Chương 68: Huyết mạch (1)
Thái Thành
18/09/2018
Mặc dù nói, lần này là nàng tình nguyện đem thân
ra cứu hắn. Nhưng dù sao nàng cũng là một nữ nhân, sự xấu hổ trên mặt
không thể không biểu hiện ra ngoài. Hai tay A Khờ tham lam kéo nàng ngã
xuống mà sờ soạng liên tục, miệng hắn cũng áp lên môi nàng hôn rất nhiệt tình. Nàng bị hắn chọc cho lửa dục trong lòng cũng muốn bùng phát. Nàng hơi có chút giãy dụa, nhưng rồi cuối cùng lại buông tha mặc kệ cho hắn
muốn làm gì thì làm. Đang lúc này, Long Tinh Nguyệt lại lên tiếng nhắc
nhở:
- Các ngươi làm như vậy chỉ có thể trừ được phần ngọn, còn cội nguồn của nó vẫn không có cách nào giải quyết triệt để được. Vì câu nói lúc nãy của ngươi, ta sẽ truyền cho hai người các ngươi một bộ công pháp của Long tộc. Bộ công pháp này so với nhân tộc của các ngươi tốt hơn rất nhiều, mặc dù cấp bậc không quá cao. Chỉ là một bộ sơ cấp học đồ song tu pháp thuật. Nhưng đừng vì thế mà xem thường nó. Đây là song tu công pháp của long tộc chúng ta, là một món trân phẩm không phải bình thường. Hai người các ngươi cứ thả lỏng người ra, để ta lưu lại ký ức cho các ngươi.
Long Tinh Nguyệt nói xong cũng không cần đến sự đồng ý của hai người, cứ thế mà đem một quyển song tu công pháp lưu lại trong đầu của cả hai. A Khờ nhìn thấy những thứ đồ án hình vẽ bay nhảy trong đầu, hắn chỉ cảm thấy có chút phức tạp, nhưng mắt thì sáng như sao trời. Còn Nhược Lan thì ngược lại, nàng nhìn đồ án nam nữ giao hoan, các phần chấm xanh đỏ chạy dọc quanh hai bộ phận thân thể trần truồng, mới nhìn một chút nàng đã xấu hổ đến đỏ mặt. Nhung chỉ có điều nàng không muốn nhìn cũng là không được. Vì nó đang ở trong đầu của nàng mà lưu lại từng chút một, sau này nàng có muốn xóa cũng không thể xóa. Sau khi làm xong xuôi hết thẩy, Long Tinh Nguyệt mới lười biếng nói:
- Hai người các ngươi cứ như thế mà phối hợp thực hiện, nhưng nhớ phải dẫn dược lực đi theo các phần dấu chấm trên đồ hình. Có như vậy thì dược lực mới tiêu tan được. Không những vậy, dược lực của nó còn có thể giúp các ngươi tu luyện nữa. Nhớ đấy, ta phải đi ngủ rồi! Khi nào ta tỉnh dậy, ta sẽ quay lại nói chuyện với các ngươi sau.
Thấy nàng nhắm mắt không nói thêm gì nữa, A Khờ mới nhìn sang Nhược Lan đang nằm dưới thân mình:
- Nhược Lan, nàng... nàng có thể...
Nàng xấu hổ không dám nhìn thẳng vào trong mắt hắn. Nếu bây giờ có một cái lỗ để chui xuống, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ chịu ngoi lên. Nhưng khi nghĩ đến thống khổ mà hắn đang phải chịu đựng, nàng không đành lòng nên phải cắn răng gật đầu:
- Ngươi... ngươi phải nhắm mắt lại mới được!
Hắn nghe nàng nói thế thì liền vui vẻ đồng ý:
- Ngươi cứ yên tâm, ta sau này nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Dù ngươi có muốn hay không, ta cũng sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương đến ngươi!
Nghe hắn nói chắc như đinh đóng cột, lòng nàng cảm giác có chút ấm áp. Nàng khẽ ùm lên một tiếng, rồi liếc mắt lườm hắn:
- Còn chưa chịu nhắm mắt?
Hắn thấy nàng sắp xấu hổ không thể chịu nổi, lại nghĩ đến mấy đồ hình trong quyển công pháp, liền ngoan ngoãn mà nghe theo lời nàng. Một lúc sau, trong không khí trầm tĩnh của mật động, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng âm thanh va chạm nhè nhẹ, cùng với tiếng thở gấp gáp của cả nam nữ.
- Ngươi... ngươi đừng có sờ bậy! Để... để im đó cho ta làm!
- Nhược Lan, làm sao cái động tác này không giống với trong đồ hình, ngươi không phải là đang nhớ sai đó chứ?
- Không có sai đâu, là ta đã làm đúng như vậy rồi mà! Ngươi... ngươi không được mở mắt ra đâu đấy! Để ta chỉnh sửa lại một chút!
- Được chưa, sao còn lâu quá vậy?
- Ngươi, cái tên thô lỗ này! Người làm sao lại làm mạnh như vậy chứ? Đau muốn chết ta...
...
Không biết là qua bao lâu, cũng không biết là làm đến mấy lần. Cuối cùng hai người tách ra mà khoanh chân lại ngồi. Chỉ một lát sau, giọng nói e thẹn của Nhược Lan kèm theo một tia trách móc:
- Làm ra cái chuyện xấu hổ như vậy, ngươi còn muốn cười được nữa hay sao?
- Hì, nàng đừng giận! Là lỗi của ta, là lỗi của ta!
Khuôn mặt đang tươi cười của hắn hơi dừng lại một chút, rồi hắn nhìn nàng với vẻ đầy nhu tình:
- Nhược Lan, sau này nàng có thể đi theo ta được không?
Nàng nhìn hắn, hơi tránh ánh mắt của hắn, ấp úng nói:
- Chuyện này... chuyện này có thể để sau hãy nói được không?
Nàng vừa nói vừa đứng dậy đem quần áo mặc trở vào, ánh mắt cố ý nhìn sang một hướng khác. Hắn biết lúc này mà còn làm khó nàng, nàng có thể sẽ bỏ đi ngay tức khắc. Hắn đành khe khẽ lắc đầu, rồi đem mớ vải rách vứt lung tung dưới đất mà mặc lên người. Nhưng hắn loay hoay mấy lần cũng không thấy nó ra hình thù gì, đành phải cười khổ mà nói:
- Nhược Lan, ta đi kiếm chút lá cây về làm quần áo. Nàng có đói bụng hay không, để ta hái thêm một ít trái cây nữa đem về.
Hắn vừa nhắc đến hai chữ trái cây, nàng liền liếc mắt sang nhìn hắn. Rồi hai ngươi nhanh chóng quay mặt tránh đi.
- Ta... ta không phải cố ý! Để ta... để ta đi xem có thứ gì khác để ăn được hay không!
Hắn nói xong liền nhanh chân chạy đi mất. Nàng nhìn theo bóng lưng của hắn mà thở nhẹ ra:
- A Khờ, ngươi hãy cho ta một chút thời gian! Ta nhất định sẽ có câu trả lời thích đáng cho ngươi!
Hắn không biết lúc mình vừa quay đi, nàng đã nói ra những lời như vậy. Sau khi tìm kiếm một hồi, A Khờ cảm thấy nơi này mặt dù rộng lớn, nhưng cũng không có quá nhiều sự sống. Ngoài một số loại cây cỏ bình thường sinh trưởng, đến một con kiến cũng không thấy xuất hiện. Hắn lần này đi cũng khá lâu, Nhược Lan ngồi bó gối dưới đất mà nhàm chán suy nghĩ lung tung. Có lúc thấy nàng nhíu mày khó chịu, lại thấy nàng cười ngây dại như nhớ ra chuyện gì đó rất là vui vẻ. Đột nhiên A Khờ từ xa chạy đến, miệng không ngừng hô lên:
- Nhược Lan, Nhược Lan! Xem ta kiếm được thứ gì cho nàng nè!
Nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe hắn gọi thì ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy hắn cầm trong tay một cái vòng hoa màu sắc rực rỡ, miệng thì đang cười không ngớt. Nàng hơi đứng dậy nhìn hắn. Hắn cũng không đợi nàng hỏi đến, đã kéo tay nàng đi, vừa đi vừa nói:
- Nhược Lan, vừa nãy ta thấy ở bên kia có một cái hồ nước rất đẹp! Xung quanh mọc rất nhiều loại cỏ ngũ sắc. Ta thấy nó có thể tết lại thành một cái vương niệm, ta nghĩ là nàng đội lên sẽ rất đẹp!
Khi nàng còn đang chăm chú nhìn hắn, bước chân hai người đã đi đến một mảng hoa cỏ xanh rì đầy những sắc màu tươi mới. Cách đó không có xa lắm là một cái hồ nước nhỏ chừng mấy trăm trượng. A Khờ nhanh tay đội vòng hoa lên đầu nàng, rồi kéo tay nàng đứng bên bờ hồ, để bóng của nàng soi xuống dưới. Hắn cười ha hả mà vỗ tay khen:
- Đẹp quá! Nàng giống như một nữ tiên hạ phàm vậy!
- Thật không?
Nàng vô ý hỏi hắn một câu rồi tự nhìn xuống gương mặt mỹ lệ của mình in trên bóng nước. Cái vòng cỏ ngũ sắc vậy mà như có điểm nhấn tạo nên sự huyền diệu nào đó trong cõi u minh.
- Thế nào, ta nói nàng rất đẹp! Nàng còn không có tin ta?
Nàng cười, nụ cười thiếu nữ thanh xuân rạng ngời. Đã không biết bao lâu rồi nàng mới có thể cười nhiều đến như vậy. Ở bên cạnh hắn, nàng không có bất cứ thứ gì, cũng chẳng có gì làm nàng trở nên phiền muộn. Nàng cứ ngỡ rằng cả đời này, nàng chỉ là một phụ nữ có chồng, héo rũ trong bốn bức tường vô vị mà quán niệm những lời răn dạy về đạo đức lễ nghĩa. Nàng cũng quên mất nàng đã từng có một thời thanh xuân không vướng bụi trần, ngây thơ với những mơ mộng hão huyền của một thiếu nữ. Tim nàng ngỡ rằng cứ thế mà chết đi, trời lại cho nàng một cơ hội được sống lại với chính khao khát của mình.
- Nhược Lan, ngươi có biết không? Từ rất lâu trước đây ta đã từng nhìn thấy một cô gái nhỏ không hề chê ta thân phận thấp hèn mà mỗi ngày đều lén lút đưa cho ta một hai, cái bánh. Đối với nàng, có thể đó là một thứ đồ ăn tầm thường. Nhưng đối với ta mà nói nó là một món quà vô giá. Ta luôn tự nhủ, một ngày nào đó ta sẽ bảo vệ cho nàng, che chở cho nàng khỏi những bụi khói hồng trần. Cho đến một hôm, cô gái nhỏ ấy bước lên kiệu hoa và không bao giờ đem bánh đến cho ta nữa. Ta đã đi lang thang khắp nơi, không phải là để nhận bánh của nàng. Mà vì ta muốn được gặp thêm nàng một lần. Không biết số phận rong ruổi thế nào, trong đêm mưa gió khắp trời. Ta lại gặp nàng trong sự trái ngang của cuộc đời. Từ đêm hôm ấy, trong lòng ta thề rằng, chỉ cần ta còn dù chỉ là một hơi thở ta cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn. Nhược Lan, những lời ta nói nàng có tin không?
Nhìn trong ánh mắt lập lòe, kiên định của hắn. Nàng có cảm giác hắn như một khối núi lớn sừng sững che chắn cho nàng những ngày gió sương. Cảm giác đó cứ lớn dần lên trong lòng nàng, đến cuối cùng nàng không còn dám nhìn hắn nữa. Nàng vội vàng tránh mặt sang chỗ khác, miệng lí nhí nói:
- Ta... ta muốn có thời gian để suy nghĩ!
Nàng chạy đi trong hoảng loạn, trái tim nàng càng đập càng lớn. Nàng lẽ nào lại thích hắn thật rồi sao? Không, nàng không dám đối mặt với sự thật đó.
- Tiểu quỷ? Ngươi nói thật đi, số lượng long quả mà người đã ăn không phải là chỉ có ba quả thôi đấy chứ?
Giọng nói mệt mỏi của Long Tinh Nguyệt vang vọng bên tai. A Khờ dù muốn đuổi theo Nhược Lan cũng phải dừng lại. Hắn hơi gãi đầu xấu hổ nói:
- Thật ra thì, ta ăn chỉ có tám quả thôi!
- Tám quả? Thật sao?
Hắn như chột dạ, tự đem tay ra tính nhẩm:
- Không, không, không! Hình như là mười quả mới đúng! Đúng rồi, ta ăn tổng cộng là mười quả!
- Ngươi... ngươi ăn nhiều như vậy mà còn không có chết? Ngươi có biết vừa rồi hai người các ngươi đã làm chuyện đó bao nhiêu lần rồi không?
A Khờ cảm giác có cái gì đó không đúng, hắn ngước mắt lên nhìn về phía cái đầu rồng nằm ở đằng xa:
- Không phải là ngươi nhìn trộm chuyện của bọn ta đó chứ?
- Hừ, ta chỉ muốn kiểm tra một chút các ngươi có bị sai lầm hay không mà thôi. Xem ra hai người các ngươi rất có thiên phú trong việc tu luyện loại công pháp này. Một lần luyện đến tận hết ba ngày ba đêm, ngươi cũng thật là lợi hại nha!
Nghe giọng thản nhiên cười cợt của nàng, mặt mo của hắn đỏ ửng. Hắn vừa có chút tự hào vừa lại cảm thấy buồn bực. Cũng may nàng là một con rồng cái, nếu nàng là cái giống đực chắc hắn phải liều nàng một lần mới đặng.
- Bây giờ không nói mấy chuyện này nữa, ngươi lần trước gọi ra tên của ta. Ta muốn biết là ngươi làm sao mà biết được chuyện này, nếu hôm nay không nói cho rõ ràng thì hai người các ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện rời đi!
Một luồng sức ép vô hình đột nhiên được nàng tản mát ra ngoài. Hắn ngay lập tức bị nàng ép xuống quỳ trên mặt đất, nhưng hắn không chịu khuất nhục mà liều mạng đứng thẳng lên:
- Long Tinh Nguyệt, nếu như ta nói mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ. Liệu ngươi có tin ta hay là không?
Thấy hắn liều mạng mà kháng cự như vậy, nàng có chút khen ngợi. Nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn hắn. Đến khi hắn nói mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, nàng mới thả lỏng uy áp trên người của hắn.
- Ngươi nói mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi sao?
- Các ngươi làm như vậy chỉ có thể trừ được phần ngọn, còn cội nguồn của nó vẫn không có cách nào giải quyết triệt để được. Vì câu nói lúc nãy của ngươi, ta sẽ truyền cho hai người các ngươi một bộ công pháp của Long tộc. Bộ công pháp này so với nhân tộc của các ngươi tốt hơn rất nhiều, mặc dù cấp bậc không quá cao. Chỉ là một bộ sơ cấp học đồ song tu pháp thuật. Nhưng đừng vì thế mà xem thường nó. Đây là song tu công pháp của long tộc chúng ta, là một món trân phẩm không phải bình thường. Hai người các ngươi cứ thả lỏng người ra, để ta lưu lại ký ức cho các ngươi.
Long Tinh Nguyệt nói xong cũng không cần đến sự đồng ý của hai người, cứ thế mà đem một quyển song tu công pháp lưu lại trong đầu của cả hai. A Khờ nhìn thấy những thứ đồ án hình vẽ bay nhảy trong đầu, hắn chỉ cảm thấy có chút phức tạp, nhưng mắt thì sáng như sao trời. Còn Nhược Lan thì ngược lại, nàng nhìn đồ án nam nữ giao hoan, các phần chấm xanh đỏ chạy dọc quanh hai bộ phận thân thể trần truồng, mới nhìn một chút nàng đã xấu hổ đến đỏ mặt. Nhung chỉ có điều nàng không muốn nhìn cũng là không được. Vì nó đang ở trong đầu của nàng mà lưu lại từng chút một, sau này nàng có muốn xóa cũng không thể xóa. Sau khi làm xong xuôi hết thẩy, Long Tinh Nguyệt mới lười biếng nói:
- Hai người các ngươi cứ như thế mà phối hợp thực hiện, nhưng nhớ phải dẫn dược lực đi theo các phần dấu chấm trên đồ hình. Có như vậy thì dược lực mới tiêu tan được. Không những vậy, dược lực của nó còn có thể giúp các ngươi tu luyện nữa. Nhớ đấy, ta phải đi ngủ rồi! Khi nào ta tỉnh dậy, ta sẽ quay lại nói chuyện với các ngươi sau.
Thấy nàng nhắm mắt không nói thêm gì nữa, A Khờ mới nhìn sang Nhược Lan đang nằm dưới thân mình:
- Nhược Lan, nàng... nàng có thể...
Nàng xấu hổ không dám nhìn thẳng vào trong mắt hắn. Nếu bây giờ có một cái lỗ để chui xuống, chắc chắn nàng sẽ không bao giờ chịu ngoi lên. Nhưng khi nghĩ đến thống khổ mà hắn đang phải chịu đựng, nàng không đành lòng nên phải cắn răng gật đầu:
- Ngươi... ngươi phải nhắm mắt lại mới được!
Hắn nghe nàng nói thế thì liền vui vẻ đồng ý:
- Ngươi cứ yên tâm, ta sau này nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Dù ngươi có muốn hay không, ta cũng sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương đến ngươi!
Nghe hắn nói chắc như đinh đóng cột, lòng nàng cảm giác có chút ấm áp. Nàng khẽ ùm lên một tiếng, rồi liếc mắt lườm hắn:
- Còn chưa chịu nhắm mắt?
Hắn thấy nàng sắp xấu hổ không thể chịu nổi, lại nghĩ đến mấy đồ hình trong quyển công pháp, liền ngoan ngoãn mà nghe theo lời nàng. Một lúc sau, trong không khí trầm tĩnh của mật động, thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng âm thanh va chạm nhè nhẹ, cùng với tiếng thở gấp gáp của cả nam nữ.
- Ngươi... ngươi đừng có sờ bậy! Để... để im đó cho ta làm!
- Nhược Lan, làm sao cái động tác này không giống với trong đồ hình, ngươi không phải là đang nhớ sai đó chứ?
- Không có sai đâu, là ta đã làm đúng như vậy rồi mà! Ngươi... ngươi không được mở mắt ra đâu đấy! Để ta chỉnh sửa lại một chút!
- Được chưa, sao còn lâu quá vậy?
- Ngươi, cái tên thô lỗ này! Người làm sao lại làm mạnh như vậy chứ? Đau muốn chết ta...
...
Không biết là qua bao lâu, cũng không biết là làm đến mấy lần. Cuối cùng hai người tách ra mà khoanh chân lại ngồi. Chỉ một lát sau, giọng nói e thẹn của Nhược Lan kèm theo một tia trách móc:
- Làm ra cái chuyện xấu hổ như vậy, ngươi còn muốn cười được nữa hay sao?
- Hì, nàng đừng giận! Là lỗi của ta, là lỗi của ta!
Khuôn mặt đang tươi cười của hắn hơi dừng lại một chút, rồi hắn nhìn nàng với vẻ đầy nhu tình:
- Nhược Lan, sau này nàng có thể đi theo ta được không?
Nàng nhìn hắn, hơi tránh ánh mắt của hắn, ấp úng nói:
- Chuyện này... chuyện này có thể để sau hãy nói được không?
Nàng vừa nói vừa đứng dậy đem quần áo mặc trở vào, ánh mắt cố ý nhìn sang một hướng khác. Hắn biết lúc này mà còn làm khó nàng, nàng có thể sẽ bỏ đi ngay tức khắc. Hắn đành khe khẽ lắc đầu, rồi đem mớ vải rách vứt lung tung dưới đất mà mặc lên người. Nhưng hắn loay hoay mấy lần cũng không thấy nó ra hình thù gì, đành phải cười khổ mà nói:
- Nhược Lan, ta đi kiếm chút lá cây về làm quần áo. Nàng có đói bụng hay không, để ta hái thêm một ít trái cây nữa đem về.
Hắn vừa nhắc đến hai chữ trái cây, nàng liền liếc mắt sang nhìn hắn. Rồi hai ngươi nhanh chóng quay mặt tránh đi.
- Ta... ta không phải cố ý! Để ta... để ta đi xem có thứ gì khác để ăn được hay không!
Hắn nói xong liền nhanh chân chạy đi mất. Nàng nhìn theo bóng lưng của hắn mà thở nhẹ ra:
- A Khờ, ngươi hãy cho ta một chút thời gian! Ta nhất định sẽ có câu trả lời thích đáng cho ngươi!
Hắn không biết lúc mình vừa quay đi, nàng đã nói ra những lời như vậy. Sau khi tìm kiếm một hồi, A Khờ cảm thấy nơi này mặt dù rộng lớn, nhưng cũng không có quá nhiều sự sống. Ngoài một số loại cây cỏ bình thường sinh trưởng, đến một con kiến cũng không thấy xuất hiện. Hắn lần này đi cũng khá lâu, Nhược Lan ngồi bó gối dưới đất mà nhàm chán suy nghĩ lung tung. Có lúc thấy nàng nhíu mày khó chịu, lại thấy nàng cười ngây dại như nhớ ra chuyện gì đó rất là vui vẻ. Đột nhiên A Khờ từ xa chạy đến, miệng không ngừng hô lên:
- Nhược Lan, Nhược Lan! Xem ta kiếm được thứ gì cho nàng nè!
Nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, nghe hắn gọi thì ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy hắn cầm trong tay một cái vòng hoa màu sắc rực rỡ, miệng thì đang cười không ngớt. Nàng hơi đứng dậy nhìn hắn. Hắn cũng không đợi nàng hỏi đến, đã kéo tay nàng đi, vừa đi vừa nói:
- Nhược Lan, vừa nãy ta thấy ở bên kia có một cái hồ nước rất đẹp! Xung quanh mọc rất nhiều loại cỏ ngũ sắc. Ta thấy nó có thể tết lại thành một cái vương niệm, ta nghĩ là nàng đội lên sẽ rất đẹp!
Khi nàng còn đang chăm chú nhìn hắn, bước chân hai người đã đi đến một mảng hoa cỏ xanh rì đầy những sắc màu tươi mới. Cách đó không có xa lắm là một cái hồ nước nhỏ chừng mấy trăm trượng. A Khờ nhanh tay đội vòng hoa lên đầu nàng, rồi kéo tay nàng đứng bên bờ hồ, để bóng của nàng soi xuống dưới. Hắn cười ha hả mà vỗ tay khen:
- Đẹp quá! Nàng giống như một nữ tiên hạ phàm vậy!
- Thật không?
Nàng vô ý hỏi hắn một câu rồi tự nhìn xuống gương mặt mỹ lệ của mình in trên bóng nước. Cái vòng cỏ ngũ sắc vậy mà như có điểm nhấn tạo nên sự huyền diệu nào đó trong cõi u minh.
- Thế nào, ta nói nàng rất đẹp! Nàng còn không có tin ta?
Nàng cười, nụ cười thiếu nữ thanh xuân rạng ngời. Đã không biết bao lâu rồi nàng mới có thể cười nhiều đến như vậy. Ở bên cạnh hắn, nàng không có bất cứ thứ gì, cũng chẳng có gì làm nàng trở nên phiền muộn. Nàng cứ ngỡ rằng cả đời này, nàng chỉ là một phụ nữ có chồng, héo rũ trong bốn bức tường vô vị mà quán niệm những lời răn dạy về đạo đức lễ nghĩa. Nàng cũng quên mất nàng đã từng có một thời thanh xuân không vướng bụi trần, ngây thơ với những mơ mộng hão huyền của một thiếu nữ. Tim nàng ngỡ rằng cứ thế mà chết đi, trời lại cho nàng một cơ hội được sống lại với chính khao khát của mình.
- Nhược Lan, ngươi có biết không? Từ rất lâu trước đây ta đã từng nhìn thấy một cô gái nhỏ không hề chê ta thân phận thấp hèn mà mỗi ngày đều lén lút đưa cho ta một hai, cái bánh. Đối với nàng, có thể đó là một thứ đồ ăn tầm thường. Nhưng đối với ta mà nói nó là một món quà vô giá. Ta luôn tự nhủ, một ngày nào đó ta sẽ bảo vệ cho nàng, che chở cho nàng khỏi những bụi khói hồng trần. Cho đến một hôm, cô gái nhỏ ấy bước lên kiệu hoa và không bao giờ đem bánh đến cho ta nữa. Ta đã đi lang thang khắp nơi, không phải là để nhận bánh của nàng. Mà vì ta muốn được gặp thêm nàng một lần. Không biết số phận rong ruổi thế nào, trong đêm mưa gió khắp trời. Ta lại gặp nàng trong sự trái ngang của cuộc đời. Từ đêm hôm ấy, trong lòng ta thề rằng, chỉ cần ta còn dù chỉ là một hơi thở ta cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn. Nhược Lan, những lời ta nói nàng có tin không?
Nhìn trong ánh mắt lập lòe, kiên định của hắn. Nàng có cảm giác hắn như một khối núi lớn sừng sững che chắn cho nàng những ngày gió sương. Cảm giác đó cứ lớn dần lên trong lòng nàng, đến cuối cùng nàng không còn dám nhìn hắn nữa. Nàng vội vàng tránh mặt sang chỗ khác, miệng lí nhí nói:
- Ta... ta muốn có thời gian để suy nghĩ!
Nàng chạy đi trong hoảng loạn, trái tim nàng càng đập càng lớn. Nàng lẽ nào lại thích hắn thật rồi sao? Không, nàng không dám đối mặt với sự thật đó.
- Tiểu quỷ? Ngươi nói thật đi, số lượng long quả mà người đã ăn không phải là chỉ có ba quả thôi đấy chứ?
Giọng nói mệt mỏi của Long Tinh Nguyệt vang vọng bên tai. A Khờ dù muốn đuổi theo Nhược Lan cũng phải dừng lại. Hắn hơi gãi đầu xấu hổ nói:
- Thật ra thì, ta ăn chỉ có tám quả thôi!
- Tám quả? Thật sao?
Hắn như chột dạ, tự đem tay ra tính nhẩm:
- Không, không, không! Hình như là mười quả mới đúng! Đúng rồi, ta ăn tổng cộng là mười quả!
- Ngươi... ngươi ăn nhiều như vậy mà còn không có chết? Ngươi có biết vừa rồi hai người các ngươi đã làm chuyện đó bao nhiêu lần rồi không?
A Khờ cảm giác có cái gì đó không đúng, hắn ngước mắt lên nhìn về phía cái đầu rồng nằm ở đằng xa:
- Không phải là ngươi nhìn trộm chuyện của bọn ta đó chứ?
- Hừ, ta chỉ muốn kiểm tra một chút các ngươi có bị sai lầm hay không mà thôi. Xem ra hai người các ngươi rất có thiên phú trong việc tu luyện loại công pháp này. Một lần luyện đến tận hết ba ngày ba đêm, ngươi cũng thật là lợi hại nha!
Nghe giọng thản nhiên cười cợt của nàng, mặt mo của hắn đỏ ửng. Hắn vừa có chút tự hào vừa lại cảm thấy buồn bực. Cũng may nàng là một con rồng cái, nếu nàng là cái giống đực chắc hắn phải liều nàng một lần mới đặng.
- Bây giờ không nói mấy chuyện này nữa, ngươi lần trước gọi ra tên của ta. Ta muốn biết là ngươi làm sao mà biết được chuyện này, nếu hôm nay không nói cho rõ ràng thì hai người các ngươi đừng hòng nghĩ tới chuyện rời đi!
Một luồng sức ép vô hình đột nhiên được nàng tản mát ra ngoài. Hắn ngay lập tức bị nàng ép xuống quỳ trên mặt đất, nhưng hắn không chịu khuất nhục mà liều mạng đứng thẳng lên:
- Long Tinh Nguyệt, nếu như ta nói mọi chuyện đều chỉ là một giấc mơ. Liệu ngươi có tin ta hay là không?
Thấy hắn liều mạng mà kháng cự như vậy, nàng có chút khen ngợi. Nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn hắn. Đến khi hắn nói mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, nàng mới thả lỏng uy áp trên người của hắn.
- Ngươi nói mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.