Chương 7: Tôi muốn đối xử tốt với cô, cô nhận là được, không cho phép từ chối
Bạo Táo Đích Bàng Giải
01/07/2021
Quý Lãng đưa người vào phòng làm việc của mình, thuận tay ném túi đồ lên ghế salon, hỏi:“Sao mua ít đồ vậy?”
Dép lê, áo lót, cảm giác như là đồ cần dùng nhất thời mua ở quán bar.
“Quần áo ở trung tâm mua sắm quá đắt, em chỉ mua đồ cần thiết, còn lại em định lên mạng mua.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng khẽ giật mình, haizz, cô nàng mới mười tám tuổi, hẳn là trên người không có tiền gì.
“Tôi chuyển cho cô một ít tiền, cô đi mua thêm một ít.” Vừa nói, Quý Lãng cầm điện thoại di động trên bàn làm việc, mở wechat ra muốn chuyển khoản cho Vu Miểu Miểu.
“Không cần, tự em có tiền.”
“Cầm đi.” Quý Lãng không tin, hiệu đôi dép lê kia anh biết, ở cửa hàng đồng giá 10 đồng một đôi trong trung tâm mua sắm. Áo lót gì đó, anh không nghiên cứu, dù sao khẳng định không đắt.
Lại nói, những năm nay anh vì chữa khỏi bệnh mất ngủ, tiêu tiền không một trăm cũng đến mấy chục vạn, chỉ bằng bản lĩnh khiến cho anh ngủ được của Vu Miểu Miểu, cho ít tiền không thiệt.
“Tít!”
Quý Lãng vừa đem tiền chuyển đi, liền nhận được tin nhắn thông báo trừ tiền, khóe miệng lập tức giật một cái: Con nhóc này, ngoài miệng nói thật dễ nghe, tốc độ lấy tiền ngược lại không chậm chút nào.
Thật ra Vu Miểu Miểu lấy tiền có ý rất đơn giản, dù sao Quý Lãng là chồng cô, sư phụ nói rồi, vợ chồng là quan hệ thân mật nhất trên thế giới này, không thể quá khách khí. Quá khách khí, cảm tình liền xa lạ, cô với Quý Lãng tình cảm ban đầu đã không sâu, cũng không thể vì tiền lại sinh khoảng cách.
“Em sẽ tiêu thật tốt.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc tỏ thái độ.
“...” Nhận tiền xong không muốn giả vờ nữa đúng không.
“Cô vừa rồi cho Bắc Phồn là gì vậy?” Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu nhận tiền xong tâm tình không tệ, liền thừa cơ hỏi.
“Bắc Phồn? Là anh trai nhỏ vừa rồi gặp ác mộng tiểu sao?”
“Anh trai nhỏ?” ngược lại xưng hô rất là thân thiết đấy.
“Không phải sao?” Chẳng lẽ mình đoán sai rồi.
“Phải, cô vừa nãy cho cậu ta con búp bê kia là chuyện gì thế? Thật có thể đuổi ác mộng đi?” Quý Lãng không để ý tới Vu Miểu Miểu đang xoắn xuýt việc xưng hô, tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là có thể, trên đó có vu lực của em, mang búp bê mộng đẹp theo đi ngủ, chẳng những có thể có một mộng đẹp, còn có thể ngủ một giấc đến tận hừng đông, ngày thứ hai tỉnh lại, cả người đều sẽ thần thanh khí sảng.” Vu Miểu Miểu nói.
Búp bê mộng đẹp có vu lực? Chẳng lẽ hôm qua mình ngủ, nguyên nhân là bởi vì Vu Miểu Miểu có búp bê mộng đẹp trên người?
“Cô còn búp bê kia không? Cho tôi một con.” Quý Lãng quyết định xin một con xem thử.
“Có thì có, nhưng với anh hiệu quả không lớn.” Vu Miểu Miểu nói.
“Sao với tôi hiệu quả lại không lớn?” Quý Lãng nghi hoặc.
“Anh với người ta không giống nhau a, người ta gặp ác mộng là do bị kinh sợ hoặc là bị dọa, hoặc là do một loại ám chỉ nào đó trong tiềm thức. Nhưng ông xã thì khác, ác mộng của anh, là do năng lực tạo ác mộng, sao lại muốn xua tan?” Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.
Quý Lãng con ngươi hơi lay động, trầm mặt hỏi: “Cô biết tôi có năng lực tạo ác mộng?”
“Ừm.” Vu Miểu Miểu thản nhiên gật đầu, dường như đó cũng không phải chuyện kì lạ gì.
Quý Lãng theo bản năng lại cảm thấy Vu Miểu Miểu là do đám người giới huyền học kia phái đến đối phó anh, nhưng nghĩ lại, mẹ lại nói, sư phụ Vu Miểu Miểu từ lúc anh còn rất nhỏ đã dùng thuật pháp Vu tộc trị liệu cho. Nói như vậy, sư phụ Vu Miểu Miểu hẳn đã sớm biết mình là Mộng yểm, mà Vu Miểu Miểu biết mình như thế cũng không có gì kỳ quái.
“Cô biết tôi là Mộng yểm, vì sao còn muốn gả cho tôi?” Quý Lãng hỏi.
“Không phải ta gả cho anh, là anh gả cho em.” Vu Miểu Miểu sửa lại.
“Được, coi như tôi gả cho cô đi, vì sao?” Gả cưới cái gì, tuỳ ý, Quý Lãng không muốn cãi cọ.
“Cái gì mà cái gì? Ang là Mộng yểm với em muốn cưới anh có quan hệ à?” Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có quan hệ, bởi vì tôi là Mộng yểm, là tà vật, giới huyền học các người không phải đều ghét tà vật sao?” Quý Lãng cười lạnh nói.
“Em là vu sư, vu sư không ghét tà vật, phương pháp tu hành của chúng em với đa số người đều không giống.” Vu Miểu Miểu giải thích, “Lực lượng của tà vật, ngược lại có thể đẩy nhanh tu hành của chúng em.”
“Nói cách khác, cô ở bên cạnh tôi, có thể đẩy nhanh tu hành?” Quý Lãng hỏi lại.
Vu Miểu Miểu gật đầu, vu sư rất gần với lực lượng âm tính, thể chất Mộng yểm của Quý Lãng có thể tự hấp thu lực lượng âm tính này trong mộng, nếu Quý Lãng không đồng ý, cô cũng không thể sử dụng. Nhưng mỗi ngày ở cạnh Quý Lãng sinh hoạt chung với nhau, dù thế nào cũng vẫn là có thể ké một chút.
Thì ra là thế.
Quý Lãng rốt cuộc hiểu nguyên nhân Vu Miểu Miểu tới gần anh, hoá ra là giống với những quỷ hồn tới gần anh, muốn lợi dụng mình để tăng cường tu vi. Nhưng vậy cũng tốt, hiểu rõ ý đồ của đối phương, còn hơn là không biết gì cả.
“Đã như vậy, như vậy chúng ta có phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay không.” Quý Lãng nói.
“Ông xã có chuyện gì muốn em giúp sao? Anh cứ việc nói.” Vu Miểu Miểu phóng khoáng nói.
“Cô hôm qua... Dùng phương pháp gì để tôi ngủ?” Biết Vu Miểu Miểu đối với mình cũng có việc cần, Quý Lãng liền hỏi trực tiếp.
“Em hôm qua giúp anh ngủ sao? Em nhớ ngủ còn sớm hơn anh mà.” Vu Miểu Miểu nghi hoặc chớp mắt một cái, chẳng lẽ hôm qua mình ngủ ngốc luôn rồi?
“Khụ...” Quý Lãng không thể không biết xấu hổ mà nói mình nửa đêm lén đi qua thư phòng, để chui vào trong mộng đối phương, “Tôi không phải là Mộng yểm sao? Cho nên thường xuyên không khống chế được tiến vào mộng của người khác, đêm qua tôi vốn là muốn đi vào mộng một người, nhưng nửa đường không biết sao, đột nhiên liền ngủ mất.”
“Này a, em biết rồi.” Vu Miểu Miểu trong ánh mắt mong đợi của Quý Lãng lấy trong túi xách tùy thân của mình, lôi ra tới một con búp bê lớn hơn so với con vừa đưa cho Bắc Phồn, cũng tinh xảo một ít, “Quả nhiên ăn rất no.”
“Đây là cái gì?” Quý Lãng hỏi.
“Đây là búp bê nguyền rủa.” Vu Miểu Miểu đem búp bê đưa ra cho Quý Lãng xem, giới thiệu nói, “Búp bê nguyền rủa thích ăn lực lượng âm tà, hôm qua sau khi anh ngủ, năng lượng Mộng yểm tràn ra, có thể là không cẩn thận đi ngang qua phòng của em, búp bê nguyền rủa cho là anh muốn làm tổn thương em, cho nên đem lực lượng của anh ăn mất.”
“...” Không, tôi không phải đi ngang qua.
Quý Lãng chột dạ thay đổi ánh mắt, phảng phất búp bê nguyền rủa tinh xảo kia biết nói chuyện cáo trạng như bình thường.
“Vậy loại búp bê này, có thể cho anh một con hay không.” Nếu như mình có loại búp bê này, có phải từ bây có thể một đêm không mộng mị, ngủ hẳn một giấc đến hừng đông như thường.
“Không được, búp bê nguyền rủa chỉ em có thể dùng, người bên ngoài cầm sẽ gặp xui xẻo.” Vu Miểu Miểu cự tuyệt nói.
Quý Lãng mím môi một cái, chẳng lẽ mình về sau hễ là muốn ngủ ngon, là phải “Đi ngang qua” phòng Vu Miểu Miểu một chuyến? Mặc dù không phải không được, nhưng “Đi ngang qua” nhiều lần, kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện.
“Cô không phải mới nói lực lượng của tôi có thể giúp cô tu hành sao? Vậy búp bê nguyền rủa này hấp thu lực lượng của tôi, đối với cô có phải hữu dụng hay không?” Quý Lãng lại hỏi.
“Lực lượng búp bê nguyền rủa hấp thu đối với em đúng là có ích.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
“Vậy nếu không về sau mỗi khi trời tối, cô để búp bê nguyền rủa oa oa đến hấp thu lực lượng của tôi, trợ giúp cô tu hành?” Quý Lãng dụ dỗ nói.
“Ông xã, anh đối với em thật tốt.” Vu Miểu Miểu rất là xúc động.
Tốt hay không tùy cô, tôi chỉ muốn ngủ ngon thôi. Quý Lãng đang muốn thừa cơ tăng thêm hảo cảm, thấy Vu Miểu Miểu mặt tiếc nuối ngẩng đầu lên.
“Nhưng mà không được.”
Cái gì?!
“Vì sao không được?” Quý Lãng có chút gấp gáp.
“Bởi vì thực lực của em có hạn, tu hành là theo khả năng, hăng quá hoá dở. Nếu như em hấp thu quá nhiều lực lượng, lại tiêu hóa không hết, sẽ tẩu hỏa nhập ma.” Vu Miểu Miểu nói.
“Choảng!”
Quý Lãng phảng phất như nghe được tiếng mộng tưởng vỡ vụn.
“Vậy bao lâu cô có thể hấp thu một lần.”
Đây là vì mình cần, Quý Lãng có ý nguyện ý lúc nào cũng cung cấp tu hành năng lượng, Vu Miểu Miểu lập tức càng thêm cảm động: “Ông xã, thật ra anh không cần vậy đâu. Tự em nghĩ biện pháp tu hành, hơn nữa em cũng không muốn làm đại vu, không cần năng lượng nhiều như vậy.”
Tôi đếch cần biết cô có muốn làm đại vu hay không, tôi chỉ muốn đi ngủ.
“Tôi muốn đối xử tốt với cô, cô nhận là được, không cho phép từ chối.” Quý Lãng hùng hồn nói.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một mớ tiếng vang lạ, giống như là tiếng có người đạp hụt chân, Quý Lãng vặn lông mày nhìn qua: “Ai?!”
“Khụ, ông chủ là tôi.” Đông Vĩnh Nguyên dùng khay bưng một ly nước trái cây gõ cửa bước vào, sắc mặt có chút phức tạp, “Tôi đưa... nước trái cây cho... bà chủ. Bà chủ, nước chanh, được không?”
“Được, cám ơn anh.” Vu Miểu Miểu nhận nước chanh.
“Không khách khí, không khách khí. Vậy tôi đi ra trước, hai người tiếp tục, tiếp tục.” Đông Vĩnh Nguyên mang theo hốt hoảng lui ra ngoài, tiếp theo một mạch chạy như điên xuống dưới lầu, trong tâm mắt nhiều chuyện của Đơn Tuấn Nghị và Dịch Quan, khoa trương kể lại cảnh mình vừa chứng kiến xong.
“Các người đoán xem vừa rồi tôi đi tới cửa nghe được cái gì?”
“Cái gì?!” Hai người rất phối hợp.
“Ông chủ nói với bà chủ, tôi muốn đối xử tốt với cô, cô nhận là được, không cho phép từ chối.” Đông Vĩnh Nguyên hoàn mỹ thuật lại giọng Quý Lãng giọng.
“Wow~~~ cho nên cô gái nhỏ kia thật sự là bà chủ?”
“Cái này còn giả được hả, vừa rồi đã trực tiếp gọi ông xã, cậu thấy ông chủ cãi lại sao?”
“Nhưng mà không nhìn ra nha, ông chủ chúng ta là một tác giả lạnh lẽo khủng bố, vậy mà yêu đương lại theo phong cách tổng tài, thất vọng, thất vọng.”
“Chẳng lẽ theo phong cách khủng bố? Vậy chúng ta có thể có bà chủ sao?”
“Cũng đúng.”
Đông Vĩnh Nguyên nhìn lướt qua Bắc Phồn ôm gối ôm dựa vào ghế salon ngủ cực kỳ thơm ngọt: “Tiểu Bắc ngủ thật là ngon.”
“Tám phần là mơ thấy mộng đẹp, tụi tôi vừa nghe thấy cậu ta cười ngây ngô đến mấy lần.” Đơn Tuấn Nghị nói, “Công nhận, con búp bê mộng đẹp của bà chủ quả thật rất có tác dụng.”
“Cho nên mới nói, vì sao thời kỳ khoa học xã hội mà chùa miếu hương hỏa vẫn tràn đầy như cũ, phía dưới cầu vượt vẫn còn người coi bói, chính là vì người ta vẫn cần tín ngưỡng và ám chỉ tâm lý.” Dịch Quan nói.
“Nhưng cũng thật là khéo, tên Bắc Phồn này vừa gặp ác mộng, bà chủ liền vừa vặn có một con búp bê như vậy, hơn nữa thoạt nhìn mang theo sự thần bí của dân tộc thiểu số.”
Cũng không phải khéo nha, nghĩ đến búp bê mộng đẹp, Đông Vĩnh Nguyên như có suy nghĩ, ngồi xổm ở trước sô pha, nhìn về phía búp bê mộng đẹp bị Bắc Phồn nắm trong tay hồi lâu, sau đó chụp mấy bức hình, lưu vào trong điện thoại di động.
Dép lê, áo lót, cảm giác như là đồ cần dùng nhất thời mua ở quán bar.
“Quần áo ở trung tâm mua sắm quá đắt, em chỉ mua đồ cần thiết, còn lại em định lên mạng mua.” Vu Miểu Miểu nói.
Quý Lãng khẽ giật mình, haizz, cô nàng mới mười tám tuổi, hẳn là trên người không có tiền gì.
“Tôi chuyển cho cô một ít tiền, cô đi mua thêm một ít.” Vừa nói, Quý Lãng cầm điện thoại di động trên bàn làm việc, mở wechat ra muốn chuyển khoản cho Vu Miểu Miểu.
“Không cần, tự em có tiền.”
“Cầm đi.” Quý Lãng không tin, hiệu đôi dép lê kia anh biết, ở cửa hàng đồng giá 10 đồng một đôi trong trung tâm mua sắm. Áo lót gì đó, anh không nghiên cứu, dù sao khẳng định không đắt.
Lại nói, những năm nay anh vì chữa khỏi bệnh mất ngủ, tiêu tiền không một trăm cũng đến mấy chục vạn, chỉ bằng bản lĩnh khiến cho anh ngủ được của Vu Miểu Miểu, cho ít tiền không thiệt.
“Tít!”
Quý Lãng vừa đem tiền chuyển đi, liền nhận được tin nhắn thông báo trừ tiền, khóe miệng lập tức giật một cái: Con nhóc này, ngoài miệng nói thật dễ nghe, tốc độ lấy tiền ngược lại không chậm chút nào.
Thật ra Vu Miểu Miểu lấy tiền có ý rất đơn giản, dù sao Quý Lãng là chồng cô, sư phụ nói rồi, vợ chồng là quan hệ thân mật nhất trên thế giới này, không thể quá khách khí. Quá khách khí, cảm tình liền xa lạ, cô với Quý Lãng tình cảm ban đầu đã không sâu, cũng không thể vì tiền lại sinh khoảng cách.
“Em sẽ tiêu thật tốt.” Vu Miểu Miểu nghiêm túc tỏ thái độ.
“...” Nhận tiền xong không muốn giả vờ nữa đúng không.
“Cô vừa rồi cho Bắc Phồn là gì vậy?” Quý Lãng thấy Vu Miểu Miểu nhận tiền xong tâm tình không tệ, liền thừa cơ hỏi.
“Bắc Phồn? Là anh trai nhỏ vừa rồi gặp ác mộng tiểu sao?”
“Anh trai nhỏ?” ngược lại xưng hô rất là thân thiết đấy.
“Không phải sao?” Chẳng lẽ mình đoán sai rồi.
“Phải, cô vừa nãy cho cậu ta con búp bê kia là chuyện gì thế? Thật có thể đuổi ác mộng đi?” Quý Lãng không để ý tới Vu Miểu Miểu đang xoắn xuýt việc xưng hô, tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là có thể, trên đó có vu lực của em, mang búp bê mộng đẹp theo đi ngủ, chẳng những có thể có một mộng đẹp, còn có thể ngủ một giấc đến tận hừng đông, ngày thứ hai tỉnh lại, cả người đều sẽ thần thanh khí sảng.” Vu Miểu Miểu nói.
Búp bê mộng đẹp có vu lực? Chẳng lẽ hôm qua mình ngủ, nguyên nhân là bởi vì Vu Miểu Miểu có búp bê mộng đẹp trên người?
“Cô còn búp bê kia không? Cho tôi một con.” Quý Lãng quyết định xin một con xem thử.
“Có thì có, nhưng với anh hiệu quả không lớn.” Vu Miểu Miểu nói.
“Sao với tôi hiệu quả lại không lớn?” Quý Lãng nghi hoặc.
“Anh với người ta không giống nhau a, người ta gặp ác mộng là do bị kinh sợ hoặc là bị dọa, hoặc là do một loại ám chỉ nào đó trong tiềm thức. Nhưng ông xã thì khác, ác mộng của anh, là do năng lực tạo ác mộng, sao lại muốn xua tan?” Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.
Quý Lãng con ngươi hơi lay động, trầm mặt hỏi: “Cô biết tôi có năng lực tạo ác mộng?”
“Ừm.” Vu Miểu Miểu thản nhiên gật đầu, dường như đó cũng không phải chuyện kì lạ gì.
Quý Lãng theo bản năng lại cảm thấy Vu Miểu Miểu là do đám người giới huyền học kia phái đến đối phó anh, nhưng nghĩ lại, mẹ lại nói, sư phụ Vu Miểu Miểu từ lúc anh còn rất nhỏ đã dùng thuật pháp Vu tộc trị liệu cho. Nói như vậy, sư phụ Vu Miểu Miểu hẳn đã sớm biết mình là Mộng yểm, mà Vu Miểu Miểu biết mình như thế cũng không có gì kỳ quái.
“Cô biết tôi là Mộng yểm, vì sao còn muốn gả cho tôi?” Quý Lãng hỏi.
“Không phải ta gả cho anh, là anh gả cho em.” Vu Miểu Miểu sửa lại.
“Được, coi như tôi gả cho cô đi, vì sao?” Gả cưới cái gì, tuỳ ý, Quý Lãng không muốn cãi cọ.
“Cái gì mà cái gì? Ang là Mộng yểm với em muốn cưới anh có quan hệ à?” Vu Miểu Miểu hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là có quan hệ, bởi vì tôi là Mộng yểm, là tà vật, giới huyền học các người không phải đều ghét tà vật sao?” Quý Lãng cười lạnh nói.
“Em là vu sư, vu sư không ghét tà vật, phương pháp tu hành của chúng em với đa số người đều không giống.” Vu Miểu Miểu giải thích, “Lực lượng của tà vật, ngược lại có thể đẩy nhanh tu hành của chúng em.”
“Nói cách khác, cô ở bên cạnh tôi, có thể đẩy nhanh tu hành?” Quý Lãng hỏi lại.
Vu Miểu Miểu gật đầu, vu sư rất gần với lực lượng âm tính, thể chất Mộng yểm của Quý Lãng có thể tự hấp thu lực lượng âm tính này trong mộng, nếu Quý Lãng không đồng ý, cô cũng không thể sử dụng. Nhưng mỗi ngày ở cạnh Quý Lãng sinh hoạt chung với nhau, dù thế nào cũng vẫn là có thể ké một chút.
Thì ra là thế.
Quý Lãng rốt cuộc hiểu nguyên nhân Vu Miểu Miểu tới gần anh, hoá ra là giống với những quỷ hồn tới gần anh, muốn lợi dụng mình để tăng cường tu vi. Nhưng vậy cũng tốt, hiểu rõ ý đồ của đối phương, còn hơn là không biết gì cả.
“Đã như vậy, như vậy chúng ta có phải nên giúp đỡ lẫn nhau hay không.” Quý Lãng nói.
“Ông xã có chuyện gì muốn em giúp sao? Anh cứ việc nói.” Vu Miểu Miểu phóng khoáng nói.
“Cô hôm qua... Dùng phương pháp gì để tôi ngủ?” Biết Vu Miểu Miểu đối với mình cũng có việc cần, Quý Lãng liền hỏi trực tiếp.
“Em hôm qua giúp anh ngủ sao? Em nhớ ngủ còn sớm hơn anh mà.” Vu Miểu Miểu nghi hoặc chớp mắt một cái, chẳng lẽ hôm qua mình ngủ ngốc luôn rồi?
“Khụ...” Quý Lãng không thể không biết xấu hổ mà nói mình nửa đêm lén đi qua thư phòng, để chui vào trong mộng đối phương, “Tôi không phải là Mộng yểm sao? Cho nên thường xuyên không khống chế được tiến vào mộng của người khác, đêm qua tôi vốn là muốn đi vào mộng một người, nhưng nửa đường không biết sao, đột nhiên liền ngủ mất.”
“Này a, em biết rồi.” Vu Miểu Miểu trong ánh mắt mong đợi của Quý Lãng lấy trong túi xách tùy thân của mình, lôi ra tới một con búp bê lớn hơn so với con vừa đưa cho Bắc Phồn, cũng tinh xảo một ít, “Quả nhiên ăn rất no.”
“Đây là cái gì?” Quý Lãng hỏi.
“Đây là búp bê nguyền rủa.” Vu Miểu Miểu đem búp bê đưa ra cho Quý Lãng xem, giới thiệu nói, “Búp bê nguyền rủa thích ăn lực lượng âm tà, hôm qua sau khi anh ngủ, năng lượng Mộng yểm tràn ra, có thể là không cẩn thận đi ngang qua phòng của em, búp bê nguyền rủa cho là anh muốn làm tổn thương em, cho nên đem lực lượng của anh ăn mất.”
“...” Không, tôi không phải đi ngang qua.
Quý Lãng chột dạ thay đổi ánh mắt, phảng phất búp bê nguyền rủa tinh xảo kia biết nói chuyện cáo trạng như bình thường.
“Vậy loại búp bê này, có thể cho anh một con hay không.” Nếu như mình có loại búp bê này, có phải từ bây có thể một đêm không mộng mị, ngủ hẳn một giấc đến hừng đông như thường.
“Không được, búp bê nguyền rủa chỉ em có thể dùng, người bên ngoài cầm sẽ gặp xui xẻo.” Vu Miểu Miểu cự tuyệt nói.
Quý Lãng mím môi một cái, chẳng lẽ mình về sau hễ là muốn ngủ ngon, là phải “Đi ngang qua” phòng Vu Miểu Miểu một chuyến? Mặc dù không phải không được, nhưng “Đi ngang qua” nhiều lần, kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện.
“Cô không phải mới nói lực lượng của tôi có thể giúp cô tu hành sao? Vậy búp bê nguyền rủa này hấp thu lực lượng của tôi, đối với cô có phải hữu dụng hay không?” Quý Lãng lại hỏi.
“Lực lượng búp bê nguyền rủa hấp thu đối với em đúng là có ích.” Vu Miểu Miểu gật đầu.
“Vậy nếu không về sau mỗi khi trời tối, cô để búp bê nguyền rủa oa oa đến hấp thu lực lượng của tôi, trợ giúp cô tu hành?” Quý Lãng dụ dỗ nói.
“Ông xã, anh đối với em thật tốt.” Vu Miểu Miểu rất là xúc động.
Tốt hay không tùy cô, tôi chỉ muốn ngủ ngon thôi. Quý Lãng đang muốn thừa cơ tăng thêm hảo cảm, thấy Vu Miểu Miểu mặt tiếc nuối ngẩng đầu lên.
“Nhưng mà không được.”
Cái gì?!
“Vì sao không được?” Quý Lãng có chút gấp gáp.
“Bởi vì thực lực của em có hạn, tu hành là theo khả năng, hăng quá hoá dở. Nếu như em hấp thu quá nhiều lực lượng, lại tiêu hóa không hết, sẽ tẩu hỏa nhập ma.” Vu Miểu Miểu nói.
“Choảng!”
Quý Lãng phảng phất như nghe được tiếng mộng tưởng vỡ vụn.
“Vậy bao lâu cô có thể hấp thu một lần.”
Đây là vì mình cần, Quý Lãng có ý nguyện ý lúc nào cũng cung cấp tu hành năng lượng, Vu Miểu Miểu lập tức càng thêm cảm động: “Ông xã, thật ra anh không cần vậy đâu. Tự em nghĩ biện pháp tu hành, hơn nữa em cũng không muốn làm đại vu, không cần năng lượng nhiều như vậy.”
Tôi đếch cần biết cô có muốn làm đại vu hay không, tôi chỉ muốn đi ngủ.
“Tôi muốn đối xử tốt với cô, cô nhận là được, không cho phép từ chối.” Quý Lãng hùng hồn nói.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một mớ tiếng vang lạ, giống như là tiếng có người đạp hụt chân, Quý Lãng vặn lông mày nhìn qua: “Ai?!”
“Khụ, ông chủ là tôi.” Đông Vĩnh Nguyên dùng khay bưng một ly nước trái cây gõ cửa bước vào, sắc mặt có chút phức tạp, “Tôi đưa... nước trái cây cho... bà chủ. Bà chủ, nước chanh, được không?”
“Được, cám ơn anh.” Vu Miểu Miểu nhận nước chanh.
“Không khách khí, không khách khí. Vậy tôi đi ra trước, hai người tiếp tục, tiếp tục.” Đông Vĩnh Nguyên mang theo hốt hoảng lui ra ngoài, tiếp theo một mạch chạy như điên xuống dưới lầu, trong tâm mắt nhiều chuyện của Đơn Tuấn Nghị và Dịch Quan, khoa trương kể lại cảnh mình vừa chứng kiến xong.
“Các người đoán xem vừa rồi tôi đi tới cửa nghe được cái gì?”
“Cái gì?!” Hai người rất phối hợp.
“Ông chủ nói với bà chủ, tôi muốn đối xử tốt với cô, cô nhận là được, không cho phép từ chối.” Đông Vĩnh Nguyên hoàn mỹ thuật lại giọng Quý Lãng giọng.
“Wow~~~ cho nên cô gái nhỏ kia thật sự là bà chủ?”
“Cái này còn giả được hả, vừa rồi đã trực tiếp gọi ông xã, cậu thấy ông chủ cãi lại sao?”
“Nhưng mà không nhìn ra nha, ông chủ chúng ta là một tác giả lạnh lẽo khủng bố, vậy mà yêu đương lại theo phong cách tổng tài, thất vọng, thất vọng.”
“Chẳng lẽ theo phong cách khủng bố? Vậy chúng ta có thể có bà chủ sao?”
“Cũng đúng.”
Đông Vĩnh Nguyên nhìn lướt qua Bắc Phồn ôm gối ôm dựa vào ghế salon ngủ cực kỳ thơm ngọt: “Tiểu Bắc ngủ thật là ngon.”
“Tám phần là mơ thấy mộng đẹp, tụi tôi vừa nghe thấy cậu ta cười ngây ngô đến mấy lần.” Đơn Tuấn Nghị nói, “Công nhận, con búp bê mộng đẹp của bà chủ quả thật rất có tác dụng.”
“Cho nên mới nói, vì sao thời kỳ khoa học xã hội mà chùa miếu hương hỏa vẫn tràn đầy như cũ, phía dưới cầu vượt vẫn còn người coi bói, chính là vì người ta vẫn cần tín ngưỡng và ám chỉ tâm lý.” Dịch Quan nói.
“Nhưng cũng thật là khéo, tên Bắc Phồn này vừa gặp ác mộng, bà chủ liền vừa vặn có một con búp bê như vậy, hơn nữa thoạt nhìn mang theo sự thần bí của dân tộc thiểu số.”
Cũng không phải khéo nha, nghĩ đến búp bê mộng đẹp, Đông Vĩnh Nguyên như có suy nghĩ, ngồi xổm ở trước sô pha, nhìn về phía búp bê mộng đẹp bị Bắc Phồn nắm trong tay hồi lâu, sau đó chụp mấy bức hình, lưu vào trong điện thoại di động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.