Chương 40: Điều kiện tử vong
Hỏa Ly
18/01/2018
Răng và môi va chạm, một giọt huyết theo khóe môi của hai người chảy
xuống, chất lỏng màu đỏ sậm nhìn thấy ghê người, thấm vào lớp da trắng
muốt của chiếc ghế sô pha, ngón tay của Vu Duy Thiển vẫn còn đặt trên cổ của Lê Khải Liệt, dịu dàng mơn trớn, nhưng giống như bất cứ lúc nào
cũng có thể ấn xuống, khi Lê Khải Liệt muốn tiến thêm một bước thì Vu
Duy Thiển lại mang theo khóe miệng dính máu mà đứng dậy, “Thứ mà ngươi
muốn ở ngay nơi này.”
Giọt máu từ hàm dưới trượt xuống cần cổ, thấm vào áo sơ mi thành một màu nâu trầm, hắn nâng tay lên, máu tươi ở trên ngón tay của hắn giống như có sinh mệnh, chúng hội tụ lại với nhau, sau đó biến mất trên làn da, trong đôi mắt đen láy hiển lộ một chút mỉa mai, “Đây là bất tử, lực lượng của nó tràn ngập trong máu và trên người của ta, cho dù có bị thương nặng như thế nào cũng sẽ không chết, cho dù tay chân có toàn bộ bị mất đi thì ta vẫn sẽ sống sót.”
Tựa như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình, thần sắc của Vu Duy Thiển rất bình thản, “Muốn có sinh lão bệnh tử như người bình thường thì chỉ có hai cách.”
“Cách thứ nhất, tự sát. Chỉ cần ta muốn chết, dùng cách tự sát thì ta có thể kết thúc hết thảy.” Dưới ánh ban mai, Vu Duy Thiển khoanh tay đứng giữa phòng khách, nhìn ra những tia nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Lydia hít sâu một hơi, Lê Khải Liệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt như một ngọn đuốc đang nhìn chằm chằm Vu Duy Thiển, “Còn cách thứ hai?”
Con ngươi màu đen khẽ giật, tầm mắt của Vu Duy Thiên dừng trên người Lê Khải Liệt, giờ phút này gương mặt quá mức đoan chính xinh đẹp của Vu Duy Thiển giống như bị bao phủ bởi một tầng bóng đen, khiến cho sự sắc bén kia có một chút khó hiểu, không thể miêu tả được cảm xúc thực tại, “Cách này rất nực cười, chỉ cần ta dốc hết tất cả để yêu một người thì nó sẽ tự động rời khỏi ta mà đi.”
Ánh mặt trời tựa hồ bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ, hết thảy tiếng vang trong phòng khách đều biến mất.
Những lời này tựa như ma thuật, ngay cả không khí cũng bị đông cứng, Lydia dùng tay che miệng để kiềm chế tiếng kêu sợ hãi, đôi mắt khẽ nheo lại của Lê Khải Liệt bỗng nhiên trợn lên, trong tiếng cười điên cuồng hắn vồ đến như một con sư tử đang bị chọc giân, “Hay lắm, đây là lý do của ngươi! Ngươi xem ta là vật thí nghiệm? Ngươi muốn thử yêu ta để đổi lấy sinh lão bệnh tử của người bình thường? Cho nên ngươi thuận theo cảm giác này, muốn dấn thân vào tình yêu?”
Trong tiếng rống giận của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển lui lại vài bước, toàn thân bị áp chế, đồng thời hắn đè lại phía sau cổ của Lê Khải Liệt, ngón tay luồn vào mái tóc hơi gợn sóng màu nâu đỏ, mạnh mẽ siết chặt vào lòng bàn tay, “Ngươi sợ hay sao? Lê Khải Liệt.” Ánh mắt dài mảnh khẽ nhếch lên tựa hồ đang chế giễu đối phương sơ suất, “Ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi sẽ gánh không nổi hậu quả nếu kéo ta liên lụy vào chuyện của mình.”
Đúng vậy, Vu Duy Thiển đã từng nói qua những lời này nhưng không ai ngờ chủ ý thật sự lại là như vậy, khi Lê Khải Liệt nhìn vào khuôn mặt trước mắt thì trong lòng liền nảy lên một cơn sóng triều kịch liệt khó có thể miêu tả, tóc bị nắm chặt đến mức đau đớn, đối diện với đôi mắt màu đen sắc bén kia, bên trong nổi lên ý cười giễu cợt khinh miệt, hết thảy điều này giống như mũi nhọn đang khiêu khích lòng người, hung hăng khuấy trộn trong lòng của hắn.
Vu Duy Thiển căn bản không cần có người lục lọi bí mật về bất tử trên người của hắn, từ đầu cho đến cuối hắn cũng không phải là con mồi.
“Ta Lê Khải Liệt lại có một ngày như vậy!” Lê Khải Liệt cười một cách điên cuồng khiến người ta sợ hãi, hắn cầm lấy ngón tay của Vu Duy Thiển đang bấu vào lưng của hắn, ngữ khí mềm nhẹ, hàm răng nghiến chặt giống như chỉ trong vài giây có thể ăn tươi nuốt sống Vu Duy Thiển, “Duy yêu của ta, ta thật muốn mổ xẻ tim của ngươi ra để nhìn xem! Nhìn xem ngươi có còn sống hay không! Nếu ngươi chết thì chứng minh thí nghiệm đã thành công có đúng hay không?”
“Có lẽ.” Vu Duy Thiển thả lỏng bàn tay, biểu tình lãnh đạm, nhẹ nhàng vân vê sợi tóc của Lê Khải Liệt giữa hai ngón tay, khóe miệng mím lại, hắn trầm mặc trong chốc lát, “Thử xem, Lê Khải Liệt, làm cho ta yêu ngươi, yêu thật sự, dốc hết tất cả, ngươi có thể làm được hay không?”
Tiếng cười quanh quẩn chấn động cả gian phòng, tràn ngập cảm giác dã tính xâm lược lại điên cuồng thịnh nộ, con ngươi đầy ác ý, ngay cả bên trong đồng tử cũng tựa như bị thiêu đốt, “Tốt, vậy để cho chúng ta thử xem cái gì gọi là tình yêu–”
“Không được!” Cửa kính đột nhiên vỡ vụn, một bé gái cùng với một thanh niên tóc bạc xuất hiện trước cửa sổ, Vivian và Woodley dùng cách thức đặc thù của dòng họ Davila để tìm đến nơi này.
Nàng đi vào trong phòng, trên mặt tràn đầy lo lắng, “Wirth! Ngươi thật sự muốn chết hay sao? Nó tồn tại trong máu của ngươi, là lực lượng tồn tại trong mỗi một bộ phận trên thân thể của ngươi, nếu ngươi thật sự dốc hết tất cả để yêu một người thì lực lượng kia sẽ hoàn toàn biến mất, khi ngươi gặp phải nguy hiểm thì sẽ không bao giờ còn có thể bình an được nữa, một ngày nào đó ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này! Ngươi muốn bỏ rơi ta? Wirth! Ngươi muốn bỏ ta một mình hay sao?”
Vivian nhào vào lòng của Vu Duy Thiển, phẫn nộ và chỉ trích, thương tâm và oán hận, tiếng khóc của bé gái dung hợp với sự đau lòng của một nữ nhân trưởng thành, ngay cả Wolf cũng không nhẫn tâm tiếp tục lắng nghe, Vu Duy Thiển lại thở dài, lau đi nước mắt của nàng, “Vivian, đây không phải lần đầu tiên, trước kia ngươi cũng không kích động như vậy.”
“Nhưng lần này bất đồng, ta biết…” Vivian nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, “Hắn sẽ mang đến vận rủi cho ngươi, hắn là người của gia tộc Claudy, bọn họ tìm được ngươi, muốn lấy bất tử của ngươi, nhưng không chỉ có như thế, ở sau lưng bọn họ còn có lực lượng của hoàng gia, ta đến đây chính là để nói cho ngươi biết chuyện này, đừng tiếp cận hắn, đừng đến gần vận rủi, ta không muốn mất ngươi.”
Chúa ơi! Ai có thể ngăn cản chuyện này? Ai có thể làm cho Wirth của nàng rời xa nguy hiểm? Bóng dáng đen tối đang tiến đến gần, càng ngày càng đến gần hắn….
“Ngươi muốn hắn là bảo mẫu của ngươi? Hay là cha ngươi? Tình nhân?” Lê Khải Liệt đẩy Vivian sang một bên, nhướng mi cười lạnh, “Ngươi thật sự là một người ích kỷ, ngươi muốn hắn ở bên cạnh ngươi là vì hắn hay là vì chính bản thân ngươi?”
Câu hỏi sắc bén thoáng chốc làm sắc mặt trắng nõn của Vivian càng thêm tái nhợt. Lê Khải Liệt vẫn chưa dứt lời, “Đây không phải là lần đầu tiên? Nói như vậy, không biết ta là vật thí nghiệm thứ mấy?” Hắn chuyển mắt nhìn Vu Duy Thiển.
“Duy yêu, ta thật muốn biết ta là người thứ mấy mà ngươi đã chọn, lần này là ta tìm ngươi, còn lúc trước thì sao? Lúc trước ngươi đã nếm thử bao nhiêu lần? Có bao nhiêu nữ nhân, lại có bao nhiêu nam nhân?” Ngữ khí ác nghiệt, khuôn mặt tà khí đang tươi cười của Lê Khải Liệt trở nên tàn bạo, Vu Duy Thiển cũng hiện lên ý cười tàn khốc, ngón tay dính máu tươi bấu vào vết thương mới khép lại không lâu của Lê Khải Liệt, nụ cười giễu cợt lộ ra ý tứ chán ghét, “Đừng đánh đồng ta với ngươi!”
Bả vai bất chợt đau nhức, giống như có cái gì từ ngón tay của Vu Duy Thiển đang đâm vào vai của hắn, Lê Khải Liệt nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vu Duy Thiển, hàng lông mày nhíu chặt, ngữ khí chỉ trích nghiêm khắc chứng tỏ quá khứ của Vu Duy Thiển cũng không phải như hắn đã tưởng tượng, vì loại giả thiết này mà đường nét xinh đẹp kiên định trên khuôn mặt đang trở nên vặn vẹo, ánh mắt nổi cơn thịnh nộ giống như bị châm chọc.
“Ngươi căn bản không hiểu rõ hắn! Wirth không phải là người giống như ngươi!” Vivian lau đi nước mắt còn lưu lại trên mặt, lộ ra một nụ cười khổ bên dưới biểu tình phức tạp, “Hắn là một người đàn ông chân chính, đối với mỗi người, tình cảm của hắn đều là thật, mỗi một lần…” Thần sắc lộ ra vẻ trầm trọng không tương xứng với khuôn mặt mười hai tuổi của nàng, “Nhưng kết quả đều giống nhau, cho nên ta nghĩ rằng ngươi đã bỏ cuộc.”
Nàng nhìn Vu Duy Thiển, quần áo của hắn bị nhăn nhúm, mái tóc không chỉnh tề, hắn nhìn chăm chú Lê Khải Liệt rồi trả lời nàng, “Đúng là ta đã bỏ cuộc, nhưng lần này là ngoài ý muốn, ta cũng không muốn kháng cự lại.”
Hắn có thể cảm giác được mối liên hệ giữa hắn và Lê Khải Liệt, cho nên hắn thuận theo sự biến hóa này, giãy dụa kháng cự hết thảy đều là vô ích.
Vu Duy Thiển đã từng thử qua rất nhiều lần, đi yêu, đi ôm chính người mình yêu, nhưng thân thể của hắn lại không có gì thay đổi, cái loại năng lực làm cho hắn bất tử giống như mang đến cho hắn một trò đùa, đến khi năm tháng trôi qua, hắn không còn nhiệt huyết đối với tình cảm, ngay cả nhu cầu của cơ thể cũng dần dần phai nhạt, sau đó bắt đầu từ vài thập niên trước, hắn học cách làm một người bình thường để dung nhập vào thế giới này, nhưng sự lãnh đạm xa cách do năm tháng tạo nên vẫn không biến mất khỏi người của hắn, không sử dụng những trang thiết bị hiện đại hóa là vì muốn tránh bị theo dõi, hắn không ngừng di chuyển đến các thành phố khác nhau.
Sự xuất hiện của Lê Khải Liệt là một điều kinh hỉ, mang đến nguy hiểm cũng là một sự ngạc nhiên thú vị, Vu Duy Thiển không muốn giẫm lên vết xe đổ nhưng lại không kháng cự mà cứ để cho bản thân mình thỏa hiệp, mặc dù hắn vẫn chưa thể xác định lần này có thể khác biệt hay không nhưng hắn vẫn muốn nếm thử.
Vivian đã làm bạn với hắn nhiều năm, cũng từng vượt qua những năm tháng dài dằng dẵng, nàng có thể nói là người hiểu hắn nhất, hiện tại nàng chỉ có thể trầm mặc, Lydia còn đang khó khăn để tiêu hóa hết thảy những gì đã nghe được, Woodley và Wolf đều tự đứng phía sau chủ nhân, im lặng như thể bọn họ không hề tồn tại, ngoài cửa sổ chói chang ánh nắng, nhưng trong phòng lại xao động bấp bênh.
“Trước ngươi, từng có một thiếu niên dùng hết thảy tình cảm của hắn để yêu ta, ngươi đã từng nhìn thấy vết sẹo kia trên lưng của ta, đó chính là do hắn lưu lại, ta không có hứng thú đối với đồng tính nhưng ngươi không phải là người đầu tiên.” Vu Duy Thiển khôi phục lại bình tĩnh, âm điệu tựa như một dòng nước xiết, Lê Khải Liệt bước đi vài bước, tạo nên gợn sóng âm u, tầm mắt sắc bén quét về phía Vu Duy Thiển, “Dùng hết thảy tình cảm của hắn để yêu ngươi? Vậy còn ngươi?”
“Hắn tính dùng cái chết để chứng minh tình cảm của hắn dành cho ta, cùng chết chung với ta.” Theo quan sát của Lê Khải Liệt thì ánh mắt kia tựa như đang thở dài, “Nhưng ta vẫn còn sống.”
Chỉnh trang lại quần áo và tóc tai rối loạn, Vu Duy Thiển mím môi thành một đường cong vô tình, con ngươi màu đen dần dần để lộ ra ý cười khinh thường châm chọc, Lê Khải Liệt lại bắt đầu hoài nghi loại đùa cợt lạnh lùng này rốt cục là cười người khác hay là Vu Duy Thiển vì chính sự tồn tại của mình mà bật cười.
“Ngươi không yêu hắn, như vậy là đủ rồi, bởi vì hết thảy tình cảm của ngươi đều để dành cho ta.” Lời nói của Lê Khải Liệt vẫn luôn cuồng vọng ngang tàng như trước, hắn vạch ra áo của mình để nhìn xuống vết thương trên vai, không biết từ khi nào đã khép miệng không còn để lại dấu vết, nhớ đến sự đau đớn mà mới đây Vu Duy Thiển đã gây ra, hắn ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt vừa tao nhã cao quý vừa kiêu căng ngạo mạn, bên trong như đang lóe lên một chút thần bí.
“Đừng làm cho ta thất vọng, Lê Khải Liệt, đừng lãng phí thời gian của chúng ta.” Ngữ khí tương phản với sắc mặt lãnh đạm, Vu Duy Thiển chậm rãi nâng mắt lên.
Hắn trở thành quân cờ và trợ lực của Lê Khải Liệt để đối phó với gia tộc Claudy, mà đồng thời Lê Khải Liệt cũng trở thành công cụ của hắn, lại một lần nếm thử — đem hết thảy tình cảm để làm tấm đệm lót.
Không biết kế tiếp loại quan hệ tình cảm này sẽ đi về hướng nào….
Vivian xụ mặt, nàng can thiệp không được sự phát triển giữa hai người bọn họ, sự nhận thức này làm cho nàng uể oải. Trong khi Lydia lại nghi hoặc mà đè chặt ngực, nàng không biết vì sao mình lại thất vọng.
“Tiểu thư, mọi chuyện đã xong xuôi, chúng ta cần phải quay về.” Woodley tiến lên nhắc nhở, lần này Vivian đến đây là vì muốn nói cho Vu Duy Thiển biết sau lưng gia tộc Claudy còn có hoàng gia chống lưng, những gì có thể ngăn cản cũng đã ngăn cản.
Sau khi tạm biệt Vu Duy Thiển, Vivian mang theo nỗi lòng chồng chất mà rời đi, biểu tình của Lydia thì lại ngượng ngùng, giống như một cô gái không dám nhìn thẳng vào mặt của anh trai mình và Vu Duy Thiển. Lê Khải Liệt không bận tâm, hắn gọi điện thoại nhờ người đặt hai vé máy bay, Lydia và Wolf cùng bọn họ rời khỏi nơi này, ở đây không hề an toàn.
Để cho Wolf ra ngoài mua cơm trưa, sau khi bọn họ ăn xong thì lái xe đến sân bay.
Trên đường đi rất thuận lợi, chạy không được bao lâu thì phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khiến cho Wolf chú ý, hắn đang muốn báo động hai người ngồi ở băng sau thì sắc mặt của Vu Duy Thiển đã trầm xuống, nhín về phía sau, “Xem ra có người không muốn để cho chúng ta rời đi.”
Ngay lúc này ở đằng sau cũng có vài chiếc xe từ ngã rẽ đang đuổi đến.
Giọt máu từ hàm dưới trượt xuống cần cổ, thấm vào áo sơ mi thành một màu nâu trầm, hắn nâng tay lên, máu tươi ở trên ngón tay của hắn giống như có sinh mệnh, chúng hội tụ lại với nhau, sau đó biến mất trên làn da, trong đôi mắt đen láy hiển lộ một chút mỉa mai, “Đây là bất tử, lực lượng của nó tràn ngập trong máu và trên người của ta, cho dù có bị thương nặng như thế nào cũng sẽ không chết, cho dù tay chân có toàn bộ bị mất đi thì ta vẫn sẽ sống sót.”
Tựa như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình, thần sắc của Vu Duy Thiển rất bình thản, “Muốn có sinh lão bệnh tử như người bình thường thì chỉ có hai cách.”
“Cách thứ nhất, tự sát. Chỉ cần ta muốn chết, dùng cách tự sát thì ta có thể kết thúc hết thảy.” Dưới ánh ban mai, Vu Duy Thiển khoanh tay đứng giữa phòng khách, nhìn ra những tia nắng rực rỡ bên ngoài cửa sổ, Lydia hít sâu một hơi, Lê Khải Liệt chậm rãi đứng lên, ánh mắt như một ngọn đuốc đang nhìn chằm chằm Vu Duy Thiển, “Còn cách thứ hai?”
Con ngươi màu đen khẽ giật, tầm mắt của Vu Duy Thiên dừng trên người Lê Khải Liệt, giờ phút này gương mặt quá mức đoan chính xinh đẹp của Vu Duy Thiển giống như bị bao phủ bởi một tầng bóng đen, khiến cho sự sắc bén kia có một chút khó hiểu, không thể miêu tả được cảm xúc thực tại, “Cách này rất nực cười, chỉ cần ta dốc hết tất cả để yêu một người thì nó sẽ tự động rời khỏi ta mà đi.”
Ánh mặt trời tựa hồ bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ, hết thảy tiếng vang trong phòng khách đều biến mất.
Những lời này tựa như ma thuật, ngay cả không khí cũng bị đông cứng, Lydia dùng tay che miệng để kiềm chế tiếng kêu sợ hãi, đôi mắt khẽ nheo lại của Lê Khải Liệt bỗng nhiên trợn lên, trong tiếng cười điên cuồng hắn vồ đến như một con sư tử đang bị chọc giân, “Hay lắm, đây là lý do của ngươi! Ngươi xem ta là vật thí nghiệm? Ngươi muốn thử yêu ta để đổi lấy sinh lão bệnh tử của người bình thường? Cho nên ngươi thuận theo cảm giác này, muốn dấn thân vào tình yêu?”
Trong tiếng rống giận của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển lui lại vài bước, toàn thân bị áp chế, đồng thời hắn đè lại phía sau cổ của Lê Khải Liệt, ngón tay luồn vào mái tóc hơi gợn sóng màu nâu đỏ, mạnh mẽ siết chặt vào lòng bàn tay, “Ngươi sợ hay sao? Lê Khải Liệt.” Ánh mắt dài mảnh khẽ nhếch lên tựa hồ đang chế giễu đối phương sơ suất, “Ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi sẽ gánh không nổi hậu quả nếu kéo ta liên lụy vào chuyện của mình.”
Đúng vậy, Vu Duy Thiển đã từng nói qua những lời này nhưng không ai ngờ chủ ý thật sự lại là như vậy, khi Lê Khải Liệt nhìn vào khuôn mặt trước mắt thì trong lòng liền nảy lên một cơn sóng triều kịch liệt khó có thể miêu tả, tóc bị nắm chặt đến mức đau đớn, đối diện với đôi mắt màu đen sắc bén kia, bên trong nổi lên ý cười giễu cợt khinh miệt, hết thảy điều này giống như mũi nhọn đang khiêu khích lòng người, hung hăng khuấy trộn trong lòng của hắn.
Vu Duy Thiển căn bản không cần có người lục lọi bí mật về bất tử trên người của hắn, từ đầu cho đến cuối hắn cũng không phải là con mồi.
“Ta Lê Khải Liệt lại có một ngày như vậy!” Lê Khải Liệt cười một cách điên cuồng khiến người ta sợ hãi, hắn cầm lấy ngón tay của Vu Duy Thiển đang bấu vào lưng của hắn, ngữ khí mềm nhẹ, hàm răng nghiến chặt giống như chỉ trong vài giây có thể ăn tươi nuốt sống Vu Duy Thiển, “Duy yêu của ta, ta thật muốn mổ xẻ tim của ngươi ra để nhìn xem! Nhìn xem ngươi có còn sống hay không! Nếu ngươi chết thì chứng minh thí nghiệm đã thành công có đúng hay không?”
“Có lẽ.” Vu Duy Thiển thả lỏng bàn tay, biểu tình lãnh đạm, nhẹ nhàng vân vê sợi tóc của Lê Khải Liệt giữa hai ngón tay, khóe miệng mím lại, hắn trầm mặc trong chốc lát, “Thử xem, Lê Khải Liệt, làm cho ta yêu ngươi, yêu thật sự, dốc hết tất cả, ngươi có thể làm được hay không?”
Tiếng cười quanh quẩn chấn động cả gian phòng, tràn ngập cảm giác dã tính xâm lược lại điên cuồng thịnh nộ, con ngươi đầy ác ý, ngay cả bên trong đồng tử cũng tựa như bị thiêu đốt, “Tốt, vậy để cho chúng ta thử xem cái gì gọi là tình yêu–”
“Không được!” Cửa kính đột nhiên vỡ vụn, một bé gái cùng với một thanh niên tóc bạc xuất hiện trước cửa sổ, Vivian và Woodley dùng cách thức đặc thù của dòng họ Davila để tìm đến nơi này.
Nàng đi vào trong phòng, trên mặt tràn đầy lo lắng, “Wirth! Ngươi thật sự muốn chết hay sao? Nó tồn tại trong máu của ngươi, là lực lượng tồn tại trong mỗi một bộ phận trên thân thể của ngươi, nếu ngươi thật sự dốc hết tất cả để yêu một người thì lực lượng kia sẽ hoàn toàn biến mất, khi ngươi gặp phải nguy hiểm thì sẽ không bao giờ còn có thể bình an được nữa, một ngày nào đó ngươi sẽ biến mất khỏi thế giới này! Ngươi muốn bỏ rơi ta? Wirth! Ngươi muốn bỏ ta một mình hay sao?”
Vivian nhào vào lòng của Vu Duy Thiển, phẫn nộ và chỉ trích, thương tâm và oán hận, tiếng khóc của bé gái dung hợp với sự đau lòng của một nữ nhân trưởng thành, ngay cả Wolf cũng không nhẫn tâm tiếp tục lắng nghe, Vu Duy Thiển lại thở dài, lau đi nước mắt của nàng, “Vivian, đây không phải lần đầu tiên, trước kia ngươi cũng không kích động như vậy.”
“Nhưng lần này bất đồng, ta biết…” Vivian nâng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, “Hắn sẽ mang đến vận rủi cho ngươi, hắn là người của gia tộc Claudy, bọn họ tìm được ngươi, muốn lấy bất tử của ngươi, nhưng không chỉ có như thế, ở sau lưng bọn họ còn có lực lượng của hoàng gia, ta đến đây chính là để nói cho ngươi biết chuyện này, đừng tiếp cận hắn, đừng đến gần vận rủi, ta không muốn mất ngươi.”
Chúa ơi! Ai có thể ngăn cản chuyện này? Ai có thể làm cho Wirth của nàng rời xa nguy hiểm? Bóng dáng đen tối đang tiến đến gần, càng ngày càng đến gần hắn….
“Ngươi muốn hắn là bảo mẫu của ngươi? Hay là cha ngươi? Tình nhân?” Lê Khải Liệt đẩy Vivian sang một bên, nhướng mi cười lạnh, “Ngươi thật sự là một người ích kỷ, ngươi muốn hắn ở bên cạnh ngươi là vì hắn hay là vì chính bản thân ngươi?”
Câu hỏi sắc bén thoáng chốc làm sắc mặt trắng nõn của Vivian càng thêm tái nhợt. Lê Khải Liệt vẫn chưa dứt lời, “Đây không phải là lần đầu tiên? Nói như vậy, không biết ta là vật thí nghiệm thứ mấy?” Hắn chuyển mắt nhìn Vu Duy Thiển.
“Duy yêu, ta thật muốn biết ta là người thứ mấy mà ngươi đã chọn, lần này là ta tìm ngươi, còn lúc trước thì sao? Lúc trước ngươi đã nếm thử bao nhiêu lần? Có bao nhiêu nữ nhân, lại có bao nhiêu nam nhân?” Ngữ khí ác nghiệt, khuôn mặt tà khí đang tươi cười của Lê Khải Liệt trở nên tàn bạo, Vu Duy Thiển cũng hiện lên ý cười tàn khốc, ngón tay dính máu tươi bấu vào vết thương mới khép lại không lâu của Lê Khải Liệt, nụ cười giễu cợt lộ ra ý tứ chán ghét, “Đừng đánh đồng ta với ngươi!”
Bả vai bất chợt đau nhức, giống như có cái gì từ ngón tay của Vu Duy Thiển đang đâm vào vai của hắn, Lê Khải Liệt nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Vu Duy Thiển, hàng lông mày nhíu chặt, ngữ khí chỉ trích nghiêm khắc chứng tỏ quá khứ của Vu Duy Thiển cũng không phải như hắn đã tưởng tượng, vì loại giả thiết này mà đường nét xinh đẹp kiên định trên khuôn mặt đang trở nên vặn vẹo, ánh mắt nổi cơn thịnh nộ giống như bị châm chọc.
“Ngươi căn bản không hiểu rõ hắn! Wirth không phải là người giống như ngươi!” Vivian lau đi nước mắt còn lưu lại trên mặt, lộ ra một nụ cười khổ bên dưới biểu tình phức tạp, “Hắn là một người đàn ông chân chính, đối với mỗi người, tình cảm của hắn đều là thật, mỗi một lần…” Thần sắc lộ ra vẻ trầm trọng không tương xứng với khuôn mặt mười hai tuổi của nàng, “Nhưng kết quả đều giống nhau, cho nên ta nghĩ rằng ngươi đã bỏ cuộc.”
Nàng nhìn Vu Duy Thiển, quần áo của hắn bị nhăn nhúm, mái tóc không chỉnh tề, hắn nhìn chăm chú Lê Khải Liệt rồi trả lời nàng, “Đúng là ta đã bỏ cuộc, nhưng lần này là ngoài ý muốn, ta cũng không muốn kháng cự lại.”
Hắn có thể cảm giác được mối liên hệ giữa hắn và Lê Khải Liệt, cho nên hắn thuận theo sự biến hóa này, giãy dụa kháng cự hết thảy đều là vô ích.
Vu Duy Thiển đã từng thử qua rất nhiều lần, đi yêu, đi ôm chính người mình yêu, nhưng thân thể của hắn lại không có gì thay đổi, cái loại năng lực làm cho hắn bất tử giống như mang đến cho hắn một trò đùa, đến khi năm tháng trôi qua, hắn không còn nhiệt huyết đối với tình cảm, ngay cả nhu cầu của cơ thể cũng dần dần phai nhạt, sau đó bắt đầu từ vài thập niên trước, hắn học cách làm một người bình thường để dung nhập vào thế giới này, nhưng sự lãnh đạm xa cách do năm tháng tạo nên vẫn không biến mất khỏi người của hắn, không sử dụng những trang thiết bị hiện đại hóa là vì muốn tránh bị theo dõi, hắn không ngừng di chuyển đến các thành phố khác nhau.
Sự xuất hiện của Lê Khải Liệt là một điều kinh hỉ, mang đến nguy hiểm cũng là một sự ngạc nhiên thú vị, Vu Duy Thiển không muốn giẫm lên vết xe đổ nhưng lại không kháng cự mà cứ để cho bản thân mình thỏa hiệp, mặc dù hắn vẫn chưa thể xác định lần này có thể khác biệt hay không nhưng hắn vẫn muốn nếm thử.
Vivian đã làm bạn với hắn nhiều năm, cũng từng vượt qua những năm tháng dài dằng dẵng, nàng có thể nói là người hiểu hắn nhất, hiện tại nàng chỉ có thể trầm mặc, Lydia còn đang khó khăn để tiêu hóa hết thảy những gì đã nghe được, Woodley và Wolf đều tự đứng phía sau chủ nhân, im lặng như thể bọn họ không hề tồn tại, ngoài cửa sổ chói chang ánh nắng, nhưng trong phòng lại xao động bấp bênh.
“Trước ngươi, từng có một thiếu niên dùng hết thảy tình cảm của hắn để yêu ta, ngươi đã từng nhìn thấy vết sẹo kia trên lưng của ta, đó chính là do hắn lưu lại, ta không có hứng thú đối với đồng tính nhưng ngươi không phải là người đầu tiên.” Vu Duy Thiển khôi phục lại bình tĩnh, âm điệu tựa như một dòng nước xiết, Lê Khải Liệt bước đi vài bước, tạo nên gợn sóng âm u, tầm mắt sắc bén quét về phía Vu Duy Thiển, “Dùng hết thảy tình cảm của hắn để yêu ngươi? Vậy còn ngươi?”
“Hắn tính dùng cái chết để chứng minh tình cảm của hắn dành cho ta, cùng chết chung với ta.” Theo quan sát của Lê Khải Liệt thì ánh mắt kia tựa như đang thở dài, “Nhưng ta vẫn còn sống.”
Chỉnh trang lại quần áo và tóc tai rối loạn, Vu Duy Thiển mím môi thành một đường cong vô tình, con ngươi màu đen dần dần để lộ ra ý cười khinh thường châm chọc, Lê Khải Liệt lại bắt đầu hoài nghi loại đùa cợt lạnh lùng này rốt cục là cười người khác hay là Vu Duy Thiển vì chính sự tồn tại của mình mà bật cười.
“Ngươi không yêu hắn, như vậy là đủ rồi, bởi vì hết thảy tình cảm của ngươi đều để dành cho ta.” Lời nói của Lê Khải Liệt vẫn luôn cuồng vọng ngang tàng như trước, hắn vạch ra áo của mình để nhìn xuống vết thương trên vai, không biết từ khi nào đã khép miệng không còn để lại dấu vết, nhớ đến sự đau đớn mà mới đây Vu Duy Thiển đã gây ra, hắn ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt vừa tao nhã cao quý vừa kiêu căng ngạo mạn, bên trong như đang lóe lên một chút thần bí.
“Đừng làm cho ta thất vọng, Lê Khải Liệt, đừng lãng phí thời gian của chúng ta.” Ngữ khí tương phản với sắc mặt lãnh đạm, Vu Duy Thiển chậm rãi nâng mắt lên.
Hắn trở thành quân cờ và trợ lực của Lê Khải Liệt để đối phó với gia tộc Claudy, mà đồng thời Lê Khải Liệt cũng trở thành công cụ của hắn, lại một lần nếm thử — đem hết thảy tình cảm để làm tấm đệm lót.
Không biết kế tiếp loại quan hệ tình cảm này sẽ đi về hướng nào….
Vivian xụ mặt, nàng can thiệp không được sự phát triển giữa hai người bọn họ, sự nhận thức này làm cho nàng uể oải. Trong khi Lydia lại nghi hoặc mà đè chặt ngực, nàng không biết vì sao mình lại thất vọng.
“Tiểu thư, mọi chuyện đã xong xuôi, chúng ta cần phải quay về.” Woodley tiến lên nhắc nhở, lần này Vivian đến đây là vì muốn nói cho Vu Duy Thiển biết sau lưng gia tộc Claudy còn có hoàng gia chống lưng, những gì có thể ngăn cản cũng đã ngăn cản.
Sau khi tạm biệt Vu Duy Thiển, Vivian mang theo nỗi lòng chồng chất mà rời đi, biểu tình của Lydia thì lại ngượng ngùng, giống như một cô gái không dám nhìn thẳng vào mặt của anh trai mình và Vu Duy Thiển. Lê Khải Liệt không bận tâm, hắn gọi điện thoại nhờ người đặt hai vé máy bay, Lydia và Wolf cùng bọn họ rời khỏi nơi này, ở đây không hề an toàn.
Để cho Wolf ra ngoài mua cơm trưa, sau khi bọn họ ăn xong thì lái xe đến sân bay.
Trên đường đi rất thuận lợi, chạy không được bao lâu thì phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc xe khiến cho Wolf chú ý, hắn đang muốn báo động hai người ngồi ở băng sau thì sắc mặt của Vu Duy Thiển đã trầm xuống, nhín về phía sau, “Xem ra có người không muốn để cho chúng ta rời đi.”
Ngay lúc này ở đằng sau cũng có vài chiếc xe từ ngã rẽ đang đuổi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.