Chương 227: Hứa hẹn
Hỏa Ly
20/01/2018
Trên máy bay mọi người đều nghe thấy tiếng rít gào của Lê Khải Liệt, Vu
Duy Thiển làm sao lại không nghe thấy, “Liệt!” Hắn dùng sức để đè lại Lê Khải Liệt, vẻ mặt đột nhiên trở nên kịch liệt, “Ai cũng không thể tránh khỏi chuyện này! Không biết khi nào và ở chỗ nào thì ta sẽ chết! Ta
không muốn đến lúc đó mới hối hận khi không nói rõ với ngươi – mặc kệ ta như thế nào, ta muốn ngươi sống khỏe mạnh cho ta!”
“Nghe đi, đây là ai nói, mặc kệ ngươi như thế nào?” Đôi mắt hừng hực lửa nóng của Lê Khải Liệt nhất thời trở nên lạnh lẽo, “Ta làm sao có thể mặc kệ? Lúc trước ai nói có thể vứt bỏ kiêu ngạo vì ta, ngươi có thể thì vì sao ta lại không thể?”
Đây không phải lần đầu tiên hắn nói như vậy, Lê Khải Liệt nói được thì sẽ làm được, Vu Duy Thiển nhìn hắn trong chốc lát, “Bởi vì ta đã sống đủ, mà ngươi thì còn rất trẻ.” Vu Duy Thiển lại đột nhiên trở nên tỉnh táo, chậm rãi nói ra những lời đó.
Lúc này Lê Khải Liệt tựa như bị đánh phủ đầu, “Tốt lắm.” Hai mắt toát ra hào quang dữ tợn, ngón tay bấu chặt vào lớp da bọc của chiếc ghế.
Hiện tại Vu Duy Thiển nói ra những lời này với vẻ mặt như vậy thì không có ai có thể phản bác, hắn quả thật đã sống rất nhiều năm, lâu đến mức hắn cảm thấy chán nản, cũng lâu đến mức Lê Khải Liệt vĩnh viễn đuổi theo không kịp, cho dù Lê Khải Liệt có năng lực nhưng cũng không thể thay đổi chuyện này, Vu Duy Thiển sinh ra trước Lê Khải Liệt từ rất lâu, cũng có thể đã sớm rời khỏi nhân thế.
Tiếng hít thở nặng nề trong bầu không khí ngột ngạt tràn ngập mọi ngóc ngách trên máy bay, những người đứng xem không ai dám xen mồm vào cho đến khi sự nặng nề bức bối làm người ta sắp phát điên thì Lê Khải Liệt mới chậm rãi buông tay ra, nâng mặt Vu Duy Thiển lên, “Ta nên cảm thấy may mắn, bởi vì ta quá yêu ngươi nên mới không lập tức xé xác ngươi.”
“Ta cũng cảm thấy thật may mắn vì ngươi không bị mất lý trí, có thể áp chế cảm xúc của mình, buông tay ra.” Hắn kéo xuống tay của Lê Khải Liệt rồi chậm rãi lên tiếng, “Ngươi muốn biết Vivian nói cái gì với ta? Được thôi, chỉ cần lần này ngươi có thể toàn thân trở ra, không làm cho mình bị thương thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Không phải muốn hắn chiếm được thuốc đồng hóa, cũng không phải muốn hắn đổi lấy sự giúp đỡ của Bode, chỉ là muốn hắn không bị thương, thế thôi.
Giống như điều kiện trao đổi, không vì mục đích gì cả, chỉ cần hắn bảo vệ an toàn cho mình, bởi vì Vu Duy Thiển đoán được hành động lần này rất nguy hiểm, mà hiện tại hắn không thể xác định chính mình sẽ trở thành trợ lực hay là trói buộc của Lê Khải Liệt.
Ánh mắt màu đen thản nhiên giống như muốn xuyên thấu đôi mắt thú vàng óng, Lê Khải Liệt cơ hồ không thể nhìn thẳng, lời nói của Vu Duy Thiển, vẻ mặt của hắn, hành vi của hắn đều truyền đến một hàm nghĩa – thời gian của hắn không còn nhiều lắm. Thời gian của bọn họ không còn nhiều lắm.
Nhưng Vu Duy Thiển vẫn trấn tĩnh như thường, “Trước lúc đó ta muốn xác định ngươi sẽ không làm ra chuyện gì ngu xuẩn…”
“Biết rõ không giống như trước kia nên ta sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy ra.” Cắt ngang lời của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nói một cách quả quyết, Vu Duy Thiển đối mặt với sự xâm lượt trong đôi mắt kia, vẻ thô bạo và nghiêm nghị luôn bị ánh mắt thâm tình che giấu lại một lần nữa hiện lên.
Đôi mắt tham lang tỏa ra khí thế áp bách, “Ta sẽ nhìn ngươi chằm chằm, đừng hòng rời ta khỏi nửa bước, ta sẽ gắt gao nhìn ngươi, nhìn ngươi làm sao có thể tự cứu mình, nếu làm không được thì để ta! Muốn giết toàn bộ mọi người trên thế giới, chỉ cần có thể cứu được ngươi thì ta sẽ làm!”
Giọng điệu âm u, nghiêm túc đến mức không thể xem đó như là vui đùa, nếu Vu Duy Thiển thật sự xảy ra bất trắc thì không ai có thể đoán trước Lê Khải Liệt sẽ làm ra chuyện gì.
Reid cảm thấy nếu trước kia Lê Khải Liệt không quen với Vu Duy Thiển thì không biết Tham Lang, người mang huyết thống gia tộc Claudy, hoàng tử bí ẩn của Hashim, Miracle Leo được người người theo đuổi đã làm ra chuyện gì kinh khủng.
Lê Khải Liệt có nhiều thân phận, tâm tính thất thường, không ai đoán được chuyện hắn muốn làm, nếu không có Vu Duy Thiển….
Nhưng nếu người phương Đông này từ nay về sau không còn tồn tại thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Khi Lê Khải Liệt nói ra câu đó, Vu Duy Thiển đồng thời bị vài ánh mắt cùng nhau nhìn chăm chú, mà dường như hắn cũng bị những lời này kinh sợ, “Ta hứa với ngươi, ta sẽ cố gắng sống sót.”
Mái tóc hoa râm tựa hồ phản chiếu sắc trời u ám, vẻ mặt của hắn lại trở nên bình thản, giống như an ủi, hắn kéo lấy Lê Khải Liệt, dùng sức ôm đối phương thật chặt, đây là lời hứa của hắn.
Kể từ khi khởi hành từ Paris thì thời tiết đã không tốt, hiện tại cũng vậy, từ Tokyo đến Hokkaido, dọc đường đi thời tiết giống như bị một bàn tay vô hình khuấy đảo, phủ kín âm u xuống từng ngóc ngách.
Lê Khải Liệt đã hỏi Hokkaido rốt cục có cái gì, khi máy bay hạ cánh, một trận gió lạnh thổi đến, mỗi người đều hỏi Bode cùng một câu hỏi, đã gần đến mùa đông, gió lạnh ở nơi này tựa như kim châm đâm lên mặt, làm cho vài người còn mặc áo mùa thu cảm thấy thật sự không quen.
Kéo cao cổ áo, Reid nâng tay lên để xem giờ, hiện tại đã là bốn giờ chiều, “Người của ta muốn đến đây thì phải mất một chút thời gian.”
“Địa hình núi lửa, cư dân không nhiều lắm, nhiều rừng rậm mới là nơi dễ dàng giấu diếm bí mật, nơi này thật không tệ.” Kể từ khi lên máy bay thì Lê Khải Liệt không hề nhoẻn miệng cười, Vu Duy Thiển vốn không bận tâm đến thời tiết, nhưng hiện tại hắn không thể không bận tâm, nhìn thấy hắn chải vuốt mái tóc bị rối cho ngay ngắn trong gió lạnh, Lê Khải Liệt muốn đem áo khoác của mình cho hắn thì lại bị từ chối.
“Nếu từ giờ trở đi ta phải dựa vào ngươi để sống sót thì về sau sẽ như thế nào? Đừng quên ngươi đã đồng ý với ta cái gì.” Không được bị thương, phải bảo vệ chính mình, đây là yêu cầu của hắn đối với Lê Khải Liệt, “Chỉ là lạnh mà thôi, đi một chút sẽ nóng trở lại.”
Hắn lấy ra đôi găng tay từ trong túi quần rồi đeo vào, sau đó tiến về phía trước, “Bode, phương hướng của tín hiệu ở đâu, chỉ cho ta xem.”
Bode đi phía trước dẫn đường, “Chúng ta phải tìm một chiếc xe, theo địa hình thì chúng ta nên đến khu Akan, có thể phải đi sâu vào một chút, trước kia ta đã đến một lần,” Hắn làm ra điệu bộ muốn đón xe, Ka Zhaye bám sát theo hắn, bảo vệ Vu Duy Thiển và canh chừng Bode đều là nhiệm vụ của Ka Zhaye.
Lê Khải Liệt đi phía sau, tầm mắt không hề dời khỏi Vu Duy Thiển nửa bước, khi Vivian tiến lên thì hắn liền giữ nàng lại, “Nói cho ta biết, có cách gì để cứu hắn? Ngươi ắt hẳn biết rất rõ?”
“Cho dù ta biết thì vì sao phải nói với ngươi?” Nàng cố ý mỉm cười, “Ngươi không tuân thủ quy củ, chẳng phải đã chấp nhận điều kiện của Wirth rồi hay sao–”
“Ta đã chấp nhận nhưng không nhất định phải tuân thủ.” Lê Khải Liệt cũng cười, nụ cười của hắn khiến người ta sợ hãi, “Ngươi cũng không muốn hắn gặp chuyện không may, đúng không? Nếu lần này hắn không qua khỏi thì chúng ta phải cứu hắn ngay lập tức….” Những lời này chưa dứt thì đột nhiên hắn liền dừng lại, sau đó mới nói tiếp, “Ngươi muốn đến lúc đó chúng ta mới cùng nhau hối hận hay sao?”
Hắn đang dùng một cách khác để uy hiếp nàng, bởi vì hắn biết Vivian cũng quan tâm đến Vu Duy Thiển, ánh mắt âm trầm cùng nụ cười tà khí hòa quyện vào nhau, không biết vì sao hiện tại Vivian lại nhìn thấy một loại bi ai cũng giống như nàng.
“Ngươi vì hắn mà không ngại khẩn cầu ta, Leo, rốt cục bị thua bởi ngươi cũng không oan uổng, nể mặt ngươi cũng đã dùng máu cứu ta, ta có thể nói cho ngươi biết hắn vẫn có thể cứu được, nếu hắn yêu ngươi đủ sâu thì sẽ ở lại vì ngươi, còn chuyện khác thì ta không thể nói.” Nàng đã hứa với Wirth, đó là sự lựa chọn của hắn.
“Còn không đi?” Xe đến, Vu Duy Thiển ở phía xa quay đầu lại, Vivian thản nhiên lên xe, Lê Khải Liệt vẫn đứng ngay tại chỗ, cách khoảng mấy chục feet, từ đằng xa nhìn Vu Duy Thiển, người này càng lúc càng xanh xao, vóc dáng cao lớn trở nên gầy gò, rốt cục là cái gì làm cho Vu Duy Thiển biết rõ phương pháp tự cứu mình nhưng lại không chịu thay đổi tình trạng hiện tại mà vẫn còn do dự……
Lê Khải Liệt tin tưởng tình cảm mà Vu Duy Thiển dành cho mình, nếu không thì với tính cách như Vu Duy Thiển sẽ không dung túng cho phép hắn lưu lại những dấu vết tình dục trên thân thể, càng đừng nói là để cho Vu Duy Thiển chấp nhận bị một người đàn ông khác âu yếm.
“Đứng đó đờ đẫn làm gì? Nhanh lên.” Không biết vì sao Lê Khải Liệt lại dùng ánh mắt kỳ dị như vậy để nhìn mình, đã sớm quen với tính tình thất thường của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển tiến lên rồi kéo hắn vào trong xe, “Lần này chỉ có một mình chúng ta?”
“Có ý gì?” Lê Khải Liệt phục hồi tinh thần, lúc này bàn tay sau khi rút ra khỏi găng tay của Vu Duy Thiển đã lạnh như băng, trong khi nhiệt độ cơ thể của Lê Khải Liệt lại rất cao. Vu Duy Thiển cảm giác được nhiệt độ trên tay, hắn nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa xe, “Ý của ta là ngươi sẽ không hề chuẩn bị trước khi đến nơi này hay sao, Tham Lang, hoàng tử điện hạ?”
Lê Khải Liệt thoạt nhìn luôn hành động theo ý thích, nhưng trên thực tế hắn không phải loại người tùy tiện như vậy, quả nhiên hắn chỉ mỉm cười, “Không có chuyện gì có thể qua mắt được ngươi, ta đã điều động người từ Hashim, Hecate không thích hợp gia nhập chuyện này, cho nên hiện tại nhân số cũng không quá nhiều.”
Hắn không nói là có bao nhiều người, cũng không nói những người đó đã đến đây từ khi nào, Vu Duy Thiển không hỏi lại, Bode ở ngay bên cạnh, đối với bọn họ mà nói thì Bode vẫn là một nhân vật chưa thể định nghĩa rõ ràng..
Xe tiến vào khu Akan, có lẽ lấy tên của địa danh Akan để đặt, sau một trận tuyết đầu mùa, những chiếc xe đã từng lui tới nơi này đều lưu lại dấu vết trên mặt đất, nhìn con đường phía trước thì cũng nhận ra nơi này có vẻ rất náo nhiệt, không giống địa phương ít người lui đến.
Xe dần dần tiến sâu vào núi, hiện tại Reid bắt đầu nghi ngờ đội đặc nhiệm của hắn có thể tìm được nơi này hay không, ở đây có một khu rừng rậm, núi lửa tạo thành địa hình rất dốc, dân cư phần lớn tập trung ở những nơi náo nhiệt của khu Sapporo, còn bọn họ lại tiến sâu vào nơi hẻo lánh.
Xa xa xuất hiện một dãy nhà có kiến trúc hình mái vòm, có một người đang đứng trước cửa.
Thay đổi trang phục, trên người mặc kimônô làm cho người ta có cảm giác khác lạ, nhưng hắn vẫn là Senzou, mỉm cười một cách nhã nhặn và lịch sự, ngay thẳng như một thương nhân, trên đai lưng có treo huy hiệu của gia tộc Supuringu, hoa văn màu xanh nhạt càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo trong tiết trời giá rét như thế này. Nguồn:
“Bode.” Xe dừng lại, Lê Khải Liệt không xuống xe mà lại giữ lấy Bode ở phía sau, nụ cười trở nên quỷ bí, “Đã đến nơi, ngươi có thể nói, không phải trước kia ngươi đã từng đến nơi này mà là có người đã nói cho ngươi biết địa điểm, đúng không? Ngươi và Senzou có kế hoạch gì?” Lê Khải Liệt dường như không cảm thấy bất ngờ, đồng tử co rút tỏa ra sát khí.
“Trước tiên để ta xuống! Ngươi muốn tính sổ cái gì thì tối nay tính, trước tiên để cho ta đi xuống!” Bode mặc kệ Lê Khải Liệt uy hiếp, hắn gào thét um sùm, nôn nóng muốn mở cửa xe, thậm chí móng tay sắt bén len vào trong cổ mà hắn cũng không bận tâm, mặc kệ để máu chảy ra, hắn chỉ muốn lao ra ngoài.
“Đợi thật lâu, rốt cục khách quý cũng đến.” Senzou không quan tâm đến Bode, hắn đứng ở đó mỉm cười.
Người trên xe lần lượt đi xuống, kéo Vu Duy Thiển ra phía sau, Lê Khải Liệt lau đi mấy giọt máu của Bode ở trên tay, “Ta biết mà, nếu Bode bị ngươi bắt được nhược điểm thì ngươi sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, không lợi dụng tốt thời cơ thì sẽ không phải là ngươi, Senzou.”
“Ai bảo ta là thương nhân, làm sao có thể kinh doanh một mối làm ăn thua lỗ cho được.” Senzou làm ra tư thế xin mời, tầm mắt xẹt qua trên người Vu Duy Thiển, sau đó mới nhìn Lê Khải Liệt, “Ngươi nói ngươi đã sớm biết nhưng với ta chỉ cần ngươi đi vào nơi này thì ta sẽ trở thành người chiến thắng.”
“Tới đây không chỉ có một mình chúng ta.” Những giọt máu chưa được lau khô đang nhiễu xuống đất, nụ cười của Lê Khải Liệt chói mắt tựa như màu đỏ tươi của những giọt máu kia.
Chưa dứt lời thì từ phía đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người, những người đó rất giống Ka Zhaye, mặc đồ tươm tất vừa người, thái độ kiên cường dũng mãnh toát ra từ mỗi một hành động giơ tay nhấc chân.
Bọn họ hoàn toàn bao vây nơi này.
“Nghe đi, đây là ai nói, mặc kệ ngươi như thế nào?” Đôi mắt hừng hực lửa nóng của Lê Khải Liệt nhất thời trở nên lạnh lẽo, “Ta làm sao có thể mặc kệ? Lúc trước ai nói có thể vứt bỏ kiêu ngạo vì ta, ngươi có thể thì vì sao ta lại không thể?”
Đây không phải lần đầu tiên hắn nói như vậy, Lê Khải Liệt nói được thì sẽ làm được, Vu Duy Thiển nhìn hắn trong chốc lát, “Bởi vì ta đã sống đủ, mà ngươi thì còn rất trẻ.” Vu Duy Thiển lại đột nhiên trở nên tỉnh táo, chậm rãi nói ra những lời đó.
Lúc này Lê Khải Liệt tựa như bị đánh phủ đầu, “Tốt lắm.” Hai mắt toát ra hào quang dữ tợn, ngón tay bấu chặt vào lớp da bọc của chiếc ghế.
Hiện tại Vu Duy Thiển nói ra những lời này với vẻ mặt như vậy thì không có ai có thể phản bác, hắn quả thật đã sống rất nhiều năm, lâu đến mức hắn cảm thấy chán nản, cũng lâu đến mức Lê Khải Liệt vĩnh viễn đuổi theo không kịp, cho dù Lê Khải Liệt có năng lực nhưng cũng không thể thay đổi chuyện này, Vu Duy Thiển sinh ra trước Lê Khải Liệt từ rất lâu, cũng có thể đã sớm rời khỏi nhân thế.
Tiếng hít thở nặng nề trong bầu không khí ngột ngạt tràn ngập mọi ngóc ngách trên máy bay, những người đứng xem không ai dám xen mồm vào cho đến khi sự nặng nề bức bối làm người ta sắp phát điên thì Lê Khải Liệt mới chậm rãi buông tay ra, nâng mặt Vu Duy Thiển lên, “Ta nên cảm thấy may mắn, bởi vì ta quá yêu ngươi nên mới không lập tức xé xác ngươi.”
“Ta cũng cảm thấy thật may mắn vì ngươi không bị mất lý trí, có thể áp chế cảm xúc của mình, buông tay ra.” Hắn kéo xuống tay của Lê Khải Liệt rồi chậm rãi lên tiếng, “Ngươi muốn biết Vivian nói cái gì với ta? Được thôi, chỉ cần lần này ngươi có thể toàn thân trở ra, không làm cho mình bị thương thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Không phải muốn hắn chiếm được thuốc đồng hóa, cũng không phải muốn hắn đổi lấy sự giúp đỡ của Bode, chỉ là muốn hắn không bị thương, thế thôi.
Giống như điều kiện trao đổi, không vì mục đích gì cả, chỉ cần hắn bảo vệ an toàn cho mình, bởi vì Vu Duy Thiển đoán được hành động lần này rất nguy hiểm, mà hiện tại hắn không thể xác định chính mình sẽ trở thành trợ lực hay là trói buộc của Lê Khải Liệt.
Ánh mắt màu đen thản nhiên giống như muốn xuyên thấu đôi mắt thú vàng óng, Lê Khải Liệt cơ hồ không thể nhìn thẳng, lời nói của Vu Duy Thiển, vẻ mặt của hắn, hành vi của hắn đều truyền đến một hàm nghĩa – thời gian của hắn không còn nhiều lắm. Thời gian của bọn họ không còn nhiều lắm.
Nhưng Vu Duy Thiển vẫn trấn tĩnh như thường, “Trước lúc đó ta muốn xác định ngươi sẽ không làm ra chuyện gì ngu xuẩn…”
“Biết rõ không giống như trước kia nên ta sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy ra.” Cắt ngang lời của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt nói một cách quả quyết, Vu Duy Thiển đối mặt với sự xâm lượt trong đôi mắt kia, vẻ thô bạo và nghiêm nghị luôn bị ánh mắt thâm tình che giấu lại một lần nữa hiện lên.
Đôi mắt tham lang tỏa ra khí thế áp bách, “Ta sẽ nhìn ngươi chằm chằm, đừng hòng rời ta khỏi nửa bước, ta sẽ gắt gao nhìn ngươi, nhìn ngươi làm sao có thể tự cứu mình, nếu làm không được thì để ta! Muốn giết toàn bộ mọi người trên thế giới, chỉ cần có thể cứu được ngươi thì ta sẽ làm!”
Giọng điệu âm u, nghiêm túc đến mức không thể xem đó như là vui đùa, nếu Vu Duy Thiển thật sự xảy ra bất trắc thì không ai có thể đoán trước Lê Khải Liệt sẽ làm ra chuyện gì.
Reid cảm thấy nếu trước kia Lê Khải Liệt không quen với Vu Duy Thiển thì không biết Tham Lang, người mang huyết thống gia tộc Claudy, hoàng tử bí ẩn của Hashim, Miracle Leo được người người theo đuổi đã làm ra chuyện gì kinh khủng.
Lê Khải Liệt có nhiều thân phận, tâm tính thất thường, không ai đoán được chuyện hắn muốn làm, nếu không có Vu Duy Thiển….
Nhưng nếu người phương Đông này từ nay về sau không còn tồn tại thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Khi Lê Khải Liệt nói ra câu đó, Vu Duy Thiển đồng thời bị vài ánh mắt cùng nhau nhìn chăm chú, mà dường như hắn cũng bị những lời này kinh sợ, “Ta hứa với ngươi, ta sẽ cố gắng sống sót.”
Mái tóc hoa râm tựa hồ phản chiếu sắc trời u ám, vẻ mặt của hắn lại trở nên bình thản, giống như an ủi, hắn kéo lấy Lê Khải Liệt, dùng sức ôm đối phương thật chặt, đây là lời hứa của hắn.
Kể từ khi khởi hành từ Paris thì thời tiết đã không tốt, hiện tại cũng vậy, từ Tokyo đến Hokkaido, dọc đường đi thời tiết giống như bị một bàn tay vô hình khuấy đảo, phủ kín âm u xuống từng ngóc ngách.
Lê Khải Liệt đã hỏi Hokkaido rốt cục có cái gì, khi máy bay hạ cánh, một trận gió lạnh thổi đến, mỗi người đều hỏi Bode cùng một câu hỏi, đã gần đến mùa đông, gió lạnh ở nơi này tựa như kim châm đâm lên mặt, làm cho vài người còn mặc áo mùa thu cảm thấy thật sự không quen.
Kéo cao cổ áo, Reid nâng tay lên để xem giờ, hiện tại đã là bốn giờ chiều, “Người của ta muốn đến đây thì phải mất một chút thời gian.”
“Địa hình núi lửa, cư dân không nhiều lắm, nhiều rừng rậm mới là nơi dễ dàng giấu diếm bí mật, nơi này thật không tệ.” Kể từ khi lên máy bay thì Lê Khải Liệt không hề nhoẻn miệng cười, Vu Duy Thiển vốn không bận tâm đến thời tiết, nhưng hiện tại hắn không thể không bận tâm, nhìn thấy hắn chải vuốt mái tóc bị rối cho ngay ngắn trong gió lạnh, Lê Khải Liệt muốn đem áo khoác của mình cho hắn thì lại bị từ chối.
“Nếu từ giờ trở đi ta phải dựa vào ngươi để sống sót thì về sau sẽ như thế nào? Đừng quên ngươi đã đồng ý với ta cái gì.” Không được bị thương, phải bảo vệ chính mình, đây là yêu cầu của hắn đối với Lê Khải Liệt, “Chỉ là lạnh mà thôi, đi một chút sẽ nóng trở lại.”
Hắn lấy ra đôi găng tay từ trong túi quần rồi đeo vào, sau đó tiến về phía trước, “Bode, phương hướng của tín hiệu ở đâu, chỉ cho ta xem.”
Bode đi phía trước dẫn đường, “Chúng ta phải tìm một chiếc xe, theo địa hình thì chúng ta nên đến khu Akan, có thể phải đi sâu vào một chút, trước kia ta đã đến một lần,” Hắn làm ra điệu bộ muốn đón xe, Ka Zhaye bám sát theo hắn, bảo vệ Vu Duy Thiển và canh chừng Bode đều là nhiệm vụ của Ka Zhaye.
Lê Khải Liệt đi phía sau, tầm mắt không hề dời khỏi Vu Duy Thiển nửa bước, khi Vivian tiến lên thì hắn liền giữ nàng lại, “Nói cho ta biết, có cách gì để cứu hắn? Ngươi ắt hẳn biết rất rõ?”
“Cho dù ta biết thì vì sao phải nói với ngươi?” Nàng cố ý mỉm cười, “Ngươi không tuân thủ quy củ, chẳng phải đã chấp nhận điều kiện của Wirth rồi hay sao–”
“Ta đã chấp nhận nhưng không nhất định phải tuân thủ.” Lê Khải Liệt cũng cười, nụ cười của hắn khiến người ta sợ hãi, “Ngươi cũng không muốn hắn gặp chuyện không may, đúng không? Nếu lần này hắn không qua khỏi thì chúng ta phải cứu hắn ngay lập tức….” Những lời này chưa dứt thì đột nhiên hắn liền dừng lại, sau đó mới nói tiếp, “Ngươi muốn đến lúc đó chúng ta mới cùng nhau hối hận hay sao?”
Hắn đang dùng một cách khác để uy hiếp nàng, bởi vì hắn biết Vivian cũng quan tâm đến Vu Duy Thiển, ánh mắt âm trầm cùng nụ cười tà khí hòa quyện vào nhau, không biết vì sao hiện tại Vivian lại nhìn thấy một loại bi ai cũng giống như nàng.
“Ngươi vì hắn mà không ngại khẩn cầu ta, Leo, rốt cục bị thua bởi ngươi cũng không oan uổng, nể mặt ngươi cũng đã dùng máu cứu ta, ta có thể nói cho ngươi biết hắn vẫn có thể cứu được, nếu hắn yêu ngươi đủ sâu thì sẽ ở lại vì ngươi, còn chuyện khác thì ta không thể nói.” Nàng đã hứa với Wirth, đó là sự lựa chọn của hắn.
“Còn không đi?” Xe đến, Vu Duy Thiển ở phía xa quay đầu lại, Vivian thản nhiên lên xe, Lê Khải Liệt vẫn đứng ngay tại chỗ, cách khoảng mấy chục feet, từ đằng xa nhìn Vu Duy Thiển, người này càng lúc càng xanh xao, vóc dáng cao lớn trở nên gầy gò, rốt cục là cái gì làm cho Vu Duy Thiển biết rõ phương pháp tự cứu mình nhưng lại không chịu thay đổi tình trạng hiện tại mà vẫn còn do dự……
Lê Khải Liệt tin tưởng tình cảm mà Vu Duy Thiển dành cho mình, nếu không thì với tính cách như Vu Duy Thiển sẽ không dung túng cho phép hắn lưu lại những dấu vết tình dục trên thân thể, càng đừng nói là để cho Vu Duy Thiển chấp nhận bị một người đàn ông khác âu yếm.
“Đứng đó đờ đẫn làm gì? Nhanh lên.” Không biết vì sao Lê Khải Liệt lại dùng ánh mắt kỳ dị như vậy để nhìn mình, đã sớm quen với tính tình thất thường của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển tiến lên rồi kéo hắn vào trong xe, “Lần này chỉ có một mình chúng ta?”
“Có ý gì?” Lê Khải Liệt phục hồi tinh thần, lúc này bàn tay sau khi rút ra khỏi găng tay của Vu Duy Thiển đã lạnh như băng, trong khi nhiệt độ cơ thể của Lê Khải Liệt lại rất cao. Vu Duy Thiển cảm giác được nhiệt độ trên tay, hắn nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa xe, “Ý của ta là ngươi sẽ không hề chuẩn bị trước khi đến nơi này hay sao, Tham Lang, hoàng tử điện hạ?”
Lê Khải Liệt thoạt nhìn luôn hành động theo ý thích, nhưng trên thực tế hắn không phải loại người tùy tiện như vậy, quả nhiên hắn chỉ mỉm cười, “Không có chuyện gì có thể qua mắt được ngươi, ta đã điều động người từ Hashim, Hecate không thích hợp gia nhập chuyện này, cho nên hiện tại nhân số cũng không quá nhiều.”
Hắn không nói là có bao nhiều người, cũng không nói những người đó đã đến đây từ khi nào, Vu Duy Thiển không hỏi lại, Bode ở ngay bên cạnh, đối với bọn họ mà nói thì Bode vẫn là một nhân vật chưa thể định nghĩa rõ ràng..
Xe tiến vào khu Akan, có lẽ lấy tên của địa danh Akan để đặt, sau một trận tuyết đầu mùa, những chiếc xe đã từng lui tới nơi này đều lưu lại dấu vết trên mặt đất, nhìn con đường phía trước thì cũng nhận ra nơi này có vẻ rất náo nhiệt, không giống địa phương ít người lui đến.
Xe dần dần tiến sâu vào núi, hiện tại Reid bắt đầu nghi ngờ đội đặc nhiệm của hắn có thể tìm được nơi này hay không, ở đây có một khu rừng rậm, núi lửa tạo thành địa hình rất dốc, dân cư phần lớn tập trung ở những nơi náo nhiệt của khu Sapporo, còn bọn họ lại tiến sâu vào nơi hẻo lánh.
Xa xa xuất hiện một dãy nhà có kiến trúc hình mái vòm, có một người đang đứng trước cửa.
Thay đổi trang phục, trên người mặc kimônô làm cho người ta có cảm giác khác lạ, nhưng hắn vẫn là Senzou, mỉm cười một cách nhã nhặn và lịch sự, ngay thẳng như một thương nhân, trên đai lưng có treo huy hiệu của gia tộc Supuringu, hoa văn màu xanh nhạt càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo trong tiết trời giá rét như thế này. Nguồn:
“Bode.” Xe dừng lại, Lê Khải Liệt không xuống xe mà lại giữ lấy Bode ở phía sau, nụ cười trở nên quỷ bí, “Đã đến nơi, ngươi có thể nói, không phải trước kia ngươi đã từng đến nơi này mà là có người đã nói cho ngươi biết địa điểm, đúng không? Ngươi và Senzou có kế hoạch gì?” Lê Khải Liệt dường như không cảm thấy bất ngờ, đồng tử co rút tỏa ra sát khí.
“Trước tiên để ta xuống! Ngươi muốn tính sổ cái gì thì tối nay tính, trước tiên để cho ta đi xuống!” Bode mặc kệ Lê Khải Liệt uy hiếp, hắn gào thét um sùm, nôn nóng muốn mở cửa xe, thậm chí móng tay sắt bén len vào trong cổ mà hắn cũng không bận tâm, mặc kệ để máu chảy ra, hắn chỉ muốn lao ra ngoài.
“Đợi thật lâu, rốt cục khách quý cũng đến.” Senzou không quan tâm đến Bode, hắn đứng ở đó mỉm cười.
Người trên xe lần lượt đi xuống, kéo Vu Duy Thiển ra phía sau, Lê Khải Liệt lau đi mấy giọt máu của Bode ở trên tay, “Ta biết mà, nếu Bode bị ngươi bắt được nhược điểm thì ngươi sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, không lợi dụng tốt thời cơ thì sẽ không phải là ngươi, Senzou.”
“Ai bảo ta là thương nhân, làm sao có thể kinh doanh một mối làm ăn thua lỗ cho được.” Senzou làm ra tư thế xin mời, tầm mắt xẹt qua trên người Vu Duy Thiển, sau đó mới nhìn Lê Khải Liệt, “Ngươi nói ngươi đã sớm biết nhưng với ta chỉ cần ngươi đi vào nơi này thì ta sẽ trở thành người chiến thắng.”
“Tới đây không chỉ có một mình chúng ta.” Những giọt máu chưa được lau khô đang nhiễu xuống đất, nụ cười của Lê Khải Liệt chói mắt tựa như màu đỏ tươi của những giọt máu kia.
Chưa dứt lời thì từ phía đằng xa bỗng nhiên xuất hiện một nhóm người, những người đó rất giống Ka Zhaye, mặc đồ tươm tất vừa người, thái độ kiên cường dũng mãnh toát ra từ mỗi một hành động giơ tay nhấc chân.
Bọn họ hoàn toàn bao vây nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.