạnh của lôi điện tuyệt đối khó mà tưởng tượng nổi, cũng may thân thể Sở Nam đã trải qua lôi điện tôi luyện, sinh mệnh lực từ trong đường kinh mạch thứ mười không ngừng thôi phát ra. Mặc dù vậy, Sở Nam cũng thiếu chút nữa bị bổ thành than củi cháy đen, Sở Nam đem đạo lôi điện kia nuốt vào trong người, một lượn lớn sinh mệnh lực tràn ra, bao trùm lấy lôi điện, liều mạng kéo vào trong đan điền.
Trong đan điền, đan châu vốn hư nhược, sau khi lôi điện bị kéo vào, liền bộc phát uy năng lôi điện chân chính, sinh mệnh lực không ngừng tràn đến cũng không thể hoàn toàn bao vây được lôi điện.
Sở Nam liều mạng muốn đem lôi điện luyện hóa, bởi vì trước mắt, Sở Nam chỉ nghĩ đến thủ đoạn công kích duy nhất này. Sở Nam điên cuồng đem máu tươi trong người vận chuyển về phía đan điền.
Một giọt máu tươi, thậm chí còn là tinh huyết, tràn về phía lôi điện.
Máu tươi tập kích đến, lôi điện thoáng ngưng trệ, giống như gặp phải chấn kinh mà khựng lại vậy. Sở Nam thấy thế, cũng không nghĩ nhiều, nhân cơ hội đó đem sinh mệnh lực bao bọc lấy, dùng đan châu tập kích.
Sở Nam đem tất cả những thứ có thể nghĩ ra, công kích được, phát động tổng tấn công, sau vài giây, đạo lôi điện kia rốt cuộc cũng bị Sở Nam luyện hóa.
Trong lúc Sở Nam luyện hóa, hắn rất rõ ràng nghe thấy đạo lôi điện này truyền đến tiếng kinh hô, là tiếng kinh hô chân chính, tiếng kinh hô này giống như phát ra từ trong miệng một nữ tử.
Lập tức, Sở Nam ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Đạo lôi điện này, như thế nào lại phát ra tiếng kinh hô nhân tính như vậy? Xảy ra chuyện gì? Không phải ta nghe nhầm chứ?
Sở Nam lại nghĩ đến bộ dạng lôi điện hơi ngưng trệ lúc trước, trăm mối không thể giải, nhưng hắn cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, bởi vì nguyện vọng trọng yếu nhất của hắn bây giờ không phải là ngẩn ra vì vấn đề này, mà là thôn phệ lôi điện chi lực.
Sở Nam lại xông về phía đạo lôi điện thứ hai đánh tới, sau khi luyện hóa đạo lôi điện thứ nhất, đạo lôi điện thứ hai tương đối dễ dàng.
Tiếp đó là đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm…
Sở Nam hướng về phía lôi điện dày đặc hơn mà bay đến.
Trang Bất Chu nhìn thấy Sở Nam trong lôi điện đầy trời, không chỉ không chết, ngược lại càng hoan hỉ, phảng phất như lôi điện kia chính là đan dược đại bổ với hắn vậy. Trong lòng Trang Bất Chu nảy lên cảm giác phi thường bất hảo, đồng thời nghi vấn trong lòng càng lớn, lẩm bẩm:
- Vì sao lôi điện không bổ chết hắn? Vì sao? Lâm Vân muốn làm gì?
Đệ tử Huyền Băng Môn, hai tỷ muội Hề Hề Nam Nam nhìn thân ảnh trên bầu trời, nhìn tràng cảnh chiến đấu cùng lôi điện, từ trạng thái hóa đá bắt đầu chuyển thành trạng thái băng điêu, các nàng thật sự bị chấn kinh rồi.
Thôn phệ luyện hóa vài chục đạo lôi điện, lúc này Sở Nam trong lôi điện giống như cá gặp nước, từng đạo lôi điện bổ lên người đều bị hắn nuốt vào trong đan điền, đan châu không ngừng hấp thu uy năng của lôi điện.
Nửa khắc sau, lôi điện không còn đánh xuống nữa, thương khung rộn lớn lại khôi phục bộ dạng vốn có, sau khi Sở Nam đem đạo lôi điện cuối cùng luyện hóa, lại nhìn chằm chằm Trang Bất Chu, nở nụ cười.
Sở Nam nhàn nhạt cười, nhưng lại khiến Trang Bất Chu sởn hết cả gai ốc.
- Ngươi tại sao không chết? Ngươi tại sao không chết?
Trang Bất Chu lại bắt đầu cuồng khiếu, hắn lúc này chỉ còn một thành công lực, Sở Nam bình thản đáp:
- Ta còn chưa khiến ngươi tuyệt vọng, làm sao có thể chết được?
Trong mắt Trang Bất Chu lấp lánh quang mang cừu hận dày đặc chưa từng có. So với lúc trước Sở Nam đả thương hắn còn dày đặc hơn, chỉ nghe hắn gào thét:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi cho rằng bằng vào thực lực của ngươi bây giờ thì ngươi không phải chết nữa sao? Lão phu nói cho ngươi biết, ngươi đang nằm mơ, lão phu không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn bắt ngươi phải quỳ xuống!
- Âm mưu không thành rồi, ngươi đến thử xem!
Thân ảnh Trang Bất Chu lóe lên, hóa thành Lục Kiếm Quang, lập tức nghênh phong bạo trướng, biến thành quang kiếm dài bảy tám trượng, chém về phía Sở Nam.
Đúng lúc này.
Trong bầu trời quang…
Lại vang lên một tiếng:
- Ầm ầm ầm…. ầm…
Một thức Lục Kiếm Quang chém về phía Sở Nam.
Sở Nam vung tay, chém xuống một đạo lôi điện vừa thô vừa to, kích thẳng lên Lục Kiếm Quang.
Uy lực của lôi điện quả nhiên cường đại.
Trực tiếp đem đạo Lục Kiếm Quang nghiền nát.
Trang Bất Chu còn muốn tiếp tục công kích, đột nhiên nhìn thấy lôi điện lập tức sững sờ, cảm giác giống như một con mãnh hổ xuống núi, đuổi giết một con cừu non, đang lúc chuẩn bị nuốt sống thì lại phát hiện con cừu non đó không phải là cừu non, mà là một con sư tử uy mãnh.
Một con sư tử uy mạnh có thể nuốt ngược lại con mãnh hổ.
- Lôi điện, Lâm Vân sao có thể điều khiển lôi điện?
Trang Bất Chu nhìn thấy Sở Nam ở trong hư không có ngàn vạn lôi điện thiểm hiện, trong lòng có hàng đống nghi vấn không thể giải thích, hắn đã suy đoán rất nhiều, nhưng thật không ngờ Lâm Vân lại có thể phóng thích được lôi điện.
Càng khiến cho Trang Bất Chu khiếp sợ là lôi điện mà Lâm Vân phóng thích, uy lực không nhỏ, mặc dù công lực của hắn bị băng quang và lôi điện tiêu hao chỉ còn một thành, nhưng tu vi của hắn lại không giảm, vẫn là Võ Tôn sơ cấp, cho dù chỉ một thành công lực thì uy lực cũng vô cùng to lớn, thế mà không ngờ lại bị một đạo lôi điện của Sở Nam bổ tan.
Trang Bất Chu nhìn Sở Nam, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng bị hắn áp chế xuống, tỉnh táo suy nghĩ:
- Lúc trước Lâm Vân sắp tử vong cũng không thi triển ra chút lôi điện nào, điều này chứng tỏ lôi điện đó là vừa rồi mới thôn hấp được, nhiều lôi điện như vậy chẳng lẽ đều bị Lâm Vân nuốt sạch sao?
Nghĩ tới đây, Trang Bất Chu đột nhiên cảm thấy hôm nay mình sẽ gặp chuyện chẳng lành.
- Ta thật sự không chịu nổi sao? Vì sao ta lại không chịu nổi một quỳ của hắn?
Trang Bất Chu đã đổi xưng hô từ “lão phu” thành “ta”.
Đương nhiên, Trang Bất Chu cũng sẽ không ngồi chờ chết, hiển nhiên sẽ không để lôi điện tùy ý bổ xuống, hắn lập tức bộc phát tu vi Võ Tôn sơ cấp, cùng lôi điện bắt đầu giằng co.
Lạc Tiêm Nhi và đám người Điệp Y Tiên Tử hoàn toàn chấn kinh, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, lôi điện kia, người nào không bổ lại bổ một mình Trang Bất Chu, các nàng khẽ thì thào:
- Lôi điện, lôi điện…
Trong lúc thì thào, gần 600 người, 600 ánh mắt, tất cả đều đồng loạt nhìn Sở Nam, nhìn thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng, trong lòng dâng lên kính nể vô hạn, thân ảnh Sở Nam trong lòng các nàng giống như người trời vậy.
Hai tỷ muội Hề Hề và Nam nam cũng lẩm bẩm:
- Lâm Vân ca ca này quả thật quá ngầu à nha…
Trên gương mặt ngạc nhiên của Điệp Y Tiên Tử còn khẽ ửng đỏ, lẩm bẩm:
- Nam nhân có thể cướp đi nụ hôn đầu của ta, quả thật không tầm thường.
-DG-: Mình nhớ là con này cưỡng hôn Sở Nam mà???
Lạc Tiêm Nhi sâu kín nói:
- Có đệ tử như vậy, ngươi có thể mừng rồi!
….
Mà Sở Nam lúc đầu gối và mặt đất sắp chạm nhau, cũng chấn kinh đến ngây dại, hắn nói họ Trang không chịu nổi, nhưng không ngờ lão thiên lại nể mặt hắn như vậy, trực tiếp bổ xuống lôi điện.
Sở Nam nghĩ đến tình cảnh ở thành Đông Nhạc, sau đó lại nghe những lời đám người kia nói, thế nhưng việc này căn bản không phải do hắn làm, nhưng nhìn hàng ngàn lôi điện trước mắt, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nghĩ không ra kỳ quái trong đó, Sở Nam đành áp chế trong lòng, đứng thẳng dậy, lưng eo thẳng tắp, hắn nhìn Trang Bất Chu chật vật ngăn cản lôi điện, bật cười nói:
- Họ Trang kia, ngươi không phải muốn thuận thiên (thuận lòng trời) sao, không phải là Triêu Thiên giả (người hướng về trời) sao? Bây giờ lão thiên bổ lôi điện xuống trừng phạt ngươi, ngươi cũng dám phản kháng, thật đúng là nghiệt chướng nặng nề, tội ác tày trời mà!
- Phụt…
Nghe nói như vậy, Trang Bất Chu lửa giận công tâm, khí huyết bốc lên, trực tiếp hộc ra một ngụm máu tươi, vừa trốn tránh lôi điện, vừa không cam lòng quát:
- Tại sao? Tại sao? Thương thiên, ta vẫn thành kính cúng bái ngươi, giữ gìn uy nghiêm của thiên cho ngươi, tại sao ngươi không giúp ta, ngược lại còn giúp tên muốn nghịch thiên kia? Tại sao? Ta nghĩ không ra, nghĩ mãi không ra…
Bất luận Trang Bất Chu trốn tránh thế nào, rống thế nào cũng không tránh khỏi lôi điện bổ xuống hắn, hắn chỉ có thể vận lực ngăn cản, quang quyển phòng ngự không thể phá vỡ trước mặt lôi điện chỉ giống như trò cười, một đạo lôi điện liền đem nó bổ nát bấy.
Sở Nam cười nói:
- Muốn biết tại sao không?
- Tại sao?
Trang Bất Chu nhìn chằm chằm Sở Nam, nhưng trong sự hằn học lại ẩn chứa một tia sợ hãi, bất kể người nào gặp chuyện như vậy thì trong lòng đều sẽ không thể bình tĩnh được nữa.
- Bởi vì ngươi không phải thuận thiên chân chính, ngươi chỉ mượn danh nghĩa của thiên, để thể hiện uy phong của ngươi mà thôi, lão thiên thấy ngươi dám đoạt danh tiếng của hắn, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho ngươi, phải trừng phạt ngươi rồi!
- Không thể nào! Ta một lòng hướng thiên, ngươi mạo phạm thiên uy, ta giữ gìn thiên uy, giết ngươi, hủy diệt ngươi thì có tội gì?
Trang Bất Chu giống như phát cuồng, vốn vừa rồi bị băng quang làm cho hao tổn sáu thành lực lượng, trong cơ thể chỉ còn lại bốn thành lực lượng, lúc này bị lôi điện đánh, lực lượng không ngừng tiêu hao, ba thành, hai thành…
- Ta đã nói rồi, ngươi chịu không nổi đâu!
Sở Nam lạnh lùng nói, không để ý đến Trang Bất Chu, ánh mắt nhìn thẳng về phía lôi điện đầy trời, sau đó gầm lên một tiếng, vài ngụm máu tươi phun ra, Sở Nam nhằm về phía hư không lao đến, lao đến phía lôi điện dày đặc thô to như mạn đằng.
- Lâm Vân…
Lạc Tiêm Nhi hét lên một tiếng, Sở Nam vừa lao đi, lập tức khiến đám đệ tử Huyền Băng Môn lại lần nữa hóa đá, không rõ Sở Nam đến cùng muốn làm gì. Trang Bất Chu lại càng hồ đồ, hắn muốn tránh lôi điện cũng không tránh được, Lâm Vân lại chủ động nghênh đón lôi điện, như vậy không phải là muốn chết thì là gì?
Chỉ có Điệp Y Tiên Tử là mơ hồ có chút hiểu ra Sở Nam muốn làm gì, trong đầu của nàng hiện lên tình cảnh Sở Nam thôn phệ lôi điện ở thành Đông Nhạc, trong lòng nàng bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, thầm nghĩ:
- Nam nhân như vậy…
-DG-: Thật là manly
Nói được một nửa, Điệp Y Tiên Tử không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt của nàng lúc này đã trở nên thâm tình vô cùng.
Đúng vậy, Điệp Y Tiên Tử nghĩ không sai, Sở Nam chính là muốn thôn phệ lôi điện, Trang Bất Chu mặc dù bị lôi điện đánh, nhưng hắn cũng chưa chết. Sở Nam cũng không thể tất cả hi vọng ký thác vào lôi điện có thể đánh chết Trang Bất Chu được.
Bằng không, nếu Trang Bất Chu không bị bổ chết thì trận chiến tiếp theo sẽ phải làm thế nào?
Sở Nam chỉ có thể dựa vào chính mình
Vì vậy, Sở Nam không để ý đến thân thể đã vượt quá chịu đựng, vọt lên bầu trời, thôn phệ từng đạo tia chớp khổng lồ, hóa thành của mình.
- Ầm ầm ầm…. ầm…
Lại một đạo lôi điện thô lớn đánh xuống, Sở Nam hoành thân ngăn cản, lôi điện hung hăng quất lên người Sở Nam, thân thể Sở Nam lập tức xuất hiện một đạo vết thương cháy đen, Sở Nam nhịn đau, liều mạng đem lôi điện thôn hấp vào trong cơ thể.
Cùng lúc đó, Sở Nam đem thần niệm phóng thích, để lôi điện tôi luyện thần niệm.
Trang Bất Chu nhìn thấy Sở Nam trực tiếp dùng thân thể nghênh đón lôi điện, trong lòng khiếp sợ, đồng thời nguyền rủa:
- Ta cũng không tin lôi điện không đánh chết ngươi, thương thiên, Lâm Vân chính là muốn nghịch ngươi, ngươi thấy rồi chứ? Đánh chết hắn đi!
Sức mạnh của lôi điện tuyệt đối khó mà tưởng tượng nổi, cũng may thân thể Sở Nam đã trải qua lôi điện tôi luyện, sinh mệnh lực từ trong đường kinh mạch thứ mười không ngừng thôi phát ra. Mặc dù vậy, Sở Nam cũng thiếu chút nữa bị bổ thành than củi cháy đen, Sở Nam đem đạo lôi điện kia nuốt vào trong người, một lượn lớn sinh mệnh lực tràn ra, bao trùm lấy lôi điện, liều mạng kéo vào trong đan điền.
Trong đan điền, đan châu vốn hư nhược, sau khi lôi điện bị kéo vào, liền bộc phát uy năng lôi điện chân chính, sinh mệnh lực không ngừng tràn đến cũng không thể hoàn toàn bao vây được lôi điện.
Sở Nam liều mạng muốn đem lôi điện luyện hóa, bởi vì trước mắt, Sở Nam chỉ nghĩ đến thủ đoạn công kích duy nhất này. Sở Nam điên cuồng đem máu tươi trong người vận chuyển về phía đan điền.
Một giọt máu tươi, thậm chí còn là tinh huyết, tràn về phía lôi điện.
Máu tươi tập kích đến, lôi điện thoáng ngưng trệ, giống như gặp phải chấn kinh mà khựng lại vậy. Sở Nam thấy thế, cũng không nghĩ nhiều, nhân cơ hội đó đem sinh mệnh lực bao bọc lấy, dùng đan châu tập kích.
Sở Nam đem tất cả những thứ có thể nghĩ ra, công kích được, phát động tổng tấn công, sau vài giây, đạo lôi điện kia rốt cuộc cũng bị Sở Nam luyện hóa.
Trong lúc Sở Nam luyện hóa, hắn rất rõ ràng nghe thấy đạo lôi điện này truyền đến tiếng kinh hô, là tiếng kinh hô chân chính, tiếng kinh hô này giống như phát ra từ trong miệng một nữ tử.
Lập tức, Sở Nam ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Đạo lôi điện này, như thế nào lại phát ra tiếng kinh hô nhân tính như vậy? Xảy ra chuyện gì? Không phải ta nghe nhầm chứ?
Sở Nam lại nghĩ đến bộ dạng lôi điện hơi ngưng trệ lúc trước, trăm mối không thể giải, nhưng hắn cũng không tiếp tục nghĩ nhiều, bởi vì nguyện vọng trọng yếu nhất của hắn bây giờ không phải là ngẩn ra vì vấn đề này, mà là thôn phệ lôi điện chi lực.
Sở Nam lại xông về phía đạo lôi điện thứ hai đánh tới, sau khi luyện hóa đạo lôi điện thứ nhất, đạo lôi điện thứ hai tương đối dễ dàng.
Tiếp đó là đạo thứ ba, đạo thứ tư, đạo thứ năm…
Sở Nam hướng về phía lôi điện dày đặc hơn mà bay đến.
Trang Bất Chu nhìn thấy Sở Nam trong lôi điện đầy trời, không chỉ không chết, ngược lại càng hoan hỉ, phảng phất như lôi điện kia chính là đan dược đại bổ với hắn vậy. Trong lòng Trang Bất Chu nảy lên cảm giác phi thường bất hảo, đồng thời nghi vấn trong lòng càng lớn, lẩm bẩm:
- Vì sao lôi điện không bổ chết hắn? Vì sao? Lâm Vân muốn làm gì?
Đệ tử Huyền Băng Môn, hai tỷ muội Hề Hề Nam Nam nhìn thân ảnh trên bầu trời, nhìn tràng cảnh chiến đấu cùng lôi điện, từ trạng thái hóa đá bắt đầu chuyển thành trạng thái băng điêu, các nàng thật sự bị chấn kinh rồi.
Thôn phệ luyện hóa vài chục đạo lôi điện, lúc này Sở Nam trong lôi điện giống như cá gặp nước, từng đạo lôi điện bổ lên người đều bị hắn nuốt vào trong đan điền, đan châu không ngừng hấp thu uy năng của lôi điện.
Nửa khắc sau, lôi điện không còn đánh xuống nữa, thương khung rộn lớn lại khôi phục bộ dạng vốn có, sau khi Sở Nam đem đạo lôi điện cuối cùng luyện hóa, lại nhìn chằm chằm Trang Bất Chu, nở nụ cười.
Sở Nam nhàn nhạt cười, nhưng lại khiến Trang Bất Chu sởn hết cả gai ốc.
- Ngươi tại sao không chết? Ngươi tại sao không chết?
Trang Bất Chu lại bắt đầu cuồng khiếu, hắn lúc này chỉ còn một thành công lực, Sở Nam bình thản đáp:
- Ta còn chưa khiến ngươi tuyệt vọng, làm sao có thể chết được?
Trong mắt Trang Bất Chu lấp lánh quang mang cừu hận dày đặc chưa từng có. So với lúc trước Sở Nam đả thương hắn còn dày đặc hơn, chỉ nghe hắn gào thét:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi cho rằng bằng vào thực lực của ngươi bây giờ thì ngươi không phải chết nữa sao? Lão phu nói cho ngươi biết, ngươi đang nằm mơ, lão phu không chỉ muốn giết ngươi, còn muốn bắt ngươi phải quỳ xuống!
- Âm mưu không thành rồi, ngươi đến thử xem!
Thân ảnh Trang Bất Chu lóe lên, hóa thành Lục Kiếm Quang, lập tức nghênh phong bạo trướng, biến thành quang kiếm dài bảy tám trượng, chém về phía Sở Nam.
Đúng lúc này.
Trong bầu trời quang…
Lại vang lên một tiếng:
- Ầm ầm ầm…. ầm…
Một thức Lục Kiếm Quang chém về phía Sở Nam.
Sở Nam vung tay, chém xuống một đạo lôi điện vừa thô vừa to, kích thẳng lên Lục Kiếm Quang.
Uy lực của lôi điện quả nhiên cường đại.
Trực tiếp đem đạo Lục Kiếm Quang nghiền nát.
Trang Bất Chu còn muốn tiếp tục công kích, đột nhiên nhìn thấy lôi điện lập tức sững sờ, cảm giác giống như một con mãnh hổ xuống núi, đuổi giết một con cừu non, đang lúc chuẩn bị nuốt sống thì lại phát hiện con cừu non đó không phải là cừu non, mà là một con sư tử uy mãnh.
Một con sư tử uy mạnh có thể nuốt ngược lại con mãnh hổ.
- Lôi điện, Lâm Vân sao có thể điều khiển lôi điện?
Trang Bất Chu nhìn thấy Sở Nam ở trong hư không có ngàn vạn lôi điện thiểm hiện, trong lòng có hàng đống nghi vấn không thể giải thích, hắn đã suy đoán rất nhiều, nhưng thật không ngờ Lâm Vân lại có thể phóng thích được lôi điện.
Càng khiến cho Trang Bất Chu khiếp sợ là lôi điện mà Lâm Vân phóng thích, uy lực không nhỏ, mặc dù công lực của hắn bị băng quang và lôi điện tiêu hao chỉ còn một thành, nhưng tu vi của hắn lại không giảm, vẫn là Võ Tôn sơ cấp, cho dù chỉ một thành công lực thì uy lực cũng vô cùng to lớn, thế mà không ngờ lại bị một đạo lôi điện của Sở Nam bổ tan.
Trang Bất Chu nhìn Sở Nam, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, nhưng bị hắn áp chế xuống, tỉnh táo suy nghĩ:
- Lúc trước Lâm Vân sắp tử vong cũng không thi triển ra chút lôi điện nào, điều này chứng tỏ lôi điện đó là vừa rồi mới thôn hấp được, nhiều lôi điện như vậy chẳng lẽ đều bị Lâm Vân nuốt sạch sao?
Nghĩ tới đây, Trang Bất Chu đột nhiên cảm thấy hôm nay mình sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.