Chương 78: Chương 78
Bạo Táo Đích Bàng Giải
18/08/2021
Đối với nghi ngờ của mình, Hoắc Minh Tri cực kỳ hi vọng là do mình suy nghĩ nhiều, thế nhưng kinh nghiệm trước đây nói cho anh ta biết xác suất anh ta suy nghĩ nhiều chỉ có một phần mười. Vì thế, anh ta đặc biệt tìm đến bộ ngành liên quan, kiểm tra danh sách tất cả các bệnh nhân được hiến tặng, xác minh sau nhiều lần rằng tất cả quy trình hiến tặng đều là hợp pháp. Không có ai nhận được hiến tặng sớm hoặc là chen ngang, tất cả mọi người đều xếp hàng từ hai năm trở lên mới được phân phối nội tạng.
Như vậy khả năng cố ý giết người để thu được nội tạng liền không thành lập, không có người thu lợi, không có động cơ, lẽ nào thật sự chỉ là trùng hợp?
Nếu như bình thường, tra được tới đây Hoắc Minh Tri có lẽ sẽ từ bỏ, thế nhưng không biết tại sao, vụ án này lại khiến anh ta có chút bất an, hay là bởi vì chuyện này suy đoán quá đáng sợ mà.
Do dự một lát, Hoắc Minh Tri định tìm chuyên gia lí luận để cùng mình phân tích một chút, nếu như đối phương cũng cảm thấy có vấn đề, như vậy anh ta sẽ tiếp tục điều tra.
"Hai người vào đi." Hoắc Minh Tri mở cửa nói với bên ngoài.
"Hoắc đội." Rất nhanh sau đó, hai người cảnh sát mặc cảnh phục liền đi vào.
"Mang tấm bảng đen này sang bên kia cho tôi." Hoắc Minh Tri chỉ vào tấm bảng đen mình vừa phân tích cả nửa ngày.
"Bên kia gì?" Cảnh sát nhỏ có chút không rõ.
"Bên kia đường." Hoắc Minh Tri tìm một tấm vải, che tấm bảng đen lại. Muốn ra khỏi cục cảnh sát, bên ngoài lại có quá nhiều người, không thể để người ngoài nhìn thấy, dù sao vụ án này còn chưa xác định, đến lúc không có chuyện gì, internet lại lưu truyền sôi sùng sục.
Hai cảnh sát nhỏ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Tử Hòa đại thần?"
Hai vụ án lớn liên tiếp đều phá được nhờ sự trợ giúp của Tử Hòa đại thần, hiện tại trong đội cảnh sảnh hình sự thành phố, danh tiếng của Tử Hoà đại thần có thể nói là không ai không biết không ai không rõ. Đương nhiên, Tử Hòa đại thần, Quý Lãng, người luôn bị tra thẻ căn cước khi đi dạo đang ở trong viên khu bên kia đường, chuyện này người của đội cảnh sát hình sự cũng đều biết. Có điều hiện tại ở trong mắt bọn họ, tên Quý Lãng này có khí chất u ám, trông không giống như khuôn mặt của một người tốt, nhưng không hề cảm thấy đáng ghét, mà trái lại rất kính phục, bởi vì bọn họ đều cảm thấy khí chất u ám quanh người Tử Hòa đại thần này chắc chắn là do sinh ra đã vậy.
Người ta nói rằng khi xây dựng nhân vật, tác giả sẽ tự hoà mình vào, mới có thể viết sinh động. Tử Hòa đại thần đã định là sẽ viết ra những tiểu thuyết tội phạm đặc sắc, cho nên mới như vậy.
Mà chuyện Hoắc đội Minh Tri và Quý Lãng có giao tình, ở trong đội cảnh sát cũng không phải bí mật gì. Xem xem, ngày đầu tiên Hoắc đội đến đội báo cáo đã đi sang bên kia thăm Tử Hòa đại thần, trong vòng hai ngày, Tử Hòa đại thần đã giúp bọn họ bắt được kẻ trộm gan. Còn có lần trước, bạn gái của Tử Hòa đại thần bị người ta vu cáo, Hoắc đội và anh ta gọi một vòng điện thoại, tự mình đuổi tới. Kết quả không tới hai ngày, Tử Hòa đại thần liền sáng tác một quyển tiểu thuyết, để cho bọn họ chăm sóc một nhóm tội phạm quốc tế.
Mối giao tình này, giống như đòn bẩy vậy.
Ngày hôm nay, Hoắc đội lại muốn tới bên kia đường tìm Tử Hòa đại thần, chắc chắn là gặp phải vụ án mới, xem ra không bao lâu nữa, đội cảnh sát hình sự bọn họ lại sắp phải phá vụ án lớn, lập công lớn đây.
Hai cảnh sát nhỏ dưới sự chỉ huy của Hoắc Minh Tri, mang theo suy đoán kích động như vậy, khiêng cái bảng đen tràn đầy vui vẻ đi qua đường cái, không để ý tới ánh mắt kì quái của người qua đường, trực tiếp tiến vào phòng công tác của Quý Lãng.
"Hoắc đội, anh mang sang món đồ gì vậy?" Đông Vĩnh Nguyên kinh ngạc nhìn tấm bảng đen hai vị cảnh sát nhỏ đang khiêng, phía trên còn dùng một tấm vải che lại, trông rất thần bí.
"Không có gì, Quý Lãng ở trên lầu à?" Hoắc Minh Tri hỏi.
"Đúng. . ."
"Vậy được rồi, tôi sẽ lên đó." Hoắc Minh Tri cũng không chờ Đông Vĩnh Nguyên nói xong, dẫn theo hai vị cảnh sát nhỏ, khiêng bảng đen đi lên trên lầu. Lên trên lầu, anh ta gõ cửa tượng trưng hai lần.
"Vào đi." Quý Lãng cho rằng là nhân viên tới đưa kịch bản, đầu cũng không ngẩng lên.
Hoắc Minh Tri đi vào, thấy Quý Lãng căn bản không nhìn tới chỗ của anh ta, anh ta cũng không chào hỏi trước, mà chỉ huy hai cảnh sát nhỏ đặt bảng đen xuống trước: "Để ở chỗ này, đúng đúng, để ở chỗ này. Được rồi, các cậu có thể trở về rồi."
Quý Lãng nghe tiếng liền ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Minh Tri dẫn theo hai cảnh sát làm đông làm tây trong phòng làm việc của anh, nhất thời cảm thấy không vui trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Minh Tri ở trước mắt.
Hai cảnh sát nhỏ đang định rời đi, lơ đãng nhìn lướt qua về phía Quý Lãng, thấy sắc mặt u ám của Quý Lãng, đây không phải người tốt, khí tức còn nồng nặc hơn người bình thường mấy phần. Hai người đồng thời hồi hộp trong lòng một lát, không nhịn được thở dài nói: Tử Hòa đại thần chắc chắn vừa chìm đắm trong cốt truyện, nhìn khí tức này, các nhân vật trong sáng tác mới này khẳng định là có tội lớn hoặc gặp bệnh hiểm nghèo.
Chờ hai cảnh sát nhỏ rời khỏi văn phòng, lúc này Hoắc Minh Tri mới chào hỏi Quý Lãng, vô cùng nhiệt tình: "Này, rảnh không?"
"Anh nói xem?" Quý Lãng nói với ngữ khí lạnh lẽo.
"Chắc chắn là rảnh, cậu gần đây cũng không ra sách mới." Trước khi đến, Hoắc Minh Tri liền biết Quý Lãng sẽ không bày ra vẻ mặt hoà nhã với anh ta, vì thế anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, lúc này không bị ảnh hưởng một chút nào, tiếp tục tự nói một mình, "Vậy nên, nghỉ ngơi mấy phút, xem vụ án giúp tôi."
Giọng điệu tự nhiên này khiến cho Quý Lãng nở nụ cười: "Tại sao tôi phải xem giúp anh."
Hoắc Minh Tri đưa tay kéo tấm vải trên bảng đen, không thay đổi sắc mặt nói: "Coi như cậu giúp tôi một việc."
"Không giúp." Quý Lãng trực tiếp từ chối.
Mặt mũi anh ta để đâu, mà lại bảo mình giúp.
Hoắc Minh Tri vừa nghe thấy Quý Lãng từ chối thẳng thắn như vậy, nhất thời ngẩn ra, cầm vải lao tới trước mặt Quý Lãng, quở trách một lượt: "Cậu làm như vậy thật không phải, lúc trước, bạn gái nhỏ của cậu bị người ta vu oan, cậu không làm được gì, cãi nhau với cảnh sát dân sự ở đồn công an, còn suýt chút nữa bị người ta tạm giam. Là ai, là ai dùng quan hệ, đưa cậu vào xem? Hoắc Minh Tri tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chưa từng làm chuyện gì trái với quy tắc, vì cậu, tôi còn phải đi cửa sau."
"Còn nữa, nhân viên dưới quyền kia của cậu? Cậu bảo trợ lý Đông gọi điện thoại cho tôi, một chút chứng cứ cũng không có, bảo tôi điều tra vụ án giúp cậu. Tôi có nói cái gì không? Tôi không nói hai lời, trực tiếp chỉ huy người phía dưới đi thăm dò, tôi đây là dùng công làm việc tư, nguy hiểm tới cỡ nào. Tôi làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, tôi thật sự coi cậu là bạn bè, kết quả đến lượt cậu, tôi bảo cậu giúp tôi phân tích vụ án, cậu lại không chịu."
Ngữ khí của Hoắc Minh Tri trở nên kích động, lời nói trong những hàng chữ gần như muốn biến Quý Lãng thành một tên vong ân phụ nghĩa, khiến cho Quý Lãng nghe mà sửng sốt.
"Tôi mặc kệ, cậu nhất định phải phân tích cho tôi.'' Nói xong, Hoắc Minh Tri cũng không chờ Quý Lãng đồng ý, nhân lúc anh đang bị mình nói cho bối rối, nhanh chóng phân tích vụ án một lượt, "Nói chung, tôi cảm thấy chuyện này có kỳ lạ. Nếu như điều tôi nghi ngờ là sự thật, thật sự có ai đó nhằm vào người tình nguyện hiến tặng nội tạng, vậy thì vụ việc này sẽ giáng một đòn đả kích mạnh vào toàn bộ hệ thống hiến tặng nội tạng. Một khi tạo thành khủng hoảng, thử hỏi còn ai dám trở thành người tình nguyện hiến tạng, đây không chỉ là một vụ án hình sự, mà đồng thời còn bóp chết lòng tốt của con người, vì thế chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng. Tư liệu tôi để ở chỗ này, cậu xem đi."
Nói xong, Hoắc Minh Tri nhanh chóng mở cửa rời đi, từ đầu tới cuối không để cho Quý Lãng có cơ hội phản ứng.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu, Hoắc Minh Tri vỗ bàn của Đông Vĩnh Nguyên, hô: "Rót cho tôi cốc nước, chết khát mất."
Đông Vĩnh Nguyên tiện tay cầm lấy một cốc nước, đưa tới. Cốc nước này là trước đó anh ta chuẩn bị mang lên lầu hai đưa cho Hoắc Minh Tri, chỉ là anh ta mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy Hoắc Minh Tri đang dõng dạc giảng đạo đức với sếp mình, lúc này anh ta liền xoay người xuống lầu.
Người như thế còn đi vào đưa nước, chẳng lẽ anh ta lại không muốn tiền thưởng tháng sau sao?
"Hoắc đội, anh đến tìm sếp chúng tôi hỗ trợ phân tích vụ án à?" Đông Vĩnh Nguyên chờ Hoắc Minh Tri uống nước xong mới lên tiếng hỏi.
Ba người khác ở phòng công tác cũng vểnh tai lên nghe.
"Ừ." Hoắc Minh Tri cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Đông Vĩnh Nguyên có thể đoán được, một người cảnh sát, một tác giả tiểu thuyết tội phạm, cái tổ hợp này không thể chỉ tán gẫu chuyện phiếm được.
"Sếp chúng tôi đã đồng ý sao?" Đông Vĩnh Nguyên hiếu kỳ nói.
"Không biết." Hoắc Minh Tri lắc đầu.
"Hả?" Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt, việc tìm người hỗ trợ luôn có được và không được, làm sao có thể không biết được, vậy anh tới đây một chuyến làm gì?
"Cậu muốn hỏi anh ta, anh ta chắc chắn không đồng ý, vì thế tôi liền trực tiếp để tư liệu lại." Hoắc Minh Tri đã đạt được mục đích, cũng không ở lại phòng làm việc nữa, vỗ vỗ vai Đông Vĩnh Nguyên, dặn dò, "Nếu như Quý Lãng ném đồ tôi mang đến thì nhớ thông báo cho tôi tới lấy, tôi đi đây."
Bốn người trơ mắt nhìn Hoắc Minh Tri sải bước rời đi, không nhịn được tiến đến, bắt đầu bàn tán.
"Chiêu này của Hoắc đội quá cao, trực tiếp đưa tư liệu vụ án tới, không quan tâm sếp có đồng ý hay không, chỉ cần sếp nhìn thấy tư liệu, não nhất định sẽ tự động suy luận."
"Còn đặc biệt để lại một tấm bảng đen, nếu người sếp này sai ném đi, như vậy cũng đã xem qua tài liệu. Nếu như không ném, vậy là đồng ý giúp đỡ rồi."
"Hơn nữa dù có được hay không, anh ta đều không tổn thất gì."
"Quá vô liêm sỉ, sếp sẽ không tức giận được."
Bốn người anh một lời tôu một lời, trong lòng vừa kính nể, lại vừa khinh bỉ Hoắc đội. Khinh bỉ anh ta bày mưu tính kế ép buộc sếp giúp đỡ, lại khâm phục anh ta có thể bày mưu với sếp đang trông rất u ám, thật không phải người bình thường mà.
Văn phòng trên lầu hai, Quý Lãng quả thật bị ép nghe theo, tuy không tình nguyện, nhưng tâm tư của anh quả thực cũng xoay chuyển theo, không thể không nói, anh cũng cảm thấy nghi ngờ của Hoắc Minh Tri đối với vụ án này khá hợp lí.
Nếu nói Hoắc Minh Tri dựa vào trực giác của cảnh sát, thì Quý Lãng lại tưởng tượng tất cả mọi thứ ở một nơi âm u nhất. Chỉ tiếc, đương sự cũng đã tử vong, cho dù anh muốn giúp đỡ cũng không thể tiến vào giấc mơ, cũng không thể tiến vào giấc mơ của tất cả bệnh nhân cấy ghép nội tạng và người nhà để tìm kẻ tình nghi được.
Nghĩ tới đây, Quý Lãng đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt lập tức tối sầm lại, sao mình lại hỗ trợ phân tích, liên quan gì đến mình chứ
Quý Lãng càng nghĩ càng giận, nhìn tấm bảng đen lại cành thêm tức tôi, trực tiếp đẩy cửa ra quát với dưới lầu một tiếng: "Đông Vĩnh Nguyên."
"Dạ!" Đông Vĩnh Nguyên vội vã đáp lại một tiếng.
"Lên đây."
Đông Vĩnh Nguyên biết, đây là muốn ném bảng đen đi, liền lôi Bắc Phồn đi tới, không cần Quý Lãng dặn dò, hai người khiêng bảng đen xuống dưới. Tổ bốn người trong phòng công tác không nhịn được nhìn tấm bảng đen này vài lần, nhìn một vòng từ trên xuống dưới, mờ mờ đoán được có lẽ vụ án này liên quan đến hiến tạng, thế nhưng bởi vì không nghe thấy những lời phân tích của Hoắc Minh Tri, vì thế trong lúc nhất thời cũng không suy luận ra cụ thể là vụ án gì.
Hơn nữa khi vụ án này được đưa tới, còn dùng vải che đậy bên trên, bốn người cũng đều là người thông minh, lập tức biết vụ án này có lẽ vẫn còn trong giai đoạn bảo mật, liền vội vã nhìn lướt qua phía sau, cũng không suy đoán nhiều, thậm chí còn phủ tấm vải xuống một lần nữa.
Sau đó, Đông Vĩnh Nguyên bắt đầu gọi điện cho Hoắc Minh Tri.
Lúc này Hoắc Minh Tri vừa mới trở lại đội cảnh sát hình sự, vừa nhìn thấy Đông Vĩnh Nguyên gọi điện cho mình liền đoán được xảy ra chuyện gì: "Quý Lãng ném bảng đen rồi à?"
"Ừ." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Sắc mặt thế nào?"
"Tái nhợt cực kì."
"Từ lúc tôi rời khỏi phòng làm việc đến hiện tại tổng cộng khoảng hơn tám phút. Sau tám phút mới để cậu đi tới ném đi, sắc mặt tái nhợt. Ừm, ngày mai có thể hỏi anh ta một chút." Hoắc Minh Tri tự mình nói.
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong mà toát mồ hôi hột, người này quá vô liêm sỉ: "Hoắc đội à, anh làm như vậy có vẻ không hay cho lắm."
"Cảm thấy tôi ép buộc Quý Lãng?" Hoắc Minh Tri cười nói, "Tôi cũng muốn nói chuyện tử tế với anh ta, thế nhưng tính cách của tên Quý Lãng này cậu cũng biết rồi đó, dùng cách thức bình thường không thể kết bạn với anh ta được. À mà, cậu cứ để đồ ở đó, một lúc nữa tôi sẽ cho người đến chuyển đi."
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong cũng không còn gì để nói, anh đang tìm người giúp đỡ một cách vô liêm sỉ, hay là muốn kết bạn với người khác? Thật sự hy vọng có thật nhiều người kết bạn với anh như vậy.
Có điều suy nghĩ một chút, Đông Vĩnh Nguyên lại không thể không thừa nhận, với tính cách tránh xa người ngàn dặm này của sếp, muốn tiếp cận anh ta, quả thực cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu ví dụ đó là vợ sếp, thì cũng sẽ phản ứng dữ dội.
Quý Lãng đương nhiên cũng có thể nhìn ra mục đích của Hoắc Minh Tri, nếu như một trong ba người trong cuộc còn sống sót, hoặc có mục tiêu khả nghi rõ ràng, anh có thể nhìn vào chuyện trước kia Hoắc Minh Tri giúp đỡ Miểu Miểu mà hỗ trợ một lần, trả lại ân tình. Thế nhưng phạm vi của chuyện này quá lớn, chuyện anh có thể làm không thể nhiều bằng Hoắc Minh Tri.
Anh cũng không để ở trong lòng, chuyên tâm làm việc của mình. Thế nhưng Hoắc Minh Tri không buông tha cho anh, từ ngày đó về sau, mỗi ngày trời vừa sáng liền nhắn tin cho anh, hỏi một câu.
(Cậu cảm thấy có vấn đề không?)
Quý Lãng đương nhiên cảm thấy có vấn đề, thế nhưng không có bằng chứng anh sẽ không nói bừa. Hơn nữa anh biết, một khi mình trả lời Hoắc Minh Tri, Hoắc Minh Tri sẽ càng được voi đòi tiên, anh liền trực tiếp chặn Wechat của Hoắc Minh Tri.
Thế nhưng ngày thứ hai, anh lại nhận được tin nhắn đến từ chính Hoắc Minh Tri, vẫn là câu nói kia: (Cậu cảm thấy có vấn đề không?)
Quý Lãng lập tức kết nối điện thoại và chặn tiếp
Đến ngày thứ ba, anh nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ: (Cậu cảm thấy có vấn đề không?)
Quý Lãng tức giận tới mức muốn đập điện thoại di động, da mặt tên này là da chó sao? Đây là thách thức mình?!
Đúng lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên lại vang lên, Quý Lãng đang cáu kỉnh muốn mắng người, phát hiện là Vu Miểu Miểu gọi điện cho anh, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, bắt máy: "Alo."
''Tướng công à, hôm nay anh có rảnh không? Tới đây đón Oa Oa về đi." Vu Miểu Miểu lộ ra sự bất lực trong giọng nói.
"Sao vậy?" Quý Lãng nghi hoặc.
"Gần đây Oa Oa hơi nghịch ngợm, em sợ nó bị bạn cùng phòng của em phát hiện." Hiện tại Oa Oa giống như một đứa trẻ mới sinh, tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài, tuy rằng được mình căn dặn, nó ở trường học từ đầu đến cuối không đi lại hay phát ra tiếng. Thế nhưng nhân lúc mọi người không chú ý, nó lại lén lút nháy mắt. Sáng sớm hôm nay, khu Ngũ Lạc Tâm kể chuyện cười, Oa Oa còn không nhịn được nở nụ cười, cũng may Ngũ Lạc Tâm cõng Oa Oa nên lúc này mới không bị phát hiện. Điều này làm cho Vu Miểu Miểu sợ hết hồn, cảm giác Oa Oaa lúc nào cũng có thể bị lộ, lúc này mới không chờ được đến thứ sáu, vội vã gọi điện cho Quý Lãng
"Buổi trưa anh sẽ tới " Quý Lãng suy nghĩ một chút rồi nói.
"Được, 12 giờ 10 phút, chúng ta gặp nhau ở cửa lớn." Vu Miểu Miểu quyết định thời gian.
=
12 giờ 6 phút, Quý Lãng dừng xe ở cửa đại học Hải Thành, khi anh dừng lại liền nhìn thấy Vu Miểu Miểu và mấy nữ sinh đồng thời đi ra từ trong trường.
Quý Lãng thấy thế liền xuống xe, vẫy vẫy tay với Vu Miểu Miểu Sợ khiến cho bạn cùng phòng của Vu Miểu Miểu sợ hãi, Quý Lãng không chủ động nghênh đón, thậm chí còn không chào hỏi mấy nữ sinh kia, mà đứng ở bên lề đường, chờ Vu Miểu Miểu chạy tới.
Vu Miểu Miểu quay đầu lại nói với bạn cùng phòng vài lời, ôm búp bê chạy tới: "Tướng công ơi."
"Ừ." Quý Lãng tuy chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, thế nhưng ánh mắt nhìn Vu Miểu Miểu lại dịu dàng đến cực điểm, lúc này anh không cảm giác được sức mạnh ác mộng xung quanh anh đã dịu đi, giờ phút này người xung quanh nhìn anh cũng không cảm thấy khiếp sợ nữa.
"Oa Oa gần đây khá nghịch ngợm, anh cũng đừng mang nó tới nơi đông người." Vu Miểu Miểu đưa búp bê cho Quý Lãng, đồng thời căn dặn trước.
"Anh sẽ để nó ở biệt thự, vừa hay có thể hấp thu suy nghĩ tình cảm, chờ đến cuối tuần em mang nó về, em lại đưa vu lực vào cho nó." Quý Lãng nói.
Oa Oa vừa nghe nói có thể tới biệt thự, cũng rất vui vẻ, ở nơi đó nó có thể tùy tiện hoạt động, không sợ hù doạ người khác.
"Em vui cái gì mà vui, rời khỏi chị quá lâu, em sẽ bị suy yếu." Vu Miểu Miểu gõ mạnh một cái vào đầu Oa Oa, bỗng nhiên có cảm giác lo lắng cho một đứa trẻ đang lớn không nghe lời.
"Chờ đến khi em học năm hai thì không cần trọ ở trường nữa đúng không?" Quý Lãng hỏi.
"Đúng, nhưng năm nhất nhất định phải trọ ở trường, gần đây Oa Oa lớn quá nhanh, không thể rời khỏi em quá ba ngày." Vu Miểu Miểu mặt mày ủ rũ, "Sau đó thời gian có thể sẽ càng ngày càng ngắn."
"Không sao cả, đến lúc đó anh sẽ đưa Oa Oa tới đây." Quý Lãng nói.
Mắt Vu Miểu Miểu sáng lên: "Có phiền cho anh không?"
"Có chút." Quý Lãng cân nhắc một lát, nói "Vậy thì để cho Đông Vĩnh Nguyên hoặc là Dịch Quan đưa đến, dù sao bọn họ cũng biết chuyện Oa Oa."
"... À." Ánh mắt lấp lánh của Vu Miểu Miểu lập tức trở nên ảm đạm, cô còn tưởng rằng tướng công muốn gặp được mình, lúc này mới chủ động ngỏ ý đưa Oa Oa đến.
Quý Lãng nhìn dáng vẻ mất mát của Vu Miểu Miểu cảm thấy hơi buồn cười, đang muốn nói thêm gì đó thì một âm thanh đột ngột xông vào đầu óc của anh.
"Quý Lãng, tiểu thuyết gia mạng lĩnh vực tội phạm, bút danh Tử Hoà, lão nhị đã chết trong tay anh ta."
Trong giọng nói lộ ra sự thù oán và căm hận, Quý Lãng nghe xong liền cau mày, rồi nghe thấy âm thanh kia lại tiếp tục nói.
"Người đứng phía trước anh ta là bạn gái của anh ta sao?"
Nghe thấy giọng nói này nhắc tới Vu Miểu Miểu, con ngươi Quý Lãng đột nhiên co lại một hồi, anh quay đầu nhìn lại, tìm nơi bắt đầu của giọng nói này ở trong đám người.
Lúc này, tuy rằng bên ngoài trường học có rất nhiều người, thế nhưng hầu hết đều là học sinh, mà người có thể nói ra lời nói vừa nãy tuyệt đối không thể là học sinh. Âm thanh này lại vừa vặn bị mình nghe thấy, vì thế người này sẽ cách mình không quá xa.
Quý Lãng đảo mắt qua mỗi một mục tiêu mà anh cho rằng có khả năng, cuối cùng dừng lại ở một người trung niên mặc áo khoác màu đen.
Người trung niên kia vừa nãy đi qua từ bên cạnh anh, đang mua cơm rang trứng ở cửa hàng cơm rang bên cạnh.
"Tướng công ơi, tướng công ơi!" Vu Miểu Miểu phát hiện Quý Lãng bỗng nhiên thất thần.
"Sao thế?" Quý Lãng hoàn hồn.
"Em nói tối hôm qua em và các bạn cùng phòng đã hẹn buổi trưa hôm nay đi ăn thịt nướng, nên không đi ăn cơm với anh được." Vu Miểu Miểu nói.
Có điều nếu như Quý Lãng đồng ý ăn cùng bọn họ, cô cũng sẽ không từ chối.
"Ừ, được, các em đi đi." Ai biết Quý Lãng sau khi nghe xong, hoàn toàn không nhận ra ý bên trong lời nói của Vu Miểu Miểu, trực tiếp bảo Vu Miểu Miểu đi đi.
Vu Miểu Miểu có chút thất vọng, có điều các bạn cùng phòng còn đang chờ cô ở cửa, cô cũng không chán ngán nhiều, gật gật đầu, chạy về phía cổng trường học, cùng các bạn cùng phòng đi tới quán thịt nướng ở phía ngược lại.
Lúc này, người đàn ông mặc áo khoác đen mua cơm rang trứng xong, một lần nữa trở về, ông ta nhìn thẳng, đi ngang qua bên cạnh Quý Lãng, khi đi ngang qua, bị Quý Lãng giữ vai lại.
Trong ánh mắt người đàn ông loé lên sự sợ hãi, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vị tiên sinh này, cậu đây là?"
"Xin lỗi, nhận nhầm người." Quý Lãng bình tĩnh thu tay về.
Anh chỉ sản sinh tiếp xúc với người đàn ông này thôi, như vậy buổi tối mới có thể tiến vào giấc mông.
"Há, vậy không có chuyện gì thì tôi đi đây." Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, qua đường cái, lên một chiếc xe tải ở phía đối diện.
Quý Lãng nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt, đặt Oa Oa ở chỗ kế bên tài xế, sau đó mình vòng tới một bên khác, lên xe rời đi.
Bên trong xe tải, người đàn ông vừa mua cơm rang trứng nhìn theo phía xe Quý Lãng rời đi, trầm tĩnh hỏi: "A Đức, cậu nói xem sao lại trùng hợp như vậy, nhiều người đi qua bên cạnh anh ta như vậy, anh ta lại nhận nhầm tôi."
"Vừa nãy khi anh mua cơm, anh ta đã nhìn về phía anh vài lần." Một thanh niên nhuộm tóc vàng cầm kính mắt vừa nhìn vừa nói.
"Nói như vậy, tôi đã bị để ý?" Trong đáy mắt người đàn ông loé lên một tia tàn nhẫn.
"Đại ca, cái tên Quý Lãng này rất thâm hiểm. Năng lực điều tra quả thực cao ngút trời, dường như không có vụ án nào anh ta không suy luận được cả." Thanh niên tóc vàng lo lắng nói, "Lần này mục tiêu của chúng ta lại là bạn học của bạn gái anh ta, tôi thấy... vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Người đàn ông trầm ngâm trong chốc lát, không nói gì.
Như vậy khả năng cố ý giết người để thu được nội tạng liền không thành lập, không có người thu lợi, không có động cơ, lẽ nào thật sự chỉ là trùng hợp?
Nếu như bình thường, tra được tới đây Hoắc Minh Tri có lẽ sẽ từ bỏ, thế nhưng không biết tại sao, vụ án này lại khiến anh ta có chút bất an, hay là bởi vì chuyện này suy đoán quá đáng sợ mà.
Do dự một lát, Hoắc Minh Tri định tìm chuyên gia lí luận để cùng mình phân tích một chút, nếu như đối phương cũng cảm thấy có vấn đề, như vậy anh ta sẽ tiếp tục điều tra.
"Hai người vào đi." Hoắc Minh Tri mở cửa nói với bên ngoài.
"Hoắc đội." Rất nhanh sau đó, hai người cảnh sát mặc cảnh phục liền đi vào.
"Mang tấm bảng đen này sang bên kia cho tôi." Hoắc Minh Tri chỉ vào tấm bảng đen mình vừa phân tích cả nửa ngày.
"Bên kia gì?" Cảnh sát nhỏ có chút không rõ.
"Bên kia đường." Hoắc Minh Tri tìm một tấm vải, che tấm bảng đen lại. Muốn ra khỏi cục cảnh sát, bên ngoài lại có quá nhiều người, không thể để người ngoài nhìn thấy, dù sao vụ án này còn chưa xác định, đến lúc không có chuyện gì, internet lại lưu truyền sôi sùng sục.
Hai cảnh sát nhỏ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đột nhiên phản ứng lại: "Tử Hòa đại thần?"
Hai vụ án lớn liên tiếp đều phá được nhờ sự trợ giúp của Tử Hòa đại thần, hiện tại trong đội cảnh sảnh hình sự thành phố, danh tiếng của Tử Hoà đại thần có thể nói là không ai không biết không ai không rõ. Đương nhiên, Tử Hòa đại thần, Quý Lãng, người luôn bị tra thẻ căn cước khi đi dạo đang ở trong viên khu bên kia đường, chuyện này người của đội cảnh sát hình sự cũng đều biết. Có điều hiện tại ở trong mắt bọn họ, tên Quý Lãng này có khí chất u ám, trông không giống như khuôn mặt của một người tốt, nhưng không hề cảm thấy đáng ghét, mà trái lại rất kính phục, bởi vì bọn họ đều cảm thấy khí chất u ám quanh người Tử Hòa đại thần này chắc chắn là do sinh ra đã vậy.
Người ta nói rằng khi xây dựng nhân vật, tác giả sẽ tự hoà mình vào, mới có thể viết sinh động. Tử Hòa đại thần đã định là sẽ viết ra những tiểu thuyết tội phạm đặc sắc, cho nên mới như vậy.
Mà chuyện Hoắc đội Minh Tri và Quý Lãng có giao tình, ở trong đội cảnh sát cũng không phải bí mật gì. Xem xem, ngày đầu tiên Hoắc đội đến đội báo cáo đã đi sang bên kia thăm Tử Hòa đại thần, trong vòng hai ngày, Tử Hòa đại thần đã giúp bọn họ bắt được kẻ trộm gan. Còn có lần trước, bạn gái của Tử Hòa đại thần bị người ta vu cáo, Hoắc đội và anh ta gọi một vòng điện thoại, tự mình đuổi tới. Kết quả không tới hai ngày, Tử Hòa đại thần liền sáng tác một quyển tiểu thuyết, để cho bọn họ chăm sóc một nhóm tội phạm quốc tế.
Mối giao tình này, giống như đòn bẩy vậy.
Ngày hôm nay, Hoắc đội lại muốn tới bên kia đường tìm Tử Hòa đại thần, chắc chắn là gặp phải vụ án mới, xem ra không bao lâu nữa, đội cảnh sát hình sự bọn họ lại sắp phải phá vụ án lớn, lập công lớn đây.
Hai cảnh sát nhỏ dưới sự chỉ huy của Hoắc Minh Tri, mang theo suy đoán kích động như vậy, khiêng cái bảng đen tràn đầy vui vẻ đi qua đường cái, không để ý tới ánh mắt kì quái của người qua đường, trực tiếp tiến vào phòng công tác của Quý Lãng.
"Hoắc đội, anh mang sang món đồ gì vậy?" Đông Vĩnh Nguyên kinh ngạc nhìn tấm bảng đen hai vị cảnh sát nhỏ đang khiêng, phía trên còn dùng một tấm vải che lại, trông rất thần bí.
"Không có gì, Quý Lãng ở trên lầu à?" Hoắc Minh Tri hỏi.
"Đúng. . ."
"Vậy được rồi, tôi sẽ lên đó." Hoắc Minh Tri cũng không chờ Đông Vĩnh Nguyên nói xong, dẫn theo hai vị cảnh sát nhỏ, khiêng bảng đen đi lên trên lầu. Lên trên lầu, anh ta gõ cửa tượng trưng hai lần.
"Vào đi." Quý Lãng cho rằng là nhân viên tới đưa kịch bản, đầu cũng không ngẩng lên.
Hoắc Minh Tri đi vào, thấy Quý Lãng căn bản không nhìn tới chỗ của anh ta, anh ta cũng không chào hỏi trước, mà chỉ huy hai cảnh sát nhỏ đặt bảng đen xuống trước: "Để ở chỗ này, đúng đúng, để ở chỗ này. Được rồi, các cậu có thể trở về rồi."
Quý Lãng nghe tiếng liền ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Minh Tri dẫn theo hai cảnh sát làm đông làm tây trong phòng làm việc của anh, nhất thời cảm thấy không vui trong lòng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Minh Tri ở trước mắt.
Hai cảnh sát nhỏ đang định rời đi, lơ đãng nhìn lướt qua về phía Quý Lãng, thấy sắc mặt u ám của Quý Lãng, đây không phải người tốt, khí tức còn nồng nặc hơn người bình thường mấy phần. Hai người đồng thời hồi hộp trong lòng một lát, không nhịn được thở dài nói: Tử Hòa đại thần chắc chắn vừa chìm đắm trong cốt truyện, nhìn khí tức này, các nhân vật trong sáng tác mới này khẳng định là có tội lớn hoặc gặp bệnh hiểm nghèo.
Chờ hai cảnh sát nhỏ rời khỏi văn phòng, lúc này Hoắc Minh Tri mới chào hỏi Quý Lãng, vô cùng nhiệt tình: "Này, rảnh không?"
"Anh nói xem?" Quý Lãng nói với ngữ khí lạnh lẽo.
"Chắc chắn là rảnh, cậu gần đây cũng không ra sách mới." Trước khi đến, Hoắc Minh Tri liền biết Quý Lãng sẽ không bày ra vẻ mặt hoà nhã với anh ta, vì thế anh ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, lúc này không bị ảnh hưởng một chút nào, tiếp tục tự nói một mình, "Vậy nên, nghỉ ngơi mấy phút, xem vụ án giúp tôi."
Giọng điệu tự nhiên này khiến cho Quý Lãng nở nụ cười: "Tại sao tôi phải xem giúp anh."
Hoắc Minh Tri đưa tay kéo tấm vải trên bảng đen, không thay đổi sắc mặt nói: "Coi như cậu giúp tôi một việc."
"Không giúp." Quý Lãng trực tiếp từ chối.
Mặt mũi anh ta để đâu, mà lại bảo mình giúp.
Hoắc Minh Tri vừa nghe thấy Quý Lãng từ chối thẳng thắn như vậy, nhất thời ngẩn ra, cầm vải lao tới trước mặt Quý Lãng, quở trách một lượt: "Cậu làm như vậy thật không phải, lúc trước, bạn gái nhỏ của cậu bị người ta vu oan, cậu không làm được gì, cãi nhau với cảnh sát dân sự ở đồn công an, còn suýt chút nữa bị người ta tạm giam. Là ai, là ai dùng quan hệ, đưa cậu vào xem? Hoắc Minh Tri tôi làm cảnh sát nhiều năm như vậy, chưa từng làm chuyện gì trái với quy tắc, vì cậu, tôi còn phải đi cửa sau."
"Còn nữa, nhân viên dưới quyền kia của cậu? Cậu bảo trợ lý Đông gọi điện thoại cho tôi, một chút chứng cứ cũng không có, bảo tôi điều tra vụ án giúp cậu. Tôi có nói cái gì không? Tôi không nói hai lời, trực tiếp chỉ huy người phía dưới đi thăm dò, tôi đây là dùng công làm việc tư, nguy hiểm tới cỡ nào. Tôi làm nhiều chuyện cho cậu như vậy, tôi thật sự coi cậu là bạn bè, kết quả đến lượt cậu, tôi bảo cậu giúp tôi phân tích vụ án, cậu lại không chịu."
Ngữ khí của Hoắc Minh Tri trở nên kích động, lời nói trong những hàng chữ gần như muốn biến Quý Lãng thành một tên vong ân phụ nghĩa, khiến cho Quý Lãng nghe mà sửng sốt.
"Tôi mặc kệ, cậu nhất định phải phân tích cho tôi.'' Nói xong, Hoắc Minh Tri cũng không chờ Quý Lãng đồng ý, nhân lúc anh đang bị mình nói cho bối rối, nhanh chóng phân tích vụ án một lượt, "Nói chung, tôi cảm thấy chuyện này có kỳ lạ. Nếu như điều tôi nghi ngờ là sự thật, thật sự có ai đó nhằm vào người tình nguyện hiến tặng nội tạng, vậy thì vụ việc này sẽ giáng một đòn đả kích mạnh vào toàn bộ hệ thống hiến tặng nội tạng. Một khi tạo thành khủng hoảng, thử hỏi còn ai dám trở thành người tình nguyện hiến tạng, đây không chỉ là một vụ án hình sự, mà đồng thời còn bóp chết lòng tốt của con người, vì thế chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng. Tư liệu tôi để ở chỗ này, cậu xem đi."
Nói xong, Hoắc Minh Tri nhanh chóng mở cửa rời đi, từ đầu tới cuối không để cho Quý Lãng có cơ hội phản ứng.
Dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu, Hoắc Minh Tri vỗ bàn của Đông Vĩnh Nguyên, hô: "Rót cho tôi cốc nước, chết khát mất."
Đông Vĩnh Nguyên tiện tay cầm lấy một cốc nước, đưa tới. Cốc nước này là trước đó anh ta chuẩn bị mang lên lầu hai đưa cho Hoắc Minh Tri, chỉ là anh ta mới vừa đi tới cửa, liền nghe thấy Hoắc Minh Tri đang dõng dạc giảng đạo đức với sếp mình, lúc này anh ta liền xoay người xuống lầu.
Người như thế còn đi vào đưa nước, chẳng lẽ anh ta lại không muốn tiền thưởng tháng sau sao?
"Hoắc đội, anh đến tìm sếp chúng tôi hỗ trợ phân tích vụ án à?" Đông Vĩnh Nguyên chờ Hoắc Minh Tri uống nước xong mới lên tiếng hỏi.
Ba người khác ở phòng công tác cũng vểnh tai lên nghe.
"Ừ." Hoắc Minh Tri cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Đông Vĩnh Nguyên có thể đoán được, một người cảnh sát, một tác giả tiểu thuyết tội phạm, cái tổ hợp này không thể chỉ tán gẫu chuyện phiếm được.
"Sếp chúng tôi đã đồng ý sao?" Đông Vĩnh Nguyên hiếu kỳ nói.
"Không biết." Hoắc Minh Tri lắc đầu.
"Hả?" Đông Vĩnh Nguyên sửng sốt, việc tìm người hỗ trợ luôn có được và không được, làm sao có thể không biết được, vậy anh tới đây một chuyến làm gì?
"Cậu muốn hỏi anh ta, anh ta chắc chắn không đồng ý, vì thế tôi liền trực tiếp để tư liệu lại." Hoắc Minh Tri đã đạt được mục đích, cũng không ở lại phòng làm việc nữa, vỗ vỗ vai Đông Vĩnh Nguyên, dặn dò, "Nếu như Quý Lãng ném đồ tôi mang đến thì nhớ thông báo cho tôi tới lấy, tôi đi đây."
Bốn người trơ mắt nhìn Hoắc Minh Tri sải bước rời đi, không nhịn được tiến đến, bắt đầu bàn tán.
"Chiêu này của Hoắc đội quá cao, trực tiếp đưa tư liệu vụ án tới, không quan tâm sếp có đồng ý hay không, chỉ cần sếp nhìn thấy tư liệu, não nhất định sẽ tự động suy luận."
"Còn đặc biệt để lại một tấm bảng đen, nếu người sếp này sai ném đi, như vậy cũng đã xem qua tài liệu. Nếu như không ném, vậy là đồng ý giúp đỡ rồi."
"Hơn nữa dù có được hay không, anh ta đều không tổn thất gì."
"Quá vô liêm sỉ, sếp sẽ không tức giận được."
Bốn người anh một lời tôu một lời, trong lòng vừa kính nể, lại vừa khinh bỉ Hoắc đội. Khinh bỉ anh ta bày mưu tính kế ép buộc sếp giúp đỡ, lại khâm phục anh ta có thể bày mưu với sếp đang trông rất u ám, thật không phải người bình thường mà.
Văn phòng trên lầu hai, Quý Lãng quả thật bị ép nghe theo, tuy không tình nguyện, nhưng tâm tư của anh quả thực cũng xoay chuyển theo, không thể không nói, anh cũng cảm thấy nghi ngờ của Hoắc Minh Tri đối với vụ án này khá hợp lí.
Nếu nói Hoắc Minh Tri dựa vào trực giác của cảnh sát, thì Quý Lãng lại tưởng tượng tất cả mọi thứ ở một nơi âm u nhất. Chỉ tiếc, đương sự cũng đã tử vong, cho dù anh muốn giúp đỡ cũng không thể tiến vào giấc mơ, cũng không thể tiến vào giấc mơ của tất cả bệnh nhân cấy ghép nội tạng và người nhà để tìm kẻ tình nghi được.
Nghĩ tới đây, Quý Lãng đột nhiên ngẩn ra, sắc mặt lập tức tối sầm lại, sao mình lại hỗ trợ phân tích, liên quan gì đến mình chứ
Quý Lãng càng nghĩ càng giận, nhìn tấm bảng đen lại cành thêm tức tôi, trực tiếp đẩy cửa ra quát với dưới lầu một tiếng: "Đông Vĩnh Nguyên."
"Dạ!" Đông Vĩnh Nguyên vội vã đáp lại một tiếng.
"Lên đây."
Đông Vĩnh Nguyên biết, đây là muốn ném bảng đen đi, liền lôi Bắc Phồn đi tới, không cần Quý Lãng dặn dò, hai người khiêng bảng đen xuống dưới. Tổ bốn người trong phòng công tác không nhịn được nhìn tấm bảng đen này vài lần, nhìn một vòng từ trên xuống dưới, mờ mờ đoán được có lẽ vụ án này liên quan đến hiến tạng, thế nhưng bởi vì không nghe thấy những lời phân tích của Hoắc Minh Tri, vì thế trong lúc nhất thời cũng không suy luận ra cụ thể là vụ án gì.
Hơn nữa khi vụ án này được đưa tới, còn dùng vải che đậy bên trên, bốn người cũng đều là người thông minh, lập tức biết vụ án này có lẽ vẫn còn trong giai đoạn bảo mật, liền vội vã nhìn lướt qua phía sau, cũng không suy đoán nhiều, thậm chí còn phủ tấm vải xuống một lần nữa.
Sau đó, Đông Vĩnh Nguyên bắt đầu gọi điện cho Hoắc Minh Tri.
Lúc này Hoắc Minh Tri vừa mới trở lại đội cảnh sát hình sự, vừa nhìn thấy Đông Vĩnh Nguyên gọi điện cho mình liền đoán được xảy ra chuyện gì: "Quý Lãng ném bảng đen rồi à?"
"Ừ." Đông Vĩnh Nguyên nói.
"Sắc mặt thế nào?"
"Tái nhợt cực kì."
"Từ lúc tôi rời khỏi phòng làm việc đến hiện tại tổng cộng khoảng hơn tám phút. Sau tám phút mới để cậu đi tới ném đi, sắc mặt tái nhợt. Ừm, ngày mai có thể hỏi anh ta một chút." Hoắc Minh Tri tự mình nói.
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong mà toát mồ hôi hột, người này quá vô liêm sỉ: "Hoắc đội à, anh làm như vậy có vẻ không hay cho lắm."
"Cảm thấy tôi ép buộc Quý Lãng?" Hoắc Minh Tri cười nói, "Tôi cũng muốn nói chuyện tử tế với anh ta, thế nhưng tính cách của tên Quý Lãng này cậu cũng biết rồi đó, dùng cách thức bình thường không thể kết bạn với anh ta được. À mà, cậu cứ để đồ ở đó, một lúc nữa tôi sẽ cho người đến chuyển đi."
Đông Vĩnh Nguyên nghe xong cũng không còn gì để nói, anh đang tìm người giúp đỡ một cách vô liêm sỉ, hay là muốn kết bạn với người khác? Thật sự hy vọng có thật nhiều người kết bạn với anh như vậy.
Có điều suy nghĩ một chút, Đông Vĩnh Nguyên lại không thể không thừa nhận, với tính cách tránh xa người ngàn dặm này của sếp, muốn tiếp cận anh ta, quả thực cũng chỉ có thể làm như vậy. Nếu ví dụ đó là vợ sếp, thì cũng sẽ phản ứng dữ dội.
Quý Lãng đương nhiên cũng có thể nhìn ra mục đích của Hoắc Minh Tri, nếu như một trong ba người trong cuộc còn sống sót, hoặc có mục tiêu khả nghi rõ ràng, anh có thể nhìn vào chuyện trước kia Hoắc Minh Tri giúp đỡ Miểu Miểu mà hỗ trợ một lần, trả lại ân tình. Thế nhưng phạm vi của chuyện này quá lớn, chuyện anh có thể làm không thể nhiều bằng Hoắc Minh Tri.
Anh cũng không để ở trong lòng, chuyên tâm làm việc của mình. Thế nhưng Hoắc Minh Tri không buông tha cho anh, từ ngày đó về sau, mỗi ngày trời vừa sáng liền nhắn tin cho anh, hỏi một câu.
(Cậu cảm thấy có vấn đề không?)
Quý Lãng đương nhiên cảm thấy có vấn đề, thế nhưng không có bằng chứng anh sẽ không nói bừa. Hơn nữa anh biết, một khi mình trả lời Hoắc Minh Tri, Hoắc Minh Tri sẽ càng được voi đòi tiên, anh liền trực tiếp chặn Wechat của Hoắc Minh Tri.
Thế nhưng ngày thứ hai, anh lại nhận được tin nhắn đến từ chính Hoắc Minh Tri, vẫn là câu nói kia: (Cậu cảm thấy có vấn đề không?)
Quý Lãng lập tức kết nối điện thoại và chặn tiếp
Đến ngày thứ ba, anh nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ: (Cậu cảm thấy có vấn đề không?)
Quý Lãng tức giận tới mức muốn đập điện thoại di động, da mặt tên này là da chó sao? Đây là thách thức mình?!
Đúng lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên lại vang lên, Quý Lãng đang cáu kỉnh muốn mắng người, phát hiện là Vu Miểu Miểu gọi điện cho anh, lúc này sắc mặt mới khá hơn một chút, bắt máy: "Alo."
''Tướng công à, hôm nay anh có rảnh không? Tới đây đón Oa Oa về đi." Vu Miểu Miểu lộ ra sự bất lực trong giọng nói.
"Sao vậy?" Quý Lãng nghi hoặc.
"Gần đây Oa Oa hơi nghịch ngợm, em sợ nó bị bạn cùng phòng của em phát hiện." Hiện tại Oa Oa giống như một đứa trẻ mới sinh, tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài, tuy rằng được mình căn dặn, nó ở trường học từ đầu đến cuối không đi lại hay phát ra tiếng. Thế nhưng nhân lúc mọi người không chú ý, nó lại lén lút nháy mắt. Sáng sớm hôm nay, khu Ngũ Lạc Tâm kể chuyện cười, Oa Oa còn không nhịn được nở nụ cười, cũng may Ngũ Lạc Tâm cõng Oa Oa nên lúc này mới không bị phát hiện. Điều này làm cho Vu Miểu Miểu sợ hết hồn, cảm giác Oa Oaa lúc nào cũng có thể bị lộ, lúc này mới không chờ được đến thứ sáu, vội vã gọi điện cho Quý Lãng
"Buổi trưa anh sẽ tới " Quý Lãng suy nghĩ một chút rồi nói.
"Được, 12 giờ 10 phút, chúng ta gặp nhau ở cửa lớn." Vu Miểu Miểu quyết định thời gian.
=
12 giờ 6 phút, Quý Lãng dừng xe ở cửa đại học Hải Thành, khi anh dừng lại liền nhìn thấy Vu Miểu Miểu và mấy nữ sinh đồng thời đi ra từ trong trường.
Quý Lãng thấy thế liền xuống xe, vẫy vẫy tay với Vu Miểu Miểu Sợ khiến cho bạn cùng phòng của Vu Miểu Miểu sợ hãi, Quý Lãng không chủ động nghênh đón, thậm chí còn không chào hỏi mấy nữ sinh kia, mà đứng ở bên lề đường, chờ Vu Miểu Miểu chạy tới.
Vu Miểu Miểu quay đầu lại nói với bạn cùng phòng vài lời, ôm búp bê chạy tới: "Tướng công ơi."
"Ừ." Quý Lãng tuy chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, thế nhưng ánh mắt nhìn Vu Miểu Miểu lại dịu dàng đến cực điểm, lúc này anh không cảm giác được sức mạnh ác mộng xung quanh anh đã dịu đi, giờ phút này người xung quanh nhìn anh cũng không cảm thấy khiếp sợ nữa.
"Oa Oa gần đây khá nghịch ngợm, anh cũng đừng mang nó tới nơi đông người." Vu Miểu Miểu đưa búp bê cho Quý Lãng, đồng thời căn dặn trước.
"Anh sẽ để nó ở biệt thự, vừa hay có thể hấp thu suy nghĩ tình cảm, chờ đến cuối tuần em mang nó về, em lại đưa vu lực vào cho nó." Quý Lãng nói.
Oa Oa vừa nghe nói có thể tới biệt thự, cũng rất vui vẻ, ở nơi đó nó có thể tùy tiện hoạt động, không sợ hù doạ người khác.
"Em vui cái gì mà vui, rời khỏi chị quá lâu, em sẽ bị suy yếu." Vu Miểu Miểu gõ mạnh một cái vào đầu Oa Oa, bỗng nhiên có cảm giác lo lắng cho một đứa trẻ đang lớn không nghe lời.
"Chờ đến khi em học năm hai thì không cần trọ ở trường nữa đúng không?" Quý Lãng hỏi.
"Đúng, nhưng năm nhất nhất định phải trọ ở trường, gần đây Oa Oa lớn quá nhanh, không thể rời khỏi em quá ba ngày." Vu Miểu Miểu mặt mày ủ rũ, "Sau đó thời gian có thể sẽ càng ngày càng ngắn."
"Không sao cả, đến lúc đó anh sẽ đưa Oa Oa tới đây." Quý Lãng nói.
Mắt Vu Miểu Miểu sáng lên: "Có phiền cho anh không?"
"Có chút." Quý Lãng cân nhắc một lát, nói "Vậy thì để cho Đông Vĩnh Nguyên hoặc là Dịch Quan đưa đến, dù sao bọn họ cũng biết chuyện Oa Oa."
"... À." Ánh mắt lấp lánh của Vu Miểu Miểu lập tức trở nên ảm đạm, cô còn tưởng rằng tướng công muốn gặp được mình, lúc này mới chủ động ngỏ ý đưa Oa Oa đến.
Quý Lãng nhìn dáng vẻ mất mát của Vu Miểu Miểu cảm thấy hơi buồn cười, đang muốn nói thêm gì đó thì một âm thanh đột ngột xông vào đầu óc của anh.
"Quý Lãng, tiểu thuyết gia mạng lĩnh vực tội phạm, bút danh Tử Hoà, lão nhị đã chết trong tay anh ta."
Trong giọng nói lộ ra sự thù oán và căm hận, Quý Lãng nghe xong liền cau mày, rồi nghe thấy âm thanh kia lại tiếp tục nói.
"Người đứng phía trước anh ta là bạn gái của anh ta sao?"
Nghe thấy giọng nói này nhắc tới Vu Miểu Miểu, con ngươi Quý Lãng đột nhiên co lại một hồi, anh quay đầu nhìn lại, tìm nơi bắt đầu của giọng nói này ở trong đám người.
Lúc này, tuy rằng bên ngoài trường học có rất nhiều người, thế nhưng hầu hết đều là học sinh, mà người có thể nói ra lời nói vừa nãy tuyệt đối không thể là học sinh. Âm thanh này lại vừa vặn bị mình nghe thấy, vì thế người này sẽ cách mình không quá xa.
Quý Lãng đảo mắt qua mỗi một mục tiêu mà anh cho rằng có khả năng, cuối cùng dừng lại ở một người trung niên mặc áo khoác màu đen.
Người trung niên kia vừa nãy đi qua từ bên cạnh anh, đang mua cơm rang trứng ở cửa hàng cơm rang bên cạnh.
"Tướng công ơi, tướng công ơi!" Vu Miểu Miểu phát hiện Quý Lãng bỗng nhiên thất thần.
"Sao thế?" Quý Lãng hoàn hồn.
"Em nói tối hôm qua em và các bạn cùng phòng đã hẹn buổi trưa hôm nay đi ăn thịt nướng, nên không đi ăn cơm với anh được." Vu Miểu Miểu nói.
Có điều nếu như Quý Lãng đồng ý ăn cùng bọn họ, cô cũng sẽ không từ chối.
"Ừ, được, các em đi đi." Ai biết Quý Lãng sau khi nghe xong, hoàn toàn không nhận ra ý bên trong lời nói của Vu Miểu Miểu, trực tiếp bảo Vu Miểu Miểu đi đi.
Vu Miểu Miểu có chút thất vọng, có điều các bạn cùng phòng còn đang chờ cô ở cửa, cô cũng không chán ngán nhiều, gật gật đầu, chạy về phía cổng trường học, cùng các bạn cùng phòng đi tới quán thịt nướng ở phía ngược lại.
Lúc này, người đàn ông mặc áo khoác đen mua cơm rang trứng xong, một lần nữa trở về, ông ta nhìn thẳng, đi ngang qua bên cạnh Quý Lãng, khi đi ngang qua, bị Quý Lãng giữ vai lại.
Trong ánh mắt người đàn ông loé lên sự sợ hãi, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ kinh ngạc: "Vị tiên sinh này, cậu đây là?"
"Xin lỗi, nhận nhầm người." Quý Lãng bình tĩnh thu tay về.
Anh chỉ sản sinh tiếp xúc với người đàn ông này thôi, như vậy buổi tối mới có thể tiến vào giấc mông.
"Há, vậy không có chuyện gì thì tôi đi đây." Người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, qua đường cái, lên một chiếc xe tải ở phía đối diện.
Quý Lãng nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt, đặt Oa Oa ở chỗ kế bên tài xế, sau đó mình vòng tới một bên khác, lên xe rời đi.
Bên trong xe tải, người đàn ông vừa mua cơm rang trứng nhìn theo phía xe Quý Lãng rời đi, trầm tĩnh hỏi: "A Đức, cậu nói xem sao lại trùng hợp như vậy, nhiều người đi qua bên cạnh anh ta như vậy, anh ta lại nhận nhầm tôi."
"Vừa nãy khi anh mua cơm, anh ta đã nhìn về phía anh vài lần." Một thanh niên nhuộm tóc vàng cầm kính mắt vừa nhìn vừa nói.
"Nói như vậy, tôi đã bị để ý?" Trong đáy mắt người đàn ông loé lên một tia tàn nhẫn.
"Đại ca, cái tên Quý Lãng này rất thâm hiểm. Năng lực điều tra quả thực cao ngút trời, dường như không có vụ án nào anh ta không suy luận được cả." Thanh niên tóc vàng lo lắng nói, "Lần này mục tiêu của chúng ta lại là bạn học của bạn gái anh ta, tôi thấy... vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Người đàn ông trầm ngâm trong chốc lát, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.