Chương 126: Chữa trị đặc biệt
Hỏa Ly
19/01/2018
Tiếng rên rỉ đau đớn cất lên cùng với giọng nói của Lê Khải Liệt, “Chắc là vẫn chưa chết.”
Tuy rằng có thể nói chuyện nhưng người nằm trên giường không hề động đậy, sau khi xốc lên áo choàng thì để lộ ra làn da bị cháy bỏng, hiện tại có thể thấy rất rõ sự biến hóa trên người của hắn, một dấu vết màu đỏ sậm giống như hình xăm che kín làn da lộ ra bên ngoài, kéo dài từ cánh tay dọc xuống dưới, thẳng cho đến cổ tay.
Ngoại trừ như vậy thì mạch máu trên mu bàn tay của hắn cũng nổi lên, móng tay giống như được đắp thêm một lớp móng, hơi uốn cong, không dài, nhưng thoạt nhìn rất sắc bén, dưới ánh đèn khiến nó sáng bóng như kim loại, màu sắc lạnh lẽo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát người ta ra từng mảnh nhỏ.
Giọng nói khàn đặc không giống như trước kia, Lê Khải Liệt mở mắt ra, đôi mắt của hắn trở nên lấp lánh màu vàng óng, đồng tử màu tro lục co rút lại, giống như cảm thấy ánh sáng trong phòng quá sáng, hắn rên rỉ lấy tay che trước trán, khi Lê Khải Liệt nói chuyện thì Vu Duy Thiển nhìn thấy trong miệng của hắn hơi nhô ra một chút răng nanh.
Mái tóc nâu đỏ dài đến vai hơi gợn sóng bị cháy hơn phân nửa, màu sắc càng đậm hơn so với ban đầu, giống như máu tươi để khô ở bên ngoài sẽ hóa thành màu đen, cơ bắp trên người cũng lộ ra rõ ràng, ẩn chứa lực lượng và lan tỏa hơi thở dã tính vô cùng kích động.
Ngoại trừ như vậy thì Lê Khải Liệt thoạt nhìn vẫn giống con người, chẳng qua lúc này càng giống nhân vật chính nửa người nửa thú trong một bộ phim điện ảnh ảo tưởng, thân thể càng thêm mạnh mẽ cường tráng, dị biến trên người của hắn làm cho Vu Duy Thiển nghĩ đến Vivian, hậu duệ của ma cà rồng ở một vài thời điểm cũng sẽ có biến hóa, giống như đồng tử của Vivian sẽ hóa thành màu xanh tím.
“Có ổn không? Nếu đau thì cứ nói.” Vu Duy Thiển hạ thấp giọng, nhìn thẳng vào cặp mắt kia.
Lê Khải Liệt tỏ vẻ rất thoải mái, trừng mắt nhìn Vu Duy Thiển, “Thật sự khiến người ta thất vọng, Duy, ở trong mắt của ngươi ta yếu như vậy hay sao?”
Hiện tại có thể xác định thần trí của Lê Khải Liệt ít ra vẫn còn thanh tỉnh, điều này làm cho Vu Duy Thiển thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chai nước khoáng đặt vào bờ môi khô khốc của Lê Khải Liệt, cho dù Lê Khải Liệt có bị biến thành thế nào thì thần thái trong ánh mắt kia vẫn không thay đổi, vẫn thẳng thắn mà lại mang tính xâm lược như trước.
Chẳng qua trên khuôn mặt điển trai đến mức làm người ta rùng mình lại bị bỏng một nửa, từ cánh tay đến bả vai rồi kéo dài ra sau lưng đều đỏ ửng một mảnh, thậm chí có nơi bị cháy đen, không chỉ như vậy, hoa văn quỷ dị kia giống như ác quỷ đang vui đùa, chiếm cứ trên làn da trần trụi của hắn, làm cho vết thương thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.
“Khóe miệng của ngươi chảy máu.” Vu Duy Thiển bình tĩnh dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng của Lê Khải Liệt, không hề lộ ra biểu tình khác thường.
Lê Khải Liệt giống như muốn cười nhưng khóe miệng lại trở nên xiêu vẹo, đầu nghiêng về phía Vu Duy Thiển, “Bởi vì rất đau a, đau muốn chết.”
Nhưng sợ hắn lo lắng cho nên mới cắn răng chịu đựng? Tìm được đáp án trong lời nói của Lê Khải Liệt, vầng trán của người đàn ông đang ngồi bên giường khẽ run rẩy một chút, “Ngươi không hé răng thì ta sẽ không lo lắng hay sao?”
Kiềm chế cơn thịnh nộ đang cuộn trào mạnh mẽ, tiếp theo lại bị tiếng rên rỉ đau đớn của Lê Khải Liệt làm tan biến tất cả tức giận, Vu Duy Thiển nhíu mày mà cởi bỏ quần áo đã bị tổn hại của Lê Khải Liệt, dùng nước làm mềm phần vải bị cháy khét bám dính vào da, hắn không biết chính mình nên có tâm tình gì. Người này có thể biến hóa bất cứ lúc nào, đôi khi có thể mưu mô xảo quyệt như một người đàn ông thành thục, đôi khi lại chơi xấu như một đứa nhỏ….
“Nếu cứ như vậy mà rời khỏi làng giải trí thì chắc là sẽ không có ai phàn nàn.” Im lặng trong chốc lát, Lê Khải Liệt bỗng nhiên nói một câu như vậy.
“Ngươi không chọc ta phát hỏa thì sẽ không cam lòng có phải hay không? Rốt cục ngươi có biết mình bị thương nặng đến mức nào hay không?” Nhịn không được khi bị Lê Khải Liệt chọc giận, nhưng hầu như lúc nào cũng sẽ mềm lòng vì đối phương, Vu Duy Thiển vừa nói vừa cởi bỏ tất cả quần áo trên người của Lê Khải Liệt xuống.
Không muốn đối mặt với Lê Khải Liệt như vậy nhưng hắn vẫn phải đối mặt, hắn phát hiện Lê Khải Liệt không hỏi hắn tình trạng thương tích hiện tại như thế nào, dường như đã sớm chuẩn bị tư tưởng, hiện tại đôi mắt kỳ dị không giống của con người đang dừng trên người của hắn, dường như có một chút đăm chiêu.
“Ngươi giận cái gì? Chuyện này không liên quan đến ngươi, nếu lúc ấy ngươi không làm như vậy thì tất cả mọi người sẽ chết, ngươi đã cứu mọi người.” Giọng nói khàn đặc, ngữ điệu bất cần đời vẫn là của Lê Khải Liệt trước kia, Vu Duy Thiển lắc đầu, “Bây giờ còn nói đến người khác? Nhìn xem ngươi bị thương thành cái gì rồi kìa!”
So với giọng điệu lo lắng và bất mãn thì động tác của Vu Duy Thiển lại rất nhanh nhẹn, Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển đang tìm cái gì đó rồi rạch lên tay, máu tươi lập tức chảy xuống. Máu có thể dùng để triệu hồi lực lượng của bóng tối, cũng có thể dùng để chữa thương, Vu Duy Thiển đã từng làm như thế để chữa khỏi vết thương trên vai của Lê Khải Liệt.
Nhưng khi đó chỉ bị thương nhẹ, hiện tại không giống, hắn biết quyết định của Vu Duy Thiển, “Ngươi muốn dùng máu của mình để chữa thương cho ta? Ngươi dẫn ta đến nơi đây là vì không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của ta, không chỉ không muốn bọn họ nhìn thấy biến hóa trên thân của ta mà còn muốn thay ta chữa trị?”
Hắn cố sức nâng tay lên, nhìn thấy sự biến hóa trên cánh tay của mình, ngoại trừ biến hóa thì có thể thấy rõ dấu vết bị bỏng rất nặng, nếu Matthew ở đây thì sẽ giật mình mà la om sòm, bị bỏng nặng đến trình độ như vậy thì Lê Khải Liệt không nên cử động như thế, cái loại đau đớn này có thể giết chết người ta.“Nếu không có máu của ngươi thì ta sẽ chết hoặc là trở thành một con quái vật xấu xí.” Ngược lại với lời nói nhẹ nhàng, đôi mắt vàng óng lại thận tròng nhìn đôi tay đang tiếp cận, Vu Duy Thiển không có cách nào chịu được loại giả thiết này của hắn, “Đừng nói nữa!”
Không hề chớp mắt, Vu Duy Thiển hung hăng siết chặt tay, máu tươi như dòng nước nhiễu xuống những nơi bị bỏng vô cùng thê thảm, giống như có sinh mệnh, chậm rãi thẩm thấu vào làn da, Lê Khải Liệt không ngăn cản Vu Duy Thiển, nếu không cho Vu Duy Thiển làm như vậy thì hậu quả không riêng gì hắn sẽ như thế nào, mà là Vu Duy Thiển sẽ tự trách như thế nào.
Hôm nay mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp suy nghĩ.
Vu Duy Thiển không có cách nào xác định sự biến dị trên người Lê Khải Liệt là do ma trận vớ vẩn của Richard sinh ra hiệu quả, hay là vì lực lượng nguyền rủa của hắn khi sắp cắn nuốt Lê Khải Liệt đã làm cho bản năng của người này hiển lộ, làm cho một gien nào đó trong máu trội lên, rốt cục lộ ra năng lực của cái gọi là dòng máu sói.
“Đủ rồi, dừng tay lại.” Từ đau đớn đến mức sắp chết lặng thì dần dần khôi phục lại tinh thần, trên người đã bị nhuốm đầy máu, Vu Duy Thiển quả thật đang dùng máu để tưới lên người của hắn, khi nghe thấy giọng nói khàn đặc của hắn thì bàn tay đang chảy máu đầm địa lại đưa đến bên miệng hắn, “Uống vào đi.”
Bàn tay lạnh lẽo áp sát vào môi, so với Lê Khải Liệt thì Vu Duy Thiển càng giống một bệnh nhân hơn, Lê Khải Liệt dùng sức đẩy tay của Vu Duy Thiển ra, “Rốt cục ngươi đang làm cái gì? Đã đủ rồi!” Hắn không phải ma cà rồng, cũng chưa có chết, nhưng Vu Duy Thiển cũng không quan tâm đến phản ứng của hắn, bàn tay không ngừng siết chặt để máu chảy ra, nhiễu vào miệng của Lê Khải Liệt khi hắn nói chuyện.
“Để phòng ngừa bất trắc, uống hết cho ta.” Giọng nói của hắn vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, máu tươi giống như không phải chảy ra từ trong thân thể của hắn mà tựa như chỉ đang cho Lê Khải Liệt uống nước, phát hiện Lê Khải Liệt cũng không nghe theo lời hắn, hắn liền nâng tay lên rồi tự hút máu của mình, sau đó ép Lê Khải Liệt mở miệng ra.
Chất lỏng nhầy nhụa mang theo mùi vị tanh tanh đi xuống cổ họng, Lê Khải Liệt kháng cự không được, Vu Duy Thiển dùng đầu lưỡi đẩy ra răng của Lê Khải Liệt, đem toàn bộ máu tiến vào miệng của hắn, nếu hắn nghiêng đầu không tiếp nhận thì phần máu này sẽ bị lãng phí, Vu Duy Thiển rất khẳng định Lê Khải Liệt sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy vào lúc này.
“Muốn làm cho ta lo lắng hay sao? Nếu không thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để ta chữa trị cho ngươi, bao nhiêu máu cũng không sao.” Giọng điệu tức giận và thân thiết hỗn hợp với nhau tạo thành một loại ngữ khí độc đáo, cứng rắn và quyết liệt làm cho người ta không thể cãi lời, bởi vì Vu Duy Thiển dùng biểu tình quá mức tự nhiên để nói ra những lời này khiến Lê Khải Liệt vô cùng động lòng, rốt cục dã thú bướng bỉnh cũng bị thu phục.
Máu không phải thức uống, đương nhiên không có hương vị thơm ngọt, nhưng Lê Khải Liệt cũng không cảm thấy quá khó nuốt, chỉ cần nghĩ rằng đây là Vu Duy Thiển vì hắn mà tự tổn thương chính mình, làm đến mức này, không chỉ riêng gì máu, hết thảy những gì Vu Duy Thiển làm cho hắn đều đã chứng minh tất cả.
Khi Vu Duy Thiển ngẩng đầu lên, thuận tay lau đi chất lỏng ở bên môi của Lê Khải Liệt, hình ảnh này càng làm cho Lê Khải Liệt giống như một con quái vật khát máu, đương nhiên hắn biết Lê Khải Liệt không phải như vậy, “Có đỡ hơn chút nào hay không?” Hắn ngồi bên giường cầm lấy gối dựa, đem thân thể của Lê Khải Liệt chuyển lên đùi của mình.
“Nếu như vậy mà vẫn chưa đỡ thì ta nên chết quách cho rồi.” Không hề kiệng kỵ mà cứ đem từ này đặt ở bên miệng, Lê Khải Liệt có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng trên người của Vu Duy Thiển mạnh đến mức nào, “Ít nhất tay của ta thoạt nhìn cũng đỡ hơn rất nhiều.”
Hăn nâng cổ tay lên, dấu vét cháy đen rõ ràng đã lui ra, màu da tuy rằng vẫn chưa khôi phục nguyên dạng nhưng cũng không dọa người như lúc trước.
“Quá trình liền da sẽ rất đau, ngươi phải chịu đựng, nếu chịu không nổi thì cứ nói với ta.” Vu Duy Thiển đem nước khoáng đến bên môi của Lê Khải Liệt, người đàn ông nằm trên đùi hắn cũng không chịu há mồm mà chỉ nhíu mày nhìn hắn, Vu Duy Thiển hiểu ý, lại uống một ngụm nước rồi cúi đầu. (chiều quá riết hư rồi nè)
Dòng nước mát lạnh cùng nụ hôn ngọt ngào khiến cho Lê Khải Liệt rốt cục thỏa mãn, thở thật dài một hơi, Vu Duy Thiển lấy tay vén tóc của Lê Khải Liệt sang một bên, trong khoang miệng còn lưu lại cảm xúc giống như bị chiếm đoạt, nhìn Lê Khải Liệt một cách có ý vị, “Xem ra ngươi quả thật đã khôi phục không ít.”
“Nhìn thấy ngươi thì ta liền tràn ngập lực lượng, có ngươi ở trước mặt, ta đương nhiên sẽ khôi phục rất nhanh.” Có thể nói ra lời này chứng tỏ Lê Khải Liệt đã tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ trên người có một chút biến hóa thì hắn vẫn là hắn, Vu Duy Thiển nắm lấy cằm của hắn, mở miệng của hắn ra một chút, “Nơi này vẫn chưa khôi phục. Khi hôn ngươi có cảm giác hơi khó chịu, chính ngươi tự nghĩ cách đi.” Chỉ vào mấy cái răng nanh nhô ra ở hàm trên của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cố tình trêu đùa, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc, Lê Khải Liệt nhịn không được mà cười rộ lên, tiếng cười đầy sức hút vẫn giống như trước kia.
Vu Duy Thiển ắt hẳn không muốn làm cho Lê Khải Liệt suy nghĩ quá nhiều, trải qua chuyện hôm nay, từ thân thể đến tâm lý đều có biến hóa, cho dù là Lê Khải Liệt thì cũng cần có thời gian để thích ứng.
Biết trên thân của người khác có điểm quái dị so với chính mình trở thành quái dị thì chuyện này cũng không hoàn toàn giống nhau.
Đêm hôm đó bọn họ không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra mấy tiếng trước, giống như một giấc mộng, thuận tiện lưu lại dấu vết trong mơ ở trên người của Lê Khải Liệt mà thôi, chờ người đàn ông ở trên giường bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ thì Vu Duy Thiển mới đi vào phòng tắm để vặn vòi nước, sợ vết thương chưa khép lại sẽ bị nhiễm trùng, hắn dùng khăn lông ướt để lau mình cho Lê Khải Liệt.
Mặc dù Lê Khải Liệt cười nói như thường, giống như không có việc gì, nhưng dựa theo sự co rút trên làn da thì có thể nhận thấy cảm giác trên người của hắn, mức độ bị bỏng của hắn kỳ thật rất nghiêm trọng, không riêng gì làn da bị hủy hoại, ở một trình độ nào đó thì thần kinh cũng sẽ bị tổn thương, máu của Vu Duy Thiển có thể cứu hắn nhưng không thể giảm đau cho hắn.
Thừa dịp hắn đang ngủ, Vu Duy Thiển lại rạch lên vết thương vừa mới khép lại ở trên tay của mình, ánh mắt dừng trên giường, giống như đang xót thương cái gì đó, tầm mắt nhẹ nhàng lướt trên người của Lê Khải Liệt, bàn tay mang theo máu dịu dàng mát xa trên vùng da bị thương, chỉ có lúc này Lê Khải Liệt mới im lặng để mặc hắn xử trí.
“Không muốn làm cho ta mất máu quá nhiều, cho dù đau đến thế mà cũng không hé răng, trong tình huống này thì căn bản không cần phải biết điều như vậy, cứ như bình thường là được rồi, chẳng phải ngươi là người vừa ích kỷ vừa làm càn hay sao?” Thì thầm với người đang ngủ, Vu Duy Thiển nhíu chặt mày, ngón tay vuốt ve mái tóc của Lê Khải Liệt, nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn.
Tuy rằng có thể nói chuyện nhưng người nằm trên giường không hề động đậy, sau khi xốc lên áo choàng thì để lộ ra làn da bị cháy bỏng, hiện tại có thể thấy rất rõ sự biến hóa trên người của hắn, một dấu vết màu đỏ sậm giống như hình xăm che kín làn da lộ ra bên ngoài, kéo dài từ cánh tay dọc xuống dưới, thẳng cho đến cổ tay.
Ngoại trừ như vậy thì mạch máu trên mu bàn tay của hắn cũng nổi lên, móng tay giống như được đắp thêm một lớp móng, hơi uốn cong, không dài, nhưng thoạt nhìn rất sắc bén, dưới ánh đèn khiến nó sáng bóng như kim loại, màu sắc lạnh lẽo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé nát người ta ra từng mảnh nhỏ.
Giọng nói khàn đặc không giống như trước kia, Lê Khải Liệt mở mắt ra, đôi mắt của hắn trở nên lấp lánh màu vàng óng, đồng tử màu tro lục co rút lại, giống như cảm thấy ánh sáng trong phòng quá sáng, hắn rên rỉ lấy tay che trước trán, khi Lê Khải Liệt nói chuyện thì Vu Duy Thiển nhìn thấy trong miệng của hắn hơi nhô ra một chút răng nanh.
Mái tóc nâu đỏ dài đến vai hơi gợn sóng bị cháy hơn phân nửa, màu sắc càng đậm hơn so với ban đầu, giống như máu tươi để khô ở bên ngoài sẽ hóa thành màu đen, cơ bắp trên người cũng lộ ra rõ ràng, ẩn chứa lực lượng và lan tỏa hơi thở dã tính vô cùng kích động.
Ngoại trừ như vậy thì Lê Khải Liệt thoạt nhìn vẫn giống con người, chẳng qua lúc này càng giống nhân vật chính nửa người nửa thú trong một bộ phim điện ảnh ảo tưởng, thân thể càng thêm mạnh mẽ cường tráng, dị biến trên người của hắn làm cho Vu Duy Thiển nghĩ đến Vivian, hậu duệ của ma cà rồng ở một vài thời điểm cũng sẽ có biến hóa, giống như đồng tử của Vivian sẽ hóa thành màu xanh tím.
“Có ổn không? Nếu đau thì cứ nói.” Vu Duy Thiển hạ thấp giọng, nhìn thẳng vào cặp mắt kia.
Lê Khải Liệt tỏ vẻ rất thoải mái, trừng mắt nhìn Vu Duy Thiển, “Thật sự khiến người ta thất vọng, Duy, ở trong mắt của ngươi ta yếu như vậy hay sao?”
Hiện tại có thể xác định thần trí của Lê Khải Liệt ít ra vẫn còn thanh tỉnh, điều này làm cho Vu Duy Thiển thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chai nước khoáng đặt vào bờ môi khô khốc của Lê Khải Liệt, cho dù Lê Khải Liệt có bị biến thành thế nào thì thần thái trong ánh mắt kia vẫn không thay đổi, vẫn thẳng thắn mà lại mang tính xâm lược như trước.
Chẳng qua trên khuôn mặt điển trai đến mức làm người ta rùng mình lại bị bỏng một nửa, từ cánh tay đến bả vai rồi kéo dài ra sau lưng đều đỏ ửng một mảnh, thậm chí có nơi bị cháy đen, không chỉ như vậy, hoa văn quỷ dị kia giống như ác quỷ đang vui đùa, chiếm cứ trên làn da trần trụi của hắn, làm cho vết thương thoạt nhìn càng thêm dữ tợn.
“Khóe miệng của ngươi chảy máu.” Vu Duy Thiển bình tĩnh dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng của Lê Khải Liệt, không hề lộ ra biểu tình khác thường.
Lê Khải Liệt giống như muốn cười nhưng khóe miệng lại trở nên xiêu vẹo, đầu nghiêng về phía Vu Duy Thiển, “Bởi vì rất đau a, đau muốn chết.”
Nhưng sợ hắn lo lắng cho nên mới cắn răng chịu đựng? Tìm được đáp án trong lời nói của Lê Khải Liệt, vầng trán của người đàn ông đang ngồi bên giường khẽ run rẩy một chút, “Ngươi không hé răng thì ta sẽ không lo lắng hay sao?”
Kiềm chế cơn thịnh nộ đang cuộn trào mạnh mẽ, tiếp theo lại bị tiếng rên rỉ đau đớn của Lê Khải Liệt làm tan biến tất cả tức giận, Vu Duy Thiển nhíu mày mà cởi bỏ quần áo đã bị tổn hại của Lê Khải Liệt, dùng nước làm mềm phần vải bị cháy khét bám dính vào da, hắn không biết chính mình nên có tâm tình gì. Người này có thể biến hóa bất cứ lúc nào, đôi khi có thể mưu mô xảo quyệt như một người đàn ông thành thục, đôi khi lại chơi xấu như một đứa nhỏ….
“Nếu cứ như vậy mà rời khỏi làng giải trí thì chắc là sẽ không có ai phàn nàn.” Im lặng trong chốc lát, Lê Khải Liệt bỗng nhiên nói một câu như vậy.
“Ngươi không chọc ta phát hỏa thì sẽ không cam lòng có phải hay không? Rốt cục ngươi có biết mình bị thương nặng đến mức nào hay không?” Nhịn không được khi bị Lê Khải Liệt chọc giận, nhưng hầu như lúc nào cũng sẽ mềm lòng vì đối phương, Vu Duy Thiển vừa nói vừa cởi bỏ tất cả quần áo trên người của Lê Khải Liệt xuống.
Không muốn đối mặt với Lê Khải Liệt như vậy nhưng hắn vẫn phải đối mặt, hắn phát hiện Lê Khải Liệt không hỏi hắn tình trạng thương tích hiện tại như thế nào, dường như đã sớm chuẩn bị tư tưởng, hiện tại đôi mắt kỳ dị không giống của con người đang dừng trên người của hắn, dường như có một chút đăm chiêu.
“Ngươi giận cái gì? Chuyện này không liên quan đến ngươi, nếu lúc ấy ngươi không làm như vậy thì tất cả mọi người sẽ chết, ngươi đã cứu mọi người.” Giọng nói khàn đặc, ngữ điệu bất cần đời vẫn là của Lê Khải Liệt trước kia, Vu Duy Thiển lắc đầu, “Bây giờ còn nói đến người khác? Nhìn xem ngươi bị thương thành cái gì rồi kìa!”
So với giọng điệu lo lắng và bất mãn thì động tác của Vu Duy Thiển lại rất nhanh nhẹn, Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển đang tìm cái gì đó rồi rạch lên tay, máu tươi lập tức chảy xuống. Máu có thể dùng để triệu hồi lực lượng của bóng tối, cũng có thể dùng để chữa thương, Vu Duy Thiển đã từng làm như thế để chữa khỏi vết thương trên vai của Lê Khải Liệt.
Nhưng khi đó chỉ bị thương nhẹ, hiện tại không giống, hắn biết quyết định của Vu Duy Thiển, “Ngươi muốn dùng máu của mình để chữa thương cho ta? Ngươi dẫn ta đến nơi đây là vì không muốn người khác nhìn thấy bộ dáng của ta, không chỉ không muốn bọn họ nhìn thấy biến hóa trên thân của ta mà còn muốn thay ta chữa trị?”
Hắn cố sức nâng tay lên, nhìn thấy sự biến hóa trên cánh tay của mình, ngoại trừ biến hóa thì có thể thấy rõ dấu vết bị bỏng rất nặng, nếu Matthew ở đây thì sẽ giật mình mà la om sòm, bị bỏng nặng đến trình độ như vậy thì Lê Khải Liệt không nên cử động như thế, cái loại đau đớn này có thể giết chết người ta.“Nếu không có máu của ngươi thì ta sẽ chết hoặc là trở thành một con quái vật xấu xí.” Ngược lại với lời nói nhẹ nhàng, đôi mắt vàng óng lại thận tròng nhìn đôi tay đang tiếp cận, Vu Duy Thiển không có cách nào chịu được loại giả thiết này của hắn, “Đừng nói nữa!”
Không hề chớp mắt, Vu Duy Thiển hung hăng siết chặt tay, máu tươi như dòng nước nhiễu xuống những nơi bị bỏng vô cùng thê thảm, giống như có sinh mệnh, chậm rãi thẩm thấu vào làn da, Lê Khải Liệt không ngăn cản Vu Duy Thiển, nếu không cho Vu Duy Thiển làm như vậy thì hậu quả không riêng gì hắn sẽ như thế nào, mà là Vu Duy Thiển sẽ tự trách như thế nào.
Hôm nay mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp suy nghĩ.
Vu Duy Thiển không có cách nào xác định sự biến dị trên người Lê Khải Liệt là do ma trận vớ vẩn của Richard sinh ra hiệu quả, hay là vì lực lượng nguyền rủa của hắn khi sắp cắn nuốt Lê Khải Liệt đã làm cho bản năng của người này hiển lộ, làm cho một gien nào đó trong máu trội lên, rốt cục lộ ra năng lực của cái gọi là dòng máu sói.
“Đủ rồi, dừng tay lại.” Từ đau đớn đến mức sắp chết lặng thì dần dần khôi phục lại tinh thần, trên người đã bị nhuốm đầy máu, Vu Duy Thiển quả thật đang dùng máu để tưới lên người của hắn, khi nghe thấy giọng nói khàn đặc của hắn thì bàn tay đang chảy máu đầm địa lại đưa đến bên miệng hắn, “Uống vào đi.”
Bàn tay lạnh lẽo áp sát vào môi, so với Lê Khải Liệt thì Vu Duy Thiển càng giống một bệnh nhân hơn, Lê Khải Liệt dùng sức đẩy tay của Vu Duy Thiển ra, “Rốt cục ngươi đang làm cái gì? Đã đủ rồi!” Hắn không phải ma cà rồng, cũng chưa có chết, nhưng Vu Duy Thiển cũng không quan tâm đến phản ứng của hắn, bàn tay không ngừng siết chặt để máu chảy ra, nhiễu vào miệng của Lê Khải Liệt khi hắn nói chuyện.
“Để phòng ngừa bất trắc, uống hết cho ta.” Giọng nói của hắn vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, máu tươi giống như không phải chảy ra từ trong thân thể của hắn mà tựa như chỉ đang cho Lê Khải Liệt uống nước, phát hiện Lê Khải Liệt cũng không nghe theo lời hắn, hắn liền nâng tay lên rồi tự hút máu của mình, sau đó ép Lê Khải Liệt mở miệng ra.
Chất lỏng nhầy nhụa mang theo mùi vị tanh tanh đi xuống cổ họng, Lê Khải Liệt kháng cự không được, Vu Duy Thiển dùng đầu lưỡi đẩy ra răng của Lê Khải Liệt, đem toàn bộ máu tiến vào miệng của hắn, nếu hắn nghiêng đầu không tiếp nhận thì phần máu này sẽ bị lãng phí, Vu Duy Thiển rất khẳng định Lê Khải Liệt sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy vào lúc này.
“Muốn làm cho ta lo lắng hay sao? Nếu không thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích, để ta chữa trị cho ngươi, bao nhiêu máu cũng không sao.” Giọng điệu tức giận và thân thiết hỗn hợp với nhau tạo thành một loại ngữ khí độc đáo, cứng rắn và quyết liệt làm cho người ta không thể cãi lời, bởi vì Vu Duy Thiển dùng biểu tình quá mức tự nhiên để nói ra những lời này khiến Lê Khải Liệt vô cùng động lòng, rốt cục dã thú bướng bỉnh cũng bị thu phục.
Máu không phải thức uống, đương nhiên không có hương vị thơm ngọt, nhưng Lê Khải Liệt cũng không cảm thấy quá khó nuốt, chỉ cần nghĩ rằng đây là Vu Duy Thiển vì hắn mà tự tổn thương chính mình, làm đến mức này, không chỉ riêng gì máu, hết thảy những gì Vu Duy Thiển làm cho hắn đều đã chứng minh tất cả.
Khi Vu Duy Thiển ngẩng đầu lên, thuận tay lau đi chất lỏng ở bên môi của Lê Khải Liệt, hình ảnh này càng làm cho Lê Khải Liệt giống như một con quái vật khát máu, đương nhiên hắn biết Lê Khải Liệt không phải như vậy, “Có đỡ hơn chút nào hay không?” Hắn ngồi bên giường cầm lấy gối dựa, đem thân thể của Lê Khải Liệt chuyển lên đùi của mình.
“Nếu như vậy mà vẫn chưa đỡ thì ta nên chết quách cho rồi.” Không hề kiệng kỵ mà cứ đem từ này đặt ở bên miệng, Lê Khải Liệt có thể cảm nhận rõ ràng lực lượng trên người của Vu Duy Thiển mạnh đến mức nào, “Ít nhất tay của ta thoạt nhìn cũng đỡ hơn rất nhiều.”
Hăn nâng cổ tay lên, dấu vét cháy đen rõ ràng đã lui ra, màu da tuy rằng vẫn chưa khôi phục nguyên dạng nhưng cũng không dọa người như lúc trước.
“Quá trình liền da sẽ rất đau, ngươi phải chịu đựng, nếu chịu không nổi thì cứ nói với ta.” Vu Duy Thiển đem nước khoáng đến bên môi của Lê Khải Liệt, người đàn ông nằm trên đùi hắn cũng không chịu há mồm mà chỉ nhíu mày nhìn hắn, Vu Duy Thiển hiểu ý, lại uống một ngụm nước rồi cúi đầu. (chiều quá riết hư rồi nè)
Dòng nước mát lạnh cùng nụ hôn ngọt ngào khiến cho Lê Khải Liệt rốt cục thỏa mãn, thở thật dài một hơi, Vu Duy Thiển lấy tay vén tóc của Lê Khải Liệt sang một bên, trong khoang miệng còn lưu lại cảm xúc giống như bị chiếm đoạt, nhìn Lê Khải Liệt một cách có ý vị, “Xem ra ngươi quả thật đã khôi phục không ít.”
“Nhìn thấy ngươi thì ta liền tràn ngập lực lượng, có ngươi ở trước mặt, ta đương nhiên sẽ khôi phục rất nhanh.” Có thể nói ra lời này chứng tỏ Lê Khải Liệt đã tốt hơn rất nhiều, ngoại trừ trên người có một chút biến hóa thì hắn vẫn là hắn, Vu Duy Thiển nắm lấy cằm của hắn, mở miệng của hắn ra một chút, “Nơi này vẫn chưa khôi phục. Khi hôn ngươi có cảm giác hơi khó chịu, chính ngươi tự nghĩ cách đi.” Chỉ vào mấy cái răng nanh nhô ra ở hàm trên của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển cố tình trêu đùa, nhưng sắc mặt lại rất nghiêm túc, Lê Khải Liệt nhịn không được mà cười rộ lên, tiếng cười đầy sức hút vẫn giống như trước kia.
Vu Duy Thiển ắt hẳn không muốn làm cho Lê Khải Liệt suy nghĩ quá nhiều, trải qua chuyện hôm nay, từ thân thể đến tâm lý đều có biến hóa, cho dù là Lê Khải Liệt thì cũng cần có thời gian để thích ứng.
Biết trên thân của người khác có điểm quái dị so với chính mình trở thành quái dị thì chuyện này cũng không hoàn toàn giống nhau.
Đêm hôm đó bọn họ không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra mấy tiếng trước, giống như một giấc mộng, thuận tiện lưu lại dấu vết trong mơ ở trên người của Lê Khải Liệt mà thôi, chờ người đàn ông ở trên giường bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ thì Vu Duy Thiển mới đi vào phòng tắm để vặn vòi nước, sợ vết thương chưa khép lại sẽ bị nhiễm trùng, hắn dùng khăn lông ướt để lau mình cho Lê Khải Liệt.
Mặc dù Lê Khải Liệt cười nói như thường, giống như không có việc gì, nhưng dựa theo sự co rút trên làn da thì có thể nhận thấy cảm giác trên người của hắn, mức độ bị bỏng của hắn kỳ thật rất nghiêm trọng, không riêng gì làn da bị hủy hoại, ở một trình độ nào đó thì thần kinh cũng sẽ bị tổn thương, máu của Vu Duy Thiển có thể cứu hắn nhưng không thể giảm đau cho hắn.
Thừa dịp hắn đang ngủ, Vu Duy Thiển lại rạch lên vết thương vừa mới khép lại ở trên tay của mình, ánh mắt dừng trên giường, giống như đang xót thương cái gì đó, tầm mắt nhẹ nhàng lướt trên người của Lê Khải Liệt, bàn tay mang theo máu dịu dàng mát xa trên vùng da bị thương, chỉ có lúc này Lê Khải Liệt mới im lặng để mặc hắn xử trí.
“Không muốn làm cho ta mất máu quá nhiều, cho dù đau đến thế mà cũng không hé răng, trong tình huống này thì căn bản không cần phải biết điều như vậy, cứ như bình thường là được rồi, chẳng phải ngươi là người vừa ích kỷ vừa làm càn hay sao?” Thì thầm với người đang ngủ, Vu Duy Thiển nhíu chặt mày, ngón tay vuốt ve mái tóc của Lê Khải Liệt, nhẹ nhàng hôn lên trán của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.