Vu Sư

Chương 105

Bạo Táo Đích Bàng Giải

22/08/2021

Tầng cao nhất biệt thự.

Khoảnh khắc quỷ công tử cảm nhận được khế ước hoàn thành, lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng.

Thành công rồi, cuối cùng anh ta đã trả đôi mắt lại cho em gái.

“Cám ơn chủ nhân, cũng cám ơn búp bê.” Quỷ khí nổ tung sau khi linh hồn bị xé rách đang chậm rãi trở về, nhưng vẻ mặt quỷ công tử nhìn qua vẫn không tốt. Tuy tàn hồn kia không thuộc về bản thân quỷ công tử, nhưng lại ở trong linh hồn anh ta hơn bảy trăm năm, là một phần thực lực của anh ta, bây giờ bị ép trục xuất, anh ta hao tổn không nhỏ.

“Không cần gọi tôi chủ nhân, chúng ta là quan hệ thuê mướn.” Vu Miểu Miểu nói.

Cô và quỷ công tử kí khế ước phục vụ mười năm, không phải giấy bán thân thời cổ đại.

“Vậy...” Quỷ công tử nhìn Vu Miểu Miểu, lại nhìn Quý Lãng đứng cùng cô, khóe môi khẽ cong, cười nói: “Cám ơn bà chủ.”

Lần này Vu Miểu Miểu không phản bác, mỉm cười vui vẻ, ngay cả ánh mắt Quý Lãng nhìn anh ta cũng ôn hòa hơn đôi chút.

Quỷ công tử lập tức cảm thấy, lúc mình còn sống nếu có thể khoa cử vào làm quan, nhất định sẽ sống không tệ trong triều đình.

“Búp bê, em làm gì vậy?” Đột nhiên, Vu Miểu Miểu nhìn thấy búp bê đứng cạnh quỷ công tử, đang há to miệng, hút một lượng lớn quỷ khí đang trở về trên người quỷ công tử.

Nghe vậy, quỷ công tử cúi đầu nhìn, không khỏi sửng sốt.

“Cái đó...khi trước mỗi lần hoàn thành khế ước, búp bê đều có thể hấp thu một vài tình cảm trên người khách hàng, dùng để bổ sung tình cảm cho mình. Nhưng lần này chủ thể giao dịch là anh, trận khế ước không hấp thu tình cảm từ trên người em gái anh được, cho nên có thể nó cho rằng, quỷ khí này, là...thù lao cho nó.” Vu Miểu Miểu vừa vội vàng ngăn cản búp bê, vừa giải thích cho quỷ công tử.

Búp bê thông qua việc trực tiếp nuốt chửng, có thể hấp thu tình cảm của lệ quỷ, còn tình cảm của người sống, chỉ có thể hấp thu qua trận khế ước. Hơn nữa vì tình cảm của người sống tươi mới, hiệu quả bổ dưỡng đối với búp bê sẽ càng tốt càng lớn hơn, thêm vào, tình cảm trận khế ước hấp thu phần lớn đều là tích cực. Đây cũng là nguyên nhân cách một khoảng thời gian Vu Miểu Miểu sẽ khởi động trận khế ước, dù sao trên người lệ quỷ rất ít lưu lại tình cảm tích cực.

Quỷ công tử nhìn vẻ mặt cẩn trọng của búp bê đang được bà chủ ôm trong lòng, không khỏi mỉm cười: “Không sao, để nó hút, tối nay búp bê cũng vất vả rồi, thu chút thù lao cũng là chuyện nên làm.”

“Không được, lúc trước chúng ta đã bàn bạc xong thù lao, tôi không thể để búp bê lấy thù lao của anh được.” Vu Miểu Miểu là một thương nhân rất uy tín, đã nói không thu thêm một đồng một cắc nào, thì tuyệt đối sẽ không thu.

“Bây giờ mắt tôi đã trả lại cho em gái, trận khế ước cũng thu lại, giao dịch coi như hoàn thành. Mấy thứ này coi như là năng lượng tôi cho búp bê, hơn nữa...chẳng phải cô cũng không muốn trên đời này nhiều thêm một quỷ tướng sao?” Quỷ công tử nói.

Vu Miểu Miểu cũng không phải người quá cổ hủ, do dự một lúc, cuối cùng đồng ý: “Vậy được, búp bê, ăn đi.”

Búp bê đã sớm “đói”, nghe vậy quyết đoán há miệng, hấp thu quỷ khí vẫn chưa tan đi trong kết giới. Có lẽ khoảng mười phút sau, búp bê ợ một cái, ăn no rồi. Quỷ công tử lúc này phất tay áo, bắt đầu thu hồi tất cả quỷ khí trong kết giới. Quỷ khí dâng trào, anh ta ở chính giữa, hai mắt nhắm chặt, áo dài màu xanh không gió mà bay.

Vu Miểu Miểu vẫn luôn chăm chú nhìn sự thay đổi của quỷ công tử, nhìn quỷ công tử vì thu hồi sức mạnh mà hồn thể trở nên như thực, ánh mắt lập lòe.

Quý Lãng biết, Vu Miểu Miểu muốn xác nhận cảnh giới của đối phương liệu có còn duy trì ở mức quỷ tướng hay không. Nhìn dáng vẻ cô căng thẳng như vậy, Quý Lãng đột nhiên nghĩ đến chính mình, bản thân anh là cơ thể mộng yểm, liệu có thức tỉnh hay không, sau khi thức tỉnh liệu có mất khống chế hay không, vẫn luôn là ẩn số. Tuy bình thường Miểu Miểu vui sướng, nhưng ở nơi anh không nhìn thấy, liệu có phải cũng căng thẳng bất an như vậy không?

Chính vào lúc này, áo xanh không gió cũng bay của quỷ công tử dừng lại, đôi mắt cũng chậm rãi mở ra, một đôi mắt đen kịt lẫn chút huyết quang, cực kì khủng khiếp trong đêm đen.

Vu Miểu Miểu lập tức thở phào: “Cảnh giới giảm xuống, tuy thực lực vẫn ở bên bờ quỷ tướng, nhưng tốt xấu gì cũng không phải quỷ tướng nữa rồi.”

Quỷ công tử tự nhiên cũng cảm nhận được, anh ta mỉm cười nhìn búp bê: “May mà nhờ búp bê.”

Búp bê lúc này, không hề lịch sự đáp lại như khi trước, nó yên tĩnh nằm trong lòng Vu Miểu Miểu, đôi mắt to tròn mở lớn, nhưng lại không chút thần thái.

“Đây là?” Quỷ công tử sửng sốt.

“Ăn nhiều quá, phát triển cơ thể.” Vu Miểu Miểu nhìn một lúc, nói.

[ Muội muội, sao muội ăn nhiều bánh ngọt như vậy, mấy loại bánh này khó tiêu, cẩn thận đau bụng. ]

[ Ca ca, người ta đang phát triển cơ thể mà. ]

“Đúng vậy, trẻ con phải ăn nhiều một chút, mới mau lớn.” Ánh mắt quỷ công tử nhìn búp bê không tự giác trở nên hòa ái, sau đó mới khom người hành lễ với Vu Miểu Miểu, trịnh trọng nói: “Mười năm kế tiếp, Nguyên Bạch nguyện ra sức trâu ngựa, một khi dặn dò, nhất định sẽ làm hết sức cho đến khi chết.”

“Không cần anh phải chết, nhiệm vụ chủ yếu của anh, chính là giúp tôi cho tướng công tiền tiêu vặt.” Lúc đầu Vu Miểu Miểu đồng ý giúp quỷ công tử, một nửa là cảm động tình cảm anh em giữa anh ta và em gái mình, một nửa là do quỷ công tử nói có thể giúp cô nhận nhiệm vụ của hiệp hội.

Giúp tướng công của bà chủ kiếm tiền tiêu vặt? Anh Quý này chẳng phải có phòng làm việc sao, thoạt nhìn hình như cũng không phải kẻ ăn bám?

Quý Lãng phát giác ánh mắt quỷ dị của quỷ công tử, nhưng không giải thích, bây giờ anh ăn mặc dùng đều là tiền Vu Miểu Miểu cho, nói ăn bám thực ra cũng không sai.

“Mười giờ rồi, phải về thôi.” Quý Lãng lên tiếng nhắc nhở.

“Được.” Vu Miểu Miểu cũng hơi mệt, đại trận khế ước đêm nay, vu lực hao tổn chỉ thua lần cô chiêu hồn tìm chồng lần trước thôi, tuy không tiêu hao thể lực quá mức, nhưng lại rất mệt mỏi.

Hai người mang theo búp bê ăn no bắt đầu phát triển cơ thể về nhà, tắm xong, Quý Lãng rót một ly nước cho Vu Miểu Miểu. Trong phòng khách, Vu Miểu Miểu đang ăn đồ vừa được giao đến.

Chuyện vừa rồi thật sự hao phí quá lớn, trên đường trở về cô đã cảm thấy đói, nếu không ăn một bữa, đêm khuya nhất định sẽ đói tỉnh.

“Cám ơn tướng công.” Vu Miểu Miểu bưng ly nước uống một hớp.

“Ăn chậm chút.” Quý Lãng nhìn thấy Vu Miểu Miểu ăn đến miệng đầy dầu, rút hai tờ khăn giấy đưa qua.

Vu Miểu Miểu xấu hổ cười, nhận khăn giấy lau, ánh mắt không tự chủ rơi lên áo ngủ màu xanh lam của Quý Lãng. Tướng công quả nhiên nói là giữ lời, lần này về nhà, anh quả nhiên ngoan ngoãn mặc đồ ngủ cô mua. Chỉ đáng tiếc tối nay thể lực của cô không đủ, nếu không thì, hihihi ~ ~

“Em cười ngốc gì thế?” Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu ăn ngon lành, đột nhiên nhìn anh cười ngốc nghếch, kì lạ hỏi.



“Không có gì, chỉ cảm thấy, bộ đồ ngủ này đẹp quá.” Vu Miểu Miểu nói.

“Đẹp thì đẹp, nhưng có thể mua thêm một bộ không?” Quý Lãng đột nhiên nói.

“Ơ?”

“Đồ ngủ em chỉ mua một bộ, ít nhất cũng phải thêm đồ để thay giặt.” Cả tuần nay, anh đều nhân lúc sáng sớm thời tiết tốt giặt áo ngủ, sau đó đi phơi, đợi tối về mặc tiếp. Cũng chỉ lúc này thôi, qua thêm một tháng nữa, mùa đông đến, có lẽ không phơi khô được.

“Mua, mua mua mua, ngày mai em sẽ đi mua.” Vu Miểu Miểu liên tục đáp.

Ăn xong, ngay cả mấy hành động thân mật hàng ngày Vu Miểu Miểu cũng không có, đã đi ngủ từ sớm. Cô phải ngủ sớm, hồi phục sớm, vì đại kế tối mai, cô phải nhanh chóng khôi phục thể lực.

Quý Lãng nhìn dáng vẻ vội vàng về phòng ngủ của Vu Miểu Miểu, cũng không cảm thấy lạ, chỉ nghĩ cô mệt, cho nên mới gấp gáp về phòng đi ngủ.

Hôm sau.

Vu Miểu Miểu ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, Quý Lãng cũng không gọi cô, thậm chí tâm trạng tốt nấu bữa sáng. Hầm một nồi cháo trứng gà thơm ngon, xào thêm hai món đơn giản.

“Tướng công, chào buổi sáng.” Vu Miểu Miểu tóc tai bù xù đi ra khỏi phòng, chuyện đầu tiên chính là nhìn đồ ăn trên bàn, đợi nhìn rõ, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Tướng công, anh nấu bữa sáng à?”

Trên bàn không phải là hộp đồ ăn bên ngoài và túi nilon, vừa nhìn đã biết không phải mua ở ngoài, trong nhà bếp vẫn còn mùi thơm của trứng gà.

“Đi đánh răng rửa mặt.” Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu đã dậy, đứng lên đi vào nhà bếp, định múc cháo trứng gà ra.

Vu Miểu Miểu vội vàng gật đầu, nhanh chóng xông vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó chạy đến trước bàn ăn, ăn bữa sáng do tướng công thân yêu chuẩn bị cho mình. Cũng không biết là lần thứ mấy, cảm thán trong lòng, tướng công nhà mình đúng là hiền huệ.

Phòng ngủ phụ cách phòng ăn một bức tường, lúc này búp bê cũng tỉnh lại, uốn éo cái mông nhỏ trong chăn, lắc qua lắc lại, một lúc lâu sau mới chui ra. Sau khi chui ra, búp bê lập tức nhảy xuống giường, tự đẩy cửa ra phòng khách.

“Búp bê tỉnh rồi.” Khi búp bê ra khỏi phòng, Quý Lãng đã chú ý đến: “Thời gian tiêu hóa lần này cũng không lâu lắm.”

“Sao lại không lâu, từ tối qua đến nay, cũng gần mười hai tiếng rồi.” Tối qua khi ăn xong khế ước là khoảng mười giờ, bây giờ cũng gần mười giờ sáng rồi, tính toán một chút chẳng phải là mười hai tiếng sao.

Quý Lãng nghĩ lại thấy cũng phải, có điều anh lập tức nghi ngờ: “Lần này búp bê, sao lại bình thường như vậy?”

Đúng vậy, búp bê rất bình thường, không giống như mấy lần trước, vừa tiêu hóa xong, giống như súng máy, không ngừng lặp lại các lời thoại, ngăn cũng không ngăn được, nhất định phải nói đến tận hứng.

“Phải ha.” Vu Miểu Miểu phản ứng lại, cô quay đầu vẫy tay với búp bê: “Búp bê, qua đây, chị kiểm tra.”

Lúc này búp bê mới đi từng bước nhỏ về phía hai người, nhưng tư thế đi bộ của nó lại khiến hai người chú ý, lúc này bước đi của búp bê không như khi trước vừa nghe gọi đã vui vẻ chạy qua, mà là từng bước từng bước, dường như đang đi dạo. Cơ thể búp bê vải, vậy mà có thêm vài phần quý khí.

Hai người nhìn nhau, trên mặt đều là ngạc nhiên.

“Phụ thân đại nhân, mẫu thân đại nhân.” Búp bê đi đến chỗ cách hai người nửa mét, hai tay chắp lại, cung kình hành lễ.

Đôi đũa trong tay Vu Miểu Miểu rơi xuống, ánh mắt Quý Lãng lại sáng lên, lộ ra thần sắc vui mừng, coi như đã hấp thu được tình cảm bình thường rồi.

“Đây là biến thành búp bê cổ đại à?” Vu Miểu Miểu bước qua ôm búp bê lên, đánh giá trên dưới trái phải, có chút không thể thích ứng.

“Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.” Búp bê nhìn đồ ngủ của Vu Miểu Miểu cổ áo lộ ra hơn nửa, đột nhiên quát lớn.

Vu Miểu Miểu cứng ngắc, cúi đầu nhìn đồ ngủ của mình, không đồng ý: “Quần áo chị không chỉnh tề chỗ nào chứ?”

“Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.” Búp bê lại nhìn về phía Quý Lãng, lớn tiếng lặp lại lần nữa, hiển nhiên cũng không vừa ý cách ăn mặc của Quý Lãng. Sau đó, búp bê giống như búp bê lắc đầu, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại giữa hai người, không ngừng lặp lại câu nói kia.

Quý Lãng không khỏi bật cười, thỏa hiệp nói: “Anh đi thay đồ thử xem.”

Nói rồi, Quý Lãng đứng dậy, trở về phòng thay đồ mặc khi ra đường, quay lại lần nữa. Lần này, búp bê chỉ liếc người anh một lúc, bèn quay đầu lại, nhìn chằm chằm một mình Vu Miểu Miểu nói: “Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.”

Vu Miểu Miểu bị búp bê nói chịu không nổi, chỉ đành đầu hàng: “Được được được, chi cũng đi thay đồ được chưa.”

Sau đó Vu Miểu Miểu vào trong thay váy đi ra.

Búp bê nhìn đôi chân lộ ra ngoài của Vu Miểu Miểu, giọng nói càng to hơn: “Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.”

Vu Miểu Miểu cạn lời, chỉ đành trở về thay váy ra, áo thun trắng quần dài, mặc thêm áo khoác nhỏ thời trang.

Ai ngờ búp bê vẫn không vừa ý, chỉ vào Vu Miểu Miểu tiếp tục nói: “Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.”

“Chị đây, còn không chỉnh tề à?” Vu Miểu Miểu hoàn toàn khó hiểu, trừ mặt và tay, không còn lộ gì hết, cũng đâu thể như phụ nữ thời cổ đại, ra ngoài còn đeo mặt nạ.

Nghĩ đến đây, Vu Miểu Miểu trở về lấy khăn quàng cổ, bọc mình lại.

“Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.” Búp bê tiếp tục không vừa ý.

Vu Miểu Miểu triệt để tức giận: “Búp bê, đừng quá kiêu ngạo!”

“Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.” Búp bê hiên ngang không sợ hãi, lúc này nó như người máy đọc lời thoại.



“Em còn nói nữa, có tin chị cấm ngôn em không.”

“Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.”

“Em...em đừng tưởng chị không nỡ.”

“Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.”

“Em cũng phải nói đi chứ, chị không chỉnh tề chỗ nào, lẽ nào muốn chị ra ngoài mua một bộ đồ cổ trang em mới vừa ý?”

“Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.”

“Sao em chỉ nói mỗi chị thôi vậy, sao không nói phụ thân đại nhân của em đi?” Vu Miểu Miểu đẩy đầu búp bê nhìn về phía Quý Lãng.

Búp bê nhìn Quý Lãng, quay đầu lại, tiếp tục hét lên với Vu Miểu Miểu: “Quần áo không chỉnh tề, còn ra thể thống gì.”

“A a a, tôi sắp điên rồi!”

Quý Lãng nghe một người một búp bê nói chuyện, nhịn cười đến mức đau bụng, đồng thời còn có chút vui sướng khi người gặp họa, bình thường chỉ có anh bị lời thoại của búp bê tra tấn, lúc này Miểu Miểu cũng được trải nghiệm.

Vu Miểu Miểu sắp bị búp bê ép điên, lúc này Quý Lãng mới lên tiếng nhắc nhở: “Em cài nút áo khoác lại thử xem.”

Vu Miểu Miểu sửng sốt, thử cài nút áo lại, sau đó búp bê quả nhiên không nói chuyện nữa.

“Xem ra, búp bê nhà chúng ta trở thành cố chấp cổ hủ rồi.” Quý Lãng mỉm cười bước qua, xoa đầu búp bê.

“Thật kỳ lạ, quỷ công tử nhìn qua cũng không giống người cổ hủ, sao búp bê hấp thu ký ức của anh ta xong lại trở thành như vậy?” Vu Miểu Miểu kỳ lạ hỏi.

“Có lẽ là người khác có ấn tượng khá sâu sắc trong ký ức của anh ta.” Quý Lãng nói chuyện đồng thời tháo khăn quàng quấn quanh cổ của Vu Miểu Miểu, sau khi tháo ra lại chỉnh sửa mái tóc hơi rối của Vu Miểu Miểu.

“Bốp.” Một trọng lực ập tới, đánh tay của Quý Lãng ra.

Quý Lãng sửng sốt, nghi ngờ nhìn về phía chủ nhân của bàn tay, búp bê đã biến thân thành người cổ hủ.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, đi ra.” Búp bê lại đổi lời thoại mới.

Quý Lãng chớp mắt, nhìn về phía Vu Miểu Miểu cũng đang ngơ ngác, sau đó hiểu ra. Thu tay lại, lui về sau, giữ khoảng cách một mét với Vu Miểu Miểu, lúc này Quý Lãng mới nói: “Như vậy được chưa?”

Búp bê nhìn anh, không nói chuyện, có thể thấy là rất vừa ý.

“Xem ra...” Quý Lãng nhịn cười: “Nửa tháng này, chúng ta phải giữ khoảng cách một mét trước mặt búp bê rồi.”

“Cái gì?”

“Thí nghiệm một chút.” Nói rồi Quý Lãng lại đi qua, cúi đầu muốn hôn trán Vu Miểu Miểu, khi bờ môi của anh cách trán của Vu Miểu Miểu một cm, búp bê lại đánh qua.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, đi ra.”

Quý Lãng như cười như không nhìn Vu Miểu Miểu: “Em xem.”

Vu Miểu Miểu không tin tà như vậy, cô đặt búp bê xuống đất, nhón chân muốn hôn Quý Lãng. Búp bê làm gì cho phép, ôm bắp đùi của Vu Miểu Miểu, hung hăng kéo về sau. Khi môi của Vu Miểu Miểu cách Quý Lãng chỉ 0.01 cm, bị búp bê kéo loạng choạng lui về sau mấy bước, có thể thấy dùng sức rất lớn.

“Búp bê, có phải em không muốn sống nữa không!” Cuối cùng Vu Miểu Miểu bộc phát, xách búp bê về phòng.

Quý Lãng nhìn thấy buồn cười, nhưng không muốn làm phiền vợ mình dạy dỗ đứa nhỏ, quay người thu dọn bàn ăn.

Trong phòng, Vu Miểu Miểu đóng cửa, đang nghiêm túc nói chuyện với búp bê: “Có thể khống chế bản thân không?”

Búp bê lắc đầu.

Đúng vậy, thần trí của búp bê tỉnh táo, nhưng lúc này nó đang trong lúc tiêu hóa lời thoại, cơ thể sẽ tự hành động không theo ý mình. Cũng tức là, nhìn thấy Vu Miểu Miểu và Quý Lãng thân mật, tuy trong lòng búp bê không ngăn cản, nhưng cơ thể sẽ tự hành động.

“Búp bê, tối nay chị sẽ như thế kia với tướng công, thực hiện ước mơ thứ hai, cho nên em nhất định phải khống chế bản thân, nếu không chị chỉ có thể đưa em đến biệt thự. Nếu em không muốn bản thân mất sức, thì khống chế mình đi.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc nói, dù sao hai ngày cuối tuần cô mới có thể nuôi dưỡng búp bê, nếu được, cô cũng không muốn đưa búp bê về biệt thự trước.

Búp bê nghiêng đầu, vẻ mặt nghi ngờ, rõ ràng không hiểu ý của Vu Miểu Miểu.

“Chính là...chính là chị muốn ngủ chung một giường với tướng công, sau đó cởi đồ, hôn môi, như vậy, thế kia...” Vu Miểu Miểu nói: “Buổi tối một mình em ở phòng ngủ phụ đi, không được đến gõ cửa, có thể làm được không?”

“Không biết liêm sỉ! Không biết liêm sỉ!”

Búp bê đột nhiên như chịu kích thích, lớn tiếng hét lên, giọng lớn đến mức ngay cả Quý Lãng ở phòng khách cũng nghe thấy. Quý Lãng kỳ lạ đẩy cửa đi vào, nửa nghi ngờ nửa buồn cười hỏi: “Em làm chuyện không biết liêm sỉ gì vậy?”

“Em...” Vẻ mặt Vu Miểu Miểu nín nhịn đến đỏ bừng, một lúc lâu sau mới hừ nói: “Tướng công, chúng ta đưa búp bê đến biệt thự đi, nó phiền quá.”

“Anh lại cảm thấy rất đáng yêu.” Quý Lãng nói.

Ít nhất tốt hơn nhiều so với câu “đại gia đến chơi đi”.

“Không được, phải đưa đi!” Vu Miểu Miểu kiên trì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vu Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook