Chương 121: Cứ điểm Bái Ma Giáo
Phó Khiếu Trần
18/03/2013
Diệp Hi Văn trong lòng đã có sớm suy đoán, nhưng cũng không có cơ hội đi chứng minh, hiện tại bảy người đều ở tại trước mắt, Diệp Hi Văn tự nhiên muốn hỏi cho rõ ràng.
- Ai sai ta sao, tại sao ta không biết.
Tên hoa bào thanh niên vẫn mạnh miệng nói.
- Là Hồ Viễn Hàng đúng không.
Diệp Hi Văn thản nhiên nói, quả nhiên trên mặt những người này phát hiện ra biến hóa rất nhỏ, có chút kinh ngạc, mặc dù chỉ chợt lóe lên mà thôi,
Nhưng điều đó cũng đủ để cho Diệp Hi Văn phán đoán ra rồi.
- Không nói cũng được, tuy tan ở chỗ này không giết được các ngươi, nhưng đem xương cốt của các ngươi đánh gấy mấy cái, vẫn có thể làm được.
Diệp Hi Văn cười lạnh nói, đối với bảy người này, hắn đều không có hảo cảm gì, bảy người này đồng loạt ra tay chặn giết chính mình, nếu lúc đó là người bình thường, sớm đã bị phế đi rồi.
Bảy người nghe xong, lập tức sắc mặt đại biến, về phần Diệp Hi Văn sát phạt quyết đoán, bọn họ đã thấy rõ ràng, thậm chí bọn họ còn tin tưởng, nếu như đây không phải là tại Thông Thiên Phong, nếu như ở đây là bên ngoài Tổng tông, bọn hắn tuyệt đối chạy không thoát khỏi đòn sát thủ của Diệp Hi Văn.
Bọn họ tuyệt đối không muốn như vậy, không ngờ bọn họ ba phen mấy bận đi tìm Diệp Hi Văn để gây phiền toái, cũng không nghĩ tới Diệp Hi Văn tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Bọn họ ngày bình thường cũng không phải là người lương thiện gì, đều chưa có sự tình gì mà chưa từng làm qua, nhưng cũng chính bởi vì như thế, cho nên mới cảm thấy, Diệp Hi Văn là người nói được là làm được.
- Đúng, đúng, là Hồ sư huynh.
Lúc này có một tên nhịn không được áp lực của Diệp Hi Văn bức bách, cũng đã khai ra.
Lập tức mấy tên đệ tử khác ánh mắt tối sầm, lần này bọn họ khai ra Hồ Viễn Hàng, vậy sau này gặp phải chuyện không tốt rồi.
Tuy Hồ Viễn Hàng chưa hẳn đã để ý đến việc Diệp Hi Văn biết hắn ở sau lưng hạ độc thủ, nhưng có thủ hạ như vậy, tâm tình có thể thoải mái sao?
Đến lúc đó đi theo bên người Hồ Viễn Hàng đừng nói là có chỗ tốt gì, chỉ sợ còn bị hắn trả thù.
Tuy bọn họ mới theo Hồ Viễn Hàng không được bao lâu, nhưng đối với tính cách của Hồ Viễn Hàng âm lạnh, bọn họ đều hiểu rõ.
Nhưng Diệp Hi Văn cũng không có tâm tư cùng bọn họ so đo, nhặt thanh phi kiếm trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi, mặc dù thanh phi kiếm này đầy vết rạn, nhưng chỉ cần tu chỉnh cho tốt, nó vẫn là một kiện Ngụy linh khí, có thể bán ra một vạn khối Trung phẩm linh thạch, cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Lúc này bảy tên đệ tử kia sắc mặt khó coi, nhìn thân ảnh Diệp Hi Văn dần dàn biến mất, nhưng bọn họ cũng không dám đuổi theo, dù sao tổn thất cũng là đồ vật của tên Tiểu Hầu gia này.
Lúc này, Diệp Hi Văn rít lên một hồi thanh âm, Tiên Hạc ở trên bầu trời lập tức phi xuống dưới, nó được nghiêm chỉnh huấn luyện qua, Tiên Hạc có thể hoàn toàn nghe hiểu được mệnh lệnh của Diệp Hi Văn, tâm linh tương thông.
Ngay lập tức Diệp Hi Văn nhảy lên lưng Tiên Hạc, Tiên Hạc vỗ cánh, lập tức bay vút lên trời, bay đi.
——————
Gió lạnh, gào thét kịch liệt, tuy ở trên bầu trời, mặt trời cao chiếu rọi, nhưng từng luồng âm phong thổi tới, lộ ra gió lạnh thấm người.
Khắp nơi đều là một mảnh hoang vu.
Diệp Hi Văn bay xuống một con đường nhỏ, cách đó không xa là một cái thôn xóm, xa xa nhìn lại, cũng không thấy có sinh khí gì cả, khắp nơi tử khí tràn ngập.
Cách đó không xa, cái thôn kia chính là địa điểm Diệp Hi Văn nhận được nhiệm vụ lần này, tiêu diệt cứ điểm của Bái Ma Giáo.
Người của Bái Ma Giáo, tuy đều là nhân loại, nhưng phong cách hành sự, cũng giống Ma tộc rồi, những người này tu luyện Ma Đạo Công Pháp, mục đích cuối cùng là phá toái hư không, phi thăng đến Ma giới, những người này tuy là nhân loại, nhưng cũng không coi là nhân loại nữa rồi, có lẽ xem như là Nhân Ma.
Chỗ cứ điểm của Bái Ma Giáo, trên căn bản là ngàn dặm không có người ở, muốn bị phát hiện cũng rất đơn giản, cho nên đệ tử Bái Ma Giáo xuất hành rất ít để che dấu tung tích, càng có rất nhiều đệ tử Bái Ma Giáo, hút tinh khí người để tu luyện, có thể làm cho tu vi bản thân tăng mạnh.
Diệp Hi Văn tiếp tục đi vào bên trong, nhưng trong lòng thì âm thầm cảnh giác, trên đường nhỏ này có thể nhìn thấy thây khô nằm ở ven đường, cùng với máu tươi đỏ xẫm, tại trên thi thể người còn có đám chim đang gặm nhắm thi thể.
Diệp Hi Văn không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, đám đệ tử Bái Ma Giáo này quả thực tàn nhẫn, Diệp Hi Văn cũng không phải không từng giết người, nhưng là do những người kia đều chọc tới hắn, lúc đó không thể không giết người.
Nhưng nhìn đến thảm trạng này, hắn vẫn cảm thấy kinh hãi.
Những loài chim thực hủ kia, nhìn thấy Diệp Hi Văn là người còn sống, lập tức đều bay tới, đám chim này chỉ sợ không bao lâu nữa có thể kết thành yêu hạch, lột xác thành yêu đan.
Nhưng mặc dù chúng nó có biến thành yêu thú, cũng sẽ không là đối thủ của Diệp Hi Văn, Diệp Hi Văn ra tay không lưu tình, sau khi nhìn thấy thảm trạng kia, sau đó nhìn thấy đám chim hủ thực lại càng chán ghét, ánh đao quét ngang qua, đám chim hủ thực này đều bị chém thành hai nửa.
Diệp Hi Văn quan sát thi thể, những thi thể này đều bị người dùng trảo công trực tiếp từ đầu trảo xuống, hút sạch tinh khí cùng huyết dịch trong thân thể, phải nói là tàn nhẫn đến cực điểm, hành động như vậy tại Chân Vũ giới, không thể tha thứ được.
Diệp Hi Văn một đường chạy tới, trên đường hết gặp chim ăn xác, chó ăn xác các loại, đều hết thảy chém giết, trong đó cũng không thiếu yêu thú, nhưng cũng không trốn thoát khỏi trường đao của Diệp Hi Văn.
- Khặc khặc, có lại người đến tìm cái chết rồi!
Đột nhiên có một giọng nói khàn khàn sắc nhọn như cú vọ từ sau lưng Diệp Hi Văn truyền tới, sau đó có huyết trảo cực lớn từ phía sau trảo tới.
Mắt thấy Diệp Hi Văn sẽ bị trụp trúng, chỉ thấy Diệp Hi Văn thân hình nhô lên cao, bước ra một bước, thân ảnh lập tức biến mất, sau đó xuất hiện ở cách đó mười bước, lúc này Diệp Hi Văn nhìn lại, lập tức nhìn thấy khoảng đất chỗ đó đã bị cốt trảo chộp ra một cái động lớn.
Diệp Hi Văn nhìn lại, nhìn thấy bóng đen cổ quái, thân ảnh hoàn toàn được áo choàng hắc sắc phủ lên, nhưng từ bên trong áo choàng, duỗi ra hai cái quỷ trảo cực lớn, sâm lãnh trắng bệch, lại rậm rạp tơ máu, nhìn thấy khủng bố đến cực điểm.
- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi có thể tránh thoát được, có chút bản lãnh đấy.
Bóng đen khặc khặc cười quái dị nói.
- Xem ra, cái thôn này đã bị ngươi tàn sát hết rồi.
Diệp Hi Văn lạnh lùng nhìn bóng đen kia nói.
- Chính là ta làm, những phàm nhân ngu xuẩn này có thể trở thành tinh khí để cho ta luyện công, đó là phúc khí của bọn chúng.
Bóng đen quỷ dị nói ra.
- Ai sai ta sao, tại sao ta không biết.
Tên hoa bào thanh niên vẫn mạnh miệng nói.
- Là Hồ Viễn Hàng đúng không.
Diệp Hi Văn thản nhiên nói, quả nhiên trên mặt những người này phát hiện ra biến hóa rất nhỏ, có chút kinh ngạc, mặc dù chỉ chợt lóe lên mà thôi,
Nhưng điều đó cũng đủ để cho Diệp Hi Văn phán đoán ra rồi.
- Không nói cũng được, tuy tan ở chỗ này không giết được các ngươi, nhưng đem xương cốt của các ngươi đánh gấy mấy cái, vẫn có thể làm được.
Diệp Hi Văn cười lạnh nói, đối với bảy người này, hắn đều không có hảo cảm gì, bảy người này đồng loạt ra tay chặn giết chính mình, nếu lúc đó là người bình thường, sớm đã bị phế đi rồi.
Bảy người nghe xong, lập tức sắc mặt đại biến, về phần Diệp Hi Văn sát phạt quyết đoán, bọn họ đã thấy rõ ràng, thậm chí bọn họ còn tin tưởng, nếu như đây không phải là tại Thông Thiên Phong, nếu như ở đây là bên ngoài Tổng tông, bọn hắn tuyệt đối chạy không thoát khỏi đòn sát thủ của Diệp Hi Văn.
Bọn họ tuyệt đối không muốn như vậy, không ngờ bọn họ ba phen mấy bận đi tìm Diệp Hi Văn để gây phiền toái, cũng không nghĩ tới Diệp Hi Văn tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Bọn họ ngày bình thường cũng không phải là người lương thiện gì, đều chưa có sự tình gì mà chưa từng làm qua, nhưng cũng chính bởi vì như thế, cho nên mới cảm thấy, Diệp Hi Văn là người nói được là làm được.
- Đúng, đúng, là Hồ sư huynh.
Lúc này có một tên nhịn không được áp lực của Diệp Hi Văn bức bách, cũng đã khai ra.
Lập tức mấy tên đệ tử khác ánh mắt tối sầm, lần này bọn họ khai ra Hồ Viễn Hàng, vậy sau này gặp phải chuyện không tốt rồi.
Tuy Hồ Viễn Hàng chưa hẳn đã để ý đến việc Diệp Hi Văn biết hắn ở sau lưng hạ độc thủ, nhưng có thủ hạ như vậy, tâm tình có thể thoải mái sao?
Đến lúc đó đi theo bên người Hồ Viễn Hàng đừng nói là có chỗ tốt gì, chỉ sợ còn bị hắn trả thù.
Tuy bọn họ mới theo Hồ Viễn Hàng không được bao lâu, nhưng đối với tính cách của Hồ Viễn Hàng âm lạnh, bọn họ đều hiểu rõ.
Nhưng Diệp Hi Văn cũng không có tâm tư cùng bọn họ so đo, nhặt thanh phi kiếm trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi, mặc dù thanh phi kiếm này đầy vết rạn, nhưng chỉ cần tu chỉnh cho tốt, nó vẫn là một kiện Ngụy linh khí, có thể bán ra một vạn khối Trung phẩm linh thạch, cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Lúc này bảy tên đệ tử kia sắc mặt khó coi, nhìn thân ảnh Diệp Hi Văn dần dàn biến mất, nhưng bọn họ cũng không dám đuổi theo, dù sao tổn thất cũng là đồ vật của tên Tiểu Hầu gia này.
Lúc này, Diệp Hi Văn rít lên một hồi thanh âm, Tiên Hạc ở trên bầu trời lập tức phi xuống dưới, nó được nghiêm chỉnh huấn luyện qua, Tiên Hạc có thể hoàn toàn nghe hiểu được mệnh lệnh của Diệp Hi Văn, tâm linh tương thông.
Ngay lập tức Diệp Hi Văn nhảy lên lưng Tiên Hạc, Tiên Hạc vỗ cánh, lập tức bay vút lên trời, bay đi.
——————
Gió lạnh, gào thét kịch liệt, tuy ở trên bầu trời, mặt trời cao chiếu rọi, nhưng từng luồng âm phong thổi tới, lộ ra gió lạnh thấm người.
Khắp nơi đều là một mảnh hoang vu.
Diệp Hi Văn bay xuống một con đường nhỏ, cách đó không xa là một cái thôn xóm, xa xa nhìn lại, cũng không thấy có sinh khí gì cả, khắp nơi tử khí tràn ngập.
Cách đó không xa, cái thôn kia chính là địa điểm Diệp Hi Văn nhận được nhiệm vụ lần này, tiêu diệt cứ điểm của Bái Ma Giáo.
Người của Bái Ma Giáo, tuy đều là nhân loại, nhưng phong cách hành sự, cũng giống Ma tộc rồi, những người này tu luyện Ma Đạo Công Pháp, mục đích cuối cùng là phá toái hư không, phi thăng đến Ma giới, những người này tuy là nhân loại, nhưng cũng không coi là nhân loại nữa rồi, có lẽ xem như là Nhân Ma.
Chỗ cứ điểm của Bái Ma Giáo, trên căn bản là ngàn dặm không có người ở, muốn bị phát hiện cũng rất đơn giản, cho nên đệ tử Bái Ma Giáo xuất hành rất ít để che dấu tung tích, càng có rất nhiều đệ tử Bái Ma Giáo, hút tinh khí người để tu luyện, có thể làm cho tu vi bản thân tăng mạnh.
Diệp Hi Văn tiếp tục đi vào bên trong, nhưng trong lòng thì âm thầm cảnh giác, trên đường nhỏ này có thể nhìn thấy thây khô nằm ở ven đường, cùng với máu tươi đỏ xẫm, tại trên thi thể người còn có đám chim đang gặm nhắm thi thể.
Diệp Hi Văn không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, đám đệ tử Bái Ma Giáo này quả thực tàn nhẫn, Diệp Hi Văn cũng không phải không từng giết người, nhưng là do những người kia đều chọc tới hắn, lúc đó không thể không giết người.
Nhưng nhìn đến thảm trạng này, hắn vẫn cảm thấy kinh hãi.
Những loài chim thực hủ kia, nhìn thấy Diệp Hi Văn là người còn sống, lập tức đều bay tới, đám chim này chỉ sợ không bao lâu nữa có thể kết thành yêu hạch, lột xác thành yêu đan.
Nhưng mặc dù chúng nó có biến thành yêu thú, cũng sẽ không là đối thủ của Diệp Hi Văn, Diệp Hi Văn ra tay không lưu tình, sau khi nhìn thấy thảm trạng kia, sau đó nhìn thấy đám chim hủ thực lại càng chán ghét, ánh đao quét ngang qua, đám chim hủ thực này đều bị chém thành hai nửa.
Diệp Hi Văn quan sát thi thể, những thi thể này đều bị người dùng trảo công trực tiếp từ đầu trảo xuống, hút sạch tinh khí cùng huyết dịch trong thân thể, phải nói là tàn nhẫn đến cực điểm, hành động như vậy tại Chân Vũ giới, không thể tha thứ được.
Diệp Hi Văn một đường chạy tới, trên đường hết gặp chim ăn xác, chó ăn xác các loại, đều hết thảy chém giết, trong đó cũng không thiếu yêu thú, nhưng cũng không trốn thoát khỏi trường đao của Diệp Hi Văn.
- Khặc khặc, có lại người đến tìm cái chết rồi!
Đột nhiên có một giọng nói khàn khàn sắc nhọn như cú vọ từ sau lưng Diệp Hi Văn truyền tới, sau đó có huyết trảo cực lớn từ phía sau trảo tới.
Mắt thấy Diệp Hi Văn sẽ bị trụp trúng, chỉ thấy Diệp Hi Văn thân hình nhô lên cao, bước ra một bước, thân ảnh lập tức biến mất, sau đó xuất hiện ở cách đó mười bước, lúc này Diệp Hi Văn nhìn lại, lập tức nhìn thấy khoảng đất chỗ đó đã bị cốt trảo chộp ra một cái động lớn.
Diệp Hi Văn nhìn lại, nhìn thấy bóng đen cổ quái, thân ảnh hoàn toàn được áo choàng hắc sắc phủ lên, nhưng từ bên trong áo choàng, duỗi ra hai cái quỷ trảo cực lớn, sâm lãnh trắng bệch, lại rậm rạp tơ máu, nhìn thấy khủng bố đến cực điểm.
- Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi có thể tránh thoát được, có chút bản lãnh đấy.
Bóng đen khặc khặc cười quái dị nói.
- Xem ra, cái thôn này đã bị ngươi tàn sát hết rồi.
Diệp Hi Văn lạnh lùng nhìn bóng đen kia nói.
- Chính là ta làm, những phàm nhân ngu xuẩn này có thể trở thành tinh khí để cho ta luyện công, đó là phúc khí của bọn chúng.
Bóng đen quỷ dị nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.