Chương 155: Ngoại truyện 2
Bạo Táo Đích Bàng Giải
28/08/2021
Có người nói, sau khi tuyết tan sẽ đến mùa xuân, vậy khi sắc xanh nồng đượm của mùa xuân sắp nhỏ ra mực, hẳn là mùa hè kéo đến.
Mùa hè ở thành phố Hải vẫn luôn nóng bức, nếu trong bốn mùa nhất định phải chọn một mùa Quý Lãng yêu thích, nhất định sẽ là mùa hè, vì đây là mùa mà anh gặp gỡ Vu Miểu Miểu.
“Reng reng” tiếng chuông tan học vang lên, tòa nhà dạy học của đại học thành phố Hải đột nhiên chấn động, Quý Lãng đứng thẳng người, nhìn về phía tòa nhà dạy học, một dòng “thác lũ” từ trong tòa nhà dạy học tràn ra.
“Thác lũ” này chỉ một lúc đã nhấn chìm Quý Lãng, nhưng mỗi một người đi ngang qua Quý Lãng theo bản năng đều nhìn anh một lúc, đợi thấy rõ tướng mạo, bất kể nam nữ đều phải thốt lên một tiếng đẹp trai quá.
Nam sinh than thở khí thế của Quý Lãng, nữ sinh chìm đắm trước vẻ đẹp trai của Quý Lãng, nhưng cho dù là vậy, vẫn không ai dám đến gần làm quen, chỉ vì cảm giác Quý Lãng cho người khác quá lạnh lùng, khí chất lạnh lùng gần như thực thể hóa, mùa hè nóng nực đi ngang qua người anh sẽ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Điều khiến họ không thể ngờ đến là, khí chất lạnh lẽo thực thể hóa kia, quả thật do một thứ thực thể hóa nào đó tạo thành, chính là sức mạnh mộng yểm của Quý Lãng. Sau khi chuyển hóa ấn ma, Quý Lãng đã có thể tự do điều khiển sức mạnh mộng yểm. Không những không vì sức mạnh mộng yểm tràn ra ngoài khiến người ta cảm thấy hung ác, buổi tối càng không có chuyện không thể chợp mắt, nhưng anh vẫn để một phần sức mạnh mộng yểm tràn ra xung quanh mình theo thói quen. Vì muốn...
“Tướng công.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Quý Lãng sau khi nghe tiếng gọi này, cả người giống như băng tuyết tan đi, trở thành mùa xuân ấm áp.
Vu Miểu Miểu đi theo dòng người, nhanh chóng chạy đến trước người Quý Lãng, nhào vào lòng Quý Lãng. Quý Lãng vươn tay ôm eo Vu Miểu Miểu, cong môi nở nụ cười, đôi mắt sáng như thiêu đốt.
Ba người chị em ký túc xá đi sau Vu Miểu Miểu, đã không phải lần đầu nhìn thấy Quý Lãng thay đổi sắc mặt, nhưng mỗi khi nhìn thấy, họ đều không nhịn được líu lưỡi. Sau đó trong lòng không ngừng gào thét: AAAAA, người đàn ông chỉ cười với bạn gái mình, bổn mệnh của tôi, ksbsp; lúc Quý Lãng nghe thấy làn sóng này, đã có thể không chút dao động, anh buông Vu Miểu Miểu ra, nhàn nhạt gật đầu với ba người.
“Miểu Miểu, sao lần nào cậu cũng nhìn ra tướng công ngay vậy.” Mạc Tinh không nhịn được hỏi.
Bắt đầu từ học kì cuối năm nhất, Quý Lãng thường xuất hiện ở đại học thành phố Hải, mỗi khi nghỉ lễ lại càng không ngại mưa gió đến đón. Nhưng bất kể là khi nào, bất kể bên ngoài có bao nhiêu người đang đứng, Vu Miểu Miểu luôn có thể nhận ra Quý Lãng ngay trong nhóm người, giống như đã cài đặt radar định vị nào đó vậy.
“Bởi vì anh ấy đen mà.” Vu Miểu Miểu nói.
Trong mắt Quý Lãng lóe lên ý cười.
“Đen chỗ nào hả?” Công Tôn Liên không nhịn được hỏi.
“Hihi...” Vu Miểu Miểu mỉm cười không nói.
Quý Lãng đột nhiên xoay người, nhấc một túi quà từ ghế bên cạnh, sau đó lấy ra ba hộp chocolate bên trong, đưa cho mỗi người một hộp.
Ba người nhận được chocolate đều sửng sốt.
“Cám ơn anh, nhưng hôm nay là sinh nhật Miểu Miểu, nên để chúng tôi tặng quà mới phải.” Ngũ Lạc Tâm nói.
Thực ra ba người họ đã chuẩn bị quà xong rồi, chỉ là Vu Miểu Miểu đã nói từ sớm hôm nay phải trở về trải qua ngày sinh nhật với tướng công, nên họ muốn trưa nay ăn bên ngoài trường học chúc mừng Vu Miểu Miểu, thuận tiện tặng quà cho cô. Kết quả họ còn chưa đi lấy quà, Quý Lãng đã trực tiếp đến cửa trường đón người.
“Kẹo cưới.” Giọng nói Quý Lãng rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt.
“!!!” Ba người nín thở.
“Đi thôi.” Quý Lãng kéo tay Vu Miểu Miểu.
“Vâng.” Vu Miểu Miểu gật đầu, sau đó nói với bạn cùng phòng còn đang ngẩn ngơ: “Tiết đầu chiều này có lẽ tôi không đến kịp, nếu có điểm danh giúp tôi nói có nhé.”
“Cậu...cậu còn trở về lên lớp à?” Mạc Tinh lắp bắp nói.
“Có chứ, quà của các cậu tôi còn chưa nhận mà.” Vu Miểu Miểu cười hì hì, kéo Quý Lãng ra khỏi trường học.
Ba người nhìn bóng lưng hai người dần xa, quay đầu nhìn nhau.
“Đi mua quà thôi, cảm giác một món không đủ đâu.” Ngũ Lạc Tâm nhấc kẹo cưới trong tay lên.
“Ừm.” Hai người còn lại gật đầu.
Hôm nay là sinh nhật Vu Miểu Miểu, là sinh nhật mười tám tuổi của Vu Miểu Miểu, là ngày cô hoàn thành ước mơ thứ ba.
Trên xe, Vu Miểu Miểu ôm búp bê, đang cúi đầu lướt điện thoại, trong điện thoại là nhóm bạn ký túc xá vừa hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc.
Công Tôn Liên: [ Miểu Miểu, sao cậu không nói trước một tiếng, dọa chết chúng tôi. ]
Mạc Tinh: [ Đúng vậy đúng vậy. ]
Ngũ Lạc Tâm: [ Khi nào tổ chức hôn lễ, chúng tôi đang đợi làm phù dâu này. ]
Vu Miểu Miểu: [ Hôn lễ phải đợi hai năm nữa. ]
Công Tôn Liên: [ Cởi bỏ đồng phục, trực tiếp mặc áo cưới, lãng mạn quá. ]
Mạc Tinh: [ Nhưng mà hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy? Tác giả trên mạng tôi thích nhất hôm nay cũng kết hôn. ]
Ngũ Lạc Tâm: [ Tác giả trên mạng gì, đừng lái sang chuyện khác. ]
Mạc Tinh: [ Gì chứ, chẳng phải các cậu cũng thích anh ấy sao? Phim truyền hình mở màn đầu năm ngoái, chẳng phải các cậu cũng theo dõi à, còn nói là bộ phim lương tâm mười năm hiếm có. ]
Lòng Vu Miểu Miểu khẽ động: [ Người cậu nói là Tử Hòa? ]
Mạc Tinh kích động: [ Đúng đúng đúng, Miểu Miểu cậu cũng thích anh ấy à? Chuyện anh ấy kết hôn đã lên hot search rồi, nghe nói hôm nay anh ấy kết hôn có gửi tặng lì xì cho nhóm độc giả và độc giả trang mạng để lại bình luận, đã tặng một triệu rồi, tôi còn nhận được hai mươi tệ này. ]
Vu Miểu Miểu thoát khỏi wechat, đổi sang weibo, quả nhiên nhìn thấy ba hot search được đẩy lên.
Đại thần Tử Hòa tiểu thuyết kinh dị trên mạng hôm nay kết hôn.
Đại thần Tử Hòa tặng hàng triệu bao lì xì trên mạng.
Độc giả Tử Hòa góp lễ mừng.
Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn Quý Lãng.
“Sao vậy?” Quý Lãng phát giác tầm mắt của Vu Miểu Miểu.
“Anh phát bao lì xì trên mạng à?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Quý Lãng liếc mắt nhìn điện thoại của Vu Miểu Miểu, thấy hot search trên weibo, cũng không che giấu, thừa nhận: “Phát rồi.”
“Anh phát cả triệu bao lì xì?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Anh bảo Đông Vĩnh Nguyên phát trong nhóm độc giả theo đầu người mỗi người mười tệ, sau đó lại phát mười tệ, cho mỗi bình luận dưới tiểu thuyết mới nhất. Về sau rất nhiều độc giả nhận lì xì chạy đến trang tiểu thuyết và weibo để lại lời nhắn chúc mừng, anh lại bảo Đông Vĩnh Nguyên phát cho những độc giả chúc mừng mỗi người hai mươi tệ, cụ thể bao nhiêu anh cũng không tính.” Quý Lãng nói.
Vu Miểu Miểu đưa điện thoại đến trước mặt Quý Lãng lớn tiếng nói: “Anh không tính, weibo tính giúp anh này, mười phút trước tổng cộng đã phát một triệu ba trăm sáu mươi ngàn.”
“Ồ.” Quý Lãng nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó bắt đầu tính toán: “Nếu bên trong có một nửa người chúc mừng, vậy chúng ta tổng cộng nhận được lời chúc phúc của ba trăm bốn mươi ngàn người.”
“......” Vu Miểu Miểu cạn lời
“Chỉ cần chúc phúc, không phải lừa gạt.” Quý Lãng nói.
“......” Vu Miểu Miểu lại lần nữa cạn lời.
“Bây giờ mạng internet phát triển như thế, anh lại không chút tiết chế, có tin toàn bộ người chơi weibo nước Hoa đều đến thêm náo nhiệt không, đến khi đó anh sẽ táng gia bại sản.”
Quý Lãng cau mày, cả nước Hoa có hàng tỷ người, mỗi người hai mươi tệ, hình như thật sự sẽ táng gia bại sản.
Anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Đông Vĩnh Nguyên: “Chúc phúc trên weibo không cần gửi lì xì nữa, chỉ phát ở trang mạng tiểu thuyết, tặng cho các fans chân chính thôi.”
Vu Miểu Miểu nghe Quý Lãng nói vậy, mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa cục dân chính cũng phải nghỉ ngơi, hai người liền đi ăn trưa trước, lúc ăn cơm hai người chọn một phòng bao, sau khi mang đồ ăn lên liền khóa cửa từ bên trong, lúc này mới để búp bê tự do hoạt động.
Bây giờ búp bê không khác gì với trẻ con bình thường, cô bé chiếm lấy một ghế, nhìn đồ ăn đầy bàn ánh mắt tỏa sáng.
“Muốn ăn, muốn ăn.” Bây giờ miệng lưỡi búp bê rất lanh lợi, trí tuệ có lẽ như trẻ con hai ba tuổi, đây là do tình cảm của búp bê vừa được bổ sung đầy đủ trước đó không lâu, nếu nuôi thêm một khoảng thời gian nữa, sẽ càng trưởng thành nhanh hơn.
Có điều Vu Miểu Miểu không định tiếp tục nuôi búp bê, một là vì đã hứa với quỷ vương, sẽ đưa búp bê nhanh chóng đầu thai, hai là sau khi búp bê được nuôi dưỡng xong, nếu tiếp tục ở lại nhân gian, linh hồn sẽ bị thế tục vấy bẩn.
“Hôm nay bảo Nguyên Bạch đến đón em nhé.” Vu Miểu Miểu nói.
“Anh trai, anh trai.” Búp bê vừa nghe thấy Nguyên Bạch sẽ đến, liền vui vẻ lẩm bẩm.
“Đợi mười tháng sau, em sẽ về bên cạnh bọn chị, đến khi đó có thể ăn uống rồi.” Vu Miểu Miểu nói.
“Ăn, ăn, ăn.” Búp bê kích động tay nhỏ trực tiếp vỗ bàn.
“Thịt đông pha, anh đã học xong rồi.” Quý Lãng cũng nói.
“Ăn ăn ăn.” Búp bê lập tức càng thêm kích động, mông nhỏ nhếch lên.
Không biết tại sao búp bê lại rất thích thịt đông pha, lần nào ra ngoài gọi món, nhìn thấy thịt đông pha nhất định sẽ chọn, sau khi biết nói chuyện lúc nào cũng nói muốn ăn thịt đông pha. Chuyện đó Vu Miểu Miểu biết, nhưng cô lại không biết Quý Lãng vậy mà đã lén lút học nấu món này.
Đợi một nhà ba người ăn xong, cảm thấy đã đến lúc đi cục dân chính, Vu Miểu Miểu tiện tay lướt weibo, phát hiện Quý Lãng lại lên hot search.
Cư dân mạng giả dạng độc giả của Tử Hòa để nhận lì xì.
Đại thần Tử Hòa bắt đầu hạn chế trang mạng, những ai đăng kí đồng thời mua tiểu thuyết trước hôm nay mới được nhận lì xì.
Đại thần Tử Hòa phát nhầm lì xì gần cả triệu.
Độc giả của Tử Hòa online xé những người lừa lấy lì xì.
Weibo tê liệt.
Vu Miểu Miểu âm thầm líu lưỡi, bản thân chỉ đi lĩnh chứng thôi mà, sao lại làm weibo tê liệt thế này.
Lúc này, Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên gửi tin nhắn đến: [ Bà chủ, hai người lĩnh chứng chưa? ]
Vu Miểu Miểu: [ Đang trên đường đi, sao vậy? ]
Đông Vĩnh Nguyên: [ Không có gì, đợi mọi người lĩnh chứng xong rồi nói sau. ]
Một lúc sau, Hoắc Minh Tri cũng gửi tin nhắn đến.
Hoắc Minh Tri: [ Bạn học Miểu Miểu, hai người bị bao vây rồi à? ]
Vu Miểu Miểu: [ ?? ]
Hoắc Minh Tri: [ Trên mạng nói trước cửa cục dân chính có nhiều phóng viên và độc giả của Quý Lãng đang bao vây. ]
Vu Miểu Miểu kinh ngạc: “Tướng công, đội trưởng Hoắc nói trước cửa cục dân chính có rất nhiều độc giả của anh bao vây.”
Quý Lãng cau mày: “Không sao, dù sao họ cũng không biết tướng mạo của anh.”
Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ thấy cũng phải, cũng trả lời Hoắc Minh Tri như vậy.
Hoắc Minh Tri: [ Cô bảo Quý Lãng lên mạng đăng văn bản làm rõ, độc giả của cậu ấy và người qua đường giả mạo nhận lì xì xé nhau ghê lắm, cảnh sát mạng đã gọi điện đến chỗ tôi rồi này. ]
Vu Miểu Miểu không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, nghĩ đến vừa nãy Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên gửi tin nhắn tìm tướng công, sau đó lại bảo chờ họ lĩnh chứng xong sẽ nói sau, có lẽ là vì chuyện này.
Vu Miểu Miểu nói với Quý Lãng: “Tướng công, tướng công, fans của anh và cư dân mạng đang xé nhau, anh có muốn đăng weibo làm rõ không.”
Quý Lãng nhìn tin nhắn Hoắc Minh Tri gửi cho Vu Miểu Miểu, sau đó tìm một chỗ có thể đậu xe, ngừng xe lại, đăng bài weibo thứ hai sau tuyên bố kết hôn hôm nay.
Tất cả những lời chúc mừng, tôi rất cảm kích. Nhưng vì vợ quản nghiêm, chỉ đành tặng lì xì cho những độc giả cũ, mong hiểu cho. Ngoài ra: Tất cả những người để lại bình luận dưới bài đăng này, tối nay đều mơ đẹp.
Vu Miểu Miểu nhìn thấy weibo, mỉm cười liếc nhìn Quý Lãng: “Vậy tối nay rốt cuộc anh muốn cùng em động phòng hoa chúc, hay là gửi mộng đẹp cho họ đây?”
“Anh là mộng yểm, anh vui vẻ, thế gian tự nhiên sẽ không có ác mộng.” Quý Lãng nhàn nhạt nói.
Một lúc sau hai người đã đến cục dân chính, bên ngoài cục dân chính quả thật có rất nhiều người. Cũng không biết mấy người này làm sao khóa chặt cục dân chính, vậy mà lại bị họ theo đến đây.
Lúc Quý Lãng và Vu Miểu Miểu xuống xe, trong chốc lát đã bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, nhưng những ánh mắt kia nhanh chóng dời đi.
“Xe này cũng chỉ mấy trăm ngàn, đại thần Tử Hòa phát lì xì hết mấy triệu, không thể lái loại xe này được.”
“......” Vu Miểu Miểu.
“Nghe nhân viên ở phòng làm việc của đại thần Tử Hòa nói, đại thần Tử Hòa có tướng mạo hung dữ. Người này hệt như minh tinh, không thể nào là đại thần Tử Hòa.”
“......” Quý Lãng.
“Vợ anh ấy còn ôm búp bê đáng yêu, ngây thơ dịu dàng như vậy, sao có thể là vị hôn thể của đại thần Tử Hòa tiểu thuyết tội phạm được.”
“......” Búp bê.
Nếu không phải không được cử động, tôi sẽ dọa chết các người.
Tóm lại, dưới ánh mắt của mọi người, hai người nhẹ nhàng bước vào cục dân chính, sau đó thoải mái lĩnh chứng.
Trở về xe, Vu Miểu Miểu nhìn cục dân chính bên ngoài bị bao vây đến một giọt nước cũng không lọt, cùng người qua đường đến lĩnh chứng bị nhìn chằm chằm không thoải mái, đề nghị nói: “Tướng công, đăng weibo đi, đừng để họ bao vây cục dân chính nữa.”
Quý Lãng nhìn bên ngoài, ừm một tiếng, lấy quyển sổ đỏ còn nóng hổi, đang chuẩn bị chụp hình, búp bê bên cạnh, đột nhiên sáp đến, vươn cái chân nhỏ ra.
“Búp bê, em làm gì vậy?” Vu Miểu Miểu khó hiểu.
“Búp bê...vu cổ.” Búp bê nói.
Quý Lãng và Vu Miểu Miểu cạn lời, có điều hiếm khi búp bê tùy hứng, cuối cùng họ cũng thỏa mãn búp bê, để chân nhỏ của nó vào ống kính.
Một phút sau, trước cửa cục dân chính càng thêm sôi sục.
“Mọi người xem bàn chân nhỏ này, có giống của cặp vợ chồng như minh tinh ban nãy không.” Có người tinh mắt.
“Trời ạ, có người chụp hình rồi sao?”
Một lượt dò hỏi, thật sự có người chụp hình, nhưng không biết tại sao, mấy ảnh hàng chục triệu pixel, lại chụp ra mờ ảo như vậy.
Cho nên Quý Lãng lại lên hot search weibo.
Đại thần Tử Hòa đẹp trai, cô vợ mềm mại đáng yêu.
Trong lòng vợ của đại thần Tử Hòa ôm búp bê vải đáng yêu.
Vợ chồng Tử Hòa dẫn con gái theo lĩnh chứng.
Vu Miểu Miểu xem, bật cười thành tiếng: “Đừng nói, nhóm cư dân mạng này đoán đúng rồi đấy.”
Quý Lãng đưa Vu Miểu Miểu trở lại đại học thành phố Hải, từ xa Nguyên Bạch mặc bộ đồ tây thẳng thớm đã đứng ngoài cổng, vẫn là hơi thở cao quý như xưa, tóc dài bay lượn, trong ngày hè nhàn nhạt chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy dịu mát.
“Chúc mừng.” Đợi hai người xuống xe, quỷ công tử nói lời chúc từ tận đáy lòng.
“Cám ơn.” Hai người đáp lễ.
“Tôi đến đón búp bê.” Quỷ công tử nhìn búp bê trong lòng Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu cúi đầu nhìn búp bê, búp bê cũng mở đôi mắt to tròn nhìn cô. Vu Miểu Miểu nuôi búp bê lâu như vậy, dù biết trước sẽ có ngày này, nhưng đột nhiên đưa đi, vẫn có chút không nỡ.
“Búp bê, em phải mau trở lại nhé.” Vu Miểu Miểu hơi nghẹn ngào.
“Vâng.” Búp bê gật đầu.
“Trở lại sẽ cho em ăn thịt đông pha.” Quý Lãng khẽ vỗ đầu búp bê.
“Ăn ngon.” Ánh mắt búp bê sáng lên.
Vu Miểu Miểu bị chọc cười, sau khi cúi đầu hôn búp bê, liền đưa búp bê cho quỷ công tử.
“Chăm sóc tốt cho nó nhé.”
Quỷ công tử nhận búp bê, vẻ mặt cạn lời: “Tôi nói hai người có đến mức như vậy không? Dù sao sau này búp bê cũng là con gái của hai người.”
Nói rồi anh ta ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Tôi phải trở về, lát nữa còn cuộc họp.”
Dứt lời, quỷ công tử nhấc tay mở cửa quỷ, bước vào trong.
Quý Lãng nhìn Vu Miểu Miểu đang buồn bã, cúi đầu dựa sát, nói khẽ bên tai Vu Miểu Miểu: “Tối nay anh sẽ cố gắng hơn, tranh thủ cho búp bê sớm ngày trở về.”
Mặt Vu Miểu Miểu ửng đỏ: “Có lần nào mà anh không cố gắng đâu?”
Quý Lãng thấy cũng phải, cho nên đổi cách nói khác: “Vậy tối nay em phải cố gắng, đừng than mệt.”
Mặt Vu Miểu Miểu lập tức càng đỏ hơn, giống như bị nấu chín vậy. Có điều động phòng hoa chúc tối hôm đó, quả thật Vu Miểu Miểu cố gắng hơn bình thường rất nhiều, dằn vặt hơn nửa đêm cũng không than mệt lần nào.
Giữa chừng, khi Quý Lãng đang muốn công thành đoạt đất lần nữa, Vu Miểu Miểu đột nhiên dùng sức, cả người lật lên, đè trên người Quý Lãng. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Quý Lãng, chậm rãi ưỡn thẳng lưng.
Cơ thể mê người dùng một loại tư thế càng thêm rung động hiện ra trước mắt Quý Lãng, Quý Lãng chỉ cảm thấy nơi nào đó trên người, càng thêm nóng bỏng.
Vu Miểu Miểu cũng là lần đầu làm như vậy, có chút không quen, nhưng vẫn nặng nề ngồi xuống.
Cả người Quý Lãng đột nhiên run lên.
“Trên mạng nói...nếu nhà gái chủ động, sẽ dễ mang thai hơn.” Vu Miểu Miểu khó nhịn giải thích một câu.
Lúc này Quý Lãng làm gì còn quan tâm mấy thứ trên mạng nói có đúng hay không, ánh mắt anh sâu thẳm, hít sâu: “Vậy em còn đợi gì nữa.”
Anh cũng đã sắp đến cực hạn rồi.
Vu Miểu Miểu cũng không phải người có tính tình e thẹn, eo nhỏ khẽ đong đưa, mái tóc rủ xuống như thác nước, nửa đêm hỗn loạn.
Mùa hè ở thành phố Hải vẫn luôn nóng bức, nếu trong bốn mùa nhất định phải chọn một mùa Quý Lãng yêu thích, nhất định sẽ là mùa hè, vì đây là mùa mà anh gặp gỡ Vu Miểu Miểu.
“Reng reng” tiếng chuông tan học vang lên, tòa nhà dạy học của đại học thành phố Hải đột nhiên chấn động, Quý Lãng đứng thẳng người, nhìn về phía tòa nhà dạy học, một dòng “thác lũ” từ trong tòa nhà dạy học tràn ra.
“Thác lũ” này chỉ một lúc đã nhấn chìm Quý Lãng, nhưng mỗi một người đi ngang qua Quý Lãng theo bản năng đều nhìn anh một lúc, đợi thấy rõ tướng mạo, bất kể nam nữ đều phải thốt lên một tiếng đẹp trai quá.
Nam sinh than thở khí thế của Quý Lãng, nữ sinh chìm đắm trước vẻ đẹp trai của Quý Lãng, nhưng cho dù là vậy, vẫn không ai dám đến gần làm quen, chỉ vì cảm giác Quý Lãng cho người khác quá lạnh lùng, khí chất lạnh lùng gần như thực thể hóa, mùa hè nóng nực đi ngang qua người anh sẽ cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Điều khiến họ không thể ngờ đến là, khí chất lạnh lẽo thực thể hóa kia, quả thật do một thứ thực thể hóa nào đó tạo thành, chính là sức mạnh mộng yểm của Quý Lãng. Sau khi chuyển hóa ấn ma, Quý Lãng đã có thể tự do điều khiển sức mạnh mộng yểm. Không những không vì sức mạnh mộng yểm tràn ra ngoài khiến người ta cảm thấy hung ác, buổi tối càng không có chuyện không thể chợp mắt, nhưng anh vẫn để một phần sức mạnh mộng yểm tràn ra xung quanh mình theo thói quen. Vì muốn...
“Tướng công.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Quý Lãng sau khi nghe tiếng gọi này, cả người giống như băng tuyết tan đi, trở thành mùa xuân ấm áp.
Vu Miểu Miểu đi theo dòng người, nhanh chóng chạy đến trước người Quý Lãng, nhào vào lòng Quý Lãng. Quý Lãng vươn tay ôm eo Vu Miểu Miểu, cong môi nở nụ cười, đôi mắt sáng như thiêu đốt.
Ba người chị em ký túc xá đi sau Vu Miểu Miểu, đã không phải lần đầu nhìn thấy Quý Lãng thay đổi sắc mặt, nhưng mỗi khi nhìn thấy, họ đều không nhịn được líu lưỡi. Sau đó trong lòng không ngừng gào thét: AAAAA, người đàn ông chỉ cười với bạn gái mình, bổn mệnh của tôi, ksbsp; lúc Quý Lãng nghe thấy làn sóng này, đã có thể không chút dao động, anh buông Vu Miểu Miểu ra, nhàn nhạt gật đầu với ba người.
“Miểu Miểu, sao lần nào cậu cũng nhìn ra tướng công ngay vậy.” Mạc Tinh không nhịn được hỏi.
Bắt đầu từ học kì cuối năm nhất, Quý Lãng thường xuất hiện ở đại học thành phố Hải, mỗi khi nghỉ lễ lại càng không ngại mưa gió đến đón. Nhưng bất kể là khi nào, bất kể bên ngoài có bao nhiêu người đang đứng, Vu Miểu Miểu luôn có thể nhận ra Quý Lãng ngay trong nhóm người, giống như đã cài đặt radar định vị nào đó vậy.
“Bởi vì anh ấy đen mà.” Vu Miểu Miểu nói.
Trong mắt Quý Lãng lóe lên ý cười.
“Đen chỗ nào hả?” Công Tôn Liên không nhịn được hỏi.
“Hihi...” Vu Miểu Miểu mỉm cười không nói.
Quý Lãng đột nhiên xoay người, nhấc một túi quà từ ghế bên cạnh, sau đó lấy ra ba hộp chocolate bên trong, đưa cho mỗi người một hộp.
Ba người nhận được chocolate đều sửng sốt.
“Cám ơn anh, nhưng hôm nay là sinh nhật Miểu Miểu, nên để chúng tôi tặng quà mới phải.” Ngũ Lạc Tâm nói.
Thực ra ba người họ đã chuẩn bị quà xong rồi, chỉ là Vu Miểu Miểu đã nói từ sớm hôm nay phải trở về trải qua ngày sinh nhật với tướng công, nên họ muốn trưa nay ăn bên ngoài trường học chúc mừng Vu Miểu Miểu, thuận tiện tặng quà cho cô. Kết quả họ còn chưa đi lấy quà, Quý Lãng đã trực tiếp đến cửa trường đón người.
“Kẹo cưới.” Giọng nói Quý Lãng rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt.
“!!!” Ba người nín thở.
“Đi thôi.” Quý Lãng kéo tay Vu Miểu Miểu.
“Vâng.” Vu Miểu Miểu gật đầu, sau đó nói với bạn cùng phòng còn đang ngẩn ngơ: “Tiết đầu chiều này có lẽ tôi không đến kịp, nếu có điểm danh giúp tôi nói có nhé.”
“Cậu...cậu còn trở về lên lớp à?” Mạc Tinh lắp bắp nói.
“Có chứ, quà của các cậu tôi còn chưa nhận mà.” Vu Miểu Miểu cười hì hì, kéo Quý Lãng ra khỏi trường học.
Ba người nhìn bóng lưng hai người dần xa, quay đầu nhìn nhau.
“Đi mua quà thôi, cảm giác một món không đủ đâu.” Ngũ Lạc Tâm nhấc kẹo cưới trong tay lên.
“Ừm.” Hai người còn lại gật đầu.
Hôm nay là sinh nhật Vu Miểu Miểu, là sinh nhật mười tám tuổi của Vu Miểu Miểu, là ngày cô hoàn thành ước mơ thứ ba.
Trên xe, Vu Miểu Miểu ôm búp bê, đang cúi đầu lướt điện thoại, trong điện thoại là nhóm bạn ký túc xá vừa hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc.
Công Tôn Liên: [ Miểu Miểu, sao cậu không nói trước một tiếng, dọa chết chúng tôi. ]
Mạc Tinh: [ Đúng vậy đúng vậy. ]
Ngũ Lạc Tâm: [ Khi nào tổ chức hôn lễ, chúng tôi đang đợi làm phù dâu này. ]
Vu Miểu Miểu: [ Hôn lễ phải đợi hai năm nữa. ]
Công Tôn Liên: [ Cởi bỏ đồng phục, trực tiếp mặc áo cưới, lãng mạn quá. ]
Mạc Tinh: [ Nhưng mà hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy? Tác giả trên mạng tôi thích nhất hôm nay cũng kết hôn. ]
Ngũ Lạc Tâm: [ Tác giả trên mạng gì, đừng lái sang chuyện khác. ]
Mạc Tinh: [ Gì chứ, chẳng phải các cậu cũng thích anh ấy sao? Phim truyền hình mở màn đầu năm ngoái, chẳng phải các cậu cũng theo dõi à, còn nói là bộ phim lương tâm mười năm hiếm có. ]
Lòng Vu Miểu Miểu khẽ động: [ Người cậu nói là Tử Hòa? ]
Mạc Tinh kích động: [ Đúng đúng đúng, Miểu Miểu cậu cũng thích anh ấy à? Chuyện anh ấy kết hôn đã lên hot search rồi, nghe nói hôm nay anh ấy kết hôn có gửi tặng lì xì cho nhóm độc giả và độc giả trang mạng để lại bình luận, đã tặng một triệu rồi, tôi còn nhận được hai mươi tệ này. ]
Vu Miểu Miểu thoát khỏi wechat, đổi sang weibo, quả nhiên nhìn thấy ba hot search được đẩy lên.
Đại thần Tử Hòa tiểu thuyết kinh dị trên mạng hôm nay kết hôn.
Đại thần Tử Hòa tặng hàng triệu bao lì xì trên mạng.
Độc giả Tử Hòa góp lễ mừng.
Vu Miểu Miểu quay đầu nhìn Quý Lãng.
“Sao vậy?” Quý Lãng phát giác tầm mắt của Vu Miểu Miểu.
“Anh phát bao lì xì trên mạng à?” Vu Miểu Miểu hỏi.
Quý Lãng liếc mắt nhìn điện thoại của Vu Miểu Miểu, thấy hot search trên weibo, cũng không che giấu, thừa nhận: “Phát rồi.”
“Anh phát cả triệu bao lì xì?” Vu Miểu Miểu hỏi.
“Anh bảo Đông Vĩnh Nguyên phát trong nhóm độc giả theo đầu người mỗi người mười tệ, sau đó lại phát mười tệ, cho mỗi bình luận dưới tiểu thuyết mới nhất. Về sau rất nhiều độc giả nhận lì xì chạy đến trang tiểu thuyết và weibo để lại lời nhắn chúc mừng, anh lại bảo Đông Vĩnh Nguyên phát cho những độc giả chúc mừng mỗi người hai mươi tệ, cụ thể bao nhiêu anh cũng không tính.” Quý Lãng nói.
Vu Miểu Miểu đưa điện thoại đến trước mặt Quý Lãng lớn tiếng nói: “Anh không tính, weibo tính giúp anh này, mười phút trước tổng cộng đã phát một triệu ba trăm sáu mươi ngàn.”
“Ồ.” Quý Lãng nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó bắt đầu tính toán: “Nếu bên trong có một nửa người chúc mừng, vậy chúng ta tổng cộng nhận được lời chúc phúc của ba trăm bốn mươi ngàn người.”
“......” Vu Miểu Miểu cạn lời
“Chỉ cần chúc phúc, không phải lừa gạt.” Quý Lãng nói.
“......” Vu Miểu Miểu lại lần nữa cạn lời.
“Bây giờ mạng internet phát triển như thế, anh lại không chút tiết chế, có tin toàn bộ người chơi weibo nước Hoa đều đến thêm náo nhiệt không, đến khi đó anh sẽ táng gia bại sản.”
Quý Lãng cau mày, cả nước Hoa có hàng tỷ người, mỗi người hai mươi tệ, hình như thật sự sẽ táng gia bại sản.
Anh lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại cho Đông Vĩnh Nguyên: “Chúc phúc trên weibo không cần gửi lì xì nữa, chỉ phát ở trang mạng tiểu thuyết, tặng cho các fans chân chính thôi.”
Vu Miểu Miểu nghe Quý Lãng nói vậy, mới coi như thở phào nhẹ nhõm.
Buổi trưa cục dân chính cũng phải nghỉ ngơi, hai người liền đi ăn trưa trước, lúc ăn cơm hai người chọn một phòng bao, sau khi mang đồ ăn lên liền khóa cửa từ bên trong, lúc này mới để búp bê tự do hoạt động.
Bây giờ búp bê không khác gì với trẻ con bình thường, cô bé chiếm lấy một ghế, nhìn đồ ăn đầy bàn ánh mắt tỏa sáng.
“Muốn ăn, muốn ăn.” Bây giờ miệng lưỡi búp bê rất lanh lợi, trí tuệ có lẽ như trẻ con hai ba tuổi, đây là do tình cảm của búp bê vừa được bổ sung đầy đủ trước đó không lâu, nếu nuôi thêm một khoảng thời gian nữa, sẽ càng trưởng thành nhanh hơn.
Có điều Vu Miểu Miểu không định tiếp tục nuôi búp bê, một là vì đã hứa với quỷ vương, sẽ đưa búp bê nhanh chóng đầu thai, hai là sau khi búp bê được nuôi dưỡng xong, nếu tiếp tục ở lại nhân gian, linh hồn sẽ bị thế tục vấy bẩn.
“Hôm nay bảo Nguyên Bạch đến đón em nhé.” Vu Miểu Miểu nói.
“Anh trai, anh trai.” Búp bê vừa nghe thấy Nguyên Bạch sẽ đến, liền vui vẻ lẩm bẩm.
“Đợi mười tháng sau, em sẽ về bên cạnh bọn chị, đến khi đó có thể ăn uống rồi.” Vu Miểu Miểu nói.
“Ăn, ăn, ăn.” Búp bê kích động tay nhỏ trực tiếp vỗ bàn.
“Thịt đông pha, anh đã học xong rồi.” Quý Lãng cũng nói.
“Ăn ăn ăn.” Búp bê lập tức càng thêm kích động, mông nhỏ nhếch lên.
Không biết tại sao búp bê lại rất thích thịt đông pha, lần nào ra ngoài gọi món, nhìn thấy thịt đông pha nhất định sẽ chọn, sau khi biết nói chuyện lúc nào cũng nói muốn ăn thịt đông pha. Chuyện đó Vu Miểu Miểu biết, nhưng cô lại không biết Quý Lãng vậy mà đã lén lút học nấu món này.
Đợi một nhà ba người ăn xong, cảm thấy đã đến lúc đi cục dân chính, Vu Miểu Miểu tiện tay lướt weibo, phát hiện Quý Lãng lại lên hot search.
Cư dân mạng giả dạng độc giả của Tử Hòa để nhận lì xì.
Đại thần Tử Hòa bắt đầu hạn chế trang mạng, những ai đăng kí đồng thời mua tiểu thuyết trước hôm nay mới được nhận lì xì.
Đại thần Tử Hòa phát nhầm lì xì gần cả triệu.
Độc giả của Tử Hòa online xé những người lừa lấy lì xì.
Weibo tê liệt.
Vu Miểu Miểu âm thầm líu lưỡi, bản thân chỉ đi lĩnh chứng thôi mà, sao lại làm weibo tê liệt thế này.
Lúc này, Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên gửi tin nhắn đến: [ Bà chủ, hai người lĩnh chứng chưa? ]
Vu Miểu Miểu: [ Đang trên đường đi, sao vậy? ]
Đông Vĩnh Nguyên: [ Không có gì, đợi mọi người lĩnh chứng xong rồi nói sau. ]
Một lúc sau, Hoắc Minh Tri cũng gửi tin nhắn đến.
Hoắc Minh Tri: [ Bạn học Miểu Miểu, hai người bị bao vây rồi à? ]
Vu Miểu Miểu: [ ?? ]
Hoắc Minh Tri: [ Trên mạng nói trước cửa cục dân chính có nhiều phóng viên và độc giả của Quý Lãng đang bao vây. ]
Vu Miểu Miểu kinh ngạc: “Tướng công, đội trưởng Hoắc nói trước cửa cục dân chính có rất nhiều độc giả của anh bao vây.”
Quý Lãng cau mày: “Không sao, dù sao họ cũng không biết tướng mạo của anh.”
Vu Miểu Miểu nghĩ nghĩ thấy cũng phải, cũng trả lời Hoắc Minh Tri như vậy.
Hoắc Minh Tri: [ Cô bảo Quý Lãng lên mạng đăng văn bản làm rõ, độc giả của cậu ấy và người qua đường giả mạo nhận lì xì xé nhau ghê lắm, cảnh sát mạng đã gọi điện đến chỗ tôi rồi này. ]
Vu Miểu Miểu không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy, nghĩ đến vừa nãy Đông Vĩnh Nguyên đột nhiên gửi tin nhắn tìm tướng công, sau đó lại bảo chờ họ lĩnh chứng xong sẽ nói sau, có lẽ là vì chuyện này.
Vu Miểu Miểu nói với Quý Lãng: “Tướng công, tướng công, fans của anh và cư dân mạng đang xé nhau, anh có muốn đăng weibo làm rõ không.”
Quý Lãng nhìn tin nhắn Hoắc Minh Tri gửi cho Vu Miểu Miểu, sau đó tìm một chỗ có thể đậu xe, ngừng xe lại, đăng bài weibo thứ hai sau tuyên bố kết hôn hôm nay.
Tất cả những lời chúc mừng, tôi rất cảm kích. Nhưng vì vợ quản nghiêm, chỉ đành tặng lì xì cho những độc giả cũ, mong hiểu cho. Ngoài ra: Tất cả những người để lại bình luận dưới bài đăng này, tối nay đều mơ đẹp.
Vu Miểu Miểu nhìn thấy weibo, mỉm cười liếc nhìn Quý Lãng: “Vậy tối nay rốt cuộc anh muốn cùng em động phòng hoa chúc, hay là gửi mộng đẹp cho họ đây?”
“Anh là mộng yểm, anh vui vẻ, thế gian tự nhiên sẽ không có ác mộng.” Quý Lãng nhàn nhạt nói.
Một lúc sau hai người đã đến cục dân chính, bên ngoài cục dân chính quả thật có rất nhiều người. Cũng không biết mấy người này làm sao khóa chặt cục dân chính, vậy mà lại bị họ theo đến đây.
Lúc Quý Lãng và Vu Miểu Miểu xuống xe, trong chốc lát đã bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, nhưng những ánh mắt kia nhanh chóng dời đi.
“Xe này cũng chỉ mấy trăm ngàn, đại thần Tử Hòa phát lì xì hết mấy triệu, không thể lái loại xe này được.”
“......” Vu Miểu Miểu.
“Nghe nhân viên ở phòng làm việc của đại thần Tử Hòa nói, đại thần Tử Hòa có tướng mạo hung dữ. Người này hệt như minh tinh, không thể nào là đại thần Tử Hòa.”
“......” Quý Lãng.
“Vợ anh ấy còn ôm búp bê đáng yêu, ngây thơ dịu dàng như vậy, sao có thể là vị hôn thể của đại thần Tử Hòa tiểu thuyết tội phạm được.”
“......” Búp bê.
Nếu không phải không được cử động, tôi sẽ dọa chết các người.
Tóm lại, dưới ánh mắt của mọi người, hai người nhẹ nhàng bước vào cục dân chính, sau đó thoải mái lĩnh chứng.
Trở về xe, Vu Miểu Miểu nhìn cục dân chính bên ngoài bị bao vây đến một giọt nước cũng không lọt, cùng người qua đường đến lĩnh chứng bị nhìn chằm chằm không thoải mái, đề nghị nói: “Tướng công, đăng weibo đi, đừng để họ bao vây cục dân chính nữa.”
Quý Lãng nhìn bên ngoài, ừm một tiếng, lấy quyển sổ đỏ còn nóng hổi, đang chuẩn bị chụp hình, búp bê bên cạnh, đột nhiên sáp đến, vươn cái chân nhỏ ra.
“Búp bê, em làm gì vậy?” Vu Miểu Miểu khó hiểu.
“Búp bê...vu cổ.” Búp bê nói.
Quý Lãng và Vu Miểu Miểu cạn lời, có điều hiếm khi búp bê tùy hứng, cuối cùng họ cũng thỏa mãn búp bê, để chân nhỏ của nó vào ống kính.
Một phút sau, trước cửa cục dân chính càng thêm sôi sục.
“Mọi người xem bàn chân nhỏ này, có giống của cặp vợ chồng như minh tinh ban nãy không.” Có người tinh mắt.
“Trời ạ, có người chụp hình rồi sao?”
Một lượt dò hỏi, thật sự có người chụp hình, nhưng không biết tại sao, mấy ảnh hàng chục triệu pixel, lại chụp ra mờ ảo như vậy.
Cho nên Quý Lãng lại lên hot search weibo.
Đại thần Tử Hòa đẹp trai, cô vợ mềm mại đáng yêu.
Trong lòng vợ của đại thần Tử Hòa ôm búp bê vải đáng yêu.
Vợ chồng Tử Hòa dẫn con gái theo lĩnh chứng.
Vu Miểu Miểu xem, bật cười thành tiếng: “Đừng nói, nhóm cư dân mạng này đoán đúng rồi đấy.”
Quý Lãng đưa Vu Miểu Miểu trở lại đại học thành phố Hải, từ xa Nguyên Bạch mặc bộ đồ tây thẳng thớm đã đứng ngoài cổng, vẫn là hơi thở cao quý như xưa, tóc dài bay lượn, trong ngày hè nhàn nhạt chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta cảm thấy dịu mát.
“Chúc mừng.” Đợi hai người xuống xe, quỷ công tử nói lời chúc từ tận đáy lòng.
“Cám ơn.” Hai người đáp lễ.
“Tôi đến đón búp bê.” Quỷ công tử nhìn búp bê trong lòng Vu Miểu Miểu.
Vu Miểu Miểu cúi đầu nhìn búp bê, búp bê cũng mở đôi mắt to tròn nhìn cô. Vu Miểu Miểu nuôi búp bê lâu như vậy, dù biết trước sẽ có ngày này, nhưng đột nhiên đưa đi, vẫn có chút không nỡ.
“Búp bê, em phải mau trở lại nhé.” Vu Miểu Miểu hơi nghẹn ngào.
“Vâng.” Búp bê gật đầu.
“Trở lại sẽ cho em ăn thịt đông pha.” Quý Lãng khẽ vỗ đầu búp bê.
“Ăn ngon.” Ánh mắt búp bê sáng lên.
Vu Miểu Miểu bị chọc cười, sau khi cúi đầu hôn búp bê, liền đưa búp bê cho quỷ công tử.
“Chăm sóc tốt cho nó nhé.”
Quỷ công tử nhận búp bê, vẻ mặt cạn lời: “Tôi nói hai người có đến mức như vậy không? Dù sao sau này búp bê cũng là con gái của hai người.”
Nói rồi anh ta ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Tôi phải trở về, lát nữa còn cuộc họp.”
Dứt lời, quỷ công tử nhấc tay mở cửa quỷ, bước vào trong.
Quý Lãng nhìn Vu Miểu Miểu đang buồn bã, cúi đầu dựa sát, nói khẽ bên tai Vu Miểu Miểu: “Tối nay anh sẽ cố gắng hơn, tranh thủ cho búp bê sớm ngày trở về.”
Mặt Vu Miểu Miểu ửng đỏ: “Có lần nào mà anh không cố gắng đâu?”
Quý Lãng thấy cũng phải, cho nên đổi cách nói khác: “Vậy tối nay em phải cố gắng, đừng than mệt.”
Mặt Vu Miểu Miểu lập tức càng đỏ hơn, giống như bị nấu chín vậy. Có điều động phòng hoa chúc tối hôm đó, quả thật Vu Miểu Miểu cố gắng hơn bình thường rất nhiều, dằn vặt hơn nửa đêm cũng không than mệt lần nào.
Giữa chừng, khi Quý Lãng đang muốn công thành đoạt đất lần nữa, Vu Miểu Miểu đột nhiên dùng sức, cả người lật lên, đè trên người Quý Lãng. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Quý Lãng, chậm rãi ưỡn thẳng lưng.
Cơ thể mê người dùng một loại tư thế càng thêm rung động hiện ra trước mắt Quý Lãng, Quý Lãng chỉ cảm thấy nơi nào đó trên người, càng thêm nóng bỏng.
Vu Miểu Miểu cũng là lần đầu làm như vậy, có chút không quen, nhưng vẫn nặng nề ngồi xuống.
Cả người Quý Lãng đột nhiên run lên.
“Trên mạng nói...nếu nhà gái chủ động, sẽ dễ mang thai hơn.” Vu Miểu Miểu khó nhịn giải thích một câu.
Lúc này Quý Lãng làm gì còn quan tâm mấy thứ trên mạng nói có đúng hay không, ánh mắt anh sâu thẳm, hít sâu: “Vậy em còn đợi gì nữa.”
Anh cũng đã sắp đến cực hạn rồi.
Vu Miểu Miểu cũng không phải người có tính tình e thẹn, eo nhỏ khẽ đong đưa, mái tóc rủ xuống như thác nước, nửa đêm hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.