Chương 53: Long ảnh
Thái Thành
17/08/2018
"Đây là cái gì ảo ảnh?" A Khờ miên mang suy nghĩ trong đầu. Hắn cảm giác cái ảo ảnh này thật giả không cách nào phân biệt được. Dù hắn có nhắm
mắt lại, không để ý đến nó thì nó vẫn hiện hữu trong đầu. Đây là tâm
ảnh, từ tâm mà sinh từ tâm mà diệt. Nhưng sau một lúc hắn mở mắt ra lần
nữa, khung cảnh trước mặt vẫn vậy, chỉ có khác là Cửu Thị thì đã biến
mất không thấy tăm hơi đâu. Hắn thấy ảo cảnh này không phải đơn giản mà
phá như vậy. Hắn bắt đầu đứng lên và tiếp tục đi về phía trước.
Nửa canh giờ...
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Ba canh giờ trôi qua mà khung cảnh xung quanh vẫn không chút nào thay đổi. Hắn lần này biết chắc là mình bị vây ở một cái ảo cảnh vô cùng lợi hại. So với ảo trận của nữ nhân phiền phức ở quán trọ thần bí, xem chừng là không có cùng đẳng cấp. Ảo trận mà cô cô của Xuân Nhi thi triển là dùng trận bàn mà thành. Còn ảo cảnh trước mặt thì dựa vào thần lực và tự nhiên mà diễn hóa đi ra. Một cái là vật chết, còn một cái là vật sống, sinh sinh biến hóa. Hắn quả thật là đau đầu, vô cùng đau đầu. Xuống núi gặp cướp, vào thành bị chặn cửa. Xem ra lần xuất sơn này quá bất lợi! Hắn thầm tự nhủ trong lòng: "Lần sau đi ra ngoài ta phải tự bói cho mình một quẻ mới được!"
Phàn nàn một câu, A Khờ cũng không có tiếp tục đi nữa. Hắn hiện tại linh lực trên thân không có dùng được, chỉ dựa vào một mình sức mạnh của thân thể thì không phải là cách lâu dài. Hiện tại hắn rất muốn mắng chết Cửu Thị mới thôi, không phải tại ả hắn đâu phải luân lạc đến mức này. Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống xếp bằng rồi nhập định.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua mà không phân biệt ngày tháng, hắn rốt cuộc cũng không biết là mình đã ngồi ở đây được bao lâu rồi. Khi hắn mở mắt ra khung cảnh xung quanh quả nhiên biến hóa khác thường. Con sông phía trước, rừng cây phía sau cứ thế vô ảnh vô tung mà biến mất. Hắn thấy mình đang ngồi trong một cái không gian vô cùng kỳ dị, xung quanh là những cây cột đá và bậc thềm lạnh lẽo bị bụi thời gian bao trùm lên hết thẩy. Hắn thấy đặt trên những cây cột đá đó là những cái quan tài không biết được làm từ vật liệu gì. Nhìn chúng rất cổ xưa nhưng thời gian vẫn không làm phai nhạt màu sắc của chúng. Hắn bất giác rùng mình một cái. Vì hắn thấy cách đó không xa, ngay bên dưới những bậc thang đi lên cây cột đá to lớn đặt ở nơi chính diện đang nằm một nữ nhân có dáng người nhỏ thó. Nhìn thấy y phục trên người nàng vẫn nguyên vẹn, khí tức mặc dù hơi suy yếu nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng thì hắn thở ra một hơi. Nàng mặc dù không phải đối tốt với hắn nhưng dù sao trong lòng hắn vẫn rất thích nàng. Đương nhiên là hắn không phải yêu thích như theo kiểu yêu thích Tiêu Lăng một loại. Hắn thật ra trong lòng rất muốn có được một tiểu muội muội giống như nàng. Trong mắt hắn, nàng là một đứa nhỏ vừa hoạt bát, khả ái lại vừa rất thú vị. Hắn điềm nhiên đi đến rồi cúi người xuống muốn đem nàng bế đi ra ngoài, vì hắn cảm giác nơi này cho dù thật sự có bảo bối hắn cũng không muốn ở lại thêm bất kỳ một giây phút nào. Nơi này cho hắn cảm giác bất an rất lớn. Huống hồ trong ngươi hắn lúc này linh lực lại không có dùng được, mà nàng thì hôn mê không biết bao giờ mới tỉnh lại. Hắn vừa quay lưng đi liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang vọng ở trong tai:
- Nhân loại, ngươi muốn đem tiểu nha đầu đó đi đâu? Các ngươi đã đến đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi ra nữa!
Một luồng lực lượng khổng lồ như thái sơn áp đỉnh đè xuống. A Khờ dù cường độ thân thể có rắn chắc đến mấy cũng muốn chịu đựng không nổi. Mấy tiếng xương cốt kêu lên "lắc cắc", một luồng ý nghĩ chạy qua trong đầu hắn: "Lần này ta xong rồi!" Nhưng đúng lúc hắn tưởng rằng mình phải chết, đột nhiên uy áp trên người giảm đi. Mặc dù thân thể hắn không cách nào nhúc nhích được, nhưng như vậy cũng đủ khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều lần. Một tiếng kinh ngạc kêu lên:
- Ồ, sao trên người của ngươi có mùi vị tinh huyết quen thuộc với ta như vậy?
A Khờ nghe giọng nói lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt hắn đột nhiên như muốn tỏa sáng. Một cái hư ảnh rồng vàng tỏa ra kỳ quang bao phủ cả tòa mộ thất rộng lớn. Hắn có thể xác định được âm thanh mà hắn vừa mới nghe thấy là phát ra từ cái hư ảnh này. Cái hư ảnh vừa nhìn thấy hắn ngước mắt nhìn đến, hai mắt nó liền lộ ra hung quang:
- Nhân loại, trên người ngươi làm sao lại có tinh huyết của long tộc?
A Khờ có thể nghe được lời uy hiếp cùng với khí thế bá đạo từ cái long ảnh truyền đến. Hắn nhìn long ảnh trên cao cũng không lấy làm sợ hãi:
- Là một vị bằng hữu để lại cho ta!
Ầm!
A Khờ đột nhiên bị khí thế của cái long ảnh chấn cho văng ra ngoại, miệng không ngừng nôn ra máu:
- Nói láo, tinh huyết của long tộc chúng ta quý giá như vậy làm sao có thể nói cho là cho?
Nghe tiếng giận dữ của nó, kèm theo vết thương trên người. A Khờ quả thật muốn mắng to một tiếng: "Mụ nội ngươi, ta nói láo ngươi khi nào?" Nhưng hắn biệt là thực lực của cái long ảnh này quá mãnh mẽ, trong mắt nó sự tồn tại của hắn có lẽ so với một con kiến còn có chút bé nhỏ. Hắn điềm tĩnh lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt bình thản nhìn long ảnh rồi cười:
- Nếu tiền bối không tin thì có thể kiểm tra, ta quả thật là không có gạt ngươi!
Thấy hắn điềm tĩnh như vậy, trên mặt biểu hiện cũng không phải là giả dối, long ảnh ánh mắt có chút dịu lại. Nhưng giọng nói của nó thì vẫn gay gắt như cũ:
- Nhân loại, ngươi tốt nhất là đừng có lừa gạt ta!
Tiếng nói của long ảnh vừa dứt, A Khờ có cảm giác như cả thân thể của mình bị ai đó lột hết một cách sạch sẽ, rồi một đôi mắt tinh anh nhìn thẳng vào trên từng thớ thịt của hắn. Thậm chí đến nội thể bên trong cũng không bỏ sót đến một chi tiết. Hắn nghĩ đến trong đầu: "Không phải là lão long vương này muốn "ăn" ta đó chứ?" Hắn tự thấy rùng mình lên một cái. Cũng may là long ảnh dù lợi hại đến mấy cũng không đọc được suy nghĩ của hắn. Nếu không có lẽ nó sẽ một tát vỗ chết hắn, hoặc là thổ huyết mà chết ngay tại chỗ. Một cái tồn tại chí cao vô thượng như nó trong mắt hắn lại vô sĩ như vậy hay sao?
Long ảnh kiểm tra một hồi ánh mắt có chút ngây dại nhìn chăm chăm về phía đan điền của hắn. Rồi một cái móng vuốt vô ảnh vô tung chạm vào người hắn. Hắn có cảm giác như trời đất muốn sụp đỗ: "Xong rồi, lần này ta tiêu rồi!" Nhưng hắn chờ đợi mãi mà cùng không thấy có chuyện gì xảy ra với mình. Hắn còn cảm giác cấm chế, xiềng xích trong người dường như vừa bị ai đó nhẹ nhàng phá vỡ ra. Linh lực lại từ bên trong đàn điền mà tràn qua khắp kỳ kinh bát mạch, từng thớ thịt trên người hắn cũng được linh lực tưới nhuận. Vết thương trên người hắn vậy mà lặng lẽ liền lại. Hắn lúc này cảm thấy tinh khí thần trong người đều rất sảng khoái.
- Quả nhiên là có linh lực trong người vẫn tốt hơn nhiều a!
Hắn cảm thán thốt lên một câu. Hắn đang muốn quay lại cảm tạ long ảnh, nhưng nhìn thấy một màng trước mắt hắn không khỏi bị dọa cho chết ngất:
- Này, ngươi định làm gì nàng?
Hắn thấy long hồn đang ngủ yên trong đan điền của mình đột nhiên bị long ảnh lôi ra trước mặt. Ánh mắt nó nhìn đến nàng có chút cổ quái. Hắn có thể cảm nhận được trong đó chất chứa rất nhiều tình cảm hỗn tạp, có tức giận, đau thương giằng xé. Có nhớ nhung, thương cảm mà thở dài. Hắn không biết tiếp theo sẽ xảy ra cái chuyện gì nữa, nhưng dù sao hắn cũng không thể để cho long hồn bị bất cứ tổn thương gì. Dù hắn không biết rốt cuộc nàng là mẹ của Tiểu Long hay là một người thân nào đó của nó, nhưng như thế cũng đủ để hắn phải bảo đảm an toàn cho nàng. Huống hồ lần hôn mê này là do nàng liều mạng cứu hắn mới như vậy. Hắn tuyệt đối không thể để nàng xảy ra chuyện được. Linh lực vừa mới khôi phục liền bị hắn vận khởi đến cực hạn, hắn quyết định là dù chết cũng phải liều mạng với cái long ảnh này mới được. Thế nhưng linh lực vừa vận khởi xong, ánh mắt của long ảnh vừa nhìn đến, một cỗ uy áp vô hình mà khổng lồ đè xuống. Linh lực trong người hắn cứ thế mà nhẹ nhàng tiêu tán đi. Hắn vô lực thở dài một hơi:
- Ài, vẫn là thực lực không đủ dùng a!
Thấy hắn vô lực ngồi xuống, long ảnh khóe miệng có chút mở ra nói chuyện:
- Ngươi và cái long hồn này có quan hệ như thế nào? Có phải tinh huyết trong người của ngươi là lấy từ chỗ nàng hay không?
A Khờ không biết nó có phải là kẻ thù mà long hồn từng nhắc đến hay không, nên ngẩng đầu cười khẩy:
- Là ta cướp được từ trên tay của nàng đó!
Long ảnh vừa nghe hắn trả lời thì bật tiếng cười lớn:
- Ngươi mà cũng có bản lĩnh đó hay sao?
Nhìn ánh mắt khinh bỉ đó của nó, hắn dù da mặt có dày hơn nữa cũng thấy xấu hổ mà đỏ mặt. Hắn cố lấy lại vẻ thong dong như cũ, lớn tiếng nói:
- Hừ thực lực thì có liên quan gì đến chuyện này? Ta lừa gạt đến không được hay sao?
Nhìn hắn khí phách hiên ngang như vậy long ảnh hài lòng gật đầu, nói:
- Không tệ, xem ra giọt tinh huyết mà mẫu thân nó lưu lại dùng trên người ngươi cũng không tình là uổng phí!
A Khờ lúc này tâm thần rất là căng thẳng, trong đầu hắn xoay chuyển không biết bao nhiêu là cái ý nghĩ. Nên hắn cũng không để ý đến mấy lời của nó nói. Long ảnh lại lên tiếng hỏi tiếp:
- Lúc đứa nhỏ này chạy trốn khỏi tộc ta còn nhớ là nó có mang theo một quả trứng nữa. Quả trứng đó ngươi có từng thấy qua hay không?
A Khờ nghe nhắc đến quả trứng, tâm phòng bị càng dày thêm không biết bao nhiêu lớp. Hắn tính toán xem ra lần này có phải bỏ mạng cũng quyết không để lộ bí mật này ra ngoài. Một kẻ thù lợi hại như vậy, lúc này Tiểu Long làm sao mà đối phó được. Còn đám nữ nhân của hắn đi bên cạnh nó cũng sẽ gặp phải tai ương. Hắn không mở miệng nói chuyện, long ảnh cũng không có bắt ép, như cố tình thở dài mà nhìn long hồn nhớ lại một hồi ký ức xa xưa nào đó:
- Mấy nghĩn năm trôi qua, cuối cùng gặp lại chỉ là một cái hồn thể suy tàn. Ài, nhân sinh khôn lường, đại đạo khó phân.
Ánh mắt ưu thương của nó đột nhiên biến đổi thành ác nghiệt, hung tàn:
- Tại ta năm xưa quá nhân từ nên mới bị kẻ khăc tính toán, thê tử bỏ mình, con cái phân li. Mối hận này ta không thể báo thì sống thêm nữa cũng có ích gì?
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng gâmc gừ của long ảnh làm cho toàn bộ không gian xung quanh trở nên chao đảo. Ngay cả bầu trời trên Tử Vong cốc cũng đổi sắc không ngừng. Một hắc y nhân đang ngồi tĩnh tọa trên ghế bị sự biến đổi này làm cho chấn kinh mà mở to hai mắt nhìn lên khoảng trời xa xăm:
- Ai, là ai xâm nhập vào cấm địa, chọc giận cái ác ma đó chứ?
Thân ảnh của hắc y nhân biến mất, bầu trời cũng trong xanh trở lại. A Khờ ở bên trong lăng mộ, suýt chút nữa bị tiếng gầm thét của long ảnh chấn cho thổ huyết. May nhờ trong người hắn linh lực đã khôi phục gần đạt đến trạng thái hoàn hảo nên cũng bình an qua một hồi. Sau tiếng thét gầm, long ảnh dường như cũng bình tĩnh trở lại. Cái móng vuốt trên thân người của nó khẽ ngoắc về phía A Khờ:
- Nhân loại, ta thấy nhân duyên của ngươi với long tộc cũng không tệ. Nếu đã có duyên, vậy thì ta sẽ tặng cho ngươi một thứ này! Nhưng sau ngày hôm nay, ngươi nhất định phải làm cho ta một chuyện, đó chính là giết chết tên tặc tử kia, báo thù cho những người thân của ta.
Long ảnh cũng không để cho A Khờ kịp lên tiếng phản đối. Cả thân hình hắn bị nó kéo đến trước mặt, rồi một luồng lực lượng khổng lồ từ trên người nó quán chú theo đỉnh đầu mà đi vào bên trong cơ thể A Khờ. Hắn hai mắt mở to như nằm mộng vậy. Chuyện này là như thế nào?
Nửa canh giờ...
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Ba canh giờ trôi qua mà khung cảnh xung quanh vẫn không chút nào thay đổi. Hắn lần này biết chắc là mình bị vây ở một cái ảo cảnh vô cùng lợi hại. So với ảo trận của nữ nhân phiền phức ở quán trọ thần bí, xem chừng là không có cùng đẳng cấp. Ảo trận mà cô cô của Xuân Nhi thi triển là dùng trận bàn mà thành. Còn ảo cảnh trước mặt thì dựa vào thần lực và tự nhiên mà diễn hóa đi ra. Một cái là vật chết, còn một cái là vật sống, sinh sinh biến hóa. Hắn quả thật là đau đầu, vô cùng đau đầu. Xuống núi gặp cướp, vào thành bị chặn cửa. Xem ra lần xuất sơn này quá bất lợi! Hắn thầm tự nhủ trong lòng: "Lần sau đi ra ngoài ta phải tự bói cho mình một quẻ mới được!"
Phàn nàn một câu, A Khờ cũng không có tiếp tục đi nữa. Hắn hiện tại linh lực trên thân không có dùng được, chỉ dựa vào một mình sức mạnh của thân thể thì không phải là cách lâu dài. Hiện tại hắn rất muốn mắng chết Cửu Thị mới thôi, không phải tại ả hắn đâu phải luân lạc đến mức này. Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống xếp bằng rồi nhập định.
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua mà không phân biệt ngày tháng, hắn rốt cuộc cũng không biết là mình đã ngồi ở đây được bao lâu rồi. Khi hắn mở mắt ra khung cảnh xung quanh quả nhiên biến hóa khác thường. Con sông phía trước, rừng cây phía sau cứ thế vô ảnh vô tung mà biến mất. Hắn thấy mình đang ngồi trong một cái không gian vô cùng kỳ dị, xung quanh là những cây cột đá và bậc thềm lạnh lẽo bị bụi thời gian bao trùm lên hết thẩy. Hắn thấy đặt trên những cây cột đá đó là những cái quan tài không biết được làm từ vật liệu gì. Nhìn chúng rất cổ xưa nhưng thời gian vẫn không làm phai nhạt màu sắc của chúng. Hắn bất giác rùng mình một cái. Vì hắn thấy cách đó không xa, ngay bên dưới những bậc thang đi lên cây cột đá to lớn đặt ở nơi chính diện đang nằm một nữ nhân có dáng người nhỏ thó. Nhìn thấy y phục trên người nàng vẫn nguyên vẹn, khí tức mặc dù hơi suy yếu nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng thì hắn thở ra một hơi. Nàng mặc dù không phải đối tốt với hắn nhưng dù sao trong lòng hắn vẫn rất thích nàng. Đương nhiên là hắn không phải yêu thích như theo kiểu yêu thích Tiêu Lăng một loại. Hắn thật ra trong lòng rất muốn có được một tiểu muội muội giống như nàng. Trong mắt hắn, nàng là một đứa nhỏ vừa hoạt bát, khả ái lại vừa rất thú vị. Hắn điềm nhiên đi đến rồi cúi người xuống muốn đem nàng bế đi ra ngoài, vì hắn cảm giác nơi này cho dù thật sự có bảo bối hắn cũng không muốn ở lại thêm bất kỳ một giây phút nào. Nơi này cho hắn cảm giác bất an rất lớn. Huống hồ trong ngươi hắn lúc này linh lực lại không có dùng được, mà nàng thì hôn mê không biết bao giờ mới tỉnh lại. Hắn vừa quay lưng đi liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang vọng ở trong tai:
- Nhân loại, ngươi muốn đem tiểu nha đầu đó đi đâu? Các ngươi đã đến đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện đi ra nữa!
Một luồng lực lượng khổng lồ như thái sơn áp đỉnh đè xuống. A Khờ dù cường độ thân thể có rắn chắc đến mấy cũng muốn chịu đựng không nổi. Mấy tiếng xương cốt kêu lên "lắc cắc", một luồng ý nghĩ chạy qua trong đầu hắn: "Lần này ta xong rồi!" Nhưng đúng lúc hắn tưởng rằng mình phải chết, đột nhiên uy áp trên người giảm đi. Mặc dù thân thể hắn không cách nào nhúc nhích được, nhưng như vậy cũng đủ khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều lần. Một tiếng kinh ngạc kêu lên:
- Ồ, sao trên người của ngươi có mùi vị tinh huyết quen thuộc với ta như vậy?
A Khờ nghe giọng nói lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt hắn đột nhiên như muốn tỏa sáng. Một cái hư ảnh rồng vàng tỏa ra kỳ quang bao phủ cả tòa mộ thất rộng lớn. Hắn có thể xác định được âm thanh mà hắn vừa mới nghe thấy là phát ra từ cái hư ảnh này. Cái hư ảnh vừa nhìn thấy hắn ngước mắt nhìn đến, hai mắt nó liền lộ ra hung quang:
- Nhân loại, trên người ngươi làm sao lại có tinh huyết của long tộc?
A Khờ có thể nghe được lời uy hiếp cùng với khí thế bá đạo từ cái long ảnh truyền đến. Hắn nhìn long ảnh trên cao cũng không lấy làm sợ hãi:
- Là một vị bằng hữu để lại cho ta!
Ầm!
A Khờ đột nhiên bị khí thế của cái long ảnh chấn cho văng ra ngoại, miệng không ngừng nôn ra máu:
- Nói láo, tinh huyết của long tộc chúng ta quý giá như vậy làm sao có thể nói cho là cho?
Nghe tiếng giận dữ của nó, kèm theo vết thương trên người. A Khờ quả thật muốn mắng to một tiếng: "Mụ nội ngươi, ta nói láo ngươi khi nào?" Nhưng hắn biệt là thực lực của cái long ảnh này quá mãnh mẽ, trong mắt nó sự tồn tại của hắn có lẽ so với một con kiến còn có chút bé nhỏ. Hắn điềm tĩnh lau đi vết máu trên miệng, ánh mắt bình thản nhìn long ảnh rồi cười:
- Nếu tiền bối không tin thì có thể kiểm tra, ta quả thật là không có gạt ngươi!
Thấy hắn điềm tĩnh như vậy, trên mặt biểu hiện cũng không phải là giả dối, long ảnh ánh mắt có chút dịu lại. Nhưng giọng nói của nó thì vẫn gay gắt như cũ:
- Nhân loại, ngươi tốt nhất là đừng có lừa gạt ta!
Tiếng nói của long ảnh vừa dứt, A Khờ có cảm giác như cả thân thể của mình bị ai đó lột hết một cách sạch sẽ, rồi một đôi mắt tinh anh nhìn thẳng vào trên từng thớ thịt của hắn. Thậm chí đến nội thể bên trong cũng không bỏ sót đến một chi tiết. Hắn nghĩ đến trong đầu: "Không phải là lão long vương này muốn "ăn" ta đó chứ?" Hắn tự thấy rùng mình lên một cái. Cũng may là long ảnh dù lợi hại đến mấy cũng không đọc được suy nghĩ của hắn. Nếu không có lẽ nó sẽ một tát vỗ chết hắn, hoặc là thổ huyết mà chết ngay tại chỗ. Một cái tồn tại chí cao vô thượng như nó trong mắt hắn lại vô sĩ như vậy hay sao?
Long ảnh kiểm tra một hồi ánh mắt có chút ngây dại nhìn chăm chăm về phía đan điền của hắn. Rồi một cái móng vuốt vô ảnh vô tung chạm vào người hắn. Hắn có cảm giác như trời đất muốn sụp đỗ: "Xong rồi, lần này ta tiêu rồi!" Nhưng hắn chờ đợi mãi mà cùng không thấy có chuyện gì xảy ra với mình. Hắn còn cảm giác cấm chế, xiềng xích trong người dường như vừa bị ai đó nhẹ nhàng phá vỡ ra. Linh lực lại từ bên trong đàn điền mà tràn qua khắp kỳ kinh bát mạch, từng thớ thịt trên người hắn cũng được linh lực tưới nhuận. Vết thương trên người hắn vậy mà lặng lẽ liền lại. Hắn lúc này cảm thấy tinh khí thần trong người đều rất sảng khoái.
- Quả nhiên là có linh lực trong người vẫn tốt hơn nhiều a!
Hắn cảm thán thốt lên một câu. Hắn đang muốn quay lại cảm tạ long ảnh, nhưng nhìn thấy một màng trước mắt hắn không khỏi bị dọa cho chết ngất:
- Này, ngươi định làm gì nàng?
Hắn thấy long hồn đang ngủ yên trong đan điền của mình đột nhiên bị long ảnh lôi ra trước mặt. Ánh mắt nó nhìn đến nàng có chút cổ quái. Hắn có thể cảm nhận được trong đó chất chứa rất nhiều tình cảm hỗn tạp, có tức giận, đau thương giằng xé. Có nhớ nhung, thương cảm mà thở dài. Hắn không biết tiếp theo sẽ xảy ra cái chuyện gì nữa, nhưng dù sao hắn cũng không thể để cho long hồn bị bất cứ tổn thương gì. Dù hắn không biết rốt cuộc nàng là mẹ của Tiểu Long hay là một người thân nào đó của nó, nhưng như thế cũng đủ để hắn phải bảo đảm an toàn cho nàng. Huống hồ lần hôn mê này là do nàng liều mạng cứu hắn mới như vậy. Hắn tuyệt đối không thể để nàng xảy ra chuyện được. Linh lực vừa mới khôi phục liền bị hắn vận khởi đến cực hạn, hắn quyết định là dù chết cũng phải liều mạng với cái long ảnh này mới được. Thế nhưng linh lực vừa vận khởi xong, ánh mắt của long ảnh vừa nhìn đến, một cỗ uy áp vô hình mà khổng lồ đè xuống. Linh lực trong người hắn cứ thế mà nhẹ nhàng tiêu tán đi. Hắn vô lực thở dài một hơi:
- Ài, vẫn là thực lực không đủ dùng a!
Thấy hắn vô lực ngồi xuống, long ảnh khóe miệng có chút mở ra nói chuyện:
- Ngươi và cái long hồn này có quan hệ như thế nào? Có phải tinh huyết trong người của ngươi là lấy từ chỗ nàng hay không?
A Khờ không biết nó có phải là kẻ thù mà long hồn từng nhắc đến hay không, nên ngẩng đầu cười khẩy:
- Là ta cướp được từ trên tay của nàng đó!
Long ảnh vừa nghe hắn trả lời thì bật tiếng cười lớn:
- Ngươi mà cũng có bản lĩnh đó hay sao?
Nhìn ánh mắt khinh bỉ đó của nó, hắn dù da mặt có dày hơn nữa cũng thấy xấu hổ mà đỏ mặt. Hắn cố lấy lại vẻ thong dong như cũ, lớn tiếng nói:
- Hừ thực lực thì có liên quan gì đến chuyện này? Ta lừa gạt đến không được hay sao?
Nhìn hắn khí phách hiên ngang như vậy long ảnh hài lòng gật đầu, nói:
- Không tệ, xem ra giọt tinh huyết mà mẫu thân nó lưu lại dùng trên người ngươi cũng không tình là uổng phí!
A Khờ lúc này tâm thần rất là căng thẳng, trong đầu hắn xoay chuyển không biết bao nhiêu là cái ý nghĩ. Nên hắn cũng không để ý đến mấy lời của nó nói. Long ảnh lại lên tiếng hỏi tiếp:
- Lúc đứa nhỏ này chạy trốn khỏi tộc ta còn nhớ là nó có mang theo một quả trứng nữa. Quả trứng đó ngươi có từng thấy qua hay không?
A Khờ nghe nhắc đến quả trứng, tâm phòng bị càng dày thêm không biết bao nhiêu lớp. Hắn tính toán xem ra lần này có phải bỏ mạng cũng quyết không để lộ bí mật này ra ngoài. Một kẻ thù lợi hại như vậy, lúc này Tiểu Long làm sao mà đối phó được. Còn đám nữ nhân của hắn đi bên cạnh nó cũng sẽ gặp phải tai ương. Hắn không mở miệng nói chuyện, long ảnh cũng không có bắt ép, như cố tình thở dài mà nhìn long hồn nhớ lại một hồi ký ức xa xưa nào đó:
- Mấy nghĩn năm trôi qua, cuối cùng gặp lại chỉ là một cái hồn thể suy tàn. Ài, nhân sinh khôn lường, đại đạo khó phân.
Ánh mắt ưu thương của nó đột nhiên biến đổi thành ác nghiệt, hung tàn:
- Tại ta năm xưa quá nhân từ nên mới bị kẻ khăc tính toán, thê tử bỏ mình, con cái phân li. Mối hận này ta không thể báo thì sống thêm nữa cũng có ích gì?
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng gâmc gừ của long ảnh làm cho toàn bộ không gian xung quanh trở nên chao đảo. Ngay cả bầu trời trên Tử Vong cốc cũng đổi sắc không ngừng. Một hắc y nhân đang ngồi tĩnh tọa trên ghế bị sự biến đổi này làm cho chấn kinh mà mở to hai mắt nhìn lên khoảng trời xa xăm:
- Ai, là ai xâm nhập vào cấm địa, chọc giận cái ác ma đó chứ?
Thân ảnh của hắc y nhân biến mất, bầu trời cũng trong xanh trở lại. A Khờ ở bên trong lăng mộ, suýt chút nữa bị tiếng gầm thét của long ảnh chấn cho thổ huyết. May nhờ trong người hắn linh lực đã khôi phục gần đạt đến trạng thái hoàn hảo nên cũng bình an qua một hồi. Sau tiếng thét gầm, long ảnh dường như cũng bình tĩnh trở lại. Cái móng vuốt trên thân người của nó khẽ ngoắc về phía A Khờ:
- Nhân loại, ta thấy nhân duyên của ngươi với long tộc cũng không tệ. Nếu đã có duyên, vậy thì ta sẽ tặng cho ngươi một thứ này! Nhưng sau ngày hôm nay, ngươi nhất định phải làm cho ta một chuyện, đó chính là giết chết tên tặc tử kia, báo thù cho những người thân của ta.
Long ảnh cũng không để cho A Khờ kịp lên tiếng phản đối. Cả thân hình hắn bị nó kéo đến trước mặt, rồi một luồng lực lượng khổng lồ từ trên người nó quán chú theo đỉnh đầu mà đi vào bên trong cơ thể A Khờ. Hắn hai mắt mở to như nằm mộng vậy. Chuyện này là như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.