Chương 146: Yêu thương nhiệt tình nơi hải ngoại
Hỏa Ly
19/01/2018
Ánh mắt trực tiếp, thẳng tắp bắn đến, bao hàm tức giận và đủ loại cảm
xúc phức tạp, không hề khoái trá, nhưng lại mang theo khoái cảm thác
loạn của dục vọng nồng nhiệt, mái tóc đen ẩm ướt mồ hôi dán trước trán,
làn môi góc cạnh kiên nghị mím thành một góc độ nghiêm khắc, trách cứ
đối phương vì sao không chịu hiểu nỗi khổ tâm của hắn.
Vu Duy Thiển rất hiếm khi nói yêu, hắn luôn dùng hành động để chứng minh, tuy rằng nói là hiếm nhưng mỗi một lần chỉ cần hắn thổ lộ tiếng lòng một cách thẳng thắn và trực tiếp lại làm cho người ta ngại ngùng đối mặt với hắn, ánh mắt của hắn cứ thuần khiết như vậy, chói mắt tựa như kim cương lấp lánh.
Không thể dời mắt khỏi người hắn, Lê Khải Liệt giống như sắp bị nhấn chìm trong đôi mắt đen ở trước mặt, đáy mắt nổi lên màu sắc âm trầm, hơi thở điên cuồng dần dần tăng vọt.
Vu Duy Thiển tựa hồ không biết Lê Khải Liệt sau khi nghe xong những lời này thì có cảm giác gì, hắn kéo gần Lê Khải Liệt đến trước mặt, “Cái ngươi cần không phải là sự tha thứ của ta, mà là ngươi muốn làm cho ta thay đổi quyết định, nhưng làm như vậy có ích gì hay sao?”
Hắn siết chặt ngón tay, khuôn mặt của Lê Khải Liệt ở dưới tay hắn trở nên nhăn nhó, hắn nhìn đối phương, tay trái quơ lấy dây xích màu bạc ở trên giường rồi ném xuống đất, “Nếu chỉ là trình độ như vậy thì chỉ càng làm cho ta tức giận mà thôi.”
Leng keng, dây xích rơi xuống đất phát ra âm thanh lạnh lẽo, vượt ngoài dự liệu của Lê Khải Liệt, trên mặt của Vu Duy Thiển không xuất hiện cơn thịnh nộ, cũng không có tầm mắt sắc bén lạnh lùng, “Ngươi luôn có thể chọc cho ta nổi giận, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên bất đồng ý kiến, nhưng lần này ta cảm thấy chúng ta đều cần phải giữ bình tĩnh.”
Bị dây xích buộc chặt, bị cưỡng ép để yêu cầu được tha thứ, trên người còn lưu lại đủ loại dấu vết của Lê Khải Liệt, nhưng hết thảy những điều này dường như không hề tạo thành ảnh hưởng đối với Vu Duy Thiển, hắn chỉ cau mày lại, “Có phải ta làm cái gì khiến cho ngươi cảm thấy bất an hay không? Hay là có cái gì chưa nói rõ ràng với ngươi mới có thể khiến cho ngươi hành động như vậy?”
Áp chế lửa giận, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, mái tóc đen rối tung đè xuống hơi thở lạnh thấu xương, mỗi một phân tử trong không khí đều tràn ngập sự tao nhã hỗn hợp với bạo lực, quyến rũ hỗn hợp với mạnh mẽ, Lê Khải Liệt hoàn toàn không có sức chống cự đối với Vu Duy Thiển như vậy.
“Ta vĩnh viễn đuổi không kịp quá khứ của ngươi.” Hắn cầm lấy ngón tay của Vu Duy Thiển, lồng ngực rộng lớn kéo người trước mặt ôm vào trong lòng, cân nhắc nên dùng từ ngữ như thế nào, sau đó hắn nói một cách ảo não, “Người có thể giúp ngươi lại không phải là ta.”
Hoàn toàn trái ngược với ánh mắt từng bùng lên ngọn lửa thiêu đốt là giọng điệu vô cùng trầm tĩnh, lời nói của Lê Khải Liệt không ngừng vang vọng trong lòng của Vu Duy Thiển.
Hắn hiểu rõ Lê Khải Liệt không chỉ ghen tuông với sự tồn tại của Senzou mà còn bởi vì mối liên hệ giữa hắn và Senzou, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến cho Lê Khải Liệt phản ứng lớn như vậy.
“Làm sao mà ngươi có thể nói ra những lời đó? Là ngươi nói yêu ta, ép buộc ta phải đáp lại, là ngươi làm cho ta quên đi quá khứ đã qua, làm cho ta lại một lần nữa cảm thấy sinh mệnh của mình còn có ý nghĩa, ta được một người khát cầu, mặc kệ người này dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng chỉ muốn lưu ta lại, ngươi nói ra lời như vậy là muốn gạt bỏ hết thảy hay sao?”
Vu Duy Thiển giương mắt cười lạnh, lời nói chất vấn bao hàm tình cảm khắc sâu, Lê Khải Liệt hoàn toàn thừa nhận sự trách móc này, dùng sức ôm chặt Vu Duy Thiển vào lòng, “Đương nhiên không phải, cho dù là hiện tại thì ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng ta buông ngươi ra!”
Thái độ của Lê Khải Liệt vẫn rõ ràng như trước, không có nửa điểm do dự hay dao động, thế nên Vu Duy Thiển đã sớm quên mất, đối với một ông lão như hắn mà nói thì Lê Khải Liệt còn rất nhỏ. Càng để ý đến chuyện gì đó thì càng không thể bảo đảm khách quan, mặc dù bọn họ đều là người trưởng thành nhưng Lê Khải Liệt và hắn đều là lần đầu tiên trải qua loại tình cảm mãnh liệt như vậy, ngay cả bản thân bọn họ cũng không thể khống chế.
Khác với khi yêu phụ nữ, cũng khác với khi sống chung cùng người khác, tình cảm của bọn họ pha lẫn đủ loại nhân tố, là chấp nhất lẫn nhau mà đi đến ngày hôm nay, tòa thành bọn họ xây dựng kỳ thật rất yếu ớt, chỉ cần có một người buông tay thì tình hình sẽ hoàn toàn khác biệt, hết thảy đều tiến triển trên nền móng rung chuyển và bất ổn, mãi cho đến ngày hôm nay.
Hết thảy ngoại lực tác động đều dần dần vọt đến, rèn luyện bọn họ, khảo nghiệm bọn họ.
“Ta sẽ không đi, từ khi ta quyết định trở về thì ta đã không còn nghĩ đến việc muốn đi, cho dù ngươi làm ra chuyện như vậy thì ta cũng không nghĩ đến việc rời đi.” So đo dấu vết trên người, Vu Duy Thiển nhướng mi, “Ngươi đã nói muốn ta kéo ngươi lại khi ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn, ta biết người như ngươi mà không có ta là không được, nếu không có ta thì không biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì, ta chỉ có thể coi chừng ngươi.”
Hắn nói một cách hời hợt, lại giống như là đang rất hối hận vì đã nói quá nhiều, sờ lên mái tóc ngắn của Lê Khải Liệt, hắn thì thào tự nói, “Vẫn là có một chút không quen….”
Lê Khải Liệt mê muội nhìn hắn một cách chăm chú, người nói ra những lời khiến người ta phải động lòng lại không hề tự biết điều đó, làm cho Lê Khải Liệt thật lâu vẫn không thể dời mắt, “Không sao, ta sẽ nuôi nó dài cho ngươi.” Lê Khải Liệt kề sát vào người Vu Duy Thiển, vùi đầu vào cổ của hắn mà rên rỉ, dây dưa với tóc của hắn, “Ngươi rất đáng yêu, Duy, vừa điển trai vừa chói mắt, ngươi có thể đừng làm cho ta càng lúc càng yêu ngươi nữa có được hay không, giống như mỗi một ngày đều càng nhiều thêm một chút, ta phải làm sao bây giờ?”
“Đừng làm nũng với ta, ít oán giận một chút đi.” Hắn đẩy đầu của Lê Khải Liệt ra, Lê Khải Liệt lại càng dùng sức kề sát, “Ta nói thật, ta sẽ một lần nữa khẳng định ta bại trong tay ngươi, nơi này càng lúc càng nóng, có một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ–”
Vu Duy Thiển đặt tay đến trước ngực Lê Khải Liệt thì lại bị dẫn đường xuống dưới, ám muội nói nhỏ, “Ngươi sai rồi, không riêng gì tim của ta, còn có cả nơi này….”
Bị nóng đột ngột khiến Vu Duy Thiển rút tay về, hắn hơi nheo mắt lại, không nhanh không chậm mà di chuyển thân thể, bỗng nhiên vật Lê Khải Liệt xuống rồi điều chỉnh vị trí một chút, “Ta không muốn ngươi miệt mài quá độ mà chết, cho nên – cứ để cho ta.”
Không nổi giận cũng không chứng tỏ chấp nhận hết thảy những gì mới xảy ra, hắn dùng một cách khác để biểu đạt sự bất mãn của mình, mặc dù việc này không phải như mong muốn ban đầu của Lê Khải Liệt nhưng đối phương cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Có rất nhiều việc Vu Duy Thiển đều dùng thái độ gần như dung túng đối với hắn, nhưng có vài chuyện mặc kệ hắn dùng đủ loại thủ đoạn như thế nào đi chăng nữa thì vẫn khó có thể đạt được mục đích.
“Nếu ta đã trở về bên cạnh ngươi thì ta sẽ không né tránh vấn đề, chuyện này ta đã quyết định, đừng tiếp tục náo loạn với ta, ta không muốn ngươi gặp chuyện bất trắc, ngươi sợ ta bỏ đi, ta thì lại sợ mất ngươi, ngươi có biết hay không?”
“Ngươi là người đặc biệt nhất trong cuộc đời của ta, cho dù ngươi chỉ gặp một chút nguy hiểm thì ta cũng không thể chịu nổi….” Không biết phải làm thế nào đối với người ở trước mặt, chuyện này tựa hồ cũng không phải lỗi của ai.
Nụ hôn trừng phạt dừng trên vai, khiển trách Lê Khải Liệt ích kỷ, Vu Duy Thiển vẫn rất tức giận, nhưng lại làm cho người ta có thể tìm được một loại dịu dàng không dễ phát hiện trong nụ hôn này, nói ra những lời đó nhưng không để cho hắn nhìn thấy biểu tình trên mặt, chẳng lẽ là đang ngượng ngùng? Vu Duy Thiển ở sau lưng Lê Khải Liệt cho nên hắn không thể nào dò xét được biểu tình của Vu Duy Thiển.
Đêm lạnh như nước, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng không khí trong phòng lại vô cùng ấm áp.
Khi bọn họ đều hao hết sức lực rồi ngã xuống giường, đều vì chuyện này mà cảm thấy buồn cười, bên ngoài trời đã tối đen, bọn họ vẫn chưa rời giường, lần này trao đổi từ ngôn ngữ đến nội tâm, hiện tại bọn họ đều có một chút mất tự nhiên – đàn ông đều không có thói quen thẳng thắn bộc bạch tâm ý của mình, chỉ khi đối phương là đặc biệt, nếu không nói thì vấn đề vĩnh viễn không thể giải quyết.
“Nói như vậy là ngươi vẫn muốn làm cho hắn đi theo đến đây?” Lê Khải Liệt rõ ràng không muốn nhắc đến tên của người kia.
“Từ khi nào thì ngươi bắt đầu trở nên mất tự tin như vậy, chẳng phải ngươi luôn cường điệu ta là của ngươi hay sao?” Vu Duy Thiển ngồi dậy, có đôi khi hắn không biết có phải chính mình thật sự đã già hay không, hay là Lê Khải Liệt rất đặc biệt, cho dù kịch liệt như thế nào thì người nọ vẫn còn sức để đứng lên.
Bóng dáng cao lớn đi về hướng phòng tắm, nghe như vậy thì liền ngừng lại, nhìn hắn thật sâu một cái rồi cười khổ, “Tự tin của ta mất tác dụng khi đối mặt với ngươi.”
Không ngại thừa nhận với Vu Duy Thiển điểm này, Lê Khải Liệt thay đổi bằng khuôn mặt tươi cười một cách gian tà, ngoắc tay đối với hắn, “Có vào hay không?”
“Ngươi tắm trước đi.” Vu Duy Thiển lại ngã xuống giường.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, hắn nhắm mắt lại, thái độ này của Lê Khải Liệt chứng minh người nọ đã chấp nhận quyết định của hắn, trước mặt là cục diện bế tắc không thể biết trước kết quả, hắn chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí không tiếc lợi dụng người khác.
Từng là công cụ của triều đình, là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, cũng không phải chỉ đơn giản là mạnh hay yếu, hắn biết hành vi hiện tại đang chứng tỏ mình không có năng lực.
Bất cứ vấn đề nào cũng đều là do hắn tự mình giải quyết, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng lúc này hắn không thể không lợi dụng lực lượng của Senzou, cho dù Lê Khải Liệt không tình nguyện thì hắn vẫn phải làm như vậy.
May mắn là Lê Khải Liệt không phải một kẻ cậy mạnh, ít nhất ở trước mặt hắn thì không phải.
Hắn không có cách nào làm được giống như Lê Khải Liệt, đem từng nhược điểm của mình bày ra trước mặt đối phương, hắn nhát gan hoặc có thể nói là đa tư đa lự, bởi thế cái loại phóng đãng tự tung tự tác lại ngang ngược không chịu gò bó của Lê Khải Liệt càng hấp dẫn hắn.
Lê Khải Liệt vô cùng lo lắng, sợ hắn lại rời đi, bừng bừng tức giận, chỉ trích hắn một mình hẹn gặp Senzou, nghĩ đến đủ chuyện xảy ra mới vừa rồi, hắn từ trên giường bước xuống, gõ cửa phòng tắm, khi vẫn chưa nhận được hồi đáp từ bên trong thì hắn đã đẩy cửa đi vào.
Ôm lấy thân thể cường tráng hoàn mỹ ở dưới nước, hắn bao phủ bằng chính nụ hôn của mình, “Ta đổi ý, chúng ta cùng nhau tắm.”
“Được.” Không hỏi nhiều, Lê Khải Liệt cắn làn môi ở trước mặt rồi ôm lấy Vu Duy Thiển, làm cho nước từ vòi sen bao vây bọn họ. Bạn đang �
Hashim ban ngày rất náo nhiệt, đường phố trở nên sầm uất, các ngôi chợ ồn ào đông đúc.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy du khách và dân bản xứ, số còn lại có lẽ là thương nhân, bởi vì ở đây có đủ loại người và đủ loại màu da, cho nên không ai cảm thấy kỳ quái vì nhìn thấy gương mặt ngoại lai, bão cát làm cho không khí tràn ngập cảm giác tiêu điều, người nơi này lại nhiệt tình đem tiêu điều hóa thành tục tằn và hào phóng.
Lê Khải Liệt lái môt chiếc xe jeep mui trần, trên đường đi Vu Duy Thiển mới biết chỗ mà bọn họ ở lúc trước chính là một trong những tòa nhà riêng của hoàng tử Leo nước Hashim, mà nói đến hoàng tử ở nơi này thì đương nhiên chính là Lê Khải Liệt.
Hắn nhớ rõ căn biệt thự kia tuy rằng xa hoa nhưng cũng không tính là quá mức khoa trương, khác với kiến trúc xa hoa của những quốc gia có chế độ quân chủ, hiện tại hồi tưởng lại thì cũng thấy đúng với phong cách riêng của Lê Khả Liệt, khoa trương một cách cá tính, nhưng lại vô cùng đơn giản.
Bất quá từ ngoài vào trong thì nơi mà Vu Duy Thiển biết rõ nhất cũng chỉ là gian phòng ngủ mà thôi.
“Khi nhìn thấy mẹ của ta thì ngươi sẽ nói cái gì?” Xoay vô lăng, có thể thấy rõ sự tò mò phóng ra từ phía sau cặp kính mát hiệu Ray Ban của Lê Khải Liệt.
“Ngươi muốn ta nói cái gì? Ta chấp nhận con của ngươi?” Vu Duy Thiển đè thấp chiếc mũ màu be trên đầu, truyền chai nước khoáng sang cho Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt uống vài ngụm, vẫn chưa kịp cười thì bộ đàm vô tuyến trong xe đã vang lên, “Leo? Là Leo phải không? Con mau quay về đi! Lydia đã xảy ra chuyện!”
Vu Duy Thiển rất hiếm khi nói yêu, hắn luôn dùng hành động để chứng minh, tuy rằng nói là hiếm nhưng mỗi một lần chỉ cần hắn thổ lộ tiếng lòng một cách thẳng thắn và trực tiếp lại làm cho người ta ngại ngùng đối mặt với hắn, ánh mắt của hắn cứ thuần khiết như vậy, chói mắt tựa như kim cương lấp lánh.
Không thể dời mắt khỏi người hắn, Lê Khải Liệt giống như sắp bị nhấn chìm trong đôi mắt đen ở trước mặt, đáy mắt nổi lên màu sắc âm trầm, hơi thở điên cuồng dần dần tăng vọt.
Vu Duy Thiển tựa hồ không biết Lê Khải Liệt sau khi nghe xong những lời này thì có cảm giác gì, hắn kéo gần Lê Khải Liệt đến trước mặt, “Cái ngươi cần không phải là sự tha thứ của ta, mà là ngươi muốn làm cho ta thay đổi quyết định, nhưng làm như vậy có ích gì hay sao?”
Hắn siết chặt ngón tay, khuôn mặt của Lê Khải Liệt ở dưới tay hắn trở nên nhăn nhó, hắn nhìn đối phương, tay trái quơ lấy dây xích màu bạc ở trên giường rồi ném xuống đất, “Nếu chỉ là trình độ như vậy thì chỉ càng làm cho ta tức giận mà thôi.”
Leng keng, dây xích rơi xuống đất phát ra âm thanh lạnh lẽo, vượt ngoài dự liệu của Lê Khải Liệt, trên mặt của Vu Duy Thiển không xuất hiện cơn thịnh nộ, cũng không có tầm mắt sắc bén lạnh lùng, “Ngươi luôn có thể chọc cho ta nổi giận, chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên bất đồng ý kiến, nhưng lần này ta cảm thấy chúng ta đều cần phải giữ bình tĩnh.”
Bị dây xích buộc chặt, bị cưỡng ép để yêu cầu được tha thứ, trên người còn lưu lại đủ loại dấu vết của Lê Khải Liệt, nhưng hết thảy những điều này dường như không hề tạo thành ảnh hưởng đối với Vu Duy Thiển, hắn chỉ cau mày lại, “Có phải ta làm cái gì khiến cho ngươi cảm thấy bất an hay không? Hay là có cái gì chưa nói rõ ràng với ngươi mới có thể khiến cho ngươi hành động như vậy?”
Áp chế lửa giận, ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, mái tóc đen rối tung đè xuống hơi thở lạnh thấu xương, mỗi một phân tử trong không khí đều tràn ngập sự tao nhã hỗn hợp với bạo lực, quyến rũ hỗn hợp với mạnh mẽ, Lê Khải Liệt hoàn toàn không có sức chống cự đối với Vu Duy Thiển như vậy.
“Ta vĩnh viễn đuổi không kịp quá khứ của ngươi.” Hắn cầm lấy ngón tay của Vu Duy Thiển, lồng ngực rộng lớn kéo người trước mặt ôm vào trong lòng, cân nhắc nên dùng từ ngữ như thế nào, sau đó hắn nói một cách ảo não, “Người có thể giúp ngươi lại không phải là ta.”
Hoàn toàn trái ngược với ánh mắt từng bùng lên ngọn lửa thiêu đốt là giọng điệu vô cùng trầm tĩnh, lời nói của Lê Khải Liệt không ngừng vang vọng trong lòng của Vu Duy Thiển.
Hắn hiểu rõ Lê Khải Liệt không chỉ ghen tuông với sự tồn tại của Senzou mà còn bởi vì mối liên hệ giữa hắn và Senzou, đây mới là nguyên nhân căn bản khiến cho Lê Khải Liệt phản ứng lớn như vậy.
“Làm sao mà ngươi có thể nói ra những lời đó? Là ngươi nói yêu ta, ép buộc ta phải đáp lại, là ngươi làm cho ta quên đi quá khứ đã qua, làm cho ta lại một lần nữa cảm thấy sinh mệnh của mình còn có ý nghĩa, ta được một người khát cầu, mặc kệ người này dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng chỉ muốn lưu ta lại, ngươi nói ra lời như vậy là muốn gạt bỏ hết thảy hay sao?”
Vu Duy Thiển giương mắt cười lạnh, lời nói chất vấn bao hàm tình cảm khắc sâu, Lê Khải Liệt hoàn toàn thừa nhận sự trách móc này, dùng sức ôm chặt Vu Duy Thiển vào lòng, “Đương nhiên không phải, cho dù là hiện tại thì ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng ta buông ngươi ra!”
Thái độ của Lê Khải Liệt vẫn rõ ràng như trước, không có nửa điểm do dự hay dao động, thế nên Vu Duy Thiển đã sớm quên mất, đối với một ông lão như hắn mà nói thì Lê Khải Liệt còn rất nhỏ. Càng để ý đến chuyện gì đó thì càng không thể bảo đảm khách quan, mặc dù bọn họ đều là người trưởng thành nhưng Lê Khải Liệt và hắn đều là lần đầu tiên trải qua loại tình cảm mãnh liệt như vậy, ngay cả bản thân bọn họ cũng không thể khống chế.
Khác với khi yêu phụ nữ, cũng khác với khi sống chung cùng người khác, tình cảm của bọn họ pha lẫn đủ loại nhân tố, là chấp nhất lẫn nhau mà đi đến ngày hôm nay, tòa thành bọn họ xây dựng kỳ thật rất yếu ớt, chỉ cần có một người buông tay thì tình hình sẽ hoàn toàn khác biệt, hết thảy đều tiến triển trên nền móng rung chuyển và bất ổn, mãi cho đến ngày hôm nay.
Hết thảy ngoại lực tác động đều dần dần vọt đến, rèn luyện bọn họ, khảo nghiệm bọn họ.
“Ta sẽ không đi, từ khi ta quyết định trở về thì ta đã không còn nghĩ đến việc muốn đi, cho dù ngươi làm ra chuyện như vậy thì ta cũng không nghĩ đến việc rời đi.” So đo dấu vết trên người, Vu Duy Thiển nhướng mi, “Ngươi đã nói muốn ta kéo ngươi lại khi ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn, ta biết người như ngươi mà không có ta là không được, nếu không có ta thì không biết ngươi sẽ làm ra chuyện gì, ta chỉ có thể coi chừng ngươi.”
Hắn nói một cách hời hợt, lại giống như là đang rất hối hận vì đã nói quá nhiều, sờ lên mái tóc ngắn của Lê Khải Liệt, hắn thì thào tự nói, “Vẫn là có một chút không quen….”
Lê Khải Liệt mê muội nhìn hắn một cách chăm chú, người nói ra những lời khiến người ta phải động lòng lại không hề tự biết điều đó, làm cho Lê Khải Liệt thật lâu vẫn không thể dời mắt, “Không sao, ta sẽ nuôi nó dài cho ngươi.” Lê Khải Liệt kề sát vào người Vu Duy Thiển, vùi đầu vào cổ của hắn mà rên rỉ, dây dưa với tóc của hắn, “Ngươi rất đáng yêu, Duy, vừa điển trai vừa chói mắt, ngươi có thể đừng làm cho ta càng lúc càng yêu ngươi nữa có được hay không, giống như mỗi một ngày đều càng nhiều thêm một chút, ta phải làm sao bây giờ?”
“Đừng làm nũng với ta, ít oán giận một chút đi.” Hắn đẩy đầu của Lê Khải Liệt ra, Lê Khải Liệt lại càng dùng sức kề sát, “Ta nói thật, ta sẽ một lần nữa khẳng định ta bại trong tay ngươi, nơi này càng lúc càng nóng, có một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ–”
Vu Duy Thiển đặt tay đến trước ngực Lê Khải Liệt thì lại bị dẫn đường xuống dưới, ám muội nói nhỏ, “Ngươi sai rồi, không riêng gì tim của ta, còn có cả nơi này….”
Bị nóng đột ngột khiến Vu Duy Thiển rút tay về, hắn hơi nheo mắt lại, không nhanh không chậm mà di chuyển thân thể, bỗng nhiên vật Lê Khải Liệt xuống rồi điều chỉnh vị trí một chút, “Ta không muốn ngươi miệt mài quá độ mà chết, cho nên – cứ để cho ta.”
Không nổi giận cũng không chứng tỏ chấp nhận hết thảy những gì mới xảy ra, hắn dùng một cách khác để biểu đạt sự bất mãn của mình, mặc dù việc này không phải như mong muốn ban đầu của Lê Khải Liệt nhưng đối phương cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Có rất nhiều việc Vu Duy Thiển đều dùng thái độ gần như dung túng đối với hắn, nhưng có vài chuyện mặc kệ hắn dùng đủ loại thủ đoạn như thế nào đi chăng nữa thì vẫn khó có thể đạt được mục đích.
“Nếu ta đã trở về bên cạnh ngươi thì ta sẽ không né tránh vấn đề, chuyện này ta đã quyết định, đừng tiếp tục náo loạn với ta, ta không muốn ngươi gặp chuyện bất trắc, ngươi sợ ta bỏ đi, ta thì lại sợ mất ngươi, ngươi có biết hay không?”
“Ngươi là người đặc biệt nhất trong cuộc đời của ta, cho dù ngươi chỉ gặp một chút nguy hiểm thì ta cũng không thể chịu nổi….” Không biết phải làm thế nào đối với người ở trước mặt, chuyện này tựa hồ cũng không phải lỗi của ai.
Nụ hôn trừng phạt dừng trên vai, khiển trách Lê Khải Liệt ích kỷ, Vu Duy Thiển vẫn rất tức giận, nhưng lại làm cho người ta có thể tìm được một loại dịu dàng không dễ phát hiện trong nụ hôn này, nói ra những lời đó nhưng không để cho hắn nhìn thấy biểu tình trên mặt, chẳng lẽ là đang ngượng ngùng? Vu Duy Thiển ở sau lưng Lê Khải Liệt cho nên hắn không thể nào dò xét được biểu tình của Vu Duy Thiển.
Đêm lạnh như nước, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng không khí trong phòng lại vô cùng ấm áp.
Khi bọn họ đều hao hết sức lực rồi ngã xuống giường, đều vì chuyện này mà cảm thấy buồn cười, bên ngoài trời đã tối đen, bọn họ vẫn chưa rời giường, lần này trao đổi từ ngôn ngữ đến nội tâm, hiện tại bọn họ đều có một chút mất tự nhiên – đàn ông đều không có thói quen thẳng thắn bộc bạch tâm ý của mình, chỉ khi đối phương là đặc biệt, nếu không nói thì vấn đề vĩnh viễn không thể giải quyết.
“Nói như vậy là ngươi vẫn muốn làm cho hắn đi theo đến đây?” Lê Khải Liệt rõ ràng không muốn nhắc đến tên của người kia.
“Từ khi nào thì ngươi bắt đầu trở nên mất tự tin như vậy, chẳng phải ngươi luôn cường điệu ta là của ngươi hay sao?” Vu Duy Thiển ngồi dậy, có đôi khi hắn không biết có phải chính mình thật sự đã già hay không, hay là Lê Khải Liệt rất đặc biệt, cho dù kịch liệt như thế nào thì người nọ vẫn còn sức để đứng lên.
Bóng dáng cao lớn đi về hướng phòng tắm, nghe như vậy thì liền ngừng lại, nhìn hắn thật sâu một cái rồi cười khổ, “Tự tin của ta mất tác dụng khi đối mặt với ngươi.”
Không ngại thừa nhận với Vu Duy Thiển điểm này, Lê Khải Liệt thay đổi bằng khuôn mặt tươi cười một cách gian tà, ngoắc tay đối với hắn, “Có vào hay không?”
“Ngươi tắm trước đi.” Vu Duy Thiển lại ngã xuống giường.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, hắn nhắm mắt lại, thái độ này của Lê Khải Liệt chứng minh người nọ đã chấp nhận quyết định của hắn, trước mặt là cục diện bế tắc không thể biết trước kết quả, hắn chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí không tiếc lợi dụng người khác.
Từng là công cụ của triều đình, là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, cũng không phải chỉ đơn giản là mạnh hay yếu, hắn biết hành vi hiện tại đang chứng tỏ mình không có năng lực.
Bất cứ vấn đề nào cũng đều là do hắn tự mình giải quyết, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng lúc này hắn không thể không lợi dụng lực lượng của Senzou, cho dù Lê Khải Liệt không tình nguyện thì hắn vẫn phải làm như vậy.
May mắn là Lê Khải Liệt không phải một kẻ cậy mạnh, ít nhất ở trước mặt hắn thì không phải.
Hắn không có cách nào làm được giống như Lê Khải Liệt, đem từng nhược điểm của mình bày ra trước mặt đối phương, hắn nhát gan hoặc có thể nói là đa tư đa lự, bởi thế cái loại phóng đãng tự tung tự tác lại ngang ngược không chịu gò bó của Lê Khải Liệt càng hấp dẫn hắn.
Lê Khải Liệt vô cùng lo lắng, sợ hắn lại rời đi, bừng bừng tức giận, chỉ trích hắn một mình hẹn gặp Senzou, nghĩ đến đủ chuyện xảy ra mới vừa rồi, hắn từ trên giường bước xuống, gõ cửa phòng tắm, khi vẫn chưa nhận được hồi đáp từ bên trong thì hắn đã đẩy cửa đi vào.
Ôm lấy thân thể cường tráng hoàn mỹ ở dưới nước, hắn bao phủ bằng chính nụ hôn của mình, “Ta đổi ý, chúng ta cùng nhau tắm.”
“Được.” Không hỏi nhiều, Lê Khải Liệt cắn làn môi ở trước mặt rồi ôm lấy Vu Duy Thiển, làm cho nước từ vòi sen bao vây bọn họ. Bạn đang �
Hashim ban ngày rất náo nhiệt, đường phố trở nên sầm uất, các ngôi chợ ồn ào đông đúc.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy du khách và dân bản xứ, số còn lại có lẽ là thương nhân, bởi vì ở đây có đủ loại người và đủ loại màu da, cho nên không ai cảm thấy kỳ quái vì nhìn thấy gương mặt ngoại lai, bão cát làm cho không khí tràn ngập cảm giác tiêu điều, người nơi này lại nhiệt tình đem tiêu điều hóa thành tục tằn và hào phóng.
Lê Khải Liệt lái môt chiếc xe jeep mui trần, trên đường đi Vu Duy Thiển mới biết chỗ mà bọn họ ở lúc trước chính là một trong những tòa nhà riêng của hoàng tử Leo nước Hashim, mà nói đến hoàng tử ở nơi này thì đương nhiên chính là Lê Khải Liệt.
Hắn nhớ rõ căn biệt thự kia tuy rằng xa hoa nhưng cũng không tính là quá mức khoa trương, khác với kiến trúc xa hoa của những quốc gia có chế độ quân chủ, hiện tại hồi tưởng lại thì cũng thấy đúng với phong cách riêng của Lê Khả Liệt, khoa trương một cách cá tính, nhưng lại vô cùng đơn giản.
Bất quá từ ngoài vào trong thì nơi mà Vu Duy Thiển biết rõ nhất cũng chỉ là gian phòng ngủ mà thôi.
“Khi nhìn thấy mẹ của ta thì ngươi sẽ nói cái gì?” Xoay vô lăng, có thể thấy rõ sự tò mò phóng ra từ phía sau cặp kính mát hiệu Ray Ban của Lê Khải Liệt.
“Ngươi muốn ta nói cái gì? Ta chấp nhận con của ngươi?” Vu Duy Thiển đè thấp chiếc mũ màu be trên đầu, truyền chai nước khoáng sang cho Lê Khải Liệt.
Lê Khải Liệt uống vài ngụm, vẫn chưa kịp cười thì bộ đàm vô tuyến trong xe đã vang lên, “Leo? Là Leo phải không? Con mau quay về đi! Lydia đã xảy ra chuyện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.