Chương 12: Luyện chế
Ám Ma Sư
27/09/2020
Chuyện này triệt để hù dọa Lương Vũ. Biết Tần Trần không nói bừa, hắn không còn cách nào bảo trì trấn định.
- Xin các hạ nói cho ta biết phương pháp giải độc, tại hạ cảm kích vô cùng.
Lương Vũ kích động bắt lấy bả vai Tần Trần run giọng nói, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
May là nơi này hẻo lánh, không có ai thấy màn này, bằng không mọi người thấy Lương Vũ cầu khẩn một thiếu niên chắc chắn sẽ thất kinh.
Tần Trần nói:
- Ngươi không phải nói ta nói bừa sao? Sao bây giờ lại tin tưởng rồi?
- Tại hạ có mắt như mù, xin các hạ đại lượng.
Lương Vũ nịnh bợ cười nói, có điều trong lòng cực kỳ tức giận, tràn ngập oán hận thầm nghĩ:
- Trước tiên đoạt phương pháp phá giải vào tay đã, rồi sau đó xem ta làm sao thu thập ngươi!
Tần Trần nhìn Lương Vũ, sao không biết suy nghĩ của hắn, có điều chỉ thản nhiên nói:
- Đi thôi.
Lương Vũ ngẩn ra:
- Đi chỗ nào?
- Phòng luyện khí của ngươi, đầu tiên luyện chế dùm ta một vật.
Tuy Lương Vũ kinh ngạc nhưng vẫn dẫn đường mang theo Tần Trần đi vào Khí Điện.
Lương Vũ là Luyện Khí Sư nhị giai, hiển nhiên có phòng luyện khí độc thập của mình. Trên đường đi thái độ Lương Vũ rất cung kính với Tần Trần, mọi người xung quanh thấy một màn này đều bàn luận xôn xao, trong lòng suy đoán thiếu niên này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
- Đến rồi.
Không bao lâu Lương Vũ đã dẫn Tần Trần đi vào một căn phòng, bên trong có đầy đủ dụng cụ luyện chế, cần gì có nấy.
- Không biết rốt cuộc là các hạ muốn ta luyện chế vật gì?
Lương Vũ trầm giọng nói.
Tần Vũ mang đến giấy bút, nhanh chống vẽ ra bản vẽ Thiên Mộc Thần Châm, thản nhiên nói:
- Ta cần ngươi luyện chế ra mười tám cây tiểu thần châm này.
Lương Vũ thản nhiên tiếp nhận bản vẽ, cúi đầu thờ ơ nhìn. Nguyên bản nét mặt thong dong biến thành ngưng trệ, dần lộ ra kinh ngạc, sau đó chuyển sang khiếp sợ, nội tâm bị trùng kích thật lớn.
Chỉ thấy trên bản vẽ của Tần Trần vẽ một cái châm nhỏ tinh tế màu đen, dài ba tấc ba, tổng thể là hình xoắn ốc. Mỗi một cái bộ vị đều hết sức chính xác, độ rộng và đường kính cũng khác nhau. Đồng thời trên châm nhỏ còn phân bố một ít minh văn phù lục phức tạp, khiến cho người nhìn hoa cả mắt.
Nhìn thật kỹ, mặc dù bản vẽ là một cây chăm nhỏ, nhưng phân tích cẩn thận, tinh tế, như một tác phẩm nghệ thuật, có độ khó cao, còn quý giá hơn một ít bảo binh nhị giai bình thường.
Càng làm cho Lương Vũ giật mình là thủ pháp vẽ của Tần Trần hoàn toàn dựa theo kết cấu luyện chế vẽ ra. Mỗi một chi tiết nhỏ đều mô tả đến tận cùng, so sánh với rất nhiều bản vẽ từ thượng cổ lưu truyền thì chính xác hơn nhiều. Một bản vẽ tinh tế như trong sách vở, hoàn toàn không nhìn ra được tì vết nào.
Lương Vũ hít sâu một hơi, thu liễm khiếp sợ trong mắt, ngưng giọng nói:
- Mặc dù ta là Luyện Khí Sư nhị giai, nhưng trình độ thần diệu của thần châm này đã vượt xa bảo binh nhị giai, cho dù là bảo binh tam giai cũng kém xa tít tắp. Ngươi để ta luyện chế thế nào đây?
- Chuyện ngươi có thể nghĩ đến ta sao lại không nghĩ ra? Yên tâm đi, ta sẽ ở bên cạnh chỉ đạo ngươi.
- Ngươi?
Lương Vũ hồ nghi nhìn Tần Trần.
Lại thẩy sắc mặt Tần Trần trầm ổn, không giống nói đùa, trong lòng không khỏi run lên, trầm giọng nói:
- Tài liệu luyện chế phải lấy cái gì?
- Dùng Hắc Diệu Minh Thạch mà ngươi vừa mới lấy được!
Lương Vũ cả giận nói:
- Đây là nhi tử An Bình Hầu giao cho ta luyện chế bảo binh, dùng hết rồi ta giải thích với hắn thế nào!
Tần Trần cười liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi chắc chắn sẽ có biện pháp.
Sắc mặt Lương Vũ u ám bất định, biến ảo nhiều lần, lúc này mới cắn răng nói:
- Phải làm sao mới tin tưởng ngươi được?
Tần Trần mỉm cười, chậm rãi nói ra mấy câu khẩu quyết vận chuyển chân chí, nói:
- Ngươi dựa theo khẩu quyết ta vừa nói, thử vận chuyển một ít chân khí thì sẽ rõ ta có lừa ngươi hay không.
Lương Vũ cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn dựa theo khẩu quyết của Tần Trần vận chuyển chân chí trong người, thân thể lập tức run lên.
Chân khí Thiên Cấp hùng hậu vận chuyển trong kinh mạch, hoàn toàn không có cảm giác bị hàng vạn con kiến cắn xé. Ngay cả đau đớn ở huyệt vị cũng giảm bớt nhiều.
Thậm chí trong nháy mắt Lương Vũ cho rằng bệnh tình của mình đã khỏi.
Tần Trần cắt đứt tưởng tượng của hắn:
- Phương pháp này chỉ giảm nhẹ thống khổ khi bệnh tình phát tát, không thể trị tận gốc. Muốn thật sự chữa khỏi, chờ ngươi làm xong việc ta sẽ nói cho ngươi.
- Ngươi tốt nhất đừng có gạt ta.
Lương Vũ hít sâu một hơi, hừ lạnh.
Dưới sự chỉ huy của Tần Trần, rất nhanh Lương Vũ đã dấy lên chân hỏa, là Luyện Khí Sư nhị giai kiến thức cơ bản của Lương Vũ tương đối vững chắc. Không cần Tần Trần nói thêm cái gì liền đã đung nóng Hắc Diệu Minh Thạch.
Chân hỏa màu xanh trắng liếm láp Hắc Diệu Minh Thạch, tỏa ra nhiệt lượng khiến người ta sợ hãi.
Nhưng thời gian uống cạn một chung trà đã trôi qua, Hắc Diệu Minh Thạch cũng chỉ mới hơi đỏ lên, không hề có dấu nhiệu hòa tan.
Tần Trần nhướng mày, Hắc Diệu Minh Thạch là tài liệu luyện khí tam giai đỉnh cấp, có tính băng hàn. Chân hỏa nhị giai của Lương Vũ muốn hòa tan nó căn bản là không được, hiệu suất quá chậm.
- Phủ một ít bột đá lên trên Hắc Diệu Minh Thạch, chậm như vậy thì phải luyện đến chừng nào.
Tần Trần không kiên nhẫn nói.
- Bột đá?
Lương Vũ nhướng mày, cười lạnh nói:
- Bột đá có tác dụng chủ yếu là trừ khử tạp chất các loại huyền thiết trong lúc xúc tác với nhau, rải nó lên Hắc Diệu Minh Thạch thì có ích gì? Hơn nữa Hắc Diệu Minh Thạch là tài liệu tam giai, tốc độ tan chậm một chút cũng là việc bình thường, sốt ruột cái gì chứ?
Ánh mắt Tần Trần đông lại, lạnh giọng nói:
- Bảo ngươi rải thì ngươi cứ rải.
Khuôn mặt Lương Vũ tức đến đỏ ửng, như muốn rỉ máu, cả giận nói:
- Được, là ngươi muốn ta rải, Hắc Diệu Minh Thạch mà bị phế thì cũng đừng trách ta.
Hắn nổi giận đùng đùng lấy ra một ít bột đá, dựa theo chỉ điểm của Tần Trần rải một chút lên trên Hắc Diệu Minh Thạch.
Một chuyện làm hắn khó có thể tin xảy ra. Bôt đá màu trắng rơi vào trên Hắc Diệu Minh Thạch, ban đầu Hắc Diệu Minh Thạch chỉ hơi đỏ ửng vậy mà nhanh chóng tỏa sáng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy tan ra, chậm rãi hóa thành chất lỏng.
Một màn này để cho tròng mắt Lương Vũ trợn tròn, phảng phất như thấy quỷ.
Trở thành Luyện Khí Sư lâu như vậy, hắn là lần đầu tiên nghe nói bột đá có thể làm tăng tốc độ hòa tan của Hắc Diệu Minh Thạch.
- Lo lắng cái gì thế, còn không trừ khử tạp chất.
Tần Trần quát cắt đứt tâm tư Lương Vũ, làm cho hắn nháy mắt phục hồi lại tinh thần.
Lúc này, chỉ thấy vẻ mặt Tần Trần bất mãn nhanh chóng đi đến trước đài luyện chế, cầm lấy bút trận văn, thần tốc vẽ ra từng đạo trận văn.
Hắn huy bút như hành vân lưu thủy, một trận văn phức tạp và huyền diệu nhanh chóng hiện ra trên đài trận văn. Toàn bộ trận văn rất mạch lạc, lại huyền diệu khó giải, mỗi một bút hạ xuống đều cực kỳ tinh xảo. Lương Vũ nhìn đến, trong mắt liên tục xuất hiện tia sáng kỳ dị, nội tâm bị trùng kích to lớn.
Thời gian vẻn vẹn mười mấy hơi thở, Tần Trần đã hoàn thành một trận văn cực kỳ phức tạp. Toàn bộ trận văn khiến cho Lương Vũ hoa cả mắt, căn bản không phân biết được công năng của trận văn này là cái gì.
- Xin các hạ nói cho ta biết phương pháp giải độc, tại hạ cảm kích vô cùng.
Lương Vũ kích động bắt lấy bả vai Tần Trần run giọng nói, trong mắt tràn đầy vẻ cầu xin.
May là nơi này hẻo lánh, không có ai thấy màn này, bằng không mọi người thấy Lương Vũ cầu khẩn một thiếu niên chắc chắn sẽ thất kinh.
Tần Trần nói:
- Ngươi không phải nói ta nói bừa sao? Sao bây giờ lại tin tưởng rồi?
- Tại hạ có mắt như mù, xin các hạ đại lượng.
Lương Vũ nịnh bợ cười nói, có điều trong lòng cực kỳ tức giận, tràn ngập oán hận thầm nghĩ:
- Trước tiên đoạt phương pháp phá giải vào tay đã, rồi sau đó xem ta làm sao thu thập ngươi!
Tần Trần nhìn Lương Vũ, sao không biết suy nghĩ của hắn, có điều chỉ thản nhiên nói:
- Đi thôi.
Lương Vũ ngẩn ra:
- Đi chỗ nào?
- Phòng luyện khí của ngươi, đầu tiên luyện chế dùm ta một vật.
Tuy Lương Vũ kinh ngạc nhưng vẫn dẫn đường mang theo Tần Trần đi vào Khí Điện.
Lương Vũ là Luyện Khí Sư nhị giai, hiển nhiên có phòng luyện khí độc thập của mình. Trên đường đi thái độ Lương Vũ rất cung kính với Tần Trần, mọi người xung quanh thấy một màn này đều bàn luận xôn xao, trong lòng suy đoán thiếu niên này đến tột cùng là thần thánh phương nào?
- Đến rồi.
Không bao lâu Lương Vũ đã dẫn Tần Trần đi vào một căn phòng, bên trong có đầy đủ dụng cụ luyện chế, cần gì có nấy.
- Không biết rốt cuộc là các hạ muốn ta luyện chế vật gì?
Lương Vũ trầm giọng nói.
Tần Vũ mang đến giấy bút, nhanh chống vẽ ra bản vẽ Thiên Mộc Thần Châm, thản nhiên nói:
- Ta cần ngươi luyện chế ra mười tám cây tiểu thần châm này.
Lương Vũ thản nhiên tiếp nhận bản vẽ, cúi đầu thờ ơ nhìn. Nguyên bản nét mặt thong dong biến thành ngưng trệ, dần lộ ra kinh ngạc, sau đó chuyển sang khiếp sợ, nội tâm bị trùng kích thật lớn.
Chỉ thấy trên bản vẽ của Tần Trần vẽ một cái châm nhỏ tinh tế màu đen, dài ba tấc ba, tổng thể là hình xoắn ốc. Mỗi một cái bộ vị đều hết sức chính xác, độ rộng và đường kính cũng khác nhau. Đồng thời trên châm nhỏ còn phân bố một ít minh văn phù lục phức tạp, khiến cho người nhìn hoa cả mắt.
Nhìn thật kỹ, mặc dù bản vẽ là một cây chăm nhỏ, nhưng phân tích cẩn thận, tinh tế, như một tác phẩm nghệ thuật, có độ khó cao, còn quý giá hơn một ít bảo binh nhị giai bình thường.
Càng làm cho Lương Vũ giật mình là thủ pháp vẽ của Tần Trần hoàn toàn dựa theo kết cấu luyện chế vẽ ra. Mỗi một chi tiết nhỏ đều mô tả đến tận cùng, so sánh với rất nhiều bản vẽ từ thượng cổ lưu truyền thì chính xác hơn nhiều. Một bản vẽ tinh tế như trong sách vở, hoàn toàn không nhìn ra được tì vết nào.
Lương Vũ hít sâu một hơi, thu liễm khiếp sợ trong mắt, ngưng giọng nói:
- Mặc dù ta là Luyện Khí Sư nhị giai, nhưng trình độ thần diệu của thần châm này đã vượt xa bảo binh nhị giai, cho dù là bảo binh tam giai cũng kém xa tít tắp. Ngươi để ta luyện chế thế nào đây?
- Chuyện ngươi có thể nghĩ đến ta sao lại không nghĩ ra? Yên tâm đi, ta sẽ ở bên cạnh chỉ đạo ngươi.
- Ngươi?
Lương Vũ hồ nghi nhìn Tần Trần.
Lại thẩy sắc mặt Tần Trần trầm ổn, không giống nói đùa, trong lòng không khỏi run lên, trầm giọng nói:
- Tài liệu luyện chế phải lấy cái gì?
- Dùng Hắc Diệu Minh Thạch mà ngươi vừa mới lấy được!
Lương Vũ cả giận nói:
- Đây là nhi tử An Bình Hầu giao cho ta luyện chế bảo binh, dùng hết rồi ta giải thích với hắn thế nào!
Tần Trần cười liếc mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi chắc chắn sẽ có biện pháp.
Sắc mặt Lương Vũ u ám bất định, biến ảo nhiều lần, lúc này mới cắn răng nói:
- Phải làm sao mới tin tưởng ngươi được?
Tần Trần mỉm cười, chậm rãi nói ra mấy câu khẩu quyết vận chuyển chân chí, nói:
- Ngươi dựa theo khẩu quyết ta vừa nói, thử vận chuyển một ít chân khí thì sẽ rõ ta có lừa ngươi hay không.
Lương Vũ cảm thấy nghi ngờ, nhưng vẫn dựa theo khẩu quyết của Tần Trần vận chuyển chân chí trong người, thân thể lập tức run lên.
Chân khí Thiên Cấp hùng hậu vận chuyển trong kinh mạch, hoàn toàn không có cảm giác bị hàng vạn con kiến cắn xé. Ngay cả đau đớn ở huyệt vị cũng giảm bớt nhiều.
Thậm chí trong nháy mắt Lương Vũ cho rằng bệnh tình của mình đã khỏi.
Tần Trần cắt đứt tưởng tượng của hắn:
- Phương pháp này chỉ giảm nhẹ thống khổ khi bệnh tình phát tát, không thể trị tận gốc. Muốn thật sự chữa khỏi, chờ ngươi làm xong việc ta sẽ nói cho ngươi.
- Ngươi tốt nhất đừng có gạt ta.
Lương Vũ hít sâu một hơi, hừ lạnh.
Dưới sự chỉ huy của Tần Trần, rất nhanh Lương Vũ đã dấy lên chân hỏa, là Luyện Khí Sư nhị giai kiến thức cơ bản của Lương Vũ tương đối vững chắc. Không cần Tần Trần nói thêm cái gì liền đã đung nóng Hắc Diệu Minh Thạch.
Chân hỏa màu xanh trắng liếm láp Hắc Diệu Minh Thạch, tỏa ra nhiệt lượng khiến người ta sợ hãi.
Nhưng thời gian uống cạn một chung trà đã trôi qua, Hắc Diệu Minh Thạch cũng chỉ mới hơi đỏ lên, không hề có dấu nhiệu hòa tan.
Tần Trần nhướng mày, Hắc Diệu Minh Thạch là tài liệu luyện khí tam giai đỉnh cấp, có tính băng hàn. Chân hỏa nhị giai của Lương Vũ muốn hòa tan nó căn bản là không được, hiệu suất quá chậm.
- Phủ một ít bột đá lên trên Hắc Diệu Minh Thạch, chậm như vậy thì phải luyện đến chừng nào.
Tần Trần không kiên nhẫn nói.
- Bột đá?
Lương Vũ nhướng mày, cười lạnh nói:
- Bột đá có tác dụng chủ yếu là trừ khử tạp chất các loại huyền thiết trong lúc xúc tác với nhau, rải nó lên Hắc Diệu Minh Thạch thì có ích gì? Hơn nữa Hắc Diệu Minh Thạch là tài liệu tam giai, tốc độ tan chậm một chút cũng là việc bình thường, sốt ruột cái gì chứ?
Ánh mắt Tần Trần đông lại, lạnh giọng nói:
- Bảo ngươi rải thì ngươi cứ rải.
Khuôn mặt Lương Vũ tức đến đỏ ửng, như muốn rỉ máu, cả giận nói:
- Được, là ngươi muốn ta rải, Hắc Diệu Minh Thạch mà bị phế thì cũng đừng trách ta.
Hắn nổi giận đùng đùng lấy ra một ít bột đá, dựa theo chỉ điểm của Tần Trần rải một chút lên trên Hắc Diệu Minh Thạch.
Một chuyện làm hắn khó có thể tin xảy ra. Bôt đá màu trắng rơi vào trên Hắc Diệu Minh Thạch, ban đầu Hắc Diệu Minh Thạch chỉ hơi đỏ ửng vậy mà nhanh chóng tỏa sáng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy tan ra, chậm rãi hóa thành chất lỏng.
Một màn này để cho tròng mắt Lương Vũ trợn tròn, phảng phất như thấy quỷ.
Trở thành Luyện Khí Sư lâu như vậy, hắn là lần đầu tiên nghe nói bột đá có thể làm tăng tốc độ hòa tan của Hắc Diệu Minh Thạch.
- Lo lắng cái gì thế, còn không trừ khử tạp chất.
Tần Trần quát cắt đứt tâm tư Lương Vũ, làm cho hắn nháy mắt phục hồi lại tinh thần.
Lúc này, chỉ thấy vẻ mặt Tần Trần bất mãn nhanh chóng đi đến trước đài luyện chế, cầm lấy bút trận văn, thần tốc vẽ ra từng đạo trận văn.
Hắn huy bút như hành vân lưu thủy, một trận văn phức tạp và huyền diệu nhanh chóng hiện ra trên đài trận văn. Toàn bộ trận văn rất mạch lạc, lại huyền diệu khó giải, mỗi một bút hạ xuống đều cực kỳ tinh xảo. Lương Vũ nhìn đến, trong mắt liên tục xuất hiện tia sáng kỳ dị, nội tâm bị trùng kích to lớn.
Thời gian vẻn vẹn mười mấy hơi thở, Tần Trần đã hoàn thành một trận văn cực kỳ phức tạp. Toàn bộ trận văn khiến cho Lương Vũ hoa cả mắt, căn bản không phân biết được công năng của trận văn này là cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.