Chương 204: Manh mối bị che giấu
Hỏa Ly
20/01/2018
Không có ai để ý đến hắn, mọi người đều từ trước cửa phòng nghỉ chuyển ra phía bên ngoài quầy bar.
“Có chuyện gì thì cứ nói với ta.” Ka Zhaye lau vết máu trên thanh mã tấu lên quần vài cái, “Sĩ quan Thorne–”
“Ta biết, ngươi muốn nói chỉ là giết người vì tự vệ.” Không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hiện tại ngẫm lại lần trước hình như là Lê Khải Liệt, Thorne đã sớm quen, hắn giải thích một cách nghiêm túc, “Đã lưu lại trong hồ sơ, nếu cần sẽ được mời đến sở cảnh sát bất cứ khi nào.”
Tất cả người chết đều là người của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện quốc tế, Ka Zhaye cũng không phải công dân Hoa Kỳ, vô luận đứng ở phương diện nào thì tạm thời không ai sẽ làm gì đối với người Hashim này, biết hắn có quan hệ với Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển là đủ rồi.
Mọi người đều tản ra, bọn họ không phải đến đây để trông cửa cho quán bar, phóng viên không chiếm được kết quả gì nên cũng lần lượt rời khỏi hiện trường, ngoại trừ vài người bám riết không tha, vẫn ẩn núp trong góc để tiếp tục chờ đợi.
Nhưng bọn họ chờ mãi mà không thấy kết quả gì, hai người bên trong đã rời đi từ cửa sau, cũng giống như Mê cung trước kia, quán bar có thiết kế cửa ngầm ở phía sau, cho dù là khách quen thường đến quán cũng không biết.
Trải qua chuyện lần này Vu Duy Thiển cảm thấy hắn nên chuẩn bị một khẩu súng ở quầy bar, trước kia hắn đã từng làm như vậy nhưng hiện tại vẫn chưa kịp chuẩn bị, nơi này mới khai trương chưa được bao lâu.
“Kula Ha đã sớm biết ta là Tham Lang, như vậy tại sao hiện tại hắn mới ra tay?” Quán bar tạm dừng kinh doanh, Lê Khải Liệt thề là hắn sẽ không để cho Vu Duy Thiển đi đến những nơi có thể gặp nguy hiểm, hai người cùng nhau ngồi ở nhà.
Đĩa nhạc đang xoay đều, chất lỏng màu đỏ trong ly rượu lấp lánh gợn sóng, đó là một buổi trưa nhàn nhã, sở dĩ nhàn nhã như vậy là vì vị ca sĩ nào đó đã từ chối tham dự tất cả hoạt động trong làng giải trí.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai.” Buông xuống ly rượu trống không, Vu Duy Thiển đứng phía trước cửa sổ, dây đàn vi-ô-lông bị hắn gảy vài cái làm vang lên tiếng động nho nhỏ.
Bóng dáng kia nhìn từ phía sau rất đẹp mắt, nhưng mái tóc màu đen tuyền trước kia lại càng lúc càng chuyển sang màu bạc trắng, ánh mắt của Lê Khải Liệt âm trầm, cầm lấy ly rượu rồi rót đầy rượu vào ly, thản nhiên mỉm cười, “Đừng tuyệt tình như vậy, Duy, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết?”
“Ngươi đã sớm nghĩ ra đáp án nên mới hỏi ta, ta còn cái gì để nói nữa, đó là ông bạn già của ngươi, ngươi hiểu những người đó rõ hơn ta.” Hắn không muốn trả lời vấn đề này của Lê Khải Liệt, tuy rằng hắn cũng đoán được không ít khả năng.
“Bởi vì ta quá xem trọng ngươi cho nên sau khi bị phát hiện thì bọn họ muốn lợi dụng ngươi để uy hiếp ta hợp tác,” Lê Khải Liệt nói ra đáp án, hắn giơ lên ly rượu đối với Vu Duy Thiển, xuyên thấu qua ly rượu màu đỏ để nhìn bóng dáng của đối phương, hắn oán giận một cách bất mãn, “Ngươi a, chẳng qua không chịu thừa nhận sức ảnh hưởng của ngươi đối với ta lớn như thế nào mà thôi.” Trong lời nói có chứa một ít bất đắc dĩ.
Thân ảnh xuyên thấu trong chất lỏng màu đỏ đang di chuyển đến đây, tựa hồ nghi hoặc, lại nhếch cao hàng chân mày, lộ ra bộ dáng mất hứng, “Đừng xuyên tạc như vậy, ngươi cũng biết rõ là ta không muốn thừa nhận bản thân mình trở thành nhược điểm của ngươi.”
Hắn mất hứng vì hắn trở thành công cụ để người khác uy hiếp Lê Khải Liệt, hắn đang bất mãn với chính mình.
“Đừng như vậy, ngươi cũng biết là ta không bận tâm mà.” Mặc một bộ thường phục, Lê Khải Liệt dựa vào ghế sô pha, hắn nâng cao ly rồi cất cao tiếng cười, “Điều này chứng minh cả thế giới đều biết ta yêu ngươi! Cả thế giới! Duy yêu, cả thế giới đều biết ngươi là của ta!” (tự sướng vừa thôi cụ)
Cái tên điên cuồng này. Vu Duy Thiển bước qua, cầm lấy ly rượu từ trên tay của Lê Khải Liệt, uống cạn phần rượu vang còn lại, “Xin hỏi hiện tại ngài Tham Lang có kế hoạch gì hay chưa?”
Không thể tiếp tục trốn tránh, mặc kệ kẻ thù trong chỗ tối là ai thì hai người bọn họ kỳ thật đều đã chuẩn bị sẵn sàng, là nhân vật của công chúng, muốn ngăn cách với thế giới là chuyện không tưởng, Kula Ha xuất hiện không làm cho bất luận kẻ nào cảm thấy bất ngờ.
“Ngươi nói muốn mở lại quán bar là vì như vậy? Làm cho ta không thể không tham dự vào toàn bộ chuyện này?” Hiện tại làm sao còn tâm tình để bàn đến chuyện lên kế hoạch, Vu Duy Thiển nhắc đến đề tài này khiến Lê Khải Liệt cười không nổi, hắn kéo đối phương từ bên cạnh sang trước mặt, “Là cái gì khiến cho ngươi cảm thấy ngươi có thể làm như vậy? Trò chơi này không dễ đùa, Duy, ta cũng không nói giỡn, ta không cho phép ngươi–”
Lấy tay đè lại cái miệng của Lê Khải Liệt, “Ta không thể vì tránh né một chuyện gì đó mà khoanh tay ngồi yên, mặc kệ là Kula Ha hay là ai, sự tồn tại của bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến việc ta muốn làm cái gì hay không muốn làm cái gì, hiểu chưa? Tựa như ta đã nói, ta vẫn là ta.”
Hắn dùng một loại ánh mắt khó tả để nhìn Lê Khải Liệt.
Không bận tâm thói đời, vượt ra ngoài thế tục, tuy rằng trở thành người thường nhưng hắn vẫn là hắn, trải qua những năm tháng vượt quá sự tưởng tượng của một người bình thường.
Lê Khải Liệt yêu hắn nhiều như vậy cho nên làm sao lại không hiểu rõ những lời này của hắn, “Ngươi cũng không muốn làm bất cứ cái gì, mấy trăm năm đủ để thay đổi một người, ngươi đã nhìn thấu thế giới này, xem hết tất cả những ánh mắt, ngươi trở thành người đặc biệt, không hề giống với bất luận kẻ nào.”
Chán ghét, mất đi hứng thú, nếu không phải bởi vì Lê Khải Liệt thì Vu Duy Thiển căn bản sẽ không để ý là ai trộm đi cái gì, cũng sẽ không để ý cái lọ chứa bột phấn màu trắng thần bí kia là cái gì.
Cho nên lúc trước hắn bị thái độ của Lê Khải Liệt chọc giận, không hề vừa mắt đối với người đàn ông này, chỉ có thể quy tội là vì Lê Khải Liệt rất khác người.
Nếu không phải vì Lê Khải Liệt…..
Vu Duy Thiển nhìn ra xa, “Ta không có hứng thú tham dự phân tranh, nhưng ngươi nhìn đi, kể từ khi quen biết ngươi thì ta bắt đầu rơi vào một đống phiền phức, người trước người sau, ngươi tựa như trung tâm của lốc xoáy, mà đối mặt với những chuyện này quả thật sắp thành công việc chuyên trách của ta.”
Người nói chuyện thoạt nhìn có một chút đau đầu và một chút bất đắc dĩ, đương nhiên Lê Khải Liệt sẽ không xem nhẹ nụ cười thoải mái nơi khóe miệng luôn khẽ mím lại của Vu Duy Thiển, đường cong nơi khóe môi luôn lộ ra sự nghiêm khắc, thỉnh thoảng lại giống như lưỡi dao.
“Bảo ta phải nói cái gì với ngươi đây, ngươi luốn làm cho ta chống đỡ không được, Duy yêu, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết, chỉ cần hòa tan lớp nham thạch bao lấy ngươi ở bên ngoài thì bên trong của ngươi chứa đựng sự dịu dàng đến mức nào…Ta thật sự muốn nuốt sống ngươi, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy ngươi như vậy.” Thì thầm, ánh mắt của Lê Khải Liệt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Vu Duy Thiển cảm thấy khó hiểu, “Nói hưu nói vượn cái gì đó.” Những gì hắn nói làm cho Lê Khải Liệt kích động đến như vậy hay sao? Bên trong đôi mắt thú màu tro lục được lấp kín màu vàng óng tựa như đang thiêu đốt.
“Đây là cách yêu của ngươi, Duy, ngươi đang nói ngươi yêu ta nhiều như thế nào.” Lê Khải Liệt phát hiện Duy của hắn luôn bất giác nói ra những lời khiến hắn cảm động.
Để tránh cho người nào đó thẹn quá hóa giận, Lê Khải Liệt trước tiên ôm lấy đối phương, tuy rằng thỉnh thoảng có tranh chấp nhưng hiện tại đã khá lâu Vu Duy Thiển không nhăn mặt nhíu mày để dạy dỗ hắn, không biết là ai đã dạy ai quá tốt như vậy.
Vu Duy Thiển không lên tiếng, đương nhiên cũng không phủ nhận câu nói kia của hắn làm cho nụ cười của Lê Khải Liệt càng thêm sâu sắc.
Đây là cách bày tỏ tình yêu độc nhất vô nhị của Vu Duy Thiển.
Hai người dựa vào nhau trên ghế sô pha trong chốc lát.
“Đúng rồi, lần này ngươi đã làm cái gì? Đấu tay đôi với Kula Ha, hóa ra ngươi còn biết thể loại võ thuật như vậy.” Sau khi nghe Ka Zhaye miêu tả, Lê Khải Liệt không thể không tiếp tục kinh ngạc đối với người yêu của mình.
“Còn rất nhiều chuyện mà ngươi chưa biết.” Vu Duy Thiển cười khẽ.
“Ngươi luôn nói như vậy, lần này nếu ta hối lộ đức vua của ta thì thần có thể biết được một chút đáp án hay không?”
“Hối lộ bằng cái gì? Ngươi tính hối lộ như thế nào?”
“Dùng cách này, ta nghĩ là ngươi sẽ hài lòng.” Đem tay của Vu Duy Thiển kéo đến mông của mình, Lê Khải Liệt nhướng mi để ám chỉ, cái nhìn tà khí lại làm càn của hắn khiến cho màu sắc trong đồng tử của Vu Duy Thiển trở nên sâu sắc. Ngón tay của Vu Duy Thiển rơi vào giữa khe hở của hai bờ mông, di động lên xuống, chậm rãi vuốt ve.
Chiếc quần dài vừa người, bao bọc vòng mông khêu gợi, đường cong đầy nam tính làm cho người ta bất giác ngừng thở. �
Bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Bàn tay dừng lại, là điện thoại bàn, chỉ có vài người biết số điện thoại bàn của bọn họ, Vu Duy Thiển nhíu mày, hít vào một hơi rồi đứng dậy đi bắt máy, “Là ai?”
Trong điện thoại có thể nghe ra giọng điệu của hắn hơi khó chịu, người bên kia vội vàng cười cười, “Là ta, Amy Lee.”
“Amy Lee? Có chuyện gì?” Câu hỏi ngắn gọn đến mức không thể nào ngắn gọn hơn được nữa, bên kia chưa kịp trả lời thì ống nghe đã bị Lê Khải Liệt cầm lấy, “Amy Lee? Nghe nói Kula Ha cũng muốn ngươi, ngươi có chuyện gì gạt chúng ta?”
Câu hỏi bất thình lình làm cho Amy Lee trở tay không kịp, sắc mặt biến đổi, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng chất vấn làm cho hắn có ảo giác như Lê Khải Liệt đang đứng trước mặt, nhìn trái lại nhìn phải, xác định chỉ có một mình hắn, sau đó hắn mới cười ha ha, “Đừng nói đùa, Miracle Leo, ta làm sao dám giấu chuyện gì với các ngươi, chẳng phải ta đều đã trả lời tất cả câu hỏi của các ngươi hay sao?”
“Vậy ngươi gọi điện thoại đến đây để làm cái gì?”
“Ta chỉ muốn xác nhận với các ngươi đám người kia về sau có còn đến gây rắc rối cho ta nữa hay không? Ta có nên gọi cảnh sát để xin được bảo vệ hay không? Nếu không phải ta không có tiền thì ta sẽ thuê vệ sĩ giống như ngươi.” Amy Lee than ngắn thở dài, vệ sĩ theo như lời của hắn chính là Ka Zhaye, hắn không biết phải mất bao nhiêu tiền mới có thể mời về một vệ sĩ có năng lực như vậy.
Đặt điện thoại xuống chế độ rảnh tay rồi bấm phím phóng loa, “Tất cả những vụ chiến tranh ở Afganistan có bốn mươi lăm phần trăm vốn đầu tư tài chính xuất phát từ phía Kula Ha, có người gọi hắn là rắn hổ mang, hiện tại hắn xác định được thứ mà hắn muốn, manh mối ở ngay trên người của ngươi, ngươi nói xem hắn có đến gây rắc rối cho ngươi nữa hay không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Vu Duy Thiển có thể tưởng tượng bộ dáng của Amy Lee ngay lúc này, “Bọn họ theo dõi ngươi đã lâu, ngươi giúp người ta lấy ra thứ gì đó, không riêng gì Kula Ha mà còn rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú, ngươi biết rõ manh mối, lần sau nếu có gặp người lấy súng truy đuổi ngươi thì ta nghĩ ngươi nên khẩn cầu đối phương bắn chết ngươi là tốt nhất, còn không thì có lẽ ngươi là người thích bị kẻ khác bắt trói để thẩm vấn.”
“Ta nghĩ bọn họ rất thích cậy mồm ngươi ra. Cướp đoạt, cưỡng bước, bắt cóc, giết người, bọn họ rất am hiểu những chuyện này.” Vài từ được nói rất chậm mang theo mùi vị gian ác, giống như ma quỷ đang nỉ non trong điện thoại, tiếng cười nhẹ nhàng của Lê Khải Liệt làm cho người ta phát run, “Cứ từ từ mà hưởng thụ, Amy Lee.”
Hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Ba giây sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên nhưng lần này không có ai bắt máy.
“Kula Ha muốn tìm hắn, nhất định là có nguyên nhân.” Hai người đứng bên cạnh bàn, Lê Khải Liệt thỉnh thoảng vuốt sóng lưng của Vu Duy thiển vài cái, rất ít có người phương Đông nào mặc âu phục lại hoàn mỹ như vậy, nhưng người đứng trước mặt hắn quả thật là một trong số đó.
“Ngươi nói hắn có thể giấu diếm điều gì?” Quên đi thời gian, tiếng tích tắc đã điểm hơn mười tiếng, Vu Duy Thiển nhìn đồng hồ.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cho đến khi cảm thấy tiếng chuông quá ồn ào thì hắn mới gật đầu, Lê Khải Liệt bấm phím trò chuyện trên điện thoại, “Ngươi có thể nói.”
Amy Lee ở đầu dầy bên kia đã sớm đổ đầy mồ hôi trên trán, hắn lập tức kề sát vào điện thoại, “Nếu các ngươi có thể bảo đảm an toàn cho ta thì ta sẽ nói cho các ngươi biết một chỗ. Ta đã theo dõi quái nhân mặc áo choàng kia.”
“Có chuyện gì thì cứ nói với ta.” Ka Zhaye lau vết máu trên thanh mã tấu lên quần vài cái, “Sĩ quan Thorne–”
“Ta biết, ngươi muốn nói chỉ là giết người vì tự vệ.” Không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hiện tại ngẫm lại lần trước hình như là Lê Khải Liệt, Thorne đã sớm quen, hắn giải thích một cách nghiêm túc, “Đã lưu lại trong hồ sơ, nếu cần sẽ được mời đến sở cảnh sát bất cứ khi nào.”
Tất cả người chết đều là người của tập đoàn buôn lậu thuốc phiện quốc tế, Ka Zhaye cũng không phải công dân Hoa Kỳ, vô luận đứng ở phương diện nào thì tạm thời không ai sẽ làm gì đối với người Hashim này, biết hắn có quan hệ với Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển là đủ rồi.
Mọi người đều tản ra, bọn họ không phải đến đây để trông cửa cho quán bar, phóng viên không chiếm được kết quả gì nên cũng lần lượt rời khỏi hiện trường, ngoại trừ vài người bám riết không tha, vẫn ẩn núp trong góc để tiếp tục chờ đợi.
Nhưng bọn họ chờ mãi mà không thấy kết quả gì, hai người bên trong đã rời đi từ cửa sau, cũng giống như Mê cung trước kia, quán bar có thiết kế cửa ngầm ở phía sau, cho dù là khách quen thường đến quán cũng không biết.
Trải qua chuyện lần này Vu Duy Thiển cảm thấy hắn nên chuẩn bị một khẩu súng ở quầy bar, trước kia hắn đã từng làm như vậy nhưng hiện tại vẫn chưa kịp chuẩn bị, nơi này mới khai trương chưa được bao lâu.
“Kula Ha đã sớm biết ta là Tham Lang, như vậy tại sao hiện tại hắn mới ra tay?” Quán bar tạm dừng kinh doanh, Lê Khải Liệt thề là hắn sẽ không để cho Vu Duy Thiển đi đến những nơi có thể gặp nguy hiểm, hai người cùng nhau ngồi ở nhà.
Đĩa nhạc đang xoay đều, chất lỏng màu đỏ trong ly rượu lấp lánh gợn sóng, đó là một buổi trưa nhàn nhã, sở dĩ nhàn nhã như vậy là vì vị ca sĩ nào đó đã từ chối tham dự tất cả hoạt động trong làng giải trí.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai.” Buông xuống ly rượu trống không, Vu Duy Thiển đứng phía trước cửa sổ, dây đàn vi-ô-lông bị hắn gảy vài cái làm vang lên tiếng động nho nhỏ.
Bóng dáng kia nhìn từ phía sau rất đẹp mắt, nhưng mái tóc màu đen tuyền trước kia lại càng lúc càng chuyển sang màu bạc trắng, ánh mắt của Lê Khải Liệt âm trầm, cầm lấy ly rượu rồi rót đầy rượu vào ly, thản nhiên mỉm cười, “Đừng tuyệt tình như vậy, Duy, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết?”
“Ngươi đã sớm nghĩ ra đáp án nên mới hỏi ta, ta còn cái gì để nói nữa, đó là ông bạn già của ngươi, ngươi hiểu những người đó rõ hơn ta.” Hắn không muốn trả lời vấn đề này của Lê Khải Liệt, tuy rằng hắn cũng đoán được không ít khả năng.
“Bởi vì ta quá xem trọng ngươi cho nên sau khi bị phát hiện thì bọn họ muốn lợi dụng ngươi để uy hiếp ta hợp tác,” Lê Khải Liệt nói ra đáp án, hắn giơ lên ly rượu đối với Vu Duy Thiển, xuyên thấu qua ly rượu màu đỏ để nhìn bóng dáng của đối phương, hắn oán giận một cách bất mãn, “Ngươi a, chẳng qua không chịu thừa nhận sức ảnh hưởng của ngươi đối với ta lớn như thế nào mà thôi.” Trong lời nói có chứa một ít bất đắc dĩ.
Thân ảnh xuyên thấu trong chất lỏng màu đỏ đang di chuyển đến đây, tựa hồ nghi hoặc, lại nhếch cao hàng chân mày, lộ ra bộ dáng mất hứng, “Đừng xuyên tạc như vậy, ngươi cũng biết rõ là ta không muốn thừa nhận bản thân mình trở thành nhược điểm của ngươi.”
Hắn mất hứng vì hắn trở thành công cụ để người khác uy hiếp Lê Khải Liệt, hắn đang bất mãn với chính mình.
“Đừng như vậy, ngươi cũng biết là ta không bận tâm mà.” Mặc một bộ thường phục, Lê Khải Liệt dựa vào ghế sô pha, hắn nâng cao ly rồi cất cao tiếng cười, “Điều này chứng minh cả thế giới đều biết ta yêu ngươi! Cả thế giới! Duy yêu, cả thế giới đều biết ngươi là của ta!” (tự sướng vừa thôi cụ)
Cái tên điên cuồng này. Vu Duy Thiển bước qua, cầm lấy ly rượu từ trên tay của Lê Khải Liệt, uống cạn phần rượu vang còn lại, “Xin hỏi hiện tại ngài Tham Lang có kế hoạch gì hay chưa?”
Không thể tiếp tục trốn tránh, mặc kệ kẻ thù trong chỗ tối là ai thì hai người bọn họ kỳ thật đều đã chuẩn bị sẵn sàng, là nhân vật của công chúng, muốn ngăn cách với thế giới là chuyện không tưởng, Kula Ha xuất hiện không làm cho bất luận kẻ nào cảm thấy bất ngờ.
“Ngươi nói muốn mở lại quán bar là vì như vậy? Làm cho ta không thể không tham dự vào toàn bộ chuyện này?” Hiện tại làm sao còn tâm tình để bàn đến chuyện lên kế hoạch, Vu Duy Thiển nhắc đến đề tài này khiến Lê Khải Liệt cười không nổi, hắn kéo đối phương từ bên cạnh sang trước mặt, “Là cái gì khiến cho ngươi cảm thấy ngươi có thể làm như vậy? Trò chơi này không dễ đùa, Duy, ta cũng không nói giỡn, ta không cho phép ngươi–”
Lấy tay đè lại cái miệng của Lê Khải Liệt, “Ta không thể vì tránh né một chuyện gì đó mà khoanh tay ngồi yên, mặc kệ là Kula Ha hay là ai, sự tồn tại của bọn họ sẽ không ảnh hưởng đến việc ta muốn làm cái gì hay không muốn làm cái gì, hiểu chưa? Tựa như ta đã nói, ta vẫn là ta.”
Hắn dùng một loại ánh mắt khó tả để nhìn Lê Khải Liệt.
Không bận tâm thói đời, vượt ra ngoài thế tục, tuy rằng trở thành người thường nhưng hắn vẫn là hắn, trải qua những năm tháng vượt quá sự tưởng tượng của một người bình thường.
Lê Khải Liệt yêu hắn nhiều như vậy cho nên làm sao lại không hiểu rõ những lời này của hắn, “Ngươi cũng không muốn làm bất cứ cái gì, mấy trăm năm đủ để thay đổi một người, ngươi đã nhìn thấu thế giới này, xem hết tất cả những ánh mắt, ngươi trở thành người đặc biệt, không hề giống với bất luận kẻ nào.”
Chán ghét, mất đi hứng thú, nếu không phải bởi vì Lê Khải Liệt thì Vu Duy Thiển căn bản sẽ không để ý là ai trộm đi cái gì, cũng sẽ không để ý cái lọ chứa bột phấn màu trắng thần bí kia là cái gì.
Cho nên lúc trước hắn bị thái độ của Lê Khải Liệt chọc giận, không hề vừa mắt đối với người đàn ông này, chỉ có thể quy tội là vì Lê Khải Liệt rất khác người.
Nếu không phải vì Lê Khải Liệt…..
Vu Duy Thiển nhìn ra xa, “Ta không có hứng thú tham dự phân tranh, nhưng ngươi nhìn đi, kể từ khi quen biết ngươi thì ta bắt đầu rơi vào một đống phiền phức, người trước người sau, ngươi tựa như trung tâm của lốc xoáy, mà đối mặt với những chuyện này quả thật sắp thành công việc chuyên trách của ta.”
Người nói chuyện thoạt nhìn có một chút đau đầu và một chút bất đắc dĩ, đương nhiên Lê Khải Liệt sẽ không xem nhẹ nụ cười thoải mái nơi khóe miệng luôn khẽ mím lại của Vu Duy Thiển, đường cong nơi khóe môi luôn lộ ra sự nghiêm khắc, thỉnh thoảng lại giống như lưỡi dao.
“Bảo ta phải nói cái gì với ngươi đây, ngươi luốn làm cho ta chống đỡ không được, Duy yêu, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào biết, chỉ cần hòa tan lớp nham thạch bao lấy ngươi ở bên ngoài thì bên trong của ngươi chứa đựng sự dịu dàng đến mức nào…Ta thật sự muốn nuốt sống ngươi, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy ngươi như vậy.” Thì thầm, ánh mắt của Lê Khải Liệt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Vu Duy Thiển cảm thấy khó hiểu, “Nói hưu nói vượn cái gì đó.” Những gì hắn nói làm cho Lê Khải Liệt kích động đến như vậy hay sao? Bên trong đôi mắt thú màu tro lục được lấp kín màu vàng óng tựa như đang thiêu đốt.
“Đây là cách yêu của ngươi, Duy, ngươi đang nói ngươi yêu ta nhiều như thế nào.” Lê Khải Liệt phát hiện Duy của hắn luôn bất giác nói ra những lời khiến hắn cảm động.
Để tránh cho người nào đó thẹn quá hóa giận, Lê Khải Liệt trước tiên ôm lấy đối phương, tuy rằng thỉnh thoảng có tranh chấp nhưng hiện tại đã khá lâu Vu Duy Thiển không nhăn mặt nhíu mày để dạy dỗ hắn, không biết là ai đã dạy ai quá tốt như vậy.
Vu Duy Thiển không lên tiếng, đương nhiên cũng không phủ nhận câu nói kia của hắn làm cho nụ cười của Lê Khải Liệt càng thêm sâu sắc.
Đây là cách bày tỏ tình yêu độc nhất vô nhị của Vu Duy Thiển.
Hai người dựa vào nhau trên ghế sô pha trong chốc lát.
“Đúng rồi, lần này ngươi đã làm cái gì? Đấu tay đôi với Kula Ha, hóa ra ngươi còn biết thể loại võ thuật như vậy.” Sau khi nghe Ka Zhaye miêu tả, Lê Khải Liệt không thể không tiếp tục kinh ngạc đối với người yêu của mình.
“Còn rất nhiều chuyện mà ngươi chưa biết.” Vu Duy Thiển cười khẽ.
“Ngươi luôn nói như vậy, lần này nếu ta hối lộ đức vua của ta thì thần có thể biết được một chút đáp án hay không?”
“Hối lộ bằng cái gì? Ngươi tính hối lộ như thế nào?”
“Dùng cách này, ta nghĩ là ngươi sẽ hài lòng.” Đem tay của Vu Duy Thiển kéo đến mông của mình, Lê Khải Liệt nhướng mi để ám chỉ, cái nhìn tà khí lại làm càn của hắn khiến cho màu sắc trong đồng tử của Vu Duy Thiển trở nên sâu sắc. Ngón tay của Vu Duy Thiển rơi vào giữa khe hở của hai bờ mông, di động lên xuống, chậm rãi vuốt ve.
Chiếc quần dài vừa người, bao bọc vòng mông khêu gợi, đường cong đầy nam tính làm cho người ta bất giác ngừng thở. �
Bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Bàn tay dừng lại, là điện thoại bàn, chỉ có vài người biết số điện thoại bàn của bọn họ, Vu Duy Thiển nhíu mày, hít vào một hơi rồi đứng dậy đi bắt máy, “Là ai?”
Trong điện thoại có thể nghe ra giọng điệu của hắn hơi khó chịu, người bên kia vội vàng cười cười, “Là ta, Amy Lee.”
“Amy Lee? Có chuyện gì?” Câu hỏi ngắn gọn đến mức không thể nào ngắn gọn hơn được nữa, bên kia chưa kịp trả lời thì ống nghe đã bị Lê Khải Liệt cầm lấy, “Amy Lee? Nghe nói Kula Ha cũng muốn ngươi, ngươi có chuyện gì gạt chúng ta?”
Câu hỏi bất thình lình làm cho Amy Lee trở tay không kịp, sắc mặt biến đổi, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng chất vấn làm cho hắn có ảo giác như Lê Khải Liệt đang đứng trước mặt, nhìn trái lại nhìn phải, xác định chỉ có một mình hắn, sau đó hắn mới cười ha ha, “Đừng nói đùa, Miracle Leo, ta làm sao dám giấu chuyện gì với các ngươi, chẳng phải ta đều đã trả lời tất cả câu hỏi của các ngươi hay sao?”
“Vậy ngươi gọi điện thoại đến đây để làm cái gì?”
“Ta chỉ muốn xác nhận với các ngươi đám người kia về sau có còn đến gây rắc rối cho ta nữa hay không? Ta có nên gọi cảnh sát để xin được bảo vệ hay không? Nếu không phải ta không có tiền thì ta sẽ thuê vệ sĩ giống như ngươi.” Amy Lee than ngắn thở dài, vệ sĩ theo như lời của hắn chính là Ka Zhaye, hắn không biết phải mất bao nhiêu tiền mới có thể mời về một vệ sĩ có năng lực như vậy.
Đặt điện thoại xuống chế độ rảnh tay rồi bấm phím phóng loa, “Tất cả những vụ chiến tranh ở Afganistan có bốn mươi lăm phần trăm vốn đầu tư tài chính xuất phát từ phía Kula Ha, có người gọi hắn là rắn hổ mang, hiện tại hắn xác định được thứ mà hắn muốn, manh mối ở ngay trên người của ngươi, ngươi nói xem hắn có đến gây rắc rối cho ngươi nữa hay không?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, Vu Duy Thiển có thể tưởng tượng bộ dáng của Amy Lee ngay lúc này, “Bọn họ theo dõi ngươi đã lâu, ngươi giúp người ta lấy ra thứ gì đó, không riêng gì Kula Ha mà còn rất nhiều người đều cảm thấy hứng thú, ngươi biết rõ manh mối, lần sau nếu có gặp người lấy súng truy đuổi ngươi thì ta nghĩ ngươi nên khẩn cầu đối phương bắn chết ngươi là tốt nhất, còn không thì có lẽ ngươi là người thích bị kẻ khác bắt trói để thẩm vấn.”
“Ta nghĩ bọn họ rất thích cậy mồm ngươi ra. Cướp đoạt, cưỡng bước, bắt cóc, giết người, bọn họ rất am hiểu những chuyện này.” Vài từ được nói rất chậm mang theo mùi vị gian ác, giống như ma quỷ đang nỉ non trong điện thoại, tiếng cười nhẹ nhàng của Lê Khải Liệt làm cho người ta phát run, “Cứ từ từ mà hưởng thụ, Amy Lee.”
Hắn trực tiếp cúp điện thoại.
Ba giây sau tiếng chuông điện thoại lại vang lên nhưng lần này không có ai bắt máy.
“Kula Ha muốn tìm hắn, nhất định là có nguyên nhân.” Hai người đứng bên cạnh bàn, Lê Khải Liệt thỉnh thoảng vuốt sóng lưng của Vu Duy thiển vài cái, rất ít có người phương Đông nào mặc âu phục lại hoàn mỹ như vậy, nhưng người đứng trước mặt hắn quả thật là một trong số đó.
“Ngươi nói hắn có thể giấu diếm điều gì?” Quên đi thời gian, tiếng tích tắc đã điểm hơn mười tiếng, Vu Duy Thiển nhìn đồng hồ.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cho đến khi cảm thấy tiếng chuông quá ồn ào thì hắn mới gật đầu, Lê Khải Liệt bấm phím trò chuyện trên điện thoại, “Ngươi có thể nói.”
Amy Lee ở đầu dầy bên kia đã sớm đổ đầy mồ hôi trên trán, hắn lập tức kề sát vào điện thoại, “Nếu các ngươi có thể bảo đảm an toàn cho ta thì ta sẽ nói cho các ngươi biết một chỗ. Ta đã theo dõi quái nhân mặc áo choàng kia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.