Chương 9: Bí mật
Hỏa Ly
18/01/2018
Quyết định thật nhanh, Vu Duy Thiển đi về phía giao lộ, hắn sẽ không lựa chọn đi bộ về nhà ngay tại thời điểm này, phương thức rời đi nhanh nhất lại tiện lợi không khiến người khác chú ý chính là – vươn tay
Taxi dừng trước mặt hắn, hắn mở cửa ra rồi ngồi vào. Một nam nhân khác vốn không được mời cũng ngồi ra phía sau, nói với tài xế, “Lái xe.” Ngữ khí như thể nắm trong tay hết thảy.
Tài xế kinh ngạc nhìn vào gương chiếu hậu, “Nga! Là Liệt! Lê Khải Liệt! Ta nói có đúng hay không?”
Theo phát âm rõ ràng của tài xế, người nam nhân trung niên có cái bụng to nhất định có người con trai hoặc con gái là fan hâm mộ ca nhạc.
Tiếp nhận tờ giấy và cây viết từ người tài xế, Lê Khải Liệt cấp tốc viết vài chữ, người tài xế trung niên tiếp nhận tờ giấy rồi hoan hô một tiếng, Vu Duy Thiển nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của người tài xế, hắn lẳng lặng bỏ thêm một câu vào lòng…hoặc có lẽ chính bản thân người này là một fan mê nhạc rock.
Nhìn thấy biểu tình của Vu Duy Thiển, tài xế hé miệng cười to, đem giấy ký tên đặt vào túi áo, “Âm nhạc không có biên giới, cũng không phân biệt tuổi tác và giới tính, đừng nhìn vẻ ngoài của ta mà suy đoán, ta thật chất là fan hâm mộ của hắn! Ngồi cho vững vào!”
Nói một câu nhắc nhở sau đó đột nhiên nhấn ga tăng tốc, Vu Duy Thiển nắm chặt tay vịn để ổn định chính mình, lúc này hắn mới nhận thức sâu sắc rằng đây là thành thị, muốn hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của người nam nhân kế bên là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Bọn họ rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, trước cửa siêu thị náo nhiệt tựa như đêm trước giáng sinh, chật kín hết chỗ, xe cảnh sát và những ký giả đến muộn, những fan hâm mộ ca nhạc nghe tin mà chạy đến, làm cho nơi này chật kín như nêm.
Nếu chậm một chút, e rằng có muốn chạy cũng rất khó khăn.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Đi qua ngã tư đường, lái xe rất quen thuộc nơi này, vô cùng thuần thục rẻ qua một sườn dốc, đèn đường và người đi bộ không hề tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
“Ngươi nên hỏi là ta muốn đi đâu.” Ngồi ở bên cạnh tài xế, Vu Duy Thiển chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp hết thảy những chuyện vừa mới xảy ra, sự hỗn loạn kỳ lạ làm cho hắn khó có thể bảo trì giọng điệu lễ phép.
Chở chính ca sĩ mình yêu thích, tâm tình của tài xế không tệ, hoàn toàn không ngại hỏi lại một lần nữa, một lát sau, Vu Duy Thiển mở mắt ra, chỉ vào bên kia ngã tư đường, “Dừng ở nơi này.”
Hành trình thực ngắn, từ trong xe đi ra, Vu Duy Thiển đem tiền lẻ cất vào túi áo, âm thanh của tiền xu chạm vào nhau giữa ban đêm làm toát lên cảm giác đặc biệt lạnh lẽo, hắn hướng vào trước cửa nhà của mình.
Đây là một tòa kiến trúc có niên đại, cách phố thương mại không quá xa, phong cách thời kỳ Victoria, ở xung quanh đều là những tòa nhà có kiến trúc tương tự, loại phong cách này không quá thịnh hành ở đây, chủ nhà là một phụ nữ lớn tuổi hào phóng, sau khi người con gái của bà thừa kế nơi này thì đã dọn đến thành phố khác để định cư, đem tòa nhà này bán giá hời cho Vu Duy Thiển.
Vì vậy hiện tại Vu Duy Thiển là chủ nhân nơi này.
Bên ngoài tòa nhà hai tầng lầu là một sườn dốc, rất nhiều xe hơi đậu ở bên lề đường, xuyên qua bầu không khí yên tĩnh như vậy trong đêm tối làm cho người ta có loại cảm giác hư ảo không thật, giống như hết thảy những gì mới vừa rồi đều chưa xảy ra, không có tiếng súng, không có sát thủ.
Lúc này Vu Duy Thiển cảm thấy hối hận, đó là một quyết định sai lầm, nếu hắn không đi siêu thị thì có lẽ hiện tại hắn đã nằm trên ghế sô pha, thoải mái nhắm một ly rượu vang, thả lỏng thân thể sau khi tắm rửa, sau đó yên lặng đi vào giấc ngủ.
“Một nơi không tệ.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp hoa lệ đầy sức hút, hắn bất thình lình xoay người, Lê Khải Liệt tựa vào cánh cửa, nhướng lông mày nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một đường cong khoái trá.
Cửa đã mở ra, khách không mời mà đến từ sau lưng hắn tiến vào trong nhà, không cần bất luận kẻ nào tiếp đón, người nọ ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha bằng da của hắn, theo ánh sáng phản xạ bên ngoài cửa sổ chiếu vào thì có thể nhìn thấy miếng băng gạc màu trắng bên trong áo khoác đã trở nên đỏ sậm.
“Cho ta một ly nước.” Lúc này không phải đòi rượu, yêu cầu của Lê Khải Liệt được thỏa mãn, Vu Duy Thiển lấy ra một chai nước khoáng, không đổ vào ly mà chỉ trực tiếp ném qua, “Uống xong thì rời đi.”
Cởi áo choàng, hắn đến gần nhà bếp, miếng thịt xông khói đã lạnh tanh bị hắn đổ vào thùng rác kế bên chân, hoàn toàn không còn tâm tình để ăn tối, lại lấy ra một chai nước, từng ngụm từng ngụm tu xuống.
Chuyện mới vừa rồi làm cho bọn họ tạm thời buông tha cuộc tranh chấp đã từng xảy ra, đều tự cầm chai nước mà uống, biểu tình trên mặt hai người đều có một chút đăm chiêu.
Thời gian khoảng một phút trôi qua, trong phòng không bật đèn, im lặng khác thường.
“Ngươi có thể rời đi.” Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, Vu Duy Thiển hướng vào trong phòng tắm, “Hy vọng đến khi ta bước ra thì ngươi đã rời đi.”
Lê Khải Liệt tựa vào ghế sô pha, không hề nói một lời, tuy rằng trầm mặc nhưng đôi mắt lại giống như có tia lửa bừng lên, mặc kệ lần này là vì lý do gì, xem ra trong lòng của hắn đã có một chút phán đoán.Tháo xuống mắt kính, đóng lại cửa phòng tắm, hơn mười phút sau, Vu Duy Thiển từ trong phòng tắm đi ra, trên ghế sô pha quả nhiên không nhìn thấy người nọ, vừa lòng cầm lấy khăn lau tóc, hắn bật đèn trong phòng, vừa quay lưng thì người nam nhân đứng yên bên cạnh rèm che lại một lần nữa khiến hắn phải nhíu mày. (con sam)
“Vì sao còn chưa chịu đi?” Hơi nheo mắt lại, ngữ khí của Vu Duy Thiển phi thường mất kiên nhẫn, mái tóc dán sát sau gáy đang nhiễu nước, trên thắt lưng quấn một chiếc khăn tắm, tính nhẫn nại của hắn đối với Lê Khải Liệt đã sớm dùng hết.
“Ta đang nghỉ ngơi.” Không hề có dấu hiệu ngượng ngùng, Lê Khải Liệt trả lời một cách đương nhiên, nhìn thấy Vu Duy Thiển từ trong phòng tắm đi ra, thậm chí còn quan sát từ trên xuống dưới một chút, sau đó lộ ra biểu tình tán thưởng, “Tập luyện không tệ.”
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, thừa dịp Vu Duy Thiển đang tắm rửa thì Lê Khải Liệt đã xem xét vế thương của mình một chút, trên đất còn có miếng băng gạc thấm máu bị hắn ném xuống, vết thương đã được khâu cẩn thận lại một lần nữa bị tét ra, từ trong nhà bếp hắn tìm được khăn ăn, dùng nước khoáng tẩy trùng vết thương, lúc này miệng vết thương trên bụng chưa hoàn toàn được khép lại thoạt nhìn có một chút dữ tợn.
“Cám ơn đã quá khen.” Vu Duy Thiển trả lời có lệ, tư thái của hắn tựa hồ vĩnh viễn sẽ cách xa ngàn dặm với người xung quanh, tiếp tục lau khô tóc, không vì trên người bán khỏa thân mà cảm thấy ngượng ngùng, hắn là chủ nhân nơi này, người cảm thấy ngượng ngùng phải là đối phương.
Lê Khải Liệt bỗng nhiên chỉ ra phía sau lưng Vu Duy Thiển, “Ta thấy hình như đây không phải là vết thương mới.”
Khi Vu Duy Thiển xoay người, Lê Khải Liệt nhìn thấy sau lưng hắn có một vết sẹo, rất nhạt, nhưng vị trí lại ngay điểm yếu hại, “Theo vị trí này đâm xuống, chỉ cần đủ sâu thì nhất định sẽ chết người, vận khí của ngươi thật không tệ.”
Lê Khải Liệt dùng ngữ điệu như thể đang nói chuyện về thời tiết, ánh mắt lại có một loại ý tứ sâu xa.
Đây không phải là vận khí.
“Chỉ là việc ngoài ý muốn.” Vu Duy Thiển vô thức nhếch khóe miệng, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt hứng thú nhìn hắn, “Còn có chuyện mới vừa rồi, phản ứng của ngươi khi gặp phải sát thủ không giống như một ông chủ quán bar nên có.”
Vu Duy Thiển như cười như không đối diện với hắn, “Làm ca sĩ, phản ứng lúc nãy của ngươi cũng không nên có.”
“Ta đã quay rất nhiều bộ phim điện ảnh, bất quá chỉ là diễn lại mà thôi.” Nhún vai, dùng ý cười cuồng vọng để che lấp sự thật bên dưới, đôi mắt tro lục xẹt qua một tia u ám hung tàn.
“Bất quá trên người của ta không có vết thương nặng như của ngươi.” Hắn chậm rãi lên tiếng, trong lời nói có ý tứ khác, trực giác mách cho hắn biết lai lịch của vết sẹo kia không hề đơn giản, cũng tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.
Trong phòng trở nên trầm mặc một lúc, Vu Duy Thiển không ngờ Lê Khải Liệt sẽ nhìn thấy vết sẹo này, “Là của một người lưu lại kỷ niệm để trừng phạt ta.”
“Trừng phạt ngươi?” Lê Khải Liệt có thể theo ý cười bên khóe miệng Vu Duy Thiển mà nhìn thấy càng nhiều điều khác.
Đây là trừng phạt hắn vô tình. Nhìn không thấy vết sẹo sau lưng, nhưng Vu Duy Thiển biết đã qua nhiều năm như vậy dấu vết kia vẫn chưa bị năm tháng xóa nhòa.
Bị khơi lại chuyện xưa, giống như mặt nước lặng yên nổi lên gợn sóng, phía bên dưới dần dần trở nên vẩn đục.
Bực mình vén sợi tóc trước trán sang một bên, hắn mở cửa ra, “Ngươi có thể đi được rồi.”
Lê Khải Liệt cười một cách cổ quái, mở miệng, ngữ thanh tựa hồ có chứa ma lực khiến người ta động tâm, “Người yêu của ta, vì sao ngươi lại rời xa ta mà đi? Năm tháng dằng dặc, bảo ta làm sao có thể quên ngươi, không bằng làm cho chúng ta vĩnh viễn chẳng bao giờ cách xa…” Hắn quay đầu, đôi mắt giống hai ngọn lửa lấp lánh, “Đây là bài thơ mà fan hâm mộ muốn giết ta đã làm tặng ta, Vu Duy Thiển, ngươi nói vết sẹo đó rốt cục là vì trừng phạt hay là vì khắc sâu trong lòng? Ta rất ngạc nhiên.”
Lê Khải Liệt từng bước ép sát bí mật của hắn.
Vu Duy Thiển buông tha cho ý đồ che giấu, cho Lê Khải Liệt biết một phần cũng không có gì quá đáng, “Tình cảnh cũng tương tự như chuyện mà ngươi đã gặp, hắn yêu ta nhưng ta không yêu hắn, chỉ đơn giản như vậy, đủ chưa? Ngươi đi đi.”
“Ta phát hiện ngươi dường như rất có địch ý đối với ta?” Tiếng nói trầm thấp dụ nhân trong đêm tối đặc biệt có lực mê hoặc, Lê Khải Liệt dựa vào song cửa sổ được mở ra, tư thái lười biếng, như là báo đen đang vận sức chờ phát động.
————
P/S: Cứ chai mặt nhiều như thế là sẽ có ngày thành công thôi:>. Chương sau….hôn ah =)) =)). Nhanh ghê.
Taxi dừng trước mặt hắn, hắn mở cửa ra rồi ngồi vào. Một nam nhân khác vốn không được mời cũng ngồi ra phía sau, nói với tài xế, “Lái xe.” Ngữ khí như thể nắm trong tay hết thảy.
Tài xế kinh ngạc nhìn vào gương chiếu hậu, “Nga! Là Liệt! Lê Khải Liệt! Ta nói có đúng hay không?”
Theo phát âm rõ ràng của tài xế, người nam nhân trung niên có cái bụng to nhất định có người con trai hoặc con gái là fan hâm mộ ca nhạc.
Tiếp nhận tờ giấy và cây viết từ người tài xế, Lê Khải Liệt cấp tốc viết vài chữ, người tài xế trung niên tiếp nhận tờ giấy rồi hoan hô một tiếng, Vu Duy Thiển nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của người tài xế, hắn lẳng lặng bỏ thêm một câu vào lòng…hoặc có lẽ chính bản thân người này là một fan mê nhạc rock.
Nhìn thấy biểu tình của Vu Duy Thiển, tài xế hé miệng cười to, đem giấy ký tên đặt vào túi áo, “Âm nhạc không có biên giới, cũng không phân biệt tuổi tác và giới tính, đừng nhìn vẻ ngoài của ta mà suy đoán, ta thật chất là fan hâm mộ của hắn! Ngồi cho vững vào!”
Nói một câu nhắc nhở sau đó đột nhiên nhấn ga tăng tốc, Vu Duy Thiển nắm chặt tay vịn để ổn định chính mình, lúc này hắn mới nhận thức sâu sắc rằng đây là thành thị, muốn hoàn toàn thoát khỏi sự ảnh hưởng của người nam nhân kế bên là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Bọn họ rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, trước cửa siêu thị náo nhiệt tựa như đêm trước giáng sinh, chật kín hết chỗ, xe cảnh sát và những ký giả đến muộn, những fan hâm mộ ca nhạc nghe tin mà chạy đến, làm cho nơi này chật kín như nêm.
Nếu chậm một chút, e rằng có muốn chạy cũng rất khó khăn.
“Các ngươi muốn đi đâu?” Đi qua ngã tư đường, lái xe rất quen thuộc nơi này, vô cùng thuần thục rẻ qua một sườn dốc, đèn đường và người đi bộ không hề tạo thành ảnh hưởng đối với hắn.
“Ngươi nên hỏi là ta muốn đi đâu.” Ngồi ở bên cạnh tài xế, Vu Duy Thiển chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng sắp xếp hết thảy những chuyện vừa mới xảy ra, sự hỗn loạn kỳ lạ làm cho hắn khó có thể bảo trì giọng điệu lễ phép.
Chở chính ca sĩ mình yêu thích, tâm tình của tài xế không tệ, hoàn toàn không ngại hỏi lại một lần nữa, một lát sau, Vu Duy Thiển mở mắt ra, chỉ vào bên kia ngã tư đường, “Dừng ở nơi này.”
Hành trình thực ngắn, từ trong xe đi ra, Vu Duy Thiển đem tiền lẻ cất vào túi áo, âm thanh của tiền xu chạm vào nhau giữa ban đêm làm toát lên cảm giác đặc biệt lạnh lẽo, hắn hướng vào trước cửa nhà của mình.
Đây là một tòa kiến trúc có niên đại, cách phố thương mại không quá xa, phong cách thời kỳ Victoria, ở xung quanh đều là những tòa nhà có kiến trúc tương tự, loại phong cách này không quá thịnh hành ở đây, chủ nhà là một phụ nữ lớn tuổi hào phóng, sau khi người con gái của bà thừa kế nơi này thì đã dọn đến thành phố khác để định cư, đem tòa nhà này bán giá hời cho Vu Duy Thiển.
Vì vậy hiện tại Vu Duy Thiển là chủ nhân nơi này.
Bên ngoài tòa nhà hai tầng lầu là một sườn dốc, rất nhiều xe hơi đậu ở bên lề đường, xuyên qua bầu không khí yên tĩnh như vậy trong đêm tối làm cho người ta có loại cảm giác hư ảo không thật, giống như hết thảy những gì mới vừa rồi đều chưa xảy ra, không có tiếng súng, không có sát thủ.
Lúc này Vu Duy Thiển cảm thấy hối hận, đó là một quyết định sai lầm, nếu hắn không đi siêu thị thì có lẽ hiện tại hắn đã nằm trên ghế sô pha, thoải mái nhắm một ly rượu vang, thả lỏng thân thể sau khi tắm rửa, sau đó yên lặng đi vào giấc ngủ.
“Một nơi không tệ.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp hoa lệ đầy sức hút, hắn bất thình lình xoay người, Lê Khải Liệt tựa vào cánh cửa, nhướng lông mày nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một đường cong khoái trá.
Cửa đã mở ra, khách không mời mà đến từ sau lưng hắn tiến vào trong nhà, không cần bất luận kẻ nào tiếp đón, người nọ ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha bằng da của hắn, theo ánh sáng phản xạ bên ngoài cửa sổ chiếu vào thì có thể nhìn thấy miếng băng gạc màu trắng bên trong áo khoác đã trở nên đỏ sậm.
“Cho ta một ly nước.” Lúc này không phải đòi rượu, yêu cầu của Lê Khải Liệt được thỏa mãn, Vu Duy Thiển lấy ra một chai nước khoáng, không đổ vào ly mà chỉ trực tiếp ném qua, “Uống xong thì rời đi.”
Cởi áo choàng, hắn đến gần nhà bếp, miếng thịt xông khói đã lạnh tanh bị hắn đổ vào thùng rác kế bên chân, hoàn toàn không còn tâm tình để ăn tối, lại lấy ra một chai nước, từng ngụm từng ngụm tu xuống.
Chuyện mới vừa rồi làm cho bọn họ tạm thời buông tha cuộc tranh chấp đã từng xảy ra, đều tự cầm chai nước mà uống, biểu tình trên mặt hai người đều có một chút đăm chiêu.
Thời gian khoảng một phút trôi qua, trong phòng không bật đèn, im lặng khác thường.
“Ngươi có thể rời đi.” Nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, Vu Duy Thiển hướng vào trong phòng tắm, “Hy vọng đến khi ta bước ra thì ngươi đã rời đi.”
Lê Khải Liệt tựa vào ghế sô pha, không hề nói một lời, tuy rằng trầm mặc nhưng đôi mắt lại giống như có tia lửa bừng lên, mặc kệ lần này là vì lý do gì, xem ra trong lòng của hắn đã có một chút phán đoán.Tháo xuống mắt kính, đóng lại cửa phòng tắm, hơn mười phút sau, Vu Duy Thiển từ trong phòng tắm đi ra, trên ghế sô pha quả nhiên không nhìn thấy người nọ, vừa lòng cầm lấy khăn lau tóc, hắn bật đèn trong phòng, vừa quay lưng thì người nam nhân đứng yên bên cạnh rèm che lại một lần nữa khiến hắn phải nhíu mày. (con sam)
“Vì sao còn chưa chịu đi?” Hơi nheo mắt lại, ngữ khí của Vu Duy Thiển phi thường mất kiên nhẫn, mái tóc dán sát sau gáy đang nhiễu nước, trên thắt lưng quấn một chiếc khăn tắm, tính nhẫn nại của hắn đối với Lê Khải Liệt đã sớm dùng hết.
“Ta đang nghỉ ngơi.” Không hề có dấu hiệu ngượng ngùng, Lê Khải Liệt trả lời một cách đương nhiên, nhìn thấy Vu Duy Thiển từ trong phòng tắm đi ra, thậm chí còn quan sát từ trên xuống dưới một chút, sau đó lộ ra biểu tình tán thưởng, “Tập luyện không tệ.”
Trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, thừa dịp Vu Duy Thiển đang tắm rửa thì Lê Khải Liệt đã xem xét vế thương của mình một chút, trên đất còn có miếng băng gạc thấm máu bị hắn ném xuống, vết thương đã được khâu cẩn thận lại một lần nữa bị tét ra, từ trong nhà bếp hắn tìm được khăn ăn, dùng nước khoáng tẩy trùng vết thương, lúc này miệng vết thương trên bụng chưa hoàn toàn được khép lại thoạt nhìn có một chút dữ tợn.
“Cám ơn đã quá khen.” Vu Duy Thiển trả lời có lệ, tư thái của hắn tựa hồ vĩnh viễn sẽ cách xa ngàn dặm với người xung quanh, tiếp tục lau khô tóc, không vì trên người bán khỏa thân mà cảm thấy ngượng ngùng, hắn là chủ nhân nơi này, người cảm thấy ngượng ngùng phải là đối phương.
Lê Khải Liệt bỗng nhiên chỉ ra phía sau lưng Vu Duy Thiển, “Ta thấy hình như đây không phải là vết thương mới.”
Khi Vu Duy Thiển xoay người, Lê Khải Liệt nhìn thấy sau lưng hắn có một vết sẹo, rất nhạt, nhưng vị trí lại ngay điểm yếu hại, “Theo vị trí này đâm xuống, chỉ cần đủ sâu thì nhất định sẽ chết người, vận khí của ngươi thật không tệ.”
Lê Khải Liệt dùng ngữ điệu như thể đang nói chuyện về thời tiết, ánh mắt lại có một loại ý tứ sâu xa.
Đây không phải là vận khí.
“Chỉ là việc ngoài ý muốn.” Vu Duy Thiển vô thức nhếch khóe miệng, Lê Khải Liệt dùng ánh mắt hứng thú nhìn hắn, “Còn có chuyện mới vừa rồi, phản ứng của ngươi khi gặp phải sát thủ không giống như một ông chủ quán bar nên có.”
Vu Duy Thiển như cười như không đối diện với hắn, “Làm ca sĩ, phản ứng lúc nãy của ngươi cũng không nên có.”
“Ta đã quay rất nhiều bộ phim điện ảnh, bất quá chỉ là diễn lại mà thôi.” Nhún vai, dùng ý cười cuồng vọng để che lấp sự thật bên dưới, đôi mắt tro lục xẹt qua một tia u ám hung tàn.
“Bất quá trên người của ta không có vết thương nặng như của ngươi.” Hắn chậm rãi lên tiếng, trong lời nói có ý tứ khác, trực giác mách cho hắn biết lai lịch của vết sẹo kia không hề đơn giản, cũng tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.
Trong phòng trở nên trầm mặc một lúc, Vu Duy Thiển không ngờ Lê Khải Liệt sẽ nhìn thấy vết sẹo này, “Là của một người lưu lại kỷ niệm để trừng phạt ta.”
“Trừng phạt ngươi?” Lê Khải Liệt có thể theo ý cười bên khóe miệng Vu Duy Thiển mà nhìn thấy càng nhiều điều khác.
Đây là trừng phạt hắn vô tình. Nhìn không thấy vết sẹo sau lưng, nhưng Vu Duy Thiển biết đã qua nhiều năm như vậy dấu vết kia vẫn chưa bị năm tháng xóa nhòa.
Bị khơi lại chuyện xưa, giống như mặt nước lặng yên nổi lên gợn sóng, phía bên dưới dần dần trở nên vẩn đục.
Bực mình vén sợi tóc trước trán sang một bên, hắn mở cửa ra, “Ngươi có thể đi được rồi.”
Lê Khải Liệt cười một cách cổ quái, mở miệng, ngữ thanh tựa hồ có chứa ma lực khiến người ta động tâm, “Người yêu của ta, vì sao ngươi lại rời xa ta mà đi? Năm tháng dằng dặc, bảo ta làm sao có thể quên ngươi, không bằng làm cho chúng ta vĩnh viễn chẳng bao giờ cách xa…” Hắn quay đầu, đôi mắt giống hai ngọn lửa lấp lánh, “Đây là bài thơ mà fan hâm mộ muốn giết ta đã làm tặng ta, Vu Duy Thiển, ngươi nói vết sẹo đó rốt cục là vì trừng phạt hay là vì khắc sâu trong lòng? Ta rất ngạc nhiên.”
Lê Khải Liệt từng bước ép sát bí mật của hắn.
Vu Duy Thiển buông tha cho ý đồ che giấu, cho Lê Khải Liệt biết một phần cũng không có gì quá đáng, “Tình cảnh cũng tương tự như chuyện mà ngươi đã gặp, hắn yêu ta nhưng ta không yêu hắn, chỉ đơn giản như vậy, đủ chưa? Ngươi đi đi.”
“Ta phát hiện ngươi dường như rất có địch ý đối với ta?” Tiếng nói trầm thấp dụ nhân trong đêm tối đặc biệt có lực mê hoặc, Lê Khải Liệt dựa vào song cửa sổ được mở ra, tư thái lười biếng, như là báo đen đang vận sức chờ phát động.
————
P/S: Cứ chai mặt nhiều như thế là sẽ có ngày thành công thôi:>. Chương sau….hôn ah =)) =)). Nhanh ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.