Chương 83: Bất cứ thứ gì của ta
Hỏa Ly
19/01/2018
Vì thân thể bị tổn thương mà lực lượng ngủ say tỉnh lại, thức thần tồn
tại, lực lượng này lan tỏa cảm giác uy hiếp khiến người bình thường
không thể thừa nhận, lúc ấy Monica đã bị cảm giác này trói buộc, nỗi sợ
hãi của nàng bị bùng nổ dưới sự ảnh hưởng của nó, rốt cục tạo thành hậu
quả như vậy.
Không thể chỉ đổ thừa cho Lê Khải Liệt, bản thân hắn có lẽ cũng nên chịu một phần trách nhiệm.
Vừa nhắc đến Monica thì ánh mắt của Lê Khải Liệt lập tức thay đổi, hắn sẽ không bao giờ quên chính nàng đã làm cho Vu Duy Thiển chịu đau đớn như vậy, đó là cảnh tượng thê thảm đến mức không thể nào hình dung, đến nay nhớ lại vẫn còn y nguyên cảm giác mãnh liệt khắc sâu trong lòng như lúc đó, không thể nào phai nhạt.
“Chịu khổ không chỉ có một mình ngươi, nếu lúc ấy ngươi mà chết thì ta không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì.” Ôm lấy thắt lưng của Vu Duy Thiển, mái tóc đỏ ẩm ướt của Lê Khải Liệt che khuất khóe mắt âm u lạnh lẽo tràn đầy sát khí, hắn chưa bao giờ là một ngôi sao đơn giản, Vu Duy Thiển hoàn toàn lĩnh hội điều này.
Mặc dù khi ấy tư tưởng của Vu Duy Thiển rất mơ hồ nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Lê Khải Liệt, tiếng rống giận trong tuyệt vọng, tiếng súng quanh quẩn trong tầng hầm, còn có tiếng kêu thảm thiết của Monica…
“Nếu lúc ấy ta chết thì ngươi sẽ làm gì? Đem thi thể của ta hỏa táng? Thiêu hủy toàn bộ nơi đó?” Vu Duy Thiển bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với đáp án này, Lê Khải Liệt luôn làm cho hắn ngoài ý muốn, cách làm việc cũng vậy, cách biểu đạt tình cảm cũng thế, hắn không thể nào đoán được Lê Khải Liệt sẽ làm gì.
Tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ, người nam nhân đang gối đầu trên đùi của hắn nghiêng người lại, lộ ra một nụ cười gợi cảm và đẹp mắt đến cực điểm, “Ta sẽ mang thi thể của ngươi đi.” Sáng lạn đến mức tận cùng, bóng đen sau lưng cũng tối tăm đến mức tận cùng, đôi mắt màu tro lục bị bao trùm bởi một lớp sương mù âm u, “Sau đó tự tay khâu từng mũi kim để vá ngươi lại, cho dù thê thảm đến mức nào, làm cho lòng ta đau đến trình độ nào thì ta cũng sẽ chậm rãi cảm nhận nỗi thống khổ này, nói cho ta biết là ai đã tạo thành hậu quả như vậy, là ai đã làm cho ngươi rơi vào tình cảnh này…..Cho đến khi ta đau lòng đến chết mới thôi…..”
“Trả lời như vậy có được không?” Cánh tay nâng lên, dịu dàng xoa mặt của Vu Duy Thiển, bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch môi, bị ngón tay của Lê Khải Liệt nhẹ nhàng lướt qua, giọng nam trầm thấp hoa lệ làm cho bầu không khí trở nên chấn động, “Bất cứ thứ gì của ta, cho dù bị phá hủy đến trình độ nào thì cũng đều là của ta. Vu Duy Thiển, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý….Ta không phải đang nói đùa.”
Sắc mặt nghiêm túc đến mức đáng sợ, âm điệu dịu dàng chỉ làm cho loại khủng bố này càng thêm rõ ràng, Lê Khải Liệt vui buồn thất thường, suồng sã phóng đãng, nóng nảy suy đồi….Tất cả tính chất đặc biệt đều bị sự nghiêm túc ngay giờ phút này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, bóng đèn nhu hòa trong phòng khách chiếu rọi khuôn mặt tràn đầy thâm tình, trong thâm tình có hung bạo, trong hung bạo có dịu dàng…..
Đầu ngón tay vói vào bên trong khoang miệng, đầu lưỡi bị quấn lấy nhẹ nhàng, Vu Duy Thiển không thay đổi sắc mặt mà chỉ đẩy ngón tay ra, đôi mắt màu đen thâm trầm nổi lên gợn sóng, “Cái tên biến thái này.”
Cúi đầu, hắn hôn Lê Khải Liệt thật sâu, che lại cái miệng nói ra những lời này, gợn sóng màu đen lan tỏa, hóa thành ý cười.
Ánh đèn nê-ông bên ngoài tiếp tục lấp lánh, dưới màn đêm, Manhattan tựa như một phụ nữ quyến rũ, bóng đêm mông lung làm cho nàng hiển lộ tất cả phong tình, tất cả chân thật và hư ảo, người nam nhân đã sớm vượt qua chân lý đang ôm tình nhân ngang ngược khó thuần của mình, kèm theo một nụ hôn sâu sắc.
Bóng đêm thâm trầm, sau đó Vu Duy Thiển dùng phương pháp đặc biệt để điều trị cho Lê Khải Liệt, cuối cùng hai người dựa vào sô pha ngủ một chút, sau đó lại cùng nhau tỉnh dậy lúc nửa đêm.
“Có cái gì để ăn không?” Vu Duy Thiển huých Lê Khải Liệt, phòng ngủ trống rỗng, Lê Khải Liệt lại cùng hắn chen chúc ngủ ở sô pha, nhớ lại lúc trước, hắn không biết bọn họ đã ngủ như thế nào, ngày hôm nay quả thật rất phấn khích.
“Để ta đi tìm thử.” Cũng may là đã mở máy điều hòa không khí, đến buổi tối hệ thống sưởi ấm tự động vận hành, Lê Khải Liệt trần trụi nửa thân người cũng không thành vấn đề, bất quá chỉ trong chốc lát thì sau lưng lại có một chiếc quần jean bị ném đến, “Mặc vào đi, đừng trần truồng đi tới đi lui trước mặt ta.”
Tiếp nhận chiếc quần jean do Vu Duy Thiển ném đến, Lê Khải Liệt mở ra khăn tắm ngay thắt lưng rồi để nó tự trượt xuống chân, mặc quần ngay trước mặt Vu Duy Thiển, “Hóa ra cơ thể của ta lại có sức quyến rũ như vậy đối với ngươi, Duy….” Tủ lạnh được mở ra, bóng đèn chiếu lên khuôn mặt tà mị, hắn gửi một nụ hôn gió đến Vu Duy Thiển.
“Thật buồn nôn” Người nam nhân ngồi trên ghế sô pha đứng lên, chỉ có thể lắc đầu, trên người còn mặc áo choàng tắm, lại một lần nữa thắt chặt dây lưng trên áo choàng, hắn đi qua để giúp một tay.
Trải qua một ngày hỗn loạn như vậy, bọn họ còn chưa kịp dùng bữa, Lê Khải Liệt lấy ra những thức ăn còn chưa quá hạn, hiện tại có bia, có hai xấp bánh mì, có thể làm vài cái sandwich, bọn họ lại dùng thêm một gói ngô salad đông lạnh.
“Lần sau nhắc ta đi siêu thị mua thêm vài thứ để dự trữ, ta cũng không muốn bỏ đói ngươi.” Trải qua một lần điều trị đặc biệt, hình dạng của vết thương đã trở nên đỡ hơn một chút, ít nhất cũng không còn dọa người như trước, Lê Khải Liệt xem như những vết thương này không hề tồn tại, hắn dùng bàn tay bị thương để múc một thìa ngô lên miệng của Vu Duy Thiển.
“Ta có tay, ngươi tự ăn đi.” Vu Duy Thiển hơi kháng cự một chút đối với động tác thân mật như vậy, muốn một người nam nhân đã mấy trăm tuổi trong tình trạng tay chân khỏe mạnh mà lại bị đút ăn, quả thật không thể tưởng tượng được. Nhưng Lê Khải Liệt không chịu buông tay, chiếc thìa màu bạc ở ngay trước mặt hắn, hoàn toàn không nhúc nhích.
“Duy, tay của ta rất mỏi, bả vai cũng rất đau.” Chống tay xuống bàn ăn, Lê Khải Liệt ung dung nhướng mi, dùng ngôn ngữ ôn tồn vô tội để nhắc nhở người yêu của hắn, “Trên người của ta còn rất nhiều vết thương, không cần ta nhắc ngươi chứ? Ngươi đành lòng để cho ta mỏi tay như vậy hay sao? Mà ta cũng không ngại, ta sẽ đợi cho đến khi ngươi ăn mới thôi.”Âm điệu ôn nhu cũng không thể che giấu sự xảo quyệt và ác liệt, có lẽ Lê Khải Liệt căn bản cũng không muốn che giấu, Vu Duy Thiển đã sớm biết đây là người nam nhân như thế nào, buông xuống thức ăn trong tay, hắn nhìn Lê Khải Liệt, đôi mắt luôn tràn ngập độc chiếm và xâm lượt mỗi khi nhìn hắn cũng vô cùng thẳng thắn, không hề che giấu bất luận điều gì.
“Nào, ăn đi, cũng giống như khi ngươi ăn của ta….” Chiếc thìa màu bạc đụng đến bờ môi nhạt màu, Lê Khải Liệt bất giác nhớ đến đêm hôm đó, tuy rằng chỉ có một lần, nhưng lại làm cho hắn nhìn thấy đôi môi này mở ra…..
Ánh mắt dừng trên người có biến hóa, cái cảm giác xâm lược càng thêm rõ ràng, giống như ánh mắt kia đã hóa thành thực thể rồi thẳng tắp phóng đến, ngôn ngữ tràn ngập tính ám chỉ đang quấy nhiễu nhiệt độ không khí, Vu Duy Thiển hơi nheo mắt lại, “Hóa ra ngươi không chỉ biến thái mà còn là một kẻ bị bệnh cuồng dục.” Không muốn tiếp tục lắng nghe, Vu Duy Thiển trực tiếp há miệng ngậm lấy chiếc thìa bằng bạc.
Mùi ngô đậm đặc cùng hương thơm của sữa tươi tràn đầy trong miệng của hắn, chẳng qua hắn không phát hiện hào quang trong mắt của Lê Khải Liệt, người nam nhân đang nhìn hắn ăn vẫn không hề dời mắt.
Lúc này mái tóc đen thẳng của Vu Duy Thiển không còn ngay ngắn như bình thường, sau khi tắm rửa lau khô rồi ngủ trong chốc lát lại làm cho nó có một chút hỗn độn, đôi mắt sắc bén đang nhìn thức ăn trước mặt, lãnh đạm giống như không hề bận tâm đến chuyện gì, động tác tao nhã của đôi tay, nhìn thế nào cũng đều rất bất đồng so với người khác….
Vu Duy Thiển là người nam nhân khi làm chuyện gì cũng khiến cho người ta cảm thấy rõ ràng mạch lạc, giống như bất luận một chút sai lầm nào xảy ra trước mặt hắn đều sẽ bị trách móc nặng nề, khi đứng sau quầy bar để điều chế rượu, ống tay áo được xắn lên, động tác gọn gàng dứt khoát, khi đánh nhau với Lê Khải Liệt thì nắm đấm vừa trực tiếp vừa sắc bén mà lại không hề nương tay, ngoại trừ lúc đầu trước khi tình cảm của bọn họ biến hóa thì Vu Duy Thiển có một chút do dự, cũng có một chút chần chừ.
Cùng với việc cố ý khiêu khích trong văn phòng của Owen, điều này càng làm cho Lê Khải Liệt bất ngờ, hóa ra Vu Duy Thiển cũng là một người nam nhân bình thường, có đôi khi sẽ có một chút ý xấu, khi tức giận thì sẽ rống giận với hắn, thấy hắn gặp nguy hiểm thì sẽ sốt ruột. Hiện tại Lê Khải Liệt lại yêu muốn chết cái loại ngạo mạn này.
“Duy….Ta yêu ngươi.” Đã nói câu này vài lần, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, Lê Khải Liệt cầm khăn lau đi vụn thức ăn trên khóe miệng của Vu Duy Thiển, làn môi với góc cạnh rõ ràng lại mang theo cảm xúc mềm mại, “Còn ngươi thì sao?”
Đôi mắt màu đen dừng lại một chút trên khuôn mặt của Lê Khải Liệt, sau đó lộ ra ý cười, “Ngu ngốc.” Vu Duy Thiển kéo Lê Khải Liệt lại, ghé sát vào tai của hắn, “Ta sẽ làm cho ngươi biết, chờ ta.”
Đêm còn rất dài, Lê Khải Liệt rõ ràng vẫn còn chưa hồi phục.
Có lẽ là vì liên tiếp va chạm và xung đột làm cho những đốm lửa càng lúc càng bừng cháy, giống như Vivian đã nói, Lê Khải Liệt là vận rủi của Vu Duy Thiển, nhưng đồng thời hắn cũng là vận rủi của Lê Khải Liệt, mối quan hệ này cũng làm cho tình cảm đã yên nghỉ từ rất lâu trong lòng của hắn lại một lần nữa bị lắp đầy.
�
Đó là quá khứ mà hắn đã vứt bỏ, hắn cực lực muốn làm một người bình thường, đáng tiếc trên thực tế hắn lại không bình thường, nhưng rốt cục hắn vẫn bị Lê Khải Liệt bóc trần mặt nạ, hắn thậm chí còn sinh ra dục vọng đối với thân thể của một người nam nhân, rõ ràng không có cảm giác đối với quan hệ đồng tính nhưng đặc biệt đối với Lê Khải Liệt thì hắn lại có thể tiếp nhận.
Kỳ thật trước kia Vu Duy Thiển có một chút dè dặt, nhưng hiện tại cho dù hắn có muốn dè dặt thì tâm tư lại hoàn toàn nghiêng về phía người nam nhân này, Lê Khải Liệt chính là người có sức hấp dẫn như vậy.
“Wirth! Ngươi đang nghe nhạc rock! Nhạc rock?” Ngày hôm sau, khi Martha tiến vào căn biệt thự mà hắn đã từng ra vào rất nhiều lần, nghe thấy một giọng nam trầm thấp đang ngân vang, hắn đứng tại chỗ, há hốc miệng, hoàn toàn ngây người.
“Đừng kinh ngạc như vậy, đây là bản nhạc của ta, hắn đương nhiên sẽ nghe.” Lê Khải Liệt đi qua bên người Martha, đem một ly hồng trà đặt lên bàn ở trước mặt Vu Duy Thiển, “Muốn thêm vào một chút rượu Whisky hay không?”
“Không cần”, Vu Duy Thiển đang chuyên tâm lật xem xấp nhạc phổ mà Lê Khải Liệt đã đưa cho hắn, đôi mắt vẫn chưa nâng lên kể từ khi Martha bước vào cửa lại hơi giật giật một chút, “Ngươi khám cho hắn, hắn bị thương” Hắn nâng cằm nói với Martha.
“Lại bị thương? Đúng rồi, ta có đọc tin tức, có mấy chục người chết trong kho hàng tại phố ba mươi tám, nghe nói là mấy nhóm xã hội đen sống mái với nhau, đừng bảo các ngươi cũng có liên quan đến chuyện kia nha?” Martha vừa mở ra thùng dụng cụ của hắn vừa lén lút quan sát phản ứng của hai người kia.
Không thể chỉ đổ thừa cho Lê Khải Liệt, bản thân hắn có lẽ cũng nên chịu một phần trách nhiệm.
Vừa nhắc đến Monica thì ánh mắt của Lê Khải Liệt lập tức thay đổi, hắn sẽ không bao giờ quên chính nàng đã làm cho Vu Duy Thiển chịu đau đớn như vậy, đó là cảnh tượng thê thảm đến mức không thể nào hình dung, đến nay nhớ lại vẫn còn y nguyên cảm giác mãnh liệt khắc sâu trong lòng như lúc đó, không thể nào phai nhạt.
“Chịu khổ không chỉ có một mình ngươi, nếu lúc ấy ngươi mà chết thì ta không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì.” Ôm lấy thắt lưng của Vu Duy Thiển, mái tóc đỏ ẩm ướt của Lê Khải Liệt che khuất khóe mắt âm u lạnh lẽo tràn đầy sát khí, hắn chưa bao giờ là một ngôi sao đơn giản, Vu Duy Thiển hoàn toàn lĩnh hội điều này.
Mặc dù khi ấy tư tưởng của Vu Duy Thiển rất mơ hồ nhưng hắn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Lê Khải Liệt, tiếng rống giận trong tuyệt vọng, tiếng súng quanh quẩn trong tầng hầm, còn có tiếng kêu thảm thiết của Monica…
“Nếu lúc ấy ta chết thì ngươi sẽ làm gì? Đem thi thể của ta hỏa táng? Thiêu hủy toàn bộ nơi đó?” Vu Duy Thiển bỗng nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với đáp án này, Lê Khải Liệt luôn làm cho hắn ngoài ý muốn, cách làm việc cũng vậy, cách biểu đạt tình cảm cũng thế, hắn không thể nào đoán được Lê Khải Liệt sẽ làm gì.
Tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ, người nam nhân đang gối đầu trên đùi của hắn nghiêng người lại, lộ ra một nụ cười gợi cảm và đẹp mắt đến cực điểm, “Ta sẽ mang thi thể của ngươi đi.” Sáng lạn đến mức tận cùng, bóng đen sau lưng cũng tối tăm đến mức tận cùng, đôi mắt màu tro lục bị bao trùm bởi một lớp sương mù âm u, “Sau đó tự tay khâu từng mũi kim để vá ngươi lại, cho dù thê thảm đến mức nào, làm cho lòng ta đau đến trình độ nào thì ta cũng sẽ chậm rãi cảm nhận nỗi thống khổ này, nói cho ta biết là ai đã tạo thành hậu quả như vậy, là ai đã làm cho ngươi rơi vào tình cảnh này…..Cho đến khi ta đau lòng đến chết mới thôi…..”
“Trả lời như vậy có được không?” Cánh tay nâng lên, dịu dàng xoa mặt của Vu Duy Thiển, bởi vì kinh ngạc mà khẽ nhếch môi, bị ngón tay của Lê Khải Liệt nhẹ nhàng lướt qua, giọng nam trầm thấp hoa lệ làm cho bầu không khí trở nên chấn động, “Bất cứ thứ gì của ta, cho dù bị phá hủy đến trình độ nào thì cũng đều là của ta. Vu Duy Thiển, ngươi phải chuẩn bị sẵn tâm lý….Ta không phải đang nói đùa.”
Sắc mặt nghiêm túc đến mức đáng sợ, âm điệu dịu dàng chỉ làm cho loại khủng bố này càng thêm rõ ràng, Lê Khải Liệt vui buồn thất thường, suồng sã phóng đãng, nóng nảy suy đồi….Tất cả tính chất đặc biệt đều bị sự nghiêm túc ngay giờ phút này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, bóng đèn nhu hòa trong phòng khách chiếu rọi khuôn mặt tràn đầy thâm tình, trong thâm tình có hung bạo, trong hung bạo có dịu dàng…..
Đầu ngón tay vói vào bên trong khoang miệng, đầu lưỡi bị quấn lấy nhẹ nhàng, Vu Duy Thiển không thay đổi sắc mặt mà chỉ đẩy ngón tay ra, đôi mắt màu đen thâm trầm nổi lên gợn sóng, “Cái tên biến thái này.”
Cúi đầu, hắn hôn Lê Khải Liệt thật sâu, che lại cái miệng nói ra những lời này, gợn sóng màu đen lan tỏa, hóa thành ý cười.
Ánh đèn nê-ông bên ngoài tiếp tục lấp lánh, dưới màn đêm, Manhattan tựa như một phụ nữ quyến rũ, bóng đêm mông lung làm cho nàng hiển lộ tất cả phong tình, tất cả chân thật và hư ảo, người nam nhân đã sớm vượt qua chân lý đang ôm tình nhân ngang ngược khó thuần của mình, kèm theo một nụ hôn sâu sắc.
Bóng đêm thâm trầm, sau đó Vu Duy Thiển dùng phương pháp đặc biệt để điều trị cho Lê Khải Liệt, cuối cùng hai người dựa vào sô pha ngủ một chút, sau đó lại cùng nhau tỉnh dậy lúc nửa đêm.
“Có cái gì để ăn không?” Vu Duy Thiển huých Lê Khải Liệt, phòng ngủ trống rỗng, Lê Khải Liệt lại cùng hắn chen chúc ngủ ở sô pha, nhớ lại lúc trước, hắn không biết bọn họ đã ngủ như thế nào, ngày hôm nay quả thật rất phấn khích.
“Để ta đi tìm thử.” Cũng may là đã mở máy điều hòa không khí, đến buổi tối hệ thống sưởi ấm tự động vận hành, Lê Khải Liệt trần trụi nửa thân người cũng không thành vấn đề, bất quá chỉ trong chốc lát thì sau lưng lại có một chiếc quần jean bị ném đến, “Mặc vào đi, đừng trần truồng đi tới đi lui trước mặt ta.”
Tiếp nhận chiếc quần jean do Vu Duy Thiển ném đến, Lê Khải Liệt mở ra khăn tắm ngay thắt lưng rồi để nó tự trượt xuống chân, mặc quần ngay trước mặt Vu Duy Thiển, “Hóa ra cơ thể của ta lại có sức quyến rũ như vậy đối với ngươi, Duy….” Tủ lạnh được mở ra, bóng đèn chiếu lên khuôn mặt tà mị, hắn gửi một nụ hôn gió đến Vu Duy Thiển.
“Thật buồn nôn” Người nam nhân ngồi trên ghế sô pha đứng lên, chỉ có thể lắc đầu, trên người còn mặc áo choàng tắm, lại một lần nữa thắt chặt dây lưng trên áo choàng, hắn đi qua để giúp một tay.
Trải qua một ngày hỗn loạn như vậy, bọn họ còn chưa kịp dùng bữa, Lê Khải Liệt lấy ra những thức ăn còn chưa quá hạn, hiện tại có bia, có hai xấp bánh mì, có thể làm vài cái sandwich, bọn họ lại dùng thêm một gói ngô salad đông lạnh.
“Lần sau nhắc ta đi siêu thị mua thêm vài thứ để dự trữ, ta cũng không muốn bỏ đói ngươi.” Trải qua một lần điều trị đặc biệt, hình dạng của vết thương đã trở nên đỡ hơn một chút, ít nhất cũng không còn dọa người như trước, Lê Khải Liệt xem như những vết thương này không hề tồn tại, hắn dùng bàn tay bị thương để múc một thìa ngô lên miệng của Vu Duy Thiển.
“Ta có tay, ngươi tự ăn đi.” Vu Duy Thiển hơi kháng cự một chút đối với động tác thân mật như vậy, muốn một người nam nhân đã mấy trăm tuổi trong tình trạng tay chân khỏe mạnh mà lại bị đút ăn, quả thật không thể tưởng tượng được. Nhưng Lê Khải Liệt không chịu buông tay, chiếc thìa màu bạc ở ngay trước mặt hắn, hoàn toàn không nhúc nhích.
“Duy, tay của ta rất mỏi, bả vai cũng rất đau.” Chống tay xuống bàn ăn, Lê Khải Liệt ung dung nhướng mi, dùng ngôn ngữ ôn tồn vô tội để nhắc nhở người yêu của hắn, “Trên người của ta còn rất nhiều vết thương, không cần ta nhắc ngươi chứ? Ngươi đành lòng để cho ta mỏi tay như vậy hay sao? Mà ta cũng không ngại, ta sẽ đợi cho đến khi ngươi ăn mới thôi.”Âm điệu ôn nhu cũng không thể che giấu sự xảo quyệt và ác liệt, có lẽ Lê Khải Liệt căn bản cũng không muốn che giấu, Vu Duy Thiển đã sớm biết đây là người nam nhân như thế nào, buông xuống thức ăn trong tay, hắn nhìn Lê Khải Liệt, đôi mắt luôn tràn ngập độc chiếm và xâm lượt mỗi khi nhìn hắn cũng vô cùng thẳng thắn, không hề che giấu bất luận điều gì.
“Nào, ăn đi, cũng giống như khi ngươi ăn của ta….” Chiếc thìa màu bạc đụng đến bờ môi nhạt màu, Lê Khải Liệt bất giác nhớ đến đêm hôm đó, tuy rằng chỉ có một lần, nhưng lại làm cho hắn nhìn thấy đôi môi này mở ra…..
Ánh mắt dừng trên người có biến hóa, cái cảm giác xâm lược càng thêm rõ ràng, giống như ánh mắt kia đã hóa thành thực thể rồi thẳng tắp phóng đến, ngôn ngữ tràn ngập tính ám chỉ đang quấy nhiễu nhiệt độ không khí, Vu Duy Thiển hơi nheo mắt lại, “Hóa ra ngươi không chỉ biến thái mà còn là một kẻ bị bệnh cuồng dục.” Không muốn tiếp tục lắng nghe, Vu Duy Thiển trực tiếp há miệng ngậm lấy chiếc thìa bằng bạc.
Mùi ngô đậm đặc cùng hương thơm của sữa tươi tràn đầy trong miệng của hắn, chẳng qua hắn không phát hiện hào quang trong mắt của Lê Khải Liệt, người nam nhân đang nhìn hắn ăn vẫn không hề dời mắt.
Lúc này mái tóc đen thẳng của Vu Duy Thiển không còn ngay ngắn như bình thường, sau khi tắm rửa lau khô rồi ngủ trong chốc lát lại làm cho nó có một chút hỗn độn, đôi mắt sắc bén đang nhìn thức ăn trước mặt, lãnh đạm giống như không hề bận tâm đến chuyện gì, động tác tao nhã của đôi tay, nhìn thế nào cũng đều rất bất đồng so với người khác….
Vu Duy Thiển là người nam nhân khi làm chuyện gì cũng khiến cho người ta cảm thấy rõ ràng mạch lạc, giống như bất luận một chút sai lầm nào xảy ra trước mặt hắn đều sẽ bị trách móc nặng nề, khi đứng sau quầy bar để điều chế rượu, ống tay áo được xắn lên, động tác gọn gàng dứt khoát, khi đánh nhau với Lê Khải Liệt thì nắm đấm vừa trực tiếp vừa sắc bén mà lại không hề nương tay, ngoại trừ lúc đầu trước khi tình cảm của bọn họ biến hóa thì Vu Duy Thiển có một chút do dự, cũng có một chút chần chừ.
Cùng với việc cố ý khiêu khích trong văn phòng của Owen, điều này càng làm cho Lê Khải Liệt bất ngờ, hóa ra Vu Duy Thiển cũng là một người nam nhân bình thường, có đôi khi sẽ có một chút ý xấu, khi tức giận thì sẽ rống giận với hắn, thấy hắn gặp nguy hiểm thì sẽ sốt ruột. Hiện tại Lê Khải Liệt lại yêu muốn chết cái loại ngạo mạn này.
“Duy….Ta yêu ngươi.” Đã nói câu này vài lần, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, Lê Khải Liệt cầm khăn lau đi vụn thức ăn trên khóe miệng của Vu Duy Thiển, làn môi với góc cạnh rõ ràng lại mang theo cảm xúc mềm mại, “Còn ngươi thì sao?”
Đôi mắt màu đen dừng lại một chút trên khuôn mặt của Lê Khải Liệt, sau đó lộ ra ý cười, “Ngu ngốc.” Vu Duy Thiển kéo Lê Khải Liệt lại, ghé sát vào tai của hắn, “Ta sẽ làm cho ngươi biết, chờ ta.”
Đêm còn rất dài, Lê Khải Liệt rõ ràng vẫn còn chưa hồi phục.
Có lẽ là vì liên tiếp va chạm và xung đột làm cho những đốm lửa càng lúc càng bừng cháy, giống như Vivian đã nói, Lê Khải Liệt là vận rủi của Vu Duy Thiển, nhưng đồng thời hắn cũng là vận rủi của Lê Khải Liệt, mối quan hệ này cũng làm cho tình cảm đã yên nghỉ từ rất lâu trong lòng của hắn lại một lần nữa bị lắp đầy.
�
Đó là quá khứ mà hắn đã vứt bỏ, hắn cực lực muốn làm một người bình thường, đáng tiếc trên thực tế hắn lại không bình thường, nhưng rốt cục hắn vẫn bị Lê Khải Liệt bóc trần mặt nạ, hắn thậm chí còn sinh ra dục vọng đối với thân thể của một người nam nhân, rõ ràng không có cảm giác đối với quan hệ đồng tính nhưng đặc biệt đối với Lê Khải Liệt thì hắn lại có thể tiếp nhận.
Kỳ thật trước kia Vu Duy Thiển có một chút dè dặt, nhưng hiện tại cho dù hắn có muốn dè dặt thì tâm tư lại hoàn toàn nghiêng về phía người nam nhân này, Lê Khải Liệt chính là người có sức hấp dẫn như vậy.
“Wirth! Ngươi đang nghe nhạc rock! Nhạc rock?” Ngày hôm sau, khi Martha tiến vào căn biệt thự mà hắn đã từng ra vào rất nhiều lần, nghe thấy một giọng nam trầm thấp đang ngân vang, hắn đứng tại chỗ, há hốc miệng, hoàn toàn ngây người.
“Đừng kinh ngạc như vậy, đây là bản nhạc của ta, hắn đương nhiên sẽ nghe.” Lê Khải Liệt đi qua bên người Martha, đem một ly hồng trà đặt lên bàn ở trước mặt Vu Duy Thiển, “Muốn thêm vào một chút rượu Whisky hay không?”
“Không cần”, Vu Duy Thiển đang chuyên tâm lật xem xấp nhạc phổ mà Lê Khải Liệt đã đưa cho hắn, đôi mắt vẫn chưa nâng lên kể từ khi Martha bước vào cửa lại hơi giật giật một chút, “Ngươi khám cho hắn, hắn bị thương” Hắn nâng cằm nói với Martha.
“Lại bị thương? Đúng rồi, ta có đọc tin tức, có mấy chục người chết trong kho hàng tại phố ba mươi tám, nghe nói là mấy nhóm xã hội đen sống mái với nhau, đừng bảo các ngươi cũng có liên quan đến chuyện kia nha?” Martha vừa mở ra thùng dụng cụ của hắn vừa lén lút quan sát phản ứng của hai người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.