Chương 124: Biến cố
Hỏa Ly
19/01/2018
Lúc này Owen đang chạy về hướng hành lang, luồng khí từ phía sau nhấc
bổng hắn lên, té thật mạnh xuống đất, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên
thần sắc sợ hãi, tiếng nổ thật lớn ở phía sau làm cho hắn không kịp suy
nhĩ, một cột lửa lớn lại tiếp tục bùng nổ, Lena quay lại ngã rẽ nơi đầu
cầu thang, nhìn thấy bờ môi của hắn run rẩy nhưng không thể xác định hắn đang gọi tên ai.
“Ngươi muốn ở đây để chết hay sao!” Nàng hét to đối với hắn.
Lửa cháy bỏng mắt người, che kín từng ngõ ngách, trong xoang mũi có thể ngửi được mùi cháy khét của tóc, ngoại trừ ánh lửa hừng hực chính là bóng đen che khuất tầm mắt, tiếng cười của Richard vang vọng trong tòa nhà, “Nghi thức của ta sẽ thành công! Wirth!”
Lúc này ở dưới lầu, những người khác đã phát hiện ra hỏa hoạn, mọi người đều khiêng máy móc chạy ra ngoài, sắc trời bên ngoài đã tối om, mưa to dần dần nhỏ hạt, tuy nhiên ở một trình độ nhất định thì có thể khống chế không cho thế lửa tiếp tục lan tràn, nhưng bọn họ lại không biết bên dưới đường hầm còn có xăng, trong tình huống này thì mưa như vậy căn bản cũng không nhầm nhò gì.
“Đã đi ra hết chưa?” Nhìn lướt mọi người ở xung quanh, sắc mặt của Kim McKay trở nên trắng bệch, “Wirth và Leo, còn có Lena, Owen….bọn họ vẫn còn ở bên trong…..”
Giống như vì chứng minh lời nói của hắn là đúng, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, cửa kính vỡ nát, bắn ra bên ngoài, luồng khí cùng ngọn lửa phóng ra khỏi cửa sổ, khói đặc cuồn cuộn, một mảnh váy lụa rơi xuống đất.
“Đây là của tiểu thư Lena!” Chuyên viên trang phục hét lớn một tiếng, lập tức nhận ra, những người khác ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy tòa nhà đang bốc cháy, có người bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, chỉ lên trên cao, “Nhìn xem! Nơi đó có cái gì kìa?”
Một bóng đen rất lớn, giống như xuất hiện từ khe hở dọc theo vách tường, chậm rãi di động theo đám lửa, làm cho người ta nghi ngờ có phải bị ảo giác hay không, thoạt nhìn cái bóng tựa như có sinh mệnh của chính mình, Kim McKay dùng sức dụi mắt, “Chúa ơi! Đó là cái gì vậy?”
Lửa cháy phừng phực, cắn nuốt tòa nhà cổ xưa, giống như một cảnh trong mơ, làm cho một góc bầu trời nhuộm thành lửa đỏ, không còn nhìn ra nguyên dạng của căn phòng, vách tường trong phòng chứa bí mật bị sụp đổ, máu tươi dưới chân Vu Duy Thiển cháy khô thành màu đen tuyền, bóng đen thật lớn kéo dài từ dưới chân hắn ra xung quanh, bao phủ toàn bộ mặt đất.
“Hết đường rồi, nhảy ra cửa sổ đi!” Đáy mắt của hắn có dấu vết lo lắng, quay đầu rống giận đối với Lê Khải Liệt vẫn chưa chịu nhúc nhích, “Có nghe thấy hay không! Ta muốn ngươi nhảy ra khỏi cửa sổ!”
“Vì sao ngươi không nhảy?” ống tay áo của Lê Khải Liệt bị đóm lửa bám vào, hắn bắt lấy cánh tay của Vu Duy Thiển rồi kéo đến cửa sổ bị lửa cháy sém, bỗng nhiên một nắm đấm hướng vào mặt hắn, “Ta muốn ngươi đi! Có nghe thấy hay không! Đồ chết tiệt!”
Tiếng hét của Vu Duy Thiển trở nên khàn đặc, tức giận đến phát run, Lê Khải Liệt trúng phải một đòn, dự cảm bất an dưới đáy lòng càng thêm rõ ràng, “Ngươi đừng hòng giải quyết một mình! Muốn đi thì phải đi cùng nhau!”
Dùng máu triệu hồi lực lượng có thể khống chế được trận lửa lớn như vậy hay không, ngay cả Vu Duy Thiển cũng không thể khẳng định, Lê Khải Liệt tựa như nhìn ra hắn đang do dự, vì vậy cố chấp nắm lấy cánh tay của hắn, Vu Duy Thiển càng thêm lo lắng, giãy khỏi tay của Lê Khải Liệt rồi đẩy đối phương về hướng cửa sổ.
Reid từ dưới đất đứng lên, dùng biểu tình kinh ngạc mà nhìn thoáng qua bóng đen thật lớn đột nhiên xuất hiện, nhưng hắn không hề hỏi nhiều, “Mau nhảy xuống! Nếu không sẽ không kịp!” Hắn nâng Calgary từ dưới đất đứng dậy, linh mục Calgary quay đầu nhìn nơi mà bọn họ vừa mới đứng.
Richard vẫn còn ở đó, hắn bị lửa lớn vây quanh, tầm mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, “Ma trận Kabbalah….triệu hồi ác quỷ…..Các ngươi nhìn thấy rồi chứ! Đây là sự thật!” Hắn ngửa đầu nhìn bóng đen vây kín khắp bốn phía trên vách tường, lớn tiếng cười rộ lên, “Hóa ra là ngươi – Wirth – ngươi chính là ác quỷ!”
Quần áo tối đen, ngay cả đôi mắt và tóc cũng là màu đen, điều mà hắn chờ đợi, hy vọng, hóa ra vẫn là Wirth…Richard hoặc có thể nói là Reese đứng giữa đám lửa mà khẩn cầu, “Hãy thỏa mãn nguyện vọng của ta đi! Làm cho ta cũng được bất tử giống như ngươi! Vĩnh viễn đi cùng với ngươi, Wirth thân yêu của ta – ta yêu ngươi a–”
“Hắn hoàn toàn điên rồi, hắn muốn chúng ta chôn cùng với hắn!” Reid không dám xác định hiệu quả thật sự của ma trận này là như thế nào, bóng đen từ dưới chân của Vu Duy Thiển kéo dài trong những đám lửa làm cho người ta có một loại cảm giác âm u lạnh lẽo.
Bóng đen thật lớn phủ kín toàn bộ căn phòng, ngọn lửa liên tục thiêu đốt, giống như bị một loại khí thế nào đó áp chế, phừng phực bốc lên một cách quỷ dị, cảm giác âm u lạnh lẽo cũng càng lúc càng nghiêm trọng, Richard bị vây trong ma trận giống như không chịu nổi loại áp bức này khiến cho cơ thể của hắn trở nên run rẩy.
Phòng sách vốn nên bị đốt sạch sau cú nổ mạnh nhưng lại được duy trì bởi một lực lượng kỳ dị nào đó, hết thảy giống như đang ở thế giới bên kia, những trang sách bị thiêu cháy bay lên trong không khí, rắc xuống vô số tia lửa, giống như một bức tranh cuối cùng, rực rỡ một cách u ám.
Khi mọi người bị cảnh vật trước mắt làm cho ngân ngẩn, “Còn nhìn cái gì nữa! Nhảy xuống đi!” Vu Duy Thiển lại dùng giọng điệu nóng nảy chưa từng có mà hét to đối với bọn họ, khác với con người bình thường của hắn, tiếng hét vội vàng hấp tấp, giống như mang theo lửa giận.
“Wirth – đừng bỏ ta! Không–” Richard bị ngọn lửa trong trận cắn nuốt, ngọn lửa táp lên mặt hắn, hắn nức nở, “Quay về đây! Đừng đi! Nghi thức vẫn chưa chấm dứt! Để hắn ở lại cho ta!”Tiếng khóc nức nở giữa những đám lửa cháy phừng phực làm cho người ta rét run cả người, tiếng khóc và tiếng cười kéo dài cùng nhau, trong miệng của Richard không ngừng lẩm nhẩm những từ Latin, vẻ mặt lo lắng của Vu Duy Thiển càng thêm rõ ràng, Lê Khải Liệt cảm thấy không đúng, “Vì sao muốn bọn ta đi trước! Còn ngươi thì sao?”
“Bởi vì hắn không thể khống chế lực lượng không thuộc về hắn, ta nói có đúng hay không?” Chủ nhà biến mất một cách thần bí lại xuất hiện đột ngột vào giờ phút này, sau lưng Senzou còn có Owen đang dìu lấy Lena đã hôn mê vì bị chấn động mạnh do vụ nổ, “Hết thảy lối thoát đều bị lửa ngăn chặn.” Owen nói như vậy với bọn họ.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Lê Khải Liệt không để ý đến lời nói của Owen, ánh mắt dữ tợn hơn so với ngọn lửa, lạnh lẽo hơn so với lưỡi dao bất thình lình quấn lấy Senzou, người Nhật Bản biến mất một cách thần bí lại xuất hiện một cách thần bí khom người xuống, “Một lần nữa tự giới thiệu một chút, ta là Senzou, tổ tiên của ta có thâm giao với tổ tiên dòng họ Vu.”
“Wirth, nếu ngươi vẫn chưa quên thì ắt hẳn sẽ nhớ rõ lúc ấy chúng ta từng giúp các ngươi thoát khỏi sự truy đuổi của triều đình.” Hắn không hề hoang mang mà nói ra những lời khiến người ta lại một lần nữa bị chấn động.
Vu Duy Thiển nhìn hắn thật sâu một cái, bóng đen xung quanh lan tỏa hơi thở càng lúc càng lạnh lẽo, sắc mặt của hắn lại trở nên tái nhợt, bóng đen và đám lửa cùng nhau va chạm, lại một lần nữa vang lên tiếng nổ mạnh làm cho mặt đất bị chấn động.
Senzou ngẩng đầu liếc nhìn một cái sau đó nhíu mày, “Sắp chống đỡ hết nổi rồi, kết giới này sẽ nhanh chóng sụp đổ, đây dù sao cũng không phải lực lượng của ngươi, chúng nó không phải do ngươi điều khiển mà tồn tại! Wirth, đừng miễn cưỡng chống đỡ!”
“Ý của hắn là sao?” Đôi mắt của Lê Khải Liệt trở nên đỏ bừng, Senzou thay Vu Duy Thiển trả lời, “Có nghĩa là nếu các ngươi không rời khỏi, chờ lực lượng này và thế lửa cân bằng thì nó sẽ cắn nuốt tất cả, ngoại trừ Wirth. Các ngươi sẽ bị lực lượng mà hắn triệu hồi giết chết.”
“Chết tiệt! Những gì hắn nói là thật hay sao?” Senzou còn hiểu rõ bí mật trên người Vu Duy Thiển hơn là hắn, kết luận này càng làm cho Lê Khải Liệt phát hỏa, nhưng thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, hắn có thể nhìn thấy đáp án từ sắc mặt của Vu Duy Thiển, đá nát một khung cửa sổ bị cháy sém, “Reid, dẫn bọn họ nhảy xuống đi!”
Hắn kéo Reid, Calgary, Owen cùng Lena ở trong lòng Owen đến bên cửa sổ, lúc này ắt hẳn nên cám ơn Owen lúc trước đã lén lút gọi điện thoại ra ngoài, cảnh sát đã đến đây, dưới lầu đã rải đầy các tấm đệm hơi, mấy người đều nhảy xuống từ cửa sổ, Lena bị hôn mê được mấy người đàn ông bảo vệ nên lúc rơi xuống cũng an toàn.
“Ngươi cũng đi đi!” Vu Duy Thiển liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt vẫn chưa chịu nhảy xuống, bỗng nhiên kéo đối phương qua, ngăn cản tất cả ý kiến phản đối có thể xuất hiện, “Ngươi nghe rồi đó, hắn nói đều là sự thật, cho nên đừng ở chỗ này gây vướng víu cho ta! Nhảy xuống đi! Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện!”
Đôi mắt thâm thúy màu đen không có biên giới, trên mặt tràn đầy lo lắng và nôn nóng, thần sắc của Vu Duy Thiển rất nghiêm trọng, Lê Khải Liệt tuy rằng bình thường không thích nghe người ta sắp đặt mọi việc cho mình, nhưng bản chất cũng không phải là một kẻ cư xử lỗ mãng theo cảm tính, đôi mắt màu tro lục dùng lực lượng có thể cắn nuốt tất cả để nhìn Vu Duy Thiển từ đầu đến chân một lần nữa.
“Yên tâm, lần này ta sẽ nghe lời ngươi, nhưng mà, Duy yêu của ta….Chờ đến khi ta nhìn thấy ngươi thì ngươi phải còn nguyên vẹn.” Bên tai nghe được lời nói tràn đầy cảm giác uy hiếp, Vu Duy Thiển bất ngờ vì chính mình còn có thể cười được vào giờ phút này, hắn khẽ hôn bên môi của Lê Khải Liệt một chút, “Đừng nói nhảm nữa! Đi nhanh đi!”
Senzou ở bên cạnh nhìn bọn họ chia tay, hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng, Lê Khải Liệt bước ra cửa sổ, bỗng nhiên trong đám lửa có một bàn tay duỗi ra, cánh tay bám lửa bị cháy đen bắt lấy Vu Duy Thiển, “Còn hai người nữa, hai người…”
Là Richard! Bị mọi người lãng quên, tưởng rằng hắn đã chôn thân nơi biển lửa! Trong cổ họng của hắn cất lên tiếng thở dốc, ngọn lửa từ cánh tay của hắn lan lên người của Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt dùng chân đá văng Richard, Vu Duy Thiển nhào đến dập tắt lửa từ trên người của hắn, ngay lúc này kết giới lại bị hủy bỏ, cột nhà rốt cục bị lửa thiêu cháy mà sụp xuống.
Senzou lật đổ một cái giá sách để chống đỡ cột nhà bị sập, khiến cho nó không đè lên người của Lê Khải Liệt, Richard lại nhân cơ hội này mà kéo Lê Khải Liệt vào ma trận Kabbalah, máu người và trận pháp bị lửa thiêu thành một màu cháy đen, trong đám lửa hình thành một vòng tròn rõ ràng, những ngôi sao năm cánh và sáu cánh được ngọn lửa vây quanh khiến cho chúng nó trở nên rực rỡ lóa mắt.
Richard hoặc có thể nói là Reese bị lửa đốt trên mặt, đôi mắt màu xanh biết rực rỡ lóe sáng, hắn tựa hồ không còn cảm giác đau đớn trên người, trong cổ họng cất lên những tiếng rầm rì, giống như oan hồn đến từ địa ngục, “Đi chết đi!” Hắn nhặt lên con dao từ trong đám lửa, dùng sức đâm xuống –
“Liệt!” Vu Duy Thiển vọt vào đám lửa, trong tiếng gào thét đột nhiên xuất hiện một cơn bão lớn, ánh lửa bất chợt phừng phực cháy mạnh.
Bóng đen trong không khí cuồn cuộn những tiếng nức nở, tiếng hét bi thảm giống như từ dưới lòng đất thoát ra, ngay lúc này lực lượng nguyền rủa được Vu Duy Thiển triệu hội tấn công vào Richard ở trong ma trận, cũng tấn công về phía Lê Khải Liệt.
“A a a a a a–” Tiếng hét thất thanh phát ra trong trận, trên sàn nhà xuất hiện những tiếng cào móng tay rất chói tai, một cú nổ mạnh càng kịch liệt hơn làm phá vỡ nóc nhà, trước khi Vu Duy Thiển bị luồng khí đẩy ra ngoài thì vẫn kịp nhìn thấy Lê Khải Liệt ở trong trận đã xảy ra biến hóa kinh người.
“Ngươi muốn ở đây để chết hay sao!” Nàng hét to đối với hắn.
Lửa cháy bỏng mắt người, che kín từng ngõ ngách, trong xoang mũi có thể ngửi được mùi cháy khét của tóc, ngoại trừ ánh lửa hừng hực chính là bóng đen che khuất tầm mắt, tiếng cười của Richard vang vọng trong tòa nhà, “Nghi thức của ta sẽ thành công! Wirth!”
Lúc này ở dưới lầu, những người khác đã phát hiện ra hỏa hoạn, mọi người đều khiêng máy móc chạy ra ngoài, sắc trời bên ngoài đã tối om, mưa to dần dần nhỏ hạt, tuy nhiên ở một trình độ nhất định thì có thể khống chế không cho thế lửa tiếp tục lan tràn, nhưng bọn họ lại không biết bên dưới đường hầm còn có xăng, trong tình huống này thì mưa như vậy căn bản cũng không nhầm nhò gì.
“Đã đi ra hết chưa?” Nhìn lướt mọi người ở xung quanh, sắc mặt của Kim McKay trở nên trắng bệch, “Wirth và Leo, còn có Lena, Owen….bọn họ vẫn còn ở bên trong…..”
Giống như vì chứng minh lời nói của hắn là đúng, bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, cửa kính vỡ nát, bắn ra bên ngoài, luồng khí cùng ngọn lửa phóng ra khỏi cửa sổ, khói đặc cuồn cuộn, một mảnh váy lụa rơi xuống đất.
“Đây là của tiểu thư Lena!” Chuyên viên trang phục hét lớn một tiếng, lập tức nhận ra, những người khác ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy tòa nhà đang bốc cháy, có người bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt, chỉ lên trên cao, “Nhìn xem! Nơi đó có cái gì kìa?”
Một bóng đen rất lớn, giống như xuất hiện từ khe hở dọc theo vách tường, chậm rãi di động theo đám lửa, làm cho người ta nghi ngờ có phải bị ảo giác hay không, thoạt nhìn cái bóng tựa như có sinh mệnh của chính mình, Kim McKay dùng sức dụi mắt, “Chúa ơi! Đó là cái gì vậy?”
Lửa cháy phừng phực, cắn nuốt tòa nhà cổ xưa, giống như một cảnh trong mơ, làm cho một góc bầu trời nhuộm thành lửa đỏ, không còn nhìn ra nguyên dạng của căn phòng, vách tường trong phòng chứa bí mật bị sụp đổ, máu tươi dưới chân Vu Duy Thiển cháy khô thành màu đen tuyền, bóng đen thật lớn kéo dài từ dưới chân hắn ra xung quanh, bao phủ toàn bộ mặt đất.
“Hết đường rồi, nhảy ra cửa sổ đi!” Đáy mắt của hắn có dấu vết lo lắng, quay đầu rống giận đối với Lê Khải Liệt vẫn chưa chịu nhúc nhích, “Có nghe thấy hay không! Ta muốn ngươi nhảy ra khỏi cửa sổ!”
“Vì sao ngươi không nhảy?” ống tay áo của Lê Khải Liệt bị đóm lửa bám vào, hắn bắt lấy cánh tay của Vu Duy Thiển rồi kéo đến cửa sổ bị lửa cháy sém, bỗng nhiên một nắm đấm hướng vào mặt hắn, “Ta muốn ngươi đi! Có nghe thấy hay không! Đồ chết tiệt!”
Tiếng hét của Vu Duy Thiển trở nên khàn đặc, tức giận đến phát run, Lê Khải Liệt trúng phải một đòn, dự cảm bất an dưới đáy lòng càng thêm rõ ràng, “Ngươi đừng hòng giải quyết một mình! Muốn đi thì phải đi cùng nhau!”
Dùng máu triệu hồi lực lượng có thể khống chế được trận lửa lớn như vậy hay không, ngay cả Vu Duy Thiển cũng không thể khẳng định, Lê Khải Liệt tựa như nhìn ra hắn đang do dự, vì vậy cố chấp nắm lấy cánh tay của hắn, Vu Duy Thiển càng thêm lo lắng, giãy khỏi tay của Lê Khải Liệt rồi đẩy đối phương về hướng cửa sổ.
Reid từ dưới đất đứng lên, dùng biểu tình kinh ngạc mà nhìn thoáng qua bóng đen thật lớn đột nhiên xuất hiện, nhưng hắn không hề hỏi nhiều, “Mau nhảy xuống! Nếu không sẽ không kịp!” Hắn nâng Calgary từ dưới đất đứng dậy, linh mục Calgary quay đầu nhìn nơi mà bọn họ vừa mới đứng.
Richard vẫn còn ở đó, hắn bị lửa lớn vây quanh, tầm mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, “Ma trận Kabbalah….triệu hồi ác quỷ…..Các ngươi nhìn thấy rồi chứ! Đây là sự thật!” Hắn ngửa đầu nhìn bóng đen vây kín khắp bốn phía trên vách tường, lớn tiếng cười rộ lên, “Hóa ra là ngươi – Wirth – ngươi chính là ác quỷ!”
Quần áo tối đen, ngay cả đôi mắt và tóc cũng là màu đen, điều mà hắn chờ đợi, hy vọng, hóa ra vẫn là Wirth…Richard hoặc có thể nói là Reese đứng giữa đám lửa mà khẩn cầu, “Hãy thỏa mãn nguyện vọng của ta đi! Làm cho ta cũng được bất tử giống như ngươi! Vĩnh viễn đi cùng với ngươi, Wirth thân yêu của ta – ta yêu ngươi a–”
“Hắn hoàn toàn điên rồi, hắn muốn chúng ta chôn cùng với hắn!” Reid không dám xác định hiệu quả thật sự của ma trận này là như thế nào, bóng đen từ dưới chân của Vu Duy Thiển kéo dài trong những đám lửa làm cho người ta có một loại cảm giác âm u lạnh lẽo.
Bóng đen thật lớn phủ kín toàn bộ căn phòng, ngọn lửa liên tục thiêu đốt, giống như bị một loại khí thế nào đó áp chế, phừng phực bốc lên một cách quỷ dị, cảm giác âm u lạnh lẽo cũng càng lúc càng nghiêm trọng, Richard bị vây trong ma trận giống như không chịu nổi loại áp bức này khiến cho cơ thể của hắn trở nên run rẩy.
Phòng sách vốn nên bị đốt sạch sau cú nổ mạnh nhưng lại được duy trì bởi một lực lượng kỳ dị nào đó, hết thảy giống như đang ở thế giới bên kia, những trang sách bị thiêu cháy bay lên trong không khí, rắc xuống vô số tia lửa, giống như một bức tranh cuối cùng, rực rỡ một cách u ám.
Khi mọi người bị cảnh vật trước mắt làm cho ngân ngẩn, “Còn nhìn cái gì nữa! Nhảy xuống đi!” Vu Duy Thiển lại dùng giọng điệu nóng nảy chưa từng có mà hét to đối với bọn họ, khác với con người bình thường của hắn, tiếng hét vội vàng hấp tấp, giống như mang theo lửa giận.
“Wirth – đừng bỏ ta! Không–” Richard bị ngọn lửa trong trận cắn nuốt, ngọn lửa táp lên mặt hắn, hắn nức nở, “Quay về đây! Đừng đi! Nghi thức vẫn chưa chấm dứt! Để hắn ở lại cho ta!”Tiếng khóc nức nở giữa những đám lửa cháy phừng phực làm cho người ta rét run cả người, tiếng khóc và tiếng cười kéo dài cùng nhau, trong miệng của Richard không ngừng lẩm nhẩm những từ Latin, vẻ mặt lo lắng của Vu Duy Thiển càng thêm rõ ràng, Lê Khải Liệt cảm thấy không đúng, “Vì sao muốn bọn ta đi trước! Còn ngươi thì sao?”
“Bởi vì hắn không thể khống chế lực lượng không thuộc về hắn, ta nói có đúng hay không?” Chủ nhà biến mất một cách thần bí lại xuất hiện đột ngột vào giờ phút này, sau lưng Senzou còn có Owen đang dìu lấy Lena đã hôn mê vì bị chấn động mạnh do vụ nổ, “Hết thảy lối thoát đều bị lửa ngăn chặn.” Owen nói như vậy với bọn họ.
“Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Lê Khải Liệt không để ý đến lời nói của Owen, ánh mắt dữ tợn hơn so với ngọn lửa, lạnh lẽo hơn so với lưỡi dao bất thình lình quấn lấy Senzou, người Nhật Bản biến mất một cách thần bí lại xuất hiện một cách thần bí khom người xuống, “Một lần nữa tự giới thiệu một chút, ta là Senzou, tổ tiên của ta có thâm giao với tổ tiên dòng họ Vu.”
“Wirth, nếu ngươi vẫn chưa quên thì ắt hẳn sẽ nhớ rõ lúc ấy chúng ta từng giúp các ngươi thoát khỏi sự truy đuổi của triều đình.” Hắn không hề hoang mang mà nói ra những lời khiến người ta lại một lần nữa bị chấn động.
Vu Duy Thiển nhìn hắn thật sâu một cái, bóng đen xung quanh lan tỏa hơi thở càng lúc càng lạnh lẽo, sắc mặt của hắn lại trở nên tái nhợt, bóng đen và đám lửa cùng nhau va chạm, lại một lần nữa vang lên tiếng nổ mạnh làm cho mặt đất bị chấn động.
Senzou ngẩng đầu liếc nhìn một cái sau đó nhíu mày, “Sắp chống đỡ hết nổi rồi, kết giới này sẽ nhanh chóng sụp đổ, đây dù sao cũng không phải lực lượng của ngươi, chúng nó không phải do ngươi điều khiển mà tồn tại! Wirth, đừng miễn cưỡng chống đỡ!”
“Ý của hắn là sao?” Đôi mắt của Lê Khải Liệt trở nên đỏ bừng, Senzou thay Vu Duy Thiển trả lời, “Có nghĩa là nếu các ngươi không rời khỏi, chờ lực lượng này và thế lửa cân bằng thì nó sẽ cắn nuốt tất cả, ngoại trừ Wirth. Các ngươi sẽ bị lực lượng mà hắn triệu hồi giết chết.”
“Chết tiệt! Những gì hắn nói là thật hay sao?” Senzou còn hiểu rõ bí mật trên người Vu Duy Thiển hơn là hắn, kết luận này càng làm cho Lê Khải Liệt phát hỏa, nhưng thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, hắn có thể nhìn thấy đáp án từ sắc mặt của Vu Duy Thiển, đá nát một khung cửa sổ bị cháy sém, “Reid, dẫn bọn họ nhảy xuống đi!”
Hắn kéo Reid, Calgary, Owen cùng Lena ở trong lòng Owen đến bên cửa sổ, lúc này ắt hẳn nên cám ơn Owen lúc trước đã lén lút gọi điện thoại ra ngoài, cảnh sát đã đến đây, dưới lầu đã rải đầy các tấm đệm hơi, mấy người đều nhảy xuống từ cửa sổ, Lena bị hôn mê được mấy người đàn ông bảo vệ nên lúc rơi xuống cũng an toàn.
“Ngươi cũng đi đi!” Vu Duy Thiển liếc mắt nhìn Lê Khải Liệt vẫn chưa chịu nhảy xuống, bỗng nhiên kéo đối phương qua, ngăn cản tất cả ý kiến phản đối có thể xuất hiện, “Ngươi nghe rồi đó, hắn nói đều là sự thật, cho nên đừng ở chỗ này gây vướng víu cho ta! Nhảy xuống đi! Ta không muốn ngươi xảy ra chuyện!”
Đôi mắt thâm thúy màu đen không có biên giới, trên mặt tràn đầy lo lắng và nôn nóng, thần sắc của Vu Duy Thiển rất nghiêm trọng, Lê Khải Liệt tuy rằng bình thường không thích nghe người ta sắp đặt mọi việc cho mình, nhưng bản chất cũng không phải là một kẻ cư xử lỗ mãng theo cảm tính, đôi mắt màu tro lục dùng lực lượng có thể cắn nuốt tất cả để nhìn Vu Duy Thiển từ đầu đến chân một lần nữa.
“Yên tâm, lần này ta sẽ nghe lời ngươi, nhưng mà, Duy yêu của ta….Chờ đến khi ta nhìn thấy ngươi thì ngươi phải còn nguyên vẹn.” Bên tai nghe được lời nói tràn đầy cảm giác uy hiếp, Vu Duy Thiển bất ngờ vì chính mình còn có thể cười được vào giờ phút này, hắn khẽ hôn bên môi của Lê Khải Liệt một chút, “Đừng nói nhảm nữa! Đi nhanh đi!”
Senzou ở bên cạnh nhìn bọn họ chia tay, hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng, Lê Khải Liệt bước ra cửa sổ, bỗng nhiên trong đám lửa có một bàn tay duỗi ra, cánh tay bám lửa bị cháy đen bắt lấy Vu Duy Thiển, “Còn hai người nữa, hai người…”
Là Richard! Bị mọi người lãng quên, tưởng rằng hắn đã chôn thân nơi biển lửa! Trong cổ họng của hắn cất lên tiếng thở dốc, ngọn lửa từ cánh tay của hắn lan lên người của Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt dùng chân đá văng Richard, Vu Duy Thiển nhào đến dập tắt lửa từ trên người của hắn, ngay lúc này kết giới lại bị hủy bỏ, cột nhà rốt cục bị lửa thiêu cháy mà sụp xuống.
Senzou lật đổ một cái giá sách để chống đỡ cột nhà bị sập, khiến cho nó không đè lên người của Lê Khải Liệt, Richard lại nhân cơ hội này mà kéo Lê Khải Liệt vào ma trận Kabbalah, máu người và trận pháp bị lửa thiêu thành một màu cháy đen, trong đám lửa hình thành một vòng tròn rõ ràng, những ngôi sao năm cánh và sáu cánh được ngọn lửa vây quanh khiến cho chúng nó trở nên rực rỡ lóa mắt.
Richard hoặc có thể nói là Reese bị lửa đốt trên mặt, đôi mắt màu xanh biết rực rỡ lóe sáng, hắn tựa hồ không còn cảm giác đau đớn trên người, trong cổ họng cất lên những tiếng rầm rì, giống như oan hồn đến từ địa ngục, “Đi chết đi!” Hắn nhặt lên con dao từ trong đám lửa, dùng sức đâm xuống –
“Liệt!” Vu Duy Thiển vọt vào đám lửa, trong tiếng gào thét đột nhiên xuất hiện một cơn bão lớn, ánh lửa bất chợt phừng phực cháy mạnh.
Bóng đen trong không khí cuồn cuộn những tiếng nức nở, tiếng hét bi thảm giống như từ dưới lòng đất thoát ra, ngay lúc này lực lượng nguyền rủa được Vu Duy Thiển triệu hội tấn công vào Richard ở trong ma trận, cũng tấn công về phía Lê Khải Liệt.
“A a a a a a–” Tiếng hét thất thanh phát ra trong trận, trên sàn nhà xuất hiện những tiếng cào móng tay rất chói tai, một cú nổ mạnh càng kịch liệt hơn làm phá vỡ nóc nhà, trước khi Vu Duy Thiển bị luồng khí đẩy ra ngoài thì vẫn kịp nhìn thấy Lê Khải Liệt ở trong trận đã xảy ra biến hóa kinh người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.