Chương 6: Tranh chấp tứ chi
Hỏa Ly
18/01/2018
Ngay tại không khí yên tĩnh này, vài tiếng ấn phím di động đã sớm vang lên, chụp xong rồi quay. Sau khi thấy Lê Khải Liệt không làm ra hành động nào khác, người trong quán bar đều khôi phục trạng thái ban đầu, người uống rượu tiếp tục uống rượu, người nói chuyện phiếm tiếp tục nói chuyện phiếm.
Những người đến đây đều có mục đích riêng, theo đuổi ngôi sao là chuyện của người trẻ tuổi, người trưởng thành chính chắn chỉ phóng túng chính mình đi truy tìm thanh xuân khi ở thời điểm thích hợp, hiện tại không ở trong trạng thái này.
Ánh đèn nhu hòa không quá tối tăm, quán bar được trang trí cũng rất đơn giản, thậm chí có vài phần cổ xưa, nhưng dùng quan điểm của trào lưu hiện đại để đánh giá thì đây là một phong cách phục cổ. Khách trong quán bar không đông lắm, khi đến mùa vãn khách thì chỉ cần một người phục vụ, Vu Duy Thiển thủy chung đứng phía sau quầy bar, thỉnh thoảng sẽ chú ý đến những vị khách mới đến.
Lê Khải Liệt vừa uống rượu vừa quan sát hắn, tầm mắt của Vu Duy Thiển tự do lướt ra bên ngoài, không để ý đến ánh mắt tràn ngập ý tứ hàm xúc của đối phương. Từ xôn xao đến im lặng, trong quán bar vang lên khúc hát du dương tiếp theo, chậm rãi trở nên rõ ràng.
…..Love me tender, love me dear
Tell me you are mine
I’ll be yours through all the year
Till the end of time….
Giọng hát trầm thấp cất lên những ca từ lãng mạn trữ tình, chậm rãi tựa hồ có thể đem thời gian dừng lại, trong góc phòng vang lên những tiếng thì thầm nho nhỏ, lời bài hát về tình yêu tha thiết mà những người yêu nhau đều rất thích, ôm ấp tình cảm, thổ lộ tất cả tình yêu trong lòng, hứa hẹn vĩnh viễn không rời xa—cho đến tận cùng.
Mái tóc đen như biển đêm nổi lên một đợt sóng, Vu Duy Thiển nhìn chăm chú ly rượu trước mặt, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu, có sương mù che khuất đôi mắt băng lãnh ngạo mạn kia, lúc trước còn có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng chỉ trong chớp mắt lại toát lên một tia cô tịch.
Vô thức nhíu lại mi tâm, hạ xuống ánh mắt để ngăn cách hết thảy, Vu Duy Thiển sờ lên chiếc ly thủy tinh trong tay.
Tận cùng—đối với hắn mà nói khi nào mới là tận cùng?
Hắn sẽ nhìn người xung quanh già đi một chút, sau đó hắn sẽ chuyển chỗ, dời đến một thành phố khác.
Bởi vì hắn thủy chung không thay đổi.
Hắn sẽ không già, cho dù bị trọng thương nghiêm trọng như thế nào thì cũng không chết, hắn bị thời gian lãng quên và vứt bỏ, ngăn cách khỏi thế giới này.
May mắn hay sao? Không, không có ai ở vào hoàn cảnh của hắn, vì vậy không có ai sẽ lý giải được cảm thụ của hắn.
Đùng! Bên ngoài vang lên tiếng sấm, lúc này trời hay đổ mưa, có lẽ không bao lâu sẽ có mưa phùn, người đi đường đều bước nhanh cước bộ, biển treo bên ngoài quán bar bị gió thổi đong đưa, mặt tiền quán bar của Vu Duy Thiển không có biển cố định, Lê Khải Liệt bỗng nhiên nhớ đến tấm biển treo mà hắn nhìn thấy khi đứng trước cửa.
Maze, mê cung.
Trong quán bar tuyệt đối không giống mê cung, cũng không hề hỗn loạn, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, dùng một cái tên không thể dễ dàng thu hút kinh doanh như vậy, trong điếm lại bố trí đơn giản, hơn nữa vô luận khách hàng là thân phận gì thì cũng không nhận được chiêu đãi đặc biệt.
Lê Khải Liệt phả ra khói thuốc, sau đó khẽ nheo măt lại, quán bar này cũng giống như chủ nhân của nó, không hợp với lẽ thường.
“Có ai nói với ngươi rằng ngôn hành của ngươi thật sự dễ dàng đắc tội người khác hay không?” Giọng nam trầm thấp dụ nhân ngay tại bên tai, tràn đầy nguy hiểm, Vu Duy Thiển đột nhiên hoàn hồn, khói thuốc tản ra.
Chết tiệt! Hắn không nên ở ngay lúc này mà nhớ lại quá khứ, đều do thời tiết đáng ghét kia!
Không biết từ khi nào thì Lê Khải Liệt đã đứng dậy, gần đến mức có thể làm cho Vu Duy Thiển ngửi được mùi hương trên người hắn, đó là mùi nước hoa của nữ nhân, lưu lại một chút dư vị hỗn tạp với mùi rượu, một loại hương vị xa hoa lãng phí khiến người ta sa đọa.
Vu Duy Thiểm phản cảm mà thối lui vài bước, khóe miệng nhếch lên một độ cong không mang theo ý cười, “Vì sao không đi nơi khác? Với thân phận của ngươi thì không nên hạ cố ghé đến quán nhỏ như vậy.”
Lê Khải Liệt sờ cằm của mình, phả ra một làn khói hình tròn, trả lời bằng ngữ điệu rất nhẹ khiến người ta khó chịu, “Bởi vì ta cao hứng.”
Đôi mắt được mọi người xưng là Tham Lang hơi chuyển động, màu tro lục lạnh như băng xẹt qua một tia sắc bén uẩn chứa gió lốc, lại nóng rực như lửa, “Vu Duy Thiển, nếu ta trở thành khách quen ở nơi này, ta sẽ làm cho kinh doanh của ngươi càng thêm phát đạt, ngươi không nên cám ơn ta hay sao?”
“Cám ơn, cánh cửa này trong bảy ngày qua đã bị mấy trăm người giẫm đạp, ta không cần quá nhiều người đến đây gây rối.” Tròng kính hiện lên hàn quang, câu trả lời nằm trong dự liệu của Lê Khải Liệt, cự tuyệt hoàn toàn rõ ràng.
Trời mưa, chiếc Y2K ở trước cửa bị mưa xối ướt, ánh mắt của Lê Khải Liệt chợt lóe, “Xem ra ngươi không thích hỗn loạn, thích trật tự và hoàn mỹ, nếu hết thảy những điều này bị phá hủy thì không biết sẽ như thế nào?”
Bạn đang �
Vu Duy Thiển thoáng chốc cảnh giác, ngoài cửa vút qua vài bóng người, “Hey! Leo, ngươi không quan tâm đến hắc mỹ nhân của ngươi sao? Nó ướt đẫm rồi kìa!” Ngoài cửa ló ra một cái đầu, nam nhân cao to đẹp trai với mái tóc xoăn tít, là một trong những người khách lần trước không được hoan nghênh hạ cố quán bar này, cộng sự của Lê Khải Liệt, tay ghita trong ban nhạc Deer.
“Không thành vấn đề, chẳng phải càng ướt thì càng tuyệt hay sao?” Uống một ngụm rượu, giọng nói trầm thấp đầy sức hút của Lê Khải Liệt tạo thành một hiệu quả ái muội nào đó, ngoài cửa vang lên những tiếng hoan hô huýt gió, vài người lần lượt tiến vào, đều là cộng sự của Lê Khải Liệt.
Trong quán bar nhất thời trở nên huyên náo, những người khách khác nhìn thấy bọn họ đi vào, dần dần có một chút xôn xao.
“Có lẽ ngươi nên mướn thêm vài người để hỗ trợ, lần trước ngươi giúp ta, ta ghi nhớ trong lòng, cho nên muốn đền đáp gấp bội.” Mỗi một câu đều mang theo ý cười, Lê Khải Liệt để lộ ra hàm răng trắng đều xinh đẹp, cởi bỏ áo khoác bên ngoài, duỗi thẳng tứ chi, từ chiếc áo ba lỗ bó sát có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng cơ thể rắn chắc.
Đây là tư thế chuẩn bị ngồi lâu dài ở nơi này.
Năm người trong ban nhạc, chủ xướng Lê Khải Liệt đứng chính giữa, xung quanh là thành viên trong ban nhạc của hắn, những người không biết còn nghĩ rằng bọn họ sẽ biểu diễn trực tiếp ở nơi này, lần lượt có người tiến lên hỏi thăm, nam nữ cùng rượu cồn, lập tức vang lên những tiếng trêu đùa.
Không gian vốn ôn hòa yên tĩnh bị phá vỡ, Vu Duy Thiển nhíu mày, Lê Khải Liệt gõ mặt bàn, nụ cười cuồng bạo bao phủ trong khói thuốc, “Súng sẽ không còn hiệu quả vào lúc này, hôm nay không phải buổi hòa nhạc, không có ai náo loạn, ngươi không thể cự tuyệt khách hàng của mình.”
“So với việc dùng thủ đoạn nhàm chám để gây phiền phức cho ta thì không bằng trở về luyện giọng của ngươi, ngươi không phải ca sĩ hay sao?” Từ trong khoang mũi phát lên một tiếng cười lạnh, Vu Duy Thiển đi ra phía sau quầy bar, bỗng nhiên tựa hồ nhớ đến cái gì đó, hắn dừng bước rồi quay đầu lại, “Thật có lỗi, ta đã quên, ca sĩ hiện nay chỉ cần bán rẻ nhan sắc là có thể bỏ túi một mớ tiền lớn, luyện giọng?” Hắn lắc đầu, tròng kính mất đi tác dụng che giấu, ánh mắt đầy chế nhạo.
Mặt bàn vang lên tiếng va chạm, rượu trong ly bắn tung tóe ra ngoài, Lê Khải Liệt đuổi theo bóng dáng của Vu Duy Thiển, “Ngươi nói lại lần nữa xem?”
Vu Duy Thiển bị đẩy mạnh vào tường, loảng xoảng, xung quanh bị vỡ vài thứ, hắn bị lực lượng sau lưng đẩy mạnh vào nhà bếp.
Dao ăn, chai rượu, chén đĩa, những thứ có thể bị phá vỡ, chỉ cần quơ tay thì lập tức có thể đụng đến, không gian trong nhà bếp cũng không lớn, đặt vài thứ để tẩy rửa, mỗi ngày sau khi đóng cửa sẽ có người được thuê mướn để rửa ly tách, hiện tại hai người bọn họ chen vào, không gian nhất thời có vẻ chật chội.
“Ngươi dám lặp lại lời nói mới vừa rồi hay không?” Ngón tay xuyên qua cà vạt có đường kẻ màu xám, tay còn lại của Lê Khải Liệt đặt lên tường, bóng đen bao phủ Vu Duy Thiển truyền đến một cảm giác áp bách, đôi mắt tro lục, băng và hỏa cùng va chạm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Nếu ngươi muốn ta lặp lại thì ta có thể lặp lại….” Vu Duy Thiển không bị khí thế của đối phương áp đảo, bình tĩnh đẩy lên gọng kính trên mũi, lời đã nói ra khỏi miệng, hắn không muốn thu hồi.
“Ngươi đã từng nghe ta hát? Hay là xem qua diễn xuất của ta?” Hàng lông mày nhíu lại làm lộ ra một vùng tối tăm u ám trên mặt, bàn tay của Lê Khải Liệt càng siết chặt, truyền đến hương vị của nữ nhân có loại dục vọng xa hoa, Vu Duy Thiển nghiêng đầu sang một bên, hắn không thích những mùi hương không thuần túy.
“Vẫn chưa.” Trả lời đúng sự thật, tư thế tựa lưng vào lớp gạch men ở sau lưng thật thả lỏng, thái độ tùy ý của hắn làm cho sắc mặt của đối phương trở nên cứng ngắc.
“Vẫn chưa?” Lê Khải Liệt cười lạnh một cách nguy hiểm, nhìn trước mặt, tóc đen, áo sơ mi trắng, ánh mắt khẽ nheo lại như đang khiêu khích sự tự chủ của hắn, “Tốt lắm!” Một quyền hướng vào bụng, vừa nhanh vừa chuẩn.
Vu Duy Thiển chụp lấy cổ tay của Lê Khải Liệt, tay còn lại tung ra một quyền, trước khi nắm đấm chạm vào phần ngực bên ngoài chiếc áo ba lỗ phương Tây thì đầu gối được nhấc lên, động tác của Vu Duy Thiển không hề chậm.
Người nam nhân bị phản kích phát ra tiếng gầm gừ tựa như tiếng cười, ly tách bát đĩa đều bị vạ lây dưới nắm đấm của Lê Khải Liệt, quyền phong sát qua khuôn mặt, giống như có hai đốm lửa rơi vào trong mắt.
Không phải đánh lung tung, mà là thế lực ngang nhau, trong nhà bếp nhỏ hẹp oi bức, bầu không khí trở nên ẩm ướt vẩn đục, không gian chật chọi khiến cho động tác của hai người bị hạn chế, kim loại và thủy tinh phát ra âm thanh lạnh lẽo, nắm đấm cùng da thịt trên thân thể va chạm phát ra tiếng trầm đục, trên thân thể bị đánh đến mức đau nhức nhưng không người nào chịu thu tay.
Ánh mắt sau gọng kính không hề do dự, sự nhã nhặn cao ngạo bị xé mở, lộ ra sự sắc bén lợi hại, đấu pháp của Vu Duy Thiển tàn nhẫn hung bạo, thà rằng bị thương cũng phải đánh trúng đối phương, hắn không lo cho tánh mạng của mình, hắn và người thường bất đồng. Trên thực tế, khoảng cách giữa hắn và hai chữ bình thường cách nhau quá xa.
Lê Khải Liệt không ngờ đối thủ của hắn so với hắn tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều, vì vậy xuất thủ càng thêm mạnh mẽ, mỗi một quyền đều hướng vào điểm trí mạng, loại đấu pháp điên cuồng này sẽ làm rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, giống như mãnh thú hung tàn mất đi lý trí, vì tìm được con mồi xứng tầm mà càng thêm hưng phấn.
Không gian nhỏ hẹp không thể chịu nổi gió lốc kịch liệt như thế, cảnh tượng rất nhanh liền trở nên điêu tàn, tiếng huyên náo của đám người trở thành nhạc đệm không hề hài hòa với giọng ca trong máy hát đĩa. Bên ngoài văng vẳng khúc hát lãng mạn, những lời tỏ tình thiết tha, còn hai người nam nhân bên trong lại giao tranh bằng tứ chi, động tác nhanh nhạy điên cuồng lại mạnh mẽ, dùng nắm đấm làm cho khuôn mặt của đối phương càng tăng thêm sắc thái.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, “Leo! Đi mau!” Tay đánh đàn ghita Deer sốt ruột hướng vào bên trong gọi to, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong thì lập tức ngây ngẩn cả người, “Các ngươi đang làm cái gì?”
Những người đến đây đều có mục đích riêng, theo đuổi ngôi sao là chuyện của người trẻ tuổi, người trưởng thành chính chắn chỉ phóng túng chính mình đi truy tìm thanh xuân khi ở thời điểm thích hợp, hiện tại không ở trong trạng thái này.
Ánh đèn nhu hòa không quá tối tăm, quán bar được trang trí cũng rất đơn giản, thậm chí có vài phần cổ xưa, nhưng dùng quan điểm của trào lưu hiện đại để đánh giá thì đây là một phong cách phục cổ. Khách trong quán bar không đông lắm, khi đến mùa vãn khách thì chỉ cần một người phục vụ, Vu Duy Thiển thủy chung đứng phía sau quầy bar, thỉnh thoảng sẽ chú ý đến những vị khách mới đến.
Lê Khải Liệt vừa uống rượu vừa quan sát hắn, tầm mắt của Vu Duy Thiển tự do lướt ra bên ngoài, không để ý đến ánh mắt tràn ngập ý tứ hàm xúc của đối phương. Từ xôn xao đến im lặng, trong quán bar vang lên khúc hát du dương tiếp theo, chậm rãi trở nên rõ ràng.
…..Love me tender, love me dear
Tell me you are mine
I’ll be yours through all the year
Till the end of time….
Giọng hát trầm thấp cất lên những ca từ lãng mạn trữ tình, chậm rãi tựa hồ có thể đem thời gian dừng lại, trong góc phòng vang lên những tiếng thì thầm nho nhỏ, lời bài hát về tình yêu tha thiết mà những người yêu nhau đều rất thích, ôm ấp tình cảm, thổ lộ tất cả tình yêu trong lòng, hứa hẹn vĩnh viễn không rời xa—cho đến tận cùng.
Mái tóc đen như biển đêm nổi lên một đợt sóng, Vu Duy Thiển nhìn chăm chú ly rượu trước mặt, ánh mắt tựa như có thể xuyên thấu, có sương mù che khuất đôi mắt băng lãnh ngạo mạn kia, lúc trước còn có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng chỉ trong chớp mắt lại toát lên một tia cô tịch.
Vô thức nhíu lại mi tâm, hạ xuống ánh mắt để ngăn cách hết thảy, Vu Duy Thiển sờ lên chiếc ly thủy tinh trong tay.
Tận cùng—đối với hắn mà nói khi nào mới là tận cùng?
Hắn sẽ nhìn người xung quanh già đi một chút, sau đó hắn sẽ chuyển chỗ, dời đến một thành phố khác.
Bởi vì hắn thủy chung không thay đổi.
Hắn sẽ không già, cho dù bị trọng thương nghiêm trọng như thế nào thì cũng không chết, hắn bị thời gian lãng quên và vứt bỏ, ngăn cách khỏi thế giới này.
May mắn hay sao? Không, không có ai ở vào hoàn cảnh của hắn, vì vậy không có ai sẽ lý giải được cảm thụ của hắn.
Đùng! Bên ngoài vang lên tiếng sấm, lúc này trời hay đổ mưa, có lẽ không bao lâu sẽ có mưa phùn, người đi đường đều bước nhanh cước bộ, biển treo bên ngoài quán bar bị gió thổi đong đưa, mặt tiền quán bar của Vu Duy Thiển không có biển cố định, Lê Khải Liệt bỗng nhiên nhớ đến tấm biển treo mà hắn nhìn thấy khi đứng trước cửa.
Maze, mê cung.
Trong quán bar tuyệt đối không giống mê cung, cũng không hề hỗn loạn, hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, dùng một cái tên không thể dễ dàng thu hút kinh doanh như vậy, trong điếm lại bố trí đơn giản, hơn nữa vô luận khách hàng là thân phận gì thì cũng không nhận được chiêu đãi đặc biệt.
Lê Khải Liệt phả ra khói thuốc, sau đó khẽ nheo măt lại, quán bar này cũng giống như chủ nhân của nó, không hợp với lẽ thường.
“Có ai nói với ngươi rằng ngôn hành của ngươi thật sự dễ dàng đắc tội người khác hay không?” Giọng nam trầm thấp dụ nhân ngay tại bên tai, tràn đầy nguy hiểm, Vu Duy Thiển đột nhiên hoàn hồn, khói thuốc tản ra.
Chết tiệt! Hắn không nên ở ngay lúc này mà nhớ lại quá khứ, đều do thời tiết đáng ghét kia!
Không biết từ khi nào thì Lê Khải Liệt đã đứng dậy, gần đến mức có thể làm cho Vu Duy Thiển ngửi được mùi hương trên người hắn, đó là mùi nước hoa của nữ nhân, lưu lại một chút dư vị hỗn tạp với mùi rượu, một loại hương vị xa hoa lãng phí khiến người ta sa đọa.
Vu Duy Thiểm phản cảm mà thối lui vài bước, khóe miệng nhếch lên một độ cong không mang theo ý cười, “Vì sao không đi nơi khác? Với thân phận của ngươi thì không nên hạ cố ghé đến quán nhỏ như vậy.”
Lê Khải Liệt sờ cằm của mình, phả ra một làn khói hình tròn, trả lời bằng ngữ điệu rất nhẹ khiến người ta khó chịu, “Bởi vì ta cao hứng.”
Đôi mắt được mọi người xưng là Tham Lang hơi chuyển động, màu tro lục lạnh như băng xẹt qua một tia sắc bén uẩn chứa gió lốc, lại nóng rực như lửa, “Vu Duy Thiển, nếu ta trở thành khách quen ở nơi này, ta sẽ làm cho kinh doanh của ngươi càng thêm phát đạt, ngươi không nên cám ơn ta hay sao?”
“Cám ơn, cánh cửa này trong bảy ngày qua đã bị mấy trăm người giẫm đạp, ta không cần quá nhiều người đến đây gây rối.” Tròng kính hiện lên hàn quang, câu trả lời nằm trong dự liệu của Lê Khải Liệt, cự tuyệt hoàn toàn rõ ràng.
Trời mưa, chiếc Y2K ở trước cửa bị mưa xối ướt, ánh mắt của Lê Khải Liệt chợt lóe, “Xem ra ngươi không thích hỗn loạn, thích trật tự và hoàn mỹ, nếu hết thảy những điều này bị phá hủy thì không biết sẽ như thế nào?”
Bạn đang �
Vu Duy Thiển thoáng chốc cảnh giác, ngoài cửa vút qua vài bóng người, “Hey! Leo, ngươi không quan tâm đến hắc mỹ nhân của ngươi sao? Nó ướt đẫm rồi kìa!” Ngoài cửa ló ra một cái đầu, nam nhân cao to đẹp trai với mái tóc xoăn tít, là một trong những người khách lần trước không được hoan nghênh hạ cố quán bar này, cộng sự của Lê Khải Liệt, tay ghita trong ban nhạc Deer.
“Không thành vấn đề, chẳng phải càng ướt thì càng tuyệt hay sao?” Uống một ngụm rượu, giọng nói trầm thấp đầy sức hút của Lê Khải Liệt tạo thành một hiệu quả ái muội nào đó, ngoài cửa vang lên những tiếng hoan hô huýt gió, vài người lần lượt tiến vào, đều là cộng sự của Lê Khải Liệt.
Trong quán bar nhất thời trở nên huyên náo, những người khách khác nhìn thấy bọn họ đi vào, dần dần có một chút xôn xao.
“Có lẽ ngươi nên mướn thêm vài người để hỗ trợ, lần trước ngươi giúp ta, ta ghi nhớ trong lòng, cho nên muốn đền đáp gấp bội.” Mỗi một câu đều mang theo ý cười, Lê Khải Liệt để lộ ra hàm răng trắng đều xinh đẹp, cởi bỏ áo khoác bên ngoài, duỗi thẳng tứ chi, từ chiếc áo ba lỗ bó sát có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng cơ thể rắn chắc.
Đây là tư thế chuẩn bị ngồi lâu dài ở nơi này.
Năm người trong ban nhạc, chủ xướng Lê Khải Liệt đứng chính giữa, xung quanh là thành viên trong ban nhạc của hắn, những người không biết còn nghĩ rằng bọn họ sẽ biểu diễn trực tiếp ở nơi này, lần lượt có người tiến lên hỏi thăm, nam nữ cùng rượu cồn, lập tức vang lên những tiếng trêu đùa.
Không gian vốn ôn hòa yên tĩnh bị phá vỡ, Vu Duy Thiển nhíu mày, Lê Khải Liệt gõ mặt bàn, nụ cười cuồng bạo bao phủ trong khói thuốc, “Súng sẽ không còn hiệu quả vào lúc này, hôm nay không phải buổi hòa nhạc, không có ai náo loạn, ngươi không thể cự tuyệt khách hàng của mình.”
“So với việc dùng thủ đoạn nhàm chám để gây phiền phức cho ta thì không bằng trở về luyện giọng của ngươi, ngươi không phải ca sĩ hay sao?” Từ trong khoang mũi phát lên một tiếng cười lạnh, Vu Duy Thiển đi ra phía sau quầy bar, bỗng nhiên tựa hồ nhớ đến cái gì đó, hắn dừng bước rồi quay đầu lại, “Thật có lỗi, ta đã quên, ca sĩ hiện nay chỉ cần bán rẻ nhan sắc là có thể bỏ túi một mớ tiền lớn, luyện giọng?” Hắn lắc đầu, tròng kính mất đi tác dụng che giấu, ánh mắt đầy chế nhạo.
Mặt bàn vang lên tiếng va chạm, rượu trong ly bắn tung tóe ra ngoài, Lê Khải Liệt đuổi theo bóng dáng của Vu Duy Thiển, “Ngươi nói lại lần nữa xem?”
Vu Duy Thiển bị đẩy mạnh vào tường, loảng xoảng, xung quanh bị vỡ vài thứ, hắn bị lực lượng sau lưng đẩy mạnh vào nhà bếp.
Dao ăn, chai rượu, chén đĩa, những thứ có thể bị phá vỡ, chỉ cần quơ tay thì lập tức có thể đụng đến, không gian trong nhà bếp cũng không lớn, đặt vài thứ để tẩy rửa, mỗi ngày sau khi đóng cửa sẽ có người được thuê mướn để rửa ly tách, hiện tại hai người bọn họ chen vào, không gian nhất thời có vẻ chật chội.
“Ngươi dám lặp lại lời nói mới vừa rồi hay không?” Ngón tay xuyên qua cà vạt có đường kẻ màu xám, tay còn lại của Lê Khải Liệt đặt lên tường, bóng đen bao phủ Vu Duy Thiển truyền đến một cảm giác áp bách, đôi mắt tro lục, băng và hỏa cùng va chạm, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
“Nếu ngươi muốn ta lặp lại thì ta có thể lặp lại….” Vu Duy Thiển không bị khí thế của đối phương áp đảo, bình tĩnh đẩy lên gọng kính trên mũi, lời đã nói ra khỏi miệng, hắn không muốn thu hồi.
“Ngươi đã từng nghe ta hát? Hay là xem qua diễn xuất của ta?” Hàng lông mày nhíu lại làm lộ ra một vùng tối tăm u ám trên mặt, bàn tay của Lê Khải Liệt càng siết chặt, truyền đến hương vị của nữ nhân có loại dục vọng xa hoa, Vu Duy Thiển nghiêng đầu sang một bên, hắn không thích những mùi hương không thuần túy.
“Vẫn chưa.” Trả lời đúng sự thật, tư thế tựa lưng vào lớp gạch men ở sau lưng thật thả lỏng, thái độ tùy ý của hắn làm cho sắc mặt của đối phương trở nên cứng ngắc.
“Vẫn chưa?” Lê Khải Liệt cười lạnh một cách nguy hiểm, nhìn trước mặt, tóc đen, áo sơ mi trắng, ánh mắt khẽ nheo lại như đang khiêu khích sự tự chủ của hắn, “Tốt lắm!” Một quyền hướng vào bụng, vừa nhanh vừa chuẩn.
Vu Duy Thiển chụp lấy cổ tay của Lê Khải Liệt, tay còn lại tung ra một quyền, trước khi nắm đấm chạm vào phần ngực bên ngoài chiếc áo ba lỗ phương Tây thì đầu gối được nhấc lên, động tác của Vu Duy Thiển không hề chậm.
Người nam nhân bị phản kích phát ra tiếng gầm gừ tựa như tiếng cười, ly tách bát đĩa đều bị vạ lây dưới nắm đấm của Lê Khải Liệt, quyền phong sát qua khuôn mặt, giống như có hai đốm lửa rơi vào trong mắt.
Không phải đánh lung tung, mà là thế lực ngang nhau, trong nhà bếp nhỏ hẹp oi bức, bầu không khí trở nên ẩm ướt vẩn đục, không gian chật chọi khiến cho động tác của hai người bị hạn chế, kim loại và thủy tinh phát ra âm thanh lạnh lẽo, nắm đấm cùng da thịt trên thân thể va chạm phát ra tiếng trầm đục, trên thân thể bị đánh đến mức đau nhức nhưng không người nào chịu thu tay.
Ánh mắt sau gọng kính không hề do dự, sự nhã nhặn cao ngạo bị xé mở, lộ ra sự sắc bén lợi hại, đấu pháp của Vu Duy Thiển tàn nhẫn hung bạo, thà rằng bị thương cũng phải đánh trúng đối phương, hắn không lo cho tánh mạng của mình, hắn và người thường bất đồng. Trên thực tế, khoảng cách giữa hắn và hai chữ bình thường cách nhau quá xa.
Lê Khải Liệt không ngờ đối thủ của hắn so với hắn tưởng tượng còn thú vị hơn nhiều, vì vậy xuất thủ càng thêm mạnh mẽ, mỗi một quyền đều hướng vào điểm trí mạng, loại đấu pháp điên cuồng này sẽ làm rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, giống như mãnh thú hung tàn mất đi lý trí, vì tìm được con mồi xứng tầm mà càng thêm hưng phấn.
Không gian nhỏ hẹp không thể chịu nổi gió lốc kịch liệt như thế, cảnh tượng rất nhanh liền trở nên điêu tàn, tiếng huyên náo của đám người trở thành nhạc đệm không hề hài hòa với giọng ca trong máy hát đĩa. Bên ngoài văng vẳng khúc hát lãng mạn, những lời tỏ tình thiết tha, còn hai người nam nhân bên trong lại giao tranh bằng tứ chi, động tác nhanh nhạy điên cuồng lại mạnh mẽ, dùng nắm đấm làm cho khuôn mặt của đối phương càng tăng thêm sắc thái.
Bỗng nhiên cửa bị đẩy ra, “Leo! Đi mau!” Tay đánh đàn ghita Deer sốt ruột hướng vào bên trong gọi to, nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng tình cảnh bên trong thì lập tức ngây ngẩn cả người, “Các ngươi đang làm cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.