Chương 20
Nhã Linh
23/03/2023
Không biết qua bao lâu, khi ta tỉnh lại thì thấy Trúc Y đang ngủ gật ở bên cạnh giường, còn Minh Uyển thì lại ở trên chiếc bàn ở giữa phòng say giấc. Bóng người ở bên ngoài phiến cửa chắc có lẽ là Lưu Vãn Khiêm
Không biết có phải do ta cử động mạnh hay không mà Trúc Y tỉnh dậy, nàng ta vội vàng dụi mắt rồi nhìn ta
“ Thái tử phi, cuối cùng người cũng tỉnh rồi”
“ Bây giờ là canh mấy rồi?” Ta nhỏ giọng hỏi, trời tối như vậy chắc chắn đã rất khuya, ta cũng chẳng biết bản thân đã hôn mê bao lâu.
“ Thái tử phi, bây giờ đã là canh tư rồi”
Ta liền muốn ngồi dậy, Trúc Y ở bên đỡ lấy ta, nghĩ tới việc buổi sáng hôm nay đột nhiên ta hôn mê bất tỉnh, cũng chẳng biết là cơ thể có vấn đề gì, vốn đang định hỏi thì Trúc Y đã liền nói
“ Thái Tử phi, sáng hôm nay người đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Thuần lão gia đã mời Thái y tốt nhất tới đây, lại tỏ ý muốn để người ở lại Thuần phủ tĩnh dưỡng. Cho nên hiện tại người đang ở Thuần phủ, ngày mai chúng ta sẽ quay về Tướng Quân phủ”
Ta thở dài một hơi, may mà Thuần lão gia tốt bụng, ta liền gật đầu sau đó thở ra một hơi
“ Vậy thái y nói ta là bị làm sao chứ?”
“ Chuyện này...” Trúc Y đột nhiên nhìn ta, nàng ta cười cười. Ta thấy vậy thì rất hiếu kì, đột nhiên ngất đi như vậy chắc chắn không phải sức khoẻ có vấn đề thì cũng là có bệnh, thế mà nàng ta còn cười được
“ Ngươi cười cái gì chứ, ta rốt cuộc là bị sao vậy?”
“ Chúc mừng chủ tử, người có hỉ rồi”
Có...có hỉ rồi?!!!
Ta dường như không tin vào tai mình, nghĩ tới mới hôm trước Minh Uyển nói ta mập lên rồi ta còn không tin, nhưng nghĩ lại thấy rất đúng. Thường thì những người mang thai ăn uống có vẻ khá tốt, nhưng mấy tháng đầu ốm nghén không nặng cho lắm
Sáng sớm hôm sau ta đa tạ Thuần phủ rồi quay về tướng quân phủ. Ngót nghét ta ở đây cũng đã một tuần trời, dù sao tin vui của ta đã truyền đến trong hậu cung, ta không thể nào không quay về Đông cung để dưỡng thai
Khi ta về tới Đông cung, Chiêu tổng quản cùng mấy vị ma ma dẫn theo vài người thị vệ và cung nữ đi ngang qua kiệu của ta, vốn bản tính của ta cũng chẳng hiếu kì là bao, nhưng khi nhìn thấy một cáng khiêng phủ vải trắng thì triệt để đã thu hút được sự chú ý của ta
Trong đầu ta là vô số câu hỏi xoay quanh cán khiêng kia, khi kiệu ta tới gần, chiếc cáng khiêng kia vừa vặn bị các thị vệ và thái giám che lấp mất.
“ Thái Tử phi an”
Mấy người đó cung kính, sau khi kiệu ta đi thì mới tiếp tục di chuyển chiếc cáng, mà sự tò mò liền khiến ta quay đầu trở lại, vừa hay lúc này gió thổi tới lật qua một góc vải trắng để lộ ra một chiếc kim quan vô cùng tinh xảo
Tim của ta như hẫng một nhịp, vội vàng quay đầu trở lại. Tinh thần của ta đã bị dọa cho tới mức không dám nhúc nhích. Khi trở về Đông cung, hình ảnh chiếc kim quan kia vẫn hiện ra trong đầu, khiến việc ăn uống cũng không còn trở nên ngon miệng nữa
Ta vốn nghĩ, nếu chỉ là một cung nữ bình thường thì không thể nào cài chiếc kim quan kia, nhưng nếu là một chủ tử nào đó thì không thể nào không có chút tin tức gì truyền ra ngoài, và quan trọng ta cũng chẳng biết là truyền từ cung nào tới
Lúc đó, Chiêu công công dựa theo thánh chỉ của Hoàng thượng mà mang một đống quà tới tìm ta, hộp lớn hộp nhỏ rất nhanh đã chất thành núi ở ngoài sảnh, ta nhìn đống quà tới mức hoa mắt chóng mặt
Vốn tưởng thánh chỉ mang tin vui tới, không ngờ Hoàng đế liền trực tiếp phái thị vệ giữ cửa tới cấm túc ta: “ Cái gì chứ, Chiêu công công ngài nói cũng phải nói có lý một chút, sao lại cấm túc ta làm gì chứ, ta cũng đâu có chạy đi mất”
“ Thái Tử phi người đừng kháng chỉ, đây là thánh ân của hoàng thượng dành cho người, dẫu sao người cũng là lần đầu tiên mang hỉ. Mà hiện tại Thái Tử điện hạ lại không có ở trong cung, vì vậy Hoàng thượng cũng chỉ là đang quan tâm người mà thôi”
Ta mang tâm trạng buồn bực trong người đưa hai tay ra nhận thánh chỉ. Chỉ sợ cấm túc ta chưa đầy một tháng thì ta đã vì nhàm chán mà đổ bệnh rồi chết bất đắc kì tử cũng nên. Hoàng thượng đây mà là muốn tốt cho ta, quan tâm tới ta cái gì chứ?
Tuy nhiên, bên ngoài mặt ta vẫn phải tỏ ra niềm nở: “ Đa tạ ngài Chiêu công công”. Sau khi Chiêu công công đi, ta nhìn đống quà trước mắt mà thở dài, lại nhìn mấy người thị vệ ở bên ngoài
“ Trúc Y, chuẩn bị giấy bút, ta viết thư cho Thái Tử”
Ấm ức này ta hoàn toàn không thể nào chịu được. Giấy bút được đem tới, ta chậm rãi chấm mực. Câu đầu tiên: “ Thái tử điện hạ, ta có hỉ rồi”
Sau đó bao nhiêu uất ức ta liền đem vào đầu bút viết hết lên bức thư. Sau này việc ra ngoài của ta chắc chắn rất khó khăn, nhất cử nhất động của ta hiện tại đang đều bị Hoàng đế giám sát kĩ càng
Ngay khi ta gác bút chờ ráo mực thì âm thanh gấp điệu truyền dọc theo hành lang bay tới tai ta: “ Hoàng hậu nương nương giá lâm”
Việc Hoàng hậu tới không có gì khiến ta ngạc nhiên, chỉ là Chiêu công công vừa rời đi thì Hoàng hậu đã tới. Chẳng qua thánh chỉ cấm túc của hoàng thượng đưa tới, nếu không bây giờ cả đại sảnh lớn của Đông cung đều là người
Hoàng tự trong bụng ta chính là miếng bánh thơm ngon nhất. Hoàng hậu nương nương ở nội đường ngồi chờ ta, lại cùng cung nữ Minh Uyển nói vài câu đơn giản.
Nhìn Hoàng hậu tới, bên ngoài lại là cả một đống quà khiến ta có chút mệt mỏi, đây là ta chỉ mới mang thai đã như đi đánh trận, chẳng biết sau này khi tiểu hài tử trong bụng ta sinh ra sẽ còn khoa trương tới cỡ nào nữa!!!
“ Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an”
“ Được rồi miễn lễ đi”
Người gật đầu, ra hiệu cho ta ngồi bên cạnh: “ Mấy ngày Thái tử phi quay về tướng quân phủ xem ra tâm trạng đã tốt hơn không ít, nếu có thể sau này hãy nói Phu nhân Tướng quân vào cung chăm sóc cho con, như vậy hoàng thượng cũng sẽ an tâm hơn”
Ta ở bên cạnh người nghe nửa ngày trời, nghe tới mức cũng sắp sửa ngủ tới nơi. Mãi về sau may mắn người cũng đã chịu hồi cung, ta mừng không hết liền đứng lên tiễn người
“ Những điều nương nương nói hôm nay nhi thần đều đã ghi nhớ, đa tạ nương nương quan tâm”
“ Dẫu sao ta cũng đã từng mang thai, tuy không phải thái y nhưng có rất nhiều việc ta rõ hơn hết, quan tâm con cũng là quan tâm tới hài nhi trong bụng của con, sau này còn phải dựa vào hài tử này mà nối nghiệp Trấn Bắc”
Tới khi xa giá của Hoàng hậu đi khuất ta mới thở ra một hơi, quay sang nhìn An thị vệ bên cạnh mình: “ Đúng thật là mệt mỏi, bây giờ nếu có người tới tìm, ngươi bảo họ là ta dưỡng thai không tiện tiếp đón, ta muốn đi nghỉ”
“ Trúc Y, cô mau đưa Thái Thử phi vào trong nghỉ ngơi đi”
An thị vệ gật đầu, rồi quay sang nói với Trúc Y. Nói một hồi với hoàng hậu nương nương tới mức da bụng ta sắp dính vào lưng đến nơi, lại có một cảm giác thành hạnh quả, vì vậy đã kêu Trúc Y dặn dò Ngự trù làm vài món có hạnh quả ở trong
Ta thường không thích ăn hạnh quả bởi vì nó rất chua, nhưng mà dẫu sao ta cũng là đang mang thai, không thể kiềm chế được chút thèm chua đó.
Tối hôm đó ta ở ngoài đại sảnh lớn ngắm trăng, nhìn đám hoa trước hồ nước bay bay trong gió. Ánh trăng sáng roi xuống, ta cứ thế mà ngẩn ngơ thưởng trăng.
“ Thái tử phi, người vào trong ngồi một lúc, ở ngoài này lạnh gió, để nhiễm hàn tín sẽ không hay”
Ta gật đầu sau đó quay trở vào trong mái hiên, Trúc Y đặt ngọn đèn dầu lên rồi khẽ điều chỉnh ngọn lửa nhỏ lại
“ Thái Tử phi, người là đang nhớ Thái Tử gia sao?”
“ Ta đương nhiên rất nhớ Thái tử rồi, xa người đã lâu như vậy…”
Không biết có phải do ta cử động mạnh hay không mà Trúc Y tỉnh dậy, nàng ta vội vàng dụi mắt rồi nhìn ta
“ Thái tử phi, cuối cùng người cũng tỉnh rồi”
“ Bây giờ là canh mấy rồi?” Ta nhỏ giọng hỏi, trời tối như vậy chắc chắn đã rất khuya, ta cũng chẳng biết bản thân đã hôn mê bao lâu.
“ Thái tử phi, bây giờ đã là canh tư rồi”
Ta liền muốn ngồi dậy, Trúc Y ở bên đỡ lấy ta, nghĩ tới việc buổi sáng hôm nay đột nhiên ta hôn mê bất tỉnh, cũng chẳng biết là cơ thể có vấn đề gì, vốn đang định hỏi thì Trúc Y đã liền nói
“ Thái Tử phi, sáng hôm nay người đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Thuần lão gia đã mời Thái y tốt nhất tới đây, lại tỏ ý muốn để người ở lại Thuần phủ tĩnh dưỡng. Cho nên hiện tại người đang ở Thuần phủ, ngày mai chúng ta sẽ quay về Tướng Quân phủ”
Ta thở dài một hơi, may mà Thuần lão gia tốt bụng, ta liền gật đầu sau đó thở ra một hơi
“ Vậy thái y nói ta là bị làm sao chứ?”
“ Chuyện này...” Trúc Y đột nhiên nhìn ta, nàng ta cười cười. Ta thấy vậy thì rất hiếu kì, đột nhiên ngất đi như vậy chắc chắn không phải sức khoẻ có vấn đề thì cũng là có bệnh, thế mà nàng ta còn cười được
“ Ngươi cười cái gì chứ, ta rốt cuộc là bị sao vậy?”
“ Chúc mừng chủ tử, người có hỉ rồi”
Có...có hỉ rồi?!!!
Ta dường như không tin vào tai mình, nghĩ tới mới hôm trước Minh Uyển nói ta mập lên rồi ta còn không tin, nhưng nghĩ lại thấy rất đúng. Thường thì những người mang thai ăn uống có vẻ khá tốt, nhưng mấy tháng đầu ốm nghén không nặng cho lắm
Sáng sớm hôm sau ta đa tạ Thuần phủ rồi quay về tướng quân phủ. Ngót nghét ta ở đây cũng đã một tuần trời, dù sao tin vui của ta đã truyền đến trong hậu cung, ta không thể nào không quay về Đông cung để dưỡng thai
Khi ta về tới Đông cung, Chiêu tổng quản cùng mấy vị ma ma dẫn theo vài người thị vệ và cung nữ đi ngang qua kiệu của ta, vốn bản tính của ta cũng chẳng hiếu kì là bao, nhưng khi nhìn thấy một cáng khiêng phủ vải trắng thì triệt để đã thu hút được sự chú ý của ta
Trong đầu ta là vô số câu hỏi xoay quanh cán khiêng kia, khi kiệu ta tới gần, chiếc cáng khiêng kia vừa vặn bị các thị vệ và thái giám che lấp mất.
“ Thái Tử phi an”
Mấy người đó cung kính, sau khi kiệu ta đi thì mới tiếp tục di chuyển chiếc cáng, mà sự tò mò liền khiến ta quay đầu trở lại, vừa hay lúc này gió thổi tới lật qua một góc vải trắng để lộ ra một chiếc kim quan vô cùng tinh xảo
Tim của ta như hẫng một nhịp, vội vàng quay đầu trở lại. Tinh thần của ta đã bị dọa cho tới mức không dám nhúc nhích. Khi trở về Đông cung, hình ảnh chiếc kim quan kia vẫn hiện ra trong đầu, khiến việc ăn uống cũng không còn trở nên ngon miệng nữa
Ta vốn nghĩ, nếu chỉ là một cung nữ bình thường thì không thể nào cài chiếc kim quan kia, nhưng nếu là một chủ tử nào đó thì không thể nào không có chút tin tức gì truyền ra ngoài, và quan trọng ta cũng chẳng biết là truyền từ cung nào tới
Lúc đó, Chiêu công công dựa theo thánh chỉ của Hoàng thượng mà mang một đống quà tới tìm ta, hộp lớn hộp nhỏ rất nhanh đã chất thành núi ở ngoài sảnh, ta nhìn đống quà tới mức hoa mắt chóng mặt
Vốn tưởng thánh chỉ mang tin vui tới, không ngờ Hoàng đế liền trực tiếp phái thị vệ giữ cửa tới cấm túc ta: “ Cái gì chứ, Chiêu công công ngài nói cũng phải nói có lý một chút, sao lại cấm túc ta làm gì chứ, ta cũng đâu có chạy đi mất”
“ Thái Tử phi người đừng kháng chỉ, đây là thánh ân của hoàng thượng dành cho người, dẫu sao người cũng là lần đầu tiên mang hỉ. Mà hiện tại Thái Tử điện hạ lại không có ở trong cung, vì vậy Hoàng thượng cũng chỉ là đang quan tâm người mà thôi”
Ta mang tâm trạng buồn bực trong người đưa hai tay ra nhận thánh chỉ. Chỉ sợ cấm túc ta chưa đầy một tháng thì ta đã vì nhàm chán mà đổ bệnh rồi chết bất đắc kì tử cũng nên. Hoàng thượng đây mà là muốn tốt cho ta, quan tâm tới ta cái gì chứ?
Tuy nhiên, bên ngoài mặt ta vẫn phải tỏ ra niềm nở: “ Đa tạ ngài Chiêu công công”. Sau khi Chiêu công công đi, ta nhìn đống quà trước mắt mà thở dài, lại nhìn mấy người thị vệ ở bên ngoài
“ Trúc Y, chuẩn bị giấy bút, ta viết thư cho Thái Tử”
Ấm ức này ta hoàn toàn không thể nào chịu được. Giấy bút được đem tới, ta chậm rãi chấm mực. Câu đầu tiên: “ Thái tử điện hạ, ta có hỉ rồi”
Sau đó bao nhiêu uất ức ta liền đem vào đầu bút viết hết lên bức thư. Sau này việc ra ngoài của ta chắc chắn rất khó khăn, nhất cử nhất động của ta hiện tại đang đều bị Hoàng đế giám sát kĩ càng
Ngay khi ta gác bút chờ ráo mực thì âm thanh gấp điệu truyền dọc theo hành lang bay tới tai ta: “ Hoàng hậu nương nương giá lâm”
Việc Hoàng hậu tới không có gì khiến ta ngạc nhiên, chỉ là Chiêu công công vừa rời đi thì Hoàng hậu đã tới. Chẳng qua thánh chỉ cấm túc của hoàng thượng đưa tới, nếu không bây giờ cả đại sảnh lớn của Đông cung đều là người
Hoàng tự trong bụng ta chính là miếng bánh thơm ngon nhất. Hoàng hậu nương nương ở nội đường ngồi chờ ta, lại cùng cung nữ Minh Uyển nói vài câu đơn giản.
Nhìn Hoàng hậu tới, bên ngoài lại là cả một đống quà khiến ta có chút mệt mỏi, đây là ta chỉ mới mang thai đã như đi đánh trận, chẳng biết sau này khi tiểu hài tử trong bụng ta sinh ra sẽ còn khoa trương tới cỡ nào nữa!!!
“ Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an”
“ Được rồi miễn lễ đi”
Người gật đầu, ra hiệu cho ta ngồi bên cạnh: “ Mấy ngày Thái tử phi quay về tướng quân phủ xem ra tâm trạng đã tốt hơn không ít, nếu có thể sau này hãy nói Phu nhân Tướng quân vào cung chăm sóc cho con, như vậy hoàng thượng cũng sẽ an tâm hơn”
Ta ở bên cạnh người nghe nửa ngày trời, nghe tới mức cũng sắp sửa ngủ tới nơi. Mãi về sau may mắn người cũng đã chịu hồi cung, ta mừng không hết liền đứng lên tiễn người
“ Những điều nương nương nói hôm nay nhi thần đều đã ghi nhớ, đa tạ nương nương quan tâm”
“ Dẫu sao ta cũng đã từng mang thai, tuy không phải thái y nhưng có rất nhiều việc ta rõ hơn hết, quan tâm con cũng là quan tâm tới hài nhi trong bụng của con, sau này còn phải dựa vào hài tử này mà nối nghiệp Trấn Bắc”
Tới khi xa giá của Hoàng hậu đi khuất ta mới thở ra một hơi, quay sang nhìn An thị vệ bên cạnh mình: “ Đúng thật là mệt mỏi, bây giờ nếu có người tới tìm, ngươi bảo họ là ta dưỡng thai không tiện tiếp đón, ta muốn đi nghỉ”
“ Trúc Y, cô mau đưa Thái Thử phi vào trong nghỉ ngơi đi”
An thị vệ gật đầu, rồi quay sang nói với Trúc Y. Nói một hồi với hoàng hậu nương nương tới mức da bụng ta sắp dính vào lưng đến nơi, lại có một cảm giác thành hạnh quả, vì vậy đã kêu Trúc Y dặn dò Ngự trù làm vài món có hạnh quả ở trong
Ta thường không thích ăn hạnh quả bởi vì nó rất chua, nhưng mà dẫu sao ta cũng là đang mang thai, không thể kiềm chế được chút thèm chua đó.
Tối hôm đó ta ở ngoài đại sảnh lớn ngắm trăng, nhìn đám hoa trước hồ nước bay bay trong gió. Ánh trăng sáng roi xuống, ta cứ thế mà ngẩn ngơ thưởng trăng.
“ Thái tử phi, người vào trong ngồi một lúc, ở ngoài này lạnh gió, để nhiễm hàn tín sẽ không hay”
Ta gật đầu sau đó quay trở vào trong mái hiên, Trúc Y đặt ngọn đèn dầu lên rồi khẽ điều chỉnh ngọn lửa nhỏ lại
“ Thái Tử phi, người là đang nhớ Thái Tử gia sao?”
“ Ta đương nhiên rất nhớ Thái tử rồi, xa người đã lâu như vậy…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.