Chương 125: Cảnh sát Hoắc đáng thương
Bạo Táo Đích Bàng Giải
28/08/2021
Người của hiệp hội bị đưa đi uống trà, bên ngoài biệt thự lập tức trở nên yên tĩnh. Tâm tình của Quý Lãng khá hơn một chút, gật gật đầu với Hoắc Minh Tri, dẫn theo Vu Miểu Miểu muốn lên xe rời đi.
"Chờ đã, cậu đi đâu vậy?" Hoắc Minh Tri thấy anh định đi liền vội vàng ngăn cản.
"Về nhà." Quý Lãng trả lời.
"Một lát nữa hẵng về, nói rõ mọi chuyện trước đi." Hoắc Minh Tri không cho anh đi.
Quý Lãng nghi hoặc nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Đương nhiên là chuyện tới cái biệt thự này, cậu đã điều tra được gì, hay phát hiện cái gì rồi?" Hoắc Minh Tri hỏi.
Sở dĩ Quý Lãng có thể tìm tới biệt thự này nhanh như vậy là dựa vào tài liệu mà Hoắc Minh Tri gửi cho anh, mà anh có thể phát hiện vấn đề từ trong tài liệu chi tiêu, Hoắc Minh Tri đương nhiên cũng có thể phát hiện. Sau khi phát hiện vấn đề, Hoắc Minh Tri và đội phó Dương Minh đồng thời đi tới biệt thự, mà khi anh ta đến biệt thự liền nhìn thấy hai người Quý Lãng và Vu Miểu Miểu từ xa, điều này khiến cho anh ta càng thêm chắc chắn rằng phương hướng điều tra của mình không sai.
Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, nếu như biệt thự không có vấn đề gì, làm sao Quý Lãng lại có thể ở đây lúc nửa đêm được. Thậm chí anh ta còn nghi ngờ ba người đối đầu với Quý Lãng chính là kẻ tình nghi mà anh ta đang điều tra, cho nên mới để cho Dương Minh nhanh chóng đưa về.
"Tôi không phát hiện cái gì cả." Quý Lãng không thay đổi sắc mặt, trả lời.
"Vậy cậu đến đây làm gì?" Hoắc Minh Tri làm sao có thể tin chứ.
"Đi loanh quanh một chút thôi."
"Cậu thật vô vị mà, trời lạnh thế này, cậu đi loanh quanh một chút liền đi xa như vậy sao? Hơn nữa còn vừa hay tình cờ gặp phải kẻ thù của cậu?"
"Tôi đi tìm mèo." Quý Lãng miễn cưỡng đưa ra một lí do với Hoắc Minh Tri.
"Mèo?"
Vu Miểu Miểu vội vã ngồi xổm xuống, đồng thời ôm cả Oa Oa đang bị mình che ở phía sau cùng với con mèo mun lên, đưa đến trước mặt Hoắc Minh Tri: "Đây này, mèo nhà chúng tôi, tên là Đại Hổ, nó rất đáng yêu."
Vừa nãy khi Hoắc Minh Tri xuống xe, Vu Miểu Miểu sợ Hoắc Minh Tri nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái búp bê ôm mèo, liền bước sang một bước che chắn trước Oa Oa. Mà Oa Oa cũng rất biết điều, sau khi nhìn thấy có người lạ xuất hiện liền lập tức bất động.
"Một con mèo mun béo như vậy, không phải là phát phì rồi chứ." Hoắc Minh Tri lần đầu tiên nhìn thấy con mèo mun béo như thế, nhổ nước bọt theo bản năng.
"Meo!" Con mèo mun nổi giận, nếu không phải bốn cái móng vuốt đều bị gãy, nó nhất định sẽ cào rách mặt người đàn ông chê nó béo ở trước mặt này.
"Con mèo này tính khí khá thất thường." Hoắc Minh Tri nhìn thấy mèo, nhưng vẫn không tin, "Tìm mèo, mèo nhà cô chạy đi mất, còn chạy xa như vậy?"
"Ừ." Lần này người gật đầu chính là Vu Miểu Miểu, hơn nữa quả thực cô cũng không nói láo, Đại Hổ không phải vừa chạy xa như vậy sao? Chỉ có điều, Đại Hổ nhà bọn họ không phải một con mèo bình thường thôi.
Hoắc Minh Tri hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hai người Quý Lãng này đang sỉ nhục sự thông minh của anh ta: "Này, vừa nãy cũng coi như là tôi đã giúp cậu đi. Hơn nữa cậu có thể đi tới nơi này không phải là tra được từ trong tài liệu tôi gửi cho cậu sao? Mọi người đều đang điều tra án, mục tiêu chỉ có một, người dân có thể hợp tác với công an một chút được không? Hơn nữa cho dù cậu không nói, tôi muốn tra cũng có thể tra ra được, thế nhưng nếu có cậu phối hợp cùng, tôi sẽ có thể tiết tiết kiệm thời gian, tôi tiết kiệm được một phút, tội phạm mới có thể bớt đi một phút được tự do."
Trước đây Quý Lãng đúng là không muốn phối hợp phá án với Hoắc Minh Tri, thế nhưng ngày hôm nay, anh thật sự không có gì để trả lời, thế nên chỉ có thể chỉ giữ im lặng.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng la cuồng loạn của một người đàn ông.
"Tôi không đi, tôi không muốn tới Địa Phủ. Quỷ sai đại ca, tôi bị người ta mưu sát, thi thể bị chôn ở dưới cây nhãn bên kia đỉnh núi, đã hai năm rồi, vẫn chưa có người nào phát hiện ra hài cốt của tôi. Kẻ giết tôi là anh em tốt của tôi, gã ta giết tôi, còn cướp đi vé xổ số trúng thưởng của tôi, bây giờ không biết sống tốt như thế nào. Nếu như không thể đưa gã ta ra trước công lý, tôi đúng là chết không nhắm mắt mà."
"Bây giờ cậu đã chết, chuyện của người sống không liên quan đến cậu, cậu cứ tới Địa Phủ đầu thai trước đi, tới trễ sẽ không có vị trí tốt nữa." Quỷ sai thứ nhất khuyên nhủ.
"Làm sao mà không liên quan được, gã ta đã giết chết tôi, Địa Phủ các người mặc kệ sao?"
"Chuyện của người sống do luật pháp của người sống quản lý, chờ sau khi gã ta chết, Địa Phủ mới có thể phán quyết."
"Không được, như vậy là không công bằng..."
"Cậu đừng nhiễu nữa, cẩn thận oán khí đầy người, đến lúc hóa thành ác quỷ thì sẽ không đầu thai được nữa."
"Nếu như các người mặc kệ, tôi tình nguyện hóa thành ác quỷ đi tìm gã ta..."
...
Quý Lãng quay đầu lại liếc mắt nhìn, vẻ mặt đăm chiêu.
"Cậu nhìn cái gì vậy?" Hoắc Minh Tri vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Quý Lãng thay đổi, nhìn thấy vẻ mặt vừa nãy, rất rõ ràng Quý Lãng đã nhìn thấy cái gì đó. Nhưng nhìn theo hướng đó, bên kia trống trơn, chẳng có cái gì cả.
"Nhớ tới một chuyện." Quý Lãng bỗng nhiên nói.
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm nay tôi ra ngoài tìm mèo..."
Hoắc Minh Tri không nhịn được liếc mắt một cái, Quý Lãng lại định lấy cớ lúc nãy đúng không.
"Mèo chạy lung tung ở trên núi, sau đó liền phát hiện một cây nhãn phát triển rất tốt, cây nhãn này xanh tốt như vậy nhưng dưới đáy lại chôn một thi thể."
Hoắc Minh Tri đang trợn trắng mắt đột nhiên sững sờ, mắt lập tức trở lại bình thường, kích động hỏi: "Cậu nói cái gì, thi thể gì? Có người bị chôn xác?"
Hoắc Minh Tri hô lên rất lớn, nam quỷ đang hết lời giải thích với Quỷ sai ở bên kia nghe thấy, nhất thời cũng di chuyển, lập tức không để ý tới Quỷ sai nữa, nhanh chóng hướng tới đây, muốn bay tới bên cạnh Quý Lãng, nhưng lại sợ khí tức toả ra từ trên người Quý Lãng nên chỉ có thể đứng từ xa, gắng giọng nói với bên này.
"Tôi tên Trác Hàm, thi thể bị chôn ở bên dưới cây nhãn cao nhất trong khu rừng trên núi, đào xuống 1 mét là có thể đào được tôi."
Đối với lời bổ sung của nam quỷ, Quý Lãng vẫn mắt điếc tai ngơ, chi tiết nhỏ như vậy, ngoại trừ hung thủ, người khác làm sao có thể biết được.
"Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy thôi." Quý Lãng nói vu vơ.
"Lúc cậu viết sách còn nói chỉ là do hư cấu." Hoắc Minh Tri hiểu quá rõ Quý Lãng, bình thường nói Quý Lãng cũng không muốn nói với anh ta, lúc này lại dùng tới từ này, vậy chắc chắn là có.
Hoắc Minh Tri xoay người lại theo bản năng, định đi lấy đồ đào thi thể từ trên xe cảnh sát, sau khi xoay người, nhìn thấy mặt đường trống trơn mới nhớ tới xe đã bị Dương Minh lái đi. Anh ta chỉ có thể hỏi Quý Lãng: "Có đồ không?"
Tuy rằng anh ta cảm thấy chỉ cần Quý Lãng nói thì chắc chắn có thi thể, nhưng vẫn phải xác nhận đã rồi mới báo cảnh sát.
Quý Lãng lắc lắc đầu.
"Tôi vào biệt thự mượn một cái." Nói xong Hoắc Minh Tri liền đi về phía biệt thự.
Thật ra lần này anh ta đến biệt thự Ly Sơn cũng bởi vì điều tra được có một người tên Phạm Bân dùng tiền của đại gia Vương Tuấn đã chết để mua căn biệt thự Ly Sơn này vào ba tháng trước, sau đó từ khi mua căn biệt thự này, người tên Phạm Bân không hề rời khỏi nơi này. Hoắc Minh Tri cảm thấy kỳ lạ, liền chạy tới đây giữa đêm. Có điều bây giờ phát hiện vụ án chôn xác mới, cuộc điều tra có thể bị hoãn tạm thời.
Mà nam quỷ vội vàng muốn người ta đào ra thi thể của mình vừa nghe thấy Hoắc Minh Tri muốn đi tìm đồ liền vội vàng đi theo. Hai vị Quỷ sai không nói gì, không thể làm gì khác ngoài đi theo.
"A!" Quỷ công tử bỗng nhiên a lên một tiếng, như thể nhớ ra chuyện quan trọng gì đó.
"Sao thế?" Vu Miểu Miểu cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn anh.
"Trong biệt thự có một người bị quỷ bám thân." Quỷ công tử nói.
"Hả? Con quỷ này vẫn còn ở đó sao?" Vu Miểu Miểu lo lắng nhìn Hoắc Minh Tri đi về phía biệt thự.
"Con quỷ này đã bị tôi đánh tan, có điều dương khí của người bị bám thân kia bị hút quá mức, có lẽ không sống nổi nữa." Không sống nổi, chứng tỏ bên trong biệt thự có lẽ còn có một thi thể khác.
Quý Lãng nghe vậy liền cau mày, dù sao bọn họ đều đã ở trong biệt thự này: "Dương khí bị hút hết, bệnh viện có thể tra ra chỗ khác thường sao?"
"Người bị hút hết dương khí, bệnh viện kiểm tra bình thường sẽ được chẩn đoán là quá lao lực mà chết." Vu Miểu Miểu đã từng gặp một người như vậy, lúc đó bệnh viện đúng là chẩn đoán vì quá lao lực mà chết.
"Vậy thì không sao cả, chúng ta trở về thôi, không phải đang đói sao." Nói xong, Quý Lãng đi tới kéo mở cửa xe, ra hiệu cho Vu Miểu Miểu lên xe.
Vu Miểu Miểu ôm mèo mun ngồi kế bên tay lái, Quý Lãng chờ Vu Miểu Miểu ngồi xong, chuyện đầu tiên anh làm chính là ôm mèo mun từ trong lòng cô ra, định ném ra ghế sau theo bản năng. Cũng may thời khắc cuối cùng nhớ tới mèo mun lúc này đang bị thương, liền nhất thời thu lực lại, đóng cửa chỗ ghế phụ của Vu Miểu Miểu rồi mới kéo cửa sau ra, thả mèo mun vào.
Được đặt nhẹ nhàng ở trên ghế sau, đồng tử màu vàng trong mắt mèo mun lập tức loé lên sự vui mừng. Sau đó Liễu Mị Nhi và Quỷ công tử cũng bay lên xe, yên lặng ngồi ở ghế sau.
Mọi người lên xe, nhưng Quý Lãng không lập tức khởi động xe rời đi, mà đi tới phía sau xe, mở cốp ra, lấy ra hai thứ từ bên trong.
"Đưa tay cho anh." Lên xe, mở đèn trên nóc xe, Quý Lãng nói với Vu Miểu Miểu ở bên cạnh
"Hả?" Vu Miểu Miểu không hiểu rõ.
"Bị thương ở tay rồi." Quý Lãng nhắc nhở.
Bị thương ở tay? Mình không bị thương mà.
Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu không phản ứng gì cả, thẳng thắn mình giơ tay vồ lấy tay phải của Vu Miểu Miểu, sau đó lấy ra một nhúm bông tẩm cồn từ trong bình thủy tinh, sát trùng ngón trỏ bị cắn.
"A, đau." Vu Miểu Miểu nhịn đau không được kêu lên một tiếng.
Quý Lãng khử trùng, vừa đau lòng vừa trách cứ nói: "Biết đau còn cắn, đáng lắm."
Người nào đó miệng thì nói đáng, nhưng động tác sát trùng lại rất nhẹ nhàng.
"Lúc đó em sốt ruột quá, sau này sẽ không làm thế nữa." Vu Miểu Miểu vội vã hứa.
Sau này, anh cũng sẽ không để cho em có cơ hội cắn.
Quý Lãng nói thầm một câu trong lòng, sau đó lại lấy ra một cái băng khác băng bó ngón tay Vu Miểu Miểu một cách cẩn thận.
"Cảm ơn chồng." Vu Miểu Miểu nhìn ngón tay được băng bó cẩn thận của mình, chỉ cảm thấy một vết thương nhỏ như vậy chính mình còn quên mất mà chồng yêu lại để ý tới, nhất xúc động trong lòng.
"Thắt dây an toàn, đi về." Nói xong, Quý Lãng khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi bọn họ sắp rời đi, Hoắc Minh Tri mang theo vẻ mặt tái nhợt lao ra từ bên trong biệt thự, đuổi theo xe Quý Lãng gọi: "Quý Lãng cậu trở lại cho tôi, người trong biệt thự này xảy ra chuyện gì?! Cậu đỗ xe lại cho tôi, có tin tôi bắt giữ cậu không hả?"
Vu Miểu Miểu nhìn dáng vẻ tức đến nổ phổi của Hoắc Minh Tri bên trong gương chiếu hậu, có chút lo lắng nói: "Chồng à, chúng ta đã ở trong biệt thự, Hoắc đội có nghi ngờ chúng ta không?"
"Có." Quý Lãng gật đầu.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta nên giải thích thế nào đây." Vu Miểu Miểu có chút hoảng, chuyện này tình ngay lý gian khó mà giải thích rõ ràng được.
"Không giải thích rõ ràng được." Quý Lãng nói.
Đêm hôm khuya khoắt bọn họ đến biệt thự Ly Sơn vốn là đã rất kỳ quái, sau đó lại phát hiện thi thể chôn dưới cây nhãn, rồi trong biệt thự còn có một người đàn ông cường tráng bị đột tử, những chuyện này đều rất kỳ lạ. Nếu như không nghi ngờ thì có lẽ chỉ số thông minh của Hoắc Minh Tri có vấn đề rồi.
"Hả?"
"Nếu giải thích không rõ ràng, vậy cũng không cần giải thích, người cũng không phải chúng ta giết, điểm này khi Hoắc Minh Tri điều tra sẽ phát hiện." Quý Lãng bình tĩnh nói, "Chúng ta đến tìm mèo, mèo chạy vào biệt thự, sau đó chúng ta đi theo vào, chuyện là như vậy."
"Chuyện này nghe không thực tế chút nào." Lời giải thích này chính Vu Miểu Miểu còn không thể tin, huống gì Hoắc Minh Tri.
"Vì thế anh ta nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta, trừ phi chứng minh được với anh ta rằng thế giới này có quỷ." Quý Lãng bình tĩnh nói, "Có điều chứng mình hay không cũng không quan trọng, dù sao anh ta nghi anh cũng không phải ngày một ngày hai, để anh ta tự tìm chứng cứ đi."
Thân là một người cảnh sát, phát hiện điểm đáng ngờ, gần như có thể xác nhận chắc chắn chuyện này liên quan đến người nào đó, nhưng không tìm được chứng cứ, đây mới là nỗi khổ. Hai người Liễu Mị Nhi và Quỷ công tử ngồi ở ghế sau đều không khỏi thương xót cho vị cảnh sát vừa nãy.
Gặp gỡ Quý Lãng, đúng là cực khổ rồi.
Đúng vậy, nếu như tình huống thực sự bất lợi, cùng lắm thì chứng minh cho cảnh sát Hoắc xem, cho anh ta biết trên thế giới này có quỷ, chuyện này đối với cô cũng rất dễ dàng.
Vu Miểu Miểu nhất thời yên tâm trở lại, có điều cô cũng sẽ không chủ động đi chứng minh.
"Chờ đã, cậu đi đâu vậy?" Hoắc Minh Tri thấy anh định đi liền vội vàng ngăn cản.
"Về nhà." Quý Lãng trả lời.
"Một lát nữa hẵng về, nói rõ mọi chuyện trước đi." Hoắc Minh Tri không cho anh đi.
Quý Lãng nghi hoặc nhíu mày: "Chuyện gì?"
"Đương nhiên là chuyện tới cái biệt thự này, cậu đã điều tra được gì, hay phát hiện cái gì rồi?" Hoắc Minh Tri hỏi.
Sở dĩ Quý Lãng có thể tìm tới biệt thự này nhanh như vậy là dựa vào tài liệu mà Hoắc Minh Tri gửi cho anh, mà anh có thể phát hiện vấn đề từ trong tài liệu chi tiêu, Hoắc Minh Tri đương nhiên cũng có thể phát hiện. Sau khi phát hiện vấn đề, Hoắc Minh Tri và đội phó Dương Minh đồng thời đi tới biệt thự, mà khi anh ta đến biệt thự liền nhìn thấy hai người Quý Lãng và Vu Miểu Miểu từ xa, điều này khiến cho anh ta càng thêm chắc chắn rằng phương hướng điều tra của mình không sai.
Suy nghĩ của anh ta rất đơn giản, nếu như biệt thự không có vấn đề gì, làm sao Quý Lãng lại có thể ở đây lúc nửa đêm được. Thậm chí anh ta còn nghi ngờ ba người đối đầu với Quý Lãng chính là kẻ tình nghi mà anh ta đang điều tra, cho nên mới để cho Dương Minh nhanh chóng đưa về.
"Tôi không phát hiện cái gì cả." Quý Lãng không thay đổi sắc mặt, trả lời.
"Vậy cậu đến đây làm gì?" Hoắc Minh Tri làm sao có thể tin chứ.
"Đi loanh quanh một chút thôi."
"Cậu thật vô vị mà, trời lạnh thế này, cậu đi loanh quanh một chút liền đi xa như vậy sao? Hơn nữa còn vừa hay tình cờ gặp phải kẻ thù của cậu?"
"Tôi đi tìm mèo." Quý Lãng miễn cưỡng đưa ra một lí do với Hoắc Minh Tri.
"Mèo?"
Vu Miểu Miểu vội vã ngồi xổm xuống, đồng thời ôm cả Oa Oa đang bị mình che ở phía sau cùng với con mèo mun lên, đưa đến trước mặt Hoắc Minh Tri: "Đây này, mèo nhà chúng tôi, tên là Đại Hổ, nó rất đáng yêu."
Vừa nãy khi Hoắc Minh Tri xuống xe, Vu Miểu Miểu sợ Hoắc Minh Tri nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái búp bê ôm mèo, liền bước sang một bước che chắn trước Oa Oa. Mà Oa Oa cũng rất biết điều, sau khi nhìn thấy có người lạ xuất hiện liền lập tức bất động.
"Một con mèo mun béo như vậy, không phải là phát phì rồi chứ." Hoắc Minh Tri lần đầu tiên nhìn thấy con mèo mun béo như thế, nhổ nước bọt theo bản năng.
"Meo!" Con mèo mun nổi giận, nếu không phải bốn cái móng vuốt đều bị gãy, nó nhất định sẽ cào rách mặt người đàn ông chê nó béo ở trước mặt này.
"Con mèo này tính khí khá thất thường." Hoắc Minh Tri nhìn thấy mèo, nhưng vẫn không tin, "Tìm mèo, mèo nhà cô chạy đi mất, còn chạy xa như vậy?"
"Ừ." Lần này người gật đầu chính là Vu Miểu Miểu, hơn nữa quả thực cô cũng không nói láo, Đại Hổ không phải vừa chạy xa như vậy sao? Chỉ có điều, Đại Hổ nhà bọn họ không phải một con mèo bình thường thôi.
Hoắc Minh Tri hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy hai người Quý Lãng này đang sỉ nhục sự thông minh của anh ta: "Này, vừa nãy cũng coi như là tôi đã giúp cậu đi. Hơn nữa cậu có thể đi tới nơi này không phải là tra được từ trong tài liệu tôi gửi cho cậu sao? Mọi người đều đang điều tra án, mục tiêu chỉ có một, người dân có thể hợp tác với công an một chút được không? Hơn nữa cho dù cậu không nói, tôi muốn tra cũng có thể tra ra được, thế nhưng nếu có cậu phối hợp cùng, tôi sẽ có thể tiết tiết kiệm thời gian, tôi tiết kiệm được một phút, tội phạm mới có thể bớt đi một phút được tự do."
Trước đây Quý Lãng đúng là không muốn phối hợp phá án với Hoắc Minh Tri, thế nhưng ngày hôm nay, anh thật sự không có gì để trả lời, thế nên chỉ có thể chỉ giữ im lặng.
Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng la cuồng loạn của một người đàn ông.
"Tôi không đi, tôi không muốn tới Địa Phủ. Quỷ sai đại ca, tôi bị người ta mưu sát, thi thể bị chôn ở dưới cây nhãn bên kia đỉnh núi, đã hai năm rồi, vẫn chưa có người nào phát hiện ra hài cốt của tôi. Kẻ giết tôi là anh em tốt của tôi, gã ta giết tôi, còn cướp đi vé xổ số trúng thưởng của tôi, bây giờ không biết sống tốt như thế nào. Nếu như không thể đưa gã ta ra trước công lý, tôi đúng là chết không nhắm mắt mà."
"Bây giờ cậu đã chết, chuyện của người sống không liên quan đến cậu, cậu cứ tới Địa Phủ đầu thai trước đi, tới trễ sẽ không có vị trí tốt nữa." Quỷ sai thứ nhất khuyên nhủ.
"Làm sao mà không liên quan được, gã ta đã giết chết tôi, Địa Phủ các người mặc kệ sao?"
"Chuyện của người sống do luật pháp của người sống quản lý, chờ sau khi gã ta chết, Địa Phủ mới có thể phán quyết."
"Không được, như vậy là không công bằng..."
"Cậu đừng nhiễu nữa, cẩn thận oán khí đầy người, đến lúc hóa thành ác quỷ thì sẽ không đầu thai được nữa."
"Nếu như các người mặc kệ, tôi tình nguyện hóa thành ác quỷ đi tìm gã ta..."
...
Quý Lãng quay đầu lại liếc mắt nhìn, vẻ mặt đăm chiêu.
"Cậu nhìn cái gì vậy?" Hoắc Minh Tri vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Quý Lãng thay đổi, nhìn thấy vẻ mặt vừa nãy, rất rõ ràng Quý Lãng đã nhìn thấy cái gì đó. Nhưng nhìn theo hướng đó, bên kia trống trơn, chẳng có cái gì cả.
"Nhớ tới một chuyện." Quý Lãng bỗng nhiên nói.
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm nay tôi ra ngoài tìm mèo..."
Hoắc Minh Tri không nhịn được liếc mắt một cái, Quý Lãng lại định lấy cớ lúc nãy đúng không.
"Mèo chạy lung tung ở trên núi, sau đó liền phát hiện một cây nhãn phát triển rất tốt, cây nhãn này xanh tốt như vậy nhưng dưới đáy lại chôn một thi thể."
Hoắc Minh Tri đang trợn trắng mắt đột nhiên sững sờ, mắt lập tức trở lại bình thường, kích động hỏi: "Cậu nói cái gì, thi thể gì? Có người bị chôn xác?"
Hoắc Minh Tri hô lên rất lớn, nam quỷ đang hết lời giải thích với Quỷ sai ở bên kia nghe thấy, nhất thời cũng di chuyển, lập tức không để ý tới Quỷ sai nữa, nhanh chóng hướng tới đây, muốn bay tới bên cạnh Quý Lãng, nhưng lại sợ khí tức toả ra từ trên người Quý Lãng nên chỉ có thể đứng từ xa, gắng giọng nói với bên này.
"Tôi tên Trác Hàm, thi thể bị chôn ở bên dưới cây nhãn cao nhất trong khu rừng trên núi, đào xuống 1 mét là có thể đào được tôi."
Đối với lời bổ sung của nam quỷ, Quý Lãng vẫn mắt điếc tai ngơ, chi tiết nhỏ như vậy, ngoại trừ hung thủ, người khác làm sao có thể biết được.
"Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy thôi." Quý Lãng nói vu vơ.
"Lúc cậu viết sách còn nói chỉ là do hư cấu." Hoắc Minh Tri hiểu quá rõ Quý Lãng, bình thường nói Quý Lãng cũng không muốn nói với anh ta, lúc này lại dùng tới từ này, vậy chắc chắn là có.
Hoắc Minh Tri xoay người lại theo bản năng, định đi lấy đồ đào thi thể từ trên xe cảnh sát, sau khi xoay người, nhìn thấy mặt đường trống trơn mới nhớ tới xe đã bị Dương Minh lái đi. Anh ta chỉ có thể hỏi Quý Lãng: "Có đồ không?"
Tuy rằng anh ta cảm thấy chỉ cần Quý Lãng nói thì chắc chắn có thi thể, nhưng vẫn phải xác nhận đã rồi mới báo cảnh sát.
Quý Lãng lắc lắc đầu.
"Tôi vào biệt thự mượn một cái." Nói xong Hoắc Minh Tri liền đi về phía biệt thự.
Thật ra lần này anh ta đến biệt thự Ly Sơn cũng bởi vì điều tra được có một người tên Phạm Bân dùng tiền của đại gia Vương Tuấn đã chết để mua căn biệt thự Ly Sơn này vào ba tháng trước, sau đó từ khi mua căn biệt thự này, người tên Phạm Bân không hề rời khỏi nơi này. Hoắc Minh Tri cảm thấy kỳ lạ, liền chạy tới đây giữa đêm. Có điều bây giờ phát hiện vụ án chôn xác mới, cuộc điều tra có thể bị hoãn tạm thời.
Mà nam quỷ vội vàng muốn người ta đào ra thi thể của mình vừa nghe thấy Hoắc Minh Tri muốn đi tìm đồ liền vội vàng đi theo. Hai vị Quỷ sai không nói gì, không thể làm gì khác ngoài đi theo.
"A!" Quỷ công tử bỗng nhiên a lên một tiếng, như thể nhớ ra chuyện quan trọng gì đó.
"Sao thế?" Vu Miểu Miểu cảm thấy kỳ quái, liếc mắt nhìn anh.
"Trong biệt thự có một người bị quỷ bám thân." Quỷ công tử nói.
"Hả? Con quỷ này vẫn còn ở đó sao?" Vu Miểu Miểu lo lắng nhìn Hoắc Minh Tri đi về phía biệt thự.
"Con quỷ này đã bị tôi đánh tan, có điều dương khí của người bị bám thân kia bị hút quá mức, có lẽ không sống nổi nữa." Không sống nổi, chứng tỏ bên trong biệt thự có lẽ còn có một thi thể khác.
Quý Lãng nghe vậy liền cau mày, dù sao bọn họ đều đã ở trong biệt thự này: "Dương khí bị hút hết, bệnh viện có thể tra ra chỗ khác thường sao?"
"Người bị hút hết dương khí, bệnh viện kiểm tra bình thường sẽ được chẩn đoán là quá lao lực mà chết." Vu Miểu Miểu đã từng gặp một người như vậy, lúc đó bệnh viện đúng là chẩn đoán vì quá lao lực mà chết.
"Vậy thì không sao cả, chúng ta trở về thôi, không phải đang đói sao." Nói xong, Quý Lãng đi tới kéo mở cửa xe, ra hiệu cho Vu Miểu Miểu lên xe.
Vu Miểu Miểu ôm mèo mun ngồi kế bên tay lái, Quý Lãng chờ Vu Miểu Miểu ngồi xong, chuyện đầu tiên anh làm chính là ôm mèo mun từ trong lòng cô ra, định ném ra ghế sau theo bản năng. Cũng may thời khắc cuối cùng nhớ tới mèo mun lúc này đang bị thương, liền nhất thời thu lực lại, đóng cửa chỗ ghế phụ của Vu Miểu Miểu rồi mới kéo cửa sau ra, thả mèo mun vào.
Được đặt nhẹ nhàng ở trên ghế sau, đồng tử màu vàng trong mắt mèo mun lập tức loé lên sự vui mừng. Sau đó Liễu Mị Nhi và Quỷ công tử cũng bay lên xe, yên lặng ngồi ở ghế sau.
Mọi người lên xe, nhưng Quý Lãng không lập tức khởi động xe rời đi, mà đi tới phía sau xe, mở cốp ra, lấy ra hai thứ từ bên trong.
"Đưa tay cho anh." Lên xe, mở đèn trên nóc xe, Quý Lãng nói với Vu Miểu Miểu ở bên cạnh
"Hả?" Vu Miểu Miểu không hiểu rõ.
"Bị thương ở tay rồi." Quý Lãng nhắc nhở.
Bị thương ở tay? Mình không bị thương mà.
Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu không phản ứng gì cả, thẳng thắn mình giơ tay vồ lấy tay phải của Vu Miểu Miểu, sau đó lấy ra một nhúm bông tẩm cồn từ trong bình thủy tinh, sát trùng ngón trỏ bị cắn.
"A, đau." Vu Miểu Miểu nhịn đau không được kêu lên một tiếng.
Quý Lãng khử trùng, vừa đau lòng vừa trách cứ nói: "Biết đau còn cắn, đáng lắm."
Người nào đó miệng thì nói đáng, nhưng động tác sát trùng lại rất nhẹ nhàng.
"Lúc đó em sốt ruột quá, sau này sẽ không làm thế nữa." Vu Miểu Miểu vội vã hứa.
Sau này, anh cũng sẽ không để cho em có cơ hội cắn.
Quý Lãng nói thầm một câu trong lòng, sau đó lại lấy ra một cái băng khác băng bó ngón tay Vu Miểu Miểu một cách cẩn thận.
"Cảm ơn chồng." Vu Miểu Miểu nhìn ngón tay được băng bó cẩn thận của mình, chỉ cảm thấy một vết thương nhỏ như vậy chính mình còn quên mất mà chồng yêu lại để ý tới, nhất xúc động trong lòng.
"Thắt dây an toàn, đi về." Nói xong, Quý Lãng khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi bọn họ sắp rời đi, Hoắc Minh Tri mang theo vẻ mặt tái nhợt lao ra từ bên trong biệt thự, đuổi theo xe Quý Lãng gọi: "Quý Lãng cậu trở lại cho tôi, người trong biệt thự này xảy ra chuyện gì?! Cậu đỗ xe lại cho tôi, có tin tôi bắt giữ cậu không hả?"
Vu Miểu Miểu nhìn dáng vẻ tức đến nổ phổi của Hoắc Minh Tri bên trong gương chiếu hậu, có chút lo lắng nói: "Chồng à, chúng ta đã ở trong biệt thự, Hoắc đội có nghi ngờ chúng ta không?"
"Có." Quý Lãng gật đầu.
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta nên giải thích thế nào đây." Vu Miểu Miểu có chút hoảng, chuyện này tình ngay lý gian khó mà giải thích rõ ràng được.
"Không giải thích rõ ràng được." Quý Lãng nói.
Đêm hôm khuya khoắt bọn họ đến biệt thự Ly Sơn vốn là đã rất kỳ quái, sau đó lại phát hiện thi thể chôn dưới cây nhãn, rồi trong biệt thự còn có một người đàn ông cường tráng bị đột tử, những chuyện này đều rất kỳ lạ. Nếu như không nghi ngờ thì có lẽ chỉ số thông minh của Hoắc Minh Tri có vấn đề rồi.
"Hả?"
"Nếu giải thích không rõ ràng, vậy cũng không cần giải thích, người cũng không phải chúng ta giết, điểm này khi Hoắc Minh Tri điều tra sẽ phát hiện." Quý Lãng bình tĩnh nói, "Chúng ta đến tìm mèo, mèo chạy vào biệt thự, sau đó chúng ta đi theo vào, chuyện là như vậy."
"Chuyện này nghe không thực tế chút nào." Lời giải thích này chính Vu Miểu Miểu còn không thể tin, huống gì Hoắc Minh Tri.
"Vì thế anh ta nhất định sẽ nghi ngờ chúng ta, trừ phi chứng minh được với anh ta rằng thế giới này có quỷ." Quý Lãng bình tĩnh nói, "Có điều chứng mình hay không cũng không quan trọng, dù sao anh ta nghi anh cũng không phải ngày một ngày hai, để anh ta tự tìm chứng cứ đi."
Thân là một người cảnh sát, phát hiện điểm đáng ngờ, gần như có thể xác nhận chắc chắn chuyện này liên quan đến người nào đó, nhưng không tìm được chứng cứ, đây mới là nỗi khổ. Hai người Liễu Mị Nhi và Quỷ công tử ngồi ở ghế sau đều không khỏi thương xót cho vị cảnh sát vừa nãy.
Gặp gỡ Quý Lãng, đúng là cực khổ rồi.
Đúng vậy, nếu như tình huống thực sự bất lợi, cùng lắm thì chứng minh cho cảnh sát Hoắc xem, cho anh ta biết trên thế giới này có quỷ, chuyện này đối với cô cũng rất dễ dàng.
Vu Miểu Miểu nhất thời yên tâm trở lại, có điều cô cũng sẽ không chủ động đi chứng minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.