Chương 223: Ghi chép của zafiro
Hỏa Ly
20/01/2018
Cánh cổng lại một lần nữa được đóng lại, mọi người trong phòng không có
ai quan tâm Senzou đi đâu, Vivian không đuổi hắn đi đã là nể mặt hắn,
cũng vì hắn từng nguyện ý dùng lực lượng của mình để giúp Vu Duy Thiển
nên nàng mới thay đổi thái độ với hắn, mà chuyện lần này lại hoàn toàn
chọc giận Vivian.
“Hừ, ta biết ngay hắn không phải cái thứ gì tốt lành mà, khi đó luôn mồm nguyện ý giúp ngươi, kỳ thật căn bản chỉ vì lợi ích của mình.” Trong tay cầm bánh quy, nàng nhìn chiếc xe rời đi từ phía sau rèm che, cười lạnh một tiếng.
“Hắn vốn chỉ là một thương nhân.” Vu Duy Thiển có lẽ nên cám ơn hắn, nếu không có Senzou thì hắn còn không biết Vivian đã làm nhiều chuyện vì hắn như vậy.
Senzou đến thăm là lúc Vivian đang mê man, chỉ cần có thể giúp ích cho nàng thì Woodley đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của hắn, nhưng Vivian vẫn canh cánh trong lòng, “Kỳ thật ngươi không cần làm như vậy vì ta, Wirth, ngủ vài thập niên thì ta sẽ tỉnh lại, tuy rằng sẽ rất yếu nhưng cũng nhanh chóng khôi phục, đừng quên ta là người Davila.”
Nàng xoay người, Vu Duy Thiển không còn ngồi ở bàn ăn, “Chỉ vài thập niên?”
“….Được rồi, có lẽ là lâu hơn một chút….” Nàng đùa nghịch gấu váy, Vu Duy Thiển đứng bên cạnh lò sưởi, mặc âu phục vừa người, đeo cà vạt, đang nhìn về hướng nàng, bộ dáng kia khiến người chột dạ không thể trả lời, nàng không khỏi nghẹn lời.
Vài thập niên hoặc là mấy trăm năm, chỉ cần nguyên tố trong cơ thể của nàng vẫn còn ngủ say, không thể tiếp thu năng lượng mà thân thể cần thì nàng vẫn sẽ tiếp tục ngủ, đến ngày nàng tỉnh lại thì hắn đã sớm qua đời.
Chẳng qua nàng không muốn nhìn thấy hắn rời khỏi thế giới này, nàng tình nguyện mọi chuyện xảy ra trong lúc nàng ngủ, đến khi nàng tỉnh lại thì có thể xem như đây chỉ là một giấc mộng, trong khi hiện tại Wirth của nàng có bộ dáng gì?
“Ta thích ngươi của trước kia hơn.” Bĩu môi, nàng thở dài, Vu Duy Thiển nhìn ra phương xa, “Thật đáng tiếc đã để ngươi thất vọng, nhưng đây mới đúng là con người.” Khi nói những lời này, nét mặt của hắn không hề có biểu cảm.
“…..Hối hận sao? Đừng lừa dối chính mình, Wirth, nói cho ta biết ngươi có hối hận hay không? Vì hắn mà làm đến mức này, trở thành tình trạng như ngày hôm nay. Ta đã từng nói hắn là vận rủi của ngươi rồi mà.” Nàng thở dài, kéo ra rèm che, vị trí trong phòng này rất cao, nàng đứng trên ghế bên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài.
Xa xa dòng xe chạy ngược chạy xuôi, đường phố phồn hoa náo nhiệt, nam nữ tới lui….
“Người đứng trên cao đã sớm quen nhìn cảnh vật từ đằng xa, muốn hắn trở lại tầng dưới cùng như từ đầu, chỉ nhìn thấy mảnh đất dưới chân, hắn thật sự cam tâm tình nguyện mà không hối hận hay sao?” Cho dù trên mặt không có cảm xúc, nhưng lời của nói của Vivian vẫn văng vẳng bên tai.
Hắn từng vượt qua tất cả nhân loại trên thế giới, đứng ngoài quy tắc của vũ trụ, hắn không phải thần cũng không phải người, nhưng hắn có được năm tháng vô tận có thể tùy ý sử dụng, có thể làm bất cứ chuyện gì hắn muốn, nhưng hiện tại thời gian của hắn chỉ còn tính bằng ngày, sẽ bị thương, thậm chí sẽ chết.
Tất cả đều đã thay đổi.
Trên kính mơ hồ hé ra một gương mặt với mái tóc hoa râm, những nếp nhăn của tuổi xế chiều, có một chút xa lạ, cũng không xấu xí, thậm chí rất quyến rũ, một sức quyến rũ đầy nam tính của người đàn ông trung niên, trầm ổn mà quyết đoán, nhưng Vu Duy Thiển tự biết đây chỉ là mặt ngoài, sinh lực mà Vivian cho hắn đã tổn hao quá phân nửa.
“Ta còn bao nhiêu lâu?” Bình tĩnh nhìn ra phương xa, hắn hỏi một cách thản nhiên.
Vivian nắm chặt rèm che, hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh thậm chí lãnh khốc giống Vu Duy Thiển để trả lời, “Ta không biết, có lẽ là vài năm hoặc chỉ còn mấy thàng.”
Ánh sáng ban ngày chiếu rọi dưới đáy mắt, đồng tử màu đen tựa như tinh thể, hấp thu hết thảy nhiệt độ, hắn giống như lộ ra biểu cảm mỉa mai, lại giống như rất phiền muộn, Vivian biết hắn nghĩ đến ai, vì vậy mới ra vẻ thoải mái mà mỉm cười, “Bất quá chỉ cần cẩn thận, đừng chảy máu đừng bị thương, nói không chừng còn có thể sống thêm mười mấy năm hoặc vài thập niên nữa.”
Tiếng cười trống rỗng văng vẳng trong phòng, Vu Duy Thiển không lên tiếng, bọn họ đều biết đây chỉ là một loại an ủi.
“Có lẽ ngài Zafiro có cách.” Vẫn im lặng đứng bên cạnh, Woodley đột nhiên xen vào, Vu Duy Thiển cũng không xa lạ đối với cái tên này, Vivian dường như lại bị kinh ngạc một chút, bất thình lình quay đầu lại.
“Ngươi nói cái gì, Woodley, thầy đã qua đời, chính hắn vứt bỏ thân phận Davila của mình, lựa chọn vĩnh viễn ngủ say, ngươi quên rồi hay sao?” Nàng trừng mắt nhìn Woodley, trong khi Vu Duy Thiển lại cảm thấy rất hứng thú đối với những gì Woodley vừa nói, “Còn có cách gì?”
Vivian đã từng nói sẽ cứu hắn, hắn không nghi ngờ điều đó, nhưng thân thể của nàng mới khôi phục một chút, hắn cũng không hy vọng Vivian vì giúp hắn mà phải hy sinh, nếu có thể thông qua cách khác thì sẽ hay hơn.
“Cửa tiên linh là nơi mà ngài Zafiro ngủ say, hắn là người hiểu rõ Davila nhất, là thầy của tất cả Divila, có lẽ trong ghi chép của hắn sẽ tìm được cách giải quyết tình trạng hiện tại của ngài Wirth.” Woodley là thân tín của Vivian, bình thường tiếp xúc đều là bí mật của người Davila, hắn có thể nghĩ đến thì Vivian nhất định đã sớm nghĩ đến, chẳng qua nàng không nói ra, nhưng hắn lại chọn ngay lúc này để lên tiếng.
“Woodley! Đừng nói, chuyện đó không có khả năng, hắn sẽ không đồng ý.” Vivian quả nhiên biết, nàng thẳng thắn từ chối, Woodley lắc đầu, “Tiểu thư, đó là ý của ngài Zafiro, kỳ thật đã sớm nên làm như vậy, tiểu thư đừng quên lúc trước lưu ngài Wirth ở chỗ này của chúng ta là vì làm cho hắn có thể ở những năm kế tiếp–”
“Câm mồm! Ai cho phép ngươi nói ra chuyện này?” Giống như có một trận cuồng phong, trong mắt của Vivian tràn ngập màu đen, gân xanh bên cổ giật giật, “Ngươi đã từng hứa, Woodley, ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của ta!”
“Nhưng mà tiểu thư, nếu không nói thì ai sẽ biết ngươi vì người đàn ông này mà phải hy sinh nhiều như thế?” Từ đó đến nay luôn làm người bàng quan, kỳ thật Woodley biết rất nhiều, cũng bởi vì trung thành với Vivian mà không khỏi cảm thấy uất ức.
“Woodley, ngươi nói đi.” Giữ chặt Vivian với bộ mặt dữ tợn, ánh mắt của Vu Duy Thiển trở nên thâm trầm, lớn tiếng nói, “Kể ra tất cả những gì ngươi biết.”
“Tốt, thưa ngài.” Woodley hơi khom người xuống, “Không riêng gì lần này, ở một trăm năm trước tiểu thư đã từng giúp ngài, ngài Zafiro giữ ngài lại làm khách là vì muốn ngài cũng trở thành một thành viên của Davila, làm cho ngài có thể bầu bạn với tiểu thư.”
Nói cho dễ nghe thì là khách, trên thực tế lúc trước Zafiro chỉ xem Vu Duy Thiển là một món đồ chơi, dùng để làm đồ chơi tiêu khiển thời gian, bởi vì thời gian đối với người của Davila là vô nghĩa, dù sao bọn họ cũng muốn tìm một thứ gì đó thú vị, mà người phương Đông biết cách sử dụng pháp thuật lại bị nguyền rủa như Vu Duy Thiển là sự lựa chọn tốt nhất.
Zafiro nói cho hắn biết hai cách để có thể thoát khỏi bất tử, nếu Vu Duy Thiển khuất phục trước năm tháng buồn chán, bị thời gian tra tấn đến mức sống không nổi, như vậy có thể áp dụng phương pháp đầu tiên, nhưng sau đó hắn sẽ được cứu sống và sẽ trở thành món đồ chơi của Vivian.
Phương pháp thứ hai, dốc hết tất cả vì tình yêu, khi hắn yêu một người, vì người này mà vứt bỏ hết thảy thì hắn có thể thoát khỏi lời nguyền và sẽ chấm dứt cuộc sống, nhưng người của Davila có thể cho người ta sinh mệnh thì đương nhiên cũng có cách làm cho người chết sống lại.Trong dự tính của Zafiro, người làm cho hắn vào sinh ra tử ắt hẳn là Vivian, nếu là như vậy thì Vu Duy Thiển sẽ sống lại với danh nghĩa là người của Davila, chính thức trở thành người Davila, là bạn đời của Vivian.
“Hóa ra còn có chuyện này, vậy mà ngươi chưa từng nói với ta, Vivian, ta thật sự không nên xem ngươi là một đứa nhỏ.” Vu Duy Thiển chưa từng lộ ra vẻ mặt phức tạp như vậy, hắn lật trang giấy, đây là ghi chép do Zafiro lưu lại, trong đó tự thuật chuyện năm xưa được an bài như thế nào, rồi sau đó Zafiro đã yên tâm rời đi như thế nào.
Cổng tiên linh là nơi mà Vivian đã uy hiếp sẽ lưu đày Woodley tại đó, sau khi Vu Duy Thiển yêu cầu, hoặc nên nói thẳng ra là mệnh lệnh, Vivian cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để Woodley dẫn đường đi vào nơi này.
Dưới lòng đất, vĩnh viễn dưới lòng đất, nơi chôn dấu tất cả bí mật.
Bất quá nơi này cũng không ghê tởm như phòng thí nghiệm và nhà lao của gia tộc Claudy, hầm ngầm bị đổi thành phòng sách, lớn đến mức làm người ta nghi ngờ có phải diện tích nơi đây rộng hơn cả tầng trên hay không, trái phải đều có giá sách, trên mặt đất có một loại trận pháp và hoa văn được vẽ bằng chất lỏng đặc thù.
Đây ắt hẳn là máu và một loại rể cây thực vật nào đó tạo thành, bởi vì trong không khí có một mùi đặc trưng, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm vẫn chưa tán đi, nơi này rất yên tĩnh, ngoại trừ giá sách thì còn có bàn ghế, mà trong trận pháp có một loạt quan tài được sắp xếp dựa theo một trình tự đặc biệt.
Nằm ở giữa chính là Zafiro, Vivian và Woodley vừa vào thì trước hết làm nghi lễ của người Davila, đặt hai ngón tay lên trên cổ, Zafiro là thầy của tất cả mọi người.
Vu Duy Thiển không phải người của Davila, hiện tại hắn xem như một nửa người chết, nửa người thường nửa Daivla, tóm lại không biết nên xem là cái gì, hắn đi đến bên chiếc bàn và tìm thấy rất nhiều ghi chép của Zafiro, chúng nó đều được đặt theo nguyên trạng.
Khi hắn lẩm nhẩm thì không ai dám nói gì, Vivian hiển nhiên lộ ra vẻ mặt lo sợ, rõ ràng là nàng làm đúng nhưng vẫn sợ hắn không vui, như vậy hắn sẽ không tiếp tục cần nàng giúp đỡ. Hắn kiêu ngạo như vậy, coi trọng sinh mạng như vậy thì làm sao có thể chịu được người khác an bài vận mệnh của mình, làm cho người ta thao túng sinh mạng của hắn?
Woodley và Vivian đều nhớ rõ cảnh tượng mới vừa rồi
Sau khi Vu Duy Thiển nghe xong thì đã tức giận và khiếp sợ như thế nào, không thể diễn tả bằng ngôn từ, cho dù chuyện lúc này là do Woodley cố ý thúc đẩy nhưng vẫn không thể tránh khỏi kinh hãi, Zafiro là thầy của Davila, có lẽ cả đời của hắn đã làm sai một chuyện, đồng thời cũng đánh giá sai Vu Duy Thiển.
Vu Duy Thiển không yêu Vivian, hắn không kính sợ hay thần phục người của Daivla, mà ngược lại người dính vào tình cảm chính là Vivian, nàng lựa chọn giải thoát cho hắn rời đi.
Có ai ngờ được chuyện này? Bất quá chỉ nói cho bọn họ biết, cho dù tự nhận tài trí hơn người, vượt qua nhân loại thì bọn họ cũng chỉ là sinh vật gần với loài người mà thôi, luôn tự cho mình là siêu phàm, đương nhiên cũng sẽ phạm sai lầm.
Nếu Zafiro nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay thì sẽ có cảm tưởng thế nào? Woodley đứng một bên, hiện tại không cần hắn nói thêm gì nữa, đây là nguyên nhân mà hắn không thích Vu Duy Thiển, người này không biết bất cứ chuyện gì, cũng không hề cảm ơn.
“Đây là nơi mà các thế hệ tổ tiên của Davila ngủ say, không gian ở nơi này là bất tận, nơi này cũng là lựa chọn cho những ai nhàm chán và không còn vướng bận để vĩnh viễn ngủ say.” Sợ sự áp bách trong bầu không khí im lặng, Vivian không thể không phá vỡ nó.
Vĩnh viễn ngủ say khác với tử vong, nhưng cũng có cùng kết cục giống tử vong, người Davila bị rút cạn máu, rốt cục không có cách nào tái tạo lại lực lượng, vĩnh viễn bị rơi vào trạng thái yên lặng.
Vivian thiếu chút nữa đã trở thành như vậy, đương nhiên máu của nàng vẫn chưa cạn kiệt nên Vu Duy Thiển vẫn có thể cứu được nàng, ở một trình độ nào đó mà nói thì Vu Duy Thiển đã sớm có liên quan đến Davila.
“Hiện tại là lúc nào?” Thân là chủ nhân, khách đang lật xem tư liệu trước bàn, nghe thấy hắn đột nhiên hỏi như vậy thì Vivian lập tức hoàn hồn.
“Gần giữa trưa, thưa ngài.” Woodley lễ phép, Vu Duy Thiển nhíu nhíu mày.
“Phái người đến hỏi xem Leo đang ở đâu, có phải vẫn còn ở phòng ăn hay không.” Vivian lập tức hiểu ý của Vu Duy Thiển, nàng phân phó với Woodley.
Lê Khải Liệt chỉ đi nghe điện thoại, có lẽ sẽ nhanh chóng quay lại, một khi hắn phát hiện bọn họ không ở trong phòng ăn, nếu tìm khắp nơi mà cũng không thấy…..Nói không chừng hắn sẽ lục tung tất cả các phòng ở đây!
Woodley cũng lo lắng như Vivian, hắn vội vàng đi ra ngoài.
“Vivian, vì sao lại đứng cách xa ta như vậy?” Vu Duy Thiển vươn tay về phía nàng, “Ngươi không nợ ta điều gì cả.” Nàng đứng ngay nơi đó, vẻ mặt thật cẩn thận, giống như sợ hắn lộ ra ánh mắt chán ghét.
“Ngươi sẽ không hận ta cũng như sẽ không chán ghét ta?” Ánh mắt của nàng sáng ngời, hắn gật đầu, “Đương nhiên sẽ không, cô ngốc.”
Nàng phóng người qua, được hắn đỡ lấy, “Ta thật sự sợ ngươi biết chuyện này sẽ tức giận, không ai thích bị xem là đồ chơi, Zafiro hiểu biết rất nhiều, hắn xem người của Davila quá cao, hắn cảm thấy nhân loại chỉ là những kẻ thấp kém.”
“Người tự cao tự đại ở chỗ nào cũng có.” Làm sao có thể trách Vivian, lời của hắn mang hai hàm nghĩa, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Đáng lý phải là ta hỏi ngươi, Vivian, chẳng lẽ ngươi không hận ta?”
Lúc này không phải là ánh mắt xem một cô bé, hắn thật sự nghiêm túc, tựa như đối đãi với một người phụ nữ trưởng thành, chỉ là như vậy đã khiến nàng rất hài lòng, lập tức mỉm cười, “Hận? Không thể nào, ta làm sao có thể hận ngươi, hết thảy mọi chuyện đều là do ta nguyện ý, ngươi cũng biết là ta đối với ngươi như thế nào mà.”
Đáy mắt có nét phong tình đầy nữ tính, nhưng khuôn mặt vĩnh viễn là của một cô bé, đây là nỗi bi ai của Vivian, lần đầu tiên hắn cảm thấy có lỗi như vậy, nâng mặt nàng lên, tựa như nàng vẫn hy vọng, đặt xuống một nụ hôn cho nàng.
Không phải trên trán, cũng không phải hai má, nụ hôn này ở ngay trên môi, Vivian không phải chưa từng được hôn nhưng lúc này bả vai lại run nhè nhẹ, đỏ mặt giống một thiếu nữ, chỉ là đụng chạm bờ môi mà đã khiến nàng choáng váng.
Khi Vu Duy Thiển buông nàng ra thì ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, không chỉ một người, phía sau Woodley còn có người khác, bước chân của Lê Khải Liệt vội vàng, còn chưa chờ Woodley đi tìm hắn thì không biết bằng cách nào mà hắn có thể xác định hướng đi của Vu Duy Thiển, hắn đã tìm được tầng hầm này, phía sau của hắn còn có Reid và Amy Lee.
Còn Vivian đang nhảy nhót, nàng nhìn thấy Lê Khải Liệt nhưng không bận tâm làm sao hắn tìm được chỗ này, nàng vừa cười vừa liếm khóe miệng, xảo quyệt giống một con mèo nhỏ, “Wirth rốt cục đã hôn ta! Hắn hôn ta! Là môi nha!”
“Hừ, ta biết ngay hắn không phải cái thứ gì tốt lành mà, khi đó luôn mồm nguyện ý giúp ngươi, kỳ thật căn bản chỉ vì lợi ích của mình.” Trong tay cầm bánh quy, nàng nhìn chiếc xe rời đi từ phía sau rèm che, cười lạnh một tiếng.
“Hắn vốn chỉ là một thương nhân.” Vu Duy Thiển có lẽ nên cám ơn hắn, nếu không có Senzou thì hắn còn không biết Vivian đã làm nhiều chuyện vì hắn như vậy.
Senzou đến thăm là lúc Vivian đang mê man, chỉ cần có thể giúp ích cho nàng thì Woodley đương nhiên sẽ không từ chối lời đề nghị của hắn, nhưng Vivian vẫn canh cánh trong lòng, “Kỳ thật ngươi không cần làm như vậy vì ta, Wirth, ngủ vài thập niên thì ta sẽ tỉnh lại, tuy rằng sẽ rất yếu nhưng cũng nhanh chóng khôi phục, đừng quên ta là người Davila.”
Nàng xoay người, Vu Duy Thiển không còn ngồi ở bàn ăn, “Chỉ vài thập niên?”
“….Được rồi, có lẽ là lâu hơn một chút….” Nàng đùa nghịch gấu váy, Vu Duy Thiển đứng bên cạnh lò sưởi, mặc âu phục vừa người, đeo cà vạt, đang nhìn về hướng nàng, bộ dáng kia khiến người chột dạ không thể trả lời, nàng không khỏi nghẹn lời.
Vài thập niên hoặc là mấy trăm năm, chỉ cần nguyên tố trong cơ thể của nàng vẫn còn ngủ say, không thể tiếp thu năng lượng mà thân thể cần thì nàng vẫn sẽ tiếp tục ngủ, đến ngày nàng tỉnh lại thì hắn đã sớm qua đời.
Chẳng qua nàng không muốn nhìn thấy hắn rời khỏi thế giới này, nàng tình nguyện mọi chuyện xảy ra trong lúc nàng ngủ, đến khi nàng tỉnh lại thì có thể xem như đây chỉ là một giấc mộng, trong khi hiện tại Wirth của nàng có bộ dáng gì?
“Ta thích ngươi của trước kia hơn.” Bĩu môi, nàng thở dài, Vu Duy Thiển nhìn ra phương xa, “Thật đáng tiếc đã để ngươi thất vọng, nhưng đây mới đúng là con người.” Khi nói những lời này, nét mặt của hắn không hề có biểu cảm.
“…..Hối hận sao? Đừng lừa dối chính mình, Wirth, nói cho ta biết ngươi có hối hận hay không? Vì hắn mà làm đến mức này, trở thành tình trạng như ngày hôm nay. Ta đã từng nói hắn là vận rủi của ngươi rồi mà.” Nàng thở dài, kéo ra rèm che, vị trí trong phòng này rất cao, nàng đứng trên ghế bên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài.
Xa xa dòng xe chạy ngược chạy xuôi, đường phố phồn hoa náo nhiệt, nam nữ tới lui….
“Người đứng trên cao đã sớm quen nhìn cảnh vật từ đằng xa, muốn hắn trở lại tầng dưới cùng như từ đầu, chỉ nhìn thấy mảnh đất dưới chân, hắn thật sự cam tâm tình nguyện mà không hối hận hay sao?” Cho dù trên mặt không có cảm xúc, nhưng lời của nói của Vivian vẫn văng vẳng bên tai.
Hắn từng vượt qua tất cả nhân loại trên thế giới, đứng ngoài quy tắc của vũ trụ, hắn không phải thần cũng không phải người, nhưng hắn có được năm tháng vô tận có thể tùy ý sử dụng, có thể làm bất cứ chuyện gì hắn muốn, nhưng hiện tại thời gian của hắn chỉ còn tính bằng ngày, sẽ bị thương, thậm chí sẽ chết.
Tất cả đều đã thay đổi.
Trên kính mơ hồ hé ra một gương mặt với mái tóc hoa râm, những nếp nhăn của tuổi xế chiều, có một chút xa lạ, cũng không xấu xí, thậm chí rất quyến rũ, một sức quyến rũ đầy nam tính của người đàn ông trung niên, trầm ổn mà quyết đoán, nhưng Vu Duy Thiển tự biết đây chỉ là mặt ngoài, sinh lực mà Vivian cho hắn đã tổn hao quá phân nửa.
“Ta còn bao nhiêu lâu?” Bình tĩnh nhìn ra phương xa, hắn hỏi một cách thản nhiên.
Vivian nắm chặt rèm che, hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh thậm chí lãnh khốc giống Vu Duy Thiển để trả lời, “Ta không biết, có lẽ là vài năm hoặc chỉ còn mấy thàng.”
Ánh sáng ban ngày chiếu rọi dưới đáy mắt, đồng tử màu đen tựa như tinh thể, hấp thu hết thảy nhiệt độ, hắn giống như lộ ra biểu cảm mỉa mai, lại giống như rất phiền muộn, Vivian biết hắn nghĩ đến ai, vì vậy mới ra vẻ thoải mái mà mỉm cười, “Bất quá chỉ cần cẩn thận, đừng chảy máu đừng bị thương, nói không chừng còn có thể sống thêm mười mấy năm hoặc vài thập niên nữa.”
Tiếng cười trống rỗng văng vẳng trong phòng, Vu Duy Thiển không lên tiếng, bọn họ đều biết đây chỉ là một loại an ủi.
“Có lẽ ngài Zafiro có cách.” Vẫn im lặng đứng bên cạnh, Woodley đột nhiên xen vào, Vu Duy Thiển cũng không xa lạ đối với cái tên này, Vivian dường như lại bị kinh ngạc một chút, bất thình lình quay đầu lại.
“Ngươi nói cái gì, Woodley, thầy đã qua đời, chính hắn vứt bỏ thân phận Davila của mình, lựa chọn vĩnh viễn ngủ say, ngươi quên rồi hay sao?” Nàng trừng mắt nhìn Woodley, trong khi Vu Duy Thiển lại cảm thấy rất hứng thú đối với những gì Woodley vừa nói, “Còn có cách gì?”
Vivian đã từng nói sẽ cứu hắn, hắn không nghi ngờ điều đó, nhưng thân thể của nàng mới khôi phục một chút, hắn cũng không hy vọng Vivian vì giúp hắn mà phải hy sinh, nếu có thể thông qua cách khác thì sẽ hay hơn.
“Cửa tiên linh là nơi mà ngài Zafiro ngủ say, hắn là người hiểu rõ Davila nhất, là thầy của tất cả Divila, có lẽ trong ghi chép của hắn sẽ tìm được cách giải quyết tình trạng hiện tại của ngài Wirth.” Woodley là thân tín của Vivian, bình thường tiếp xúc đều là bí mật của người Davila, hắn có thể nghĩ đến thì Vivian nhất định đã sớm nghĩ đến, chẳng qua nàng không nói ra, nhưng hắn lại chọn ngay lúc này để lên tiếng.
“Woodley! Đừng nói, chuyện đó không có khả năng, hắn sẽ không đồng ý.” Vivian quả nhiên biết, nàng thẳng thắn từ chối, Woodley lắc đầu, “Tiểu thư, đó là ý của ngài Zafiro, kỳ thật đã sớm nên làm như vậy, tiểu thư đừng quên lúc trước lưu ngài Wirth ở chỗ này của chúng ta là vì làm cho hắn có thể ở những năm kế tiếp–”
“Câm mồm! Ai cho phép ngươi nói ra chuyện này?” Giống như có một trận cuồng phong, trong mắt của Vivian tràn ngập màu đen, gân xanh bên cổ giật giật, “Ngươi đã từng hứa, Woodley, ngươi dám vi phạm mệnh lệnh của ta!”
“Nhưng mà tiểu thư, nếu không nói thì ai sẽ biết ngươi vì người đàn ông này mà phải hy sinh nhiều như thế?” Từ đó đến nay luôn làm người bàng quan, kỳ thật Woodley biết rất nhiều, cũng bởi vì trung thành với Vivian mà không khỏi cảm thấy uất ức.
“Woodley, ngươi nói đi.” Giữ chặt Vivian với bộ mặt dữ tợn, ánh mắt của Vu Duy Thiển trở nên thâm trầm, lớn tiếng nói, “Kể ra tất cả những gì ngươi biết.”
“Tốt, thưa ngài.” Woodley hơi khom người xuống, “Không riêng gì lần này, ở một trăm năm trước tiểu thư đã từng giúp ngài, ngài Zafiro giữ ngài lại làm khách là vì muốn ngài cũng trở thành một thành viên của Davila, làm cho ngài có thể bầu bạn với tiểu thư.”
Nói cho dễ nghe thì là khách, trên thực tế lúc trước Zafiro chỉ xem Vu Duy Thiển là một món đồ chơi, dùng để làm đồ chơi tiêu khiển thời gian, bởi vì thời gian đối với người của Davila là vô nghĩa, dù sao bọn họ cũng muốn tìm một thứ gì đó thú vị, mà người phương Đông biết cách sử dụng pháp thuật lại bị nguyền rủa như Vu Duy Thiển là sự lựa chọn tốt nhất.
Zafiro nói cho hắn biết hai cách để có thể thoát khỏi bất tử, nếu Vu Duy Thiển khuất phục trước năm tháng buồn chán, bị thời gian tra tấn đến mức sống không nổi, như vậy có thể áp dụng phương pháp đầu tiên, nhưng sau đó hắn sẽ được cứu sống và sẽ trở thành món đồ chơi của Vivian.
Phương pháp thứ hai, dốc hết tất cả vì tình yêu, khi hắn yêu một người, vì người này mà vứt bỏ hết thảy thì hắn có thể thoát khỏi lời nguyền và sẽ chấm dứt cuộc sống, nhưng người của Davila có thể cho người ta sinh mệnh thì đương nhiên cũng có cách làm cho người chết sống lại.Trong dự tính của Zafiro, người làm cho hắn vào sinh ra tử ắt hẳn là Vivian, nếu là như vậy thì Vu Duy Thiển sẽ sống lại với danh nghĩa là người của Davila, chính thức trở thành người Davila, là bạn đời của Vivian.
“Hóa ra còn có chuyện này, vậy mà ngươi chưa từng nói với ta, Vivian, ta thật sự không nên xem ngươi là một đứa nhỏ.” Vu Duy Thiển chưa từng lộ ra vẻ mặt phức tạp như vậy, hắn lật trang giấy, đây là ghi chép do Zafiro lưu lại, trong đó tự thuật chuyện năm xưa được an bài như thế nào, rồi sau đó Zafiro đã yên tâm rời đi như thế nào.
Cổng tiên linh là nơi mà Vivian đã uy hiếp sẽ lưu đày Woodley tại đó, sau khi Vu Duy Thiển yêu cầu, hoặc nên nói thẳng ra là mệnh lệnh, Vivian cũng chỉ có thể bất đắc dĩ để Woodley dẫn đường đi vào nơi này.
Dưới lòng đất, vĩnh viễn dưới lòng đất, nơi chôn dấu tất cả bí mật.
Bất quá nơi này cũng không ghê tởm như phòng thí nghiệm và nhà lao của gia tộc Claudy, hầm ngầm bị đổi thành phòng sách, lớn đến mức làm người ta nghi ngờ có phải diện tích nơi đây rộng hơn cả tầng trên hay không, trái phải đều có giá sách, trên mặt đất có một loại trận pháp và hoa văn được vẽ bằng chất lỏng đặc thù.
Đây ắt hẳn là máu và một loại rể cây thực vật nào đó tạo thành, bởi vì trong không khí có một mùi đặc trưng, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm vẫn chưa tán đi, nơi này rất yên tĩnh, ngoại trừ giá sách thì còn có bàn ghế, mà trong trận pháp có một loạt quan tài được sắp xếp dựa theo một trình tự đặc biệt.
Nằm ở giữa chính là Zafiro, Vivian và Woodley vừa vào thì trước hết làm nghi lễ của người Davila, đặt hai ngón tay lên trên cổ, Zafiro là thầy của tất cả mọi người.
Vu Duy Thiển không phải người của Davila, hiện tại hắn xem như một nửa người chết, nửa người thường nửa Daivla, tóm lại không biết nên xem là cái gì, hắn đi đến bên chiếc bàn và tìm thấy rất nhiều ghi chép của Zafiro, chúng nó đều được đặt theo nguyên trạng.
Khi hắn lẩm nhẩm thì không ai dám nói gì, Vivian hiển nhiên lộ ra vẻ mặt lo sợ, rõ ràng là nàng làm đúng nhưng vẫn sợ hắn không vui, như vậy hắn sẽ không tiếp tục cần nàng giúp đỡ. Hắn kiêu ngạo như vậy, coi trọng sinh mạng như vậy thì làm sao có thể chịu được người khác an bài vận mệnh của mình, làm cho người ta thao túng sinh mạng của hắn?
Woodley và Vivian đều nhớ rõ cảnh tượng mới vừa rồi
Sau khi Vu Duy Thiển nghe xong thì đã tức giận và khiếp sợ như thế nào, không thể diễn tả bằng ngôn từ, cho dù chuyện lúc này là do Woodley cố ý thúc đẩy nhưng vẫn không thể tránh khỏi kinh hãi, Zafiro là thầy của Davila, có lẽ cả đời của hắn đã làm sai một chuyện, đồng thời cũng đánh giá sai Vu Duy Thiển.
Vu Duy Thiển không yêu Vivian, hắn không kính sợ hay thần phục người của Daivla, mà ngược lại người dính vào tình cảm chính là Vivian, nàng lựa chọn giải thoát cho hắn rời đi.
Có ai ngờ được chuyện này? Bất quá chỉ nói cho bọn họ biết, cho dù tự nhận tài trí hơn người, vượt qua nhân loại thì bọn họ cũng chỉ là sinh vật gần với loài người mà thôi, luôn tự cho mình là siêu phàm, đương nhiên cũng sẽ phạm sai lầm.
Nếu Zafiro nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay thì sẽ có cảm tưởng thế nào? Woodley đứng một bên, hiện tại không cần hắn nói thêm gì nữa, đây là nguyên nhân mà hắn không thích Vu Duy Thiển, người này không biết bất cứ chuyện gì, cũng không hề cảm ơn.
“Đây là nơi mà các thế hệ tổ tiên của Davila ngủ say, không gian ở nơi này là bất tận, nơi này cũng là lựa chọn cho những ai nhàm chán và không còn vướng bận để vĩnh viễn ngủ say.” Sợ sự áp bách trong bầu không khí im lặng, Vivian không thể không phá vỡ nó.
Vĩnh viễn ngủ say khác với tử vong, nhưng cũng có cùng kết cục giống tử vong, người Davila bị rút cạn máu, rốt cục không có cách nào tái tạo lại lực lượng, vĩnh viễn bị rơi vào trạng thái yên lặng.
Vivian thiếu chút nữa đã trở thành như vậy, đương nhiên máu của nàng vẫn chưa cạn kiệt nên Vu Duy Thiển vẫn có thể cứu được nàng, ở một trình độ nào đó mà nói thì Vu Duy Thiển đã sớm có liên quan đến Davila.
“Hiện tại là lúc nào?” Thân là chủ nhân, khách đang lật xem tư liệu trước bàn, nghe thấy hắn đột nhiên hỏi như vậy thì Vivian lập tức hoàn hồn.
“Gần giữa trưa, thưa ngài.” Woodley lễ phép, Vu Duy Thiển nhíu nhíu mày.
“Phái người đến hỏi xem Leo đang ở đâu, có phải vẫn còn ở phòng ăn hay không.” Vivian lập tức hiểu ý của Vu Duy Thiển, nàng phân phó với Woodley.
Lê Khải Liệt chỉ đi nghe điện thoại, có lẽ sẽ nhanh chóng quay lại, một khi hắn phát hiện bọn họ không ở trong phòng ăn, nếu tìm khắp nơi mà cũng không thấy…..Nói không chừng hắn sẽ lục tung tất cả các phòng ở đây!
Woodley cũng lo lắng như Vivian, hắn vội vàng đi ra ngoài.
“Vivian, vì sao lại đứng cách xa ta như vậy?” Vu Duy Thiển vươn tay về phía nàng, “Ngươi không nợ ta điều gì cả.” Nàng đứng ngay nơi đó, vẻ mặt thật cẩn thận, giống như sợ hắn lộ ra ánh mắt chán ghét.
“Ngươi sẽ không hận ta cũng như sẽ không chán ghét ta?” Ánh mắt của nàng sáng ngời, hắn gật đầu, “Đương nhiên sẽ không, cô ngốc.”
Nàng phóng người qua, được hắn đỡ lấy, “Ta thật sự sợ ngươi biết chuyện này sẽ tức giận, không ai thích bị xem là đồ chơi, Zafiro hiểu biết rất nhiều, hắn xem người của Davila quá cao, hắn cảm thấy nhân loại chỉ là những kẻ thấp kém.”
“Người tự cao tự đại ở chỗ nào cũng có.” Làm sao có thể trách Vivian, lời của hắn mang hai hàm nghĩa, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Đáng lý phải là ta hỏi ngươi, Vivian, chẳng lẽ ngươi không hận ta?”
Lúc này không phải là ánh mắt xem một cô bé, hắn thật sự nghiêm túc, tựa như đối đãi với một người phụ nữ trưởng thành, chỉ là như vậy đã khiến nàng rất hài lòng, lập tức mỉm cười, “Hận? Không thể nào, ta làm sao có thể hận ngươi, hết thảy mọi chuyện đều là do ta nguyện ý, ngươi cũng biết là ta đối với ngươi như thế nào mà.”
Đáy mắt có nét phong tình đầy nữ tính, nhưng khuôn mặt vĩnh viễn là của một cô bé, đây là nỗi bi ai của Vivian, lần đầu tiên hắn cảm thấy có lỗi như vậy, nâng mặt nàng lên, tựa như nàng vẫn hy vọng, đặt xuống một nụ hôn cho nàng.
Không phải trên trán, cũng không phải hai má, nụ hôn này ở ngay trên môi, Vivian không phải chưa từng được hôn nhưng lúc này bả vai lại run nhè nhẹ, đỏ mặt giống một thiếu nữ, chỉ là đụng chạm bờ môi mà đã khiến nàng choáng váng.
Khi Vu Duy Thiển buông nàng ra thì ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân dồn dập, không chỉ một người, phía sau Woodley còn có người khác, bước chân của Lê Khải Liệt vội vàng, còn chưa chờ Woodley đi tìm hắn thì không biết bằng cách nào mà hắn có thể xác định hướng đi của Vu Duy Thiển, hắn đã tìm được tầng hầm này, phía sau của hắn còn có Reid và Amy Lee.
Còn Vivian đang nhảy nhót, nàng nhìn thấy Lê Khải Liệt nhưng không bận tâm làm sao hắn tìm được chỗ này, nàng vừa cười vừa liếm khóe miệng, xảo quyệt giống một con mèo nhỏ, “Wirth rốt cục đã hôn ta! Hắn hôn ta! Là môi nha!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.